02. Quan Lại Làng Thạch Hào (2)

♡♢♤

Khương Ương đang nghĩ, liệu người này nói tên ra là để cậu nhớ ơn không giết của hắn chăng.

Cậu không thèm để ý, bước lên một bước kéo cánh cửa xe mà Triệu Đình Liêu cứ chần chừ mãi không chịu mở. Ngoài dự đoán của Khương Ương, bên trong… thật sự trống rỗng.

Cậu thò đầu vào nhìn, không thể tin nổi, nhưng đúng là chỗ ghế lái và ghế phụ đều trống trơn, thậm chí bảng đồng hồ còn hiển thị xe đã cạn xăng, căn bản là một chiếc xe phế thải.

Khương Ương: “……”

Cái khởi đầu này… cũng quá khắc nghiệt rồi đấy.

Triệu Đình Liêu đứng phía sau cậu cười lớn: “Cậu tìm gì ở phía trước vậy? Có đồ thì chắc chắn là để ở phía sau chứ.”

Khương Ương: “...Là anh mở cửa trước trước mà?”

Triệu Đình Liêu vừa mở cửa sau vừa nói: “Đó không phải là đang thử cậu à? Xem ra vẫn còn cần luyện thêm đấy.”

Khương Ương hít sâu một hơi.

Triệu Đình Liêu mở cửa sau nhìn vào, cũng chỉ thấy một chiếc cặp công văn trên ghế sau. Hắn cau mày nhấc chiếc cặp lên, miệng lẩm bẩm: “Không ổn rồi, cậu mở cốp xe ra xem đi.”

Khương Ương cũng không phản đối, làm theo lời Triệu Đình Liêu mở cốp xe ra. Bên trong có hai chiếc va-li nhỏ, vuông vức, vừa tay xách, rất giống kiểu hành lý thường thấy trong các bộ phim thời Dân Quốc.

Khương Ương cảm thấy cậu đã hiểu vì sao Triệu Đình Liêu lại nói “không ổn rồi” — những thứ được cấp cho hình như... ít quá thì phải.

Bên kia, Triệu Đình Liêu đã mở chiếc cặp công văn, Khương Ương cũng ghé lại xem, phát hiện bên trong chỉ có vài tờ giấy công vụ, là công văn bổ nhiệm chức vụ của cậu và Triệu Đình Liêu.

Nhưng nội dung lại khiến Khương Ương bất ngờ, công văn ghi rõ cậu sắp nhận chức trấn trưởng trấn Hồng Liên, còn Triệu Đình Liêu là phó trấn trưởng.

【Tên đạo cụ: Công văn nhậm chức trưởng trấn】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ trung cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ có thể sử dụng trong phó bản này】

【Mô tả đạo cụ: Đây là công văn bổ nhiệm bạn làm trưởng trấn. Công văn trao cho bạn quyền quản lý toàn bộ trấn Hồng Liên. Bạn có thể tùy ý đặt ra luật lệ mới cho trấn, dĩ nhiên, cũng có thể tùy ý hủy bỏ các luật lệ cũ.】

【Gợi ý thân thiện: Quyền lực cũng đi kèm với nghĩa vụ, đừng lạm dụng chức quyền nhé~】

【Tên đạo cụ: Công văn nhậm chức phó trưởng trấn】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ trung cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ có thể sử dụng trong phó bản này】

【Mô tả đạo cụ: Đây là công văn bổ nhiệm bạn làm phó trưởng trấn. Công văn trao cho cậu quyền quản lý an ninh trật tự tại trấn Hồng Liên. Nhưng rất tiếc, bạn chỉ là “tướng không quân”, dưới quyền chẳng có binh lính nào cả.】

【Gợi ý thân thiện: Quyền lực cũng đi kèm với nghĩa vụ, đừng lạm dụng chức quyền nhé~】

Khương Ương hơi tò mò: “Sao lại là trưởng trấn với phó trưởng trấn? Không phải hệ thống cấp nhầm tài liệu đấy chứ?”

Triệu Đình Liêu lắc đầu: “Tư liệu gốc mà hệ thống cấp sẽ không có sai sót. Cái này—” hắn lắc lắc tập công văn trong tay, “coi như là phúc lợi cho tân thủ đi, giảm bớt một chút độ khó của phó bản, cho chúng ta chút đảm bảo.”

Khương Ương trầm ngâm suy nghĩ.

Triệu Đình Liêu cất công văn lại vào cặp, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra hai chiếc va-li.

Cả hai chiếc va-li đều không lớn, nhưng chỉ cần nhìn là phân biệt được ngay. Một chiếc rất mới, Triệu Đình Liêu vừa chạm tay vào đã nhận ra nó làm bằng da bò, hắn cười nói: “Cái này chắc là của cậu đấy. Nào, để xem cậu ấm mang theo bảo bối gì nào.”

Nhưng lục lọi một lúc, Triệu Đình Liêu vẫn thất vọng. Trong va-li chẳng có gì quan trọng, toàn là quần áo thay đổi, đồng hồ, kẹp cà vạt và vài món phụ kiện. Ngoài ra, chỉ còn lại một quyển ⦅Cựu Ước Kinh⦆.

Triệu Đình Liêu thất vọng bĩu môi: “Bên ngoài thì lấp lánh, bên trong thì rách nát.”

Hắn xoay người mở chiếc va-li còn lại trông cũ kỹ hơn, hắn vừa mở vừa lẩm bẩm: “Lần này phải có gì hữu dụng chứ? Đừng nói vận của tụi mình xui đến mức này nhé?”

Khương Ương cũng ghé lại, đầy hy vọng nhìn vào chiếc va-li này, cái mà hẳn là của Triệu Đình Liêu.

Ngay khi va-li vừa mở ra, Khương Ương cảm giác trước mắt lóe lên một cái. Cậu chớp mắt, ngạc nhiên phát hiện bên trong chiếc va-li cũ kỹ ấy lại có một con dao găm, một cây nỏ tay, một ống ám khí bắn từ tay áo, và một đống chai lọ bình bình.

Khương Ương cầm lấy một chiếc bình sứ nhỏ, còn chưa kịp xem kỹ, trước mắt đã hiện ra một bảng thông tin:

【Tên đạo cụ: Một bình kim sang dược sắp hết hạn】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ được sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là một lọ kim sang dược do chính tay Dược Vương Tôn Tư Mạo điều chế. Bôi lên vết thương, hiệu quả khỏi phải bàn! Chỉ tiếc là... thuốc sắp hết hạn, chỉ dùng được một lần.】

Kim sang dược do Dược Vương Tôn Tư Mạo đích thân điều chế...

Mấy trăm năm rồi còn gì? Mà vẫn chưa hết hạn hả.

Hiệu quả còn khá tốt đấy chứ.

Khương Ương rơi vào trầm mặc.

Triệu Đình Liêu cầm lọ thuốc trong tay, sau một lúc, chắc cũng vừa xem xong bảng thông tin, hắn lẩm bẩm: “Chỉ dùng được một lần à?”

Khương Ương còn chưa hiểu lời Triệu Đình Liêu có ý gì, đã thấy hắn lần lượt sờ qua đống chai lọ kia, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

Triệu Đình Liêu im lặng rất lâu, Khương Ương cũng làm theo động tác của hắn, chạm vào từng món đạo cụ. Khi từng bảng thông tin hiện ra trước mắt, khóe miệng Khương Ương cũng không kìm được co giật.

【Tên đạo cụ: Một bình kim sang dược đã hết hạn】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ phế bỏ】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ được sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là một lọ kim sang dược do Dược Vương Tôn Tư Mạo đích thân điều chế, bôi lên vết thương, hiệu quả khỏi phải bàn! Chỉ tiếc là nó đã quá hạn, không còn bất cứ dược lực nào.】

Khá thật đấy, lẻ tẻ mấy chục lọ kim sang dược, vậy mà chỉ có đúng một lọ còn chưa hết hạn — mà còn chỉ dùng được đúng một lần.

Khương Ương hỏi: “Đạo cụ đã bị phế bỏ còn có giá trị sử dụng nào không?”

Câu hỏi này khá thú vị, Triệu Đình Liêu ngược lại hỏi lại cậu: “Ví dụ?”

Khương Ương chỉ vào mấy lọ kim sang dược hết hạn kia: “Ví dụ như... lúc đói bụng thì lấy ra ăn tạm?”

Triệu Đình Liêu: “……”

Hắn nhìn cậu một cái thật sâu, rồi nói: “Về mặt lý thuyết thì có thể. Đạo cụ bị phế chỉ là không còn giá trị sử dụng với tư cách đạo cụ, chứ không có nghĩa là mất hết mọi công dụng khác. Kim sang dược mất dược tính, nhưng không đồng nghĩa là mất giá trị ăn uống. Chỉ là…”

Triệu Đình Liêu tò mò hỏi: “Cậu dám ăn không?”

Khương Ương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi thành thật lắc đầu: “Không dám.”

Triệu Đình Liêu thu dọn mọi thứ lại, cả mấy lọ kim sang dược hết hạn cũng không vứt đi. Hắn đưa lọ thuốc duy nhất còn dùng được cho Khương Ương, nói: “Lọ này cậu cầm lấy. Lúc bị thương thì dùng, đừng tiếc.”

Khương Ương ngẩn ra: “Cho tôi à?”

Triệu Đình Liêu chẳng thèm ngẩng đầu: “Tôi còn chưa thê thảm tới mức phải tranh đồ với tân binh.”

Khương Ương: “……”

Cậu không nhịn được nghĩ: người anh em này… đúng là người tốt.

Khương Ương tiếp tục kiểm tra các đạo cụ còn lại.

【Tên đạo cụ: Một con dao găm đã cùn lưỡi】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ được sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là một con dao găm đã bị cùn lưỡi, không còn khả năng gây thương tích, nhưng vẫn có thể dùng để cắt bao mì gói và xúc xích.】

【Tên đạo cụ: Một cây nỏ tay lực mạnh】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ được sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là một cây nỏ tay có lực rất mạnh, nhưng do để lâu không bảo dưỡng, cơ cấu bên trong đã hỏng, không thể sử dụng được nữa.】

【Tên đạo cụ: Một bộ ám khí tay áo dành cho người mới học】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ được sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là một bộ ám khí tay áo dành cho người mới học, nhưng chỉ có mười mũi tên, nên nhớ tiết kiệm nhé~】

Khương Ương: “……”

Khương Ương suýt nữa bật cười vì những mô tả kỳ quặc kia: “Sao từng món một đều vô dụng thế này, làng tân thủ cũng khổ đến mức này à?”

Triệu Đình Liêu lục lọi một hồi, cuối cùng vẫn gom hết mấy món đồ lại. Có lẽ sợ Khương Ương hiểu lầm, hắn quay sang giải thích: “Đám đạo cụ này chắc còn có cách dùng khác, chỉ là bây giờ chúng ta chưa biết thôi. Cứ để tôi cầm trước, lát nữa về tôi nghiên cứu thêm.”

Khương Ương nghĩ ngợi một lúc rồi cũng không từ chối — mấy món này dù có đưa cho cậu thì cậu cũng không dùng nổi, chi bằng để Triệu Đình Liêu giữ, biết đâu hắn có thể phát huy được gì.

Thấy Khương Ương hoàn toàn không phản đối, Triệu Đình Liêu thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa va-li của Khương Ương cho cậu, nói: “Cầm lấy đi. Nhìn thì vô dụng, nhưng ai mà biết được có khi lại hữu dụng thật. Đây là đồ hệ thống cấp cho cậu, có khi sau này cậu lại phát hiện ra thứ gì đó bất ngờ trong đó.”

Khương Ương nhận lấy vali, hỏi: “Giờ chúng ta vào trong trấn à?”

Triệu Đình Liêu gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai bước vào trấn. Gọi là trấn, nhưng theo con mắt của Khương Ương mà nhìn, nơi này giống một ngôi làng nhỏ hơn — đường xá toàn là đường đất, mỗi bước chân dẫm xuống đều khiến bụi mù tung lên.

Khương Ương không nhịn được nghĩ, cho dù xe có còn xăng, chắc cũng chẳng thể chạy nổi vào cái trấn này.

Đi chưa được bao xa, liền có một người từ trong trấn bước ra. Người này trông đã rất lớn tuổi, da nhăn nheo, tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo vạt chéo bạc màu vì giặt quá nhiều, quần ống rộng, dưới chân là đôi giày vải đen bám đầy bụi đất, trong tay còn chống một cây gậy gỗ.

【Tên NPC: Tề Lão Tam】

【Giới tính: Nam】

【Tính chất: NPC có linh trí】

【Miêu tả: Tề Lão Tam là người lớn tuổi nhất ở trấn Hồng Liên, tổ tiên bao đời đều là người canh mộ của trấn, rất được dân làng tin tưởng và kính trọng.】

【Lời nhắc thân thiện: Đừng chọc giận ông ta, nếu không bạn sẽ bị cả trấn tẩy chay.】

Gậy gỗ gõ xuống đất phát ra những nhịp điệu đều đều, Tề Lão Tam chậm rãi bước lại gần, cất giọng khàn đặc và già nua hỏi: “Hai cậu là ai?”

Khương Ương và Triệu Đình Liêu liếc mắt nhìn nhau, Triệu Đình Liêu lặng lẽ lùi về sau một bước, tỏ ý mình không can dự.

Khương Ương liền bước lên trước một bước, lấy công văn trong cặp ra đưa qua: “Chào lão bá, cháu tên là Khương Ương, là người sắp nhậm chức trưởng trấn của trấn này.”

Tề Lão Tam không nhận lấy công văn. Nghe Khương Ương nói xong, trên gương mặt ông ta liền hiện lên một nụ cười âm trầm. Cơ mặt cứng đờ kéo căng khóe mắt, ngay khoảnh khắc đó, Khương Ương chú ý thấy đôi mắt của Tề Lão Tam thoáng chốc hóa thành một màu đen kịt. Không còn phân biệt được tròng đen hay tròng trắng, giống như hai hốc mắt trống rỗng.

Giọng của Tề Lão Tam mang theo ác ý dày đặc, như bùn lầy đặc quánh: “Trưởng trấn mới tới à… Cậu biết trưởng trấn đời trước chết thế nào không?”

Khương Ương thành thật đáp: “Không biết ạ, chết kiểu gì vậy?”

Khóe miệng Tề Lão Tam càng nhếch càng rộng, ngay giây sau đó, từ mép ông ta chảy ra thứ chất lỏng đen sì, nhớp nháp không rõ là gì, nhỏ xuống đất liền ăn mòn mặt đất tạo thành một cái lỗ sâu hoắm, khói trắng lập tức bốc lên lởn vởn.

Tề Lão Tam nói: “Không có mắt, nên chết rồi. Thần tới trừng phạt hắn.”

Khương Ương tốt bụng nhắc nhở: “Phá hoại công trình công cộng là phạm pháp đó, phải nộp phạt.”

Khương Ương chỉ vào cái hố bị Tề lão tam ăn mòn trên mặt đất: “Ông nhìn xem, đền bao nhiêu thì hợp lý?”

Tề Lão Tam: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro