08. Quan Lại Làng Thạch Hào (8)
◌○꙳
Một lúc lâu sau, Hằng Bất Lưu mới đè nén được cơn giận trong lòng, chỉ vào mũi tên cắm trên tường nói: “Người bên cạnh cậu chẳng phải cũng vi phạm quy định sao?”
Khương Ương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy Hằng Bất Lưu nói có lý, liền chuyển lòng bàn tay đang ngửa sang phía Triệu Đình Liêu: “Ba đồng tiền.”
Triệu Đình Liêu rất biết điều, móc từ trong túi ra một đồng đại đầu Viên* ném cho Khương Ương: “Tôi trả theo tháng.”
Khương Ương: “…”
(*) Đại đầu Viên (袁大头): đồng xu bạc thời dân quốc có hình Viên Thế Khải, giá trị lớn, dùng phổ biến thời đó.
Xét thấy Triệu Đình Liêu tích cực quán triệt thực hiện “Quy định trấn Hồng Liên”, lấy tinh thần nhiệt huyết phối hợp cùng trấn trưởng hoàn thành công việc, thực hiện nghiêm túc từng điều khoản, hỗ trợ đắc lực cho cậu trong công tác quản lý thị trấn—Khương Ương quyết định tha thứ cho sự hống hách của Triệu Đình Liêu.
Cậu lại quay sang nhìn Hằng Bất Lưu: “Cô Hằng, sáu đồng tiền đồng, mong cô mau chóng nộp phạt cho đủ.”
Sắc mặt Hằng Bất Lưu khi xanh khi trắng.
Có lẽ đã nhận ra sự lúng túng của nàng, Khương Ương thiện ý nhắc nhở: “Nếu cô Hằng không mang theo tiền, vậy thì xin mời trong vòng ba ngày làm việc đến công sở trấn nộp phạt đầy đủ. Quá hạn không nộp, mỗi ngày sẽ bị tính thêm 1% tiền lãi chậm.”
Hằng Bất Lưu: “……”
Phí phạt chậm 1 % đúng là cướp trắng, nhưng cô nàng Hằng tội nghiệp lại chẳng hay biết vị trưởng trấn “máu lạnh” Khương Ương đã đào sẵn cho mình cái hố sâu tới chừng nào.
Mặt Hằng Bất Lưu lúc xanh lúc trắng rồi đỏ bừng; hồi lâu, nàng bứt ngay một cây trâm bạc trên đầu, ném cho Khương Ương:
“Đủ rồi chứ? Ta cũng trả theo tháng!”
Trâm bạc vừa vào tay, trước mắt Khương Ương lập tức hiện ra một bảng thông tin:
【Tên đạo cụ: Trâm bạc của Hằng Bất Lưu】
【Cấp bậc đạo cụ: Đạo cụ trung cấp】
【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng trong phó bản, chỉ có thể sử dụng trong phó bản này】
【Miêu tả đạo cụ: Cây trâm bạc này là món hồi môn cha của Hằng Bất Lưu rèn cho nàng khi còn nhỏ. Chỉ tiếc là nàng cả đời chưa từng gả đi, cây trâm ấy vẫn luôn chỉ là một cây trâm bạc bình thường. Cây trâm này không có công dụng gì đặc biệt, nhưng đôi khi lại có thể đại diện cho bản thân Hằng Bất Lưu.】
【Lời nhắc thân thiện: Đừng làm hỏng cây trâm này nhé~ Dù Hằng Bất Lưu đã đưa nó cho bạn, không có nghĩa là nàng không trân quý nó.】
Đôi khi có thể đại diện cho bản thân Hằng Bất Lưu?
Khương Ương nhìn mấy chữ 【Đạo cụ trung cấp】, lại suy ngẫm bốn chữ 【suốt đời chưa gả】, cảm thấy mình dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Hằng Bất Lưu hầm hầm bỏ đi, “rầm” một tiếng đóng cửa vang dội. Khương Ương xoa tai hỏi: “Nếu không có mũi tên của anh, Hằng Bất Lưu có giết chúng ta không?”
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Đình Liêu thoáng trầm xuống, rồi lại bình thản trở lại, hờ hững đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Chúng ta có phạm quy đâu, cô ta không có cớ để giết.”
Khương Ương lại hỏi: “Vậy nếu chúng ta lên tiếng mời cô ta vào thì sao?”
Triệu Đình Liêu nhún vai: “Cho dù vậy, cũng phải tùy theo ý của chủ nhà, đừng nghĩ nhiều quá.”
Thấy thái độ Triệu Đình Liêu chẳng có vẻ gì là lo lắng, Khương Ương cuối cùng cũng đành đè nén hết thảy nghi ngờ trong lòng.
Cậu giơ cây trâm bạc mà Hằng Bất Lưu đã cầm cố cho mình lên, lại hỏi: “Hằng Bất Lưu chính là Nữ thần Hồng Liên sao?”
Dù gì thì cũng là người ăn mặc cổ xưa, suốt đời chưa gả, một đạo cụ ngoài lúc đặc biệt có thể đại diện cho bản thân ra thì chẳng có tác dụng gì lại bị hệ thống đánh giá là “đạo cụ trung cấp”, Khương Ương thực sự không thể không đem Hằng Bất Lưu liên hệ đến Nữ thần Hồng Liên.
Triệu Đình Liêu không nói phải cũng chẳng nói không, chỉ rút từ túi ra hai đồng đại đầu Viên đưa cho Khương Ương, dùng hai đồng bạc ấy đổi lấy cây trâm bạc từ tay cậu.
Triệu Đình Liêu giải thích: “Cây trâm bạc mà cô ta đưa cậu là để nộp tiền phạt, không phải tặng riêng cho cậu. Phải phân rõ giữa tài sản công và tài sản cá nhân, đừng lẫn lộn công tư, lợi dụng chức quyền làm bậy.”
“...” Khương Ương im lặng chốc lát, rồi thành khẩn nói: “Đã hiểu, cảm ơn chỉ dạy.”
Triệu Đình Liêu dùng hai đồng đại đầu Viên đổi lấy trâm bạc của Hằng Bất Lưu, sau đó lại đưa cây trâm ấy cho Khương Ương: “Giờ thì, cây trâm này đã trở thành tài sản tư của chúng ta rồi, cậu muốn làm gì cũng được.”
Khương Ương cảm thấy Triệu Đình Liêu đúng là một người tốt, nhưng vẫn có một chuyện cậu chưa hiểu ra: “Anh lấy đâu ra tiền vậy? Tôi nhớ trong hành lý đâu có đồng nào mà?”
Khương Ương nhớ rất rõ, lúc trước bọn họ đã lục tung cả cái rương hành lý, vậy mà chẳng thấy lấy một đồng Đại đầu nào.
Vừa nhắc đến chuyện đó, Triệu Đình Liêu vỗ trán một cái, rồi vội vàng đưa cho Khương Ương một tờ đơn xin ứng lương: “Quên không nói với cậu, đó là tiền lương tôi ứng trước đấy. Dù sao chúng ta là trưởng trấn và phó trưởng trấn, chắc chắn là có lương rồi. Tôi đã ứng trước một năm, cậu ký tên trước đi.”
Khương Ương: “……”
Không phải chứ anh trai, anh tự ý lên xe rồi mới bắt tôi mua vé á?
Công bằng quy trình đâu rồi ông anh?
Khương Ương lặng lẽ nhận lấy đơn, ký tên mình vào đó.
Triệu Đình Liêu còn ở bên cạnh nhắc thêm: “Sáng mai nhớ đóng dấu công chứng nữa, có dấu mới coi như có hiệu lực.”
“……” Khương Ương gật đầu: “Biết rồi, biết rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Khương Ương lục tung cả đống hồ sơ, cuối cùng cũng tìm được con dấu của trấn công sở. Cái con dấu cũ kỹ ấy được ấn lên hộp mực đã gần như khô cạn hết lần này đến lần khác, Khương Ương mới miễn cưỡng đóng được dấu lên đơn xin ứng lương của Triệu Đình Liêu.
Cậu vừa đóng dấu xong thì Triệu Đình Liêu đã bước vào. Không rõ hắn vừa đi đâu, vậy mà lại mang về cho Khương Ương một phần bữa sáng.
Bữa sáng được đựng trong một chiếc hộp cơm mộc mạc kiểu xưa, Khương Ương mở ra thì thấy bên trong có bốn chiếc bánh bao tròn ục ịch, một bát sữa đậu nành và một bát cháo kê nhỏ.
Bụng đói đến mức bắt đầu nổi loạn, Khương Ương vội vàng cầm lấy một chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi: “Anh lấy từ đâu ra vậy?”
Triệu Đình Liêu cười híp mắt đáp: “Xin từ Tề Lão Tam.”
Tay Khương Ương lập tức khựng lại giữa không trung.
Thấy sắc mặt Khương Ương đơ ra trong tích tắc, Triệu Đình Liêu thong thả bổ sung: “Là mấy cô gái thắt bím tóc kia làm đấy.”
Khương Ương lập tức nhớ tới lọn tóc tết suýt nữa quấn lấy cổ mình, thế là cậu thấy bánh bao trong tay mình... không còn nuốt nổi nữa.
Thế nhưng Triệu Đình Liêu lại tốt bụng nhắc nhở: “Có gì thì cũng phải ăn một chút, nếu không đủ thể lực là có thể mất mạng đấy.”
Khương Ương khép hờ mắt, cuối cùng vẫn quyết định tôn trọng... tính mạng của bản thân.
Nhìn vẻ mặt cậu như thể đang bước lên đoạn đầu đài, Triệu Đình Liêu liền gửi tặng thêm một tin xấu thứ hai: “Kể cậu nghe một chuyện kinh dị nhé—cậu biết hôm nay là ngày gì không?”
Câu này thì Khương Ương thật sự không biết, cậu thành thật lắc đầu.
Triệu Đình Liêu nói: “Lúc nãy tôi đến nhà Tề Lão Tam xin đồ ăn, thấy nhà ông ta treo một tờ lịch, trên đó ghi hôm nay là ngày 29 tháng 4.”
Tuy Khương Ương không hiểu vì sao Triệu Đình Liêu lại dùng từ “xin ăn”, nhưng cậu vẫn tôn trọng cái sở thích nhỏ kỳ quặc ấy của hắn. Cậu chỉ hỏi: “Ngày 29 tháng 4 thì sao?”
Nghĩ một chút, Khương Ương lại không chắc chắn nói: “Hôm nay đâu phải ngày lễ gì nhỉ?”
Triệu Đình Liêu đáp: “Đúng là hôm nay không phải lễ gì, nhưng đừng quên, tôi nói là lịch dương—ngày tháng được tính theo dương lịch.”
Khương Ương sững người, rồi lập tức phản ứng lại: “Năm Dân Quốc thứ ba là 1914, mà ngày 29 tháng 4 năm 1914 nếu đổi sang âm lịch là…”
Triệu Đình Liêu đáp khẽ: “Mùng năm tháng Tư.”
Khương Ương suýt nữa thì nghẹn.
Trước đó Tề Lão Tam từng nói, mỗi năm họ đều tổ chức “Hồng Liên Tế” vào ngày giỗ của Hồng Liên nữ thần, mà ngày ấy là mùng tám tháng Tư.
Nghĩa là: “Chỉ còn ba ngày nữa là đến Hồng Liên Tế?”
Triệu Đình Liêu gật đầu: “Còn nữa, cậu có nhớ không, hệ thống vốn chưa từng nói rõ với chúng ta rằng, với thân phận là người bị bắt đi lao dịch, Tiêu Lan Yên rốt cuộc khi nào sẽ rời khỏi trấn Hồng Liên.”
Khương Ương trầm ngâm: “Vậy nên, chúng ta phải giải được bí mật về cái chết của những người đi lao dịch trong trấn Hồng Liên trước ngày Hồng Liên Tế — ít nhất là ngay trong ngày hôm đó. Bởi vì, chúng ta căn bản không thể đợi đến cái ngày Tiêu Lan Yên rời khỏi trấn với thân phận lao dịch.”
Triệu Đình Liêu thần thần bí bí nói: “Biết đâu cái ngày Tiêu Lan Yên rời trấn, lại đúng là ngày Hồng Liên Tế thì sao.”
Dù suy đoán của Triệu Đình Liêu có đúng hay không, có ích hay không, thì điều chắc chắn lúc này là: ba ngày sau, lễ Hồng Liên Tế nhất định sẽ là một thời điểm cực kỳ quan trọng.
Khương Ương nhét vội mấy cái bánh bao vào bụng, nói: “Đã vậy thì, bây giờ đi tìm Tề Niệm Niệm thôi.”
Tề Niệm Niệm, vị hôn thê cũ của cha Tiêu Lan Yên, Tiêu Tái Tuyết, đồng thời cũng là mẹ của nạn nhân Tiêu Trừng Chỉ.
Khi Khương Ương và Triệu Đình Liêu tìm đến Tề Niệm Niệm, bà đang mặc áo ngủ nằm trên giường. Gương mặt bà tái nhợt, được một cô gái nhỏ đỡ dậy, tựa lưng vào chiếc gối lớn phía sau, yếu ớt cất lời: “Thất lễ quá, lại để hai vị đại nhân thấy ta trong bộ dạng này.”
Lời nói của bà dịu dàng, có chừng mực, cử chỉ nhẹ nhàng khoan thai, toát lên phong thái của một người có giáo dưỡng đàng hoàng.
【NPC tên: Tề Niệm Niệm】
【Giới tính: Nữ】
【Tính chất: NPC có linh trí】
【Mô tả: Nàng từng là cô gái đẹp nhất trấn Hồng Liên, biết chữ nghĩa, hiểu lễ nghĩa, là người con gái nết na hiền thục. Đáng tiếc, số phận nàng bạc bẽo, vừa xuất giá ba tháng, chồng đã qua đời. Đứa con còn trong bụng, Tiêu Trừng Chỉ, mà nàng dốc lòng sinh ra, cuối cùng cũng mất trong trận tai ương này. Giờ đây, nàng không còn thân thích nào khác, chỉ có cháu gái Tề Phân Phân thỉnh thoảng đến chăm sóc.】
Trong khoảnh khắc ngẩn người, qua dáng hình Tề Niệm Niệm, Khương Ương dường như thấp thoáng thấy được trấn Hồng Liên ba mươi năm trước, khi ấy, nơi đây vẫn còn sung túc, phồn hoa...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro