Chương 22

"Tiểu Hầu gia, có phải ngài không thoải mái không? Nô tỳ sẽ đi sắc thuốc ngay đây ạ." Hạ Hoa nhìn xung quanh, thấy ánh nến trong trướng đã tắt hết, bèn lấy đá đánh lửa trong ngực ra: "Nô tỳ thắp đèn cho ngài nhé."

Trái tim của Hạ Triều Sinh bỗng nhảy lên tới cổ họng, vội la lên: "Đừng!"

Nếu thắp đèn, sẽ thấy rõ tình hình trên sập.

Hạ Hoa nhìn thấy trên giường của cậu có người, e là sẽ bị dọa đến mức ngất xỉu, dù cho không ngất, chỉ cần thấy rõ gương mặt Cửu thúc, Hạ Hoa nhất định cũng sẽ đem chuyện này nói cho cha mẹ cậu nghe.

Chưa thành thân, sao có thể thân mật như thế?

Nếu để cha cậu biết, nhất định sẽ đánh gãy chân cậu!

Hạ Triều Sinh nghĩ đến đây, lập tức che thảm lông kín hơn nữa: "Hạ Hoa, ta không sao, ngươi đừng thắp đèn, có ánh sáng, ta lại ngủ không được."

Hạ Hoa không nghi ngờ cậu, vội vàng cất đá đánh lửa: "Có phải tiểu Hầu gia thấy lạnh không? Nô tỳ sẽ đổi lò sưởi cho ngài ngay."

Thị nữ vội vàng rời đi, trái tim treo cao của cậu cũng thoáng hạ xuống, xoay người nhìn tấm chăn phồng lên bên cạnh, khuôn mặt đột ngột đỏ bừng.

Nửa đêm Cửu thúc tới thoa thuốc cho cậu.

Lông mi Hạ Triều Sinh khẽ rung, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Tuy cậu đã sống hai đời, nhưng cũng không trải qua chuyện gì hơn người. Kiếp trước, cậu chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế, tâm tư của Thái tử chưa từng đặt trên người cậu, đêm thành hôn đương nhiên cũng sẽ không viên phòng cùng cậu.

Chỉ sau khi cậu chết, mới nằm trong lòng ngực của Mục Như Quy.

Hiện giờ...

Dưới tấm thảm lông bỗng truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp, hơi thở xa lạ quanh quẩn trong trướng, nam tử kiếp trước ôm cậu ra khỏi cung Phượng Tê hiện đang yên tĩnh nằm cạnh cậu.

Hạ Triều Sinh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, luống cuống xốc thảm lông lên: "Cửu thúc, có phải ta... có phải che kín quá không?"

Cậu lên tiếng, thanh âm vốn đã nhỏ, dần dần yếu hẳn đi.

Cửu thúc vừa mới chạm vào chân cậu.

Là người đã được tứ hôn, Hạ Triều Sinh đương nhiên biết mắt cá chân không phải nơi người khác có thể sờ, nhất định phải là người thân mật nhất mới có thể chạm vào.

Cậu nguyện ý gả cho Cửu thúc, chỉ là khi nãy mãi lo gan bàn chân ngứa, giờ mới chậm chạp nhận ra mà cảm thấy xấu hổ.

Hạ Triều Sinh nhanh chóng liếc nhìn Mục Như Quy một cái.

Trong trướng tối tăm, cậu không thấy rõ nét mặt của Cửu thúc, nhưng cứ cảm thấy Cửu thúc đang chê cười mình, nét mặt càng ngày càng hồng, người cũng vụng về dịch ra ngoài sập.

Hạ Triều Sinh cũng không biết, Mục Như Quy là người học võ, sẽ biết cách đè nén hơi thở, hơn nữa, ban nãy Mục Như Quy là hoàn toàn cố ý thuận theo lực kéo của cậu để ngã xuống giường.

Mục Như Quy luyến tiếc buông cánh tay đang chủ động duỗi ra của Hạ Triều Sinh.

Nhưng ngay khi hắn bị che dưới thảm lông, thật sự cảm thấy ngực nghẹn lại, cả người cứng đờ.

...Bởi vì vòng eo mảnh khảnh của Hạ Triều Sinh đang ở ngay trước mắt Mục Như Quy, hương thuốc nhàn nhạt trên người cậu cũng theo đó mà quanh quẩn quanh mũi hắn.

Mục Như Quy nằm trên giường, thiếu chút nữa đã mặc kệ mọi thứ mà ôm chặt người bên cạnh vào trong ngực.

Cũng may, tiếng nói chuyện không ngừng vang lên, kéo hắn từ cơn hoảng hốt quay về.

Trong lúc Hạ Triều Sinh đối phó với thị nữ, bàn tay giấu trong thảm lông vì căng thẳng mà hơi hơi run rẩy. Trong lòng Mục Như Quy dâng lên chút tiếc thương, muốn nắm lấy cái tay kia.

Hắn không ngừng dồn hết can đảm, chần chờ vươn ngón tay ra, nhưng ngay khi sắp chạm vào mu bàn tay của Hạ Triều Sinh, lại hoảng sợ rụt về.

Mục Như Quy buồn bã nghĩ, sao Hạ Triều Sinh lại muốn hắn an ủi chứ?

Cho dù Hạ Triều Sinh không định gả vào Đông Cung, nhưng Thái tử nhất định vẫn chiếm một vị trí trong lòng cậu.

Hiện tại hắn đang định làm gì vậy chứ?

Liều lĩnh chen vào sao?

Nhưng trong lòng Mục Như Quy lại vang lên một giọng nói khác đầy mê hoặc: Liều lĩnh chen vào thì sao chứ?

Chỉ cần thành thân, Hạ Triều Sinh chính là người của ngươi.

Thành thân...

Trong mắt Mục Như Quy lóe lên một tia sáng nóng cháy, dùng hết chút can đảm cuối cùng, vươn tay ra, nhưng Hạ Triều Sinh lại đồng thời dịch ra ngoài sập.

Mục Như Quy lập tức ngây người, tay vẫn giữ nguyên trong tư thế vươn ra đầy chật vật.

Hắn đã sớm quen với bóng tối trong trướng, cũng có thể thấy rõ đôi môi mím chặt cùng bờ vai run rẩy của Hạ Triều Sinh, trái tim nhất thời chìm xuống đáy cốc.

Quả nhiên.

Cái gọi là "không định gả vào Đông Cung", quả nhiên chỉ là lời nói trong lúc nóng giận của Hạ Triều Sinh.

Hạ Triều Sinh vì Thái tử, ngay cả mạng sống cũng có thể không cần, vậy thì hắn tính là gì chứ?

Một kẻ thay thế lớn lên có vài phần tương tự Thái tử sao?

"Em ngủ đi." Mục Như Quy đứng dậy, ngón tay cắm sâu vào thảm lông, "Thuốc... Ngày mai em tự mình thoa."

Vừa dứt lời, cơ thể ấm áp bỗng sát lại gần.

Hạ Triều Sinh ôm lấy cánh tay của Mục Như Quy, vội vàng nói: "Cửu thúc, người phải đi sao?"

Nỗi thẹn thùng trong lòng cậu sau khi nghe Mục Như Quy phải đi lập tức tan thành mây khói.

"Cửu thúc, ta... ta không biết bôi thuốc, người... người giúp ta đi." Hạ Triều Sinh lắp bắp nói dối.

Trong màn đêm, đôi mắt của Mục Như Quy khẽ run lên.

Thân thể hắn ngày đêm nhung nhớ giờ đang ở ngay gần kề, dù cách một lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể vẫn không chịu buông tha mà lan tỏa về phía hắn.

"Ta..." Giọng nói Mục Như Quy khô khốc, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng chỉ thốt ra được một chữ, "Được."

Hạ Triều Sinh yên tâm, buông tay ra, đứng dậy đi tìm bình thuốc đã lăn xuống gầm giường: "Thoa tiếp được không?"

Trái tim của Mục Như Quy theo cái tay rút về của Hạ Triều Sinh cũng chợt trống rỗng, mất mát cụp mi xuống, rồi lắc đầu: "Hôm nay không cần nữa."

Thế nên, người mất mát đổi thành Hạ Triều Sinh.

Cậu quấn thảm lông, thử tiến đến cạnh Mục Như Quy, căng da đầu nhét ngón tay lạnh lẽo của mình vào lòng bàn tay Cửu thúc: "Ta... Ta lạnh."

Mục Như Quy nắm lấy ngón tay lạnh như băng, dừng một chút, nói sự thật: "Thị nữ đi lấy lò sưởi rồi."

Ý là, đốt lò sưởi rồi, trong trướng sẽ không lạnh như vậy nữa, tay của Hạ Triều Sinh tự nhiên cũng sẽ ấm lên.

Hạ Triều Sinh: "..."

Cậu muốn lò sưởi hồi nào hả?

Cậu muốn Cửu thúc mà!

Nhưng lời này thật sự là trăm triệu lần không thể nói ra.

Hạ Triều Sinh khe khẽ "ồ" một tiếng, ngồi quỳ trên giường, không nói một lời nhìn Cửu thúc, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ánh mắt chạm nhau trong màn đêm.

Hạ Triều Sinh dần ngẩn người.

—— răng rắc!

Ngoài trướng có người dẫm nát một cành cây khô.

"A..." Hạ Triều Sinh sợ đến mức suýt nữa hét lên, Mục Như Quy nhanh tay nhanh mắt che kín miệng cậu.

Bóng người lay động, hóa ra là thị vệ gác đêm đang đi tuần tra.

Trái tim đập loạn của Hạ Triều Sinh dần ổn định lại, nhưng bàn tay che trước miệng của cậu vẫn không lấy ra.

Cánh môi mềm mại áp vào lòng bàn tay nóng hổi, nhẹ nhàng cọ qua, rồi chạm vào vết sẹo trong lòng bàn tay ấy.

Hốc mắt của Hạ Triều Sinh hơi nóng lên, cậu không biết vết sẹo kia từ đâu mà có, nhưng khi ấy nhất định Cửu thúc đã rơi vào hiểm cảnh, nếu không, cũng sẽ không để lại vết sẹo đáng sợ như vậy.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay của Mục Như Quy.

"Dọa em sao?" Mục Như Quy sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, mím môi xin lỗi, "Lần sau không chạm vào em nữa."

Hạ Triều Sinh lắc đầu, sờ soạng nâng tay Mục Như Quy lên.

Kiếp trước, sau khi chết cậu đi theo Cửu thúc, cũng từng thấy qua những vết sẹo trên người Cửu thúc —— chỉ nhiều chứ không ít, cũng không biết những năm đó Mục Như Quy đã sống như thế nào.

Người đời chỉ nói hắn là sát thần trăm trận trăm thắng của Đại Lương, nhưng chẳng ai quan tâm, uy danh của hắn là dùng máu tươi để đổi lấy.

Hắn suy cho cùng cũng chỉ là một con người, rốt cuộc cũng chỉ là người trần mắt thịt.

Tay nhỏ lành lạnh áp vào lòng bàn tay của Mục Như Quy.

Cậu nức nở: "Cửu thúc, sau này đừng bị thương nữa, có được không?"

Người tắm máu sa trường, sao có thể không bị thương chứ?

Nhưng khi Mục Như Quy đối mặt với Hạ Triều Sinh, từ trước đến giờ chỉ biết nói "Được."

Mục Như Quy cẩn thận khép tay lại, nắm lấy bàn tay trong lòng bàn tay mình, trịnh trọng hứa hẹn: "Được."

Một lát sau, Hạ Hoa nhẹ tay nhẹ chân quay về, đặt lò sưởi vào trong trướng.

Nàng nhớ kỹ lời dặn của Hạ Triều Sinh, không dám lấy đá đánh lửa ra, trong bóng tối nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe được một tiếng hít thở vững vàng, mới an tâm rời đi.

Mà Mục Như Quy đang nín thở, sau khi nàng rời đi mới vén tấm thảm lông lại.

Hạ Triều Sinh khóc xong thì ngủ rồi.

Cậu cuộn tròn bên cạnh Mục Như Quy, một bàn tay vẫn đặt trên cổ tay áo của Cửu thúc, níu chặt lấy, không cho người ta đi.

Mãi đến khi ánh mặt trời ló rạng, Mục Như Quy mới quay về trướng của mình.

Hồng Ngũ và Hắc Thất sốt ruột suốt cả buổi tối bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thử thăm dò: "Vương gia, tiểu Hầu gia..."

Mục Như Quy gần như không chợp mắt cả đêm, lúc này lại không lộ ra chút mệt mỏi nào, chỉ ngẩn người nhìn ống tay áo đã bị Hạ Triều Sinh kéo lấy của mình.

"Vương gia, quần áo hỏng rồi ạ?" Hắc Thất vừa gãi đầu, vừa cực kỳ gây mất hứng mà tiến lại gần, "Nếu hỏng rồi, thuộc hạ giúp ngài thay quần áo ngay."

Mục Như Quy lạnh lùng trừng mắt, liếc Hắc Thất một cái, rồi tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm vào ống tay áo của mình.

"Vương gia..."

Mắt thấy Hắc Thất còn muốn hỏi tiếp, Hồng Ngũ đau đầu lôi nó ra khỏi trướng.

Mấy ngày sau đó, Mục Như Quy đều nương theo màn đêm, lẻn vào trong trướng của Hạ Triều Sinh, bôi thuốc cho cậu.

Mắt cá chân của Hạ Triều Sinh giảm sưng nhanh chóng, đã có thể đỡ tay Hạ Hoa, miễn cưỡng đi vài vòng quanh trướng, mà xe ngựa đi mất bốn ngày, đoàn người đông đúc cuối cùng cũng dừng dưới chân Li Sơn.

Trướng bên cạnh bãi săn đều đã được dựng sẵn dựa theo phẩm cấp quan viên.

Không biết là trùng hợp hay cố tình sắp đặt, trướng của tiểu Hầu gia phủ Trấn Quốc Hầu, nói trùng hợp thì cũng thật khéo, nằm giữa trướng của Thái tử điện hạ và Cửu Vương gia.

Hạ Triều Sinh nắm tay Hạ Hoa bước xuống xe ngựa, hữu khí vô lực ho khan hai tiếng.

Núi cao sừng sững, tuyết trắng bay lất phất.

Bãi săn Li Sơn không thể so với Thượng Kinh, vừa đến tháng mười một, đã được nhuộm một màu trắng tinh khôi, lớp tuyết đọng trắng đến chói mắt.

Những con tuấn mã hợp thành đàn tung vó phi như bay trên đồng cỏ đã được rửa sạch, các thiếu gia và tiểu thư từ Thượng Kinh cưỡi ngựa rong ruổi, từng tràng cười giòn giã liên tục vang lên, hòa vào làn gió thoảng.

"Đây chẳng phải là tiểu Hầu gia sao?" Tuấn mã nâng cao móng trước, hất đống bùn tuyết lên áo choàng của Hạ Triều Sinh.

Nét mặt Hạ Triều Sinh không chút thay đổi, nâng mí mắt lên: "Ngôn công tử, đã lâu không gặp."

Người đến là đệ đệ của thống lĩnh Kim Ngô Vệ Ngôn Dụ Hoa, Ngôn Dụ Phong.

Nhờ quan hệ với ca ca, Ngôn Dụ Phong quen biết với Thái tử Mục Như Kỳ, đồng thời cũng là người chướng mắt Hạ Triều Sinh nhất.

Nói ra cũng thật buồn cười, Thái tử biết rõ thái độ cay nghiệt của Ngôn Dụ Phong, nhưng cũng chưa từng ngăn cản, vậy mà kiếp trước cậu lại chẳng hề nhận ra bất kỳ khác thường nào...

Đúng là ngốc mà.

Hạ Triều Sinh tự giễu cong môi.

"Sao tiểu Hầu gia lại ngồi xe ngựa giống nữ nhân vậy?" Ngôn Dụ Phong mặc kính trang màu lục đậm, cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu mận chín, nó vung roi ngựa, cười to thành tiếng: "Ta quên mất, sau này tiểu Hầu gia cũng chẳng khác gì nữ nhân, sinh hài tử cho Thái tử điện hạ!"

"Nhưng ngươi nhìn xem, ngay cả nữ tử cũng có thể cưỡi ngựa, tiểu Hầu gia lại ngồi xe ngựa, thật sự là chẳng bằng cả nữ tử! Ngươi..."

Hạ Triều Sinh vẫn chưa có phản ứng gì, Hạ Hoa đã đè bội kiếm bên hông trước, đôi mắt đỏ hồng chắn trước mặt cậu.

"Ây, tiểu Hầu gia, dù cho ngươi không bằng nữ tử, cũng không thể suốt ngày cứ trốn sau lưng nữ nhân..."

Trong chớp mắt, một bóng đen xé gió lao đến, cắt ngang tiếng cười nhạo đầy âm dương quái khí của Ngôn Dụ Phong.

Tuấn mã màu mận chín bị kinh sợ, giơ móng trước lên cao.

Ngôn Dụ Phong vốn là kẻ suốt ngày đi theo Thái tử ăn chơi trác táng, không có bao nhiêu tài nghệ cưỡi ngựa, ngựa dưới hông bị kinh động một cái, cả người đã nặng nề ngã xuống đất.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mãi đến khi Ngôn Dụ Phong ôm cẳng chân kêu rên trên mặt đất, Hạ Triều Sinh mới thấy rõ bóng dáng vừa bay qua là một mũi tên lông vũ đen nhánh.

Cậu bỗng quay đầu lại.

Ánh nắng dịu dàng như dòng suối chảy róc rách, nhẹ nhàng trôi theo lớp tuyết đọng về nơi xa.

Dưới bóng cây rậm rạp dường như có một người đang đứng ngược sáng, tay cầm trường cung, ánh mắt sắc bén như một con sói hoang.

Ngôn Dụ Phong không biết mũi tên từ đâu đến, còn tưởng là người của phủ Trấn Quốc Hầu ở nơi xa bắn tới, trong miệng nhất thời thốt ra một tràng mắng chửi khó nghe.

Trong miệng nó toàn mấy lời bậy bạ, mắng Hạ Triều Sinh là phế vật, đừng tưởng có cái danh tiểu Hầu gia trên người mà người khác phải sợ ngươi.

Nó còn nói, huynh trưởng của ta là thống lĩnh Kim Ngô Vệ!

Là thống lĩnh chỉ nghe chỉ dụ của bệ hạ!

Nếu để bệ hạ biết, ngươi ở trong buổi săn bắn cố tình gây chuyện...

Cũng chỉ trong một tiếng hít thở, mũi tên tựa như một tia chớp đen, lao qua thái dương của Hạ Triều Sinh, hệt như sấm sét, bổ thẳng vào giữa hai chân của Ngôn Dụ Phong.

Mắt Hạ Triều Sinh sáng rực lên, chưa kịp quay đầu nhìn xung quanh, lại một mũi tên nữa phá gió lao đến.

—— vèo!

Lần này, mũi tên ghim vào vạt áo của Ngôn Dụ Phong.

Ngôn Dụ Phong lập tức ôm đầu lăn xuống bụng ngựa, kêu la thảm thiết: "Hạ Triều Sinh, ngươi... ngươi không sợ ta nói với Thái tử điện hạ sao?"

"Ồ?" Hạ Triều Sinh chớp chớp mắt, tò mò hỏi, "Nói gì với Thái tử điện hạ?"

"Ngươi... Ngươi làm ta bị thương, trong lòng sớm đã nảy sinh bất mãn với Thái tử điện hạ!"

"Ngôn công tử nói đùa." Cậu chậm rì rì lùi về sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Ngôn Dụ Phong, "Ngươi cũng biết, thân thể ta ốm yếu, không kéo nổi cung tiễn, cung nhân xung quanh cũng có thể làm chứng, ta chưa từng bắn tên về phía ngươi."

Hạ Triều Sinh dừng một chút, cố ý dài giọng, nói: "Thái tử điện hạ anh minh thần võ, nhất định sẽ không tin những lời gièm pha."

"Ngươi chờ đó cho ta!" Ngôn Dụ Phong nhất thời nghẹn lời, vết thương trên đùi đau âm ỉ, trút toàn bộ cơn giận lên người Hạ Triều Sinh, "Đắc tội ta, sau này ngươi đừng mong bước nửa bước vào Đông Cung!"

—— vèo vèo vèo!

Tiếng xé gió lại vang lên.

Liên tiếp ba mũi tên, chuẩn xác cắm xuống trước mặt Hạ Triều Sinh và Ngôn Dụ Phong, vạch ra một đường ranh giới.

Một bên là Hạ Triều Sinh bình tĩnh, đầy thản nhiên, bên kia là Ngôn Dụ Phong chật vật không chịu nổi.

Mũi tên rung lên trong gió lạnh, trạng thái giằng co ngắn ngủi trôi qua, nét mặt Ngôn Dụ Phong u ám bò ra khỏi bụng ngựa.

"Ngươi sẽ hối hận." Đây là câu cuối cùng nó để lại cho Hạ Triều Sinh.

Gió thổi đến, mang theo từng tiếng bước chân vững vàng.

Hạ Triều Sinh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay đầu lại, chỉ thấy thân hình cao lớn như được tạc từ ngọc của Mục Như Quy đứng trên nền tuyết, đeo một cây trường cung, ánh mắt ngắn ngủi giao nhau, sau đó cứng đờ xoay người đi.

Hạ Triều Sinh không nhìn thấy, bên tai Mục Như Quy đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro