Chương 1: Mi ngó cái chi?

Tác giả: Một Chú Nhạn Lớn.

Editor: wingwy.

===========

Diệp Dương xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu.

Cậu bệnh nặng trợn mắt xuống hòm, xuyên vào Thị quân Vân Dương bị nữ chính trong sách đẩy xuống hồ chết đuối, chưa hiểu gì đã bị trói buộc với một hệ thống thiện cảm, mỗi khi độ thiện cảm của các nhân vật quan trọng trong sách thay đổi, cậu sẽ nhìn thấy chỉ số tăng giảm trên người bọn họ.

Ví dụ như bây giờ.

Diệp Dương mới được vớt từ trong hồ lên đang nằm trên giường, mũi ngửi được một mùi hương liệu cực nhạt, quay đầu thấy bạo quân Phong Loan đang khoan thai chậm rãi đi đến trước mặt và độ thiện cảm cao tới 71 dành cho cậu, rơi vào trầm ngâm...

Cậu vẫn còn nhớ hướng dẫn sử dụng của hệ thống hiện lên lúc nãy.

Nếu độ thiện cảm của bạo quân cao hơn 100, bạo quân chắc chắn sẽ yêu cậu.

Nếu độ thiện cảm của bạo quân thấp hơn 0, bạo quân rất có thể sẽ giết cậu.

Trường hợp nào cũng là tương lai Diệp Dương không muốn nhìn thấy.

Cậu phải khống chế độ thiện cảm của Phong Loan trong một phạm vi không cao không thấp, bảo toàn mạng nhỏ lẫn trinh tiết, rời xa hết thảy những tranh đấu trong cung.

71 quá cao, phải giảm.

Diệp Dương quyết định giả bộ mất trí nhớ.

Trong sách nói Phong Loan hung ác tàn bạo, nhưng lại đối xử tốt với những mỹ nhân dịu dàng yêu kiều liễu nhường nguyệt thẹn, mà công tử nhỏ Vân Dương nhà Vân Thừa tướng nhã nhặn điềm đạm, thánh khiết như tiên, vô cùng hợp gu của Phong Loan.

Nhưng Diệp Dương lại không phải.

Cậu là đại lão gia Đông Bắc chính gốc, từ tiểu học đã là vận động viên thường niên của Đại hội thể dục thể thao, đấu bóng tuyết luôn thắng giải nhất, Vân Dương liễu yếu đào tơ, cậu thì có thể bứng cả cây liễu, may là mẫu thân của Vân Dương là người quan ngoại [1], cậu có thể mượn cớ này để "vẽ" thêm.

([1] quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc)

Phong Loan trước mắt mang vẻ mặt lạnh lẽo, cử chỉ nghiêm nghị, dường như việc Vân Dương xém chết đuối trong cung hôm nay đối với hắn chẳng qua chỉ là chuyện râu ria, giọng điệu hắn lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống, mở miệng hỏi: "Vân Thị quân, xảy ra chuyện gì?"

Diệp Dương chớp chớp mắt với hắn.

Phong Loan không hiểu ý của cậu, nhíu mày lại, vô thức chớp chớp theo.

Khuôn mặt hắn tối tăm nghiêm nghị, cử chỉ như thế xuất hiện trên mặt hắn hình như có hơi kỳ lạ, Diệp Dương không nhịn được cong khóe môi, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy mấy con số nhảy ra từ trên người Phong Loan.

[Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 72]

Diệp Dương: "..."

What? Gì dẫy? Mới cười một cái đã tăng thiện cảm là sao?

Diệp Dương hoang mang một hồi, không lựa lời kịp, buột miệng thốt ra.

"Mi là ăi?" (Mày là ai?) Vân Dương – đệ nhất mỹ nhân hậu cung mở miệng lớn tiếng, "Mi ngó cái chi mờ ngó, ngứa da hả?" (Mày nhìn cái gì mà nhìn, muốn đánh lộn hả?)

Phong Loan: "..."

Phong Loan sai người mời ma ma giảng dạy, quyết định cho Diệp Dương học lại lễ nghi cung đình.

...

Chuyện triều chính bận rộn, Phong Loan không muốn nán lại nơi này lâu, vậy nên đứng dậy rời đi, hoàn toàn không để tâm đến chuyện Vân Dương mới vừa rơi xuống nước, mà Diệp Dương lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đợi một hồi lâu, ma ma giảng dạy Phong Loan phái đến đã tới.

Lý ma ma trông đã sắp hơn bốn mươi, lưng đeo một cái bọc nhỏ căng phồng, vừa thấy Diệp Dương đã tranh mở miệng trước, nói: "Vân Thị quân, nơi này lắm người nhiều miệng, nếu phải tu tập lễ nghi trong cung, chỉ sợ không tiện cho lắm."

Diệp Dương: "..."

Cậu nghĩ có khi Lý ma ma muốn nói chuyện riêng với mình, sai cung nhân lui ra, đợi đến lúc tất cả mọi người đã rời đi, Lý ma ma mới hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Dương.

"Tiểu công tử, người chịu khổ rồi." Lý ma ma lấy khăn tay chấm nước mắt, "Nô tì đã sớm nói với Vân đại nhân, trong cung này chính là hang ổ ăn thịt người, nào có ai được chết già."

Diệp Dương: "...À rế?"

Từ từ, là sao nữa? Lý ma ma có một chân với Vân gia á?

Lý ma ma trước khi đến đã nghe chuyện Vân Dương rơi xuống nước bị hoảng sợ nên mất trí nhớ, nhưng bà không sốt ruột, loại chuyện mất trí nhớ này, không bao lâu rồi sẽ nhớ lại thôi, chuyện quan trọng nhất vẫn là phải duy trì được thánh sủng của Vân Dương.

Bà tự nhận mình hiểu rõ Vân Dương, trực tiếp bỏ qua bước giảng dạy hình thức, mở miệng nói thẳng: "Tiểu công tử, những thứ trước kia nô tì dạy người, có lẽ người không nhớ rõ."

Diệp Dương thừ người ra, không thể hiểu nổi tình hình hiện giờ, cũng chỉ có thể gật đầu.

"Không lo!" Lý ma ma nói, "Trước chữ "Vân" có chữ "Thác" [2], nô tì chắc chắn sẽ giúp tiểu công tử giành được thịnh sủng!"

([2] câu này có nghĩa là trong tên của chủ cơ thể Vân Dương, trước "vân" 云 có từ "thác" 托 (này thì tui không biết, tiếng Trung bổ đôi tui cũng không biết mà), luôn chảy xuôi chiều, nhìn thoáng ra nghĩa là cuộc đời của Vân Dương sẽ luôn xuôi chiều, gặp dữ hóa lành.)

Nghe thấy hai chữ thịnh sủng, Diệp Dương cứng đờ cả người, hết sức lúng túng, Lý ma ma cũng mỉm cười với cậu, tháo tay nải bên thắt lưng xuống giơ lên cao, khí thế hùng tráng nói: "Xin —— thưa ——, bảo bối bí mật chốn khuê phòng!"

Diệp Dương: "..."

Diệp Dương "chết máy".

Không phải đang dạy lễ nghi hả?

Thả tui ra! Này éo phải lớp dạy lễ nghi nữa rồi!

Lý ma ma hạ giọng, bồi thêm: "Hoàng thượng chuyên tâm chính sự, không có cách phân thân, vậy nên không có hứng thú với chuyện phòng the...Theo nô tì thấy, việc này ít nhiều vẫn cần sử dụng chút tâm kế."

Diệp Dương vội vàng từ chối, nói: "Bà không cần nói nữa..."

Lý ma ma: "Tiểu công tử khỏi phải mắc cỡ, loại chuyện này cũng cần phải rèn luyện!"

Lý ma ma quay đầu cầm lấy "bảo bối bí mật chốn khuê phòng" trên bàn, mở cái túi to kia ra, từ trong túi lấy ra một vật, nói: "Tiểu công tử, người xem —–"

Diệp Dương không dám nhìn.

Cậu lấy một tay che mắt, má phiếm hồng, đang muốn mở miệng từ chối, lại bỗng nghe thấy cung nhân bên ngoài cao giọng thông báo.

"Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Sở phi nương nương!"

Diệp Dương sợ tới mức cả người run lên.

"Sở phi nương nương" chính là nữ chính Sở Liên trong nguyên tác hại Vân Dương rơi xuống nước, còn tên bạo quân kia không phải mới hồi cung à? Sao còn quay lại nữa!

Hai người họ còn đi chung với nhau!

Sở Liên cũng không phải đèn cạn dầu, hiện giờ Vân Dương vẫn là cái gai trong mắt nàng ta, nếu thứ trong tay Lý ma ma bị nàng ta nhìn thấy, vậy chẳng khác gì tự đưa đao vào tay nàng, nói không chừng sẽ chụp cho Vân Dương cái mũ "gây rối hậu cung".

̣Cậu thò tay gạt thứ đồ chơi nhỏ trong tay Lý ma ma đi, nhưng không ngờ Lý ma ma lại bị hành động của cậu dọa sợ, trượt tay một cái, thứ đồ trong tay rớt xuống, xoay tròn một vòng trên mặt đất, lăn tới dưới chân Diệp Dương.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Diệp Dương vội nói: "...Ma ma à bà cũng thật là, khi không lại cho ta cái chày cán bột làm gì, ta chẳng phải đã có ngự thiện phòng sao —"

Cậu xoay người bước xuống giường, sử dụng bản lĩnh nhanh nhạy, không chút do dự đá ciu ngọc giả [3] nằm trên mặt đất xuống gầm giường, ai ngờ cậu và Lý ma ma chẳng ăn ý, trùng hợp bà cũng đang vươn chân bước tới, cả hai người cùng lúc đá vào con ciu giả.

([3] gốc là ngọc thế: cách gọi ciu giả của người xưa, đa phần ciu giả thời này làm bằng ngọc, những người giàu có mới có thể sử dụng được.)

Ciu giả kia được làm bằng ngọc thượng hạng, ấm áp trơn nhẵn, Diệp Dương dùng lực lớn hơn, giơ cước đá con ciu giả văng xa, lại lăn đến đúng bên chân Phong Loan đang bước vào trong phòng.

Diệp Dương sượng trân chết cứng tại chỗ, hết sức xấu hổ miễn cưỡng nói nửa câu còn lại: "Ma ma nếu thật sự muốn nếm thử tay nghề của ta, ta... ta cũng không thể cán bột trong phòng ngủ đâu."

Diệp Dương: "..."

Lý ma ma: "..."

Phong Loan: "..."

Sở Liên vô cùng đoan trang, bước vào trong phòng, hỏi: "Chày cán bột gì thế?"

Nàng đi sau Phong Loan vài bước, hiển nhiên không thấy được cảnh tượng kịch trần trong phòng lúc nãy, còn Diệp Dương đã chết máy đăng xuất ngay tại chỗ, rũ mắt quay đầu, quyết định nhận tội.

Phong Loan giẫm lên con ciu ngọc, quần áo của hắn phức tạp, vạt áo gần như chấm đất, nếu không cẩn thận nhìn chăm chú thì rất khó nhìn ra dưới chân hắn còn giấu thứ đồ gì gì đó, nhưng Diệp Dương lại thấy chứng kiến từ đầu đến cuối, cậu không khỏi giật mình, chẳng hiểu tại sao Phong Loan lại làm như vậy.

Cậu chỉ có thể nhìn con số điên cuồng nhảy trên người Phong Loan.

Thiện cảm của Phong Loan -1 -1 -1 -1...

Độ thiện cảm của Phong Loan hiện tại: 50

Diệp Dương: "..."

Diệp Dương lòng như tro tàn.

Rốt cuộc đây là hiện trường chết nhục cỡ nào chứ... Cậu phải xử lý chuyện này sao cho ổn đây!?

Sở Liên không nhìn xuống dưới chân Phong Loan, nàng chỉ cười yêu kiều, nói: "Thì ra Vân Thị quân còn biết trù nghệ."

Diệp Dương xấu hổ: "... Khách khí, biết sương sương."

Cậu vẫn lúng ta lúng túng, còn Lý ma ma đã sợ đến choáng váng, nhưng Phong Loan đã giúp cậu che dấu, chắc có lẽ không nhìn cậu chịu chết ở đây, quả thật Phong Loan hơi giương mắt, mặt vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt hỏi: "Sở phi, không phải nàng muốn chơi cờ với Trầm phi sao?"

Sở Liên ngẩn ra, rõ ràng nàng không hiểu sao Phong Loan lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn cung kính đáp lại: "Vâng."

Phong Loan: "Vậy nàng còn ở đây làm gì."

Sở Liên: "Thần thiếp..."

Phong Loan: "An Khang, tiễn Sở phi về."

Sở Liên: "..."

Nội thị [4] Khang Ninh dẫn Sở Liên và Lý ma ma đang thừ người ra ngoài, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Phong Loan với Diệp Dương.

Không ổn, Diệp Dương cảm thấy tình hình trước mắt rất không ổn.

Lòng cậu hồi hộp khó tả, không biết nên làm thế nào mới đúng, chỉ có thể cười ngượng ngùng với Phong Loan, chưa kịp mở miệng, đã nghe Phong Loan nói một cách thong thả: "Vân gia dòng dõi thư hương, Vân Tương còn dạy ngươi mấy thứ này?"

Diệp Dương bấm bụng nói: "...Việc này không liên quan đến cha thần."

Phong Loan chỉ làm như không nghe thấy.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, con ngươi dần đen kịt, trầm sâu như đầm lạnh, chẳng nhìn ra tí mến yêu thương tiếc nào cho Thị quân đang được thịnh sủng như lời đồn, thấy Diệp Dương căng thẳng nhìn chằm chằm mình, cũng chỉ hơi giương cằm, vô cùng lạnh lẽo xa cách.

"Quỳ xuống." Hắn lạnh nhạt nói, "Tự nhặt lên đi."

Bổ sung chú thích:

[4] Nội thị: Chức quan nhỏ hầu hạ trong cung vua (cũ): Ngày xưa những nội thị phải là những hoạn quan.

Editor: Nay đào hố mới, truyện ít chữ hơn, tiến độ sẽ nhanh hơn, nhưng đây là lần đầu tiên tui edit truyện cổ đại, nên nếu có sai sót gì dù là nhỏ nhặt cũng góp ý với tui nhá~ Bé thụ khi xưng hô với công nếu theo tiếng Đông Bắc thì ta – mi, theo lễ nghi thì ta – người, hơn nữa là ngài, còn khi nói tiếng lòng thì là tui nhé~ Chữ "vậy" chỗ tui kêu là "dậy",đừng nhầm với những từ khác nhen. Vốn định đăng bức ảnh miêu tả cụ thể từng gân của ngọc thế lên, nhưng sợ ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục nên thôi, ha hả~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro