Chương 5

Trên phát sóng trực tiếp, nhiều người không biết Tống Việt không ăn được cay. Chương trình mời rất nhiều người nổi tiếng, bất kể là fan hay là người qua đường. Bọn họ không chút khách khí chỉ trích.

Nhiều người thấy Lâm Tinh Hà vì bản thân thích ăn lẩu vị cay mà đổi với người khác. Cảm thấy Lâm Tinh Hà là người ích kỷ.

[ Chậc chậc chậc, bắt người khác đổi chỉ vì mình thích ăn cay, cũng thật là ích kỷ. ]

[ Quả nhiên Lâm Tinh Hà bắt đầu giờ trò quỷ rồi phải không? Ngay từ đầu đã nhắm vào Tống Việt, huống hồ bây giờ là một đội với Tống Việt. ]

[ Thương xót cho Tống Việt, lại cùng một đội với cậu ta. ]

[ Ừmm, là fan cũ của Tống Việt, tôi nói nhỏ cho nghe. Đổi hộp lẩu cũng là chuyện tốt, kỳ thực Tống ca dạ códày không tốt không ăn được đồ cay. ]

[ A, chẳng lẽ Lâm Tinh Hà biết Tống Việt không được cay nên mới cùng Tống Việt trao đổi? ]

[ Thím trên ngây thơ rồi, cậu ta sao lại tốt như thế? ]

[ Chắc là do trùng hợp, không tin Lâm Tinh Hà lại tốt như vậy.  Hai người không quen biết, làm sao lại biết Tống Việt không thể ăn cay.]

[ Thật ra chuyện Tống Việt không ăn cay, chỉ cần chú ý một chút là phát hiện ra. Nói không chừng là do quan tâm. ]

[ Srds, fan cp bị đánh gục rồi. ]

 Srds: viết tắt bính âm của cụm từ 虽然但是 (suīrán dànshì), có nghĩa là tuy nhiên nhưng mà.

[ ? cp là cái quỷ gì? ]

.....

Tống Việt không thể ăn cay, mỗi lần ăn dạ dày sẽ không thoải mái. Nên khi nhân viên đưa đến phần lẩu tự sôi vị cay truyền thống sắc mặt hắn không tốt lắm.

Hắn biết chương trình phát món này là vì quảng cáo cho nhà đầu tư, vì vậy sẽ quảng cáo đủ loại hương vị khác nhau. Nếu hắn nói mình không ăn được cay muốn đổi với người khác hoặc là nói với chương trình, sẽ không ai từ chối.

Chính là, với tính cách của Tống Việt. Ngoại trừ quay phim, cũng không quá thích cùng người khác giao lưu, cũng sẽ không nói với người khác loại chuyện này.

Mà Lâm Tinh Hà muốn cùng hắn đổi liền giải quyết được vấn đề này. Khiến Tống Việt cảm thấy rằng, đồng đội của hắn cũng không quá tệ.

"Được."

Hai người tự nhiên đổi hộp lẩu cho nhau, hài hòa cùng nhau bắt đầu ngồi ăn cơm tối. Cũng không có xuất hiện cảnh tượng mà fan muốn thấy.

Chờ bọn họ ăn xong lẩu tự sôi, lúc này trời đã gần tối. Lâm Tinh Hà không có đeo đồng hồ, cũng lười mở điện thoại ra xem. Nhìn sắc trời, đoán bây giờ hẳn là 6 giờ tối.

Một số nhân viên thống nhất sẽ tái chế số rác thải nhựa này, sau đó nhân viên của chương trình sẽ không hỗ trợ các khách mời nửa ngoại trừ việc quay phim.

Bọn họ cần phải dựa vào hai tay và kiến thức để vượt qua nửa tháng này.

Lâm Tinh Hà cũng không sợ hãi, cậu cũng là người thích đi dã ngoại, đối với hoạt động này cũng không xa lạ gì. Nhất là ở một khu rừng đẹp như vậy, cậu có thể dựa vào kiến thức dã ngoại của mình mà sinh sống.

Lâm Tinh Hà tin tưởng, thiên nhiên là một nơi rất phong phú về vật chất. Con người cũng có thể sống dựa vào thiên nhiên. Ví dụ như ở một khu rừng thứ gì cũng có thể tìm được, có thể tìm thấy nước, thức ăn, thuốc v.v hay là đồ chơi giải trí. Chỉ cần có đủ kiến thức, bạn có thể sống sót tại rừng rậm.

Mắt thấy trời sắp tối đen, Lâm Tinh Hà và Tống Việt đều biết. Điều đầu tiên cần làm là đốt lửa trại.

Bởi trong rừng núi hoang dã này, lửa là một thứ rất quan trọng. Không chỉ có thể sưởi ấm, cũng có thể tránh cho bị động vật hoang dã tấn công.

Chương trình vẫn rất có tình người, biết bọn họ không phải chuyên gia sinh tồn gì, phát cho bọn họ mồi đánh lửa.

Đánh lửa đối với một số người thường xuyên tham gia dã ngoại mà nói khá đơn giản. Nhưng đối với bọn họ việc này vô cùng khó khăn

Đá lửa phải nói là một cách rất xưa dùng để tạo lửa, Lâm Tinh Hà đối với thứ này cũng không xa lạ, này so với bật lửa hay diêm cũng tốt hơn nhiều. Là thứ cần thiết để sinh tồn trong tự nhiên bởi vì không phải lo lắng sẽ không có lửa khi tiếp xúc với nước.

"Tống ca, anh hãy đi nhặt một ít cành khô làm củi, tôi đi quanh đây tìm xem có vật nào có thể dẫn lửa không."

Hai người tuy rằng là một đội, nhưng đây là lần đầu tiên hợp tác với nhau trở thành một đội thật sự. Lâm Tinh Hà nhìn Tống Việt, có chút cẩn thận đưa ra kế hoạch của mình.

Tống Việt nghe Lâm Tinh Hà nói vậy, nhìn vẻ mặt cẩn thận của cậu, không khỏi hơi mím môi.

Hắn tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm sinh tồn trong tự nhiên, nhưng vì xem nhiều chương trình sinh tồn trong tự nhiên. Nên đối với hắn, những thứ như củi khô hay vật dẫn lửa đều rất quen thuộc.

Mà Lâm Tinh Hà có thể nói đến nó, vậy cậu cũng một ít kiến thức về sinh tồn trong tự nhiên.

Tống Việt trầm mặt suy nghĩ, rất nhanh trả lời.

"Được."

Vẫn là một chữ để trả lời rất đơn giản, lọt vào tai Lâm Tinh Hà, cậu trân trọng như vàng.

Lúc này trời đã tối, rừng cây ở đây ẩm ướt, mặt đất sẽ trở nên ẩm vào buổi tối rất khó để nhóm lửa. Nhưng may mà Lâm Tinh Hà rất nhanh phát hiện một cái cây đổ gần đó.

Vỏ cây của loại cây này mềm mại khô ráo, chỉ cần lấy tay xé mở, sau đó dùng tay xoa nắn là có thể có được vật dẫn lửa tốt. Lâm Tinh Hà đem một ít trở về.

Đúng lúc Tống Việt cũng kiếm được không ít cành khô, Tống Việt chia làm 3 phần, cành mảnh, cành vừa và cành dày. Lâm Tinh hà nhìn thấy liền cực kỳ thoải mái.

 Tống Việt phân ra, thoạt nhìn tốn sức nhưng trong mắt Lâm Tinh Hà, cũng không phải vô ích. Chí ít cũng có thể cho hai người họ đốt lửa trại nhanh chóng hơn. 

"Tống ca, anh thấy nơi nào thích hợp đốt lửa trại?

Thật ra Lâm Tinh Hà biết chỗ nào thích hợp để làm lửa trại, nhưng nếu đã cùng Tống Việt làm một đội, sẽ phải hỗ trợ lẫn nhau. Rất nhiều việc đều phải cùng nhau thương lượng, nếu nhất quyết tự mình giải quyết thì sẽ xảy ra không ít mâu thuẫn.

Tống Việt nhìn lều trại, rất nhanh chọn được một chỗ. 

Lâm Tinh Hà nhìn chỗ đó rất đồng ý chọn chỗ này. 

Lửa trại và lều trại nếu ở quá gần thì sẽ gây ra hỏa hoạn, quá xa thì không thể sưởi hay bảo vệ gì. Lựa chọn khoảng cách thích hợp rất quan trọng, mà chỗ Tống Việt chọn thì khoảng cách rất phù hợp.

Hai người đầu tiên lấy những cành cây nhỏ xếp thành một kim tự tháp nhỏ, ở giữa để lại một lỗ, thật giống cửa vào kim tự tháp. Sau đó dùng cành cây vừa vừa xếp thành một vòng bên ngoài dùng đá đánh lửa nhét vào lỗ hổng bên trong.

Nhánh cây để lại một cái khe lỗ khá lớn, chỉ cần để vào thì liền nổi lửa. Tùy theo lửa lớn nhỏ mà bỏ thêm mấy cành to vào.

Hai người hợp tác rất thuận lợi, trước đó hai người đã dời một tảng đá đến. Bây giờ có thể thuận tiện ngồi trên đó sưởi ấm.

Vì nguyên nhân an toàn, lều trại của các khách mời không ở quá gần nhau. Nhưng cũng không xa lắm. Cứ 20m là có một lều trại.

Lâm Tinh Hà và Tống Việt hợp tác lại hiệu suất làm việc rất cao, hai người là đội đầu tiên hoàn thành việc đốt lửa trại. Bây giờ trời đã tối đen như mực,  ánh lửa ấm ấp bập bùng trong đêm tối làm mọi người ghen tị không thôi.

Có người không tìm được vật dẫn lửa phù hợp, đá lửa và thép không xài được trực tiếp chui vào lều đi ngủ.

Lều của Chu Tu Viễn và Cảnh Sơn cách bọn họ gần nhất, nhìn cành cây nhỏ trong tay cảm xúc phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #1v1#dammy