Chương 1.1

Edit: Apri

Lễ tốt nghiệp đại học A.

Bầu trời xanh thẳm rộng lớn, sinh viên mặc đồng phục cử nhân ngồi kín cả lễ đường ngoài trời. Tiết Miên đến muộn, khi y đến gần thì nam sinh hàng ngoài cùng vỗ vai y nói: "Cung thiếu giữ cho cậu chỗ ngồi cạnh hắn, mau đi đi."

Tiết Miên đáp một tiếng rồi xuyên qua đám đông. Ở chính giữa nơi sắp xếp học sinh, thanh niên nổi bật đẹp trai đang nghiêng đầu nhìn y. Đối phương chỉ chỉ ghế ngồi trống cạnh mình, đến khi Tiết Miên đi tới ngồi xuống, Cung Lãng liền hôn một cái trên gương mặt Tiết Miên rồi thấp giọng nói: "Tốt nghiệp vui vẻ."

"Tốt nghiệp vui vẻ."

Cung Lãng đưa tay sang ôm eo y, động tác chiếm hữu mười phần này khiến ánh mắt Tiết Miên chợt lóe, rồi ngay lập tức bị y che lấp. Hiệu trưởng ở trên sân khấu nhiệt tình dào dạt: "Hoan nghênh đại biểu tốt nghiệp lần này Lục Gia Dương lên đọc diễn văn."

Nam sinh đứng chờ sẵn trong cánh gà liền cất bước tiến lên. Hắn rất cao, đôi mắt đen kịt một mảnh phảng phất như giếng cổ sâu thẳm. Bộ lễ phục cử nhân màu xanh lam trên người Lục Gia Dương khiến hắn trông vô cùng anh tuấn, có thể dễ dàng trở thành tình nhân trong mộng của các thiếu nữ.

"Học sinh xuất sắc," Ngữ khí Cung Lãng như cười như không: "Đáng tiếc lại là Beta."

"Tôi lại cho rằng Beta rất tốt."

Ở xã hội hiện nay, giới tính con người chia ra làm ba loại lớn. Alpha có địa vị lãnh đạo trời sinh, Omega thể chất nhu nhược, có năng lực sinh dục và Beta bình thường ở giữa AO.

Cung gia là gia tộc lớn ở thủ đô, mà là con trai độc nhất của gia chủ, nhân sinh của Cung Lãng thuận lợi đến mức khiến người ta giận sôi. Thời điểm Tiết Miên nhập học có nghe nói bên trong A đại có một vị Cung thiếu gia bộ dáng tuấn mỹ. Nếu nhóm Alpha từ nhỏ đã là chiến sĩ hoặc người lãnh đạo, thì Cung Lãng là Alpha trong Alpha.

"Không, Omega mới là tốt nhất." Cung Lãng kề sát tai Tiết Miên mà lưu manh đùa giỡn: "Có thể mang thai, có thể sinh em bé, còn có thể cho bé con bú sữa."

Tiết Miên: "Đáng tiếc, cái nào tôi cũng không làm được."

Hai mươi năm trước, Tiết gia vớ được mối làm ăn béo bở nên vọt lên trở thành giàu có giữa đất thủ đô. Tiết phụ là thương nhân có đầu óc khôn khéo, con trưởng và con thứ hai Tiết gia đều là Alpha, chỉ riêng mình Tiết Miên là Omega.

Đối với loại nhà giàu mới nổi như Tiết gia mà nói, có một đứa con Omega dung mạo đẹp đẽ mỹ lệ vốn là điều vô cùng tốt đẹp. Chờ sau khi Tiết Miên trưởng thành, y có thể gả cho Alpha có quyền thế thực sự ở thủ đô, rồi Tiết Miên sẽ có tương lai an ổn của chính mình, Tiết gia cũng có thể nhờ vào đó mà tiếp cận nhà cao cửa rộng. Tiếc nuối thay, Tiết Miên trời sinh có tuyến thể không trọn vẹn, y có thể động dục, có tin tức tố thơm ngọt dụ người, lại duy chỉ không thể mang thai.

"Không mang thai thì không mang thai." Giọng điệu Cung Lãng thoải mái: "Tôi vẫn sẽ cưới em như bình thường."

Khi pháp luật hiện tại không bắt buộc chỉ được một A một O, việc không thể mang thai ở trong xã hội A thiếu O nhiều gần như là rác rưởi.

Dù Cung Lãng luôn miệng hứa cưới y, nhưng tương lai gã vẫn sẽ cưới một Omega khác có thể sinh dục, đời sau Cung gia vẫn cần phải có. Khác với Alpha có thể ký hiệu vô số Omega, một đời của Omega chỉ có thể lên giường với một Alpha. Một khi thành lập ký hiệu, Omega sẽ vĩnh viễn trở thành vật sở hữu của Alpha.

Đôi mắt Tiết Miên nhìn lên nam sinh trên bục giảng, Lục Gia Dương điều chỉnh micro một chút. Cho dù có mấy nghìn sinh viên tốt nghiệp ngồi phía dưới đài, thoạt nhìn hắn vẫn trước sau không hoảng không loạn.

"Thưa thầy cô đáng kính, các bạn học thân ái, có thể đứng ở đây là vinh hạnh của em. Chúng ta đều tin rằng mình có tiền đồ rộng lớn, có thể sáng tạo ra công lao to lớn. Khi chúng ta ra khỏi trường, trường vẫn sẽ vì tên chúng ta mà tự hào."

Biểu tình Lục Gia Dương bình thản, con ngươi hẹp dài sâu sắc co lại, thời điểm gương mặt hắn không có biểu tình gì thì như cự tuyệt người khác đến ngàn dặm.

"Hôm nay là một ngày ánh mặt trời xán lạn, em muốn nói với mọi người, dù có ở trong hoàn cảnh tối tăm đi chăng nữa, cũng vĩnh viễn không muốn sống như nước chảy bèo trôi*. Quý trọng thời gian, yêu người bên cạnh, vì sự nghiệp mà phấn đấu, đưa cuộc đời vĩnh hằng trở thành giấc mơ."

*Sống không có mục đích, lý tưởng

Thấy Tiết Miên không để ý mình, Cung Lãng hơi bất mãn mà siết chặt eo y. Tiết Miên chậm rãi liếc gã một cái: "Không phải anh sẽ xuất ngoại sao? Làm thế nào cưới tôi được?"

Đuôi mắt Tiết Miên là mắt hồ ly, vừa dài vừa cong nhếch lên, quanh mắt còn có chút ít ánh hoa đào. Cung Lãng bị y nhìn như vậy nửa người ngay lập tức nhũn ra, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn: "Cưới, sao mà không cưới được? Không cưới em tôi chết luôn cho xem."

Đúng lúc này Lục Gia Dương trên đài kết thúc diễn văn, tiếng vỗ tay như sấm, không ít sinh viên dồn dập cởi đồng phục cử nhân ra quăng lên trời. Cung Lãng nở nụ cười xấu xa với y, rồi không đợi Tiết Miên phản ứng lại, đối phương đã bế cả người y lên. Cung Lãng là Alpha, ôm một Omega lên dễ như ăn cháo.

"Hôn một cái! Hôn một cái!"

"Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!"

"Yêu nhau cái rắm," Cung Lãng quát bên kia: "Ông đây với Tiết Miên còn muốn cùng nắm tay nhau đi vào cung điện hôn nhân đó."

Nghe gã nói như vậy, Tiết Miên cười cười với gã, y chủ động đưa đầu đến gần nam sinh cao lớn, như là hạnh phúc vì lời nói của gã mà dán môi mình vào miệng Cung Lãng. Ánh mắt Cung Lãng vui vẻ, giữa lúc nước bọt quấn quýt, gã cảm nhận được tin tức tố say lòng người của Tiết Miên, không nhịn được mà đưa đầu lưỡi vào sâu thêm.

Tiết Miên rất phối hợp mà mở miệng, khi kết thúc nụ hôn Cung Lãng còn liếm một chút bên môi y. Bình thường ở sau lưng, Tiết Miên luôn bị trêu đùa gọi là bông hoa của A đại. Hiện giờ trên mặt mỹ nhân lại có hai sắc thái đối lập mãnh liệt, đôi con ngươi nhạt màu, môi lại đẹp đẽ xinh xắn đậm màu, không ít Alpha ở cạnh đó nhìn dáng dấp của Tiết Miên mà nuốt nước miếng.

Lúc tách ra Cung Lãng hỏi: "Sao hôm nay lại chủ động thế?"

"Tôi vẫn luôn chủ động mà," Tiết Miên nói: "Chủ động quá tôi sợ làm sợ anh."

Y thản nhiên cười, nhưng chỉ có bản thân Tiết Miên biết rằng chán ghét trong mắt y vào lúc Cung Lãng luồn đầu lưỡi vào làm loạn đã sắp không che giấu được.

Thấy bọn họ hôn nhau, tiếng rít gào ở hiện trường lập tức nổi lên bốn phía.

"Lão Cung làm tốt lắm!"

Có người nảy lên ý xấu: "Tiết Miên mau gọi chồng đi!"*

*Lão Cung và lão công (chồng) đồng âm

"Gọi chồng! Gọi chồng!"

Cung Lãng: "Gọi chồng đi?"

Tiết Miên: "Lão công công*, anh bị ngu hả?"

*Cách gọi thái giám

Cung Lãng bị y đánh trống lảng cũng không tức giận. Gã nhìn Tiết Miên, trong mắt tràn đầy tình yêu.

Lúc này có người tổ chức đi thác loạn ở quán bar tối nay, Cung Lãng muốn đi, Tiết Miên vốn thích xem náo nhiệt cũng phải đi.

"Lục Gia Dương," Tiết Miên thuận miệng hỏi người đã xuống dưới sân khấu: "Cậu đi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro