Chương 19 (1)

Edit by meomeocute

Chương 19

Bốn tên thái giám không ngừng lục soát, có người nói: "Ở đây có bức tường thấp, có khi nào hắn chạy ra ngoài từ đây không?"

"Còn đuổi theo không?"

"Đương nhiên phải đuổi rồi! Dù sao cũng đã kinh động hắn, nếu để hắn chạy thoát, về bẩm báo với Thế tử thì người sẽ không giết được nữa! Giết hắn đi, tiền trảm hậu tấu, có như vậy thì cha nuôi mới nguôi giận!"

Âm thanh vọng qua màn nước không quá rõ ràng, mang theo cảm giác buốt và nặng nề, khiến Thời Thư khó mà suy nghĩ, càng không hiểu được cảm giác bị đè lên môi mang ý nghĩa gì. Hắn mở mắt trong nước, khi hơi thở tiến vào khoang miệng, đầu lưỡi cũng chạm vào một thứ gì đó ấm nóng.

Ấm áp, ướt át, dường như là nhiệt độ duy nhất.

Luồng dưỡng khí này đã cứu hắn một mạng. Tạ Vô Sí đã cứu hắn. Nhưng hắn không hiểu vì sao đầu lưỡi lại va chạm mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ do hiểm cảnh dưới nước nên không kiểm soát được sao? Quá nhanh, có lẽ chỉ trong nửa giây có sự mút và liếm thoáng qua, khó phân biệt là vô tình hay cố ý.

"Ào-- khụ khụ khụ!"

Âm thanh nước xao động biến mất, Thời Thư đột ngột ngoi đầu lên bờ, cánh tay bám vào mép bờ hổn hển thở dốc! Hắn hít lấy không khí trong lành, ho kịch liệt đến mức cổ họng như muốn nổ tung.

Hắn quay đầu nhìn, hơi thở yếu ớt: "Tạ Vô Sí, ngươi... ngươi sao lại đến đây, vẫn còn ở dưới nước..."

Tạ Vô Sí vén mái tóc ướt sũng, giọt nước chảy dọc theo đôi môi: "Tỉnh dậy không thấy ngươi đâu, xét thấy ngươi lúc nào cũng quá nhiệt tình, ta đoán ngươi đi mua thuốc cho ta. Hỏi người gác cổng thì đúng là vậy, nhưng tiệm thuốc cách đây không xa, mà ngươi vẫn chưa quay về. Ra phố hỏi thăm, có người nói thấy có kẻ bị truy đuổi chạy vào con hẻm này. Ta đến đây và luôn đi theo ngươi."

Thời Thư: "Ta không biết bọn họ là ai... nói ta và cả nhà Nguyên Quan cấu kết..."

"Người của Lồng Giam, Tương Nam Tự có quan hệ với quyền hoạn Phong Lộc, mà Lồng Giam còn được gọi là 'Minh Phụng Ty', là cơ quan đặc vụ do Phong Lộc quản lý, chuyên bắt giữ và xét xử phạm nhân, có quyền tiền trảm hậu tấu. Hầu như đã trở thành phòng thẩm tra hành quyết của phe Phong Lộc, được gọi là Lồng Giam giết người."

Hắn nghe không rõ Tạ Vô Sí nói gì, trong đầu mơ hồ. Hình như là chuyện rất xấu.

Thời Thư cố bò lên bờ, quần áo thấm nước nặng trịch, ướt lạnh như da thịt hắn, giống như bị thủy quỷ kéo xuống, đi được mấy bước liền ngã mạnh xuống đất.

"Hừ... đau quá!"

Hắn nhìn bầu trời xanh qua khe hẻm, lưng dán sát mặt đất, vết thương chạm vào mặt đất nhói buốt, vội vàng xoay người quỳ xuống, hít sâu.

Trán áp sát mặt đất, ngửi thấy mùi bùn đất: "Mệt quá..."

Buồn ngủ quá...

Chân bị chuột rút, sau khi ngâm nước lạnh, hơi nước bốc hơi mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, khiến hắn run rẩy từng cơn: "Lạnh quá... ngươi hết đau dạ dày chưa?"

Nghĩ tới điều gì đó, Thời Thư móc trong túi ra một lọ sứ trắng, ngón tay dính máu: "Thuốc dạ dày ta mua cho ngươi... xem có bị vào nước không..."

Trong khoảnh khắc, chân mày Tạ Vô Sí nhíu chặt, sắc mặt như có vết nứt. Hắn chưa từng có biểu cảm đó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thời Thư: "Phải rời khỏi đây ngay, đám người kia không tìm được ngươi sẽ quay lại."

"Gì cơ?" Thời Thư chống tay lên đầu gối định đứng dậy, toàn thân mất hết sức lực, giống hệt cảm giác toát mồ hôi sau buổi huấn luyện, chân mềm nhũn, trống rỗng.

"Ta cõng ngươi."

Thời Thư: "Không cần không cần, chỉ là hơi chóng mặt, không biết tại sao..."

Hắn không nhìn thấy, nhưng Tạ Vô Sí lại thấy rõ ràng, cả người ướt sũng, cánh tay trắng nõn và vết máu sau lưng bị nước rửa trôi, máu tươi thấm qua lớp áo rách: "Cạn kiệt thể lực lại còn bị thương, còn ngâm trong nước lạnh đến mức hạ thân nhiệt, đương nhiên sẽ chóng mặt. Lên đi, nghe lời."

"Ta từ cấp hai đã không được ai cõng rồi, không quen..." Thời Thư bò lên lưng hắn, "Ta có nặng không... ca, ngươi cũng không khỏe, cõng không nổi thì thôi."

Tạ Vô Sí: "Đầu óc buồn ngủ, nhưng miệng còn tỉnh lắm."

"..."

Tóc Thời Thư đen nhánh, ngọn tóc lướt qua đốt sống cổ của Tạ Vô Sí. Hơi thở cũng rất nhẹ, giống như một chú chim nhỏ ríu rít. Hai tay vòng qua bờ vai hắn, môi chạm vào sau tai hắn.

"Ngươi nói Lồng Giam là quan phủ à?"

"Vừa phải vừa không. Vốn dĩ có Nghi Loan Ty, nhưng sau đó bị bỏ hoang, năm năm trước Minh Phụng Ty được khởi dụng, trở thành tai mắt và móng vuốt của Phong Lộc. Phụ thân của Bùi Văn Khanh chính là bị thái giám của Minh Phụng Ty đánh chết. Mấy năm nay, triều đình giám sát bá quan và thực hiện ám sát nhiệm vụ đều dùng đến nó."

Thời Thư cảm thấy nặng nề nơi lồng ngực: "Phong Lộc không phải người tốt?"

Tạ Vô Sí: "Phân định người tốt kẻ xấu chỉ là quan điểm ấu trĩ."

"..." Thời Thư lặng lẽ gục trên lưng hắn, không nói gì, cũng không biết là mệt hay không.

Phố xá tối đen, vầng trăng khuyết trên trời. Tạ Vô Sí cõng hắn đi ra ngoài, để ý vị trí của đám thái giám kia, may mà màn đêm dày đặc giúp họ ẩn thân, đi đến cửa phủ Thế tử.

Bước qua từng lớp lá xanh của cây đào, lưng Tạ Vô Sí rộng lớn, không hề dừng lại, da thịt tiếp xúc sinh ra hơi ấm.

Thời Thư mở to mắt hạnh: "Tạ Vô Sí?"

Tạ Vô Sí: "Sao thế?"

"Lúc dưới nước truyền khí, ngươi học từ ai vậy?"

Tạ Vô Sí: "Phim tình cảm."

Thời Thư: "Không ngờ lại hữu dụng thật? Khi nãy suýt chút nữa ta không lên nổi, ngươi thổi một hơi mà đầu ta liền tỉnh táo ngay."

Tạ Vô Sí: "Giờ đỡ hơn chưa?"

"Vẫn còn rất mệt." Thời Thư hồi tưởng lại cảnh trong nước, sau đó vỗ vai hắn, "May mà ngươi là nam, ta vẫn còn giữ được nụ hôn đầu."

Không khí bỗng chốc yên lặng.

Tạ Vô Sí: "Ai nói với ngươi nam hôn thì không tính là hôn?"

"Nam cũng tính hôn đầu á?!"

"Ừ, ngươi đã mất hôn đầu rồi. Còn nữa--"

Dưới tán cây rậm rạp, con đường tối mịt. Tạ Vô Sí nói: "Lúc ta truyền khí cho ngươi, ngươi có đưa lưỡi ra."

"Gì cơ? Không thể nào!" Thời Thư giật nảy người trên lưng hắn: "Ta đưa? Ta á? Ta vốn không muốn nói! Rõ ràng là ngươi, ngươi còn liếm ta nữa!"

"Không nhớ nữa, ta liếm thế nào?"

"Chính là..."

Cảm giác ướt át khi bị hút lưỡi vô cùng rõ ràng, một khi nhớ lại, miệng cậu lập tức trở nên mềm nhũn.

"!!!!!!"

Một luồng hơi nóng bốc thẳng lên trán, khiến khuôn mặt Thời Thư đỏ bừng: "Là anh liếm tôi! Tạ Vô Sí, anh thật là-"

Tạ Vô Sí: "Tôi thực sự không nhớ, ở dưới nước rất gấp gáp, không gian trong khoang miệng có hạn, hơn nữa khi đó cậu sắp chết đuối rồi."

"Thật hay giả?"

Thời Thư cựa quậy trên lưng hắn như một con lật đật, tâm trạng khó mà bình tĩnh lại, nhưng lại bị câu nói của hắn làm cho chột dạ. Cậu nằm im, gác mặt lên vai Tạ Vô Sí, sắc mặt trầm trọng, nhắm mắt lại để cẩn thận hồi tưởng.

Thật sự là vô tình sao? Nghĩ cho kỹ.

Nhỡ đâu lại oan uổng hắn thì sao?

Hình ảnh từng chút một hiện lên trong đầu, cảm giác môi bị hắn ngậm chặt, hơi thở tràn vào, tiếp đó, lưỡi hắn như con rắn len lỏi trong miệng cậu, rất nóng, ướt át, quấn lấy lưỡi cậu, dịu dàng liếm láp.

Không chỉ đơn giản là lưỡi chạm nhau, mà là kiểu liếm lưỡi không thể diễn tả bằng lời, như thể đang áp chế cậu, như muốn thông qua nụ hôn mà nuốt chửng lấy cậu, tận hưởng mỹ vị, từng ngụm từng ngụm mê mẩn liếm mút vị ngọt trong miệng cậu, không bỏ sót chút nào, khiến khoang miệng cậu ướt sũng, mềm nhũn đến mức muốn tan ra.

Lúc ở dưới nước, ý thức của Thời Thư mơ hồ nên không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ lại...

"Không đúng, rõ ràng anh đã liếm tôi! Tôi rất chắc chắn!" Thời Thư lập tức bùng nổ, cảm giác khó tả dâng trào, muốn đánh người mà không biết nên đánh vào đâu.

Cậu há miệng cắn lên vai hắn, âm thanh đột nhiên bị kìm nén lại, như thể bị chăn trùm kín.

"Tạ-Vô-Sí-! Anh đưa lưỡi vào! Anh không phải người! Tôi cắn chết anh!"

"......"

Gió đêm thoảng qua, sân viện tĩnh lặng. Hai kẻ què cuối cùng cũng về đến nơi.

Dưới mái hiên có đặt một chiếc ghế trúc, Tạ Vô Sí đỡ lấy eo Thời Thư, để cậu ngồi xuống, tránh làm động đến vết thương. Nhưng cơ thể cậu vẫn cựa quậy không yên, đến lúc nằm xuống vẫn phải hít sâu rồi nhắm mắt lại.

"Bị anh chọc tức đến mức vết thương lại rách ra rồi, anh định bồi thường tôi thế nào đây."

Tạ Vô Sí dường như khẽ cười, ngồi xổm xuống, giúp cậu chỉnh lại tư thế ngồi. Khớp gối và thắt lưng Thời Thư bỗng chốc căng lên, cả người đột nhiên nhẹ bẫng. Cậu bị Tạ Vô Sí bế ngang lên, kê thêm đệm tựa, rồi đặt trở lại ghế.

Hả? Trong một đêm đã mở khóa hai thành tích, bị đàn ông hôn, rồi lại được đàn ông bế kiểu công chúa?

".................."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thời Thư cứng đờ cả người, đến mức không kịp phản ứng mà mắng hắn một câu.

Đợi đến khi hoàn hồn, cậu liền muốn ngồi dậy: "Anh làm cái gì vậy!"

"Được rồi, đừng làm ầm lên nữa, sức khỏe quan trọng hơn. Người cậu bẩn lắm, quần áo ướt nhẹp, nước sông cũng không sạch, để tôi giúp cậu lau người trước." Tạ Vô Sí nói bằng giọng như thể đang định lau sạch một con búp bê.

Thời Thư: "Anh muốn giúp tôi tắm?"

"Ừ, trong nồi vẫn còn nước nóng, nước sông có rất nhiều ký sinh trùng."

"Ký sinh trùng? Thôi được rồi, vậy tạm gác chuyện cãi nhau lại."

"Tắm ngay trong sân, tôi sẽ tránh đi. Cậu tự lau chỗ cần che lại, mặc quần vào trước, phần lưng bị thương để tôi xử lý."

Lửa trong lò bập bùng cháy, vừa đun nước nóng, vừa sưởi ấm. Hơi ấm nhanh chóng lan tỏa. Thời Thư cau mày: "Ngay giữa sân thế này à?"

"Đây mà là giữa sân? Cửa viện đã khóa, không ai thấy được. Ở thời cổ đại chỉ có điều kiện như thế này thôi." Tạ Vô Sí từ trong phòng đi ra, đưa quần sạch cho Thời Thư, "Nhanh lên, không thì mai sốt đấy, mà sốt là nhẹ nhất rồi đấy."

"Thật là hết nói nổi." Thời Thư đáp một tiếng, rồi bắt đầu cởi quần áo.

Cậu không giỏi tự chăm sóc bản thân, còn Tạ Vô Sí thì lại có khả năng kiểm soát cuộc sống cực kỳ tốt, có thể dẫn dắt cậu sống quy củ hơn.

Tạ Vô Sí quay mặt đi, Thời Thư cởi quần, da thịt đã bị nước làm cho nhăn lại, sờ vào cảm giác rất thô ráp.

Thời Thư tập trung rửa sạch nước sông nhớp nháp trên ngực và đùi. Ở ngay trước mặt cậu, Tạ Vô Sí cũng múc nửa chậu nước, thậm chí còn đứng ngay bên giếng kéo một thùng nước lên, dội thẳng nước lạnh lên người mình.

Thời Thư chớp chớp mắt.

Trên thế giới có tồn tại môn thể thao bơi lội mùa đông, những người thường xuyên rèn luyện sẽ không bị kích thích bởi nước lạnh như người bình thường.

Trong bóng tối, Tạ Vô Sí ẩn nửa người đi, Thời Thư nhìn thấy hắn ném quần áo sang một bên, liền tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, cũng giống như lúc tắm chung với bạn cùng phòng, cậu cũng sẽ dời tầm mắt đi.

Tuy nhiên, giữa chừng, Thời Thư lại ngẩng mặt lên.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống vai hắn, ánh sáng lành lạnh soi lên cơ thể, không nhìn rõ màu da, chỉ thấy được đường nét thân hình. Xung quanh tối đen, rất tối, khoảng cách đến nơi có quỷ treo cổ cũng rất gần.

Thời Thư không khỏi hồi tưởng lại nỗi tuyệt vọng dưới nước, cậu chưa từng hy vọng ai đó sẽ đến cứu mình, nhưng Tạ Vô Sí luôn xuất hiện đúng lúc cần thiết.

Thật sự phải cảm ơn sự xuất hiện của người hiện đại này, khiến cậu không còn cô đơn nữa.

Thời Thư chợt nhớ ra điều gì đó: "Tạ Vô Sí, lúc tôi trốn trong chum nước, hòn đá đánh lạc hướng bọn họ cũng là do anh ném sao?"

"Ừ." Giọng nói vang lên ở khoảng cách không xa không gần.

Thời Thư: "Khụ khụ, tôi muốn nói..."

Tạ Vô Sí: "Sao vậy?"

Thời Thư: "Tôi vẫn chưa cảm ơn anh, cảm ơn anh nhé."

Tạ Vô Sí im lặng một lúc rồi nói: "Không có gì."

Ngầu quá, bá đạo thật.

"Tắm xong chưa? Tôi qua đây."

Tạ Vô Sí lấy bộ quần áo khô bên giếng mặc vào, tóc vẫn còn ẩm dính sát vào dái tai, hắn ném khăn vào chậu nước ấm, sau đó bước đến trước mặt Thời Thư, người vẫn đang để trần nửa thân trên.

Thấy vùng ngực trắng trẻo của Thời Thư, hắn thu ánh mắt lại, cầm lấy khăn, vòng ra phía sau.

"Tôi xong rồi." Thời Thư giơ hai tay lên.

Hơi thở phả nhẹ bên tai, Tạ Vô Sí ở rất gần, ánh mắt tỉ mỉ, cẩn thận lau sạch cảm giác nhớp nháp trên da cậu. Hắn lau đi lau lại ba lần mới gật đầu.

"Cậu lên giường nằm trước đi, giữ ấm cơ thể, tôi đi tìm đại phu."

-

Đại phu trong phủ vương gia, Lâm Dưỡng Xuân, mang theo hòm thuốc đến trong màn đêm.

Lâm Dưỡng Xuân là danh y đương thời của Đại Cảnh, từng làm ngự y trong Thái y viện, sau khi từ chức được Thế tử mời về phủ. Ông không giống những danh y khác chỉ phục vụ cho quyền quý, chỉ cần rảnh rỗi, có thời gian, dù là người nhóm lò hay dân buôn gánh bán bưng, ai đến trước ông sẽ chữa cho người đó trước. Ngay cả nô bộc, nha hoàn trong phủ vương gia ông cũng khám bệnh, và chỉ thu tiền thuốc men, chưa bao giờ hét giá cắt cổ.

Một người trung niên ngoài bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt dài và hơi hốc hác, bước vào trong phòng.

"Làm phiền cởi áo ra." Lâm Dưỡng Xuân nói.

Thời Thư làm theo, cởi áo xuống.

"Vết thương rất nhiều, lại bị ngâm trong nước, e rằng có nguy cơ nhiễm trùng uốn ván. Trước tiên phải bôi thuốc. Ta còn phải bốc thuốc, người này là huynh đệ của cậu sao? Phiền cậu giúp cậu ấy bôi thuốc."

Lâm Dưỡng Xuân mở hòm thuốc dưới ánh nến, lấy ra một lọ cao đưa cho Tạ Vô Sí, còn bản thân thì xé mấy tờ giấy ra, cẩn thận lấy từng vị thuốc.

Thời Thư chộp lấy lọ thuốc: "Tôi tự làm được."

Lâm Dưỡng Xuân: "Thuốc mỡ cần xoa cho thấm vào vết thương, đừng sợ đau. Ban nãy đã rửa sạch vết thương rồi chứ?"

"Rửa rồi."

Ánh đèn soi rõ đôi vai trắng nõn, từ xương quai xanh trở xuống, làn da nhẵn nhụi như bạch ngọc, đã được Tạ Vô Sí lau sạch sẽ. Tạ Vô Sí nhấp một ngụm nước ấm, uống viên Bảo Hòa Hoàn, vị đắng của thuốc tán ra trong miệng, tan dần giữa môi răng.

Hắn đứng trong bóng tối, quan sát từng động tác của Thời Thư.

Vết thương chi chít, đều là những vết cắt dài hẹp, chằng chịt trên da. Thời Thư dùng đầu ngón tay quệt thuốc mỡ, bôi lên từng vết thương. Trên cánh tay thì còn dễ, nhưng đến lưng và eo thì không với tới được.

Tạ Vô Sí: "Nếu cần tôi giúp thì cứ nói, tôi vẫn ở đây."

Thời Thư thử vươn tay ra sau: "Lưng với không tới."

Tạ Vô Sí cầm lấy lọ thuốc: "Nằm sấp xuống."

Thời Thư: "Nằm sấp làm gì?"

Ánh mắt Tạ Vô Sí dừng một lát ở trước ngực Thời Thư, sau đó lặp lại: "Nằm sấp, quay lưng lên."

Thời Thư gãi đầu, rồi xoay người nằm sấp lên giường, ôm một chiếc chăn đặt dưới người.

Sau khi nằm xuống, tấm lưng phơi bày trọn vẹn. Tạ Vô Sí bôi thuốc mỡ lên tay, cảm giác mát lạnh lan trên lưng và eo cậu. Lâm Dưỡng Xuân cũng lên tiếng: "Tấm độ điệp của Tương Nam Tự, là cậu nhận à?"

Tạ Vô Sí: "Ngài nói quá rồi, tại hạ chỉ góp một phần sức lực nhỏ bé."

Lâm Dưỡng Xuân cười ha ha: "Có năng lực, lại còn tuấn tú lịch sự. Hôm nay xem như ta được tận mắt chứng kiến rồi, đúng là hơn đám môn khách trong phủ Thế tử, suốt ngày chỉ biết xu nịnh."

Tạ Vô Sí cúi mắt xuống.

Tấm lưng của Thời Thư láng mịn, đường xương sống hõm xuống, do từ nhỏ đã theo cha rèn luyện nên thân hình cậu rất cân đối và khỏe mạnh, khung xương có một vẻ đẹp tiêu chuẩn hiếm thấy. Trước đây, có bạn học học y và học vẽ từng bảo rằng cấu trúc xương của cậu đẹp đến mức rất thích hợp để... giải phẫu.

Thời Thư lắng nghe động tĩnh khi được bôi thuốc, quay đầu nhìn Lâm Dưỡng Xuân. Dù kiến thức của cậu còn hạn chế, nhưng cậu hiểu đạo lý không nên chọc vào nỗi đau của người khác. Vị Lâm thái y này, nghe có vẻ cũng là một kẻ bất mãn với thời cuộc.

"Đệ đệ của ngươi, Tạ Thời Thư, thân thể không cường tráng bằng ngươi, nhưng mạch đập thông suốt, mạnh mẽ, linh hoạt, tâm tư cũng sáng sủa, thoải mái."

Lâm Dưỡng Xuân liếc mắt nhìn Tạ Vô Sí: "Còn ngươi, lúc nãy ta bắt mạch, thân thể tuy cường tráng nhưng mạch tượng lại nặng về âm, trầm ổn khó lường, hẳn là thường xuyên lao lực về trí tuệ, trong người... còn có một luồng khí âm tà cuồng loạn."

Thời Thư: "Khí âm tà cuồng loạn?"

"Chính xác. Nhưng may mà ngươi luyện tập mỗi ngày, thân thể khỏe mạnh, có thể cung cấp đủ huyết khí cho não bộ, cũng có thể áp chế được tà khí trong người."

Thời Thư: "Thần y thật đấy! Ngay cả việc hắn luyện võ hàng ngày cũng nhìn ra được!"

Tạ Vô Sí nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay xuống eo của Thời Thư. Cậu kêu "á", nhột đến mức lập tức rúc đầu vào gối.

Tạ Vô Sí hỏi: "Lâm đại phu có ý kiến gì không?"

Đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua làn da mịn màng của Thời Thư, nhẹ nhàng mát xa. Làn da cậu rất trắng, rất mịn, sau khi bôi thuốc mỡ lại càng trở nên trơn láng, khiến lòng bàn tay hắn ấm lên khi chạm vào.

Cảm giác trơn ướt của thuốc mỡ không giống với khăn lau. Ban đầu chỉ là giúp cậu rửa sạch cơ thể, giờ lại là bôi thuốc, nhưng không hiểu sao lại có một chút không khí ám muội.

"Linh mẫn quá mức ắt sẽ tổn thương. Ngươi nên luyện tập để kích hoạt huyết mạch, giữ cho kinh mạch thông suốt thì mới có thể áp chế tà khí trong người. Nếu để tà khí chiếm thế thượng phong, e rằng ngươi chẳng phải trung thần mà là gian hùng. Thuốc đã chọn xong rồi, ba mươi văn."

Tạ Vô Sí đặt lọ thuốc xuống, đứng dậy lấy tiền trao cho ông ta.

Trước khi rời đi, Lâm Dưỡng Xuân nói: "Dĩ nhiên, đại phu không bao giờ tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân. Phải rồi, ta còn có một bộ công pháp dưỡng sinh 'Thái Âm Hí', giúp cường thân kiện thể. Nếu muốn học, có thể đến y quán tìm ta." Dứt lời, ông ta thản nhiên rời đi.

Đợi ông ta ra ngoài, Thời Thư mới nói: "Vị đại phu này giỏi thật."

"Ừm," Tạ Vô Sí đáp, "ông ta từng là thái y đứng đầu thái y viện, sau bị vướng vào vụ hạ độc hoàng tự nên bị giáng chức. Nghe nói, Thái hậu từng ép ông ta kê đơn khiến phi tần trong cung sảy thai. Nhưng ông ta cương quyết từ chối, nói rằng thầy thuốc chỉ biết cứu người, không biết giết người. Thái hậu nổi giận, đuổi ông ta ra khỏi cung."

Thời Thư: "Vậy ông ấy thực sự là một danh y tốt."

Tạ Vô Sí lấy thêm thuốc mỡ: "Trong phủ thế tử, kẻ ngồi không hưởng lộc không nhiều, nhưng kẻ dám nói thật lại càng hiếm. Ít ra trong thời gian này, ta cũng nhìn ra được ai trong đám môn khách này là kẻ xu nịnh để mưu cầu giàu sang, ai là người dám nói lời ngay thẳng."

"Ta quyết định làm quen với Lâm đại phu."

Thời Thư có làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn, xuống dưới lại hơi tròn trịa. Trên phần eo cũng có một vết thương hẹp. Thuốc mỡ được xoa nhẹ trên da, lan tỏa mùi dược liệu.

Lưng cậu tê dại, bất chợt quay đầu lại: "Tạ Vô Sí, ngươi đang sờ vào đâu vậy!"

"Hông ngươi, có vết thương."

Tấm áo vải thô chỉ che được nửa thân dưới, càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc, mềm mại, khi hắn ấn nhẹ, dường như có thể để lại dấu tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro