Chương 01
Chương 1:
Lúc Hứa Dĩnh bước vào, Lệ Thâm cũng không nhận ra là cô tới. Chờ đến khi cô ngồi xuống rồi mới có người đẩy đẩy hắn cười với ý tứ sâu xa, "Lệ thiếu gia, anh xem ai vừa vào kìa."
Trong bao sương* ánh sáng tỏ khắp phòng, còn có người uống say rồi nhảy múa trước màn hình. Lệ Thâm uống hơi say, cởi ba khuy áo sơmi đen vừa nãy không biết bị ai vò mà hơi bị nhăn, hắn đang cúi đầu định tìm thuốc hút, nghe xong lời này mới miễn cưỡng mở mắt ra liếc về phía đối diện, đôi mắt kia cũng đang nhìn sang phía hắn.
*Phòng bao sương: Phòng có ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Hứa Dĩnh? Lệ Thâm nghĩ thầm, tại sao là cô?
Dừng một chút, hắn mới rút ra một điếu đại trùng dương* đốt lên.
*Đại trùng dương: Nhãn hiệu thuốc lá được sản xuất năm 1922, sản xuất ở Vân Nam, xuất phẩm của tập đoàn Hồng Vân Hồng Hà, vì muốn hướng tới kỷ niệm "khởi nghĩa Vân Nam", "Cách mạng Tân Hợi" lật đổ đế chế, thực thi nền cộng hòa, "Khởi nghĩa Trùng Dương" cho nên đã chế xuất ra.
Thuốc lá Đại Trùng Dương
Khói thuốc lượn lờ phác hoạ khuôn mặt thon gầy tinh xảo của hắn.
Cù Đông Trần từng dùng một câu miêu tả ngoại hình Lệ Thâm, "Kinh sợ cũng không phải hình mẫu gây kinh sợ kia, kinh diễm cũng không phải hình tượng kinh diễm kia", mà thuộc kiểu đặt ở giữa đám đông thì chính là đẳng cấp luôn thu hút sự chú ý, câu sau này đương nhiên là tự hắn thêm vào.
Hứa Dĩnh nhìn hắn, nở nụ cười đã lâu không thấy.
Có người vẫn còn mở lớn âm lượng hát không biết mấy lần bài "Cùng chuyện cũ cạn chén", người bên cạnh chọt chọt hắn, "Không qua chào hỏi một tiếng sao?"
Lệ Thâm nhấp vài ngụm rượu, lại hít vài hơi thuốc, một lát sau mới hỏi, "Cô ấy về nước khi nào?"
"Ngày hôm qua", âm thanh hỗn loạn, người kia tiến đến bên tai hắn nói, "Tất cả mọi người đều nói muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên, thế nào?"
"Thật sao?" Lệ Thâm giương mắt nhìn phía đối diện, khóe miệng vẫn cười, nói, "Chuyện trước đây Hứa Dĩnh đá tôi rồi ra nước ngoài các cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt người bạn học bên cạnh chuẩn bị "thấy sang bắt quàng làm họ" chợt cứng lại, không rõ lời của Lệ Thâm là thật hay giả, Lệ Thâm cũng đã đứng lên, mỉm cười, "Các cậu cứ chơi đi, tôi đi trước."
"Bây giờ mới mười hai giờ thôi mà, sao đã đi rồi?", bạn học lôi kéo hắn một chút.
Lệ Thâm uống cạn rượu trong ly, nói, "Các cậu cứ chơi tiếp."
Lúc gần đi ra hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Dĩnh, vừa vặn đối diện tầm mắt đối phương. Lệ Thâm lịch sự gật đầu một cái với cô, kéo cửa rời đi.
Lệ Thâm đi tới quầy lễ tân quẹt thẻ trả tiền, nhân viên phục vụ nhìn thấy soái ca lại không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, tươi cười đưa thẻ trả lại cho hắn còn thuận tiện chiết khấu 8%. "Anh đẹp trai, hôm nay là đêm Giáng sinh, tiệm chúng em có giảm giá tám phần trăm còn tặng thêm táo tây nữa, anh chọn một quả đi."
Lệ Thâm lúc này mới chú ý tới trước bàn có bày mấy bọc giấy bóng kính bên trong gói kỹ táo tây, cùng cây thông noel trước đại sảnh được trang trí lộng lẫy.
Hắn mỉm cười từ chối, đứng ở đó hút xong điếu thuốc còn dư, lấy điện thoại di động định gọi lái xe thuê, nhưng do dự một lúc lại thôi, dù sao thời gian vẫn còn sớm, chỗ hắn ở cách nơi này cũng không xa, quyết định cứ tản bộ về cho tỉnh rượu.
Mới ra khỏi cửa Lệ Thâm liền không nhịn được mà run lập cập. Hắn xưa nay rất phong độ, trời lạnh như thế cũng chỉ cần mặc cái áo sơ mi rồi thêm một cái áo khoác dài là xong việc. Lúc mới tới lái xe cũng không cảm thấy lạnh lắm, hiện giờ đêm đã khuya nhiệt độ chợt giảm xuống, lạnh đến mức hắn run rẩy sờ sờ cái mũi đông cứng.
Đang chuẩn bị bỏ cuộc, thuê người lái xe, Lệ Thâm lấy điện thoại di động ra, lại thấy một người đang đứng đối diện.
Người nọ dựa trước cửa xe Lincoln, không biết đã đến bao lâu, đang châm lửa đốt một điếu thuốc, giữa làn khói thuốc lượn lờ đôi mắt lạnh nhìn Lệ Thâm.
Hắn có ánh mắt sắc bén, khuôn mặt tỏa ra phong thái lạnh lùng người lạ chớ đụng vào, thoạt nhìn, chỉ cảm thấy ngoại hình có phần lãnh khốc.
Lệ Thâm sững người một chút, mới mỉm cười tiến đến gần hắn.
"Không phải nói ngày kia mới trở về sao?" Lệ Thâm vòng tới một bên mở cửa phó lái ngồi lên ghế.
Cù Đông Trần cắn thuốc lá, cùng lên xe.
Hắn khởi động hệ thống sưởi, mở cửa sổ xe xuống gảy gảy tàn thuốc, chỉ hỏi, "Thế nào, gặp gỡ bạn học?"
"Nếu biết trước hôm nay cậu trở về, khi bọn họ đưa táo tây đã chọn lấy một trái rồi, tôi lúc nãy còn nói không cần."
"Muốn ăn táo thì sau này đi mua là được rồi, hay là cậu thích miễn phí?"
"Hôm nay là đêm Giáng sinh."
"Ai, mẹ nó, quan tâm mấy thứ này, cậu cùng mấy thanh niên kia xem náo nhiệt cái gì."
Hút xong một điếu thuốc, Cù Đông Trần mới đưa chân chuẩn bị khởi động xe.
Hai người yên lặng suốt một đoạn đường, chỉ nghe được tiếng từ đài radio truyền đến bài "Lonely Christmas" của Trần Dịch Tấn xem như là hợp với tình cảnh, Cù Đông Trần mở miệng, "Gặp mặt với bạn học thế nào?"
Không biết là do hệ thống sưởi mở quá lớn hay thế nào, Lệ Thâm cảm thấy hơi nhức đầu, hình như hơi say, hắn tựa đầu lên cửa sổ, mệt mỏi đáp lại, "Cậu không phải hàng năm đều tham gia sao, năm nay lại không có mặt, Khúc Ba bọn họ đặc biệt tiếc cậu đi công tác, không hợp thành một bàn mạt chược được."
"Chỉ thế thôi?" Cù Đông Trần liếc mắt nhìn hắn.
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Lệ Thâm nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ.
Cù Đông Trần nhếch khóe miệng, "Cũng không có tin vui bất ngờ gì sao, Lệ Thâm?"
Hầu kết Lệ Thâm giật giật, không trả lời.
Cù Đông Trần cười lạnh nói, "Ví dụ như niềm vui bất ngờ được gặp lại người xưa đã lâu không gặp."
Lệ Thâm chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia ngược lại rất bình tĩnh, "Cậu đùa như vậy rất không thú vị, Cù Đông Trần."
Ngoài cửa sổ không biết tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào, một khoảng mênh mông, rơi trên mặt đất.
"Hai năm không gặp, Hứa Dĩnh có trở nên xinh đẹp hơn chút nào không? Tôi nhớ trước đây ở trường học cô ta là đệ nhất mỹ nhân, chỉ đơn giản đứng cạnh cậu trong sân trường cũng tạo nên một bức họa đó, Lệ Thâm."
"Thế sao? " Lệ Thâm nhắm hai mắt nhếch nhếch khóe miệng, tựa như thờ ơ nói, "Trên mặt thì không nhìn kỹ, nhưng ngực rồi đến mông kia, hẳn là một sự trải nghiệm mới."
Cù Đông Trần ngậm một làn khói phun lên mặt hắn.
Lệ Thâm bị sặc cau mày ho khan, ngồi thẳng lên, "Cậu có phải bệnh rồi không?"
Người kia nhếch miệng nở nụ cười, "Cậu đối với phụ nữ vẫn còn có năng lực kia sao? Tôi thực hoài nghi."
Lệ Thâm dựng thẳng ngón giữa với hắn, "Tôi vẫn luôn coi cậu là phụ nữ đó Cù Đông Trần."
Màn đêm tối đen thăm thẳm nhưng Lệ Thâm vẫn nhận ra nét mặt Cù Đông Trần nháy mắt nguội lạnh.
Sau đó hai người cũng không tiếp tục trò chuyện.
Mãi đến tận sau khi về đến nhà thì bắt đầu làm tình.
Cù Đông Trần giống như là muốn đem nửa tháng xa cách bù đắp lại một lần, vừa mới vào cửa còn chưa bật đèn đã không thể đợi được nữa mà hôn lên môi Lệ Thâm, tay cũng không nhàn rỗi cởi bỏ quần áo của đối phương.
Lệ Thâm bị hắn đè lên tường hôn đến thở không ra hơi, đẩy hắn một chút mắng, "Cậu gấp gáp cái gì."
Cù Đông Trần đáp lại bằng một nụ hôn càng nóng bỏng hơn, cởi áo sơ mi của hắn rồi lại ngậm chặt đầu vú trước ngực.
Lệ Thâm đau đến hít khí, Cù Đông Trần vừa hôn vừa cưỡi lên thắt lưng của hắn, cách quần lót vuốt ve tính khí hắn, mãi đến tận khi cương lên.
Hô hấp Lệ Thâm dần dồn dập, nơi nào cũng đau, nhưng trong đau nhức lại mang theo khát vọng thoải mái. Hắn đẩy Cù Đông Trần ra, thanh âm trong cổ họng như đang ngậm một ngụm rượu mạnh, "Cởi quần!"
Tay lại hành động trước một bước, tháo bỏ thắt lưng của Cù Đông Trần ném xuống đất, vươn mình đè hắn lên tường, nắm chặt tính khí của mình đâm vào trong hắn.
Cù Đông Trần đau đến toàn thân cứng đờ.
Nửa tháng không làm, hai người đều có chút đau, đặc biệt là Cù Đông Trần, Lệ Thâm liều mạng tiến vào như thế, hắn đau đến xanh cả mặt, Lệ Thâm xoa xoa tính khí hắn, lại gần ngậm lấy rái tai hắn.
"Chân mở ra một chút." Hắn quá chặt, Lệ Thâm ngay cả nhúc nhích cũng thấy khó khăn.
Cù Đông Trần cả người đặt trên tường, một tay che mặt, "Con mẹ nó, cậu vội vã như vậy..."
Lệ Thâm mỉm cười, "Không phải cậu gấp sao, tôi phối hợp như vậy cậu còn không hài lòng?"
Cù Đông Trần không nói nữa, nín nhịn để Lệ Thâm trước sau luận động.
Thân thể hắn đã quen tiếp nhận Lệ Thâm cho nên lúc trước tuy có đau, nhưng Lệ Thâm biết rõ điểm mẫn cảm của hắn ở chỗ nào, chỉ chốc lát Cù Đông Trần cũng có cảm giác thân thể tựa như bị điện giật đến ngứa ngáy, một trận rồi lại một trận ngày càng kịch liệt, khoái cảm dâng trào ập tới.
"A..."
"Sảng khoái sao?" Lệ Thâm cười hôn lên sau lưng hắn, dưới thân lại dùng sức hết lần này đến lần khác, "Cù Đông Trần, tôi làm cậu có sảng khoái không?"
"Sảng khoái... A..." Cù Đông Trần nắm chặt tay hắn, "Mạnh nữa..."
Hai người một khi bắt tay vào làm chính là hận không thể đem đối phương ăn tươi nuốt sống, Lệ Thâm duy trì tư thế này chọc vào hơn mười lần, như thể ngại không đủ, lại để Cù Đông Trần quỳ trên mặt đất, từ phía trên tiến vào. Hắn cưỡi trên lưng Cù Đông Trần đâm vào bên trong, đâm đến độ làm Cù Đông Trần rên rỉ đứt quãng. Hắn đưa tay vuốt ve dục vọng phía trước của mình, khoái cảm từ cả hai phía trước sau khiến đầu óc hắn ngứa ngáy từng đợt, chẳng buồn quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa. Lúc này đây chẳng có thứ gì sánh được với khát vọng muốn mau chóng được thỏa mãn, Lệ Thâm cưỡi trên người hắn trước không ngừng luận động, mỗi một lần hạ xuống đều vừa chuẩn xác vừa tàn bạo.
"A... Đông Trần... Cậu quá tuyệt vời..."
Cù Đông Trần sắc mặt ửng hồng, run rẩy từ trong túi áo khoác vứt trên thảm trải sàn tìm được điếu thuốc, hút mạnh vài hơi, chỉ cảm thấy mình sắp bị Lệ Thâm làm đến điên rồi, mà Lệ Thâm giống như khí lực dùng mãi cũng không hết, nhiều lần luật động như vậy, đột nhiên đâm đến một nơi nào đó khiến hắn cả người run lên, tàn thuốc rơi hết lên thảm trải sàn. Lệ Thâm tiến đến bên tai hắn ngậm lấy lỗ tai mà mút vào, "Là nơi này đúng không?"
"A..." Cù Đông Trần không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
Lệ Thâm đắc ý nhíu mày, càng không e dè mà húc vào chỗ đó, nghe tiếng Cù Đông Trần rên rỉ chính là loại thuốc kích dục tốt nhất với hắn. Một người thường ngày thoạt nhìn lãnh khốc vô tình, chỉ có trong lúc ân ái mới phát ra thanh âm như vậy, Lệ Thâm cắm mấy chục lần thật sâu, cuối cùng cũng lui ra ngoài bắn lên cơ bụng Cù Đông Trần.
Ngoài cửa sổ, một trận tuyết lớn bay mù mịt, đêm Giáng sinh qua đi, theo phương Tây, đây chính là khoảnh khắc một năm mới lại đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro