Chương 13
Chương 13:
Tuy rằng chuyện tai nạn xe cộ Cù Đông Trần bảo hắn không cần lo lắng, nhưng Lệ Thâm vẫn thông qua quen biết, cho người điều tra băng ghi hình giám sát hôm đó, quả nhiên chiếc xe kia căn bản không có biển số xe.
Trước đó một ngày, ngay giữa đêm khuya Cù Đông Trần bị một cú điện thoại gọi đi, hôm sau liền bị người ta trả thù, Lệ Thâm biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Lệ Thâm suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại kéo đến tên Dung Cẩm Giác trên di động.
“Có việc?” Dung Cẩm Giác cũng thẳng thắn, nhận điện thoại liền hỏi luôn.
Hai người đều thích đi thẳng vào chủ đề, Lệ Thâm liền hỏi hắn, “Cù Lăng Ba, cậu có quen người này không?”
Dung Cẩm Giác ở bên kia tựa hồ nở nụ cười, nói, “Làm sao, bắt đầu quan tâm tới người khác? Trước chẳng phải là không thèm quan tâm quản Cù Đông Trần có chuyện gì không sao.”
“Tôi chỉ hỏi một chút, cậu biết được bao nhiêu thì nói với tôi bấy nhiêu.”
“Không tiện nói qua điện thoại” Dung Cẩm Giác nói với hắn, “Vừa đúng lúc trưa nay tôi không có việc gì, cậu mời tôi ăn cơm đi.”
Lệ Thâm biết hắn cố ý, cười nói, “Được, cậu chọn địa điểm.”
“Lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ qua." Dung Cẩm Giác mãn nguyện ở bên kia cười xấu xa.
Hai người hẹn xong nơi dùng bữa, Lệ Thâm tan làm liền lái xe đi, ngồi ở nơi đã đặt trước, uống ba ly nước, Dung Cẩm Giác mới khoan thai chậm rãi đi đến.
Lệ Thâm vẻ mặt xem thường nhìn hắn, “Sĩ diện cũng không cần phải bày đặt thế đâu, Dung Cẩm Giác.”
“Không phải, thực sự là ban nãy có việc, ” Dung Cẩm Giác cười xin lỗi, còn chưa ngồi xuống đã nâng ly nước trên bàn lên uống, “Tôi tự phạt một chén.”
“Phạt cái rắm ấy, ” Lệ Thâm cũng cười rộ lên, “Cậu đúng thật bệnh thần kinh.”
Dung Cẩm Giác uống nước xong mới ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ chọn món, “Cùng lắm thì bữa này tôi mời, cậu muốn ăn cái gì cứ tùy chọn.”
Lệ Thâm cười gật đầu, tốt, không chút khách khí với hắn.Dung Cẩm Giác lắc đầu lườm hắn một cái.
Lúc chờ món ăn dọn lên hai người hàn huyên vài chuyện linh tinh, Lệ Thâm mới đưa chủ đề dẫn tới chuyện chính. Thực ra hắn cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện của Cù Đông Trần, mà bọn họ làm nghề này, ít nhất là nắm được chút nội tình. Cù Lăng Ba tuy rằng mấy năm qua rất an tĩnh, nhưng sau lưng làm chuyện gì bọn họ cũng nửa biết nửa hiểu, chỉ là phía trên không lên tiếng, bọn họ đành lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lệ Thâm không thể tra cho rõ chuyện Cù Lăng Ba, đặc biệt là trong cảnh cục rộng lớn như vậy, nên hắn để Dung Cẩm Giác giúp mình một tay. Cù Lăng Ba làm chuyện gì cũng không liên quan tới hắn, nhưng một khi liên lụy đến Cù Đông Trần, Lệ Thâm cũng không muốn giả bộ hồ đồ.
Năm ấy hắn tận mắt thấy Cù Đông Trần từng bước đi lên như thế nào. Năm đó Cù Lăng Phong chết thảm, có thể nói Cù Đông Trần trong một đêm bị ép trưởng thành. Một Cù Đông Trần thường ngày ở trường ngông cuồng ngang ngược, không thèm để tâm đến bất kì ai, trong tang lễ Cù Lăng Phong lại thể hiện sự ôn thuần ẩn nhẫn. Có người thờ ơ lạnh nhạt, có người muộn thu nợ nần, có người bội bạc, Cù Đông Trần giống như hùng ưng không cánh, mất đi đôi cánh quan trọng nhất, chỉ có thể cúi đầu mặc số đông mạnh mẽ hơn mổ lên đầu.
Cho nên Lệ Thâm hiểu Cù Đông Trần hơn bất kì ai. Hắn có một trái tim hiếu thắng hơn bất kì người nào, nhưng đôi khi quá nôn nóng, khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm cơ sâu lợi dụng.
“Cù Lăng Ba mấy năm trước có ý định dựa vào người trong chính phủ, ông ta xuất thân hiểm ác, sau đó đàm phán thành công mấy vụ làm ăn, lại càng ngày càng hung hăng. Trước đây, lúc qua lại thăm hỏi vị kia, hạng mục nào của chính phủ cũng đều có tên hắn, bản chất thái độ càn rỡ không đổi được, đắc tội bao nhiêu người. Mấy năm qua vị kia chậm rãi lui về ẩn thân, hắn sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.” Dung Cẩm Giác vừa uống ly nước thứ hai nhân viên phục vụ thêm vào, vừa chậm rãi cùng Lệ Thâm nói.
“Kỳ thực, suy nghĩ của tôi giống cậu”, Lệ Thâm liếc mắt nhìn hắn, “Cù Lăng Ba hiện tại rất nhiều chuyện không thể trực tiếp ra mặt, tôi lo Cù Đông Trần bị hắn lợi dụng.”
“Hai người này không phải là chú cháu sao?”
“Đứng trước lợi ích, chú cháu có là gì. Cù Lăng Ba túc trí đa mưu, Cù Đông Trần lại vô cùng trọng tình cảm, tôi chỉ sợ ông ta gặp hắn nói chuyện.”
Dung Cẩm Giác nghiền ngẫm đưa mắt nhìn hắn, có chút giễu cợt nói, “Lệ Thâm, cậu câu trước câu sau đều thể hiện sự quan tâm với Cù Đông Trần, chẳng lẽ cậu đối với hắn…”
Hắn cố ý dừng lại không nói, ánh mắt dò xét nhìn Lệ Thâm, Lệ Thâm tự hiểu được hắn muốn hỏi cái gì, nhưng chỉ nói, “Chuyện của tôi cậu đừng xen vào.”
Dung Cẩm Giác giật giật khóe miệng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đốt lên, lại đưa một điếu cho Lệ Thâm.
“Lệ Thâm, đừng trách anh đây không nhắc nhở cậu, có đôi khi chơi là chơi, nhưng phải biết giữ đúng mực, biết không? Đừng hãm vào quá sâu. Cậu tìm ai không tìm, lại đi tìm Cù Đông Trần. Tôi khuyên cậu một câu, quên đi, cậu cùng hắn không cùng chung một đường.”
Dung Cẩm Giác khi nghiêm túc đứng đắn sẽ tự tỏa ra một loại khí chất khó tả. Hắn nhìn chằm chằm Lệ Thâm nói, “Mối quan hệ này của cậu và Cù Đông Trần quá mạo hiểm. Cậu có thân phận gì, hắn lại có thân phận gì, cậu đức cao vọng trọng, qua mấy năm nữa tiền đồ vô lượng đang chờ, tầm mắt phải nhìn xa một chút, hiểu không?”
Dung Cẩm Giác kỳ thực rất ít khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Lệ Thâm. Hắn lớn hơn Lệ Thâm ba tuổi, thường ngày chưa bao giờ bày ra cái thân phận đàn anh, cũng không diễn mấy thứ giả tạo đó với Lệ Thâm, mà lúc này nói ra những lời ấy với mình, Lệ Thâm biết được, hắn đã giấu trong lòng rất lâu rồi.
Hắn thấy Lệ Thâm không nói lời nào, biết mình nói có tác dụng, lại tiếp tục, “Chuyện Cù Lăng Ba tôi sẽ tiếp tục lưu ý giúp cậu, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy Cù Đông Trần thật sự có chuyện gì, mà tính khí của Cù Đông Trần như thế nào cậu còn rõ hơn tôi. Hắn muốn thật sự làm gì, cậu cũng không cứu được.”
“Không cứu được cũng phải cứu, ” Lệ Thâm đột nhiên mở miệng, hắn đưa điếu thuốc để bên môi mạnh mẽ hút vài hơi, dập tắt, ngước mắt nhìn Dung Cẩm Giác, “Nếu thực sự đến mức ấy, tôi sẽ cứu hắn.”
Dung Cẩm Giác vốn cho rằng mình khuyên được đối phương, nhưng ánh mắt Lệ Thâm toát lên sự kiên định, nhất thời khiến cho tất cả lời hắn định nói như nghẹn ở cổ họng. Lệ Thâm nói với hắn, “Tôi sẽ không vì chút tình cảm này mà mạo hiểm, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không vì hắn mà mạo hiểm, tôi vừa làm gì Lệ Vanh sẽ biết ngay, cho nên chuyện Cù Lăng Ba cậu thay tôi để ý nhiều hơn một chút, nhờ cậu cả đấy.”
Dung Cẩm Giác nghe hắn nói vậy cũng đem tất cả lời muốn nói nuốt xuống, chỉ là gật đầu đáp, “Được, việc này tôi lo thay cậu”
Ngày hôm sau, Cù Đông Trần có vẻ rất bận, Lệ Thâm gọi điện cho hắn mấy lần, đều vội vã nói vài câu đã bị cúp máy.
Cù Đông Trần tuy rằng tính khí không tốt lắm, thường sẽ thể hiện hết qua nét mặt, nhưng trong lòng Lệ Thâm hiểu rõ, Cù Đông Trần cho dù lòng dạ nhỏ nhen hẹp hòi ra sao, cũng sẽ không cố ý lạnh nhạt với hắn.
Không biết sao bỗng nhớ tới thái độ của Cù Đông Trần đối với hắn đợt đi công tác về, nhớ tới đêm đó Cù Đông Trần ôm cậu trai kia, nhớ tới tranh chấp giữa hai người.
Lệ Thâm trong lòng có chút loạn.Hứa Dĩnh vẫn thường xuyên liên lạc với hắn như trước. Hai người tình cờ cùng nhau ăn cơm, xem phim. Lúc xem phim tình cảm với Hứa Dĩnh, hắn sẽ nhớ tới lúc mình và Cù Đông Trần cùng nhau xem bộ phim kia, lúc lái xe tạt qua tiểu khu quen thuộc, hắn sẽ mở cửa kính xuống liếc mắt nhìn.
Lệ Thâm phát hiện mình càng ngày càng nhớ Cù Đông Trần, mỗi giờ mỗi phút, một loại nhớ nhung không biết nói thế nào.
Nhưng Cù Đông Trần vẫn không liên lạc với hắn.
Lệ Thâm gửi tin nhắn hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì không, Cù Đông Trần cũng nhàn nhạt đáp lại một câu, “Không có chuyện gì, chỉ là bận thôi.”
Thái độ lạnh nhạt xa lánh, trong lòng Lệ Thâm có chút ưu buồn.
Hắn cho là sau tràng tình ái kia xem như đã hòa giải rồi, nhưng dường như không phải.
Dung Cẩm Giác từng bảo hắn đưa tầm mắt trông xa hơn, không cần thiết vì một đoạn tình cảm không xứng đáng mà trả giá hết thảy, Lệ Thâm biết ý tứ của hắn. Dung Cẩm Giác hiểu rõ hắn mới có thể nói như vậy, hắn biết Lệ Thâm là người sẽ không vì tình cảm mà mạo hiểm, không lo về tình cảm, Lệ Thâm sinh ra đã là một công tử, từ nhỏ áo cơm không lo, biết mục tiêu tương lai cùng phương hướng của mình là gì, là một người hoàn toàn tự do nhưng thật ra cũng không được tự do, cho nên hắn sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà mạo hiểm, cũng không cần thiết phải mạo hiểm.
Hắn từ nhỏ đã được nhận một cuộc sống với chất lượng tốt nhất, tình cờ lệch khỏi quỹ đạo thể nghiệm một chút sự vui sướng ở ngoài, chỉ đến thế mà thôi.
Để Cù Đông Trần tiến vào cuộc sống của hắn, là một ngoại lệ.
Vốn chỉ là quan hệ một chút đến lúc thì ngưng, nhưng Lệ Thâm phát hiện thời gian trôi qua, rất nhiều thứ đã bắt đầu biến chất, sự tồn tại của Cù Đông Trần đối với hắn mà nói không còn đơn thuần chỉ là một người bạn giường, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, nhưng càng rõ, lại càng không biết nên làm gì.Mãi đến tận ngày đó sau khi tan tầm về nhà, Lệ Thâm nhìn thấy Cù Đông Trần cùng một người con trai đi ra từ trong quán bar, hai người lên chiếc Lincoln của hắn, nghênh ngang rời đi.
Cù Đông Trần nói bận, lại có thời gian cùng những người khác đi khách sạn thuê phòng, Lệ Thâm tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật đau nhói, từng chút từng chút kéo cả tim đau cùng, hắn tàn nhẫn mà đập phá vô-lăng.
Thời điểm cửa phòng bị đập vang từng hồi, Cù Đông Trần cau mày hỏi, “Mẹ kiếp ai vậy?”
Hắn vừa mới ngủ, lại bị từng hồi tiếng phá cửa đánh thức.Nhưng không nghĩ là Lệ Thâm sẽ tới.Cù Đông Trần kinh ngạc một chút, nhìn hắn, “Sao lại là cậu?”
Lệ Thâm mặt lạnh đi tới, hắn trực tiếp đi vào phòng ngủ, nhìn lướt qua, không có ai, Cù Đông Trần cùng theo vào, thần sắc khó phân biệt, “Cậu làm gì thế, buổi tối rồi còn ồn ào như vậy.”
Lệ Thâm xoay người nhìn hắn, “Người kia là ai?”
“Cái gì?”
“Cậu trai hôm nay cùng cậu đi ra từ Hilton, là ai?” Lệ Thâm từng câu từng từ hỏi hắn.
Cù Đông Trần nhất thời xạm mặt lại, nhíu mày nói, “Cậu theo dõi tôi?”
“Tôi chỉ hỏi cậu có quan hệ thế nào với tên kia, cậu nói với tôi dạo này bận, rốt cuộc là bận làm người khác hay bận làm cái gì thì trong lòng mình rõ ràng nhất!”
Quãng thời gian gần một tháng không liên lạc, Cù Đông Trần lo sợ chuyện của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn, lo đối phương sẽ lại trả thù giống như trước kia, cho nên trước khi mọi việc chưa xử lý ổn thỏa, hắn vẫn luôn không dám liên lạc với Lệ Thâm.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Lệ Thâm vừa xuất hiện lại chất vấn mình có phải trốn hắn đi làm người khác không. Trong mắt Lệ Thâm, hóa ra Cù Đông Trần hắn chính là người như vậy.
Đáy lòng run lên, Cù Đông Trần trong màn đêm nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng mình nói, “Cậu có tư cách gì tới chất vấn tôi, Lệ Thâm, cậu là gì đối với tôi?”
Không khí ngưng trệ vài giây, bóng đêm yên tĩnh bao trùm hai người đang đứng trong phòng khách.
“Cù Đông Trần, cậu quên mất trước đây đã đồng ý với tôi chuyện gì…”
“Mẹ nó, đừng nói với tôi mấy thứ này”, Cù Đông Trần thiếu kiên nhẫn ngắt lời hắn, dường như cảm xúc đã nhẫn nhịn từ lâu chợt bạo phát, hắn cười lạnh nói, “Cho dù tôi thật sự cùng cậu trai kia có gì đó cũng không liên quan đến cậu, Lệ Thâm, cậu tự quản lý bản thân mình cho tốt đi.”
Lệ Thâm tức giận, sắc mặt cũng biến đổi, “Cù Đông Trần, cậu có ý gì?”
Cù Đông Trần từ trong túi áo ngoài sờ soạng rút ra một điếu thuốc, châm lửa, mạnh mẽ hút vài hơi, khồng nhấc mắt lên mà nói, “Ý trên mặt chữ”, hắn nói đến đây không biết nghĩ tới điều gì, tự giễu nói, “Lệ Thâm, Cù Đông Trần tôi tuy rằng chẳng ra sao, nhưng cũng không đến mức ăn trong bát nhìn trong nồi.”
Cù Đông Trần tiếp tục nói, “Cậu hôm nay tới tìm tôi, đơn giản chỉ là nhìn thấy tôi và người khác đi ra từ quán bar, nhưng vậy thì thế nào, Lệ Thâm, cậu ở bên ngoài ăn vụng cũng không cho tôi được nếm thử chút vị sao?”
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân kéo lên, Lệ Thâm bị một câu của Cù Đông Trần chặn miệng, không trả lời được câu nào. Hắn nhìn Cù Đông Trần, muốn nói, “Tôi không làm vậy”, nhưng câu này đến cửa miệng lại không thể thoát ra. Hắn nhìn về phía Cù Đông Trần, trong bóng tối, đôi mắt đối phương tràn ngập sự lạnh lùng như đã thấu hiểu, Lệ Thâm chợt nhận ra, hóa ra Cù Đông Trần biết tất cả mọi chuyện.
“Cậu lừa dối tôi những chuyện đó, tôi không nói với cậu, nhưng điều ấy không có nghĩa tôi là một kẻ ngu ngốc”, Cù Đông Trần cười lạnh nhìn hắn, “Đơn giản chỉ là mạnh ai nấy chơi, không phải sao?”
Hắn bật cười một tiếng, cũng không biết là cười Lệ Thâm hay cười chính bản thân mình. Hắn đi tới vặn mở cửa phòng, nhìn Lệ Thâm cất tiếng, “Cậu đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro