Bạch Liên Hoa tâm cơ (6)

Edit: Papaya

Bình thường Cố Quân Thiên không hay xem điện thoại, nhưng sau khi gửi tin nhắn đi, sợ giọng điệu của mình quá lạnh lùng sẽ khiến Chu Thanh Hạo tổn thương, nên cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình.

Ông cụ nhà họ Cố thấy vậy, liền nở nụ cười đầy ẩn ý.

Sau khi biết cháu trai mình thích đàn ông, lại thấy Trình Minh Nghiễn không tệ, ông từng cố gắng tác hợp hai người.

Cháu trai ông trước đây vẫn cùng Trình Minh Nghiễn diễn trò trước mặt ông, nay lại đột nhiên không chịu nữa — chẳng phải là đã có người mình thích thật rồi sao?

Nếu không có chuyện gì đặc biệt, cháu ông tuyệt đối sẽ không nhắn tin trong lúc ăn cơm với ông, càng không đời nào chụp ảnh đồ ăn.

Có vẻ như, sắp có cháu dâu rồi.

Ông cụ rất vui, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.

Ông biết thi thoảng đầu óc mình không còn tỉnh táo.

Ông không muốn cháu trai lo lắng, nên cố gắng không để lộ ra trước mặt nó.

Nhưng ông rất rõ, mình không còn sống được bao lâu.

Hy vọng đến lúc đó, bên cạnh cháu có một người để bầu bạn.

Đúng lúc ấy, Cố Quân Thiên nhận được tin nhắn thoại từ Chu Thanh Hạo.

Chu Thanh Hạo đột nhiên gửi tin thoại, có phải là có chuyện gấp không?

Cố Quân Thiên cầm điện thoại ra ngoài nghe.

"Anh?"

"Anh?!"

Giọng Chu Thanh Hạo mềm mại, tiếng "anh" ấy khiến một luồng tê dại từ xương cụt Cố Quân Thiên lan thẳng lên đỉnh đầu.

Anh hít sâu mấy hơi mới ổn định lại, rồi nhắn tin trả lời Chu Thanh Hạo.

Trong lúc nhập tin nhắn, còn gõ sai mấy lần: "Đừng gọi là 'anh', sau này cứ gọi là 'anh Quân Thiên' đi."

Thật ra anh rất thích Chu Thanh Hạo gọi mình là "anh Quân Thiên", chính anh cũng chẳng hiểu vì sao lại thích như vậy.

Chu Thanh Hạo vẫn dán mắt vào điện thoại.

Khung chat hiện "đang nhập" rất lâu, rồi mới nhận được hồi âm từ Cố Quân Thiên, cậu liền gửi một sticker mèo ôm tim nói "Được ạ".

Ừ, hiểu rồi — Cố Quân Thiên thích cậu gọi là "anh".

Nhưng ngày thường cứ gọi "anh Quân Thiên" thôi, lúc cần thiết hãy gọi "anh".

Ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng, Chu Thanh Hạo bỗng cảm thấy hôm nay bánh bao ngon lạ thường.

Cậu thật sự rất thích Cố Quân Thiên, càng ngày càng thích hơn!

Trước kia, dù đã yêu nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy không chân thật, thậm chí không biết nên tiếp cận anh thế nào.

Nhưng hôm nay, Cố Quân Thiên dường như đã khác, khiến cậu muốn trêu chọc anh.

Lúc này, Cố Quân Thiên lại gửi thêm một tin: "Nhận tiền đi!!!"

Chu Thanh Hạo liền nhận tiền, rồi trả lời: "Cảm ơn anh =3="

Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm biểu tượng "3" kia một lúc, rồi tắt điện thoại, quay lại ăn cơm.

Chu Thanh Hạo đúng là... đúng là...

Biểu cảm kiểu đó sao có thể gửi bừa bãi được chứ?!

Chắc cậu ấy chưa từng gửi cho ai khác đâu nhỉ?

Cố Quân Thiên mặt đỏ bừng, mặt lạnh ăn hết cơm tối, sau đó ngồi với ông nội một lúc rồi vào thư phòng làm việc.

Anh rất hài lòng với hiệu suất làm việc của mình.

Ngày đầu tiên xuyên sách, đã giải quyết xong Trình Minh Nghiễn!

Đang vui vẻ thì Cố Quân Thiên nhận được cuộc gọi từ một người bạn của nguyên chủ.

Người ở đầu dây nói rất nhanh: "Cố Quân Thiên, cậu sa thải Minh Diễn rồi à? Sao cậu có thể đối xử với cậu ấy như vậy, cậu..."

Cố Quân Thiên không chút do dự ngắt máy, tiện tay chặn luôn số.

Nhà họ Trình và nhà họ Cố sống cùng khu, ông nội Trình Minh Nghiễn có chút quen biết với ông cụ Cố.

Nguyên chủ và Trình Minh Nghiễn thật ra biết nhau từ nhỏ, chỉ là cách nhau vài tuổi nên ít khi tiếp xúc.

Nhưng vòng bạn bè của họ thì lại khá trùng lặp.

Nhiều năm trước, Trình Minh Nghiễn thích nguyên chủ, chưa từng giấu diếm, lúc nào cũng bám theo, khiến người trong giới cứ tưởng họ là một đôi.

Trong nguyên tác, có một lần nguyên chủ dẫn Chu Thanh Hạo đến tụ họp với bạn bè, mấy người bạn liền soi mói Chu Thanh Hạo, còn trêu chọc nguyên chủ với Trình Minh Nghiễn...

Người vừa gọi điện chính là một trong số đó.

Hắn luôn xem Trình Minh Nghiễn như em trai, cảm thấy Trình Minh Nghiễn si tình với nguyên chủ, chỉ có cậu ta mới xứng với nguyên chủ.

Hắn còn nhiều lần nói xấu Chu Thanh Hạo trước mặt nguyên chủ, rằng cậu chỉ vì tiền mới yêu nguyên chủ.

Về sau, lúc nguyên chủ rơi vào cảnh theo đuổi tình yêu trong tuyệt vọng, hắn cũng đứng về phía Trình Minh Nghiễn mà trách móc nguyên chủ, cho rằng anh phụ lòng Trình Minh Nghiễn.

Dù là bạn lớn lên cùng nhau, nhưng hắn không phải người thừa kế tập đoàn, chỉ là một thiếu gia sống bằng cổ tức.

Cố Quân Thiên thấy không cần thiết phải duy trì mối quan hệ với kiểu người như vậy, chặn luôn cho đỡ phiền.

Sau khi chặn xong, anh bật chế độ "không làm phiền", rồi tập trung làm việc.

Cùng lúc đó, trong một quán bar nào đó, Trình Minh Nghiễn và đám bạn đều sững sờ.

Không ngờ Cố Quân Thiên lại tuyệt tình đến vậy, không chỉ chặn Trình Minh Nghiễn mà còn chặn luôn cả bạn bè lâu năm.

Người vừa bị chặn bực tức nói với Trình Minh Nghiễn: "Lão Cố quá đáng thật! Theo tôi thấy, cậu ta bị cái tên Chu Thanh Hạo kia làm cho lú lẫn rồi, nên mới đối xử với cậu như vậy!"

Trình Minh Nghiễn thích Cố Quân Thiên bao nhiêu năm như thế, còn Cố Quân Thiên thì sao? Chỉ quan tâm đến cái tên bạch liên hoa chẳng biết từ đâu chui ra.

Bọn họ đều cảm thấy bất bình thay Trình Minh Nghiễn.

"Cậu là vị hôn phu của Cố Quân Thiên đấy, sao cậu ta có thể lạnh nhạt với cậu như thế!"

"Minh Diễn, cậu đừng buồn nữa, Cố Quân Thiên đối xử với cậu thế này, sớm muộn cũng sẽ hối hận!"

...

Trình Minh Nghiễn cầm một ly rượu lên, uống cạn một hơi, định mượn rượu giải sầu.

Cậu thật sự rất thích Cố Quân Thiên, đã thích nhiều, rất nhiều năm rồi.

Sau khi trở thành vị hôn phu của Cố Quân Thiên, cậu đã vui mừng biết bao! Nhưng trong mắt Cố Quân Thiên lại chỉ có Chu Thanh Hạo.

Cố Quân Thiên từ chối sự tiếp cận của cậu, lại vì sự hãm hại của Chu Thanh Hạo mà hiểu lầm cậu...

Nghĩ đến ánh mắt giận dữ của Cố Quân Thiên khi nắm lấy tay cậu trước cửa văn phòng hôm nay, trong lòng Trình Minh Nghiễn cảm thấy vô cùng chua xót.

Những người bên cạnh Trình Minh Nghiễn nhìn thấy cậu ta như vậy cũng không đành lòng:

"Minh Diễn, để tôi đi điều tra thằng họ Chu kia!"

"Đúng, phải điều tra hắn."

"Tôi từng gặp hắn một lần, không hiểu Cố Quân Thiên nghĩ gì mà lại thích một người giả tạo như vậy."

"Minh Diễn, cậu quá hiền lành nên mới bị hắn hãm hại."

...

Họ đã nghe Trình Minh Nghiễn kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Trình Minh Nghiễn mang cơm đến cho Cố Quân Thiên, sau đó Chu Thanh Hạo bất ngờ xuất hiện mắng Trình Minh Nghiễn. Khi Trình Minh Nghiễn vì tức giận mà suýt nữa động tay, thì đúng lúc Cố Quân Thiên nhìn thấy.

Họ hiểu rõ Trình Minh Nghiễn là người thẳng thắn, không có tâm địa xấu, tính tình đơn giản.

Còn người ngoài kia thì khác!

Chu Thanh Hạo diễn giỏi như vậy, chắc chắn không phải hạng tốt đẹp gì.

Trình Minh Nghiễn chua xót nói:

"Anh Cố không thích tôi, cho dù tôi vạch trần Chu Thanh Hạo thì có ích gì chứ?"

"Không thể để Cố Quân Thiên bị hắn che mắt!"

"Đúng! Với lại tại sao Cố Quân Thiên lại không thích cậu nữa chứ? Trước đây anh ấy đối xử với cậu rất tốt."

"Còn ông nội Cố nữa, ông rất quý cậu mà!"

...

Mọi người càng nói càng kích động, quyết định phải điều tra Chu Thanh Hạo.

Chín rưỡi tối, Cố Quân Thiên tắt máy tính.

Anh nhanh chóng đi tắm, đúng mười giờ lên giường ngủ.

Thân thể của nguyên chủ trước kia không có thói quen tập thể dục, tuy còn trẻ nên thể trạng không tệ, nhưng anh vẫn không hài lòng.

Anh dự định sáng mai sẽ đi vận động.

Anh thích có thân thể cường tráng!

Sáu giờ sáng, Cố Quân Thiên dậy đúng giờ, đến phòng gym tập luyện.

Bảy giờ rưỡi, sau khi đổ mồ hôi và tắm lại lần nữa, anh ngồi xuống bàn ăn, trò chuyện với ông nội, khuyên ông đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Ông nội không vui: "Ông không bệnh!"

Cố Quân Thiên nói: "Ông à, con đã liên lạc với ba rồi, ông ấy sắp về nghỉ ngơi một thời gian, chắc sẽ ở nhà lâu đấy. Đến lúc đó, ông sống cùng ông ấy mỗi ngày, ông nghĩ ông ấy sẽ không nhận ra sao?"

Anh nói thật, đúng là đã liên lạc với ba của nguyên chủ.

Ông nội đã lớn tuổi, cùng lắm cũng chỉ sống thêm vài năm nữa.

Ông cụ đã cực khổ nuôi dưỡng ba của nguyên chủ, thì ông ấy có nghĩa vụ chăm sóc lại ông cụ.

Tất nhiên, việc gọi ông ấy về còn có lý do khác.

Trong cốt truyện gốc, chỉ vài tháng sau, ba mẹ của nguyên chủ gặp tai nạn và qua đời khi đi xa.

Không chịu nổi cú sốc đó, ông nội cũng qua đời theo.

Biết con trai sẽ về, ông nội lập tức đồng ý đi khám sức khỏe.

Chỉ là, khi y tá giúp ông thay đồ xong, ông nhìn Cố Quân Thiên, ánh mắt khác hẳn:

"Tiểu Bảo, ta vẫn khỏe, con không cần lo lắng cho ta."

"Tiểu Bảo" là biệt danh ông nội dùng gọi ba của nguyên chủ.

Cố Quân Thiên thở dài trong lòng, tiễn ông nội đi bệnh viện rồi mới đến công ty.

Công ty Cố thị bắt đầu làm việc lúc 9 giờ, lúc Cố Quân Thiên đến thì đã gần 10 giờ.

Anh bận rộn công việc.

Ở tầng dưới phòng thiết kế, Chu Thanh Hạo nghe thư ký Trương nói Cố Quân Thiên đã đi làm thì thở phào nhẹ nhõm.

Sáng nay cậu đã đến sớm, đứng chờ ở tầng dưới, định "vô tình gặp" Cố Quân Thiên.

Kết quả chờ mãi không thấy người, cậu bắt đầu lo lắng, chỉ còn cách hỏi thăm bạn học.

Bạn học ấy biết chuyện Chu Thanh Hạo được bố mẹ Cố Quân Thiên cứu giúp khi còn học cấp ba, nên mới tiết lộ hành tung của anh.

Biết Cố Quân Thiên không sao, Chu Thanh Hạo yên tâm làm việc.

Có hai mươi vạn trong tay, cậu liền rộng tay chuyển trước hai vạn đặt cọc cho thợ thủ công, dặn người đó làm kỹ chiếc kẹp cà vạt cậu thiết kế.

Chiếc kẹp cà vạt này do cậu tự tay thiết kế, dù làm kỹ đến mấy cũng chưa chắc sánh bằng mấy món hàng hiệu mà Cố Quân Thiên thường dùng.

Dù sao đá quý cậu mua cũng khá rẻ, chỉ vài vạn.

Nhưng cậu vẫn muốn tặng.

Cố Quân Thiên bận đến trưa mới có thời gian xem điện thoại, và thấy hai tin nhắn từ Chu Thanh Hạo:

"Quân Thiên ca, chúng ta cùng ăn cơm đi!"

"Em muốn ăn cùng anh."

Ngoài hai tin nhắn đó, Chu Thanh Hạo còn gửi một sticker "Yêu anh".

Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, định từ chối.

Anh không thể để Chu Thanh Hạo lún quá sâu.

Nhưng từ chối thế nào để không làm cậu tổn thương?

Cố Quân Thiên vừa nghĩ, vừa mở cửa văn phòng ra, thì thấy Chu Thanh Hạo đang đứng ngoài.

Chu Thanh Hạo nở nụ cười ngọt ngào với anh, gọi một tiếng:

"Quân Thiên ca!"

Cố Quân Thiên: "......"

Cuối cùng, bữa trưa anh vẫn ăn cùng Chu Thanh Hạo.

Ăn xong, anh nắm lấy cổ tay gầy gò của Chu Thanh Hạo:

"Em gầy quá, ăn lại còn ít thế."

Chu Thanh Hạo: "......" Cậu đã ăn rất nhiều rồi mà!

Nhưng từ nhỏ cậu đã quen chịu đói, nên thật sự không ăn được nhiều.

"Anh đã đặt hẹn kiểm tra sức khỏe cho em rồi, mai em đến bệnh viện khám, chờ có kết quả anh phải xem." – Cố Quân Thiên nói.

Trước đó, khi đưa ông nội đến bệnh viện, chẳng hiểu sao anh lại nghĩ đến Chu Thanh Hạo, nên đã đặt luôn một gói kiểm tra toàn diện cho cậu.

Kiểm... kiểm tra sức khỏe?

Chu Thanh Hạo bỗng nhớ ra một chuyện, nghe nói những người giàu khi tìm bạn đời sẽ yêu cầu đối phương đi khám sức khỏe, xác định không có bệnh thì mới tiến đến quan hệ thân mật.

Cố Quân Thiên bắt cậu đi khám, chẳng lẽ là muốn tiến thêm một bước với cậu?

Trước đây Chu Thanh Hạo chưa từng nghĩ đến chuyện này, được làm bạn trai của Cố Quân Thiên đã đủ khiến cậu vui mừng lắm rồi.

Nhưng bây giờ... Chu Thanh Hạo cả người nóng lên, cười với Cố Quân Thiên:

"Quân Thiên ca yên tâm, em không có bệnh đâu."

Cố Quân Thiên nói:

"Cơ thể em thế nào, phải kiểm tra mới biết." Chu Thanh Hạo như thế này, nhìn là biết thiếu dinh dưỡng!

Đợi kết quả khám sức khỏe có rồi, anh sẽ sắp xếp chế độ ăn dinh dưỡng và bài tập phù hợp cho Chu Thanh Hạo, để cậu mau chóng khỏe mạnh lên!

Cố Quân Thiên hoàn toàn không hài lòng với vóc dáng của Chu Thanh Hạo.

Chu Thanh Hạo nghe xong lời Cố Quân Thiên, tưởng rằng anh không tin lời mình nói, may mà kết quả khám có thể chứng minh tất cả.

Cậu tin chắc mình không có bệnh!

Dù chưa từng đến bệnh viện khám tổng quát, nhưng lúc thi đại học hay đi làm đều phải kiểm tra sức khỏe.

Khi đó, cậu không mắc bệnh truyền nhiễm nào cả.

Cậu cũng chưa từng có bạn trai khác, sao có thể đột nhiên mắc bệnh được?

Hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Chu Thanh Hạo đã đến bệnh viện tư mà Cố Quân Thiên chỉ định, chuẩn bị làm kiểm tra sức khỏe.

Chỉ kiểm tra bệnh truyền nhiễm thôi, chắc nhanh lắm nhỉ?

Chu Thanh Hạo đầy tự tin bước vào bệnh viện, rồi lập tức bị yêu cầu nhập viện.

"Gói kiểm tra sức khỏe này là gói toàn diện nhất của bệnh viện chúng tôi, hôm nay làm xong các hạng mục cơ bản, tối nay ngủ lại một đêm, ngày mai sẽ làm nội soi dạ dày, ruột, v.v..."

Bác sĩ cười tươi nói với Chu Thanh Hạo:

"Cậu yên tâm, sẽ có y tá theo sát và hướng dẫn cậu trong suốt quá trình."

Mặt Chu Thanh Hạo đỏ ửng — đến cả nội soi dạ dày, ruột cũng phải làm sao?

Cố Quân Thiên kiểm tra kỹ như vậy luôn à!?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro