Chương 2

Editor: Nguyên Lịch

Ai cũng nói người có bệnh xà tinh* khi say rượu đều kính trẻ như người lớn, cơ thể rất nặng, lời này vẫn khá hợp lý. Ba của Bạch Kha không đáng tin chút nào, Bạch Tử Húc, đừng nhìn vẻ ngoài lịch sự văn nhã, vóc người cũng mảnh khảnh, ngã vào Bạch Kha càng vì hoàn cảnh đơn bạc lại là gánh nặng không nhỏ.

*Người có tính tình kỳ quặc, quái gở(?)

Nhưng nặng thì nặng, Bạch Kha vẫn có thể đứng vững, còn tiện tay xách đi rồi đem dù đi tới bên kia. Có thể thấy đây là chuyện thường ngày, kinh nghiệm rất phong phú.

Lại nói tiếp, bất kì ai gặp qua cha con bọn họ đều nói rằng: Chỉ cần xem mặt, Bạch Kha và Bạch Tử Húc chỉ có giống nhau ba phần, dù sao Bạch Kha vẫn luôn nhắm mắt, xung quanh cũng bớt quỷ dị hơn, ảnh hưởng tới vẻ ngoài không nhỏ. Là, nếu hai người đứng ở phía xa kia, điều chỉnh lại khí chất là như cùng một khuôn mẫu khắc ra...

Tiền đề là trong tình huống Bạch Tử Húc chưa mở miệng nói vẫn nổ ra tranh cãi...

Bạch Kha mang dáng vẻ và khí chất của anh trai, hành động càng giống con trai Bạch Tử Húc, sải bước trở về lâu đài cổ.

Vị trí của tòa nhà cổ nơi Bạch Kha ở hơi nghèo nàn. Mặc dù cư dân trong khu vực quy hoạch này đang hỗn loạn và thực sự bất an, nhưng nó vẫn có vẻ đột ngột khác thường, như thể không phải vậy. Cẩn thận đặt một khối mực đen lớn ở bên ngoài điểm mực đen. Nó nằm phía sau toàn bộ cộng đồng, đơn độc trong một đội hình, đầu tiên được hỗ trợ bởi một con hẻm cao tầng, sau đó được bao phủ bởi một bức tường dân cư. Việc lấy ánh sáng rất khó khăn, ngày nào ánh nắng cũng ngắn. Hơn bốn giờ chiều không lâu, ánh sáng gần như ngừng chiếu sáng, có vẻ u ám đến lạ thường.

Kiến trúc cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Dù mới đến giờ ăn tối nhưng hiên nhà cũ đã tối đến mức phải đếm cầu thang. Nếu là người tốt, sẽ không dễ dàng như vậy bị ngã dưới chân, nhưng nếu trưởng bối gánh một cái, bước đi khó tránh khỏi có chút lung lay. Hơn nữa, trong mắt hàng xóm, Bạch Kha vẫn là người mù. Việc mang người lên lầu đương nhiên là điều khó tưởng tượng.

Tuy nhiên, Bạch Kha dường như không cần sự trợ giúp. Y cau mày, nhìn về phía bậc thang một lúc lâu, rồi ôm trưởng bối bất tỉnh nhân sự kia đi về phía cầu thang.

"Hôm nay, việc này có chút không ổn..."

Hắn lẩm bẩm một câu nhỏ bằng giọng cực kỳ thấp. Suy nghĩ một lúc, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên gian trên. Cánh cửa nhà khác đóng chặt, không có dấu hiệu ra vào, đại khái mọi người đều đang ăn tối.

Sau một lúc im lặng, Bạch Kha thu hồi tầm mắt, rồi thở dài. Như thể đã đưa ra quyết định trọng đại, y mở đôi mắt đã nhắm chặt suốt mấy năm qua.

Đã từng có hàng xóm thầm thì rằng, Bạch Kha nhắm mắt suốt mấy năm qua, đại khái là do đôi mắt không được sử dụng trong thời gian dài, đã dần biến dạng trong quá trình phát triển cơ thể, không thể mở ra được.

Nhưng sự thật không phải như vậy. Đôi mắt nhắm chặt suốt bao năm ấy không hề xuất hiện bất kỳ dấu hiệu héo úa hay đục mờ nào, ngược lại còn lấp lánh trong bóng tối hiên nhà. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra rằng, đôi mắt này nhắm chặt lại là phù hợp nhất. Bởi vì chúng hoàn toàn không có lòng trắng mắt, toàn bộ con ngươi đều là một mảng đen.

Màu đen thuần khiết, nồng hậu ấy lại ẩn chứa một sức sống mãnh liệt, như ánh sáng lấp lánh huyền ảo ẩn hiện trong màn đêm. Nhìn thoáng qua, đôi mắt của Bạch Kha – hốc mắt sâu hoắm và đen nhánh – có vẻ như không phải là đôi mắt bình thường mà là hai luồng xoáy đen đặc quánh, không ngừng chuyển động.

Giữa cơn mưa giật gió sầm sập, sấm sét rền vang như tiếng gầm rú của trời đất, nếu có ai lỡ nhìn thấy Bạch Kha mở mắt, họ sẽ hoảng sợ tột độ bởi đôi mắt ấy như hai giọt nước mắt đen tuyền không ngừng rơi xuống, khiến người ta lạnh gáy, rùng mình kinh sợ.

Thực chất, lúc đầu đôi mắt ấy vốn không phải như vậy, nó cũng bình thường như bao người khác.

Bạch Kha còn nhớ, hồi nhỏ, nói khiến y ám ảnh nhất là: "Đôi mắt này rất đẹp, chỉ tiếc..."

Tiếc là không thể nhìn thấy gì.

Ký ức ấu thơ của Bạch Kha chìm trong màn đêm vĩnh hằng, không chút ánh sáng le lói lọt vào. Khi đó, Bạch Tử Húc, người mà hắn vốn không tin tưởng, đã giang tay giúp đỡ, tìm cho hắn một nơi trú ẩn cùng những đứa trẻ mồ côi có chung số phận. Dưới sự dạy dỗ tận tâm của một người phụ nữ mập mạp hiền hậu, họ học cách thích nghi với cuộc sống theo cách riêng biệt.

So với người thường, mọi thứ với họ đều chậm rãi hơn, do vậy từ ba bốn tuổi cho đến khi trưởng thành, họ được dì béo và những người bạn của dì dạy dỗ mọi thứ. Có thể nói, dì béo đã truyền dạy cho họ rất nhiều điều tốt đẹp. Đám trẻ năm xưa ấy đều trưởng thành khỏe mạnh, lạc quan, thậm chí có vài đứa còn hay cười hay nói. Bạch Kha cũng suýt trở thành một người như vậy.

Tuy nhiên, biến cố xảy ra khi Bạch Kha lên mười hai tuổi đã định hình nên tính cách hiện tại của hắn.

Bạch Kha không thể nhớ lý do vì sao mình hôn mê bất tỉnh khi đó. Y chỉ nhớ rằng khi tỉnh dậy, mùi cồn pha lẫn nước sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.

Do đặc thù đôi mắt, hắn luôn nhạy cảm với mùi hương bệnh viện.

Lúc đó, y nghe thấy giọng nói ồn ào pha lẫn lo lắng của dì béo: "A?! Tỉnh rồi! Dì thấy ngón tay của nó cử động! Bánh chưng, mau đi gọi bác sĩ và y tá đến đây!"

Bạch Kha theo bản năng quay đầu về phía dì béo, cảm nhận được một quầng sáng lơ lửng trước mắt nhắm nghiền của mình.

Thật ra, trải qua mấy năm tháng, y cảm nhận được hai mắt mình dường như đang dần thích nghi với môi trường xung quanh. Bằng chứng chính là những bóng người mơ hồ quầng sáng hiện ra trước mắt. Y không nhớ rõ chính xác từ khi nào bắt đầu, trước đây tầm nhìn của y không phải là một màu đen đơn điệu, mà là xuất hiện những quầng sáng cực kỳ mơ hồ, không rõ ràng.

Dần dần, y bắt đầu thích nghi và nhận ra rằng những quầng sáng ấy chính là từng bóng người hiện ra trước mắt. Theo thời gian, những quầng sáng ấy theo tuổi tác của hắn mà phát triển, với tốc độ vô cùng chậm rãi, từng điểm từng điểm biến đổi, dần dần có hình dạng đại khái, khiến con người có thể phân biệt được.

Cũng chính nhờ sự tồn tại của những quầng sáng ấy, cuộc sống của Bạch Kha trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tình trạng va chạm vào người hoặc chóng mặt đụng tường dần dần biến mất trong sinh hoạt thường ngày, khiến cho thoạt nhìn y thậm chí còn bắt đầu có chút giống người bình thường, hành động tự nhiên như bao người khác.

Lúc đó, Bạch Kha cũng không hiểu rõ lý do tâm lý đằng sau sự thay đổi này, cũng không chia sẻ sự biến đổi này với bất kỳ ai. Mọi người xung quanh dường như cũng không nhận ra sự khác biệt nào ở y, chỉ có dì béo thỉnh thoảng lơ đễnh nói một câu: "Tiểu Kha dạo này dường như không còn lảo đảo nữa." Sau đó, dì còn khuyên y thử dùng kính mắt cảm quang.

Tuy nhiên, lúc đó, những quầng sáng ấy chỉ hiện ra khi hắn mở to mắt.

Vì vậy, khi ở bệnh viện, nhắm mắt lại mà Bạch Kha vẫn thấy được quầng sáng tượng trưng cho dì béo và bánh chưng, rõ ràng hơn so với trước đây rất nhiều, cả người y như choáng váng.

Đã từng mở to mắt có thể thấy này đó, Bạch Kha sẽ cảm thấy là bởi vì hai mắt của mình đang ở chậm rãi khôi phục bình thường, như vậy hiện tại nhắm hai mắt còn có thể thấy này đó, Bạch Kha liền cảm thấy không phải đơn giản như vậy ——

Mặc dù hai mắt không hề gặp bất kỳ vấn đề nào, nhưng con người tuyệt đối sẽ không nhắm mắt trong thời gian dài. Nhìn như vậy chỉ có thể thấy hình ảnh mờ nhạt, nhiều nhất chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng mà thôi.

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, hắn phát hiện ra điều khiến y càng thêm kinh ngạc – hắn không chỉ có thể nhìn thấy người, mà thậm chí có thể nhìn thấy các vật thể xung quanh. Tuy nhiên, so với con người, tầm nhìn của hắn có phần mơ hồ và ảm đạm, gần như hòa lẫn với bối cảnh đen kịt xung quanh...

Nhưng điều đó có nghĩa là gì?!

Điều này không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn lúc bấy giờ - y có thể nhìn thấy!

Bất kể phương thức nhìn có khác thường đến đâu, ít nhất hắn có thể nhìn thấy!

Nếu nhắm mắt mà có thể nhìn thấy nhiều thứ như vậy, vậy mở mắt ra chẳng phải là...

Ngay lúc đó, Bạch Kha mang theo cảm xúc hỗn độn gồm kinh ngạc, hoảng loạn và mong chờ, cẩn thận mở mắt ra...

Quả nhiên! Mọi người và vật thể đều rõ ràng hơn so với khi nhắm mắt, tầm nhìn được nâng cao lên một bậc thang. Nhưng sự thay đổi không chỉ dừng lại ở đó...

Bạch Kha trợn tròn mắt nhìn thấy trong căn phòng bệnh trống rỗng xuất hiện thêm hai khuôn mặt vô cảm, cùng với vô số đốm sáng mờ ảo xung quanh mà y không biết là gì. Bấy giờ, bánh chưng đã đi ra ngoài gọi y tá, còn béo dì cũng tiến đến cửa phòng bệnh để đón người qua, không ai để ý đến Bạch Kha đã mở bừng mắt và vẻ mặt kinh ngạc của y.

Tiểu y tá dẫn đầu đi vào, vừa nói "Bác sĩ sẽ đến ngay", vừa đi đến mép giường của Bạch Kha, cúi người xuống... Sau đó, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, cô hét lên một tiếng và đột ngột lùi lại hai bước. Theo sau, béo dì và Bánh Chưng vội vàng đỡ lấy tiểu y tá, sau đó tiến lên một bước, nhìn về phía Bạch Kha đang nằm trên giường.

Sau đó là một mớ hỗn độn... Mớ hỗn độn đó đến mức nhiều năm sau Bạch Kha hồi tưởng lại, vẫn không nhớ nổi rõ ràng là tình cảnh như thế nào.

Y chỉ nhớ rõ mình bị tiểu hộ sĩ điên cuồng dọa choáng váng, rồi dường như muốn chạy ra khỏi phòng bệnh. Trong miệng hắn còn lẩm bẩm: "Đôi mắt... Quái vật..." Nói linh tinh vớ vẩn, nhưng dáng người thấp bé của y như một chiếc bánh chưng lại vọt lên, thoắt cái đã đóng cửa phòng, sau đó cùng dì béo khổng lồ hợp sức túm chặt lấy tiểu hộ sĩ đang giãy dụa.

Vào lúc Bạch Kha nhìn trước mắt hỗn loạn không biết làm gì, dì béo quay lại nhìn hắn và nói: "Nhắm mắt lại, Tiểu Kha! Nhắm mắt lại!"

Vì từ nhỏ đã thiếu hụt cảm giác an toàn, Bạch Kha rất ít khi hoàn toàn tin tưởng người khác. Tuy nhiên, dì béo lại là một trong số ít người mà hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Do đó, gần như ngay khi nghe dì béo nói, hắn đã theo phản xạ nhắm mắt lại. Bốn phía lại trở về như lúc y vừa tỉnh dậy - hai gương mặt vô cảm kia trong phòng bệnh đã biến mất một cách vô thanh vô tức, giống như họ đã xuất hiện một cách vô thanh vô tức.

Bạch Kha không nhớ rõ dì béo và Bánh Chưng đã nói gì với tiểu hộ sĩ, chỉ biết rằng trưa hôm đó, khi tiểu hộ sĩ vào phòng bệnh, giọng điệu của hắn đã bình thường và ấm áp, hoàn toàn khác với con người vào buổi sáng. Mà dì béo và bánh chưng cũng chỉ ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng trở lại thái độ bình thường, chỉ là cẩn thận dò hỏi Bạch Kha một số câu hỏi.

Bạch Kha kể cho họ nghe về sự thay đổi của đôi mắt mình trong mấy năm qua, nhưng lướt qua chuyện hai người mặt vô cảm xuất hiện một cách vô nghĩa.

Sự kiện ấy tựa như hòn đá ném xuống sông, tạo nên những gợn sóng lan tỏa rồi chìm vào im lặng. Sau vụ việc, Bạch Kha vẫn giữ mối quan hệ bình thường với dì Béo và Bánh Chưng, thỉnh thoảng trò chuyện về cuộc sống gần đây.

Tuy nhiên, từ đó về sau, Bạch Kha không bao giờ mở to mắt trước mặt người khác.

Nhưng không phải vì trước mặt người khác không mở to mắt mà Bạch Kha không bao giờ mở to mắt. Vài năm sau, khi ở một mình hoặc không ai chú ý, Bạch Kha thường mở to mắt nhìn thế giới xung quanh.

Lúc này, thế giới trước mắt Bạch Kha hoàn toàn khác biệt:

Vật vô tri vô giác có hình dạng mờ nhạt, nhưng vẫn rõ ràng hơn khi nhắm mắt.

Sinh vật sống, bao gồm cả con người, luôn có sự khác biệt rõ ràng về độ sáng tối. Ví dụ, dì Béo, Bánh Chưng và những người bạn khác của họ có hình dạng rõ ràng hơn nhiều so với những người xung quanh, thậm chí có thể nhìn thấy ngũ quan. Ba người điên khùng kia thì mờ nhạt hơn dì Béo và những người bạn, nhưng vẫn rõ ràng hơn so với phần lớn mọi người. Bạch Kha cũng từng nhìn thấy một vài người có ngoại hình gần giống Bạch Tử Húc, nhưng càng đông người thì càng mờ nhạt, không rõ ràng bằng cây cối hay bàn ghế.

Tuy nhiên, ngoài những điều đó, Bạch Kha còn nhìn thấy một loại sinh vật đặc biệt:

Giống như dì Béo, họ cũng có ngũ quan mờ hồ, một số Bạch Kha thậm chí có thể phân biệt được cảm xúc của họ. Tuy nhiên, phần lớn họ đều rất mờ nhạt, không rõ ràng bằng con người, giống như hai người mà Bạch Kha từng gặp ở bệnh viện trước đây.

Thuở thiếu thời, Bạch Kha chỉ cảm nhận được sự khác biệt nơi họ, nhưng không thể nào thấu hiểu bản chất con người họ. Theo thời gian trôi chảy, nghe qua nhiều câu chuyện, trong lòng Bạch Kha dần hình thành những phỏng đoán mơ hồ. Cho đến một ngày, từ trên gác xép nhìn xuống, Bạch Kha kinh ngạc nhìn thấy bà lão hàng xóm đã qua đời cách đây hai ngày. Bà lão mở to đôi mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn Bạch Kha, rồi do dự giơ lên đôi bàn tay run rẩy, vẫy vẫy hai lần. Bạch Kha mơ hồ nghe được một giọng nói gần như không thể nghe thấy: "Tiểu Kha à, đến đây với bà nào, bà có chuyện muốn nói..."

Chần chừ một lát, Bạch Kha vẫn quyết định bước đến. Vừa cúi đầu xuống trước mặt bà lão, Bạch Kha bỗng nghe thấy tiếng "Hô hô" rít lên như tiếng gió hút. Sau đó, bà lão xuất hiện ngay trước mắt Bạch Kha với vẻ mặt thống khổ đến dữ tợn. Rồi như bị ai đó đánh tan nát, bà lão biến thành vô số mảnh giấy hôi thối bay lơ lửng, rồi tan biến vào hư vô. Hình ảnh kinh hoàng đó ám ảnh Bạch Kha, khiến hắn liên tục gặp ác mộng.

Từ đó đến nay, đã gần 3-4 năm trôi qua, dù là một mình hay không có ai chú ý, Bạch Kha cũng hiếm khi mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro