Chương 92: Lệ Chanh gặp phải sự phân biệt chủng tộc

Chương 92: Lệ Chanh gặp phải sự phân biệt chủng tộc

Sau mười tiếng đồng hồ, chuyến bay chở hàng trăm vận động viên trẻ Trung Quốc đã hạ cánh đúng giờ xuống sân bay nước X.

Lúc hạ cánh, mặt trời đã lặn, nhưng cái nóng vẫn còn gay gắt. Họ vừa rời khỏi thủ đô Trung Quốc lạnh giá vào buổi sáng, giờ đã bước vào vòng tay mùa hè, sự chênh lệch nhiệt độ này khiến không ít vận động viên toát mồ hôi nhễ nhại.

Khó chịu nhất là họ không thể thay ngay quần áo ngắn vì có phóng viên chờ bên ngoài sân bay, đội yêu cầu họ phải mặc đồng phục - một bộ lễ phục cài khuy cổ tàu mang phong cách Trung Quốc.

Lễ phục được may đo riêng, eo Lệ Chanh nhỏ, mặc lễ phục càng tôn thêm dáng cao thon gọn. Các nữ vận động viên thấy vậy đều sáng mắt, xếp hàng sờ eo nhỏ của cậu.

Lệ Chanh không thể chống đỡ nổi, ở sân bay lớn tiếng kêu la: "Mấy đứa lưu manh các cậu dừng tay lại cho tớ! Có tin tớ kiện tội quấy rối tình dục không?"

Các nữ vận động viên cãi chày cãi cối: "Cậu là đội trưởng, lại là omega, đương nhiên phải hy sinh cái tôi nhỏ bé vì cái tôi lớn hơn, để các cô gái sướng trước đã!"

Vào thời khắc quan trọng, Chu Tiêm đứng dậy, khoác vai Lệ Chanh giải cứu cậu khỏi đám con gái.

Các cô gái trao nhau ánh mắt ẩn ý, kéo dài giọng nói: "Ồ ~~ Chu Tiêm đã đến rồi, vậy thì bọn tớ không làm phiền nữa nha ~~"

Họ giải tán, vừa nhảy vừa chạy đến băng chuyền để chờ hành lý.

Lệ Chanh lau mồ hôi trên trán, nói với vẻ sợ hãi: "Chu Tiêm, may mà cậu đến, nếu không đám yêu nữ này sẽ không tha cho tôi đâu. Nhưng mà ý họ là gì vậy, 'không làm phiền' là sao?"

Chu Tiêm: "..."

Ai cũng biết Chu Tiêm có ý đồ với Lệ Chanh, chỉ có Lệ Chanh là không biết.

Sau khi lấy hành lý, họ lại mất nửa tiếng để tập trung toàn bộ đội, xếp hàng đi ra khỏi sân bay.

Bên ngoài sân bay, giới truyền thông đã chờ sẵn ở đó, ngoài ra còn có rất nhiều hành khách vây quanh xem náo nhiệt. Ở nơi đất khách quê người này, hàng trăm gương mặt tóc đen, mắt đen, da vàng xuất hiện cùng lúc, đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Điều khiến Lệ Chanh không ngờ tới là, ngoài giới truyền thông chính thức, còn có cả người Hoa địa phương đến đây, hiện tại là thời đại tự truyền thông toàn dân, ai cũng giơ điện thoại lên, vừa vẫy tay vừa dùng tiếng mẹ đẻ chào hỏi các vận động viên.

Các vận động viên khá rụt rè, khi thấy ống kính đều cúi đầu né tránh, chỉ có Lệ Chanh là thoải mái vẫy tay gật đầu, không chút kiêng dè tỏa ra sức hút. Cậu cao ráo, đẹp trai, mái tóc vàng nổi bật lòa xòa trước trán, khi cười lên đôi mắt cong cong, là kiểu đẹp khiến người ta khó quên.

Những người Hoa đến đón không hẹn mà cùng chĩa ống kính điện thoại về phía cậu, có người còn mạnh dạn hỏi: "Em đẹp trai ơi, cho xin số WeChat đê!"

Lệ Chanh cười lớn: "Không có WeChat, có muốn số tài khoản ngân hàng không?"

Giọng cậu quá lớn, khiến trợ lý huấn luyện viên phải chạy đến nhắc nhở cậu đừng nói lung tung, huấn luyện viên Vu còn lườm cậu một cái từ xa.

Lệ Chanh vội vàng kéo khóa miệng lại.

Xe buýt đang đợi bên ngoài sân bay, mọi người lần lượt lên xe, sau hơn một giờ xóc nảy, cuối cùng họ cũng đến trung tâm thể thao.

Trung tâm thể thao của nước X từng tổ chức Thế vận hội, cơ sở vật chất đều đạt đẳng cấp thế giới, ngay cả ký túc xá của vận động viên cũng được trang trí lộng lẫy.

Ký túc xá là phòng tiêu chuẩn hai người, Lệ Chanh là omega duy nhất của đội bơi, lại ở chung phòng với Trần Miểu của đội nhảy cầu. Sau khi vào phòng, Trần Miểu bận rộn trang trí ban công, giống như một chú ong chăm chỉ - cậu treo cờ tổ quốc bên ngoài cửa sổ, lấy pháo giấy, câu đối đỏ, pháo sáng và đèn lồng từ trong vali ra lấp đầy ban công.

Lệ Chanh há hốc mồm, cảm thấy cậu ta phóng đại quá thể.

Trần Miểu chống nạnh: "Chúng ta phải đón Tết ở nước ngoài, không thể thiếu không khí Tết được!"

Cả hai đều là omega nam, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Trần Miểu rất thích trang trí nhà cửa, trước đây ký túc xá bốn người của họ được cậu dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng. Còn Lệ Chanh... ừm... tất cả quần áo của Lệ Chanh đều vo tròn nhét vào tủ.

Nhưng không sao, chỉ cần có một người biết làm việc nhà là đủ rồi. Cổ áo và tay áo của Tiêu Dĩ Hằng luôn sạch sẽ như vậy, nhìn là biết rất giỏi làm việc nhà.

Sau khi Trần Miểu dọn dẹp xong ký túc xá mới, thời gian đã không còn sớm, hai người bàn bạc một chút, thay đồ thể thao rồi quyết định đi nhà ăn ăn cơm.

Đồ ăn trên máy bay không ngon, chủ yếu là lượng quá ít, căn bản không đủ để các vận động viên nhét kẽ răng. Mọi người đã đói lâu như vậy, bụng sớm đã réo ầm ầm rồi.

Nhà ăn tự phục vụ của trung tâm thể thao mở cửa 24 giờ, cung cấp các món ăn ngon cho tất cả vận động viên và nhân viên, hơn nữa để phù hợp với khẩu vị của tất cả vận động viên, họ còn thuê đầu bếp nhiều nước để mọi người dù ở nơi đất khách quê người vẫn có thể ăn được món ăn quê nhà.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Lệ Chanh ra nước ngoài, bữa ăn đầu tiên đương nhiên phải thử các món đặc sản nước ngoài trước đã!

Lệ Chanh và Trần Miểu mỗi người cầm một cái khay lớn, hào hứng đi dạo quanh nhà ăn. Món này cũng muốn ăn, món kia cũng muốn thử, chẳng mấy chốc món ăn trong khay của Lệ Chanh đã chất thành núi nhỏ.

Họ đến quá muộn, giờ ăn tối chính đã qua, nhà ăn tự chọn không còn nhiều món, còn món mới thì chưa ra lò.

Lệ Chanh nhìn trúng một phần cá nướng phô mai, trên đĩa chỉ còn lại miếng cuối cùng, cậu cầm chiếc kẹp bên cạnh định gắp thức ăn, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, trực tiếp cướp mất món cá nướng mà Lệ Chanh nhắm tới!

Lệ Chanh chưa bao giờ là người chịu thiệt, cậu lập tức nói: "Này, ai đến trước thì..."

Chưa nói hết câu cậu đã sững sờ, bởi vì người cướp đồ ăn của cậu là một cậu bé nước ngoài da trắng tóc nâu! Đằng sau cậu ta còn có những người nước ngoài cao lớn khác, có nam có nữ, nhưng đều là alpha.

Mấy người nước ngoài kia mặc đồng phục không biết của quốc gia nào, người cướp cá có đôi mắt màu xám xanh, ánh mắt hắn lướt qua Lệ Chanh, rồi lại dời đi không chút dao động, không có lấy một chút ý tứ xin lỗi.

Tiếng Anh của Lệ Chanh rất kém, nhưng trong tình huống này, ngôn ngữ cơ thể là ngôn ngữ tốt nhất!

Lệ Chanh kéo người nước ngoài kia lại, chỉ vào con cá trong đĩa của hắn, rồi lại chỉ vào mình, nhấn mạnh: " My! my! (Của tôi! Của tôi!)"

Người nước ngoài đó nhìn cậu với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, như thể Lệ Chanh đang làm ầm ĩ vậy, hỏi ngược lại: "So what? (Thế thì sao?)"

Lệ Chanh: "What gì mà what? My fish! My fish! (Sao cái gì mà sao? Cá của tôi! Cá của tôi!) Cậu không hiểu à? I, first! You, no.2! (Tôi, trước! Cậu, số 2!)"

Người nước ngoài đó cười khinh bỉ, lầm bầm không biết nói một tràng gì đó, hắn hất tay Lệ Chanh ra, phủi phủi vai như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, rồi vòng qua Lệ Chanh định bỏ đi.

Lệ Chanh: !!

Đ*t, Lệ Chanh chưa bao giờ gặp ai kiêu ngạo như thế này!

Người ta nói trăng nước ngoài tròn hơn, xem ra kẻ hỗn láo nước ngoài cũng đáng bị đánh hơn.

Trần Miểu kéo Lệ Chanh lại, khuyên nhủ: "Lệ Chanh, đừng cãi nhau với bọn họ nữa, ngôn ngữ thì không thông. Nếu gây ra rắc rối, huấn luyện viên chắc chắn sẽ trách chúng ta. Chỉ là một miếng cá thôi mà, cho bọn họ thì cho bọn họ, lấy hòa làm quý đi."

"Lấy hòa làm quý không phải dùng trong trường hợp này." Lệ Chanh không chịu nhượng bộ, "Chuyện này rõ ràng là lỗi của họ, tại sao tớ phải chịu hậu quả? Hôm nay cậu nhường cho họ một miếng cá, ngày mai có thể phải nhường cả một chiếc huy chương đấy!"

"Mà..." Trần Miểu còn muốn nói gì đó nhưng Lệ Chanh đã đuổi theo, tiếp tục lý luận với họ.

Lệ Chanh chỉ có một mình, lại là omega; còn đối phương có mấy người, đều là alpha. Hai bên ngôn ngữ không thông nhưng tiếng cãi nhau ngày càng lớn.

Trần Miểu sợ Lệ Chanh bị thiệt thòi, vội vàng chạy đến hỗ trợ, tuy nhiên tiếng Anh của Trần Miểu cũng rất kém, họ nói gà nói vịt một hồi, cả nhà ăn đều nhìn về phía họ.

Lúc này Chu Tiêm cũng đang trong nhà ăn nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy tới.

Chu Tiêm đã ở Úc một thời gian dài, tiếng Anh lưu loát không có khẩu âm địa phương, ngay lập tức tham gia vào cuộc trò chuyện của hai bên, chốc lát hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lệ Chanh: "Chu Tiêm, họ nói gì vậy?"

Chu Tiêm: "Họ nói khi họ lấy cá, không thấy cậu cũng muốn lấy cá."

Lệ Chanh: "Nói láo! Tôi và Trần Miểu đứng đó rõ ràng như vậy, họ nói không thấy là không thấy à? Cậu dịch lại lời tôi cho họ!"

Chu Tiêm lúng túng, đang do dự thì người lấy cá bất ngờ làm một hành động không thể ngờ tới - chỉ thấy người đó giơ hai ngón tay lên, giả vờ như dùng đũa nhét thức ăn vào miệng, đồng thời cố ý nheo mắt lại, miệng nói một tràng tiếng Anh.

Đồng đội của người đó cũng bắt chước nheo mắt lại, thậm chí còn có người dùng ngón tay kéo khóe mắt, làm cho mắt nhỏ và hẹp lại.

Sắc mặt Chu Tiêm lập tức xầm xì, anh tức giận nhìn những vận động viên nước ngoài kia, bắn ra một tràng tiếng Anh, giọng rất nghiêm túc, vô thức phát ra cả pheromone alpha áp lực lên đối phương. Nhưng đối phương đông người, còn Chu Tiêm chỉ có một mình.

Trần Miểu mờ mịt hỏi: "Chu Tiêm, họ nói gì vậy?"

Lệ Chanh lập tức ngắt lời: "Còn phải hỏi sao? Đám khốn này chắc chắn không nói được điều gì hay cả!"

Nheo mắt, dùng đũa, kèm theo cái bộ mặt đểu cáng đó, rõ ràng là đang cố ý chế giễu họ! Mẹ kiếp, trước đây Lệ Chanh đã nghe nói trên đấu trường quốc tế có sự phân biệt chủng tộc, không ngờ bây giờ lại gặp phải!

Nhiều năm trước, người Hoa do thể chất yếu bẩm sinh, chế độ ăn uống khác với người nước ngoài, trên đấu trường luôn không đạt được thành tích xuất sắc, trong các sự kiện quốc tế thu được rất ít huy chương, chịu nhiều sự sỉ nhục và chế giễu. Những năm qua, các bậc tiền bối đã nỗ lực đuổi kịp, áp dụng phương pháp huấn luyện và chế độ ăn uống khoa học hơn, gạt bỏ cái mác ma bệnh Đông Á, cuối cùng cũng đứng trên đỉnh thế giới.

Tuy nhiên, dù họ đã chứng minh năng lực của mình bằng thành tích, một số người nước ngoài "cao quý" vẫn khinh miệt người Hoa da vàng từ tận đáy lòng, phân biệt chủng tộc vẫn luôn hiện hữu.

Lệ Chanh cười lạnh một tiếng, lao tới trước mặt người đó. Sau đó, cậu giơ tay lên, nhìn như muốn đấm vào mũi đối phương—

Bất ngờ thay, Lệ Chanh không đấm vào mặt mà ném một thứ khác vào người đó.

Chính là một quả chuối.

Xung quanh im lặng ngay lập tức.

Chu Tiêm và Trần Miểu nhìn chằm chằm quả chuối, đồng thời bật cười. Còn những vận động viên nước ngoài đó, cả khuôn mặt đều đỏ bừng vì tức giận, nét mặt méo mó.

— Trên sân đấu, ném chuối vào vận động viên đối phương là để chế nhạo đối phương là loài khỉ đột chưa tiến hóa, không được một điểm nào. Người bị ném chuối đều là những nam vận động viên có lông rậm rạp, vạm vỡ, còn vận động viên khiêu khích Lệ Chanh thì lông tay mọc dài đến tận mu bàn tay, quả thực rất thích hợp ăn chuối!

Lệ Chanh nhướng mày, lấy bạo chế bạo luôn là sở trường của anh Lệ đây.

—----------- W.a.t.t.p.a.d: minnnnnn2603 —-----------------

Vở kịch trong nhà ăn nhanh chóng đến tai ban tổ chức. Hai đội vận động viên cãi nhau giữa chốn đông người là chuyện cần được xử lý nghiêm khắc. Ban tổ chức lập tức thông báo cho huấn luyện viên của cả hai bên, yêu cầu họ sớm có câu trả lời.

Tối hôm đó, Lệ Chanh và Chu Tiêm bị gọi đến phòng của huấn luyện viên Vu.

Huấn luyện viên Vu với vẻ mặt nghiêm nghị (mặc dù cô luôn có khuôn mặt dư như vậy), hỏi họ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cô nói: "Nam vận động viên kia nói rằng em đã ném chuối vào mặt cậu ta, phân biệt chủng tộc với cậu ta."

Lệ Chanh khinh bỉ "xì" một tiếng.

Tên khốn đó thật là vô liêm sỉ, đổi trắng thay đen, kẻ xấu cáo trạng trước cũng đành, lại còn nói Lệ Chanh phân biệt chủng tộc? Trời ạ, nói hắn là khỉ đột cũng gọi là phân biệt chủng tộc à, rõ ràng chỉ nói sự thật.

Chu Tiêm muốn giải thích: "Huấn luyện viên, là bọn họ trước..."

Huấn luyện viên Vu: "Chu Tiêm, cô không hỏi em, em đừng trả lời thay Lệ Chanh. Vận động viên bên kia nói rất rõ, là Lệ Chanh cãi nhau với họ trước, cũng là Lệ Chanh ném chuối vào họ, nên bây giờ cô chỉ muốn nghe Lệ Chanh giải thích."

Lệ Chanh nhún vai: "Em không có gì để giải thích. Họ cướp thức ăn của em, còn chế giễu chúng ta mắt nhỏ, dùng đũa. Nói về phân biệt chủng tộc, chính họ mới là kẻ mắc lỗi trước chứ? Hơn nữa nhà ăn có đầy camera, cứ lấy bất kỳ cái nào ra xem là biết ngay."

Huấn luyện viên Vu lạnh lùng nói: "Với tính cách của em, nếu thực sự em đúng, em phải xông lên đánh họ một trận chứ không chỉ ném chuối vào mặt họ như thế."

Lệ Chanh: "Em đâu có ngu. Bên họ có năm alpha khỉ đột, bên mình chỉ có ba người, em tính là một sức chiến đấu, Trần Miểu là omega, tay chân nhỏ nhắn tính cậu ấy 0.1 sức chiến đấu, Chu Tiêm miễn cưỡng tính là 0.8, tổng cộng chúng ta mới có 1.9, em có điên mới đánh nhau với họ?"

Chu Tiêm: "...Tại sao tôi chỉ có 0.8?"

Lệ Chanh nhìn anh với vẻ thương hại, không trả lời.

Lệ Chanh giải thích rõ ràng, việc còn lại chờ huấn luyện viên xét xử.

Huấn luyện viên Vu im lặng nghe xong, không biểu lộ cảm xúc mà nói: "Tốt, Lệ Chanh, cuối cùng em cũng biết dùng đầu rồi."

Lệ Chanh: "..."

Huấn luyện viên Vu: "Xem ra trong hai tháng tập huấn, em không chỉ tăng cơ bắp mà còn biết dùng đầu óc trước khi dùng nắm đấm."

Lệ Chanh: "..." Lạ thật, dù huấn luyện viên đang khen nhưng sao nghe lại thấy không ổn chút nào nhỉ.

Chu Tiêm hỏi: "Vậy chúng ta không cần viết kiểm điểm ạ?"

Huấn luyện viên Vu nhìn anh một cách khó hiểu: "Viết kiểm điểm gì?"

Chu Tiêm: "Chúng ta có xung đột với vận động viên nước khác, còn làm ầm lên đến tai ban tổ chức, chẳng phải cần viết kiểm điểm hay sao ạ?"

"Phía ban tổ chức cô đã giải thích xong từ lâu rồi," huấn luyện viên Vu nói với giọng điềm tĩnh, "Cô nói với họ rằng, 'banana' ở nước chúng ta đọc là 'chuối', 'chuối' nghĩa là 'muốn kết bạn'. Lệ Chanh ném chuối vào mặt họ là muốn kết bạn với họ. Phân biệt chủng tộc gì chứ? Chuối không biết." (***)

(***) 香蕉 (xiāngjiāo) = chuối, 想交 (xiǎng jiāo) = muốn kết bạn

Lệ Chanh thực sự không nhịn được, vỗ tay tán thưởng huấn luyện viên Vu.

Bàn về khả năng nói dối không chớp mắt, đúng là phải xem gừng già!

"Được rồi Lệ Chanh, hôm nay cô gọi em đến còn có một tin quan trọng muốn nói với em." Huấn luyện viên Vu kéo chủ đề trở lại đúng hướng.

Lệ Chanh lập tức hỏi đó là tin tốt hay xấu.

Huấn luyện viên Vu cuối cùng cũng hé một nụ cười nhỏ: "Đối với em, đây là một tin tốt sẽ khiến em hài lòng."

"Tin tốt gì vậy ạ?"

"Vận động viên nước X đã khiêu khích em trong nhà ăn cũng là một tuyển thủ bơi tự do, và cũng chuyên về bơi tự do cự ly ngắn. Trong cuộc thi lần này, anh ta đã đăng ký thi 200m tự do và 100m tiếp sức hỗn hợp, trùng với các nội dung của em."

Mắt Lệ Chanh mở to, một tia vui sướng vương trên khóe miệng.

Huấn luyện viên Vu quả thật hiểu rõ cậu - được dùng thành tích trên sân đấu để đích thân đánh bại gã "chuối" kia, đây chắc chắn là tin tức tốt nhất trên thế giới!!

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này là dành riêng cho Lệ Chanh, chương sau sẽ là sân khấu của Tiêu Tiêu~

P.S.: Hai sự phân biệt chủng tộc được đề cập trong chương này đều từng xuất hiện trên sân đấu. Trong NBA, có vận động viên nước ngoài đã chế giễu vận động viên gốc Hoa vì mắt nhỏ; trong một trận bóng đá, có khán giả ném chuối vào các vận động viên bản địa.

Tinh thần thể thao nên là bình đẳng, phân biệt chủng tộc không thể chấp nhận.

Editor có lời muốn nói:

Nói chung nơi nào cũng sẽ có người tốt kẻ xấu nên mọi người hoan hỉ hoan hỉ nha! Vẫn mê mấy cảnh tình tứ của các bé chứ hông thích mấy phần này lắm kkkkk.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro