Chương 21

Ngày hôm sau, Thẩm Thực không đến công ty. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, anh đã tắt điện thoại và đầu luôn cảm thấy đau nhức. Sáng dậy, anh đi tìm thuốc ngủ nhưng không thể tìm thấy, vì Hứa Ngôn đã giấu thuốc đi, nói rằng tốt nhất là không nên dùng thứ đó.

Thẩm Thực hỏi Hứa Ngôn: "Giấu ở đâu?"

Hứa Ngôn trả lời: "Giấu ở chỗ nguy hiểm nhất."

Lúc đó, bọn họ đang ngồi cạnh nhau trên giường. Sau khi Hứa Ngôn nói xong, Thẩm Thực đột nhiên đưa tay chạm vào eo sau của cậu. Khi tay anh muốn tiến vào quần ngủ, Hứa Ngôn đã bắt lấy tay anh, vẻ mặt có chút sửng sốt: "Làm... làm gì thế?" Thẩm Thực bình thường rất hiếm khi làm ra hành động như vậy, khiến Hứa Ngôn, người vốn đã mặt dày, cũng phải đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp.

Thẩm Thực rút tay về, nói: "Không phải cậu nói giấu ở chỗ nguy hiểm nhất sao?"

Hứa Ngôn sững sờ, lầm bầm: "Dù thế cũng không đến mức giấu ở chỗ này."

Khi chìm vào hồi ức, cảm giác dao động của tình cảm khiến Thẩm Thực càng khó ngủ. Anh mở mắt ra, bên phải là khoảng không trống rỗng. Anh duỗi tay chạm vào con cá sấu nhỏ, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rút tay lại. Thời gian bao lâu để chìm vào giấc ngủ anh đã không còn nhớ nữa.

Âm thanh chuông cửa mơ hồ truyền đến từ dưới lầu, Thẩm Thực bị đánh thức. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó mặc áo khoác đi xuống lầu. Khi mở cửa, bảo mẫu nhà ba mẹ mang theo ba bốn nhân viên quét dọn đứng ngoài cửa. Thẩm Thực nhìn những người biểu hiện nghiêm túc thận trọng và hỏi: "Có chuyện gì?"

"Bà chủ bảo tôi mang người đến dọn dẹp nhà cửa."

"Nhà rất sạch sẽ." Thẩm Thực đứng đó mặt không đổi sắc, nói: "Không cần quét dọn."

"Bà chủ nói, để chúng tôi thu dọn những thứ của Hứa tiên sinh, hoặc cậu chuyển sang phòng khác tạm." Bảo mẫu từ từ nói. Bà đã làm việc dưới quyền của Mạnh Du Uyển gần ba mươi năm, và lúc Thẩm Thực còn nhỏ bà luôn coi mình là trưởng bối việc gì cũng muố nhúng tay vào, gần đây bà có phần kiềm chế hơn.

"Không cần," Thẩm Thực trả lời lần thứ hai.

"Cậu đừng làm khó chúng tôi. Nếu không hoàn thành, cũng không biết làm sao báo cáo với bà chủ."

Thẩm Thực cau mày, cảm giác ngột ngạt không kiên nhẫn, nói: "Quét dọn một chút rồi đi, đừng động vào đồ của tôi."

Bảo mẫu gật đầu, ra hiệu cho những người phía sau, họ đi vào phòng khách. Thẩm Thực trở lên lầu tắm rửa, đầu vẫn còn đau, cổ tay không thoải mái, chỗ nào cũng không tốt. Anh vuốt tóc, lặng lẽ đứng trước gương vài giây rồi mở cửa ra ngoài.

Khi mở cửa, anh thấy một người quét dọn đứng bên giường, nhét con cá sấu nhỏ vào một cái túi rác màu đen lớn. Trong phòng để đồ truyền ra tiếng nói chuyện, Thẩm Thực nghe thấy bảo mẫu nói: "Tất cả quần áo trong tủ này đều lấy ra hết và cho vào túi rác."

Ngay lập tức, một luồng máu dồn lên da đầu, trong lòng cảm thấy tức giận và khó chịu. Thẩm Thực lạnh mặt đi tới, cầm lấy cái túi từ tay người quét dọn, sau đó đi tới cửa phòng để đồ, nhìn đống quần áo của Hứa Ngôn đang được nhét vào trong túi rác và thấp giọng nói: "Đã bảo các người không được động vào đồ của tôi mà."

"Đây đều là đồ dùng của Hứa tiên sinh?" Bảo mẫu đeo găng tay cao su với dáng vẻ như đang thực sự xử lý rác thải, cầm một cái áo len của Hứa Ngôn, nói: "Đồ vật của cậu chúng tôi không động vào, chúng tôi chỉ là mang những thứ vô dụng xử lý."

Thẩm Thực nhắm mắt lại. Anh biết đây là ý của Mạnh Du Uyển, từ lâu bà đã muốn Hứa Ngôn rời khỏi anh. Cuộc giằng co này đã kéo dài bốn năm kể từ khi Hứa Ngôn ở bên anh. Thẩm Thực mở mắt nói: "Cút."

Bảo mẫu sửng sốt với câu nói vô lễ của anh, sắc mặt có chút khó chịu, thần sắc nghiêm nghị, nhìn qua gương mặt có chút giống Mạnh Du Uyển: "Đây là yêu cầu của bà chủ, xin cậu cẩn thận lời nói, chúng tôi..."

"Cút," Thẩm Thực ngắt lời bà, "Đây là nhà của tôi, không đến lượt người khác bận tâm. Chuyện này bà truyền đạt lại cho bà ấy như thế, để đồ xuống, đi ra ngoài."

Trong nhà trở lại yên tĩnh. Thẩm Thực đứng một lúc, lấy đồ từ túi rác ra. Túi vẫn sạch, quần áo đều không bị bẩn, Thẩm Thực lần lượt xếp lại về chỗ cũ. Cuối cùng là con cá sấu nhỏ, anh cất vào trong tủ, chỉ chốc lát sau lấy ra, đặt nó trở lại bên cạnh gối của Hứa Ngôn.

Sau khi tan làm, Hứa Ngôn lái xe đến nhà Kỷ Hoài. Cả ngày hôm nay, cậu không gặp Thang Vận Nghiên và cảm thấy nhẹ nhõm. Dù cậu và Thẩm Thực đã chia tay, nhưng chuyện này vẫn có chút lúng túng. Cậu không hiểu tại sao tối qua Thẩm Thực còn trò chuyện vui vẻ với Thang Vận Nghiên nhưng cuối cùng lại theo cậu vào khu chung cư nhà cậu, lẽ ra không nên thể hiện hai người quen biết nhau trước mặt cô ấy.

"Kỷ thiếu gia của chúng ta, thật là thoải mái nha." Kỷ Hoài vừa lên xe, Hứa Ngôn lập tức cổ quái nói, "Mỗi ngày đều ăn chơi và ngủ, thật ghen tị."

"Cậu cũng chỉ mới đi làm được hai ngày." Kỷ Hoài dựa vào người phụ lái liếc nhìn cậu.

"Phòng đã đặt xong chưa? Ở đâu?"

"Tôi gửi định vị cho cậu." Kỷ Hoài lấy điện thoại ra, nói, "Cũng gọi thêm cả Hứa Niên rồi."

"Ồ, hôm nay nó thế mà rảnh rỗi và không đi tìm tỷ tỷ nó."

"Nghe nói sắp phải đi công tác." Kỷ Hoài nói.

Lái xe được hai phút, Hứa Ngôn đột nhiên sửng sốt: "Chết tiệt, hôm nay là sinh nhật của Hứa Niên."

Kỷ Hoài cũng không kinh ngạc, cười nói: "Thật sao, vậy chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, coi như là chúc mừng sinh nhật của cậu ấy."

Trước khi Hứa Niên đến nhà hàng, Hứa Ngôn tạm thời xin nhà bếp một chiếc bánh gato nhỏ, nhưng nhớ ra mình vẫn chưa chuẩn bị quà nên chỉ có thể đợi đến lúc đó gửi một ít tiền cho Hứa Niên. Khi cậu quay lại bàn ăn, Hứa Niên đã tới, đang nói chuyện với Kỷ Hoài. Thấy Hứa Ngôn đi tới, Hứa Niên ngẩng đầu hỏi cậu: "Anh, quà của em đâu?"

"Một chút nữa." Hứa Ngôn chột dạ nói, "Lát nữa đưa cho em."

"Thôi quên đi, anh căn bản không chuẩn bị gì, em sớm nhìn ra rồi." Hứa Niên giơ tay lên, lộ ra chiếc vòng tay xinh đẹp trên cổ tay trái, ra vẻ như một đứa trẻ khoe khoang, "Nhìn anh Kỷ Hoài đi đối với em thật tốt!" Chiếc vòng tay này có vẻ là đồ thủ công, bình thường nhưng ước chừng cũng không rẻ.

Hứa Ngôn ngẩn ra, hỏi Kỷ Hoài: "Cậu chuẩn bị quà cho nó từ khi nào?"

"Khi trở về nước tôi có mang theo, vừa hay là sinh nhật của Hứa Niên, nên tặng cho cậu ấy." Kỷ Hoài vẻ mặt bình tĩnh nói. Hứa Ngôn cũng không để tâm có chỗ nào không đúng, gật gật đầu và ngồi xuống ăn cơm.

Buổi tối, Thẩm Thực trở về nhà một chuyến. Cả ngày đều không mở điện thoại, Mạnh Du Uyển cũng không tìm tới cửa, hiển nhiên là cố ý muốn xem con trai mình rốt cuộc là chuyện gì. Vừa vào cửa, ba mẹ đã dùng cơm tối. Thẩm Thực không nói lời nào, chỉ kéo ghế ngồi xuống. Người đưa chén bát cho anh chính là bảo mẫu ban ngày nhận được hai lần "Cút". Thẩm Thực gật đầu nói: "Cám ơn." Bảo mẫu cũng không nhìn anh, im lặng quay lại phòng bếp.

Chưa ăn được bao nhiêu, Mạnh Du Uyển buông đũa xuống, lạnh lùng hỏi: "Thẩm Thực, hôm nay sao con không đến công ty? Điện thoại cũng tắt máy, nếu công ty xảy ra chuyện, tổn thất con chịu được sao?"

Thẩm Thực vừa định mở miệng nói, Thẩm Minh liền nói: "Ăn cơm thì ăn cơm, có chuyện gì ăn xong rồi nói, ngữ khí nói chuyện của em với con trai của chính mình sao vẫn cứ như đối với cấp dưới của mình?"

"Nếu mọi chuyện nó đều làm tốt, thì em có cần phải thế này? Cũng đúng, dù sao cũng không đến lượt em quan tâm." Mạnh Du Uyển ném nhẹ khăn ăn xuống bàn, đứng dậy đi lên lầu.

Thẩm Thực vẫn bình tĩnh mà ăn cơm. Mẹ anh luôn rất quan tâm anh làm có tốt hay không, bởi vì sự ưu tú của anh có liên quan đến thể diện của nhà họ Thẩm, lại càng liên quan đến thể diện mặt mũi của Mạnh Du Uyển. Trong việc nuôi dạy con trai, Mạnh Du Uyển đã nỗ lực hết mình, bà muốn sự hoàn hảo, bà muốn Thẩm Thực không bao giờ phạm sai lầm — nhưng Thẩm Thực lại cố tình phạm sai lầm, và đó là một sai lầm rất nghiêm trọng.

"Việc của công ty xử lý cũng sắp xong rồi." Thẩm Minh đặt đũa xuống, lau miệng nói.

"Ừm." Thẩm Thực gật đầu, "Ba, lần này cảm ơn ba."

"Mẹ con hôm nay kêu con trở về, đại khái là có chuyện cần ba trực tiếp nói với con." Thẩm Minh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Con từ nhỏ đến lớn đầu óc luôn rất tỉnh táo, làm việc gì cũng có chừng mực, dạo này rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thẩm Thực rũ mắt xuống không trả lời. Thẩm Minh nhìn anh: "Hồi đại học con còn sống cùng với Hứa Ngôn, lúc đó trong nhà náo loạn thành dạng gì, con quên rồi sao?"

"Không có," Thẩm Thực nói.

"Ba và mẹ con sẽ coi như là tuổi trẻ bồng bột, vui đùa một chút là được rồi, cắt sinh hoạt phí một năm của con coi như là cảnh cáo. Ai ngờ sau này con lại mang cậu ta về nhà sống chung." Thẩm Minh cau mày, "Sau khi tốt nghiệp đại học, con đột nhiên nói không muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, quay lại tiếp quản công ty, chúng ta còn tưởng con muốn thừa kế nó một cách chính đáng, nhưng kết quả là con chỉ muốn trả lại số tiền cho ngôi nhà đó."

Biệt thự của Thẩm Thực là quà sinh nhật lần thứ 19 của gia đình anh. Sau khi gia nhập công ty, một phần lớn thu nhập đều được mang trả lại cho ba mẹ. Nếu không, anh sẽ không có tự tin nói đó là nhà của mình khi đuổi người đi. Lớn lên như thế nào, thì phải chấp nhận quy tắc như thế. Anh đã thấy nhiều bạn cùng trang lứa sống trong vinh hoa phú quý, trên thực tế chỉ cần gia đình ngừng chu cấp, bọn họ sẽ lập tức mất đi chỗ dựa, không có gì cả, cuối cùng cúi đầu nhận lỗi trong tuyệt vọng — Thẩm Thực không muốn trở thành người như vậy.

Những lời của Thẩm Minh như sắp xếp lại cuộc sống của Thẩm Thực trong vài năm qua, anh nhận ra rằng mọi quyết định của mình ít nhiều đều có liên quan đến Hứa Ngôn. Ví dụ, chí hướng của anh không phải là công ty mà là thi thạc sĩ luật, nhưng anh chỉ đơn giản là chọn từ bỏ khi sắp tốt nghiệp, vì đột nhiên cảm thấy có một số việc còn quan trọng hơn.

"Từ nhỏ đều là mẹ con quản con, bà ấy nói bà ấy có phương pháp giáo dục của mình, không cần ba can thiệp, được, ba không nhúng tay vào, vậy ba hiện tại muốn hỏi, Thẩm Thực, con rốt cuộc đang nghĩ gì? Khoảng thời gian này trạng thái của con chỉ có thể dùng từ rối tung rối mù để hình dung."

Thẩm Thực nhìn chằm chằm vào đĩa sườn trên bàn — một trong những món ăn yêu thích của Hứa Ngôn, nhưng đáng tiếc anh không thể nấu được, thử nhiều lần và cuối cùng phát điên trong bếp, nói rằng kiếp sau anh nhất định phải làm người Tứ Xuyên. Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Thực hơi cong lên, nụ cười rất nhanh biến mất, cũng may không rơi vào Thẩm Minh trong mắt.

"Con sẽ xử lý tốt chuyện riêng của con," Thẩm Thực nói.

"Còn có gì để xử lý? Bây giờ cậu ta đi rồi, đây chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?" Thẩm Minh có chút tức giận, "Thẩm Thực, con không thích cậu ta, không cần lãng phí thời gian cho việc này."

"Con không phải không—" Cổ họng như bị nghẹn không nói được những lời tiếp theo, Thẩm Thực đột nhiên cảm thấy kỳ quái đứng tại chỗ. Một lúc sau, anh mới nhìn Thẩm Minh và nói: "Con sẽ làm tốt công việc của mình, nhưng dành thời gian riêng của mình ở đâu là việc của con."

"Thẩm Thực." Thẩm Minh nhìn theo anh, "Đừng tiếp tục khiến chúng ta thất vọng."

Thẩm Thực trả lời rõ ràng: "Ngoài công việc, những thứ khác con không thể đảm bảo." Anh đứng dậy kéo ghế ra, gật đầu với Thẩm Minh rồi nói: "Ba, con về trước, ba và mẹ nghỉ ngơi thật tốt."

Anh đột nhiên nóng lòng muốn tìm hiểu một chuyện, có lẽ không phải để tìm giải pháp, mà là để xác nhận, vì vậy anh phải gặp Hứa Ngôn. Thẩm Thực cảm thấy rằng sau khi Hứa Ngôn rời đi, mỗi lần tự nhìn lại, một cái gì đó trong tâm trí anh trở nên rõ ràng hơn. Tuy không biết đó rốt cuộc là gì, nhưng sẽ luôn có câu trả lời thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro