Chương 22
✓
Sau bữa tối, hai anh em uống quá chén. Nguyên nhân là sau khi bánh gato được đưa ra, Hứa Niên đột nhiên nắm lấy tay Hứa Ngôn và chân thành nói: "Anh à, điều ước sinh nhật của em là anh có thể nắm bắt tự do, tỏa sáng, và có một cuộc sống tràn đầy yêu thương. Những thứ anh không có ở nơi khác, chúng ta đều sẽ cho anh."
Lúc đó, Hứa Ngôn cảm thấy hai mắt cay xè, thiếu chút nữa đã khóc. May mà Hứa Niên liền nắm tay Kỷ Hoài và nhét vào tay Hứa Ngôn, nói: "Mấy thứ quỷ lạnh lùng vô tâm không dễ tìm, nhưng anh chàng đẹp trai chân dài thì có khắp nơi. Anh xem, có phải anh Kỷ Hoài rất được không." Hứa Ngôn rút tay ra và đấm vào đầu Hứa Niên một cái, sự cảm động trong lòng hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, dù cảm xúc vẫn còn chút đọng lại, họ đã uống quá nhiều. Hứa Niên say khướt, vì hôm nay là sinh nhật của hắn, có hai người anh trai bên cạnh và nhận được điện thoại chúc mừng sinh nhật từ bạn gái. Hứa Ngôn cũng hứa với hắn sẽ về nhà ngày mốt, quỳ xuống trước mặt ba mẹ – Hứa Niên vui mừng đến mức chẳng còn biết phương bắc.
Khi trở về, Kỷ Hoài lái xe, Hứa Ngôn để Hứa Niên ngủ lại chỗ cậu một đêm, vì bạn gái của hắn đang công tác không thể đưa hắn về ở cùng và không thể đưa hắn về nhà ba mẹ anh, nếu không sẽ bị đánh. Sau khi ra khỏi thang máy, Hứa Niên bám vào Kỷ Hoài như bùn, trong khi Hứa Ngôn sờ soạng trong các túi để tìm chìa khóa. Hứa Niên đỏ bừng mặt nhìn anh trai vài giây rồi nói: "Anh, em cũng có chìa khóa của nhà anh, để em lấy cho anh." Hắn đưa tay lấy chìa khóa, nhưng lại đưa nhầm tay vào túi quần của Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài nắm chặt móng vuốt của hắn, thấp giọng nói: "Đừng sờ lung tung."
Hứa Ngôn không trông cậy vào em trai mình nữa và cuối cùng tìm được chìa khóa trong túi. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, thì thấy có người đang đứng trước cửa nhà mình. Đó là Thẩm Thực, người mà cậu có thể nhận ra ngay cả khi hóa thành tro. Hứa Ngôn đầu óc rối bời, không biết anh đến đây làm gì. Đang ngẩn người thì một tiếng gào xé tan bầu không khí vang lên từ sau lưng: "Thẩm! Thực!" Một trận gió thoảng qua bên tai, Hứa Niên nhảy vọt qua, giơ tay định đấm vào mặt Thẩm Thực. Hứa Ngôn còn chưa kịp ngăn cản, lại một trận gió thổi qua bên tai, Kỷ Hoài đã tiến lên kéo hắn lại.
May là mấy ngày nay hàng xóm không ở nhà, nếu không nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ bị mắng vì quấy rối trật tự công cộng.
"Anh tới đây làm cái gì!" Hứa Niên hung ác vung nắm đấm, "Anh còn mặt mũi đến đây! Anh hại anh tôi thành cái dạng gì rồi!" Hứa Ngôn nghe hắn nói xong, theo bản năng sờ sờ bụng mình, cảm thấy rất bằng phẳng và không đau – Những lời của Hứa Niên khiến cậu tưởng rằng mình vì Thẩm Thực mà đang mang thai rồi bị sảy thai.
Cảnh tượng trước mắt có chút buồn cười, giống như phim hoạt hình. Kỷ Hoài cầm một sợi dây thừng, Hứa Niên như một con cún hung dữ, nhưng bị Kỷ Hoài khống chế, còn Thẩm Thực đứng ở khoảng cách an toàn, dù bàn tay Hứa Niên có duỗi ra bao nhiêu cũng không thể với tới anh. Thẩm Thực đi ngang qua Hứa Niên, nhìn Hứa Ngôn, yết hầu khẽ đọng, gọi cậu: "Hứa Ngôn."
"Không cho phép anh gọi tên anh trai tôi!" Hứa Niên quát lớn, "Anh mau cút đi! Bằng không hôm nay tôi và anh đồng quy vô tận!"
Em trai cậu uống say là phát bệnh lung tung. Hứa Ngôn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lảo đảo bước tới ngăn trước mặt Thẩm Thực, thuyết phục Hứa Niên: "Niên Niên, được rồi được rồi." Sau khi nói xong, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra một cảnh tượng – Một con chó nhỏ đang ngăn cản một con gà trống nhỏ, còn kèm theo câu "Anh Gà ơi, được rồi được rồi." Nghĩ tới đây, cậu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
"Anh còn có tâm trạng để cười sao?" Hứa Niên đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn Hứa Ngôn và hỏi: "Anh, anh còn có thể cười được sao?"
"Loại người này, anh nên để cho em đánh anh ta! Anh vì anh ta mà come out với gia đình, náo loạn một hồi, thì anh ta đang ở đâu? Ba tát anh một cái, nửa khuôn mặt đều sưng! Anh ta đang ở đâu! Mỗi lần năm mới, em gọi anh trở về, anh đều nói không được, anh nói lỡ như Thẩm Thực ăn Tết cùng ba mẹ anh ta xong trở về thì sao, nhất định phải ở nhà đợi anh ta!"
Hai mắt Hứa Niên đỏ hoe, hàm răng run rẩy đánh vào nhau: "Vậy em hỏi anh, anh ta có cùng anh đón giao thừa không? Anh thích chụp ảnh như vậy, vừa tốt nghiệp đại học đã có tạp chí offer, vì được phân đến thành phố khác làm việc, anh liền từ bỏ. Rõ ràng anh có thể làm những việc mình muốn từ lâu rồi, nhưng anh không dám đi, trong lòng anh hiểu rõ nếu đi đến nơi khác, hai người liền coi như xong, bởi vì anh ta không yêu anh!"
"Anh ta căn bản không yêu anh, tại sao anh lại vì anh ta mà khổ sở như vậy! Anh có được gì chứ?! Anh thích anh ta từ năm 18 tuổi, qua sáu năm gần bảy năm rồi, anh dành nhiều tình cảm cho một người như vậy, anh có hối hận không? Nếu anh từ bỏ sớm hơn, trở về nhà giống như bây giờ, không phải sẽ càng hạnh phúc hơn sao?"
"Anh, anh có biết năm xưa em hận anh đến nhường nào không? Dường như trên thế giới này ngoài Thẩm Thực ra, không còn ai có thể khiến anh quan tâm, nhưng anh là anh trai của em... Em, còn có ba mẹ, luôn hy vọng anh sống tốt..." Vừa nói xong, Hứa Niên cuối cùng cũng rơi nước mắt, vừa khóc vừa thở dốc. Kỷ Hoài vỗ nhẹ vào lưng hắn, không nói lời nào.
Hành lang lúc này trở nên yên tĩnh. Hứa Ngôn không quay đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Thực, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Niên, trong lòng cảm thấy hổ thẹn. Đó là em trai ruột thịt của cậu, cậu vì Thẩm Thực mà tổn thương bao nhiêu, Hứa Niên không nói ra, nhưng trong lòng cũng khổ sở không ít. Hứa Ngôn đều biết, chỉ là quá khứ quá ngu ngốc, cứ hoài sống trong những kỳ vọng ảo tưởng không chịu dứt ra, là lỗi của cậu.
Anh ta không yêu anh. Câu nói này được Hứa Niên đau lòng hét lên, khiến Hứa Ngôn cảm thấy được giải thoát, thật nhẹ nhõm.
Hứa Ngôn nghiêng người sang, lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu nói với Kỷ Hoài: "Đưa nó vào nhà trước, rửa mặt."
Kỷ Hoài gật đầu, cúi người bế Hứa Niên còn đang thút thít lên vai và đi vào phòng. Hứa Ngôn đóng cửa lại, có chút mệt mỏi dựa vào tường, cúi đầu nhìn xuống đất, hỏi: "Anh lại tới đây làm cái gì?"
Thẩm Thực hơi run lên, không thể thốt ra lời nào. Những lời của Hứa Niên dường như vẫn còn vang vọng, về những điều anh chưa từng biết – chẳng hạn như Hứa Ngôn come out với gia đình và bị tát. Ví dụ như, Hứa Ngôn đợi anh về nhà mỗi đêm giao thừa, nhưng năm nào cũng thất bại. Ví dụ như Hứa Ngôn từng từ bỏ offer công việc yêu thích vì muốn ở bên cạnh anh. Ví dụ như... Hứa Ngôn mười tám tuổi, từ năm thứ nhất đại học đã thích anh.
Khi những sự thật không thể tin được này phá tan thời gian
xuất hiện trước mắt anh, điều duy nhất mà Thẩm Thực nghĩ đến là, so với tình yêu của Hứa Ngôn, thì tình cảm mờ nhạt của anh chưa hình dung được có là gì. Hứa Ngôn đã yêu anh đến mức như vậy, mà bản thân vẫn còn muốn tìm kiếm câu giải đáp, đến cùng thì muốn giải đáp cái gì? Nếu mọi chuyện bắt đầu đều là vì ly rượu kia, thì bây giờ nó có thực sự quan trọng không?
"Tôi..." Thanh âm khàn khàn không nghe rõ, Thẩm Thực nuốt xuống, miễn cưỡng nói tiếp: "Tôi chỉ muốn tới xem cậu."
"Bây giờ nhìn thấy rồi, sau đó thì sao?" Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, không phải vì Thẩm Thực – cậu đã quyết định rút lui, vì vậy không còn tâm tình gì với người này nữa. Cậu chỉ thấy khổ sở một chút, vì đã từng yêu Thẩm Thực nhiều như vậy, nóng bỏng, ngoan cường, chân thành, đặt toàn bộ tâm tư, phấn đấu không nghĩ đến bản thân, nhưng loại tình cảm đó không được đáp lại dù chỉ là một chút. Cậu sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng yêu một người như thế nào — mất đi con người trước đây của mình.
Cho nên, tình yêu giống như một căn bệnh dài dằng dặc, nếu không được chữa trị cẩn thận, nó sẽ lụi tàn và mục nát thành tro bụi.
"Hứa Ngôn." Thẩm Thực nhìn cậu, trong mắt đột ngột hiện lên chút đau lòng, anh nói: "Tôi không biết cậu..."
"Chẳng sao cả, đều qua rồi." Hứa Ngôn nhàn nhạt ngắt lời anh, "Không có gì quan trọng."
Thẩm Thực nhìn chằm chằm vào đuôi mắt đỏ hoe của cậu, bàn tay nắm chặt buông ra, lúng túng như một con rối cũ. Anh giơ tay muốn sờ mặt Hứa Ngôn, nhưng Hứa Ngôn nghiêng đầu lạnh lùng tránh đi, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" —— chỉ là muốn gặp cậu thôi sao? Ai tin chứ.
"Nếu như anh không có chuyện gì, tôi có." Hứa Ngôn tiếp tục nói.
Thẩm Thực sửng sốt một chút, hỏi: "Cái gì?"
"Trên bàn trong phòng làm việc của anh, ở ngăn kéo dưới cùng bên phải, có một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một chồng thẻ nhớ máy ảnh SLR và vài cái USB." Hứa Ngôn nói tiếp: "Làm phiền anh khi trở về tìm một chút, rồi gửi lại cho tôi, địa chỉ tôi sẽ nhắn qua cho anh."
Trước đây cậu đi quá gấp gáp, có nhiều đồ không mang đi theo. Hai ngày trước, Lục Sâm đột nhiên hỏi cậu có tác phẩm nào trước đây không, anh ấy muốn nghiên cứu. Hứa Ngôn mới nhớ rằng thẻ nhớ và USB vẫn ở nhà Thẩm Thực.
Tính từ lần đầu tiên cầm máy lên chụp, hẳn cũng mấy trăm GB – phong cảnh của hàng chục thành phố, vô số người đã xuất hiện trong máy ảnh, rất đáng quý. Cậu đoán Thẩm Thực đã sớm kêu người đem quần áo và đồ dùng của cậu vứt đi rồi, nhưng trong thư phòng lại có rất ít dấu vết của cậu, Thẩm Thực chắc cũng không nhờ người thu dọn sạch sẽ.
"Không có gì khác, hy vọng sau này chúng ta đừng gặp lại." Hứa Ngôn nói xong, xoay người mở cửa trở về phòng. Thẩm Thực đã nhanh chóng nắm lấy tay của cậu, có chút vội vàng hiếm thấy nói: "Hứa Ngôn, đợi một chút."
"Không đợi." Hứa Ngôn quay đầu lại, cậu không giãy giụa, nhưng ánh mắt đã kiên quyết như ngăn cách hai người xa ngàn dặm. Cậu nói: "Trước đây tôi đã đợi anh đủ rồi, giờ tôi không muốn đợi thêm một giây nào nữa." Cậu rút tay ra, không ngoảnh lại bước vào phòng và đóng cửa lại.
Hứa Niên nằm ở trên giường Hứa Ngôn, đầu gối lên đùi Kỷ Hoài, lẩm bẩm: "Thẩm Thực là một khối băng di động, ngoài việc gọi tên anh tôi ra, anh ta không nói gì thêm... mà sao anh ta lại cao như vậy chứ?" Bây giờ hắn đã tỉnh táo hơn một chút, mừng vì mình đã không thực sự đấm vào mặt Thẩm Thực, nếu không lại hại Hứa Ngôn sẽ tiếp tục dây dưa không dứt.
"Vừa rồi có phải em nói hơi nặng lời quá không?" Hứa Niên nhắm mắt, mũi đỏ bừng hỏi Kỷ Hoài.
"Không có." Kỷ Hoài cúi đầu nhìn hắn, nói: "Em nói không sai."
"Vậy thì tốt." Hứa Niên an tâm chìm vào giấc ngủ.
Hứa Ngôn lẳng lặng đứng sau cửa một hồi, sau đó đi về phía phòng ngủ chính. Đầu óc hơi choáng váng, cậu nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy Kỷ Hoài đang giúp Hứa Niên điều chỉnh tư thế ngủ, đứng dậy đắp chăn cho hắn. Hứa Ngôn vừa muốn vào phòng, nhìn thấy Kỷ Hoài duy trì tư thế khom lưng, ngón tay cong lên nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Hứa Niên, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, như thể trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Hành động đó, ánh mắt đó... Nếu Hứa Ngôn không thích đàn ông, có lẽ cậu cũng không quá để ý việc này, nhưng đáng tiếc là cậu đã thích Thẩm Thực hơn sáu năm, cậu quá hiểu ý nghĩa của nó là gì.
Vì sao lại như vậy, một ngọn sóng đi, một ngọn sóng đến, Hứa Ngôn có chút ngây người nghĩ, trời ạ, tại sao lại để cho con nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro