Chương 59

Sau khi Hứa Ngôn trở về, cậu bận rộn đến mức mắt đều thâm quầng. Không có ngày nào cậu ở nhà vào buổi sáng, thậm chí còn đi công tác ở Hàng Châu gần hai ngày. Thẩm Thực cũng không nhàn rỗi, dù có xin nghỉ nhưng công việc vẫn tiếp tục, chỉ là hiện tại anh làm việc và nghỉ ngơi có quy luật hơn nhiều so với trước.

Một ngày trước khi đi Hàng Châu, Hứa Ngôn lái xe đến địa điểm chụp ngoại cảnh, cậu xuất phát trước. Vùng ngoại ô đang thi công sửa đường, một làn đường đã bị phong tỏa, các phương tiện đi qua chỉ có thể chạy ở làn khác. Hứa Ngôn lái xe rất cẩn thận, nhưng chiếc Audi bất ngờ lao về phía đầu xe, Hứa Ngôn vội vàng đạp phanh, cả người lẫn xe bị đụng đến mức nhào thẳng.

Cảnh tượng trông giống như bị truy sát hoặc đánh nhau. Hứa Ngôn xuống xe, cầm điện thoại di động chụp lại ảnh hiện trường và biển số xe đối phương, gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, và sau đó gọi cho công ty bảo hiểm. Tài xế vẫn không lộ diện, Hứa Ngôn gõ cửa sổ, cuối cùng cửa cũng được mở ra, và Hứa Ngôn bịt mũi lùi lại vài bước — người nọ đang nôn trong xe.

Uống rượu lái xe, ban ngày ban mặt lại uống rượu lái xe, thật là quái đản.

Tuy nhiên, việc giải quyết trách nhiệm sự cố tai nạn lại đơn giản hơn. Hứa Ngôn mất một tiếng đồng hồ với đội cảnh sát giao thông. Vương Văn An gọi điện thoại đến, nói tổ chụp ảnh và đoàn nghệ sĩ đã đến địa điểm. Hứa Ngôn hoàn tất bảng tường trình, liên lạc với tài xế của mình, vội vàng chạy đến trường quay.

Trên đường, Hứa Ngôn gửi WeChat cho Hứa Niên, nói đơn giản về tình hình. Hứa Niên lập tức gọi điện thoại tới, hỏi có bị thương không.

"Thân thể thì không, tinh thần thì có." Hứa Ngôn trả lời.

Hứa Niên ở đầu dây bên kia hát cho cậu nghe ca khúc chủ đề của Ultraman Tiga. Tên ngốc này quả nhiên rất có tài năng, trong lòng Hứa Ngôn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cúp điện thoại, Hứa Ngôn mở WeChat của Thẩm Thực, định nói chuyện này với anh, nhưng sau một lát lại thoát khỏi khung chat. Chỉ là chuyện nhỏ, người cũng không bị thương, không có gì để nói. Cậu không muốn thừa nhận, bản thân vẫn còn ám ảnh, cảm giác an toàn vẫn chưa đủ — sợ không nhận được phản hồi, sợ làm phiền đối phương, sợ bị phớt lờ. Cậu biết Thẩm Thực đã thay đổi, nhưng để tránh thất vọng thêm, cậu không muốn nói thêm về những chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Sau khi kết thúc công việc, Hứa Niên tới đón cậu, cùng cậu đến đồn cảnh sát giao thông một chuyến. Hứa Ngôn rất mệt mỏi, sáng mai còn phải đi Hàng Châu. Vốn định cùng Hứa Niên qua nhà ba mẹ ăn cơm, nhưng cuối cùng lại thôi, về nhà tắm rửa xong rồi ngã lăn ra ngủ thiếp đi.

Một ngày trước khi từ Hàng Châu trở về, Hứa Ngôn ngồi bất động trên giường khách sạn, lật qua lật lại lịch trình Vương Văn An đưa, xác định cậu sắp khôi phục lại thời gian làm việc bình thường, không cần thức đêm nữa.

Cậu ngã xuống giường, nhớ lại trong khoảng thời gian này cũng không trò chuyện đàng hoàng với Thẩm Thực. Vừa định gọi điện thoại cho anh, Thẩm Thực đã gửi WeChat tới: "Còn đang bận sao?"

Hứa Ngôn nhìn màn hình và nở nụ cười, trả lời: "Kết thúc rồi, vừa mới về khách sạn."

Vì thế Thẩm Thực gọi điện thoại tới, sau khi kết nối, hai người đầu tiên là im lặng vài giây, Thẩm Thực mới mở miệng hỏi: "Ngày mai khi nào thì trở về?"

"Buổi chiều, nhưng buổi tối có tiệc rượu, phải đi một chút." Hứa Ngôn nói, "Anh bận không?"

"Cũng ổn." Thẩm Thực dừng một chút, rốt cuộc vẫn có chút xa lạ với những chuyện giao lưu vụn vặt hàng ngày. Anh nói, "Ngày mốt anh phải đi Bắc Kinh, trước đó có một vụ án xảy ra chút vấn đề."

"Phiền phức lắm sao? Phải đi mấy ngày?"

"Không phiền phức, một hai ngày sẽ trở lại." Thẩm Thực nói, "Anh sẽ qua sân bay từ chỗ em."

"Vì sao?" Hứa Ngôn hỏi, kỳ thực cũng đã mơ hồ đoán được.

"Trước khi lên máy bay, anh sẽ đến nhà em một chuyến." Thẩm Thực chậm rãi nói, "Nhìn em."

Âm thanh truyền đến rất rõ ràng, Hứa Ngôn cảm thấy lỗ tai và cổ bên phải đều tê dại một chút, cậu hơi buồn ngủ nheo mắt lại, nở nụ cười nói: "Được." Quá mệt mỏi rồi, chỉ số thông minh hiện tại đã logout, cậu thuận miệng nói tiếp, "Hai ngày nữa xe của em khả năng cũng đã sửa xong."

Anh nói xong còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thực đã hỏi: "Xe làm sao vậy?"

"Chính là..." Hứa Ngôn mím môi nói, "Hai ngày trước em bị đụng xe."

Thẩm Thực không lên tiếng.

Không biết vì sao, Hứa Ngôn cảm thấy áy náy, thành thật báo cáo tình hình: "Đối phương say rượu lái xe, đụng vào đầu xe của em, đèn pha xe bị vỡ một cái, những thứ khác không sao, em cũng không bị thương, không lừa anh."

Qua một hồi lâu, Thẩm Thực mới hỏi: "Tại sao không nói với anh?"

Giọng điệu không phải trách cứ hay không vui, ngược lại có chút cảm giác ủy khuất. Hứa Ngôn chần chừ một lát, nói: "Vì vẫn còn sợ, sợ giống như trước kia, sau khi nói với anh xong, anh không phản ứng, hoặc là cảm thấy phiền." Sau khi nói xong, cậu cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Thì ra bản thân cậu vẫn còn chưa hoàn toàn vượt qua bóng ma, vẫn sẽ tưởng tượng, so sánh, và còn tồn tại sầu lo như vậy.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ma sát của quần áo, Thẩm Thực hình như đã đứng dậy, Hứa Ngôn nghe anh nhẹ nhàng hít vào một hơi.

"Hứa Ngôn." Giọng Thẩm Thực rất thấp, "Bây giờ em không cần sợ những thứ này nữa."

"Thời gian chúng ta có thể gặp nhau rất ít, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em."

"Em về sau đều phải nói với anh, chuyện vui vẻ hoặc là gặp nguy hiểm, đều phải nói cho anh biết, được không?" Thẩm Thực nói, "Cái gì em cũng không nói, anh sẽ rất lo lắng."

Hứa Ngôn ngồi dậy khỏi giường, lắc lư, giống như bị giật mình — bọn họ kỳ thật giống nhau, đều còn ở trạng thái thiếu cảm giác an toàn.

"Được." Hứa Ngôn trả lời.

Ngày Thẩm Thực đi Bắc Kinh, Hứa Ngôn vừa tắm rửa xong thì nghe tiếng gõ cửa. Cả người đang mê man, cậu hơn ba giờ mới ngủ, bây giờ mới hơn tám giờ.

Cửa vừa mở ra, Hứa Ngôn liền cúi đầu ngã vào trong lòng Thẩm Thực. Thẩm Thực ôm lấy cậu, chỉ là vài ngày không gặp mà thôi, nhưng cảm giác giống như đã qua rất lâu.

"Mấy giờ bay?"

"Mười giờ mười phút." Thẩm Thực nói, "Anh đợi hơn nửa tiếng mới đi."

Hứa Ngôn gật đầu, xoay người quay trở lại phòng, lại nằm lên giường. Một lúc sau, Thẩm Thực đi vào, đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh giường, xoa bóp gáy cậu: "Bữa sáng anh mang cho em để trong bếp, em nhớ ăn."

"Được." Hứa Ngôn giãy dụa đứng lên, tóc tai rối bù. Cậu nhìn Thẩm Thực trong chốc lát, đưa tay kéo cà vạt của anh. Rèm cửa sổ đóng chặt, nương theo ánh sáng lờ mờ, Hứa Ngôn nghiên cứu hoa văn trên cà vạt một chút, hỏi: "Là cái em tặng anh?"

Ngày lễ tình nhân đầu tiên bọn họ ở bên nhau, Hứa Ngôn thắt cà vạt cho Thẩm Thực, kết quả đêm đó chính cậu đã bị chiếc cà vạt này trói hai tay lại, sau đó bị như vậy như vậy.

"Đúng vậy."

Hứa Ngôn cảm thấy rất khó nói nên lời: "... Lại còn có thể sử dụng được sao?"

Cậu không nghĩ tới Thẩm Thực sẽ sửa sang cà vạt lại sạch sẽ, hơn nữa còn đường đường chính chính đeo lên cổ. Lúc ấy cậu còn thấy đau lòng, cà vạt không rẻ, hơn nữa còn là quà tặng lễ tình nhân có ý nghĩa đặc biệt, sao lại bởi vì chút chuyện trên giường mà lãng phí nó.

"Tại sao không thể dùng?" Thẩm Thực hỏi ngược lại.

Hứa Ngôn trầm mặc hai giây: "Biến thái."

"Em không nói, anh không nói, ai sẽ biết nó..."

"Được rồi được rồi." Hứa Ngôn vội vàng che miệng anh, "Phía sau không cần phải nói."

Không nói thêm gì nữa, vì thế trong phòng lập tức trở nên rất yên tĩnh. Đôi mắt đen như mực của Thẩm Thực nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, khiến Hứa Ngôn không thể không cảm thấy ánh mắt của Thẩm Thực đang dừng lại trên mặt mình, mặc dù cậu cố gắng quay đi chỗ khác. Cậu quay đầu lại, liếc nhìn Thẩm Thực, rồi nhìn xuống, đôi môi Thẩm Thực rất đẹp, khi mím lại có vẻ lãnh đạm nhưng lại đầy sức hút thầm lặng.

Hứa Ngôn đến gần và hôn nhẹ.

"Anh lái xe tới đây hơn một tiếng." Thẩm Thực đột nhiên nói.

"Anh muốn thế nào?" Hứa Ngôn hỏi, với nụ cười nhàn nhạt trên mặt.

Thẩm Thực không nói gì, ôm chặt cổ Hứa Ngôn và cúi đầu hôn cậu. Hứa Ngôn mở miệng, nhưng chưa kịp đưa lưỡi ra ngoài thì đã bị Thẩm Thực chặn lại. Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ, âm thanh nuốt vào và tiếng nước bọt đầu lưỡi quấn quýt nhau. Trên giường, hôn môi rất dễ dẫn đến sự việc khác. Khi Hứa Ngôn nhận ra điều đó thì đã ngã xuống giường, Thẩm Thực quỳ giữa hai chân cậu, hai tay chống lên hai bên vai. Hứa Ngôn cố gắng không làm nhăn quần áo của Thẩm Thực, không dám ôm chặt anh hay quấn chân quanh lưng anh, chỉ có thể vuốt ve cà vạt đang lơ lửng. Nó rất mát lạnh, lướt qua lòng bàn tay, mang lại cảm giác thoải mái.

Hai người quá mải mê với việc hôn môi, vì thế khi Hứa Niên cầm chìa khóa mở cửa và gọi "Anh", hai người mới bị kéo trở về thực tại.

Hứa Ngôn mở to mắt, sững sờ nhìn người đang nằm trên mình, trong khi Thẩm Thực ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng. Tiếng bước chân của Hứa Niên càng lúc càng gần, Hứa Ngôn cuối cùng cũng kịp phản ứng, đẩy Thẩm Thực ra, vừa lăn vừa bò xuống giường, khi Hứa Niên vặn tay nắm cửa thì đã kịp khóa trái cửa.

Vì quá sốt ruột, ngón áp út của Hứa Ngôn đụng vào cửa, đau đến mức cậu phải hít sâu một hơi.

Thẩm Thực lập tức xuống giường, kéo tay cậu lại và kiểm tra ngón tay bị đụng. Hứa Niên ở bên ngoài gõ cửa hai cái: "Anh, còn chưa tỉnh sao?"

Hứa Ngôn đau đớn thở hổn hển, tay còn lại đẩy Thẩm Thực vào toilet để anh có thể trốn một chút. Khi Thẩm Thực vào toilet, Hứa Ngôn mới mở khóa cửa, đau đớn nặn ra một nụ cười mơ hồ và hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Hôm qua không phải đã nói với anh rồi sao? Mẹ làm sủi cảo, anh lại không có thời gian về nhà ăn cơm, em mang đến cho anh một ít." Hứa Niên nói xong bỗng nhiên tức giận, "Anh làm sao vậy, có phải block em rồi không? Tin nhắn em gửi anh có nhìn thấy hay không?"

"Đương nhiên có rồi." Hứa Ngôn trả lời, "Nhưng bận quá, nên quên mất." Cậu ôm vai Hứa Niên, "Cho anh xem sủi cảo mẹ chúng ta làm."

Hứa Niên lại thò đầu vào trong phòng: "Sao anh cứ kỳ kỳ quái quái thế? Trong phòng có giấu người à?"

"Anh có thể giấu được ai chứ?"

"Anh nói xem!" Hứa Niên bắt đầu la lối ồn ào, "Lần trước anh nói, chị dâu xinh đẹp như kiều hoa!"

Hứa Ngôn bắt đầu thấy nhức đầu.

"Lần trước anh nói có thể làm em thất vọng, có phải ý anh là vậy?" Hứa Niên thầm nghĩ: "Cái này thì tính là thất vọng gì chứ? Nhưng chị dâu có biết anh đã từng qua lại với một người đàn ông chưa?"

"Anh đã từng cùng người đàn ông khác qua lại, không có khả năng lại quay đầu đi gây tai họa cho những cô gái khác, em nghĩ anh là loại người gì hả?" Hứa Ngôn nói.

"Anh tìm một tiểu 0 sao?" Hứa Niên "yoo hoo" một tiếng, "Có ảnh không? Nào, cho em xem một chút, cho em nhìn kiều hoa một chút."

Hứa Ngôn không dám nói cho hắn biết rằng đóa hoa xinh đẹp cao hơn một mét tám kia hiện đang đứng trong toilet. Nếu Hứa Niên thấy được, cậu đoán hắn sẽ đau tim. Hôm nay cũng không phải là thời điểm tốt để nói thẳng ra — Thẩm Thực phải lên máy bay, hơn chín giờ cậu còn có buổi chụp, tất cả đều phải ưu tiên công việc.

"Anh phải đi làm, không có thời gian nói chuyện với em." Hứa Ngôn đẩy hắn ra, "Mau đến công ty, lát nữa sẽ gửi ảnh cho em xem."

"Anh nói đó, anh nói rồi đó, nhất định phải gửi cho em xem." Hứa Niên nói, rất vui vẻ và thỏa mãn. Lúc ra cửa, hắn nhìn thấy đôi giày da nam ở cửa trước và ngây ngốc cười một cái, "Berluti, anh, anh thật xa xỉ, lúc trước nói mua nhà xong không có tiền, bây giờ còn mang đôi giày hơn một vạn."

Hứa Ngôn không đổi sắc mặt và nói dối: "Mua trước đây rồi."

Sau khi tiễn cái tên phiền phức này đi và đóng cửa lại, Thẩm Thực ra khỏi phòng, nhìn Hứa Ngôn và mở miệng: "Kiều hoa."

Hứa Ngôn sờ sờ mũi: "Lúc đó em chỉ thuận miệng nói đùa với nó thôi."

Thẩm Thực không nói gì thêm, đi tới, nắm tay Hứa Ngôn và xem ngón áp út bị đụng: "Còn đau không?"

"Không sao, anh ra sân bay đi, chờ anh trở về, em cũng có thời gian rảnh." Hứa Ngôn nói, "Đến lúc đó đến nhà anh chơi."

"Chơi cái gì." Thẩm Thực ngước mắt hỏi.

Còn có nghĩa khác. Hứa Ngôn nhanh chóng chuyển chủ đề, vừa đi vào phòng vừa nói: "Anh chờ một chút, để em chụp một tấm ảnh."

"Làm sao vậy?"

Hứa Ngôn quay đầu lại, cười nói: "Gửi cho Hứa Niên xem kiều hoa."

Buổi tối kết thúc công việc khá sớm, Hứa Ngôn về nhà tắm rửa và nằm lên giường, mở điện thoại di động ra. Thấy Thẩm Thực hỏi cậu: "Tay còn đau không?"

Lại còn nhớ chuyện buổi sáng đụng phải ngón tay, Hứa Ngôn bỗng nhiên muốn đùa với anh, trả lời: "Gãy rồi."

Gửi xong, cậu đứng dậy uống nước, rồi quay lại giường nhấc điện thoại lên và thấy Thẩm Thực trả lời: "Được."

Ngón tay bị gãy rồi, được? Hứa Ngôn nhấn vào khung chat và mới phát hiện tin nhắn cậu gửi không phải "Gãy", mà là "Bắn".

– Thẩm Thực: Tay còn đau không?

– Hứa Ngôn: Bắn rồi.

– Thẩm Thực: Được.

Hứa Ngôn xấu hổ cuộn tròn người lại, lập tức đáp: "Em nói là gãy rồi! Gửi nhầm thôi!"

Da đầu tê dại, không muốn nhìn nữa, Hứa Ngôn thoát khỏi khung chat, vừa vặn thấy khung chat của Hứa Niên nhảy lên, với vô số tin nhắn: "Có ở đó không? Cho xem kiều hoa."

Cậu rất khó tưởng tượng một người đàn ông có thể bát quái đến mức này, Hứa Ngôn hỏi: "Cuộc sống của em không có chuyện gì khác phải quan tâm sao?"

Hứa Niên: "Có nha, hai ngày nữa cùng chị đi khám thai ha ha."

Hứa Ngôn: "Chúc mừng, chúc mừng!"

Hứa Niên: "Ừm ừm, được rồi, cho xem kiều hoa."

Không do dự nữa, Hứa Ngôn gửi ảnh của Thẩm Thực qua. Cậu không còn muốn lảng tránh nữa, và quyết định theo tình hình hiện tại, sau này bất kể ai hỏi về chuyện tình cảm của cậu, câu trả lời sẽ luôn là Thẩm Thực — ngoại trừ ba mẹ, cậu sẽ cân nhắc suy nghĩ cách mở miệng.

Một lúc sau, Hứa Niên mới trả lời: "Ha ha, Luật sư Thẩm thật sự rất đẹp trai."

Bối cảnh của bức ảnh là nhà Hứa Ngôn, và Hứa Niên không thể không nhận ra, dáng vẻ cố gắng trốn tránh thực tế của hắn khiến Hứa Ngôn cảm thấy đau lòng.

Hứa Ngôn: "Đây chính là kiều hoa mà em muốn xem."

Đầu bên kia Hứa Niên bắt đầu rơi vào tĩnh mịch lâu dài. Hứa Ngôn nhìn chằm chằm khung chat, năm phút trôi qua, cậu lại nhắn cho Hứa Niên: "Tiểu Niên, anh từng nói có thể làm em thất vọng, nhưng anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng đâu."

Hứa Ngôn: "Em là người đầu tiên biết đến chuyện này."

Hứa Ngôn: "Niên Niên, em biết anh trai rất yêu em phải không?"

Vẫn không có trả lời, lại gửi thêm một tin nhắn nữa, kết quả Hứa Ngôn nhận được một dấu chấm than đỏ tươi — bị Hứa Niên block rồi.

Jeff: Một chiếc chương đầy sóng gió của Ngôn Ngôn với cái WeChat, một bên gửi nhầm tin nhắn cho chồng, một bên bị em trai block =))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro