Chương 11: Bình Thủy

Từ Khai Phong đến Cung Châu, chừng ba ngàn dặm đường xá. Hạng Huyền trước tiên ra khỏi Hàm Cốc Quan, qua huyện Trường An, đi qua huyện Miễn ở Hán Trung. Mùa đông năm mất mùa bắt đầu, ven đường trải rộng xác chết đói, chó hoang khắp nơi.

Mãi đến gần Xuyên Địa mới dần dần chuyển biến tốt hơn một chút. Vào núi rồi, liền có màu xanh, không còn là một cảnh tượng nạn đói nữa.

Hạng Huyền đi theo con đường Kim Ngưu đã được khai phá hàng ngàn năm, vượt qua lớn nhỏ Kiếm Sơn bằng cầu treo, một đường hướng nam, qua Quảng Nguyên rồi vào Xuyên.

“Vị tiểu ca này, con chim này thật thú vị, dường như thông nhân tính.”

“Đúng vậy.” Hạng Huyền cười nói.

“Tiểu ca từ đâu đến, đi về đâu? Gia đình ở phương nào? Vào Thục làm gì?”

“Người vô gia vô cư mà.” Hạng Huyền cõng kiếm, đáp với những thương nhân gặp ven đường: “Vào Thục kiếm ăn thôi.”

Nơi vào núi của Kiếm Sơn, có đoàn thương nhân từ từ đi. Ở lối vào đền thờ có dựng một tấm bia đá rất lớn, trên đó khắc danh ngôn của đại thi nhân tiền triều: “Nhĩ ta bốn vạn tám ngàn tuổi, không cùng Tần tắc nhà thông thái yên.” (Ngươi và ta đều đã sống bốn vạn tám ngàn năm, chẳng thể sống an ổn theo phép tắc của kẻ trí giả như người nước Tần)

Hạng Huyền từ Khai Phong đến Trường An, rồi vào Hán Trung, toàn bộ lộ phí đã gần như tiêu sạch. Y từ nhỏ đã ăn mặc không lo, xuất thân thế gia, cha nương chỉ có một mình y là nhi tử, tự nhiên càng thêm sủng ái. Lại kiêm là khai sơn và quan môn đệ tử (đệ tử cuối cùng) của Thẩm Quát, đông đảo trưởng bối không ai khắt khe y, thậm chí cuối cùng nuôi ra một kẻ ăn no chờ chết, mỗi ngày dùng bạc đạn để ném đá trên sông, một kẻ nhị du thủ du thực*.

(*Một kẻ ngốc, long bông, không có việc làm)

“Tiểu ca không giống người thường.” Một thương nhân đã ngoài sáu mươi ngồi nghỉ tạm ven đường, vuốt râu cười nói: “Thật sự tuấn tú lịch sự.”

Hạng Huyền cười nói: “Các ca ca nói đùa, người thường trông thế nào? Sinh ra trong thiên địa, mọi người đều là bình thường, chẳng lẽ còn có ba đầu sáu tay sao?”

Hạng Huyền tiêu tiền không hề tiết chế, lại ham mê ăn uống. Trong chuyến đi này, y trải qua hàng chục thành lớn nhỏ, y nếm thử tất cả những món ăn địa phương có thể nếm. Thỉnh thoảng có người đến xin ăn, y liền hào phóng giúp tiền, đối xử bình đẳng, giống như Tán Tài Đồng Tử* , một đường đi, một đường leng keng leng keng mà rải tiền.

(*Một vị Bồ Tát trong Phật giáo.)

Dẫn đến khi vào Kiếm Môn Quan, trên người Hạng Huyền chỉ còn hai mươi lượng bạc trắng.

“Con chim này của ngươi… có tên không?”

“Nó tên là A Hoàng.” Hạng Huyền đáp: “Là ta nhặt được từ sau núi quê nhà khi còn nhỏ.”

“Ồ ——” Các thương nhân vốn định thử hỏi xem con chim này có bán không, nhưng thấy nó dường như rất có linh tính, Hạng Huyền lại cõng một thanh kiếm, ăn mặc như du hiệp, chắc hẳn một người một chim bầu bạn, vân du tứ phương, coi nhau như bạn bè.

“Thanh bảo kiếm này, là gia truyền?” Lại có người tò mò đến gần, dùng ngón tay gõ gõ vỏ kiếm.

“Đúng vậy.” Hạng Huyền nói: “Đời đời, một thế hệ tiếp một thế hệ. Đến đây, cho ta nhờ một chút, đi ——!”

Đường núi gập ghềnh, đoàn xe khó đi. Sau khi vào Kiếm Môn Quan, không ít đoạn đường cổ đạo phía dưới đều là vực sâu vạn trượng. Hạng Huyền dùng thân mình chặn ở một bên sạn đạo treo không, mỗi khi đoàn thương nhân đi đến chỗ khó đi, đều hiệp lực giúp họ qua đường. Các thương nhân đều vô cùng thích thú với chàng trai trẻ sức lực cực lớn, tuấn tú thú vị này, mời y đồng hành. Đến cuối cùng thậm chí bắt đầu làm mai, muốn gả con gái cho y.

“Nhân duyên đã có chú định.” Hạng Huyền chỉ dùng câu này để khéo léo từ chối các thương nhân làm mai. Ban ngày y cùng đoàn thương nhân đi đường, buổi tối thì cùng họ ăn ở, bầu bạn mà đi, cũng không cô đơn. Đoàn thương nhân thì vì thế đạo không yên ổn, sợ bị sơn phỉ cướp bóc, có người biết võ đồng hành, dù sao cũng thêm vài phần đảm bảo, liền đối đãi y vô cùng thân thiết.

Ban đêm, họ nghỉ chân tại một thôn xóm bên ngoài Quảng Nguyên.

“Ngươi nên đi về phía nam.” A Hoàng từ dưới cánh thò đầu ra, duỗi hai cánh, nói: “Con đường phía nam Quảng Nguyên đi thông Cung Châu, từ đó xuống Tam Hiệp.”

“Không đáng ngại, cứ bảo vệ họ một đoạn thời gian nữa đi.” Hạng Huyền ngồi bên ngoài quán trọ nơi đoàn thương nhân nghỉ chân, dùng ngón tay vò vò lông trên đầu A Hoàng trong lòng, tay kia dùng cành cây khều khều đống lửa trại, nói: “Trước tiên đến Thành Đô một chuyến. Cung Châu chưa thiết lập Khu Ma Tư, vùng Kinh Ích chịu quản lý chung của Khu Ma Tư Thành Đô. Chấp chưởng Khu Ma Tư Thành Đô lại quen biết sư phụ, vừa hay đi tìm nàng, hỏi rõ ràng chuyện Ba Xà.”

A Hoàng duỗi cánh vươn người. Hạng Huyền lại nói: “Ba Thục là quê hương của Lão Ô, sớm biết từ đường Kim Ngưu vào Thục, nên gọi ông ấy theo mới phải.”

A Hoàng chịu không nổi Hạng Huyền cứ vò đầu nó, sợ bị vò trọc, liền lập tức giương cánh bay đi.

Đang là tháng 11, gió lạnh trong núi lạnh thấu xương, những bông tuyết nhỏ vụn bắt đầu bay xuống. Các thương nhân chen chúc ngủ trên giường lớn chung trong khách điếm, có người ra ngoài bảo Hạng Huyền vào sưởi ấm. Hạng Huyền chỉ nói là gác đêm cho họ, ngồi xuất thần trước lửa trại.

Có A Hoàng đi theo, quanh thân y nổi lên một kết giới vô hình, ngăn cách gió tuyết trong núi.

Rời khỏi kinh thành, Hạng Huyền luôn không nhịn được hồi tưởng lại đêm quen biết Tiêu Côn. Lời nói của Thúc Hốt dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến y thật sự không biết nên khóc hay cười. Cùng hắn hiểu nhau yêu nhau, mới có thể nắm tay chiến thắng Thiên Ma, sao có thể?

Quả thực hoang đường. Vùng Giang Đông tuy vốn ưa nam phong, dân gian cũng thường gọi anh anh em em thân thiết, nhưng Hạng Huyền chưa từng nghĩ ta, mình sẽ yêu một người đàn ông.

Điều đó quả thực là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra trong đời y! Càng đừng nói là Tiêu Côn.

Hạng Huyền gối đầu lên bội kiếm, nằm nghiêng trước lửa trại, chân dài bắt chéo lên nhau, lông mày hơi nhíu.

Vậy thì mình nên ở bên ai đây? Hội Kê khắp nơi, nam tử mười sáu tuổi đã thành hôn. Dù không có hôn ước, cũng tóm lại có một ý trung nhân thân mật. Ngay cả khi hành tung của nam tử thân mật, cũng có phong tục khế huynh đệ (kết nghĩa anh em).

… Tương lai gia đình, có lẽ sẽ tương tự như cha nương y? Phụ thân là hương thân, mẫu thân thì quản gia có đạo*, là tiểu thư khuê các xuất thân từ danh môn vọng tộc địa phương.

(*Gia đình quản lý có quy củ)

Hạng gia ban đầu muốn bồi dưỡng y thật tốt, làm chi đặc biệt nhất trong tộc. Phụ thân khi còn trẻ tuy không học pháp thuật và võ nghệ, nhưng lại bảo quản thần binh sơn hải từ thời viễn cổ. Truyền thuyết sơn hải và minh quang, chính là vũ khí sắc bén để hàng phục Thiên Ma.

Sơn hải chính là thanh Trí Tuệ Kiếm trong tay y, còn minh quang là Tâm Đăng.

Sư phụ Thẩm Quát đến Hạng gia, báo cho cha nương y rằng, nhân duyên của y đã được định sẵn là thành muộn, lại là Thuần Dương Thể, cần phải kế thừa Trí Tuệ Kiếm, tu hành là chính. Vì thế Thẩm Quát mang theo y khi còn nhỏ vân du tứ phương, khi trở về, Hạng Huyền đã học thành một thân bản lĩnh. Hạng gia cũng không còn thúc giục chuyện hôn sự của y nữa.

Đối với lời nói của sư phụ về chuyện “nhân duyên thiên định”, Hạng Huyền thường tò mò, nhưng cho đến khi Thẩm Quát tọa hóa, cũng chưa báo cho y chính duyên rốt cuộc ở phương nào. Cho đến khi hỏi thiên mệnh trước mặt Thúc Hốt, Hạng Huyền mới nhớ lại việc này, ngay tại chỗ đã chịu không ít kinh hãi.

“Ta tuyệt đối sẽ không yêu cái tên Tiêu Côn kia đâu.” Hạng Huyền lẩm bẩm khi gần đi vào giấc ngủ.

“Ngươi vẫn còn nghĩ chuyện này à.” A Hoàng đã trở lại, dạo một vòng không tìm thấy con chim xinh đẹp nào gần đó, tỏ vẻ ý hưng rã rời.

Hạng Huyền nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng nhiên dường như nghe thấy có người đang gọi nhũ danh của y.

“Phượng Nhi…”

“Phượng Nhi!”

Đó là giọng của Tiêu Côn. Hạng Huyền không biết vì sao ngay từ lần đầu gặp mặt hắn, đã cảm thấy quen thuộc và thân thiết, nhưng Tiêu Côn lại tỏ ra vẻ lạnh lùng, cách người với ngàn dặm ở ngoài.

Trong mơ, họ sánh vai đứng, đối mặt với một bánh xe khổng lồ màu vàng rất lớn. Bánh xe chậm rãi xoay tròn, tản mát ra ngàn vạn đạo kim quang, thời gian lưu động theo đó nghịch chuyển. Họ bị một lực không thể kháng cự kéo ra khỏi trước mặt bánh xe.

“Phượng Nhi ——!” Giọng Tiêu Côn văng vẳng bên tai.

Hạng Huyền bỗng nhiên bừng tỉnh, mở hai mắt, phát hiện gió lạnh gào thét trong đêm khuya.

Chỉ là một giấc mơ.

Hôm sau, đoàn thương nhân hoạt động như thường, mọi người sôi nổi tỉnh dậy, vươn vai trong sương sớm, ngáp, đến bên quán trọ rửa mặt, dùng bữa sáng. Hạng Huyền ăn xong hai bát mì lớn, đi theo đội ngũ tiếp tục lên đường.

Sau khi tiến vào huyện Kiếm Các, con đường liền dễ đi hơn rất nhiều. Vào Thục rồi không còn lo lắng bị sơn phỉ quấy nhiễu, Hạng Huyền cũng không cần hộ vệ nữa, từ biệt đoàn thương nhân ở ngoài thành. Đoàn thương nhân cảm kích sự quan tâm trên đường, phong hai lượng bạc trắng làm thù lao. Khi Hạng Huyền rời thành, y liền đưa hết cho những người ăn xin ngoài cổng, không vướng bận gì, phóng ngựa rời khỏi Kiếm Các, hướng về Thành Đô.

Đây là lần thứ hai trong đời y đến Thành Đô. Ba trăm năm trước, Đỗ Phủ từng viết “Hiểu khan hồng thấp xứ, Hoa trọng Cẩm Quan thành” (1) (Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm, Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan), miêu tả chính là vẻ đẹp tráng lệ của Thành Đô. Nơi đây giàu tài nguyên thiên nhiên, từ trước đến nay sản vật phong phú, bá tánh an cư lạc nghiệp. Sau Chu Ôn soán Đường, Mạnh Sưởng kiến lập Thục quốc ở nơi này, xa rời cuộc chiến tranh của các vương hầu Trung Nguyên. So với vùng Quan Trung mấy năm liên tục cực kỳ hiếu chiến, bị đánh thuế nặng, đây chính là một nơi đào nguyên an nhàn.

Đang là đầu mùa đông, dãy núi ngăn chặn đợt lạnh giá từ phía nam. Thành Đô toàn thành tường trắng ngói đen, Tây Lĩnh Tuyết Sơn hiện ra ở phía xa, tuyết trắng xóa.

“Nhân gian tiên cảnh!” Hạng Huyền vô thức cảm thán. Lần trước y đến Thành Đô còn nhỏ, không biết Thần Châu rộng lớn hùng vĩ thế nào. Giờ đây, sau khi đi qua rất nhiều nơi, y mới thực sự cảm nhận được sự phì nhiêu và hòa thuận của Thành Đô.

Y ước lượng bạc vụn trong tay, dựa vào ký ức giờ đây, ngựa quen đường cũ vào thành, trước tiên hướng về phía sau Võ Hầu Từ ở Tây Nam, đi mua một bịch đường du quả tử*.

(*Hay còn là kẹo hồ lô)

“Tiểu ca!” Người bán hàng rong cười nói: “Bạc của ngài đủ mua một xe quả tử! Một xâu chỉ một đồng tiền thôi.”

Hạng Huyền xua tay, thấy mấy đứa trẻ thèm thuồng xung quanh, liền nói: “Mời các cháu ăn!”

Đột nhiên, Hạng Huyền quay đầu lại như thể thấy ma.

“Ngươi thấy không?” Hạng Huyền hỏi.

“Cái gì?” Người bán hàng rong hỏi.

Hạng Huyền vội xua tay. Không lâu sau, y xách một bịch kẹo hồ lô đi về phía bắc.

“Nhất định là ta hoa mắt.” Hạng Huyền nói.

“Ai?” A Hoàng hỏi.

Hạng Huyền: “Vừa rồi ta tưởng đó là Tiêu Côn?”

“Ngươi thật sự nhớ mãi không quên hắn à.” A Hoàng đáp.

“Không có!” Hạng Huyền liền ăn bốn xâu kẹo hồ lô, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt khan đến hoảng, vì thế lại mua sữa đậu nành ở trước tiệm để uống.

“Hắn giờ phút này nhất định đang tâm tâm niệm niệm khôi phục Đại Liêu.” Hạng Huyền nói: “Vương triều thay đổi, đều có vận số. Vị huynh đệ kia cũng không dễ dàng đâu.”

A Hoàng thường thờ ơ với Hạng Huyền, rốt cuộc rất nhiều câu chuyện với tính cách của nó căn bản không thể tiếp lời, cũng không muốn tiếp lời. Hạng Huyền cũng quen với việc nói chuyện với A Hoàng, mỗi ngày đều có không ít lời nói rơi xuống đất (không ai đáp lại).

Hạng Huyền tùy tay phủi bụi trên người, đi vào sau Thanh Dương Cung.

Thanh Dương Cung được kiến tạo vào thời nhà Chu, hương khói cường thịnh, người đến cầu nguyện nối liền không dứt. Trước cung thờ hai con thanh dương đúc bằng đồng, lại có một cây đại thụ, trên cành cây buộc đầy tơ hồng cầu nguyện.

Hôm nay trong cung, lại không có mấy người. Cống phẩm ở tiền điện lộn xộn, rơi vãi đầy đất, như vừa bị khỉ náo, vài đạo nhân đang khom lưng nhặt nhạnh, sắp xếp lại vào vị trí cũ.

Hạng Huyền hơi nghi hoặc, đi vào một điện trong cung, móc ra chút bạc vụn cuối cùng, ném vào hòm công đức, “leng keng lang” vang không ngừng. Y rót một chút linh khí vào số bạc vụn đó, hương nến xung quanh cảm ứng được sức mạnh của chân hỏa, ngọn lửa nhảy cao ba tấc, bốc hơi lên hừng hực.

(1 tấc = 10cm, theo đơn vị đo cổ của Việt Nam)

“Thí chủ, bên này, mời.” Một đạo nhân bước nhanh đuổi kịp, dẫn đường cho Hạng Huyền.

Hạng Huyền tùy ý ôm quyền, cùng hắn xuyên qua hậu cung, đi vào khu vực hậu điện, đó là một rừng trúc xanh mát, bên trong rừng trúc tọa lạc một sân viện. Trước viện có hai pho tượng đồng dương nhỏ hơn, trước cửa chính treo một tấm biển, chính là chân tích của Võ Hầu Khổng Minh gần ngàn năm trước:

Đại Hán Khu Ma Tư.

“Mị —— Biện Kinh Khu Ma Tư sử Hạng Huyền tới!” Một con đồng dương mở miệng thông báo.

“Hắn đến đá quán (gây sự, khiêu chiến) sao?” Con đồng dương khác nói.

“Các ngươi những thứ Lỗ Ban tạo vật.” Hạng Huyền không tức giận: “Sao lại nói nhiều lời thế!”

“Hôm nay là người thứ hai!” Con dương kia lại nói.

Hạng Huyền: “?”

Hạng Huyền phát hiện có điều không ổn, nhưng bên trong Khu Ma Tư Thành Đô lập tức có một nữ đệ tử đi ra đón, nói: “Hạng đại nhân, đã lâu không gặp.”

“Làm phiền.” Hạng Huyền ngày thường tuy cà lơ phất phơ, nhưng trong những dịp chính thức vẫn giữ phong thái của con cháu thế gia: “Ngày trước rời khỏi Khai Phong, có chuyện quan trọng cần cầu kiến Thiện Vu đại nhân.”

“Dọc đường vất vả, gia sư đã đợi lâu rồi,” Nữ đệ tử nói: “Mời vào.”

Khu Ma Tư Thành Đô bên trong thập phần nhỏ hẹp, chỉ có một viện một sảnh, hai bên đông tây, ẩn mình trong sâu Thanh Dương Cung, lại là nơi có Khu Ma Tư lâu đời nhất đại địa Thần Châu. Trung Nguyên thế đạo biến cách, Khu Ma Tư Xuyên Thục vị trí Tây Nam lại chưa từng dời đi.

Hạng Huyền khi chín tuổi đã theo sư phụ Thẩm Quát đến thăm, biết chấp chưởng nơi đây tên là Thiện Vu Hồng, đã thọ 120 tuổi.

Đó là chuyện mười ba năm trước, giờ tính ra, Thiện Vu Hồng đã sống hơn 130 năm ở nhân thế gian.

“Thứ lão thân không thể từ xa nghênh đón, Hạng Phó sử.” Một giọng nói già nua chậm rãi cất lên.

Một lão phụ nhân ngồi trên sập trong phòng, lưng dựa vào ghế gỗ chạm đất, tay cầm một viên thiên châu quang hoa lưu chuyển.

“Vãn bối tham kiến Thiện Vu tiền bối.” Hạng Huyền vội vàng quy quy củ củ hành lễ. Khu Ma Tư Thành Đô tuy thuộc quyền thống ngự của Khu Ma Tư Biện Kinh, nhưng bối phận của vị Tư sử này thực sự quá cao. Nàng xuất thân từ Thổ Phiên, khi còn trẻ gả đến đất Hán. Hơn trăm năm qua, những cố nhân trước đây đều đã chết sạch. Trên đời này, trong số các Khu Ma Sư, nàng có bối phận cao nhất, ngay cả Quách Kính đích thân đến, cũng phải khách khí.

“Quách đại nhân còn khỏe không?” Thiện Vu Hồng mặt đầy nếp nhăn, khoác nữ bào Thổ Phiên, giọng nói tràn đầy hiền từ, nhưng cũng có chút uy nghiêm. Hạng Huyền biết thiên châu trong tay nàng tuyệt không phải vật phàm, không nhịn được nhìn thêm hai mắt.

“Nhận được quan tâm.” Hạng Huyền nói: “Quách đại nhân thân cường thể tráng, đi đường còn mang theo phong (tươi tỉnh, mạnh mẽ).”

“À.” Thiện Vu Hồng  lại nói: “Phó sử đã vào Thục bằng con đường nào?”

“Đường Kim Ngưu.” Hạng Huyền trước sau rất kiên nhẫn, không chủ động đưa ra yêu cầu của mình. Khi đối mặt với ánh mắt của Thiện Vu Hồng, chợt phát hiện vài phần ý cười.

Nữ đệ tử bưng khay lên, chính là một phần trà chiên, kèm theo kẹo hồ lô mới chiên.

Hạng Huyền: “……”

Hạng Huyền chỉ có thể uống trà, y thật sự không ăn nổi nữa.

“Mười ngày trước, lão thân nghe không ít lời đồn.” Thiện Vu Hồng  nói: “Nghe nói Hạng Phó sử đánh cho Hoàn Nhan Tông Hàn một trận?”

“Ấy.” Hạng Huyền nói: “Nhất thời không nhịn được.”

Thiện Vu Hồng: “Trở lại Khai Phong, lại mắng hoàng đế một trận?”

Hạng Huyền: “Cũng là không nhịn được.”

“Tống đế tức giận, giam Hạng Phó sử vào ngục. Không biết Khai Phong còn có tin tức gì không?”

Hạng Huyền đoán rằng chuyện mình bị Triệu Cát hạ ngục đã truyền khắp nơi, liền chọn vài câu không quan trọng để đáp. Thiện Vu Hồng chỉ “À” một tiếng đầy ý vị thâm trường, nhìn chăm chú vào mắt Hạng Huyền.

Khoan đã… Hạng Huyền đột nhiên phát hiện có điều không ổn. Nói đến Thúc Hốt, Thiện Vu Hồng lại không mấy kinh ngạc? Bởi vì nàng sống hơn 130 tuổi, kiến thức rộng rãi, nên thấy nhiều không trách? Không đúng, biểu cảm của nàng thậm chí không có chút biến hóa nào, dù kiến thức có nhiều đến mấy cũng không nên như thế.

Chẳng lẽ nàng đã biết tiên đoán của Thúc Hốt? Tin tức linh thông đến vậy sao?

Hạng Huyền quan sát Thiện Vu Hồng một lát, quyết định không lừa gạt nàng.

“Sự việc là như thế này.” Hạng Huyền nói: “Hai tháng trước, Quách đại nhân nhận được một phần ghi chép về ‘Thiên Mệnh Chi Hạp’, bảo ta đến chùa Phật Cung ở Đại Đồng phủ, điều tra tung tích của nó. Vốn tưởng rằng bên trong là ngọc tỷ truyền quốc của Đại Liêu sau khi tan được giấu ở Sơn Tây…”

Thiện Vu Hồng gật đầu.

Hạng Huyền kể tỉ mỉ chuyện gặp Thúc Hốt, Thiện Vu Hồng vẫn không có chút kinh ngạc nào.

“Cho nên, yêu đầu đó nói cho ngươi, Thiên Ma sẽ sống lại sau hai năm nữa?” Thiện Vu Hồng nói.

“Đúng vậy.” Hạng Huyền cảm thấy “yêu đầu” quả thực là hình dung rất phù hợp. Thiện Vu Hồng hiển nhiên không để việc Đại Tống diệt vong vào lòng, rốt cuộc những việc này nàng đã thấy quá nhiều rồi.

Hạng Huyền uống trà, nói: “Vãn bối hiện giờ còn đang tìm kiếm Ba Xà trong tiên đoán, hy vọng có thể phát hiện manh mối của ma chủng.”

“Ừm.” Thiện Vu Hồng nói: “Thật không dám giấu giếm, trước khi ngươi vào Thanh Dương Cung, cũng có một người trẻ tuổi đã đến.”

Hạng Huyền lập tức hiểu ra!

Thiện Vu Hồng nói: “Nói những lời giống ngươi, chính là Khu Ma Tư sử Đại Liêu.”

Hạng Huyền: “Quả nhiên là Tiêu Côn.”

“Tự xưng là hậu duệ của Tiêu thái hậu Tiêu Xước.” Thiện Vu Hồng nói: “Nhưng tên nhãi này dường như không biết phép tắc lễ nghĩa là gì, sau khi vào Thanh Dương Cung liền cường sấm hậu viện*, ngữ khí càng không tốt, đa số thời điểm đều tự quyết định.”

(*Ý là tự ý, cưỡng bức xông vào)

Hạng Huyền nhớ đến tính cách của Tiêu Côn. Hai người họ mới quen đã vô cớ đánh nhau. Tuy nói Hạng Huyền chính mình cũng có trách nhiệm, nhưng tính tình một lời không hợp liền động thủ của Tiêu Côn phải chiếm nguyên nhân chủ yếu.

Y căng da đầu giải thích: “Người này… tính tình thẳng thắn, nhưng bản tâm là tốt, Thiện Vu tiền bối, xin ngài đừng để trong lòng.”

“Hai người các ngươi quen biết nhau?” Thiện Vu Hồng nhàn nhạt nói.

Hạng Huyền vội làm rõ: “Chỉ gặp mặt một lần, nhưng khi Thúc Hốt nói ra ‘thiên mệnh’, Tiêu Côn cũng có mặt ở đó.”

“Như vậy, các ngươi chính là hai người duy nhất ở trần thế gian được nghe ‘thiên mệnh’.” Thiện Vu Hồng nói: “Ngoài ra, hắn còn mang theo một người tùy tùng. Thứ lỗi lão thân mắt mắt kém, không phân biệt được địa vị của tên sai vặt đó. Tùy tùng chưa cùng vào hậu viện, chỉ ở tiền điện chờ, táy máy tay chân, chạm đổ hai bình hoa của ta, còn ăn cả đồ cúng trong điện, thật sự quá vô pháp vô thiên.”

Hạng Huyền: “Cái này… Thì ta không quen biết.” Đồng thời nghĩ thầm: Là thành viên hoàng thất Liêu quốc do Tiêu Côn giám hộ sao?

Hạng Huyền lại hỏi: “Tiêu Côn xa xôi vạn dặm đến đây vì chuyện gì?”

Thiện Vu Hồng cầm viên thiên châu, thong thả vuốt ve, hơi trầm ngâm rồi nói: “Hắn đang tìm kiếm tung tích của Tâm Đăng.”

“À ——” Hạng Huyền đoán rằng Tiêu Côn trở về sau cũng đã nghĩ thông suốt, không còn chấp nhất với việc phục quốc nữa, mà vẫn ưu tiên đối phó với Thiên Ma. “Tiêu Côn là Khu Ma Tư sử, chỉ là nam bắc hai nơi, hiện giờ Khu Ma Tư chính thống khó phân.”

Thiện Vu Hồng  nói: “Tâm Đăng và Trí Tuệ Kiếm ở đâu, nơi đó chính là Khu Ma Tư chính thống. Trăm năm trước Khu Ma Tư Lạc Dương tuy dời đến Yến địa, nhưng lại không có truyền thừa ‘Sơn Hải’ và ‘Minh Quang’. Với thân phận người Liêu, tùy tiện hiệu lệnh Thành Đô, lão thân tuyệt đối không chấp nhận.”

“Đúng vậy.” Hạng Huyền suy nghĩ một chút, chuyện vừa chuyển, lại nói: “Nhưng vãn bối cho rằng, đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu lời nói của Thúc Hốt là thật, hạo kiếp sẽ giáng xuống không lâu sau. Trong lúc nguy nan, mọi người thật sự không cần chấp nhất với thiên kiến bè phái.”

Thiện Vu Hồng  lạnh nhạt nói: “Hạng Phó sử có trí tuệ này, thật là hiếm có.”

Hạng Huyền hỏi: “Vãn bối cũng đang tìm tung tích của Tâm Đăng, xin Thiện Vu tiền bối chỉ giáo.”

“Trong tư của bổn tư có một vị tiền bối, tên là Cát Lượng, Thẩm đại sư cũng quen biết hắn.”

“À.” Hạng Huyền nói: “Đúng vậy, ta nhớ sư phụ sinh thời có nhắc đến. Lần trước đến Thành Đô, chính là để tìm ông ấy, nhưng không biết ông ấy ẩn cư ở đâu.”

Thiện Vu Hồng : “Cát Lượng một đời không thích náo nhiệt của hồng trần. Mười hai năm cuối đời, càng không gặp ai. Không lâu trước đây, ta vô tình biết được, hắn từng ẩn mình ở Ngọc Lũy Sơn. Nhưng điều này thì liên quan gì đến tung tích của Tâm Đăng đây?”

Hạng Huyền suy nghĩ một chút, quả thực không có, bởi vì sau khi Cát Lượng chết, Tâm Đăng liền biến mất.

“Nhưng mà người trẻ tuổi tên Tiêu Côn kia, cho rằng Cát Lượng là chấp chưởng cuối cùng của Tâm Đăng, muốn điều tra xem hắn có để lại tin tức gì không.” Thiện Vu Hồng đáp: “Nhưng dưới núi Thanh Thành, vùng đập Đô Giang có một con yêu quái chiếm cứ, thường xuyên ra ngoài bắt nam tử trẻ tuổi để ăn thịt. Sau khi đạo trưởng Hư Diễn ở Quán Giang Khẩu tọa hóa, lão thân vẫn luôn không thể rảnh tay đến thu thập…”

“Cứ giao cho vãn bối là được.” Hạng Huyền vội nói, trong lòng rõ ràng, Thiện Vu Hồng đây là muốn sai sử y làm việc. Uống trà của người ta, nhận được tin tức, thì sẽ phải ra sức giúp đối phương. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt mình, cũng không thể tránh khỏi.

“Là loại yêu quái gì?” Hạng Huyền hỏi.

Thiện Vu Hồng ra hiệu cho đệ tử, đệ tử liền mở ra một bức tranh, trên bức tranh là một nữ tử khuôn mặt kiều mĩ.

Thiện Vu Hồng  lại nói: “Đây là một gốc hoa yêu, nhưng tu vi của nó không thể coi thường, dưới trướng còn có không ít tiểu yêu.”

“Cứ giao cho ta.” Hạng Huyền nói: “Còn về Ba Xà và ma chủng, cùng với lối vào Thánh địa Vu Sơn…”

Thiện Vu Hồng nói: “Ngươi cứ trước đi một chuyến, pháp bảo này là Trấn Yêu Phiên do tiên phu ta để lại, cho ngươi mượn dùng một chút. Sau khi thu phục hoa yêu phải lập tức trả lại.”

Giọng nói vừa dứt, đệ tử bưng lên một cái mâm gỗ, trong mâm là một khối vải đỏ vuông ba thước, trên vải đỏ thêu rất nhiều yêu vật tướng mạo hung tợn, sống động như thật. Hạng Huyền hơi trầm ngâm, liền nhận lấy, gấp gọn cất vào lòng.

“Ngài cũng chỉ dẫn Tiêu Côn đi hàng phục hoa yêu này sao?” Hạng Huyền kinh ngạc nói, y không hiểu vì sao Thiện Vu Hồng không giao Trấn Yêu Phiên cho Tiêu Côn.

“Hắn chưa từng nghe lão thân nói xong tỉ mỉ liền đã rời đi rồi.” Thiện Vu Hồng lạnh nhạt đáp: “Hắn cứ tự lo liệu đi.”

“Trong thời gian này, ta đã ra quân lệnh cho đệ tử xem thêm các sách cổ có liên quan đến Vu Sơn. Đợi ngươi ở núi Thanh Thành tìm được nơi Cát Lượng tọa hóa trước khi lâm chung, thu phục gốc hoa yêu này xong, nói không chừng sẽ có tin tức.”

“Vậy làm phiền tiền bối.” Hạng Huyền đứng dậy, ôm quyền cáo biệt. Thiện Vu Hồng nhắm hai mắt, cầm viên thiên châu không lên tiếng. Hạng Huyền trong lòng thấp thỏm, Thiện Vu Hồng thật sự quá già rồi, chẳng lẽ đi một chuyến đập Đô Giang trở về, lại đột nhiên thăng thiên mà đi…

Thiện Vu Hồng lại mở mắt, nói toạc suy nghĩ trong lòng Hạng Huyền.

“Hạng Phó sử.” Thiện Vu Hồng nói: “Dương thọ lão thân còn có một đoạn thời gian, cứ việc yên tâm mà đi.”

Hạng Huyền thập phần xấu hổ, cáo biệt ra về, xuyên qua Thanh Dương Cung, đến tiền điện thắp ba nén hương.

“Ngươi nghe thấy không?” Hạng Huyền hỏi: “Tiêu Côn đã đến đây cùng một thiếu niên vào sáng nay.”

“Ồ?” A Hoàng đáp gọn lỏn trong mũ choàng của Hạng Huyền.

Hạng Huyền nói: “Ta không còn nghĩ về hắn nữa, chỉ là hôm nay không phải ảo giác, hắn đã phát hiện ra ta rồi.”

“Ta có nói gì đâu.” A Hoàng đáp lời.

Hạng Huyền: “Cái này… Thôi được. Chết thật, ta quên không hỏi Thiện Vu Hồng lộ phí.”

Khi rời Thanh Dương Cung, trời đã gần hoàng hôn. Hạng Huyền biết núi Thanh Thành nằm ở phía tây nam Thành Đô, tùy tay sờ vào người, tiền bạc đã tiêu tán hết cả. Giờ này mà đến cửa hàng thì cũng không có tiền, y dứt khoát nhảy vài bước lên tường thành, nhìn về phía xa, tìm kiếm tung tích của Tiêu Côn giữa ánh chiều tà.

“Ngươi đang tìm hắn sao?” A Hoàng hỏi.

“Đúng vậy.” Hạng Huyền nói: “Hắn cũng đang truy tìm Tâm Đăng phải không? Người nhà cả mà.”

Hạng Huyền nghĩ đến phép thuật của Thiện Vân Hồng, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Tiêu Côn chưa từng giao thiệp với các Khu Ma Sư Trung Nguyên, nếu vừa gặp đã tự xưng là "Đại Khu Ma Sư" thì chắc chắn sẽ đắc tội với Thiện Vu Hồng. Chẳng biết hắn từ Thượng Kinh chạy trốn đến Thành Đô xa xôi cách trở, lại còn dắt theo một đứa trẻ, đã trải qua những gì trên đường. Nghĩ đến đây, y không khỏi sinh lòng thông cảm.

A Hoàng sải cánh, vỗ phành phạch bay đi. Hạng Huyền liền từ tường thành nhảy xuống, vẫn cưỡi ngựa, chọn quan đạo phía tây Thành Đô, tiến về Quán Giang Khẩu.

Thật ra cũng không cần phải thông cảm cho Tiêu Côn, biết đâu hai năm nữa, chính mình cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nghĩ đến điềm báo đột ngột, Hạng Huyền quả thực chỉ muốn chửi thề. Đáng lẽ ra ban đầu không nên nghe Quách Kinh, chạy đến Đại Đồng Phủ tìm Thiên Mệnh Chi Hạp, đúng là tự mình rước rắc rối vào thân.

Nhưng nếu không mở hộp, liệu mọi chuyện sẽ không xảy ra sao?

A Hoàng bay vào trong bóng đêm, giống như một đốm lửa tinh quang lướt qua bầu trời. Còn Hạng Huyền thì khom người quỳ một gối xuống đất, tập trung tinh thần. Trong phút chốc, cách vài dặm, một sức mạnh vô hình kết nối tinh thần A Hoàng và Hạng Huyền. Y có được tầm nhìn của loài chim, thấy bên cạnh quan đạo, sau ngọn đồi là một doanh trại tạm thời. Trong doanh trại có một người ngồi trước đống lửa trại, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng từ dáng người và quần áo mà phán đoán, chính xác là Tiêu Côn!

Hạng Huyền chỉ thoáng nhìn đã thu lại thần thức, dù sao một mình lẻ loi, khi bám vào người A Hoàng thì khó có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

A Hoàng đã điều tra trở về.

Hạng Huyền nói: “Để ta lẻn sang đó, làm hắn giật mình một phen.”

-----------------------------

(1) Trích trong bài thơ "Xuân Dạ Hỉ Vũ" của Đỗ Phủ

春夜喜雨 
好雨知時節,
當春乃發生。
隨風潛入夜,
潤物細無聲。
野徑雲俱黑,
江船火獨明。
曉看紅濕處,
花重錦官城。

Xuân dạ hỉ vũ
Hảo vũ tri thì tiết,
Đương xuân nãi phát sinh.
Tuỳ phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh.
Dã kính vân câu hắc,
Giang thuyền hoả độc minh.
Hiểu khan hồng thấp xứ,
Hoa trọng Cẩm Quan thành.

Dịch nghĩa
Mưa lành biết được tiết trời
Đang lúc xuân về mà phát sinh ra
Theo gió hây hẩy vào đêm tối
Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Đường quê đầy mây âm u
Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm
Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan

(Năm 761)

- Nguồn Thi Viện, đọc thêm các bản dịch thơ tại https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-Ph%E1%BB%A7/Xu%C3%A2n-d%E1%BA%A1-h%E1%BB%89-v%C5%A9/poem-jFstJO6IFFOGh926_BQMpQ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro