Chương 13: Nâng Các

Đây là Tiêu Côn gần nửa năm qua, ngủ một đêm quá sức an ổn.

Không biết vì sao, dường như có Hạng Huyền ở bên, hắn liền không cần lúc nào cũng giữ cảnh giác, đề phòng kẻ thù có thể đến cửa, hoặc là những lần tấn công bất ngờ.

Nhưng khi ngủ trên mặt đất lạnh lẽo, hắn đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ không có Triều Sinh, thay vào đó, lại là Tát Loan.

Hạng Huyền và họ gặp mặt. Suốt dọc đường đi, Tiêu Côn, Hạng Huyền, Tát Loan ba người chọn tuyến đường đến Thành Đô, tiến đến Quán Giang Khẩu, cảnh sắc đều giống hệt. Rất nhanh, Tát Loan và hắn cãi vã.

Tiêu Côn sứt đầu mẻ trán không ngừng trấn an Tát Loan. Hạng Huyền thì rất lý giải, không tham gia vào cuộc đối thoại của họ. Đến quán trọ nghỉ, Hạng Huyền bị đuổi ra ngoài, ngủ ở một bên phòng ăn, Tiêu Côn thì chịu đựng cơn giận, không ngừng giải thích với Tát Loan.

“Ta không muốn nghe!” Tát Loan nói: “Ta cũng không muốn cùng người Tống đi cùng đường!”

Tiêu Côn không thể nhịn được nữa, đang định phát tác thì:

“Ca?” Giọng Triều Sinh vang lên bên tai, chữa lành cho hắn. Oán khí và cảm giác bực bội nhất thời vô tung vô ảnh.

Triều Sinh đặt tay lên người Tiêu Côn, lay động vài cái, Tiêu Côn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

“Giờ nào rồi?” Tiêu Côn mang theo chút men say.

Trời đã sáng trưng, tóc Triều Sinh nửa ướt, dường như vừa tắm xong trở về, không ngừng xoa mặt Tiêu Côn, cười nói: “Hạng Huyền nói lát nữa dẫn chúng ta đi xem hội chùa, huynh mau rửa mặt đi!”

“Còn chơi nữa sao?” Tiêu Côn quả thực đau đầu, hôm nay phải làm chính sự.

“Huynh ấy đang đợi huynh ở phòng tắm dưới lầu đó.” Triều Sinh nói: “Mau đi, ta đói bụng.”

Tiêu Côn bị Triều Sinh sai bảo một cách đương nhiên, nhưng cũng không giận. So với Tát Loan mà nói, lời thúc giục và mệnh lệnh của Triều Sinh dễ chịu hơn nhiều, chỉ vì họ giống như bạn bè, chứ không phải cấp trên cấp dưới. Khi Tát Loan ra lệnh, càng có nhiều vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Tiêu Côn xuống lầu một khách điếm, đến hậu viện khách điếm. Nơi đây có phòng tắm dành cho khách sử dụng. Buổi sáng sớm không có ai đến, vén rèm đi vào, đập vào mắt là thân thể trần trụi màu trắng ngà của Hạng Huyền.

Tiêu Côn ở một bên cởi đai lưng, ngồi xuống cởi ủng. Chỉ thấy Hạng Huyền đang ngâm mình trong ao, ngắm hắn. Y lộ ra bờ vai và lưng đẹp đẽ trong bể, vừa nhìn đã thấy là dáng người thường xuyên luyện võ.

Tiêu Côn cởi hết quần áo, lập tức đi đến một bên, kéo dây, nước ấm dọc theo ống tre chảy xuống, dội lên đầu hắn. Làn da Tiêu Côn trắng lạnh, cơ bắp tràn đầy đàn hồi, đứng dưới dòng nước giống như một tôn tượng đắp bằng bạch ngọc.

“Đêm qua nói, đã nói định rồi chứ?” Tiêu Côn nói.

Mặc dù Hạng Huyền cũng không muốn trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới với Tiêu Côn, nhưng đối mặt với kẻ địch chung, giống như lời Thúc Hốt nói, họ cần phải nắm tay mới có thể cùng nhau vượt qua.

“Nói định rồi.” Hạng Huyền nói: “Chính sứ. Nhưng ngươi không thể tùy tiện ra lệnh cho ta.”

“Ta sẽ không tùy tiện ra lệnh, nhưng là Phó sử, ngươi đừng lúc nào cũng chơi.” Tiêu Côn nói: “Hôm nay phải làm chính sự.”

“Không hẳn chơi.” Hạng Huyền nói.

Tiêu Côn: “Ngươi hứa với Triều Sinh sẽ dẫn hắn đi xem hội chùa? Ta phải nhắc nhở ngươi, lần đầu tiên hắn thấy mặt ta cũng như vậy đó, lâu dần rồi cũng sẽ chán.”

Hạng Huyền: “Nha, ngươi đang ghen à? Tiểu bảo bối bị ta cướp mất, không cam lòng sao? Lại đây.”

Tiêu Côn xoay người, nhìn Hạng Huyền.

“Lại đây.” Hạng Huyền vẫy tay với hắn.

“Làm gì?” Tiêu Côn xối xong nước ấm, cảnh giác nhìn Hạng Huyền một cái.

“Sẽ không táy máy tay chân với ngươi đâu!” Hạng Huyền nói: “Ta lại không phải Triều Sinh!”

Tiêu Côn đi vào trong bể, dưới cái nhìn chăm chú của Hạng Huyền, ngồi vào nước ấm. Hạng Huyền tùy tay khều dòng nước, dùng linh lực thúc giục nước ấm, xô cao dội lên mặt Tiêu Côn.

Tiêu Côn: “!!!”

Tiêu Côn chỉ là giơ tay vặn chuyển, nước ấm trong bể ầm ầm dâng lên như sóng lớn. Hạng Huyền vội hô lớn: “Dừng! Dừng!”

Tiêu Côn lúc này mới dừng tay, hỏi: “Chim của ngươi đâu?”

Hạng Huyền: “Ở đây nà, nhá.”

Tiêu Côn: “Không phải hỏi cái này! Ngươi có bệnh sao?! Rượu đêm qua còn chưa tỉnh?”

Hạng Huyền cười ha ha, nói: “Hôm qua sau giờ Ngọ (11-13 giờ) liền tự mình chạy ra ngoài chơi rồi. Con rồng quấn quanh eo ngươi đâu?”

Tiêu Côn thầm nghĩ đây là nói cái gì, ban đầu hắn thấy Hạng Huyền còn giống người đàng hoàng, bây giờ càng ngày càng thân thiết, có khi lại không tiếp lời được hắn.

“Ngươi bình thường cũng nói như vậy sao?” Tiêu Côn nói.

“Ta chỉ cảm thấy.” Hạng Huyền nói: “Nếu muốn ta nghe ngươi, chúng ta có phải nên tìm hiểu nhau sâu hơn một chút không?”

Tiêu Côn hít sâu, đánh giá Hạng Huyền, không thể không thừa nhận Hạng Huyền nói đúng.

“Con chim tên A Hoàng.” Hạng Huyền nói: “Ta không biết nó tu luyện Chân Hỏa Chi Lực từ đâu mà có. Năm sáu tuổi, ta nhặt được nó ở sau núi gần nhà, lúc đó nó sắp chết, ta cứu nó một mạng, từ đó về sau nó liền luôn đi theo ta.”

“Nó nói mình có lẽ là một con phượng hoàng, nhưng mà ta thấy không giống.” Hạng Huyền lại nói.

Tiêu Côn: “Ngươi từng gặp phượng hoàng sao?”

Tiêu Côn vốn ý là “Ngươi lại chưa từng thấy phượng hoàng, làm sao biết nó không phải”, không ngờ Hạng Huyền trả lời lại là: “Đúng vậy, ta đã thấy.”

Tiêu Côn: “!!!”

Hạng Huyền: “Sau khi sư phụ qua đời, ta vẫn luôn tìm kiếm Thánh địa Yêu tộc, tìm kiếm bóng dáng của Ba Xà. Mấy năm trước ta đến Ba Thục, ngay trong núi không xa nơi đây, ở nơi Phụng Tiết bị yêu quái tập kích. Nói ra thì rất dài, vẫn là học nghệ không tinh, bị thương thậm chí có chút nặng. Một thiếu niên xuất hiện, cũng đã cứu ta, khi chia tay, hắn giương đôi cánh màu đỏ rực, chính là cánh của phượng hoàng.”

Tiêu Côn trầm mặc suy nghĩ. Hạng Huyền tự nhiên minh rõ suy nghĩ trong lòng hắn: muốn đối kháng Thiên Ma, thì cần thiết tập hợp tất cả sức mạnh của đại địa Thần Châu, mà phượng hoàng trong mấy ngàn năm vẫn luôn quan tâm Nhân tộc, bảo vệ nhân gian đại địa, chính là một trợ lực vô cùng đáng tin cậy và cường đại.

“Nhưng từ đó về sau, ta không còn gặp lại thiếu niên kia nữa.” Hạng Huyền nói.

“Không quan trọng.” Tiêu Côn nói: “Cứ từ từ tìm kiếm đi. Ngươi còn có gì muốn nói với ta không?”

“Ta có một người quản gia khác, cũng là tình cờ gặp gỡ mà quen biết. Lần này ông ấy đi phương bắc, tức là kinh thành của Liêu địa các ngươi, tìm kiếm tung tích của Tâm Đăng. Sớm biết chuyến này ở Thành Đô sẽ có tin tức, ta đã mang ông ấy theo. Có ông ấy ở đó, chắc hẳn thu thập vài tiểu yêu không thành vấn đề.”

“Ừm.” Tiêu Côn làm trao đổi, cũng chủ động nói, “Long Đằng Quyết của ta, chính là do phụ thân chưa từng gặp mặt để lại, bên trong giam cầm long phách thượng cổ, nhưng nó không nói được. Sư phụ nói nó cần phải tích góp công đức, mấy đời nối tiếp nhau tu hành, mới có thể rời đi. Pháp bảo này tiêu hao thể lực phi thường, ta không thể sử dụng nó quá lâu.”

Hạng Huyền gật đầu. Tiêu Côn biết y muốn hỏi về thân thế và đôi mắt của mình. Hiện tại mình không muốn nói nhiều về điều đó, dù sao thì họ vẫn chưa quen thuộc với nhau.

Tiêu Côn đổi sang vấn đề khác: “Khu Ma Tư sử Thành Đô Thiện Vu Hồng, ngươi hiểu biết về nàng bao nhiêu?”

“Nàng là người Thổ Phiên.” Hạng Huyền nói: “Gia đình chồng là người Hán, nàng năm nay đã hơn 130 tuổi, là cố nhân của tiên sư. Nàng trả lại cho ta Trấn Yêu Phiên, bảo ta thu phục yêu quái trên núi Thanh Thành.”

Hạng Huyền ngâm một lát, làn da trắng hồng, đứng dậy thay quần áo, nói: “Ngươi có phải đã đắc tội với nàng không? Triều Sinh ăn đồ cúng trong Thanh Dương Cung à?”

Tiêu Côn suy nghĩ một chút, đáp: “Nàng không phải thứ tốt.”

“Cái gì?” Hạng Huyền chỉ mặc quần lót, để lộ ngực, quay đầu nhìn Tiêu Côn một cái.

“Nàng có chấp niệm.” Tiêu Côn nói: “Mặc dù ta không biết chấp niệm đó ở đâu, nhưng trong lòng nàng có một luồng hận ý đang quanh quẩn.”

“Ngươi đùa cái gì vậy?” Hạng Huyền nói.

Tiêu Côn: “Ta nghi ngờ nàng chỉ dẫn ngươi và ta đến Quán Giang Khẩu có ý đồ khác, ít nhất cũng là kế mượn đao giết người.”

Hạng Huyền không chút nghĩ ngợi liền nói: “Nàng nhậm chức ở Khu Ma Tư Thành Đô đã gần một trăm năm, ngươi biết một trăm năm có ý nghĩa gì không?”

Tiêu Côn: “Ngươi tin tưởng phán đoán của ta?”

Hạng Huyền ngẩn ra, mày nhíu chặt: “Ngươi nghiêm túc?”

Tiêu Côn thản nhiên nói: “Không tin thì thôi.”

Hạng Huyền đi đến một bên ngồi xuống, chà lau tóc, nói: “Làm sao thấy được?”

Tiêu Côn trầm ngâm một lát, không nói cho Hạng Huyền chi tiết —— ngày hôm trước hắn đến thăm Khu Ma Tư Thành Đô, Tư sử Thiện Vu Hồng vì hắn là người Liêu, ngữ khí không vui. Cộng thêm Triều Sinh lần đầu tiên đến lại gây họa trong chính điện, thế nên trong lời nói tràn đầy châm chọc.

Tiêu Côn vì thế dùng u đồng của mình nhìn trộm nội tâm Thiện Vu Hồng.

Thiện Vu Hồng tuy chưa bao giờ gặp loại dị năng này nhưng sống chừng ấy năm, kiểu gì cũng đanh đá chua ngoa. Nàng lập tức cảm giác được bị dò xét, cũng che giấu tâm tư, tiện đà giận tím mặt, trục xuất Tiêu Côn cùng Triều Sinh ra khỏi Thanh Dương Cung.

Cũng chính vì điều này, Tiêu Côn lờ mờ phát hiện dụng ý chân chính của Thiện Vu Hồng tuyệt không phải những gì nàng nói. Hắn không muốn nói cho Hạng Huyền mình có được u đồng này, rốt cuộc ở lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng từng dùng nó nhìn trộm nội tâm Hạng Huyền.

Lúc đó hắn thấy ý niệm của Hạng Huyền, là một đoàn liệt hỏa sinh cơ bừng bừng, ánh sáng ngọn lửa bắn ra bốn phía, nó thiêu đốt vạn vật cũng hun đúc vạn vật, là một luồng sức mạnh cường đại thắp sáng mùa đông giá rét và bóng tối.

Khi còn nhỏ, khi phát hiện mình có u đồng, hắn liền không nhịn được đi đọc nội tâm của những người xung quanh. Nhưng điều đó có ích lợi gì đâu? Kết quả là người chịu tổn thương chỉ có chính mình. Sư phụ Nhạc Vãn Sương  nói cho hắn, nhân tâm là lưỡi dao sắc bén nhất trên đời. Sau đó, Tiêu Côn liền rất ít khi sử dụng sức mạnh của u đồng.

Hắn quyết định không đi nhìn trộm tâm trí của Triều Sinh và Hạng Huyền. Trên đời này, họ là những người bạn hiếm có mà hắn có thể kết giao.

“Ta biết ngươi tình nguyện tin tưởng Khu Ma Tư sử Thành Đô.”

“Không.” Hạng Huyền nói: “Ta tin tưởng ngươi bởi vì ngươi không có bất kỳ lý do nào để lừa ta.”

Hạng Huyền bắt đầu xỏ giày, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai mắt Tiêu Côn, nói: “Nhưng ngươi làm sao thấy được? Hai mắt ngươi có thể thấy những việc chưa xảy ra sao?”

Hạng Huyền lại gần, quỳ một gối xuống đất, ngồi rất gần Tiêu Côn, tiến đến trước mặt hắn, nhưng lại đoán sai hướng.

“Ta hoàn toàn tin tưởng ngươi.” Hạng Huyền nhấn từng chữ.

Tiêu Côn và Hạng Huyền đối mặt, trong sương mù mờ mịt, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Hai mắt Hạng Huyền thuần đen, vô cùng đẹp. Tiêu Côn nhìn Hạng Huyền mắt to mày rậm, một lát sau, một tay dưới nước kháp chỉ quyết, “Rầm” một tiếng, nước ấm lại dội đầy đầu Hạng Huyền.

“Ai!” Hạng Huyền chật vật bất kham, vội vàng rời đi, khoác áo ngoài trở về phòng. Tiêu Côn thoải mái nằm trong hồ, ngâm toàn thân trong nước ấm, cánh tay và mắt cá chân hiện rõ những mạch máu màu xanh.

Sáng hôm đó, sau khi Tiêu Côn ra khỏi khách điếm cùng Triều Sinh và Hạng Huyền mỗi người cưỡi một con ngựa, lướt qua cầu dài đi đến thành tây. Nơi Miếu Nhị Vương ở Quán Giang Khẩu, hội chùa sớm đã náo nhiệt phi thường.

“Vậy chúng ta còn nghe lời Thiện Vu Hồng không?” Hạng Huyền nói.

“Chính ngươi không có chủ ý à?” Tiêu Côn nói: “Ngươi cũng là Khu Ma Sư mà.”

Hạng Huyền: “Ta người này lười, có thể không động não thì tuyệt đối không động não.”

Tiêu Côn nói: “Đi trước vào miếu rồi nói. Triều Sinh, Triều Sinh đâu?”

“Các ca ca!” Triều Sinh đã bị cửa hàng canh dê câu dẫn đi rồi, nói: “Mau đến, ta không có tiền!”

Tiêu Côn: “……”

Ba người ăn sáng bên ngoài hội chùa. Triều Sinh ăn sạch một bát mì nước trắng tuyết có thêm thịt dê non đến đế hướng lên trời (ăn sạch không còn gì). Hạng Huyền còn ăn thêm hai lồng bánh bao nhân chay. Tiêu Côn trên người không còn bao nhiêu tiền, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ không dám nói, tổng không thể để Triều Sinh, vị tiên nhân này lo lắng lộ phí. Hắn suy nghĩ trong mười ngày nửa tháng tới, phải kiếm tiền ở đâu đây.

“Đây là cung phụng thần minh nào?” Triều Sinh hỏi.

“Đại điện là Nhị Lang Thần, phía sau là phụ tử Lý Băng.” Hạng Huyền nói: “Quán Giang Khẩu là đạo tràng của Nhị Lang Thần. Khoan đã, Tiêu Côn, mau nhìn.”

Tiêu Côn: “Thế nào?”

Hạng Huyền hướng Tiêu Côn nhướng mày, bảo hắn nhìn về phía một quán nào đó ở hội chùa. Tiêu Côn ngay sau đó liếc mắt một cái.

“Yêu quái?” Hạng Huyền hỏi.

“Đúng vậy.” Tiêu Côn đáp.

Mặc dù yêu khí rất mỏng manh, chỉ thoáng lướt qua, nhưng họ đã cảm nhận được và không chỉ một chỗ, trên hội chùa có yêu quái đang hoạt động. Hạng Huyền tuy thân là Khu Ma Sư, nhưng cũng không phải thấy yêu là bắt, rốt cuộc yêu cũng chia thiện ác. Chỉ cần không mưu hại phàm nhân, các Khu Ma Sư sẽ không cố tình gây khó dễ cho chúng. Mọi người đều là người tu hành, hơn ba trăm năm trước Đại Khu Ma Sư lại cùng Yêu vương đã lập hiệp định, người và yêu hai tộc cố gắng chung sống mà thôi.

Tiêu Côn do dự một lát, Hạng Huyền lại kéo hắn, ra hiệu đừng vội động thủ nhiều thế.

Triều Sinh vào đại điện, hôm nay hương khói rất vượng, họ theo các dân chúng đến bái tế, chen vai thích cánh. Khi đi qua hòm công đức, Hạng Huyền lại nói với Tiêu Côn: “Ca ca, đưa tiền.”

Tiêu Côn đang đề phòng khoảnh khắc này, hắn nửa điểm cũng không muốn quyên công đức, đã chuẩn bị sẵn lời lẽ để làm khó Hạng Huyền. Nếu không với tốc độ tiêu phí này của hắn, đến một chuyến Quán Giang Khẩu, về Thành Đô phải sống bằng cách ăn xin dọc đường.

Tiêu Côn: “Quyên tiền có thể làm tròn tâm nguyện của ta sao?”

Hạng Huyền: “Ta thấy không được, nguyện vọng của ngươi đó là một ước nguyện to lớn.”

“Vậy ta quyên cho trong miếu làm gì?” Tiêu Côn nói: “Cầu thần không bằng cầu mình.”

“Ca ca có tâm nguyện gì sao?” Triều Sinh duỗi tay muốn kéo Hạng Huyền, Hạng Huyền liền ôm vai hắn, để tránh hắn đi lạc. Tiêu Côn đang nhìn hai người họ thân mật thì Triều Sinh lại mỉm cười với hắn.

Tiêu Côn sờ ngón tay, vốn tưởng là Triều Sinh, không ngờ ngón tay thon dài, bàn tay to rộng. Khi nắm tay, trong lòng không khỏi khẽ động, trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền cảm thấy không đúng, phát hiện là Hạng Huyền!

Tiêu Côn lập tức xấu hổ vô cùng, phủi tay hắn ra.

Hạng Huyền lại không để bụng nói: “Hắn tự nhiên là muốn khôi phục Đại Liêu.”

Rời khỏi tiền điện, Tiêu Côn đi về phía hậu điện, nghe thấy Triều Sinh lại nói: “Ca ca, đó không phải là chuyện huynh có thể làm được đâu, quốc gia đều có vận số, đừng quản nhiều.”

Tiêu Côn thở dài trong lòng, không trả lời.

“Không làm được là một chuyện, không đi làm lại là một chuyện khác.” Hạng Huyền hiếm hoi mà nghiêm túc giải thích với Triều Sinh: “Chịu ơn người một giọt nước, còn phải báo đáp bằng suối nguồn. Tiêu Côn từ nhỏ được gia tộc Gia Luật quan tâm. Nếu không phải Gia Luật Hồng Cơ cứu hắn, hiện tại hắn thậm chí còn không ở trên đời này. Từ nhỏ đến lớn, được người giúp đỡ, mời sư phụ dạy văn luyện võ, ăn, mặc, ở, đi lại, đều là nhân quả duyên phận. Hắn cũng muốn sống một mình nhẹ nhàng, nhưng lại không thể chỉ lo cho bản thân sung sướng tự tại, phải không?”

“Thực xin lỗi.” Triều Sinh còn quá nhỏ, không hiểu sự đời, nhưng hắn không phải đứa ngốc, nghe xong đại khái là hiểu, lập tức xin lỗi Tiêu Côn.

Tiêu Côn vội nói “Không quan trọng”, lại giải thích: “Không sao cả, chuyện trong hồng trần có ràng buộc, liền đi kèm trách nhiệm. Ràng buộc thật đẹp thật tốt, trách nhiệm cũng cần thiết phải gánh vác, ngài từ từ sẽ hiểu.”

Triều Sinh nửa hiểu nửa không gật đầu. Hạng Huyền lại nói: “Hơn nữa, mỗi người luôn có con đường riêng mình phải đi, có rất nhiều trách nhiệm phải gánh vác. Triều Sinh, các ca ca thực sự hâm mộ đệ, không có vướng bận, thật tốt đó.”

Khi Tiêu Côn nghe được những lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự cảm động chưa từng có. Hắn vạn lần không ngờ, người hiểu mình lại là Hạng Huyền. Hắn dừng bước, muốn nghe Hạng Huyền còn nói gì nữa, nhưng Hạng Huyền lại như không có chuyện gì, nắm tay Triều Sinh, rồi lại khoác vai hắn. Chiều cao của họ xấp xỉ nhau, Tiêu Côn chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lần này hắn không đẩy Hạng Huyền ra, ba người vào hậu điện.

Trong hậu điện người ít hơn rất nhiều, men theo thềm đá đi lên cao hơn nữa, lại là một sân viện yên tĩnh ẩn mình trên sườn núi. Đó chính là nơi tu hành của đạo trưởng Miếu Nhị Vương. Từ bậc thang sườn núi nhìn xuống, dòng nước đập Đô Giang cuồn cuộn chảy về phía đông, cảnh tượng hùng vĩ bao la.

Trước cửa sân sau núi có một ngôi đền, trong đền thờ dựng một pho tượng Dương Tiễn (Nhị Lang Thần), phía trước đặt một hòm công đức.

Tiêu Côn đứng một lát, cởi túi tiền, cuối cùng vẫn quyết định hứa mấy đồng tiền nhang đèn để mua lấy sự an tâm.

Đồng tiền “leng keng lang” rơi vào, Hạng Huyền đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên duỗi tay: “Hứa một nguyện lớn như vậy, hai đồng tiền sao đủ?”

Tiêu Côn hoàn toàn không đề phòng Hạng Huyền tấn công bất ngờ, càng không ngờ tên nhãi này ra tay như điện, giúp hắn “rối tinh rối mù” đổ toàn bộ số bạc vụn vào.

“Đây là toàn bộ lộ phí của chúng ta!” Tiêu Côn rít gào.

Hạng Huyền: “Như vậy mới đúng chứ.”

“Đúng cái gì?” Tiêu Côn khó tin nói: “Phí ở trọ còn chưa trả mà!”

Triều Sinh: “À…”

Hạng Huyền: “Lát nữa lại nghĩ cách, đừng căng thẳng vậy.”

Triều Sinh: “Vậy… không có tiền thì không thể mua đồ nữa sao? Lấy ra thì tốt hơn chứ.”

Tiêu Côn: “Triều Sinh! Đừng đào hòm công đức!”

Đang trong lúc hỗn loạn này, trụ trì đạo trưởng trong miếu thờ bước ra. Tay Triều Sinh đang mắc kẹt trong hòm công đức. Một đám đạo nhân nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn ba người ngoài đền thờ.

Một nén hương sau.

“Vô lượng thọ phúc.” Trụ trì đạo trưởng tên là Linh Thanh, lại rất ôn hòa. Ông là thủ đồ (đệ tử đầu tiên) của đạo trưởng Hư Diễn, cũng đã 60 tuổi. Nghe Hạng Huyền nói rõ ý đồ đến, vội lệnh các đạo nhân dâng trà, một đám tiểu đạo đồng lại bôi dầu mè, giúp Triều Sinh rút tay ra.

“Sư phụ tọa hóa đã hơn nhiều năm rồi.” Linh Thanh giải thích: “Chúng ta cũng đã đợi một thời gian khá lâu, Thành Đô cuối cùng cũng phái người đến.”

Hạng Huyền và Tiêu Côn ngồi uống trà. Tiêu Côn trước sau không nói chuyện, nghe Hạng Huyền và Linh Thanh một hỏi một đáp, đại khái biết được sự việc —— con yêu quái này đã xuất hiện từ rất lâu rồi, không ai nói rõ nó cư trú ở núi Thanh Thành từ khi nào. Trước đây, nó từng sống yên ổn với phàm nhân ở đập Đô Giang. Khi đạo trưởng Hư Diễn còn sống, yêu quái cũng không quấy nhiễu thôn trấn dưới chân núi.

Nhưng ngay sau khi Hư Diễn tọa hóa, không biết vì sao yêu quái trong núi trở nên xao động bất an. Linh Thanh, tuy là thủ đồ nhưng lại chểnh mảng với đạo thuật tu hành, nhất thời không làm gì được những con yêu quái này.

Tiêu Côn quan sát Linh Thanh, đoán ông ta cũng không có nhiều pháp lực.

“Những yêu quái này, cụ thể đã làm ác gì?” Hạng Huyền hỏi.

“Thường có những nam tử trẻ tuổi anh tuấn bị yêu quái bắt đi.” Linh Thanh râu tóc bạc trắng, giải thích: “Không có tung tích. Có người là chèo thuyền, tiều phu, thợ săn, vào núi mấy ngày không về, người nhà đi tìm, báo với quan phủ, liền cứ thế mất tích. Sau núi Thanh Thành đã gần trăm năm không có sơn tặc chiếm cứ, cũng không phải mãnh thú, rốt cuộc mãnh thú ăn người thì luôn có xương cốt. Quan sai khắp nơi lục soát núi, phát hiện những con đường gần nơi người mất tích đều bị võng thuật. Sau đó mới cầu xin giúp đỡ với bổn quan. Khi Quang Kính, Trúc Phong và những người khác đến tìm kiếm, võng thuật lại rút đi. Chỉ đành tạm thời phong tỏa sau núi, đợi sau đầu xuân mới quyết định.”

“Võng thuật là gì?” Triều Sinh hiển nhiên chưa từng nghe qua loại yêu thuật cấp thấp này, hỏi.

“Quỷ đả tường.” Hạng Huyền nói.

Tiêu Côn hỏi: “Tổng cộng mất tích bao nhiêu người?”

“Lục tục trong một năm này, tổng cộng có mười bảy người.” Linh Thanh đáp.

Hạng Huyền và Tiêu Côn liếc nhau. Đổi lại ở những nơi giao chiến hàng năm như Yến Vân, mười bảy người đàn ông mất tích quả thực có thể xem nhẹ, nhưng ở đập Đô Giang đã được coi là một chuyện lớn.

“Vì thế trong thành, những nam tử trẻ tuổi có chút dung mạo đều cảm thấy bất an.” Linh Thanh lúng túng nói: “Bổn quan suy đoán, có lẽ là con hoa yêu kia đang tác loạn, nhưng ngại vì tình giao hảo với tiên sư…”

Tiêu Côn thầm nghĩ ta tin ngươi, chuyện mạng người quan trọng, ngươi còn nhớ tình giao hảo với một con yêu quái sao?

“Ta thấy là không làm gì được đối phương thôi.” Hạng Huyền lại không để lại cho Linh Thanh nửa phần thể diện. Y còn có thể mắng hoàng đế, trụ trì thì thực sự không đáng để bận tâm.

Linh Thanh chỉ đành nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn. Nếu hai vị… ba vị đã đến, không bằng…”

“Triều Sinh.” Tiêu Côn nói: “Đừng động vào đồ cúng của họ.”

“Ta không động, chỉ là nhìn xem thôi.” Triều Sinh giảo biện nói.

Tiêu Côn lại hỏi: “Truyền thuyết Cát Lượng tiền bối trước khi tọa hóa, từng ẩn cư trong núi, chỉ không biết nơi ở cũ ở phương nào?”

“Ngay sau núi Ngọc Lũy.” Linh Thanh gọi một tiểu đạo đồng đến, nói: “Con cứ dẫn họ đi một chuyến.”

Hạng Huyền: “Không quan trọng, vẽ một bản đồ cho bọn ta là được.”

Một lát sau, trước sơn môn nơi tượng Hiển Thánh Chân Quân đứng, ba người ngồi trên bậc thang, Triều Sinh được đạo trưởng cho một bịch cống quả làm thù lao, còn số bạc vụn trước đó bị ném vào hòm công đức thì không thấy lấy ra, cứ thế mà tính.

“Để ta xem.” Hạng Huyền mở bản đồ vẽ tay, nói: “Quỷ đả tường… Tên này có thể trốn ở đâu nhỉ? Này, đừng ăn nữa, đưa ra chủ ý đi.”

Hạng Huyền dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tiêu Côn, lại hỏi: “Đi trước đến nơi ở cũ của Cát Lượng tìm tung tích Tâm Đăng hay là bắt yêu trước?”

Triều Sinh nói: “Ta đã sớm muốn hỏi, Cát Lượng này là Gia Cát Lượng sao?”

“Không phải.” Tiêu Côn đáp: “Hắn họ Cát tên Lượng. Khổng Minh thì họ kép Gia Cát.”

“Vậy họ có quan hệ gì?” Triều Sinh nghi hoặc nói.

“Họ không có bất kỳ quan hệ gì.” Hạng Huyền nói.

Tiêu Côn ăn miếng đồ cúng đào đông Triều Sinh đút cho, nhìn xuống hội chùa dưới chân núi.

“Trước thu yêu đã.” Tiêu Côn nói.

Hạng Huyền nói: “Trước kia chúng ta cảm nhận được yêu khí, là bọn gia hỏa trong núi này ra ngoài dạo hội chùa sao?”

Tiêu Côn đưa nửa quả đào đang ăn dở cho Hạng Huyền, vỗ vỗ vạt áo, vốn định để Hạng Huyền ném nó đi, Hạng Huyền lại hiểu lầm, nhận lấy nửa quả đào hắn ăn thừa, tự mình ăn.

Tiêu Côn: “Ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Ta đi cùng ngươi.” Hạng Huyền nói.

Tiêu Côn xua tay, ra hiệu không cần, một trận gió rời khỏi Miếu Nhị Vương, đi vào trong chợ.

Hắn nhớ lại những nơi mà buổi sáng phát hiện yêu khí, xuyên qua chợ của ngôi miếu, kích hoạt u đồng của mình, hai mắt lóe sáng, tìm kiếm yêu quái trà trộn trong phàm nhân.

Tìm thấy con đầu tiên, nhìn bộ dạng kia như một con lợn rừng hóa thành, đến chợ để tìm đồ ăn, không ảnh hưởng toàn cục. Con thứ hai… có. Tiêu Côn đứng ở cách quán ăn không xa, phát hiện một con sài yêu (chó sói yêu), sài yêu đang nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên vô cùng cảnh giác. Tiêu Côn không dám đến gần quá, sợ kinh động chúng, tuy nói yêu quái cấp thấp mình ra tay là có thể giải quyết, nhưng nếu gây ra hỗn loạn trong chợ, e rằng đối phương sẽ có phòng bị.

Sài yêu đang tìm kiếm phàm nhân… Tiêu Côn lờ mờ đọc được ý niệm của nó, đúng rồi, quả nhiên là vì con yêu quái ở núi Thanh Thành mà đến bắt người.

U đồng khi đọc tâm sẽ làm người sinh ra cảm giác choáng váng, tu vi càng cao, cảm giác càng rõ ràng. Tiêu Côn không muốn nó phát hiện có người đang nhìn trộm, vì thế bỏ qua con sài yêu, chuyển sang tìm kiếm mục tiêu khác.

Lại có một con thỏ yêu, nhiều như vậy sao?

Tiêu Côn phát hiện càng nhiều yêu quái ở chợ, chừng mười con, chúng tản mát ở chợ, phần lớn đều được lệnh đến. Hội chùa có không ít phàm nhân đến, mà các yêu quái dường như nhận lệnh, đang tìm kiếm “người thích hợp”.

Tiêu Côn lại đọc tâm vài lần, cố gắng không kinh động yêu quái, biết được “người thích hợp” chính là nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, khoảng hai mươi tuổi, khớp với lời nói của Linh Thanh, liền trở về Miếu Nhị Vương.

Hạng Huyền đang nằm trên bậc thang sân miếu, úp mặt vào bản đồ để phơi nắng. Triều Sinh thì cầm một nắm cành cây, tự đắc kỳ nhạc* mà bện mũ chơi.

(*Tự mình tìm thấy niềm vui)

Tiêu Côn: “Ta có chủ ý rồi. Như thế này, lát nữa sẽ có chân quân nâng các (lễ rước thần), e rằng họ đã tìm sẵn người. Còn ba người chúng ta, cần có một người giả làm hiển thánh chân quân, ngồi trên các (gác gỗ), được họ khiêng đi dạo phố.”

Hạng Huyền: “Ngươi nghiêm túc?”

Tiêu Côn nói: “Ta có cặp mắt màu, dễ gây chú ý, Triều Sinh còn nhỏ, chỉ còn ngươi thôi, huynh đệ.”

Hạng Huyền nói: “Ngươi chỉ là cố ý trêu ta thôi mà!”

“Oa! Đây là một cách hay đó!” Triều Sinh nói: “Lừa yêu quái ra, để chúng bắt ca ca đi sao?”

Tiêu Côn: “Ba chúng ta, trừ ngài ra, không có ai thích hợp hơn. Hay là để Triều Sinh đi?”

Hạng Huyền suy nghĩ một chút, tổng không thể để Triều Sinh làm mồi, cách này lại thực sự là một biện pháp hay, chỉ đành thuận theo, lại nói: “Vậy ngươi làm sao biết yêu quái sẽ nhắm vào ta, bắt ta đi?”

Tiêu Côn nói: “Với tư sắc của ngươi, chắc chắn sẽ được chọn.”

Triều Sinh: “Thế chúng ta đi theo huynh ấy hả?”

“Ừm.” Tiêu Côn nói: “Như vậy có thể bằng tốc độ nhanh nhất, tìm ra hang ổ của yêu quái, tuy không biết con hoa yêu kia bắt nam tử trẻ tuổi có ý đồ gì.” Nói xong lại trấn an Hạng Huyền: “Nhưng mà ngươi có thể yên tâm, hai ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.”

Tiêu Côn lại vào sơn môn đi tìm trụ trì Linh Thanh. Đến giờ trưa, bên dưới đang khua chiêng gõ trống, Hiển Thánh Chân Quân đang chuẩn bị nâng các.

Tại khắp vùng Xuyên Thục, khi có hội chùa, có tập tục để người giả làm thần, được mọi người cùng nhau khiêng, ngồi trên các gỗ đi dạo phố. Vì vậy gọi là nâng các.

Hạng Huyền được đưa đến hậu điện Miếu Nhị Vương, bên trong các gỗ đã được chuẩn bị xong. Tiêu Côn cùng trụ trì Linh Thanh chào hỏi, đổi người ngồi các ban đầu. Bên trong lộn xộn, có người bắt đầu thay cho Hạng Huyền áo giáp, lại phải vẽ lông mày bôi mặt cho y.

“Tìm đâu ra tiểu ca tuấn tú như vậy?” Có người cười nói.

Tiêu Côn nói: “Cứ tô trát qua loa là được, không cần vẽ nhiều cho hắn.”

Hạng Huyền bị ấn vào giữa các gỗ, thay một thân áo giáp màu trắng bạc của Nhị Lang Thần, tóc được búi lên, lại có người mang đến Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, để y cầm trong tay.

Hạng Huyền khom lưng đặt bội kiếm xuống dưới chỗ ngồi: “Nói trước nhé, không thể để chúng nó làm chuyện gì kỳ quái với ta.”

“Yên tâm đi.” Tiêu Côn nói: “Triều Sinh sẽ đi theo sau lưng.”

“Oa, ca ca! Huynh quá đẹp!” Triều Sinh nhìn Hạng Huyền, quả thực tâm trì thần say (say đắm, ngẩn ngơ).

Hạng Huyền mặc võ bào của Dương Tiễn, thân trên phủ lân giáp lấp lánh, thân dưới là võ quần đen nhánh, mang một đôi chiến ủng trắng tuyết, đội một cái mũ tam sơn (mũ ba đỉnh), mặt như ngọc quan, mắt tựa chấm sao, dây mũ phác họa ra đường cong sườn mặt xinh đẹp, lại có một thân tiên khí oai hùng tự có của Khu Ma Sư khiến Tiêu Côn cũng không khỏi nhìn nhiều lần.

Tên này quả thực anh tuấn. Tiêu Côn không thể không thừa nhận.

Trước kia Tiêu Côn chẳng hề để ý đến dung mạo người khác, không biết vì sao, từ khi Thúc Hốt nói tiên đoán thứ ba kia, dáng vẻ của Hạng Huyền liền luôn làm hắn có chút tâm phiền ý loạn.

Hạng Huyền lại cười nhìn hắn, Tiêu Côn lập tức nói: “Ta còn có việc, Triều Sinh, lát nữa ta sẽ tìm đến hai người.”

“Được, huynh đi đi.” Triều Sinh vẫn bộ dạng cũ, cùng lúc đi sờ Hạng Huyền, chiếm chút tiện nghi của y.

“Đệ đừng làm áo giáp của hắn lộn xộn.” Tiêu Côn dặn dò, đợi ở ngoài Miếu Nhị Vương.

A Hoàng cuối cùng đã trở lại, vỗ cánh, bay vào các gỗ, đậu trên vai Hạng Huyền.

“Làm cái gì vậy?” Giọng A Hoàng tràn ngập nghi hoặc.

“Oa! Ngươi có thể nói!” Triều Sinh lại vươn tay sờ A Hoàng, A Hoàng liền nhảy lên mu bàn tay hắn, dọc theo cánh tay nhảy lên vai Triều Sinh.

“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Hạng Huyền hỏi: “Tìm ra được gì chưa?”

A Hoàng đáp: “Không có, ta không muốn đến gần quá, chúng đã gặp qua ta rồi, sẽ nghi ngờ là ngươi bảo ta đi. Ta đứng trên xà nhà, không nghe thấy gì lạ cả, bà lão đó bình thường lắm.”

Trên hội chùa chiêng trống vang trời, đến trưa, không khí đạt đến đỉnh điểm, cửa lớn Miếu Nhị Vương mở ra, chỉ nghe “đương” một tiếng vang, bài tiêu, sanh quản hợp tấu, các gỗ được khiêng ra. Các bá tánh sôi nổi đổ xô ra cửa chính miếu thờ.

Trước núi Ngọc Lũy tụ tập mấy vạn người, Hạng Huyền tạm thời trở thành Nhị Lang Thần, vẻ mặt nghiêm trang, một đôi mắt lại khắp nơi liếc ngang liếc dọc. Có người ném bạc vụn và đồng tiền vào trong các, Hạng Huyền liền khẽ nghiêng người để lấy mà không dễ bị phát hiện.

“Tiểu ca! Ngươi không thể nhặt tiền bá tánh ném vào!” Người khiêng các phát hiện, cản lại nói: “Đó đều là cho đạo quán!”

“Không có lấy, chỉ là nhìn xem thôi.” Hạng Huyền học đến đâu dùng đến đó (học vẹt), học được chiêu này từ Triều Sinh.

Tiêu Côn đợi ở ngoài chợ, cùng bá tánh đi theo lễ nâng các, thấy Triều Sinh đang khắp nơi tìm hắn, liền vẫy tay. Hạng Huyền đã thiếu chút nữa ngủ rồi, vài lần bị người khiêng các đánh thức. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn khiêng các gỗ xuống núi Ngọc Lũy, đi dọc bờ sông Nội Giang, qua cầu gỗ, vào thành đông.

“Ơ?” Triều Sinh hỏi: “Ca ca, mắt của huynh sao lại sáng lên vậy?”

Tiêu Côn đáp: “Ta đang đọc tâm yêu quái. Đệ xem kìa, có mấy con yêu quái.”

Triều Sinh cũng chú ý tới, trên đường cách đó mấy chục trượng, có rải rác mấy con yêu quái, đang đưa mắt ra hiệu cho nhau. Điều khác biệt rõ ràng nhất của chúng so với phàm nhân là mỗi người đều nhìn chằm chằm các gỗ, không có ý reo hò cũng không quỳ lạy.

“Bọn tiểu yêu đang tìm nam nhân cho đại yêu quái trong núi.” Tiêu Côn nói: “Hạng Huyền có điều kiện rất thích hợp, chúng bắt đầu thương lượng làm sao để mang hắn về.”

Hạng Huyền thì sắp ngủ mất rồi. Buổi trưa mùa đông ánh mặt trời vừa lúc vốn đã chiếu người lơ mơ buồn ngủ, xung quanh lại lượn lờ hơi thở của pháo hoa. Trong các gỗ còn được bố trí vừa mềm lại vừa ấm áp. Đến khi xung quanh tĩnh lặng, đội nâng các vào một con hẻm nhỏ ở thành đông, Hạng Huyền bị gió lạnh thổi qua, hơi tỉnh táo lại.

Đội ngũ cần từ đây đi một vòng tròn, men theo phía bắc quay trở lại núi Ngọc Lũy để kết thúc nâng các.

Khi đi qua một con hẻm nhỏ, cái lục lạc trên eo bài của Hạng Huyền đột nhiên “đinh” một tiếng vang lên.

Hạng Huyền tức khắc mở to hai mắt, người khiêng các không biết âm thanh từ đâu tới, còn đang nhìn xung quanh.

Trong khoảnh khắc, một luồng hắc khí từ một bên con hẻm nhỏ phun trào ra, “ầm ầm” đâm trúng các gỗ, lục lạc bắt đầu điên cuồng chấn động. Những người khiêng các hoảng loạn kêu to, Hạng Huyền nhào lộn một cái, lăn ra khỏi trung tâm các gỗ. Yêu thú xông tới, một ngụm cắn Hạng Huyền, động tác rất có chừng mực, không cắn bị thương hắn mà là ném hắn vào một cái lu lớn. Hạng Huyền diễn kịch đủ rồi, hoảng loạn kêu: “Làm gì vậy! Ai? Có yêu quái a——! Cứu mạng!”

A Hoàng: “……”

A Hoàng thực sự không thể nhìn nổi nữa, vỗ cánh bay đi.

Lại có yêu quái tiến lên, dùng một cái nắp gỗ lớn đậy miệng lu, dán lên giấy niêm phong, đẩy cái lu đó lăn lộc cộc lên xe đẩy tay, ngựa quen đường cũ lại dùng xiềng xích quấn chặt cố định cái lu trên xe đẩy tay.

“Là người này phải không?”

“Chính là tiểu tử này!”

“Cẩn thận đừng làm hắn ngạt thở.”

“Nhanh lên! Đi mau, đừng la hét!”

Bọn yêu quái phân công rất thuần thục, hổ yêu phụ trách bắt người, thỏ yêu phong lu, hai con sài yêu buộc dây cố định lu, lợn rừng yêu thì kéo xe đẩy tay, men theo đường nhỏ rẽ ra ngoài, chỉ một khắc sau, đã chạy không còn bóng.

“Phu nhân nhất định thích…”

Bọn yêu quái hoàn thành nhiệm vụ, hoan thiên hỉ địa, giải tán tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro