Chương 6: Ma Tộc

Tiêu Côn tự hỏi họ nên nương nhờ phương nào. Trong truyền thuyết, trên đỉnh Thái Hành sơn, có một cấm địa tên là “Diệu Kim Cung”, có mối liên hệ sâu sắc với Khu Ma Tư nhân gian. Chủ nhân của Diệu Kim Cung là một chân long, đã hứa sẽ bảo hộ Thần Châu.

Sư phụ hắn cũng từng nói, nếu có chuyện thực sự không giải quyết được, có thể đi đến đỉnh Thái Hành sơn, cầu xin sự giúp đỡ của con rồng đó.

Đưa Tát Loan đến Diệu Kim Cung, để hắn tu hành “thuật” đạo, từ đó rời xa hồng trần?

Tiêu Côn trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn khó lòng mở miệng nói cho Tát Loan về “thiên mệnh” mà hắn nghe được từ Thúc Hốt. Ngay cả khi nói ra, Tát Loan cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

“Nghe nói có người đến cửa bái phỏng, muốn gặp ngươi.” Tiêu Côn muốn Tát Loan chủ động nói cho hắn, hắn không muốn vạch trần lời nói dối của Tát Loan ngay lập tức.

“Nghe ai nói? Không có.” Tát Loan vừa nghe khúc, thề thốt phủ nhận.

“Trong khoảng thời gian ta không có ở đây.” Tiêu Côn nói: “Đừng gặp bất cứ ai, những người này đều bụng dạ khó lường.”

Tát Loan cuối cùng bùng nổ, nói với Tiêu Côn: “Cứ nhất định phải vào lúc này đến làm mất hứng của ta sao?”

Tát Loan trong cơn thịnh nộ cầm lấy chén rượu, hất một ly đi. Tiêu Côn theo bản năng nghiêng người né tránh, tránh được vào mặt, bị hắt lên vai.

Tát Loan thở dốc dồn dập, hai người im lặng. Ca cơ ôm đàn, nhìn hai người, không dám nói lời nào.

“Hát đi.” Tát Loan lạnh lùng nói.

Ca cơ bắt đầu hát một khúc ca phương nam:

“Đình viện thật sâu thâm mấy phần, dương liễu đôi yên, màn che vô trọng số……” (màn che lớp lớp)

“…… Hai mắt đẫm lệ hỏi hoa hoa không nói, loạn hồng bay qua bàn đu dây đi.” (Hai mắt đẫm lệ hỏi hoa hoa không nói, cánh hoa rơi lả tả bay qua bàn đu dây).

Tát Loan nhã hứng toàn vô, dẹp đường hồi phủ.

Trở lại Hồng phủ, Tiêu Côn đứng tự hỏi nên mở lời về vấn đề mất nước như thế nào, Tát Loan lại lạnh lùng nói: “Ngươi nếu ở bên cạnh ta, tự nhiên không ai dám ta xúi giục ta; ngươi mà lại giống như lần trước, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng…”

Thanh âm Tát Loan “ong ong” rung động bên tai Tiêu Côn. Tiêu Côn vẫn nhắm hai mắt, hít sâu.

“… Thì ngươi quản không được ta!”

Một tiếng vang lớn, Tiêu Côn cuối cùng cũng bùng nổ.

Tát Loan từ trên sạp lơ lửng bay lên, văng về phía bình phong. Giữa tiếng động hỗn loạn, Tiêu Côn đi về phía Tát Loan.

“Ngươi thật to gan! Tiêu Côn!” Tát Loan nhất thời kinh ngạc.

Tiêu Côn chỉ là một tay lăng không nắm chặt, Tát Loan liền bị nhấc bổng lên không ngừng giãy giụa, hô: “Người đâu! Giết người a –”

Tiêu Côn: “Người kia là ai?”

“Cái… Cái gì?” Tát Loan sợ hãi vô cùng, không ngừng run rẩy trước đôi mắt xanh xám của Tiêu Côn.

“Không… Không phải… Hắn không phải kẻ lừa đảo…” Tát Loan bắt đầu nói năng lộn xộn. Tiêu Côn một tay hư kéo về phía mình, Tát Loan bị một lực lớn nhấc đến trước mặt hắn. Tiêu Côn nhìn thẳng vào hắn.

“Tát Loan.” Tiêu Côn trầm giọng nói: “Ta không quản giáo ngươi, là bởi vì nhớ cha mẹ ngươi không còn trên đời, đúng là lúc ưu thương. Đại Liêu đã vong! Quốc gia của ngươi bị diệt! Tộc nhân của ngươi bị bán đi làm nô lệ! Ngươi cho rằng ta muốn quản ngươi?!”

Tát Loan điên cuồng thở dốc, nói: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi, sư phụ, sư phụ! Ta không dám.”

Tiêu Côn cũng giận dữ hét về phía hắn: “Vậy thì cùng chết với nhau cho xong!”

“Không, không cần.” Tát Loan cầu xin nói, “Ta còn muốn sống, là ta không đúng, sư phụ!!”

Tiêu Côn nhắm mắt lại, hít sâu, buông Tát Loan ra. Tát Loan vững vàng ngã xuống đất, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Côn.

“Còn nhớ rõ ta là sư phụ ngươi?” Tiêu Côn trầm giọng nói.

Tát Loan gắng sức bò ra, ho khan không ngừng.

“Chuyện gì?” Tiêu Côn rất nhanh bình tĩnh trở lại, nghiêng đầu nói.

Gã sai vặt ngoài cửa quy củ nói: “Lão gia cho mời Tiêu đại nhân.”

Tiêu Côn xoay người, thay áo ngoài, nhìn Tát Loan một cái. Cơn giận tích tụ lâu ngày này, khiến thiếu chủ mất nước kinh sợ một phen, cũng là một biện pháp bất đắc dĩ, chỉ mong hắn có thể an phận hơn chút.

Bọn gã sai vặt thường xuyên phải ứng phó với việc Tát Loan ném đĩa, đập chén nên đã có kinh nghiệm. Giờ phút này bước vào cửa, nhanh chóng thu dọn, khôi phục sảnh đường về nguyên trạng.

Hồng Thừa ngồi giữa sảnh đường. Tiêu Côn bước vào phòng. Vị thương nhân bán muối này đã quá tuổi bất hoặc (40 tuổi), tai to mặt lớn. Thấy Tiêu Côn, ông ta vội vàng xuống hành lễ, miệng xưng “Tiêu đại nhân”, mời hắn đến ghế khách.

“Chuyện gì?” Tiêu Côn hỏi.

“Nghe nói Đại Thạch tướng quân suất lĩnh năm vạn kỵ binh, đang trù bị phục quốc?” Hồng Thừa trong tay thưởng thức một chén trà nhữ diêu nam lai, đối với nó yêu thích không buông tay, đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Côn nói: “Đúng vậy, đợi Đại Thạch trở về…”

Đôi mắt xanh xám của Tiêu Côn nhìn về phía Hồng Thừa, đọc được suy nghĩ trong lòng Hồng Thừa, đột nhiên không nói gì, trong phòng chìm vào một khoảng tĩnh mịch.

Hồng Thừa lại không biết nội tình, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nói: “Nhưng ta còn nghe được một tin tức, nghe nói Gia Luật Đại Thạch tướng quân muốn ở thành Kham Đôn tự lập làm vương?”

Tiêu Côn lấy lại tinh thần, nói: “Hắn nếu dám làm như vậy, chuyện thứ nhất Tiêu mỗ làm chính là lấy đầu hắn.”

Hồng Thừa vuốt chòm râu, nhìn chăm chú Tiêu Côn, nở nụ cười. Trong nụ cười đó không biết có bao nhiêu phần là thưởng thức, bao nhiêu phần là trào phúng.

Tiêu Côn khách khí nói: “Tiêu mỗ tuy không thể lấy một địch vạn, nhưng muốn giết cá biệt người*, dù cho là Gia Luật Đại Thạch, trong mắt ta cũng chỉ là yết giá bán mình* mà thôi. Kẻ dám phản bội thiếu chủ, tổng nên lập một cái tấm gương.”

(*Đánh lẻ hoặc có thể hiểu là ám sát)

(*Rao giá bán thân, ý nói không đáng giá)

Hồng Thừa trấn an nói: “Lời đồn, lời đồn, Tiêu đại nhân chớ có tức giận.”

Tiêu Côn nhìn chén trà, chỉ là không uống.

Hồng Thừa lại nói: “Tiêu đại nhân tính toán thế nào? Kim chiếm Yến Vân Thập Lục Châu, ta xem Hạ quốc hiện giờ cũng không yên ổn.” Nói rồi thở dài, lo lắng nói: “Trong triều đang tra xét rõ ràng những người Liêu chạy trốn đến đây, chỉ không biết còn có thể giấu giếm được bao lâu.”

“Không cần lo lắng.” Tiêu Côn ngược lại nói: “Chỉ cần nhận được tin tức của Gia Luật tướng quân, ít ngày nữa ta sẽ mang thiếu chủ bắc thượng.”

“Ừm.” Hồng Thừa gật đầu, đáp: “Ngài thực sự vất vả.”

Tiêu Côn không nói nhiều, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tát Loan đối diện gương, ngắm nhìn vết đỏ trên trán do bị Tiêu Côn giáo huấn mà ngã ra. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn giống như chuột thấy mèo, bỗng nhiên bật dậy, khi quay đầu lại thì đối diện với Tiêu Côn, há miệng, không ngừng run rẩy.

“Đến lúc đi rồi.” Tiêu Côn trầm giọng nói: “Mang theo những vật tùy thân của ngươi.”

“Cái… Cái gì?” Tát Loan nói: “Đi? Đi đâu?”

“Chưa nghĩ ra.” Tiêu Côn đáp: “Rời khỏi Bạc Xuyên rồi nói. Mang nhiều quần áo một chút. Hồng Thừa đã bán ngươi và ta cho Hạ đình (triều đình Hạ quốc), ta nay giờ Tý (23h-1h), quan binh Hạ quốc sẽ phái người đến bắt ngươi.”

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm sao biết?” Tát Loan nói.

“Thu đồ vật!” Tiêu Côn gầm lên một tiếng, Tát Loan tức khắc hoảng loạn, cảnh tượng ngày chạy trốn khỏi Thượng Kinh bắt đầu tái diễn. Tát Loan sờ soạng khắp nơi dưới gối.

“Ngọc tỷ đâu?” Tiêu Côn nói: “Ngọc tỷ truyền quốc mang theo, những thứ khác không cần lo! Còn đang tìm cái gì?!”

Khi thành Thượng Kinh bị phá, Thiên Tộ Đế Gia Luật Diên Hi đã phó thác ngọc tỷ truyền quốc cùng hoàng trữ Gia Luật Nhã cho Tiêu Côn. Điều này quan trọng nhất, nó đã được truyền xuống từ thời Tần, từ Hán đến hai triều Nam Bắc, được Đại Khu Ma Sư Trần Tinh đưa đến Đông Tấn, rồi sau đó truyền đến Tùy Đường, lại đến sau khi Chu Ôn soán Đường, các nước cát cứ, rơi vào tay Lý Tùng Kha – đế vương của Hậu Đường. Sau đó, Thạch Kính Đường – cũng tức là “vua bù nhìn” nổi tiếng – phản loạn, ngọc tỷ quy về Thạch Tấn (tức Hậu Tấn của Thạch Kính Đường).

Không lâu sau đó, Khiết Đan phạt Tấn, Tấn đế Thạch Trọng Quý thân chết, ngọc tỷ truyền quốc bị Liêu Thái Tông Gia Luật Đức Quang mang về, đời đời tương truyền cho đến tận hôm nay.

Tát Loan tìm được ngọc tỷ truyền quốc, đưa cho Tiêu Côn. Tiêu Côn cẩn thận cất giữ, rồi nhìn thoáng qua ra ngoài từ cửa sổ sau.

Bên ngoài biệt viện Hồng phủ, đã bị quan binh Hạ quốc vây quanh dày đặc. Những phàm nhân này đối với Tiêu Côn mà nói, chiến lực đủ để xem nhẹ, nhưng mang theo Tát Loan, hắn cần phải nghĩ ra một biện pháp thích hợp hơn.

Tát Loan đột nhiên nắm lấy Tiêu Côn, nói: “Hồng Thừa cứ như vậy bán chúng ta! Ngươi không giết hắn?”

Tiêu Côn nhìn Tát Loan một cái, không đáp. Tát Loan nói: “Ta mệnh lệnh ngươi, giết bọn họ! Giết sạch tất cả mọi người ở đây!”

Tiêu Côn nói: “Tát Loan! Tỉnh táo một chút! Bây giờ giết người có thể giải quyết vấn đề sao?”

Tiếng ồn ào dần lớn hơn, quân Hạ tiến vào biệt viện. Biết Tiêu Côn đã nghe thấy tiếng động, chắc chắn sẽ ra xem xét, họ đã bố trí trước trên tường, nóc nhà, tất cả những nơi có thể mai phục cung thủ, toàn bộ đều đặt dày đặc cường nỏ, lại dùng một cây cự nỏ tẩm độc hướng về phía cửa biệt viện, hàn quang lấp lánh.

“Cẩn thận Tiêu Côn, hắn sẽ dùng yêu pháp.” Quản gia căng thẳng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, bức tường sau biệt viện ầm ầm nổ tung!

Thoáng chốc vạn tiễn tề phát (muôn mũi tên cùng bắn ra), nhưng lại bị cuồng phong hất bay đi. Kim long phóng vút lên cao, chở Tiêu Côn và Tát Loan trong nháy mắt lao ra khỏi thành. Trên không trung rơi xuống một tờ giấy, bị một mũi tên bay đến ghim chặt vào cột:

【Kẻ phản bội chủ tất có báo ứng này】

Cuồng phong gào thét, bầu trời đêm sáng sủa. Mấy chục vạn người trong thành Bạc Xuyên bị tiếng rồng ngâm đánh thức, không ít người thấy cảnh kim long lấp lánh tỏa sáng, bay về phía đỉnh núi Hạ Lan. Tiêu Côn đã bất chấp việc giấu tai mắt người khác, hắn cần phải lập tức đưa Tát Loan thoát khỏi hiểm cảnh. Tát Loan thì phát ra tiếng hò hét, trong tiếng la đó không biết có bao nhiêu phần sợ hãi, bao nhiêu phần kích động.

Đây cũng là lần thứ hai trong đời hắn được cưỡi rồng.

“Sư phụ!” Tát Loan nói: “Rồng của sư phụ có phun lửa không! Chúng ta quay lại giáo huấn bọn họ!”

Tiêu Côn không trả lời.

Tát Loan ở phía sau không ngừng lay Tiêu Côn: “Vì sao không dùng nó giết chết quân Kim?! Ngươi nói chuyện đi! Mang ta bắc thượng, chúng ta đi tìm đại doanh quân Kim, giết sạch bọn họ!”

“Không, không được.” Tiêu Côn đáp.

“Cái gì?!” Giữa tiếng gió rít, Tát Loan gào lớn, tiến lên vặn long giác, ý đồ làm nó bay trở lại thành Bạc Xuyên, để trút một ngụm ác khí.

“Ta nói, không được!” Tiêu Côn giận dữ nói: “Sư phụ là Khu Ma Sư, không thể dùng pháp lực đi đối phó phàm nhân!”

“Vì sao?!” Tát Loan trên trời còn nhịn không được cãi nhau với Tiêu Côn.

“Không vì sao cả.” Tiêu Côn biết hắn không thể lý giải, nói: “Đứng vững cho ta!”

Rất nhanh, ánh sáng của Ngọc Quyết ảm đạm, kim long từ từ hạ xuống ở sườn tây núi Hạ Lan, yên tĩnh đậu trên vùng hoang dã dưới chân núi.

Ba mươi phút, kim long bay ra gần trăm dặm. Tuy vẫn còn trong lãnh thổ Tây Hạ, nhưng nơi đây đã miểu không dân cư.

Bóng đen của núi Hạ Lan bao phủ trên đường chân trời, giống như người khổng lồ ngủ say trong màn đêm. Nhìn xa hơn về phía tây, còn lại là hoang dã mênh mông vô bờ, gió thổi ào ào, trên bình nguyên thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru.
Tát Loan bị lạnh đến toàn thân run rẩy, mặt đã gần như bị cuồng phong thổi cứng đờ.

Tiêu Côn đáp: “Sư phụ có thể mang binh ra trận giết địch, nhưng tuyệt không thể lấy sức mạnh siêu việt thế gian, dùng pháp thuật đi thay ngươi giết người. Pháp lực là dùng để đối phó yêu ma. Nếu dựa vào tu vi bản thân mà tàn sát phàm nhân, rồi sẽ có một ngày phải chịu thiên phạt. Ngươi muốn ta biến thành ma sao?”

Tát Loan trào phúng nói: “Bao nhiêu người vì Đại Liêu đầu có thể rơi, máu có thể chảy, lại làm sao mà trời phạt? Cũng chỉ là một cái tính mạng, đổi về quốc gia của ngươi, mua bán này không phải rất có lời sao?”

“Lấy thủ đoạn như thế để phục quốc, ngươi cho rằng chính mình có thể bảo vệ được quốc thổ?” Tiêu Côn lớn tiếng nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân*, ngươi há biết dưới bầu trời này không có Khu Ma Sư có tu vi cao cường hơn sư phụ?”

(*Ngoài trời còn có trời, trên người còn có người, ý nói có người giỏi hơn)

Tiêu Côn không khỏi nghĩ đến Hạng Huyền cõng trên vai thanh Trí Tuệ kiếm. Nếu hắn làm như vậy, có lẽ sẽ hoàn toàn nhập ma, đến lúc đó Hạng Huyền sẽ cầm kiếm đến thảo phạt hắn.

Tát Loan dùng ánh mắt thù hận đánh giá Tiêu Côn một lúc lâu. Tiêu Côn định nghiêm túc giải thích với hắn, thì Tát Loan lại khinh thường nói: “Nói không lại ngươi.”

Tiêu Côn khống chế cảm xúc của mình, ngồi xuống một bên.

“Ngươi về sau sẽ hiểu, trước tìm chỗ nào đó qua đêm đã.” Tiêu Côn nói: “Bình minh thì đi về phía tây bắc.”

Họ vội vàng thoát khỏi thành Bạc Xuyên, rất nhanh lại phải một lần nữa bước lên con đường lưu lạc nghiêng ngả.

Tiêu Côn tìm được chỗ chắn gió trước loạn thạch than (bãi đá lởm chởm), ý bảo Tát Loan nghỉ tạm. Búng tay một cái, ngọn lửa xanh lam bật lên, đốt cháy gỗ khô, sau đó hóa thành ngọn lửa cam rực rỡ vờn quanh bốc lên.

Tát Loan ở trong doanh địa tạm thời này sưởi lửa, sắc mặt âm tình bất định*.

(*Lúc buồn lúc vui, thay đổi thất thường)

Tiêu Côn nghĩ đi nghĩ lại, lại bắt đầu do dự có nên an ủi hắn vài câu không. Dù sao tất cả những gì xảy ra trong nửa năm qua, đối với một đứa trẻ mười ba tuổi mà nói, thực sự quá trầm trọng.

Nhưng hồi tưởng lại thời thiếu niên của mình, cũng là như vậy mà vượt qua, con người luôn phải đối mặt với trắc trở mới có thể trưởng thành.

Cuối cùng Tiêu Côn không nói gì cả, lưng dựa vào một tảng đá, nhắm mắt lại.

Không bao lâu, hắn nghe thấy tiếng nức nở lờ mờ, mở mắt thoáng nhìn Tát Loan.

Tát Loan đang lau nước mắt trước lửa trại, ban đầu là tiếng khóc kìm nén, sau đó là tiếng khụt khịt, hai mắt đỏ bừng, vai không ngừng run rẩy.

Tiêu Côn thở dài.

Trong mắt Tát Loan tràn đầy nước mắt của khuất nhục và không cam lòng. Sau vài lần lau nước mắt, hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Nhất thời, hai người trước lửa trại không nói gì. Tát Loan đột nhiên nói: “Đưa ta trở về.”

Tiêu Côn mở mắt ra, mờ mịt nhìn Tát Loan.

“Ta nói, đưa ta trở về, để họ bắt ta, rồi đưa đến Hội Ninh giao cho Kim quốc.” Tát Loan run giọng nói.

“Ngươi đang nói cái gì?” Tiêu Côn khó có thể tin nói.

Tát Loan: “Những ngày này, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Ngươi căn bản không nghĩ giúp ta phục quốc. Một khi đã như vậy, ta thả ngươi tự do, Tiêu Côn. Ngươi không cần lại vì Gia Luật gia cống hiến.”

Tiêu Côn kìm nén xúc động muốn đánh hắn.

“Ngươi lại nghĩ ta như vậy sao?” Thanh âm Tiêu Côn phát ra run rẩy.

Tát Loan: “Xong rồi! Đã toàn xong rồi! Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì! Ta chỉ là một cái trói buộc!”

Tiêu Côn hít sâu một hơi, không biết nên mắng hắn một trận, hay đơn giản là đánh hắn. Cuối cùng chỉ đành tạm thời không để ý ta, đợi hắn tự mình bình tĩnh lại. Tiêu Côn đã cố gắng hết sức để lý giải Tát Loan. Dù sao Tát Loan đã mất đi tất cả, người thân đều đã chết, quốc gia cũng bị diệt. Hắn còn nhỏ, hắn không thành thục, từ trước hàng năm thâm cư trong cung, cũng không có người dạy cho hắn đạo lý lớn về nhẫn nhục phụ trọng.

“Ngươi bình tĩnh một chút.” Tiêu Côn trầm giọng nói: “Ta không muốn nghe ngươi la to nữa, ta rất mệt, Tát Loan.”

Sức nhẫn nại của Tiêu Côn đã kề bên cực hạn, hắn nhắm hai mắt. Tát Loan còn muốn nói gì đó, Tiêu Côn giơ tay, làm một động tác, thanh âm Tát Loan đột nhiên im bặt, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ, bị một đạo im tiếng thuật phong bế giọng.

Tát Loan: “……”

Tát Loan giận dữ, nhặt cục đá từ dưới đất lên, chỉ muốn ném về phía Tiêu Côn, nhưng nghĩ lại cũng biết chỉ tự thảo vô vị*.

(*Tự tìm lấy sự mất mặt, không thú vị)

Hắn nổi giận đùng đùng đứng dậy, bỗng nhiên xoay người, không thèm quay đầu lại mà rời xa đống lửa trại.

Tiêu Côn từ đầu đến cuối không mở mắt, hắn chắc chắn Tát Loan sẽ rất nhanh quay trở lại.

Trên bình nguyên đen nhánh, gió lạnh buốt xương, bầy sói vây quanh tứ phía. Tát Loan đi ra ngoài một lát, liền lạnh đến không chịu nổi. Ý chí lực cố chấp muốn rời khỏi Tiêu Côn, nhưng đôi chân lại không nghe lời mà quay trở về.

Tiêu Côn thì không lo lắng hắn lạc đường, dù sao trong hoang dã chỉ có đống lửa trại trước mặt mình đang sáng rực.

Chẳng mấy chốc, Tát Loan run rẩy, lại trở về trước mặt Tiêu Côn, hàm răng không ngừng va lập cập.

Hai người im lặng, chỉ có tiếng Tát Loan tìm kiếm đồ vật.

“Đó là cái gì?” Tiêu Côn bỗng nhiên mở hai mắt, thấy trong tay Tát Loan xuất hiện một con chủy thủ đồng thau nhỏ nhắn. Tát Loan đề phòng nhìn Tiêu Côn, phát ra tiếng kêu hàm hồ như dã thú.

Tiêu Côn đưa tay phất một cái, giải khai im tiếng thuật của Tát Loan, tiến lên trước, nói: “Ngươi từ đâu có được thứ này?”

Tát Loan lập tức chắn ngang con chủy thủ, nói: “Đừng ta đây!”

Tiêu Côn đưa tay ra, nói: “Buông nó xuống! Đây là một món tà vật.”

Con chủy thủ đó tựa hồ đã có rất nhiều năm, trên đó khắc hoa văn Thao Thiết, chỗ chủy bính (chuôi) chính là một con thú đầu hung tợn, toàn thân tỏa ra một luồng hắc khí cực nhạt.

Đó là ma khí! Tiêu Côn liếc mắt một cái liền nhận ra đây tuyệt không phải vật mà Tát Loan có thể giữ được, nhất định là có người đã đưa cho hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số ý niệm hiện lên, kết hợp với lời nói của gã sai vặt Hồng phủ… Cái người đàn ông trung niên đã đến dẫn Tát Loan ra ngoài…

Tát Loan lại nói: “Nghe thấy không?! Tiên sinh! Mau ta cứu ta!”

Tiêu Côn đưa tay giả vờ vồ lấy, quát: “Ngươi đang thi phép gì?! Buông tay!”

Tát Loan dù thế nào cũng không buông tay, nhưng đó đến cùng là vô ích. Tiêu Côn vừa dùng sức, ngón tay của Tát Loan đang nắm chặt chủy nhận (lưỡi dao) bị cứa ra một lỗ hổng, máu đột nhiên phun ra.

Hắc khí ầm ầm bạo phát, Tiêu Côn ném chủy thủ sang một bên, lao về phía Tát Loan, muốn che chắn trước người hắn. Nhưng mà phía sau Tát Loan, một luồng mây đen đột nhiên phát ra, quấn lấy Tát Loan, lập tức kéo lùi về sau. Trong mây đen, phát ra tiếng cười điên dại nghẹn ngào!

Tiêu Côn không còn bất chấp tất cả để bắt Tát Loan nữa. Trực giác được hình thành trong tình thế sinh tử thúc đẩy hắn đưa ra một phán đoán chính xác: trước hết cần đánh bại đối thủ trước mặt, tuyệt đối không thể khinh địch.

Tiêu Côn lùi lại một chút, tay trái ấn đường đao, tay phải rút đao!

Tiêu Côn phi nhanh về phía đám hắc khí. Tát Loan thì đã chủ động trốn sau đám hắc khí, hô: “Tất cả đừng động thủ! Là người một nhà!”

Đường đao trong tay Tiêu Côn lập lòe lam quang, lao về phía hắc khí. Mặt đất cuốn lên một đạo khí kình. Chỉ một thoáng, những tảng đá lộn xộn trên bình nguyên dưới điều khiển của hắc khí, tất cả đều hình thành một trận mưa thiên thạch ào ạt bay về phía hắn.

Tiêu Côn cầm ngang đường đao, phát ra tiếng gầm thét. Đôi tay cầm đao thuận thế chém xuống. Một đạo ánh đao màu xanh đen hình thành hình cung nguyệt (hình trăng lưỡi liềm) ầm ầm nổ bắn ra. Đá núi cách đó không xa đứt gãy, sụp đổ.

“Từ từ! Từ từ đã!” Tát Loan trong tình thế cấp bách quát, “Sư phụ! Nghe ta nói!”

Hắc khí tụ tập thành hình người. Một người nam tử cao lớn cuối cùng cũng hiện thân, tiến lên, giơ tay lên. Con chủy thủ từ mặt đất bay lên, trở lại trong tay hắn, rồi hắn lại xoay người, giao chủy thủ cho Tát Loan.

“Hắn là Thắng Tiên Sinh.” Tát Loan nói: “Hắn là ta giúp ta!”

Tiêu Côn đánh giá người nam tử từ trong hắc khí bước ra, trầm giọng nói: “Ma khí. Ngươi là ma?”

Người nam tử tên “Thắng Tiên Sinh” cao lớn trung niên, thân mặc áo choàng, tuy che khuất khuôn mặt, nhưng dáng người cường tráng, mơ hồ có một cổ phong độ bá giả*.

(*Khí chất của kẻ thống trị, bá chủ)

Hắn đứng thẳng, trên người không có binh khí, phần che tay tay trái đeo một chiếc hình Quỳ bằng đồng thau rất lớn, khiến một tay hắn có vẻ thô to và nặng nề.

Quanh thân hắn, hắc khí khắp nơi thổi quét, cuối cùng được thu lại.

“Sâm La Vạn Tượng trong truyền thuyết đến từ Côn Luân thần đao.” Thắng Tiên Sinh nói: “Ngươi chỉ có một thanh. Một thanh khác đâu?”

Ánh mắt Tiêu Côn dịch đến cây đường đao của mình, rồi lại ngẩng lên, nhìn về phía Tát Loan.

Tát Loan căng thẳng đến cực độ, nói: “Tiêu Côn, ngươi đi đi, không cần lại vì Gia Luật gia cống hiến nữa. Từ nay về sau, ngươi tự do.”

Tiêu Côn không kêu một tiếng, bàn tay nắm đao không ngừng run rẩy.

“Thắng tiên sinh sẽ hiệp trợ ta phục quốc.” Tát Loan nói: “Hắn có rất nhiều thủ hạ đắc lực, hắn không cố kỵ sát thương, ngươi cũng không cần lại mang theo ta cái trói gánh nặng này. Mấy ngày nay, cho ngươi thêm không ít phiền toái, cảm ơn, sư phụ, ngươi là người tốt.”

Tiêu Côn lại nói: “Trở về, Tát Loan, trở về!”

Tát Loan đột nhiên lại quát: “Không! Ý ta đã quyết!”

Thắng Tiên Sinh trầm giọng nói: “Ngươi còn rất trẻ, không biết chuyện hồng trần. Lớn đến nước mất nhà tan, nhỏ đến sinh diệt của con kiến, đều sớm đã khắc rõ trên bánh xe số phận khổng lồ.”

Hơi thở của Tiêu Côn đột nhiên tăng lên. Hắn nghiêng người, tay phải nắm chặt chuôi đường đao, tay trái ấn vào lưỡi đao, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lam, cường độ ánh sáng của ngọn lửa không ngừng bò lên, giống như một vòng sí nhật (mặt trời rực lửa), sắp thiêu đốt hắn thành tro bụi.

“… Mặc cho ngươi có thông thiên hoành lực*, cũng không thể thay đổi.”

(*Sức mạnh to lớn đến mức thông tận trời đất)

“Nhưng Thiên Ma Cung có thể.” Thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ của Thắng Tiên Sinh truyền đến từ trong hắc khí.

Một tiếng rống giận chấn động trời đất, tay trái Tiêu Côn theo khoảnh khắc vung đao mà chảy ra huyết sắc xanh đen. Dưới huyết tế đường đao hóa thành cự cột sét khổng lồ lóe sáng xé toạc bầu trời đêm!

Nhát đao đó gần như xé rách không gian. Thắng Tiên Sinh đang phóng thích hắc khí, cuốn lấy Tát Loan sắp rời đi. Khí đao theo sau ta, ầm ầm xé mở một lỗ hổng, hiện ra cảnh tượng sâu thẳm dưới nền đất u ám.

Sắc mặt Thắng Tiên Sinh biến đổi. Lốc xoáy màu đen cuốn lên. Tiêu Côn lại đã trong giây lát đến trước mặt. Tát Loan hô lớn một tiếng, mở rộng hai tay che trước lốc xoáy hắc khí. Nếu Tiêu Côn không thu tay, nhát đao đó sẽ chém Tát Loan thành hai nửa.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lốc xoáy hắc khí cuốn một vòng, bùng phát ra xung lực, đẩy Tiêu Côn về phía đại địa, mọi thứ trên không trung chợt biến mất.

“Leng keng” một tiếng, đường đao rơi xuống bên cạnh người.

Tiêu Côn phun ra một ngụm máu, quỳ trên mặt đất, nhìn bội đao của mình.

Mặt trời mới mọc buổi sớm mùa đông, vạn đạo quang huy (muôn vàn ánh sáng) chiếu rọi bình nguyên hoang vu, dịu dàng dừng lại trên người Tiêu Côn. Trên vùng hoang dã trống trải, chỉ có tiếng gào thét khàn cả giọng, phẫn nộ đến tột cùng của Tiêu Côn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro