Chương 5: Sơn động

Chương 5: Sơn động

Edit: Siêu lười

Lão hổ kiêu ngạo ngẩng đầu dùng cằm cọ Tô Kiều, nó do do dự dự muốn há mồm liếm liếm, nhưng chưa kịp làm, móng vuốt trong lòng Tô Kiều bắt đầu mài vuốt.

Lão hổ nức nở một tiếng, không dám nói chuyện.

Tô Kiều cùng lão hổ náo loạn một hồi, cuối cùng thật sự nhịn không được nhìn thân hình mấy trăm kg hướng lên mình áp lên, lại tránh né bên cạnh, chỉ vào con linh dương nhỏ còn thở dốc nói: "Ăn cơm trước đi, một lát sẽ không còn tươi nữa."

Vết thương trí mạng của linh dương là ở cổ, vị trí bụng đã bị chảy đầy máu, Tô Kiều suy đoán có thể là móng vuốt của lão hổ cào.

Mặc dù còn chút hơi thở, nhưng cũng không có sức lực tiếp tục chạy chỉ có thể nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Nghe Tô Kiều nói xong, lão hổ đi đến bên người linh dương, không có ăn ngay tại chỗ, mà ngậm con linh dương lên quay đầu mắt nhìn Tô Kiều, ý bảo cậu đuổi kịp.

Lão hổ cũng không có thói quen dự trữ đồ ăn, bình thường lúc săn đươc con mồi cũng xử ngay tại chỗ, ăn đến căng liền rời đi, lão hổ ngậm con mồi đi phía trước dẫn đường cho cậu, Tô Kiều nhất thường không hiểu lão hổ này muốn làm gì.

Linh dương còn đổ máu từng giọt từng giọt, mùi máu tươi rất nặng, bọn họ đi một đường cũng không đối mặt với hấp dẫn mãnh thú khác.

Nhưng lại ngoài ý muốn là không có bất cứ con mãnh thú nào tới gần, thật giống như là những con mãnh thú đó đối với bọn họ hôm nay làm bữa ăn không có hứng thú.

Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng không có xảy ra nguy hiểm Tô Kiều vẫn thích quan sát.

Đi không bao lâu, lão hổ dừng bước chân.

Linh dương bị tùy tiện vứt trên mặt đất, lão hổ nằm bên cạnh linh dương liếm liếm móng vuốt.

Lúc liếm móng vuốt đôi mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn Tô Kiều.

Tô Kiều nhướng mày đây là tính cho mình để ăn với cơm sao?

"Ngao ô ô." Thấy Tô Kiều không động, lão hổ lăn một vòng trên mặt đất, chân trước không ngừng ở trên người linh dương bào tới bào lui.

Linh dương vốn dĩ cũng chỉ còn một hơi thở, lúc này hoàn toàn chết rồi.

Tô Kiều như cũ không có động tác, Than Nắm Nhỏ cũng ngẩng đầu lên: "Ngao."

Một lớn một nhỏ hai chỉ lông xù xù hướng cậu như hỏi có chuyện gì.

Tô Kiều nghĩ nghĩ nói: "Là cho ta sao?"

Tô Kiều chỉ là suy đoán cậu cũng nói không chính xác, lão hổ cũng nghe không hiểu cậu nói gì, thấy Tô Kiều vẫn không hề động, liền ngậm con linh dương hướng miệng đưa cho cậu.

Tô Kiều: "......"

Lần thứ hai bị lông xù xù đút đồ ăn.

Chỉ là con linh dương lớn như vậy, vẫn là còn sốg, trực tiếp ăn cậu có chút không chống đỡ không được.

Lão hổ hé miệng ngậm linh dương, động tác há miệng của lão hổ có chút hung tàn đáng sợ.

Tô Kiều đối với linh dương không có chút hứng thú, quay đầu né tránh.

Lão hổ ngậm linh dương thăm dò đưa qua, Tô Kiều tiếp tục quay đầu đi, lão hổ tiếp tục truy.

Chỉ là Tô Kiều quay đầu trên dưới trái phải, lão hổ lúc đầu truy còn được, đến sau lại ngồi xổm thân hình có chút không ổn—đuổi đến choáng váng.

Tô Kiều thừa dịp nó buông tha vội vàng mở miệng: "Ngươi trước thả ra, ta đem nó nướng chính lại ăn được không?"

Vừa rồi miệng linh dương hé ra bên miệng, Tô Kiều vẫn luôn nhấp môi nói cũng chưa dám nói.

"Ngao ô~" Lão hổ tựa như lý giải ý trong lời của cậu, đem linh dương buông ra, sau đó ghé vào người linh dương hai chân trước lót ở phía dưới cằm, mắt tròn xoe mở to nhìn rất linh động dính trên người Tô Kiều.

Tô Kiều thấy thế không nhịn được lại rau mèo bự một phen.

Bởi vì biết dã ngoại nguy hiểm, Tô Kiều tùy thân đều mang theo dao.

Tuy rằng dùng cũng không tiện tay lắm nhưng phòng thân bảo vệ mạng không thành vấn đề.

Hiện tại con dao này vừa vặn có thể sử dụng được rồi.

Chỉ là..... nên cắt như thế nào?

Tuy rằng ở nhà Tô Kiều tự mình nấu cơm, trù nghệ cũng không kém, nhưng những nguyên liệu nấu ăn ở nhà đều được trực tiếp mua ở siêu thị đã được xử lý tốt, hiện tại cậu tự thân mình cắt thịt, thật là có chút tìm không được miệng đột phá*

Cầm dao ước lượng trái phải nửa ngày, cuối cùng Tô Kiều vẫn lựa chọn vết cào của lão hổ động dao.

Đã cắt da, hạ dao cũng dùng không ít sức.

Thời điểm cắt tô kiều thân thiết nhìn nhìn con linh dương, từ bề ngoài nhìn lên hẳn là một con ban linh.

Không tính là quá lớn, cũng bốn năm chục ki-lô-gam.

Lão hổ nói ăn, chính là sau khi ăn xong điểm tâm ngọt, không coi là móin chính.

Nhưng nếu tô kiều ăn, thì có lẽ ba bốn ngày mới ăn xong một con.

Đem thịt con ban linh cạo hơn phân nửa, kỹ thuật cắt rau của tô kiều không tốt nhưng thái thịt gồ ghề lồi lõm còn có chút thịt nát, còn có hơn phân nửa không có cạo sạch sẽ.

Tô Kiều đơn giản ngồi xếp bằng ở một bên, một tay cầm dao chậm rì ì cắt, một tay khác vê chút thịt nát đút cho Than Nắm Nhỏ.

Than Nắm Nhỏ từ ngày hôm qua đến bây giờ chỉ ăn chút thịt thỏ nhưng cái thịt khô đó không biết Than Nắm Nhỏ ăn không, dù sao tô kiều phát hiện đã không thấy thịt khô đâu, không biết là ăn rồi hay rơi ở nơi nào.

Mặc kệ ăn hay không ăn, chỉ lo đồ ăn này cũng không đủ.

Vị ban linh tuy không nặng, nhưng vị nhất định không tồi, Than Nắm Nhỏ ngửa đầu vui vẻ ăn thịt trên tay tô kiều.

Tô Kiều cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, cậu hoàn chỉnh cắt một miếng thịt trên cánh tay thô đút cho lão hổ.

Lão hổ vốn dĩ đối với ban linh không có hứng thú, nhưng nó nhìn tô kiều đút cho Than Nắm Nhỏ ăn rồi nghĩ nghĩ đứng dậy đã đi tới, ghé vào người tô kiều nằm ngửa không hề phòng bị lộ ra cái bụng: "Ngao—"

Tô Kiều đem miếng thịt tới bên miệng lão hổ từ trên xuống dưới cậu trực tiếp buông miếng thịt sợ là 'bang' một cái rớt trên mặt lão hổ.

Vì tránh cho tình huống này xảy ra, tô kiều chỉ có thể giơ miếng thịt từng chút từng chút đút cho lão hổ.

Một tay đút cho một con lông xù xù, tô kiều cũng không rảnh tiếp tục lo cắt thịt.

Lão hổ kỳ thực cũng không đói lắm, tô kiều nhìn bụng lão hổ cũng không nhìn ra, đại lông xù xù ăn no tới tìm cậu, chắc là thấy cậu đút cho Than Nắm Nhỏ, thích được đút ăn.

Tuy rằng miếng thịt lớn, nhưng cũng chỉ là đối với tô kiều lão hổ một ngụm trực tiép nuốt cũng không có vấn đề gì.

Lão hổ nửa ngày ngao ô ngao ô, đôi mắt vì ăn mà cong cong cả lên.

Đút xong cho hai hai lông xù, tô kiều cũng bắt đầu chuẩn bị phần ăn cho chính mình.

Vì đi vội vàng, trên người cũng không mang theo gia vị chỉ có khí đốt lửa miễn cưỡng có thể nhóm lửa để nướng.

Tô Kiều nhặt mấy nhánh cây lòng ghép vào nhau tạo thành đống lửa đơn giản, cắt một khối thịt hoàn chỉnh xuyên một nhánh cây khô, đốt lửa nướng thịt là được.

Tô kiều không cắt thịt qua nhiều, sợ không ăn được.

Lão hổ và Than Nắm Nhỏ một lông xù xù ột miếng thịt, đang dùng hai chân trước bẹp bẹp môi ăn đến là vui vẻ.

Thấy tô kiều đốt lửa lên, hai chỉ lông xù xù không hẹn cùng đem lỗ tai vễnh lên đi qua.

Tô kiều không chú ý đến động tác của hai con lông xù, cậu chăm chú nướng thịt, hơi không chú ý nướng đến khét, tô kiều không muốn ăn thịt nướng khét.

Tô Kiều cắt miếng thịt béo khác xuống, mùi thịt nướng bốc lên mỡ chảy xuống, hương thơm bay ra, hai lông xù xù đang ăn thịt tươi ở phía sau cũng dừng miệng.

Than Nắm Nhỏ liếm liếm miệng, cái mũi nhỏ không ngừng rung động, ngửa đầu nhịn không được bị mùi thơm ngào ngạt này hấp dẫn, nhóc trước giờ chưa từng ăn qua đồ có hương vị này.

Tô kiều lấy thịt nướng còn lại trở mặt, cảm giác được độ ấm có chút cao lên, còn tưởng rằng là bị hỏa nướng, cậu hậu tri hậu giác ngẩng đầu, lão hổ không biết từ khi nào ở phía sau dựa vào cậu, Than Nắm Nhỏ cũng lặng lẽ bò tới đùi cậu, ngước lên nhìn cậu.

Tô Kiều xoa xoa Than Nắm Nhỏ, hỏi: "Muốn ăn cái này hử?"

"Ngao ô ô ~" Than Nắm Nhỏ ôm cậu tay liếm liếm, rầm rì đáp lại cũng không biết là đang nói là có phải hay không.

Lão hổ đem đầu đáp ở trên vai Tô Kiều, nghiêng đầu dùng lỗ tai cọ cọ cậu, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm khò khè khò khè.

Tiếng ngáy mèo nhà cùng tiếng ngáy lão hổ không giống nhau, đó là vài lần tiếng phóng đại, hiện tại tiếng ngáy này gần sát bên tai, Tô Kiều cảm giác cả người đều chấn động một chút, nhưng tiếng ngáy lại cảm thấy làm người thấy an tâm.

An tâm tới mức độ nào thì chính là ....muốn quay đầu đem mặt ấn ấn vào bụng lão hổ mà hít hít

Chẳng qua hiện tại trong tay còn nướng thịt, Tô Kiều chỉ có thể đem ý nghĩ muốn hít lông xù xù ấn xuống đáy lòng không đề cập tới.

Tô Kiều đem thịt chia ra làm ba, bản thân để lại một miếng nhỏ, mặt khác một miếng cho cục lông xù, miếng lớn nhất kia cho lão hổ.

Miếng thịt nhỏ quá Tô Kiều sợ vào miệng lão hổ, cũng chưa đủ nhét kẽ răng cho lão hổ.

Lớn một chút tốt xấu gì cũng có thể nhai nhai nuốt vào.

Nướng thịt nửa ngày cũng không đủ để họ đủ nhét kẽ răng, lão hổ liếm liếm miệng trong ánh mắt toát ra vẽ còn muốn ăn.

Than Nắm Nhỏ ôm miếng thịt kia thường thường liếm một ngụm, nó là ăn chậm nhất.

Tô Kiều thấy hai chỉ lông xù xù đối thịt nướng đều rất cảm thấy hứng thú, cậu đem những phần thịt dư cầm lại.

Vốn dĩ tính giữ lại một phần cho lão hổ cùng Than Nắm Nhỏ, chờ về sau bọn chúng đói bụng ăn.

Có điều hiện tại xem ra về sau hai lông xù xù càng thích ăn thịt nướng, vậy cứ nướng rồi chia cho chúng ăn.

Một con bao linh, trừ thịt tươi bị chúng nó ăn lúc đầu thì dư lại toàn bộ nướng chín cũng dùng ban ngày, càng khỏi nói chúng nó vừa ăn vừa chơi đùa, lúc ăn xong con ban linh trời có chút tối

Tô Kiều nhìn sắc trời, thầm nghĩ về sau cũng không thể tiếp tục ăn như vậy nữa.

Một bữa cơm ăn nửa ngày, thật sự là quá lãng phí thời gian.

Vấn đề chỗ ở còn chưa giải quyết, thời gian hôm nay đề đặt trên thịt nướng.

Tô Kiều đứng dậy vỗ vỗ bụi đất, đổ một lọ nước vô đống lửa, đống lửa sau đó hoàn toàn tắt, tưới nước là để ngăn ngừa vạn nhất, nướng thịt ở nơi dã ngoại này phải kiểm tra lửa đã tắt hay chưa.

Than Nắm Nhỏ nhào tới cắn cái đuôi lão hổ, ăn xong thịt nướng lão hổ quỳ rạp trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần, giống như cũng không có ngủ, cái đuôi vẫn luôn vẫy qua vẫy lại, giống như đang chơi với Than Nắm Nhỏ vậy.

Tô Kiều thu dọn đồ vật, mắt nhìn Than Nắm nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi về."

"Ngao." Than Nắm nháy mắt vứt bỏ cái đuôi, một đường chạy chậm vọt tới bên người Tô Kiều ở bên chân cậu cọ cọ.

Tô Kiều cúi đầu đem Than Nắm bế lên, bên kia lão hổ cũng mở mắt, "Rống!"

"Ta......" Tô Kiều muốn nói gì, nhưng mới vừa một mở miệng lão hổ liền đứng lên vài bước đi tới bên người cậu.

Lão hổ đầu tiên là cọ cọ cậu, sau đó há mồm thử cắn vạt áo Tô Kiều hướng bên trái.

"Đây là muốn.... Đi đâu?" tô kiều có chút nghi hoặc, lão hổ một bên thử thăm dò sức lực một bên mang theo cậu đi về bên trái, Tô Kiều sợ nó làm quần áo bẩn, dù sao cậu chỉ mang có một bộ đồ để thay thôi.

Vì bảo vệ quần áo, Tô Kiều đi theo nó đi vài bước.

"Ngày mai ta lại đến tìm ngươi nhé? Hoặc là ngươi tới tìm ta, ta nướng thịt cho ngươi ăn."

Lão hổ nghe vậy giật giật lỗ tai, rõ ràng là nghe nhưng không nghĩ để ý tới.

Tô Kiều dở khóc dở cười, không đúng chuẩn mực.

Lão hổ một đường mang theo Tô Kiều hướng lên trên để đi.

Dưới chân không thay đổi hướng, tô kiều giống như cảm giác được hướng đi, đường có độ đốc.

Cuối cùng, lão hổ ngừng trước một cái sơn động, nó ngồi xổm ngồi ở bên người Tô Kiều, dường như hiến vật quý cọ cọ cậu: "Ngao ô!"


Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro