Chương 114: Kế hoạch
Cái gì mà có thể nắm chắc, đã từng đào rỗng một nửa kho năng lượng của sao Thiên Vực?
Khi nghe Thẩm Tinh Đường nghiêm túc nói ra những lời này, anh Trương đưa tay lên gắt gao che lại mặt mình, quá khứ không dễ nhắc đến, nhưng chuyện ở sao Thiên Vực lúc trước mọi người đều đã hưởng lợi từ đó.
Thẩm Tinh Đường tiếp tục nói: "Trung tướng, cậu ấy là một kỹ thuật viên sửa chữa cơ giáp, các công cụ trong túi sửa chữa có thể hỗ trợ cho việc sửa chữa tại hiện trường."
Ánh mắt của trung tướng dừng lại trên người Thẩm Tinh Đường, Thẩm Tinh Đường cũng tự tin nhìn lại ông.
Chỉ trong vài giây đối mắt, tầm mắt của trung tướng rời đi, như thể đã chấp nhận hành động sửa chữa khẩn cấp tạm thời của kỹ thuật viên. Ông nhìn về phía Khâu lão: "Bảo Tiểu Lục truyền tình hình từ hiện trường qua, chuẩn bị sẵn sàng mọi phương án."
Khâu lão lập tức thông báo cho Trung tá Lục.
Trung tướng vừa mới nói xong, ông đột nhiên nhìn thấy trong góc màn hình giám sát, một người đàn ông mặc bộ đồ chiến đấu màu đỏ trắng đang tựa vào đó.
Ông hơi nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên người đối phương, nhưng rất nhanh góc quay của camera lại chuyển lên các ống dẫn trên cao, người kia đã biến mất khỏi phạm vi giám sát.
Trong kho năng lượng của trạm C-147, năng lượng lỏng đã nhỏ giọt khắp mặt đất, cả hệ thống ống dẫn trở nên trơn trượt và khó leo lên. Trung tá Lục khi thấy người thanh niên kia leo lên, theo bản năng đã lo lắng vì sợ cậu làm xằng làm bậy, nhưng khi thấy cậu leo lên một cách thuần thục, không biết vì sao sự lo lắng trong lòng hắn đã giảm bớt một chút.
Trung tá Lục nhìn về phía Du Tố ở bên cạnh, nhưng Du Tố không có bất kỳ hành động gì, chỉ là đứng ở đó quan sát.
"Cậu có vẻ rất tin tưởng cậu ta." Trung tá Lục nói.
Du Tố dựa vào tường, bên cạnh anh là hai vết nứt của tường đã bị vỡ, anh nhàn nhạt đáp lại: "Thế à?"
"Đúng vậy." Trung tá Lục dời ánh mắt đi, "Ít nhất là 8 năm trước, cậu sẽ không giao nhiệm vụ phòng thủ cho một đồng đội khác."
Hắn nâng bước đi về phía vị trí của thiết bị năng lượng, tiến hành kiểm tra tình hình của thiết bị.
Du Tố nghe thấy Trung tá Lục nói như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Trầm Lâm đang càng lúc càng leo cao, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh của đối phương, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trung tá Lục tiếp cận thiết bị năng lượng, mới nhận ra tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Thông tin của các ống dẫn trên thiết bị năng lượng trung tâm đã thay đổi hoàn toàn, Trung tá Lục quét mắt qua tình hình phức tạp của các ống dẫn hiện tại, rồi ngước lên nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ở trên cao, không biết cái người thanh niên trẻ tuổi kia sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?!
Kho năng lượng vốn có các ống dẫn kết nối với hệ thống phòng thủ, cung cấp nguồn năng lượng lâu dài cho hệ thống phòng thủ này, các ống năng lượng này đã được gia cố đặc biệt. Tuy nhiên, khi các bức tường bên trong bị phá hủy, đã gây ra vấn đề cho một số ống năng lượng cung cấp cho hệ thống phòng thủ. Việc sửa chữa không hề đơn giản, nó giống như việc phải tìm ra ống năng lượng nào kết nối với hệ thống phòng thủ, sau đó phải thu thập toàn bộ năng lượng từ kho năng lượng rồi cung cấp lại cho hệ thống phòng thủ.
Trung tá Lục nhìn vào những ống dẫn năng lượng hỗn loạn trước mắt, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
Hắn gửi những thông tin này qua thiết bị liên lạc cho tổng cục Coria. Khi nhận được tin tức, mọi người trong tổng cục đều rơi vào trầm tư.
Một nhân viên có nghiên cứu sâu về các ống dẫn năng lượng lên tiếng: "Cách nói của Trung tá Lục cũng không sai, nếu vấn đề là do chấn động gây ra, thì hiện tại việc sửa chữa đúng là phải tìm ra ống năng lượng tương ứng, hơn nữa phải dựng lại một đường ống năng lượng ổn định. Tuy nhiên, hiện tại các biện pháp khẩn cấp đã được kích hoạt, các ống năng lượng đã bị xáo trộn, bản đồ hệ thống ống dẫn ban đầu chưa chắc đã khớp với tình hình hiện tại."
"Không phải là không thể thao tác." Nhân viên giải thích thêm: "Chỉ là độ khó của công việc này cực kỳ khó khắn. Với tốc độ suy yếu hiện tại của hệ thống phòng thủ, tình huống đáng lo nhất chính là nếu không kịp sửa chữa xong, hệ thống phòng thủ sẽ hoàn toàn sụp đổ."
Khâu lão: "Có thể tính toán được hướng đi của các ống năng lượng hiện tại không?"
"Yêu cầu Trung tá Lục gửi tất cả tình hình tại hiện trường qua thiết bị liên lạc cho chúng tôi." Nhân viên đáp: "Chúng tôi sẽ lập tức tiến hành tính toán..."
Lời còn chưa kịp dứt, màn hình giám sát cho thấy người thanh niên đã leo tới một trong các ống dẫn.
Đó là một trong các ống năng lượng bị nứt vỡ, chất lỏng năng lượng màu đen đang nhỏ giọt từ vết nứt xuống, chất lỏng trơn dính đang lan ra gần như sắp bao phủ toàn bộ ống dẫn.
Nhân viên nói: "Cậu ấy có lẽ muốn sửa chữa vết rò rỉ trước."
"Nhưng vị trí vết nứt kia nằm ở ngoài cùng, xung quanh không có điểm tựa, dù có muốn sửa chữa cũng khó mà tiếp cận được vết nứt đó ——"
Lúc này, người thanh niên đã đến vị trí cần thiết.
Bộ đồ chiến đấu trên người cậu đã dính đầy chất lỏng năng lượng màu đen, nửa thân người không thể nhận ra màu sắc ban đầu của bộ đồng phục. Sau khi nhanh chóng đánh giá tình hình của ống dẫn, cậu co chân kẹp vào điểm nối của ống dẫn, toàn bộ cơ thể của cậu gần như lơ lửng trên không trung, điểm tựa duy nhất là chân trái. Nửa thân người còn lại của cậu gần như treo lơ lửng trong không khí, cậu dùng một tư thế cực kỳ xảo quyệt để tiếp cận vết nứt đang rỉ ra chất lỏng năng lượng.
Nhìn thấy thao tác này, những nhân viên trước đây nói là không thể làm được đều trợn mắt há hốc mồm, "Chỉ dựa vào một chân để giữ thăng bằng???"
Trên thực tế, Ứng Trầm Lâm chính là dựa vào một chân để giữ thăng bằng cơ thể. Mặc dù ống dẫn ở đây trơn trượt, nhưng so với môi trường phức tạp bên trong cơ giáp mà nói, khu vực này có khá nhiều điểm có thể thao tác, đủ để cậu tiếp cận được vết rò rỉ. Chất lỏng năng lượng văng ra rơi lên mặt cậu, Ứng Trầm Lâm đành phải nhắm một mắt để tránh ảnh hưởng tầm nhìn, rồi từ trong túi sửa chữa lấy kính bảo vệ mắt ra đeo vào.
Việc sửa chữa khẩn cấp đối với một kỹ thuật viên sửa chữa là thao tác rất cơ bản. Sau khi đảm bảo cơ thể thăng bằng, Ứng Trầm Lâm ngay lập tức lấy ra công cụ phù hợp.
Các công cụ cường lực không thể sử dụng, cậu lo sợ tia lửa từ công cụ có thể gây ra cháy nổ, vì vậy cậu chỉ có thể sử dụng súng keo đặc biệt cỡ nhỏ để lấp đầy vết nứt. Cậu từng chút một di chuyển vị trí, một tay kiểm tra vết nứt trên ống dẫn, tay kia thì kịp thời tiến hành sửa chữa vết nứt.
May mắn thay, vết nứt trên ống dẫn này không dài quá nửa mét, việc sửa chữa không tốn quá nhiều thời gian.
Khi hoàn thành việc sửa chữa ống dẫn, trái tim đang căng thẳng của Ứng Trầm Lâm tạm thời được thả lỏng.
Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, vì miếng vá sử dụng vật liệu từ cơ giáp, độ bền không thể so sánh với vật liệu ống dẫn thực sự. Lớp vá này chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian nhất định, cậu phải tận dụng khoảng thời gian này để xây dựng lại một ống dẫn mới.
Cậu từ từ xuống khỏi ống dẫn, ngẩng đầu xác định mục tiêu tiếp theo, sau đó lập tức leo về phía đó.
Phương pháp thao tác để thay đổi hướng của ống dẫn thực sự có thể tiếp tục bảo vệ hệ thống phòng thủ, nhưng vấn đề cơ bản mà Ứng Trầm Lâm lo ngại nhất vẫn chưa được giải quyết. Trong quá trình hành động, những lời của Du Tố vẫn luôn văng vẳng trong đầu cậu, nếu trạm cơ sở bị phá hủy, biên giới sẽ thất thủ.
Vị trí của khu vực ô nhiễm Coria thực sự rất đặc biệt... Nếu biên giới thất thủ, khả năng lớn nhất chính là điểm cốt lõi Coria này sẽ biến mất. Cậu không biết dưới lòng đất có thứ kỳ quái gì, nhưng qua những biểu hiện của Trung tá Lục và phản ứng năng lượng bất thường trong trạm cơ sở, có lẽ thứ chôn sâu dưới lòng đất chính là mối nguy hiểm mà cả quân biên giới và Cục quản lý hiện nay cũng đều không thể giải quyết được, đủ sức hủy diệt hoàn toàn khu ô nhiễm Coria.
Dựa trên góc độ này mà đoán, cậu có thể hiểu được tại sao Trung tá Lục lại phải kiên trì bảo vệ trạm cơ sở.
Trạm cơ sở này là lớp bảo vệ cuối cùng đối với thứ đó, một khi thất thủ, hậu quả sẽ không thể lường trước.
Ứng Trầm Lâm rất hiểu suy nghĩ của quân đội biên giới, nhưng việc kiên trì như vậy, cho dù bảo vệ được trạm cơ sở, bọn họ cũng không thể đảm bảo sự an toàn của tất cả các kỹ thuật viên cơ giáp.
Cậu không muốn thấy kết quả như vậy, cảm thấy vẫn còn cách nào đó có thể đẹp cả đôi đường.
Suy nghĩ đến đây, Ứng Trầm Lâm nhìn lên phía trên, ở đây có nhiều năng lượng như vậy ——
Đột nhiên cậu nghĩ ra cái gì đó.
Ở bên ngoài, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hình ảnh trên màn hình giám sát, chỉ thấy chàng trai trẻ kia leo trèo rất nhanh, trên lưng mang một chiếc túi sửa chữa to như vậy, cậu di chuyển trên ống dẫn trơn trượt như đi trên mặt đất, đến mỗi vị trí ống dẫn, cậu lập tức điều chỉnh lại hướng của các ống năng lượng.
Nhân viên trong phòng điều khiển tổng lập tức tính toán tình hình các đường ống dẫn tại hiện trường, khi bản vẽ mới được đặt trước mặt Giám đốc Coria, hắn chợt sửng sốt. Trên bản vẽ mới có một số điểm đặc biệt được đánh dấu, gần như giống hệt với những gì mà kỹ thuật viên sửa chữa đang hành động trên màn hình giám sát, chỉ có điều kỹ thuật viên sửa chữa tại hiện trường di chuyển nhanh hơn, gần như trong quá trình hành động đã dự đoán được bước tiếp theo.
Một kỹ thuật viên sửa chữa, sao lại quen thuộc với việc thao tác các đường ống dẫn như vậy?
Giám đốc Coria trong lòng vô cùng chấn động, vừa rồi bà chủ Thẩm căn cứ KID nói gì nhỉ? Đào rỗng một nửa kho năng lượng của sao Thiên Vực...?
Chuyện gì đã thực sự xảy ra trong khu vực ô nhiễm sao Thiên Vực mà thế giới bên ngoài không biết được?!
Khâu lão lại nhìn bóng dáng của chàng trai trẻ, dường như ông nhìn thấy bóng hình của một người khác trên người cậu.
Thẩm Tinh Đường đối với Ứng Trầm Lâm chưa bao giờ thất vọng, bởi vì đại bảo bối của cô có thể cung cấp năng lượng vô tận cho các đồng đội kỹ thuật viên cơ giáp trong khu vực phòng thủ trạm cơ sở khi tất cả đều thiếu hụt năng lượng. Khi đó, việc 'trưng dụng' năng lượng cũng đã làm được, giờ chỉ là tìm được các ống dẫn năng lượng phù hợp trong mạng lưới ống dẫn hỗn loạn. Mặc dù các ống dẫn đã bị xáo trộn, nhưng đối với người lần đầu tiếp xúc với hệ thống ống dẫn năng lượng trong trạm C-147 mà nói, hỗn loạn hay không thực ra không có sự khác biệt quá lớn.
"Này, không đúng? Tại sao cậu ấy lại động vào cái ống dẫn này?" Nhân viên cầm bản vẽ đột nhiên lên tiếng.
Mọi người trong phòng điều khiển tổng nghe vậy nhìn theo hướng mà nhân viên chỉ vào, quả thật, vị trí ống dẫn mà bọn họ tính toán có sự sai lệch so với hiện trường. Khâu lão nhìn vào vị trí mà Ứng Trầm Lâm đang di chuyển, ống dẫn mà cậu động vào không liên quan nhiều đến hệ thống phòng thủ, việc ống dẫn đó có được di chuyển hay không cũng không quan trọng, chỉ là ông không hiểu, khi Ứng Trầm Lâm đã hiểu rõ mọi tình huống, tại sao lại muốn động vào nó?
Thẩm Tinh Đường cau mày nhìn, do dự rồi nói: "Hình như cậu ấy không chỉ di chuyển một cái ống dẫn."
Tại hiện trường, trong kho năng lượng, các ống dẫn liên tục được di chuyển, Ứng Trầm Lâm tháo tác các công tắc ống dẫn treo lơ lửng, mọi hướng chảy năng lượng trong khu vực đều thay đổi theo thao tác của cậu.
Trong kho năng lượng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng bước chân của Ứng Trầm Lâm khi chạy trên các ống dẫn cùng với âm thanh khi xoay các công tắc ống dẫn. Sau khi hoàn thành việc sửa chữa các ống dẫn rò rỉ, tốc độ của cậu trở nên nhanh hơn, sự thay đổi ở các van công tắc ống dẫn trong kho làm cho các dòng năng lượng hỗn tạp lại bắt đầu đi theo tuyến đường ống dẫn mới.
Trung tá Lục không đi xa, hắn đứng trước thiết bị năng lượng trung tâm, nhìn thấy các màu sắc đại diện cho các loại năng lượng trong bảng điều khiển chia ra chảy ngang, rồi lại tụ lại thành một ống dẫn. Việc này không ảnh hưởng đến chức năng trong đó, Ứng Trầm Lâm gần như đã tái tạo một tuyến đường năng lượng mới, dẫn đến hệ thống phòng thủ trên nền tảng cân bằng cũ.
"Bao nhiêu ống dẫn như vậy mà cậu ấy lại có thể nhớ hết được."
"Không ngạc nhiên khi ban đầu cậu ấy muốn vá ống trước, ống dẫn trong hệ thống phòng thủ đã gặp vấn đề, cậu ấy đang điều chỉnh lại tuyến đường năng lượng."
Khi chứng kiến sự điều chỉnh ống dẫn thành thạo như vậy, anh Trương dường như đã hiểu tại sao năng lượng trên sao Thiên Vực lại bị tiêu hao nhanh như vậy rồi. Hắn nhìn cảnh tượng này với tâm trạng phức tạp, rồi liếc nhìn sang Thẩm Tinh Đường vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh. Dù bao nhiêu lần hắn cũng phải cảm thán một câu, KID rốt cuộc đã đào đâu ra được một bảo bối như vậy?!
Anh Trương hỏi: "Cô thực sự bỏ ra 8000 tinh tệ để thuê cậu ấy à?"
"Lại hỏi tin tức à?" Thẩm Tinh Đường liếc nhìn nói: "Tôi còn bỏ ra 4000 tinh tệ để mời một người quản lý cửa hàng trực tuyến toàn năng nữa đấy."
Anh Trương: "......"
8000 tinh tệ là thật.
"Có vẻ như có thể vận hành rồi." Một nhân viên lên tiếng.
Thẩm Tinh Đường và anh Trương ngay lập tức nhìn về phía màn hình giám sát, chỉ thấy chàng trai kia vẫn luôn chạy trên các ống dẫn đã từ trên cao của ống dẫn đi xuống. Trên người đối phương dính đầy năng lượng màu màu đen, đã hoàn toàn không thể nhận ra bộ đồ chiến đấu ban đầu, ngay cả kính sửa chữa cũng đầy những vết nước màu đen bắn lên.
Sau khi cậu tiếp đất, đặt cái túi sửa chữa xuống, rồi chạy đến trước thiết bị năng lượng trung tâm.
Khi khung yêu cầu quyền hạn để điều chỉnh ống dẫn năng lượng hiện ra, Trung tá Lục đang chuẩn bị dùng bộ liên lạc để yêu cầu mật khẩu quyền hạn, thì lại nhìn thấy chàng trai trẻ đứng bên cạnh hắn đã tháo găng tay ra, lấy ra một cái quang não từ trên người ra bắt đầu tính toán.
Khi thấy một loạt thao tác này, Trung tá Lục dừng lại động tác yêu cầu liên lạc, ngay sau đó nhìn thấy Ứng Trầm Lâm nhập vào mật khẩu quyền hạn.
Khi mật khẩu quyền hạn vừa được nhập vào, quyền thay đổi ống dẫn đã được thông qua.
Ứng Trầm Lâm nhìn vào hệ thống đang vận hành bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, đột nhiên có âm thanh của người khác truyền đến.
Trung tá Lục nhìn Ứng Trầm Lâm, sắc mặt hơi phức tạp: "Mật khẩu quyền hạn đặc biệt này sao cậu có được?"
Ứng Trầm Lâm khựng lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, đang định lên tiếng thì tiếng bước chân từ phía bên kia truyền đến.
Du Tố vài bước đã đi tới, vừa vặn đứng vị trí bên cạnh Ứng Trầm Lâm.
Ứng Trầm Lâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trung tá Lục, mà lại hỏi một vấn đề khác: "Trung tá Lục, trước đó chúng ta cần xác định một vấn đề."
"Cấp trên đã phê duyệt yêu cầu của tôi, tôi có thể tiết lộ chi tiết nhiệm vụ cho các cậu." Trung tá Lục tưởng Ứng Trầm Lâm còn muốn hỏi về các vấn đề trong trạm cơ sở, đang chuẩn bị giải thích đơn giản tình hình hiện tại, ai ngờ đối phương lại chủ động đề cập đến một vấn đề khác.
"Chuyện trạm cơ sở để sau rồi nói, có một vấn đề nghiêm trọng hơn." Ứng Trầm Lâm chủ động lên tiếng: "Vấn đề về ống dẫn năng lượng chỉ là giải quyết tạm thời, hệ thống phòng thủ cần năng lượng hỗn hợp, trong đó một ống dẫn năng lượng hỗn hợp không đủ, dù hệ thống phòng thủ có thể hoạt động bình thường, nhưng cũng không thể duy trì lâu."
Trung tá Lục nghe vậy trầm giọng nói: "Vấn đề năng lượng chúng tôi sẽ giải quyết càng sớm càng tốt."
"Tôi lo lắng thời gian hỗ trợ không đủ, kỹ thuật viên cơ giáp của chúng tôi không thể chịu đựng lâu được." Ứng Trầm Lâm nhìn hắn, "Quân biên giới các anh đã ra vào khu ô nhiễm nhiêu lần như vậy, những chất ô nhiễm hệ năng lượng bên ngoài kia là như thế nào?"
Trung tá Lục do dự một chút.
Bên cạnh, Du Tố giọng điệu hơi lãnh đạm: "Anh ta không thể trả lời cậu đâu."
"Vấn đề này tôi không thể trả lời cậu, không phải tôi cố tình giấu giếm." Trung tá Lục liếc mắt nhìn Du Tố một cái, đúng sự thật nói: "Chỉ có thể nói rằng trong các cuộc trinh sát trước đây của quân đội biên giới, chúng tôi hoàn toàn không phát hiện ra loại chất ô nhiễm này, không thể cung cấp thông tin chính xác cho cậu."
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tất cả mọi người trở tay không kịp trong lần hành động này. Trước lần trinh sát cuối cùng vào năm ngoái, tình hình trong khu cấm đã rất tốt, mức độ ô nhiễm có thể nói là thấp nhất trong nhiều năm qua. Vì vậy, lần này sự xuất hiện của các chất ô nhiễm năng lượng cũng như các báo cáo về vũ khí ngầm tấn công con người là chưa từng có. Trung tá Lục khẽ nhíu mày, "Nhưng tôi đoán những chất ô nhiễm này có thể liên quan đến bể nuôi cũ của viện nghiên cứu."
Ứng Trầm Lâm nghi hoặc: "Bể nuôi cũ?"
Trung tá Lục: "Bộ phận nghiên cứu đó đã bị ngừng từ 20 năm trước, hiện tại tài liệu liên quan vẫn bị niêm phong ở tầng -1 của viện nghiên cứu."
Ứng Trầm Lâm hỏi thẳng: "Cửa vào tầng -1 ở đâu?"
*
Trong phòng điều khiển tổng, khi hệ thống phòng thủ của trạm cơ sở C-147 đã có năng lượng mới đi vào, khi tín hiệu cảnh báo năng lượng từ trạm C-147 biến mất, mọi người trong phòng điều khiển đang căng thẳng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Thật sự thành công rồi?"
"Khâu lão, tín hiệu cảnh báo đã biến mất, hệ thống phòng thủ đang phục hồi lại hoạt động bình thường."
"Thật tốt quá!"
Mọi người trong phòng điều khiển cũng không ngờ rằng vấn đề bất ngờ của trạm cơ sở lại được kỹ thuật viên sửa chữa của KID giải quyết. Không lâu trước đây, bọn họ còn lo lắng về những hậu quả không thể giải quyết được từ sự cố của trạm cơ sở, hiện giờ nhìn thấy tình hình đã được cải thiện, nhiều vị lãnh đạo có mặt nhìn Ứng Trầm Lâm trên màn hình giám sát với ánh mắt đầy sự tán thưởng.
Ánh mắt của Khâu lão dừng lại trên người Ứng Trầm Lâm, góc nhìn của camera không zoom gần, chỉ là nhìn vào bóng lưng của đối phương, không hiểu sao ông lại nhớ đến Ứng Tùng Sơn nhiều năm trước. Trạm cơ sở C-147 là do một tay Ứng Tùng Sơn xử lý, thời trẻ ông và Ứng Tùng Sơn cùng làm việc tại trạm cơ sở, ông thường xuyên nhìn thấy Ứng Tùng Sơn cùng với nhóm nhân viên trong trạm vừa trò chuyện vừa xử lý tất cả các vấn đề phát sinh từ trạm cơ sở.
Ứng Tùng Sơn đã từng nghiên cứu vũ khí, nhưng trước đó hắn là một nhà thiết kế cơ giáp.
Từ thanh niên đến trung niên, phần lớn cuộc đời hắn đã cống hiến cho biên giới. Nếu năm đó không có chất ô nhiễm biến dị kia, có lẽ ông và Ứng Tùng Sơn hẳn là sẽ cùng nhau làm việc cho đến khi về già. Nhưng chất ô nhiễm kia đã xuất hiện, chất ô nhiễm bộc phát tấn công, quân đội biên giới và các nhà nghiên cứu liên tiếp hy sinh, Ứng Tùng Sơn trong khoảng thời gian đó đã già đi vài tuổi, cuối cùng phải từ chức do cảm thấy có trách nhiệm.
Khi đó, ai cũng biết tất cả không phải là lỗi của hắn, nhưng hắn vẫn gánh vác tất cả mọi chuyện một mình.
Trong khi những người khác trong phòng điều khiển tổng đang thì thầm bàn luận, một nhân viên đột nhiên lên tiếng: "Khâu lão, người trong kho năng lượng đang di chuyển."
Khâu lão hỏi: "Tình hình thế nào?"
Nhân viên trả lời: "Trung tá Lục đã gửi liên lạc, nói bọn họ đang tiến vào tầng -1 của viện nghiên cứu."
Tiến vào tầng -1 của viện nghiên cứu? Khi báo cáo này vừa được truyền đến, sắc mặt của vài người trong phòng điều khiển thay đổi, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía màn hình giám sát. Trong góc nhìn của camera phía xa, có thể thấy chàng trai trẻ đang đứng trước thiết bị trung tâm, mang theo túi sửa chữa, rồi cùng với hai người khác đi về phía khu vực góc chết.
Giám đốc Coria nhìn về phía Khâu lão: "Tầng ngầm -1, tôi nhớ là tài liệu về bể nuôi cũ, đúng không?"
Khâu lão khó hiểu: "Liên lạc với Trung tá Lục, bọn họ vào viện nghiên cứu dưới đất rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Thu hẹp màn hình giám sát, xem có thể theo dõi bọn họ không." Giám đốc Coria nói.
Trên màn hình liên lạc, tầm mắt của vị Trung tướng đại diện cho quân đội biên giới Tinh vực Số 1 dừng lại một lúc trên Du Tố, rất nhanh liền chuyển sang Ứng Trầm Lâm đang đứng bên cạnh Du Tố. Khi màn hình giám sát được thu lại gần, ông có thể nhìn rõ diện mạo của chàng trai trong hình.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai, vài người trong phòng điều khiển tổng sắc mặt hơi thay đổi.
Chàng trai có vẻ rất trẻ, trên mặt cậu vẫn còn dính đầy năng lượng lỏng, chỉ là một góc nghiêng thôi nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ quen thuộc.
"Khâu lão, cậu thanh niên này tên là gì?" Trung tướng hỏi.
Khi Trung tướng đưa ra câu hỏi này, sắc mặt của Thẩm Tinh Đường hơi thay đổi, đang định lên tiếng thì Khâu lão bên cạnh đã lên tiếng trước.
Khâu lão: "Trung tướng, cậu ấy tên là Ứng Trầm Lâm."
Khi nghe thấy cái tên này, Trung tướng hơi hơi rũ mắt, mà hình ảnh của vài người trên màn hình giám sát đã hoàn toàn biến mất.
*
Trong trạm cơ sở, ba người đang chạy về hướng viện nghiên cứu dưới đất. Khoảng cách từ kho năng lượng đến viện nghiên cứu dưới đất khá xa, nhưng Trung tá Lục rất quen thuộc với tình hình bên trong, rất nhanh đã dẫn Ứng Trầm Lâm đi qua một con đường khác dưới viện nghiên cứu để trực tiếp đến tầng -1 của tòa nhà nghiên cứu.
Khi vừa đến gần viện nghiên cứu, phản ứng trên thiết bị năng lượng trong tay Ứng Trầm Lâm trở nên mạnh liệt hơn, tầng -1 của viện nghiên cứu dường như được cấp quyền truy cập. Trung tá Lục sử dụng quyền hạn của mình để mở đường cho Ứng Trầm Lâm.
Độc tác của ba người rất nhanh, khi Trung tá Lục mở quyền truy cập cuối cùng, tầng -1 phủ đầy bụi của viện nghiên cứu dưới đất đã xuất hiện trước mắt bọn họ. Ứng Trầm Lâm đi trước một bước, sau khi quan sát bố cục trong phòng, cậu trực tiếp tiến đến bàn điều khiển của phòng thí nghiệm.
Bàn điều khiển đã lâu không được mở, khi sờ vào đã phủ đầy bụi.
Ứng Trầm Lâm tìm thấy nút mở, khi các màn hình ảo lần lượt sáng lên, cậu nhẹ nhàng thở ra, "Xem ra hệ thống ở đây không bị hỏng."
Chờ đến khi tất cả các hệ thống sáng lên, một bức tường trong suốt ở trung tâm hiện lên hình ảnh của một bể nuôi khổng lồ. Lúc này, bể nuôi trống rỗng, chỉ còn lại vài vết nứt trên sàn nhà.
Du Tố thấy vậy liền nói: "Những thứ ở dưới rất không an phận."
Ứng Trầm Lâm chỉ là nhìn lướt qua, rồi lại tập trung vào hệ thống, cậu bắt đầu truy xuất các tài liệu nghiên cứu ở đây.
Trung tá Lục nhìn vào thao tác của cậu, đang định hỏi thêm về những việc khác, thiết bị liên lạc trên thắt lưng của hắn lại sáng lên.
Hắn đành phải tạm thời rời khỏi phòng thí nghiệm, đi ra bên ngoài nhận cuộc gọi.
Trong phòng thí nghiệm, trong không gian hơi tối tăm, ánh sáng xanh từ màn hình ảo phản chiếu lên khuôn mặt của chàng trai. Du Tố rời ánh nhìn khỏi bể nuôi, quan sát Ứng Trầm Lâm đang truy xuất dữ liệu, "Cậu muốn tra cứu cái gì?"
"Thành phần của bể nuôi." Ứng Trầm Lâm nhìn không chớp mắt.
"Tôi không đồng ý với cách bảo thủ này, dù cho trạm cơ sở này rất quan trọng."
Ứng Trầm Lâm rũ mắt, bàn tay không ngừng thao tác trên bảng điều khiển, "Cho nên tôi muốn xác định một việc, nếu có thể, tôi đại khái có cách giải quyết."
Khi một cửa sổ yêu cầu mật khẩu quyền truy cập bật lên, Ứng Trầm Lâm buộc phải sử dụng lại quang não của mình để tính toán. Sau khi nhập mật khẩu quyền hạn, một hộp tìm kiếm cơ sở dữ liệu xuất hiện trước mắt cậu. Cậu nhập vào từ khóa mấu chốt tương ứng.
[Đang tìm kiếm, xin vui lòng chờ.]
"Vậy cậu định giải quyết như thế nào?"
Anh mắt của Du Tố dừng trên người Ứng Trầm Lâm, trên người chàng trai này có một mùi năng lượng lỏng nồng đậm, nhưng anh một chút cũng không hề quan tâm đến điều này, thậm chí kính bảo vệ trên mặt cũng chưa kịp tháo xuống.
Ứng Trầm Lâm nghe vậy hơi nghiêng đầu, Du Tố đứng ngay bên cạnh cậu.
"Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra tám năm trước." Cậu nhìn đối phương, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi muốn tiêu diệt chất ô nhiễm mà không phải hy sinh bất kỳ ai cả, bảo vệ cái trạm cơ sở này."
Du Tố không trả lời, chỉ là lẳng lặng mà nhìn cậu.
Ứng Trầm Lâm cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời từ Du Tố, chỉ là khi cậu vừa quay mặt đi, cậu cảm nhận được có người đang lau mặt mình.
Cậu hơi ngẩn ra, nhận ra vừa rồi là tay của Du Tố.
Du Tố thu tay lại, đầu ngón tay dính một ít năng lượng lỏng màu đen, đó là thứ vừa mới được lau từ trên mặt Ứng Trầm Lâm.
Anh vẻ mặt bình thản, tự nhiên nhìn về phía cơ sở dữ liệu bên cạnh, nhẹ nhàng nhắc nhở ——
"Đã tìm thấy từ khóa."
Ứng Trầm Lâm sửng sốt một chút, thoáng dời đi tầm mắt nhìn về phía cơ sở dữ liệu, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Vừa rồi khi sửa kho năng lượng, tôi đã động tay động chân một chút."
--- Wattpad @_Tradaocamxa ---
Trời ơi ảnh táy máy em bé của tôi kìa :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro