Chương 116: Nghiệp hỏa
"Ai có thể nói cho tôi biết chiếc cơ giáp đó rốt cuộc là sao không?!"
Khi giọng nói của Triệu Nhạc Kiệt vang lên trong kênh liên lạc, các kỹ thuật viên cơ giáp đang bận rải năng lượng lỏng đều ngẩng đầu lên, nhìn lên trời thấy chiếc cơ giáp màu đen đỏ vút qua trên đầu, tín hiệu đặc biệt của cơ giáp xuất hiện trên hệ thống radar sắp hỏng, các kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong trong phút chốc hoảnh hốt bừng tỉnh.
"Chết tiệt?!"
"Chiếc cơ giáp đó sao vậy?!"
"Phó đội, tình hình thế nào rồi?!"
Triệu Nhạc Kiệt vừa mới leo lên khoang điều khiển, nghe thấy những tiếng hò hét như vậy, liền quát lớn: "Nếu tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi còn phải hỏi các người sao?!"
Âm thanh cùng hành động đột ngột thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong kênh liên lạc, không chỉ người của Tật Phong, đến ngay cả người của KID cũng ngẩn người khi nhìn thấy chiếc cơ giáp đó.
Quý Thanh Phong đang thao tác xịt năng lượng lỏng lấy lại tinh thần, "Đụ má, sao nó lại ra ngoài rồi!!!"
Nói xong, hắn dừng lại: "Chờ đã!? Không phải đã nói là không thể điều khiển chiếc cơ giáp đó sao! Mẹ nó lại không nghe lời bác sĩ rồi!"
Hoắc Diễm chợt sửng sốt, khi nhìn thấy chiếc cơ giáp kia tầm mắt hơi dừng lại, "Du Tố."
Đối mặt với phản ứng của Hoắc Diễm, Du Tố nghe kênh liên lạc ồn ào, nhìn chiếc cơ giáp bay ở phía trước, đơn giản nói: "Tôi đã khuyên rồi."
Lộc Khê nhỏ giọng bổ sung: "Hình như cậu ấy không phải lần đầu không nghe lời bác sĩ."
Các kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong cẩn thận nói: "Tôi đã thấy chiếc cơ giáp này, hình như đây là cơ giáp của Sink..."
"Không cần phải 'hình như' gì cả!" Triệu Nhạc Kiệt chỉ vào hệ thống radar nói: "Hệ thống radar rõ ràng ghi cái tín hiệu này mà!"
Ánh mắt của Thích Tư Thành khóa chặt vào chiếc cơ giáp kia, ngừng một chút rồi nói: "Uyên."
Trên hệ thống radar, tín hiệu của cơ giáp Uyên hơi hơi sáng lên, dấu hiệu đặc biệt của cơ giáp cấp S vô cùng nổi bật.
Bất kỳ ai có mắt đều có thể nhận ra đó là cơ giáp cấp S Uyên, độ nổi tiếng của chiếc cơ giáp này tương đương với kỹ thuật viên cơ giáp của nó, Sink. Dù là tách ra thành hai hạng mục riêng biệt, nhưng các kỹ thuật viên cơ giáp trong đoàn chiến vẫn ít nhiều đã nghe qua ID Sink. Là kỹ thuật viên cơ giáp đơn binh đầu tiên của Liên minh Cơ giáp Tinh hệ Thự Quang giành được cúp vô địch giải Tinh Minh, đồng thời cũng là kỹ thuật viên cơ giáp đơn binh đạt được Đại Mãn Quán, bọn họ không có khả năng không nhận ra.
Nhưng vấn đề là, nơi này lại là khu vực cấm, khu vực cấm Coria mà quân biên giới còn chưa kịp hỗ trợ, sao chiếc cơ giáp này lại đột ngột xuất hiện ở đây!? Hiện tại, số người trong trạm cơ sở này đều có thể đếm được, ai cũng biết có những cơ giáp nào xuất hiện, hiện giờ tín hiệu của những chiếc cơ giáp quân biên giới vẫn còn, người có thể điều khiển chiếc cơ giáp này là ai, nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra được.
Kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong nói: "Tôi nhớ danh sách hỗ trợ lúc đó ở Khâu Tân hình như có Sink đúng không..."
Triệu Nhạc Kiệt lạnh mặt nói: "Danh sách lúc đó cũng có Ứng Trầm Lâm."
Trên radar, tín hiệu của từng chiếc cơ giáp đều hiển thị rõ ràng, chỉ có mỗi chiếc cơ giáp mà Ứng Trầm Lâm điều khiển lúc trước là không có. Lúc đó, ở Khâu Tân còn có thể nói là đội đơn binh đến hỗ trợ, khi hai danh sách xuất hiện thì mọi người cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ sao lại thế này. Trong tình huống không có ai khác đến hỗ trợ, lại có thể đột nhiên xuất hiện một chiếc cơ giáp? Nói ra ai mà tin cho được?!
Các kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong đều nhìn về phía nhóm người KID trong kênh liên lạc đang im lặng.
Mọi người KID giờ không còn nghĩ đến việc Ứng Trầm Lâm có nghe lời bác sĩ hay không, mà là vấn đề liệu Ứng Trầm Lâm = Sink rốt cuộc có thể giấu được cái áo choàng này nữa hay không. Rõ ràng, trừ khi mắt của các kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong và quân biên giới đều mù đi, nếu không thì cái áo choàng này của Ứng Trầm Lâm chắc chắn không thể giữ được nữa.
Ứng Trầm Lâm = Sink?! Trước khi chiếc cơ giáp này xuất hiện, các kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong là không tin, nhưng một khi nghĩ đến Ứng Trầm Lâm = Sink, dường như có thể tìm được một lý do hợp lý cho khả năng thao tác thiên phú dị bẩm của đối phương.
Triệu Nhạc Kiệt nghẹn nửa ngày không thể tìm ra từ nào mới để nói, cuối cùng chỉ có thể chửi nhỏ một tiếng mẹ.
Quý Thanh Phong: "Chuyện này nói ra thì rất dài."
Triệu Nhạc Kiệt: "......"
Quý Thanh Phong: "Hay là để lát nữa lại giải thích?"
Chiếc cơ giáp màu đen đỏ bay nhanh trên không trung trạm cơ sở, cùng với tốc độ bay nhanh của cậu, năng lượng lỏng từ dưới cơ giáp rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống khu rừng cháy khô, chất ô nhiễm dữ tợn ngẩng đầu lên nhìn, năng lượng lỏng cứ thế rơi xuống theo chiếc cơ giáp màu đen đỏ bay qua.
Hình dáng bay nhanh lao qua mắt tất cả mọi người, tiếng gầm giận dữ của các chất ô nhiễm khiến nhóm kỹ thuật viên cơ giáp đều quay lại tỉnh táo.
Thích Tư Thành buộc phải kéo cuộc trò chuyện trong kênh liên lạc về đúng quỹ đạo, "Nhanh chóng phủ kín năng lượng lỏng đi."
Hành động cho nổ năng lượng này, lúc ở sao Thiên Vực, mọi người trong Tật Phong đã từng thấy KID sử dụng một lần. Khi đó, vụ nổ đã quét qua khu vực ngoài trạm cơ sở sao Thiên Vực trong bán kính trăm dặm, khiến cho tất cả các chất ô nhiễm ở trung tâm biến thành tro tàn. Khi Ứng Trầm Lâm nói sẽ rải năng lượng lỏng ra bên ngoài trạm cơ sở, Thích Tư Thành ngay lập tức hiểu ra mục đích của Ứng Trầm Lâm.
Hệ thống phòng thủ trạm C-147 được xuất ra 100%, từ kho năng lượng đã xuất ra một lượng lớn năng lượng lỏng. Dù mọi người đều biết cách thao tác cho năng lượng phát nổ, nhưng khi thấy lượng lớn năng lượng lỏng bị xuất ra, kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong thấp thỏm nói: "Nhiều năng lượng lỏng như vậy, sử dụng nổ năng lượng ở đây cũng quá mạo hiểm rồi!"
"Làm theo." Thích Tư Thành nhìn hai đường ống năng lượng kéo ra từ trạm cơ sở, "Không phải là mạo hiểm, mà là có chủ đích."
Là một bên phụ trách phối hợp, Thích Tư Thành biết rõ tình hình của tất cả các cơ giáp hiện tại, hao tổn của các cơ giáp không thể nghịch chuyển trong thời gian ngắn, đối mặt với ngày càng nhiều chất ô nhiễm năng lượng quái dị, bọn họ sẽ chỉ tiếp tục tiêu hao sức lực cho cuối cùng không thể chiến đấu nổi nữa.
Cho nên, bọn họ phải tìm ra cơ hội để vượt qua điểm nguy hiểm này, cơ hội này hiện đã xuất hiện ở ngay trước mắt bọn họ.
Mục đích của Ứng Trầm Lâm rất đơn giản, chính là sử dụng lượng năng lượng lỏng lớn được điều từ kho năng lượng để tạo ra hiệu quả phát nổ. Những chất ô nhiễm bên ngoài cũng không mạnh, khó khăn nằm ở số lượng của chúng. Nếu muốn giải quyết nhanh chóng những chất ô nhiễm này, thì ở giai đoạn hiện tại, chỉ có nổ năng lượng là cách duy nhất.
"Cậu ta thật sự dám mạo hiểm, ngay cả năng lượng trong kho năng lượng cũng dám điều động." Thích Tư Thành nhìn về phía Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm cười cười nói: "Có một câu nói rất đúng, phú quý hiểm trung cầu."
(*)Phú quý hiểm trung cầu (富贵险中求): truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Triệu Nhạc Kiệt khó hiểu hỏi: "Anh có thể nói cho tôi biết phú quý ở đâu ra không?!"
"Sao lại không có phú quý!?" Quý Thanh Phong giương mắt nhìn đám chất ô nhiễm vô tận, "Anh thấy không? Mặc dù tôi không biết những chất ô nhiễm này là gì, nhưng chúng nó có tinh thể dị năng đấy! Lão triệu, anh quên mất vui vẻ rồi à?"
Triệu Nhạc Kiệt: "Niềm vui khi nhặt tinh thể dị năng ở sao Thiên Vực?"
Quý Thanh Phong: "Đương nhiên rồi, hơn nữa những chất ô nhiễm này đa dạng lắm, nhìn thôi là đã thấy chúng có giá trị hơn nhiều so với ở sao Thiên Vực rồi."
Kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong nghe vậy thì cạn lời, Thích Tư Thành nhìn về phía Hoắc Diễm: "Có lúc tôi thật sự rất ngưỡng mộ các anh."
Hoắc Diễm: "Ngưỡng mộ cái gì?"
"Tinh thần tìm niềm vui trong khó khăn." Thích Tư Thành chân thành khen ngợi: "Loại tâm thái này thật sự rất hiếm có."
Hoắc Diễm có chút bất ngờ, "Cảm ơn lời khen?"
Kỹ thuật viên cơ giáp Tật Phong: "......"
Đây là khen ngợi à!?
Chiếc cơ giáp màu đen đỏ bay ra ngoài với hình dáng đặc biệt nổi bật, trong kênh liên lạc chỉ có hai người, Du Tố nghe thấy một tiếng thở gấp yếu ớt từ phía bên kia.
Đối phương không nói gì, nhưng Du Tố đã biết tất cả kế hoạch qua hành động của cậu.
Du Tố hỏi: "Chịu được không?"
"Chịu được." Ứng Trầm Lâm trả lời với giọng điệu bình tĩnh, "Chỉ là chúng ta phải tăng nhanh thời gian thôi."
Với việc xuất ra lượng lớn tinh thần lực, Ứng Trầm Lâm đã biết khi kích hoạt Uyên, cậu sẽ phải gánh vác một khối lượng công việc vượt xa bình thường. Trong khoang điều khiển cực kỳ yên tĩnh, toàn bộ sự chú ý của cậu dồn vào radar cùng với âm thanh của Uyên, tay trái thao tác pháo bắn tỉa cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, trong khoảnh khắc cậu cộng cảm thành công với cơ giáp, cậu đã hiểu lý do vì sao chiếc chìa khóa vẫn luôn nóng lên.
Hóa ra là ở pháo bắn tỉa của Uyên.
"Khoảng cách tính toán còn 79 mét." Âm thanh của Uyên vang lên bên tai Ứng Trầm Lâm: "Trầm Lâm, lượng tinh thần lực của cậu chỉ có thể duy trì trong 30 phút. Tôi không khuyến khích cậu sử dụng nó vào lúc này."
Ứng Trầm Lâm nhìn vào năng lượng lỏng trên radar, sự chú ý dồn vào tay trái của mình, "Tôi cũng không ngờ vấn đề lại xuất hiện trên người nó."
Cảm giác nóng bỏng từ tay trái dần dần lan ra, nhưng Ứng Trầm Lâm tạm thời không có thời gian để tìm hiểu những điều này, "Nhưng tôi buộc phải sử dụng nó."
Hệ thống liên lạc kết nối với kênh chung của KID và Tật Phong, Ứng Trầm Lâm gửi toàn bộ kế hoạch lên màn hình công cộng. Mắt cậu không chớp lấy một cái, trong khi tránh né các chất ô nhiễm từ bốn phía mà không sử dụng vũ khí, năng lượng lỏng được mang từ trạm cơ sở đổ hết xuống mặt đất của khu rừng cháy.
Vào khoảnh khắc kết nối xong, giọng nói của Ứng Trầm Lâm vừa nhanh vừa lạnh lùng, "Tôi sẽ tìm cách di chuyển điểm nổ đến khoảng cách phù hợp để kích nổ, còn việc bố trí đường dây năng lượng thì giao cho mọi người."
Mọi người đã không còn thời gian để quan tâm đến mối quan hệ giữa Ứng Trầm Lâm và Sink, khi nhìn thấy bản kế hoạch, Triệu Nhạc Kiệt đột nhiên cảm thấy tìm niềm vui trong khó khăn này dường như chẳng vui chút nào! Hắn buộc phải hỏi: "Chờ đã!? Sao lại còn đổ năng lượng lỏng? Không phải là gây ra vụ nổ quy mô nhỏ sao?"
Ứng Trầm Lâm giải thích: "Vụ nổ quy mô nhỏ có thể giết được nhiều chất ô nhiễm như vậy sao?"
Không thể giết. Mọi người đều biết, ngoài các chất ô nhiễm xung quanh trạm cơ sở, còn có vô số chất ô nhiễm từ bên ngoài khu vực cấm đang cuồn cuộn tràn về hướng này.
Triệu Nhạc Kiệt nhớ lại quy mô ở sao Thiên Vực lúc trước, cùng với tình trạng phân phối năng lượng lỏng hiện tại, lẩm bẩm nói: "Quá điên rồ, quá điên rồ."
Quý Thanh Phong: "Anh còn trẻ, thử một lần điên rồ cũng chẳng sao."
Thích Tư Thành chú ý đến hành động của chiếc cơ giáp đen, việc di chuyển điểm nổ ra ngoài rất rõ ràng.
Từ việc xuất năng lượng từ kho năng lượng, cho đến việc sắp xếp mọi người rải năng lượng lỏng, hiện giờ chuyển điểm nổ ra ngoài... hắn nghĩ đến một khả năng nào đó, không hiểu sao toàn thân hắn cảm nhận được sự tác động từ ý tưởng kia, một cảm giác rùng rợn khó tả.
Sự ổn định có thể duy trì tất cả các mức độ trước đây, nhưng Tật Phong dường như suốt bao năm qua vẫn đứng yên một chỗ.
Thích Tư Thành tự nhận mình không làm được điều này, nhưng khi nhìn thấy chiếc cơ giáp đó, hắn như nhìn thấy một thứ mà Tật Phong từ trước đến nay thiếu hụt.
*
Mọi người đều đang chú ý đến động thái của hai chiếc cơ giáp kia, khi năng lượng đang đổ ra ngoài, Trung tá Lục bọn họ cũng đã không thể ngăn chặn sự phát triển của tình hình này. Một vài kỹ thuật viên cơ giáp quân biên giới buộc phải đi theo để quan sát tình hình, Trung tá Lục tập trung ánh mắt vào hành động của tất cả các kỹ thuật viên cơ giáp, đặc biệt là chiếc cơ giáp màu đen đỏ đang bay xa nhất.
"Năng lượng lỏng của bọn họ vẫn đang tiếp tục đổ ra bên ngoài."
"Một số chất ô nhiễm đã bị thu hút sang đó."
"Trung tá, vụ nổ thế này e rằng khó mà kiểm soát được!"
Nhìn vào năng lượng dần dần đổ ra ngoài, Trung tá Lục chú ý đến cách bố trí xung quanh. Lượng năng lượng lỏng đổ ra gần trạm cơ sở là rất ít, phần lớn năng lượng lỏng được các kỹ thuật viên cơ giáp mang ra bên ngoài trạm cơ sở, tuyến đường cũng đã được lên kế hoạch từ trước.
Cứ như thể là sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, mới xác định phạm vi năng lượng, cậu đã thu nhỏ phản ứng năng lượng xuống mức tối thiểu. Khi nhìn thấy những tình huống đó, ánh mắt của hắn dừng lại: "Bọn họ đang kéo dài điểm nổ năng lượng ra bên ngoài."
Các cơ giáp đã đổ hết năng lượng lỏng lần lượt bay trở về. Chất ô nhiễm bên ngoài có thể chia thành hai loại: một loại là chất ô nhiễm bình thường, một loại là chất ô nhiễm đặc biệt quái dị mang theo phản ứng năng lượng. Chất ô nhiễm bình thường có phản ứng rất mạnh với năng lượng, khi thấy năng lượng bị rải ra, chúng nó chủ yếu tập trung vào vị trí năng lượng, trong khi những chất ô nhiễm có đặc điểm quái dị lại ít phản ứng với năng lượng, có cái chạy theo năng lượng, có cái vẫn ở lại gần trạm cơ sở.
Nhưng điều không thay đổi chính là, phạm vi bao phủ của năng lượng gần như bao trùm toàn bộ trạm cơ sở.
Trạm cơ sở gần như ở vị trí trung tâm của năng lượng.
Mọi người đã không còn ngạc nhiên với chiếc cơ giáp màu đen đỏ kia nữa, anh Trương nhìn đối phương với vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Bà chủ Thẩm, chiếc cơ giáp đó ——"
"Chuyện khác để sau giải thích." Tầm mắt Thẩm Tinh Đường chăm chú nhìn tình hình xung quanh trạm cơ sở, "Lần này chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Nhân viên trong Cục quản lý thấy cảnh tượng này, cuối cùng hiểu được hai đường ống năng lượng mà lúc đó ở trong kho năng lượng Ứng Trầm Lâm đã điều chỉnh ra là gì. Đó là nguồn năng lượng có thể sử dụng cho cơ giáp, vừa cung cấp hỗ trợ cho các kỹ thuật viên cơ giáp, vừa có khả năng thu hút mạnh mẽ đối với các chất ô nhiễm.
Việc xuất năng lượng qua các ống dẫn không thể là hành động hấp tấp, chỉ có thể nói là khi tiến hành điều chỉnh hệ thống phòng thủ của trạm cơ sở, cũng đã có sự chuẩn bị sẵn sàng cho việc xử lý các ống dẫn này.
Điều duy nhất không thay đổi là uy lực của vụ nổ năng lượng này, đủ để phá hủy mọi thứ xung quanh.
"Xác định vị trí mà kỹ thuật viên cơ giáp KID và Tật Phong đã đi qua." Khâu lão vội vã lên tiếng.
Nhân viên nhanh chóng điều chỉnh tuyến đường, khi nhìn thấy tuyến đường đã được điều chỉnh, ánh mắt của tất cả mọi người bỗng dưng dừng lại.
Giám đốc Coria ngây người: "Đây là?"
Trên bản đồ tuyến đường, có thể thấy rõ ràng tuyến đường mà KID và Tật Phong đã rải năng lượng. Mặc dù nằm xung quanh trạm cơ sở, nhưng con đường bọn họ đi lại có chút kỳ lạ. Năng lượng hầu như được phân bố ngoài phạm vi 100 mét của trạm cơ sở. Nếu quan sát kỹ, sẽ nhận thấy những điểm phân bố năng lượng nhiều nhất nằm ở hai bên trái phải của trạm cơ sở C-147, kéo dài ra ngoài, chỉ có hai điểm nổ trung tâm.
"Năng lượng chỉ là để hỗ trợ quá trình dẫn cháy, còn vị trí của các điểm nổ trung tâm thì ở xa hơn." Khâu lão nói: "Bọn họ chỉ thiết lập hai điểm nổ, vị trí rất khéo léo, như vậy sóng xung kích tác động lên trạm cơ sở sẽ giảm đi."
Giám đốc Coria vội vàng nói: "Nhưng Khâu lão, điều này vẫn chưa giải quyết được vấn đề cốt lõi. Dù bọn họ đã di chuyển các điểm nổ trung tâm ra ngoài, nhưng không thể đảm bảo rằng tất cả các vụ nổ xung quanh đều diễn ra cùng một lúc. Kết quả, sóng xung kích từ vụ nổ vẫn sẽ không giảm."
Khâu lão nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ cần cùng lúc kích nổ là được."
Ông không kịp giải thích thêm, "Thông báo cho người thao tác hệ thống khu vực cấm, yêu cầu bọn họ đóng hệ thống khu cấm sau 10 phút nữa."
Giám đốc Coria ngây người: "Khâu lão, ông biết thao tác này đại biểu cho cái gì không?"
"Tôi biết." Khâu lão nghiêm túc nói: "Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
*
Tại trạm cơ sở C-147, Trung tá Lục nhận được thông báo từ Cục quản lý, biết được hệ thống chắn khu cấm sẽ đóng sau 10 phút nữa.
Trên không trung, cơ giáp của Tật Phong và KID đã lần lượt quay trở lại trạm cơ sở. Triệu Nhạc Kiệt vội vội vàng vàng nạp đầy năng lượng, Quý Thanh Phong bên canh thúc giục: "Lão Triệu!"
"Tôi biết rồi! Tôi đi bên trái đúng không!" Triệu Nhạc Kiệt rút dây năng lượng, lao lên cơ giáp hét lớn: "Tôi thật là nợ KID các người quá!"
Các cơ giáp vệ binh và ẩn nấp cơ bản đều ở lại trong trạm cơ sở, trong khi các cơ giáp pháo binh và khống chế bắt đầu di chuyển ngược ra khỏi trạm cơ sở. Những cơ giáp tăng thiết giáp đã hoàn tất việc nạp năng lượng, bay lên trên không trung của trạm cơ sở. Triệu Nhạc Kiệt ở bên trái trạm cơ sở, Hoắc Diễm ở bên phải, còn Lâm Nghiêu điều khiển cơ giáp đứng ngay trước cổng của trạm cơ sở.
Hai chiếc cơ giáp tăng thiết giáp và vệ binh đồng thời mở khiên bảo vệ, mở rộng tấm màn chắn đến mức tối đa, tạo thành lớp màn chắn bảo vệ xung quanh trạm cơ sở, một lần nữa cung cấp lớp bảo vệ ngoại vi mới bên ngoài trạm.
Tấm màn chắn này không hoàn toàn bao phủ trạm cơ sở, mà chỉ tập trung bảo vệ hai bên của các điểm nổ trung tâm. Một chiếc cơ giáp bên quân đội biên giới mang khiên bảo vệ thấy cảnh này cũng lập tức lao tới, "Tôi cũng có khiên bảo vệ, để tôi làm!"
Trung tá Lục cau chặt mày, hắn chưa bao giờ thấy một hành động vừa táo bạo vừa vô lý như vậy, nhưng khi biết Khâu lão đồng ý đóng hệ thống chắn, hắn lập tức gia nhập vào đội ngũ, "Còn chỗ nào cần người không?"
Thích Tư Thành hô lớn: "Tất cả qua bên trái!"
"Vậy bên phải thì sao?!" Trung tá Lục hỏi.
Thích Tư Thành ngẩng đầu, nhìn thấy hai chiếc cơ giáp một đen một trắng, bay qua nhanh chóng trên không trung của trạm cơ sở, "Giao cho KID."
Cơ giáp pháo binh của Tật Phong đi ngang qua thấy cơ giáp pháo binh của KID cũng đã theo sau Sink đi sang bên phải, run rẩy nói: "Vậy còn điểm nổ bên trái của chúng ta thì sao?"
Thích Tư Thành quay đầu đi rồi, "Cậu làm đi."
Pháo binh Tật Phong: "?!"
Tất cả các kỹ thuật viên cơ giáp biên giới đang tác chiến ngoài mặt trận đều nhận được lệnh từ phòng điều khiển tổng của Cục quản lý, lập tức điều chỉnh khoảng cách. Các tín hiệu liên lạc từ quân đội biên giới gần như làm nghẽn kênh thông tin của Cục quản lý.
Nhân viên đều bận rộn đến mức gần như điên cuồng, nhưng bọn họ buộc phải chịu trách nhiệm cho hành động mạo hiểm này. Nhân viên phụ trách điều khiển hệ thống chắn khu cấm tay run rẩy, hắn nhìn những đám ô nhiễm dày đặc, hoàn toàn không thể hình dung được điều gì sẽ xảy ra sau 5 phút nữa.
Các cơ giáp trong khu vực chiến đấu nhanh chóng di chuyển. Từ góc nhìn của Cục quản lý, bọn họ thấy trong vòng chỉ năm phút ngắn ngủi, đội hình đã được sắp xếp hoàn tất. Các cơ giáp tăng thiết giáp đứng ở bên ngoài, ở giữa lớp màn chắn và hệ thống phòng thủ của trạm cơ sở, là tất cả các cơ giáp tầm xa hiện có trong trạm cơ sở. Tất cả đã chuyển sang sử dụng vũ khí có tầm bắn xa nhất, mục tiêu của bọn họ chính là các điểm nổ trung tâm cùng với các đường năng lượng kéo dài ở xung quanh.
Khi mọi người trong Cục quản lý nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý nghĩa của việc kích nổ đồng thời mà Khâu lão đã nói đến.
Nhiều vụ nổ sẽ tạo ra quá nhiều sóng xung kích, vì vậy chỉ có thể kiểm soát các vụ nổ mạnh vào cùng một thời điểm, nhằm giảm thiểu tối đa sự phát sinh của sóng xung kích. Từ việc di chuyển các điểm nổ trung tâm ra xa, phân bố các đường năng lượng, đến việc triển khai các cơ giáp tầm xa, rõ ràng người lên kế hoạch cho việc này đã hiểu rõ tình huống, cũng đã chuẩn bị tất cả các bước đi một cách tối đa.
Bọn họ muốn tất cả các cơ giáp tầm xa đồng thời khai hỏa, cố gắng làm sao để kích nổ đồng thời.
"Cái này quá táo bạo rồi..." Anh Trương lẩm bẩm nói, "Nếu có sai sót, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào."
Mắt Thẩm Tinh Đường không rời khỏi màn hình một giây nào, cô nhìn vào vị trí của tất cả các kỹ thuật viên cơ giáp trên hệ thống, nghiêm túc nói: "Lão Trương, nếu ngay cả anh cũng không tin bọn họ, thì bọn họ làm như vậy còn có ý nghĩa gì nữa."
Giám đốc Coria nói: "Bên trái có đủ cơ giáp, nhưng bên phải chỉ có hai chiếc cơ giáp??"
So với điểm nổ bên trái đã chuẩn bị đầy đủ, điểm nổ bên phải chỉ có một chiếc cơ giáp tăng thiết giáp và hai chiếc cơ giáp pháo binh. Lực lượng chênh lệch giữa hai bên khiến trái tim mọi người đều thắt lại, nhưng tín hiệu liên lạc của bọn họ không thể vào được kênh của đối phương, tất cả mọi người chỉ có thể đứng nhìn những hành động táo bạo và mạo hiểm của nhóm kỹ thuật viên cơ giáp trẻ tuổi. Từ khi quân đội biên giới thực hiện nhiệm vụ đến nay, chưa bao giờ có nhiệm vụ nào lại rơi vào tình huống bị động như thế này.
Trong kênh chung của KID và Tật Phong, không có sự im lặng trước khi cho nổ, ngược lại là một bầu không khí náo nhiệt và hối hả.
Thời gian đếm ngược đến khi hệ thống khu cấm hết chỉ còn lại một phút cuối cùng. Quý Thanh Phong núp sau lưng Lâm Nghiêu, cả hai đứng ngay tại cổng chính của trạm cơ sở. Hắn hét lên: "Lão Triệu, anh OK chứ?"
Triệu Nhạc Kiệt đứng ngay phía trước, tay không chế khiên bảo vệ đã ướt đẫm mồ hôi. Đứng đằng sau tấm màn chắn của hắn là KID, Tật Phong cùng với tất cả các cơ giáp từ quân biên giới đang đứng ở bên trái, một người gánh vác trọng trách bảo vệ cho N chiếc cơ giáp, "Nếu ông đây không được thì ai làm đây?!"
Hắn nhìn về phía kỹ thuật viên cơ giáp pháo binh Tật Phong: "Anh bạn, điểm nổ bên trái phải giao cho cậu rồi."
Pháo binh Tật Phong có tầm bắn xa nhất trong số tất cả các cơ giáp, vinh dự gánh vác trách nhiệm kích nổ điểm nổ trung tâm bên trái, "Cậu càng nói tay tôi càng run, giờ tôi thật sự rất căng thẳng."
Trung tá Lục nhíu mày nói: "Nếu thực sự không được, tôi làm."
Pháo binh Tật Phong: "Đàn ông không thể nói không được, tôi làm."
Thích Tư Thành quan sát tình hình, nói: "Bên trái đã chuẩn bị xong."
Tin tức bên trái đã sẵn sàng truyền đến bên phải, Hoắc Diễm mở khiên bảo vệ của mình ra, nhìn vào những chiếc cơ giáp đang đứng cạnh mình, "Yên tâm đi, khiên bảo vệ của tôi sẽ bảo vệ chặt chẽ, còn lại dựa vào các cậu."
Trong cơ giáp của Ứng Trầm Lâm, ống ngắm đang khóa chặt vào khu rừng cháy phía xa, trong ống ngắm rõ ràng là các chất ô nhiễm khác nhau đang lướt qua, còn có những xúc tu quái dị đang vươn ra. Trong tâm trí cậu chỉ còn lại tiếng đếm ngược không ngừng của Uyên, trong kênh liên lạc khá yên tĩnh, âm thanh từ kênh đôi mới thiết lập giữa hai người bỗng vang lên.
"Cậu tự tin như vậy, nếu Cục quản lý không tắt hệ thống chắn thì phải làm sao?" Du Tố đang nhắm vào điểm nổ trung tâm bên phải, tầm mắt anh vẫn chăm chú vào mục tiêu, giọng nói bình tĩnh như thường lệ, "Cậu đã nghĩ tới chuyện này chưa?"
Hai người dường như chỉ đang tán gẫu vài câu ngắn ngủi, khi Ứng Trầm Lâm nghe thấy âm thanh này, cảm xúc căng thẳng do đếm ngược đã biến mất trong chớp mắt.
"Cục quản lý sẽ tắt, nếu bọn họ muốn giữ lại hệ thống chắn khu cấm, thì không thể để hệ thống chắn chính diện tiếp nhận đợt tấn công này."
Ứng Trầm Lâm nói tiếp: "Cho nên, chúng ta chỉ cần chuẩn bị kế hoạch thật tốt. Khi bố trí năng lượng lỏng, Cục quản lý và quân biên giới chỉ có thể làm theo chúng ta."
Cảm giác đếm ngược dường như càng lúc càng gấp gáp hơn, Du Tố nghe được câu trả lời này, khẽ cười nói: "Cậu là người đầu tiên dám ép quân biên giới như vậy."
Không hiểu vì sao, những lời này của Du Tố khiến Ứng Trầm Lâm cảm thấy tò mò, hỏi lại: "Vậy còn anh?"
Du Tố giọng điệu bình thản nói: "Năm đó tôi cũng đã mạo hiểm một lần, không giết được chất ô nhiễm, mà còn phá hỏng cơ giáp."
Hệ thống chắn khu cấm còn 15 giây nữa là đóng ——
Tiếng báo đếm ngược đều đặn như thể hòa quyện với nhịp tim của Ứng Trầm Lâm, bàn tay trái đang cộng cảm truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, nhưng dường như không có chút ảnh hưởng nào đến cậu. Cậu chịu đựng sức nóng đó, cảm giác như không khí cậu thở ra cũng đều là nóng rực, khẩu pháo bắn tỉa trong tay cậu đã được nâng lên, năng lượng đỏ rực nhanh chóng tụ lại phía trước khẩu pháo.
Ứng Trầm Lâm thở hắt ra một hơi nặng nề, cậu nhẹ nhàng nói: "Lần này có thể giết thỏa thích rồi."
Mà đúng lúc này, trên màn hình liên lạc, vị trung tướng tối cao kia bỗng nhiên lên tiếng: "Khâu lão, ông nói về loại vũ khí kia? Là có ý gì?"
"Chiếc cơ giáp đó tên là Uyên, cơ giáp cấp S của kỹ thuật viên cơ giáp Sink." Khâu lão nhìn vào phản ứng năng lượng ngày càng dày đặc, rồi tiếp tục nói về những thông tin mà ông đã điều tra được về Sink: "Nó là một chiếc cơ giáp cấp S trang bị vũ khí song hệ hỏa, vũ khí cận chiến là Lưu Hỏa Kiếm, vũ khí tầm xa là khẩu pháo Nghiệp Hỏa."
"Trung tướng ngài còn nhớ không?" Tầm mắt Khâu lão dừng trên màn hình liên lạc, "Chính là chất ô nhiễm [Hỏa] bị thiếu tướng Ứng giết chết năm đó."
Đột nhiên, những người khác trong phòng điều khiển nhìn thấy chiếc cơ giáp màu trắng Theo và chiếc cơ giáp màu đen Uyên đồng thời giơ khẩu pháo bắn tỉa lên.
Không chỉ có bọn họ, còn có tất cả các kỹ thuật viên cơ giáp ở bên trái đều đồng loạt giơ vũ khí lên, cảm giác gấp gáp của đếm ngược đè nặng lên mọi người.
Nhân viên thông báo: "Hệ thống chắn khu cấm đã đóng, tiến vào 5 giây cuối!"
"3 giây!"
"2 giây!"
"1 giây!"
Trước khi đếm ngược đến 0, tất cả mọi người đồng loạt khai hỏa, những tia lửa kéo dài trên không trở thành một đường chân trời đỏ rực sắp tắt. Những tia sáng giống như những ngôi sao băng ngắn ngủi cùng lúc nổ ra, tạo nên một khoảnh khắc tĩnh lặng đến ngột ngạt. Chỉ có bên phải của hai người, khẩu pháo bắn tỉa của chiếc cơ giáp màu trắng Theo chính xác khóa mục tiêu vào điểm nổ, trong khi phía yếu ớt bên kia, chỉ có một tia sáng đỏ rực bắn ra lao nhanh về phía trước.
Vào khoảnh khắc tia sáng này va chạm, đặc tính đặc biệt của khẩu pháo Nghiệp Hỏa đã ngay lập tức tạo ra một biển lửa, trong một giây ngắn ngủi, ngọn lửa đó nhanh chóng lan tỏa thắp sáng tất cả các đường năng lượng. Khi biển lửa bùng lên, sắc mặt của vị Trung tướng đang ngồi trong màn hình liên lạc khẽ thay đổi, đôi mắt tập trung chặt chẽ vào chiếc cơ giáp màu đen kia.
Ngay sau đó, tất cả các phát pháo đồng loạt rơi vào khu rừng cháy, ngay sau đó là những đợt nổ vang trời, tạo ra những đám mây khói đỏ rực.
Ầm —— Ầm ——
Ánh lửa khổng lồ ngay lập tức nổ tung, sóng xung kích mạnh mẽ lan ra.
Tất cả các chất ô nhiễm ngay lập tức bị nuốt chửng trong biển lửa, ánh lửa mạnh mẽ bao phủ toàn bộ khu vực cấm, vượt qua hệ thống chắn đã đóng của khu vực cấm, ngay lập tức quét ra phía ngoài khu vực cấm. Không chỉ có các chất ô nhiễm bên trong khu vực cấm, mà ngay cả các chất ô nhiễm ở rìa khu cấm cũng đều bị biển lửa mãnh liệt này nuốt trọn, tất cả mọi thứ sắp sửa biến mất hoàn toàn.
Cũng giống như 20 năm trước, ngọn lửa Hồng Liên Nghiệp Hỏa đã thiêu đốt hết tất cả.
--- Wattpad @_Tradaocamxa ---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro