Chương 99: Dắt chó đi dạo
Cái gọi là 10 ống năng lượng nổ đến thật đẹp...? Anh Trương không hiểu lắm, thậm chí còn không dám tiếp tục tìm hiểu thêm. Chưa kịp để bọn họ phân biệt ra những thông tin hữu ích hơn từ trong tiếng điện xì xì do bị nhiễu, tin tức về vụ nổ năng lượng lớn ở rừng đầm lầy cùng tọa độ tín hiệu cơ giáp của Tinh vực Đệ Nhị cũng đã truyền đến phòng kiểm tra hậu trường của Tinh hệ Thự Quang.
Mọi người nhìn đến đây, bỗng nhiên có thể hiểu được vụ nổ từ 10 ống năng lượng này đại khái là được dùng ở đâu rồi.
Hao tổn của cơ giáp KID khoảng 15%, trong khi các cơ giáp của Tinh vực Đệ Nhị ở tọa độ ban đầu của KID phải đối mặt với vụ nổ từ 10 ống năng lượng cùng với mức độ hao tổn nghiêm trọng của khung máy cơ giáp.
Mọi người trong phòng nghỉ tưởng rằng KID sẽ phải chịu đựng sự tấn công từ nhiều phía, nhưng không ngờ bọn họ không những bình an rời khỏi rừng đầm lầy mà còn chơi lại người của Tinh vực Đệ Nhị. Mức độ hao tổn như vậy rơi xuống, đối với Tinh vực Đệ Nhị trong nhiệm vụ tranh giành tài nguyên gấp gáp như thế này quả là một tổn thất lớn.
"Bọn họ làm sao mà làm được..."
"Làm sao mà làm được à? Còn không phải chỉ là dùng 10 ống năng lượng nổ thôi sao?"
Rốt cuộc, Thẩm Tinh Đường đã có thể giao tiếp với mọi người trong KID, cuối cùng hiểu được nguyên nhân sự việc: "... Cho nên các cậu hiện giờ đang cưỡi trên con ô nhiễm cấp S sao?"
Những người khác trong phòng nghỉ nhìn vào tọa độ trên bản đồ kiểm tra, thật sự không thể tin được rằng nhóm KID này lại lợi dụng dị năng dịch chuyển không gian của chất ô nhiễm cấp S để trốn thoát. Đó chính là chất ô nhiễm cấp S, sao lại dễ dàng bị bọn họ khống chế như vậy?
"Đúng vậy! Nhờ có nó chúng tôi mới thoát ra được." Quý Thanh Phong cố gắng kéo con bọ ngựa cái, tránh để con vương trùng trong cơ thể nó điều khiển và thực hiện dịch chuyển lần nữa. "Chúng tôi sẽ giải quyết hai con ô nhiễm này xong rồi lập tức tiếp viện cho Tật Phong."
Tật Phong: "Bà chủ, chị cứ yên tâm, chúng tôi không sao đâu."
Mọi người trong phòng nghỉ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thẩm Tinh Đường và KID, không khỏi rùng mình.
Dịch chuyển không gian + 10 ống năng lượng, phúc khí như vậy không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Hơn nữa, ngay cả khi 10 ống năng lượng được giao cho người khác, chưa chắc bọn họ đã khiến người của Tinh vực Đệ Nhị phải chịu đựng một tổn thất lớn đến như vậy, hơn nữa trong ba đội này còn có cả người của GBK. KID có thể lừa được cả GBK, trước đây bọn họ hoàn toàn không dám nghĩ đến điều này.
Đội trưởng Hắc Nha nhìn về phía anh Trương bên cạnh, nói: "10 ống năng lượng này thật sự nổ đến đẹp mắt."
Anh Trương: "... Nổ đẹp thì nổ đẹp, cậu nhìn tôi làm gì?"
Nhận thấy ánh mắt xung quanh, hắn cắn răng nói: "Có gì đâu, chỉ là 10 ống năng lượng mà thôi? KID một đấu ba đều làm được... Còn không phải chỉ là chi trả sao? Báo."
Những người khác: "..."
Quả thật không hổ danh là căn cứ số 1 của Thự Quang, ông chủ đúng là hào phóng.
Giang Tư Miểu nhìn vào màn hình kiểm tra: "GBK lần này chắc chắn sẽ chịu thiệt."
KID không chỉ hoàn thành xuất sắc chiến thuật 1 đấu 3 mà còn thực hiện một đòn phản công đẹp mắt. Hơn nữa, điểm này Tinh vực Đệ Nhị cũng không thể truy cứu trách nhiệm với Tinh hệ Thự Quang, vì trước đó tất cả tín hiệu cơ giáp của bọn họ đều bị tắt, hành động của KID trong tình huống không biết 'đội bạn' đang đến gần là hoàn toàn hợp lý.
Nếu thật sự phải truy cứu, Tinh vực Đệ Nhị ngược lại phải giải thích ngọn nguồn sự tình với Cục Quản lý Coria.
Quả nhiên, khi các nhân viên của Thự Quang ra ngoài để kiểm tra tình hình, bọn họ liền nhìn thấy mỗi người bên phía Tinh vực Đệ Nhị đều đang mặt mày tối sầm, còn có người của Cục Quản lý Coria đến hỏi thăm tình hình.
"Buồn cười chết đi được, mấy người bên Tinh vực Đệ Nhị chẳng biết nói gì luôn."
"Nghe nói có vài chiếc cơ giáp bị hao tổn quá nặng, cơ giáp y tế không thể xử lý được, giờ chỉ có thể quay lại cục quản lý để sửa chữa."
Mọi người trong Tinh hệ Thự Quang khi thấy tình hình này, không hiểu sao lại cảm thấy rất hả giận.
"Đột nhiên tôi thấy 10 ống năng lượng nổ như vậy còn quá ít."
"Chắc tôi sẽ thêm 2 ống nữa, tốt nhất là nổ cho tất cả mọi người ở Tinh vực Đệ Nhị đều quay trở về."
"Tôi đồng ý."
Nghe thấy những lời này, anh Trương cùng những nhân viên Liên Minh phụ trách viết báo cáo đơn hoàn trả chi phí: "......"
Trong rừng đầm lầy, hầu hết các cơ giáp của Tinh vực Đệ Nhị đều đang đối mặt với mức độ hao tổn khác nhau. Các cơ giáp y tế đi cùng đội đã khởi động quy trình y tế, đang ở bên cạnh hỗ trợ một vài chiếc cơ giáp tiến hành xử lý khẩn cấp các mức độ hao tổn.
Cơ giáp có mức độ hao tổn bình thường có thể được phục hồi từ 5% đến 10% nhờ vào việc sửa chữa của cơ giáp y tế, nhưng những chiếc cơ giáp có hao tổn trên 60% chỉ có thể quay lại trạm cơ sở của hành tinh chính Coria hoặc cục quản lý để tiến hành thay thế hoặc sửa chữa.
"Đội trưởng Bạch, chúng ta bây giờ phải xử lý thế nào?" Kỹ thuật viên cơ giáp bên cạnh không thể không nhìn về phía người cầm đầu của Tinh vực Đệ Nhị, bọn họ đi làm nhiệm vụ cho đến bây giờ chưa từng phải trải qua loại thiệt hại khó chịu như thế này. Lại còn bị một chiến đội top 8 làm cho phải chật vật như vậy, ai mà không cảm thấy nhục nhã chứ.
"Bọn họ cách chúng ta không xa, giờ đi qua còn có thể chặn được họ."
"Không bắt được người của KID về, chúng ta không thể nuốt trôi cục tức này."
Bạch Húc Ngôn không nói gì, sắc mặt âm trầm mà nhìn vào thông tin radar trên cơ giáp, phản ứng của hai nguồn ô nhiễm cấp S vẫn còn, KID cũng đang đi theo những chất ô nhiễm đó. Thời gian nổ như vậy chắc chắn là do KID tính toán trước, nếu không bọn họ cũng không dám gây ra vụ nổ trong môi trường đầm lầy. Điều này có nghĩa là khả năng dị năng của con bọ ngựa cái cấp S đã bị KID nắm bắt.
Trùng hợp sao? Bạch Húc Ngôn không tin vào sự trùng hợp.
Nhưng gã cũng không chắc chắn về tiến độ của KID hiện tại, gã để ý thấy vị trí của KID vẫn không hề di chuyển.
Tín hiệu trên radar chưa biến mất, có nghĩa là người của KID vẫn chưa có cách xử lý được viên tinh thể dị năng kia.
Bạch Húc Ngôn không có khả năng từ bỏ viên tinh thể dị năng dịch chuyển không gian sắp tới tay này. Tầm quan trọng của viên tinh thể này là rất lớn, dù mất một hai chiếc cơ giáp cũng có thể chấp nhận được. "Một đội vòng ra sau, khoảng cách dịch chuyển của chất ô nhiễm này có vẻ rất cố định, tức là mỗi lần dịch chuyển của nó gần như là 15 km. Hiện tại KID không di chuyển, có khả năng là bọn họ đang cần thời gian để xử lý con bọ ngựa cái."
"Chia thành hai đội, một đội tiếp tục đuổi theo KID, đội còn lại vòng ra xa để chặn phía sau của bọn họ."
*
Cách đó 15 km, nhóm KID đã hạ cánh xuống mặt đất trong khu rừng. Khi hạ cánh, bọn họ đặc biệt chú ý đến vị trí của con bọ ngựa cái, cố gắng không để con bọ ngựa cái gần bờ nước, nhằm tránh để con vương trùng trong cơ thể bọ ngựa cái thoát ra.
Du Tố hỏi: "Vừa rồi đã dùng hết 10 ống năng lượng, bây giờ chúng ta còn đủ năng lượng không?"
"Đủ, lúc ra ngoài tôi mang rất nhiều năng lượng." Ứng Trầm Lâm nói: "Anh yên tâm, năng lượng đủ để cho anh bắn phá."
Du Tố hơi hơi nhướng mày, "Tiếp theo chúng ta sẽ sắp xếp thế nào?"
Khi Ứng Trầm Lâm yêu cầu Lộc Khê sử dụng đạn nước, không phải là để đánh trúng cơ giáp của đối phương. Dĩ nhiên, nếu có thể đánh trúng thì tốt, nhưng nếu không thì mục tiêu là làm sao để bắn nước vào cơ giáp đối phương.
Hành động của con người chủ yếu là theo thói quen và phản xạ tự nhiên, như vậy điều này cũng áp dụng cho các cơ giáp.
Mặc dù việc đánh trúng cơ giáp là rất khó, nhưng việc dự đoán hướng né tránh của bọn họ lại đơn giản hơn, vì vậy chỉ cần điều chỉnh vị trí pháo nước của Lộc Khê sao cho xảo quyệt một chút, là có thể khiến nước văng vào đúng vị trí mà bọn họ muốn.
"Nếu tôi không đoán sai, cơ giáp của bọn họ đã bị hư hại hơn phân nửa rồi." Ứng Trầm Lâm giải thích, "Hao tổn bình thường bọn họ có thể sửa chữa bằng cơ giáp y tế, nhưng nếu là tổn thất vào các bộ phận quan trọng, để đảm bảo cơ giáp hoạt động hiệu quả, bọn họ chỉ có thể quay về để sửa chữa. Cho nên tôi đoán, ba đội của bọn họ ít nhất sẽ có một đội rút lui, như vậy mới có thể vừa duy trì sức ép đối với chúng ta vừa đảm bảo các cơ giáp khác nhanh chóng được sửa chữa và hỗ trợ."
Du Tố nhìn về phía vị trí radar, cơ giáp của đối phương đã lại kích hoạt tín hiệu ẩn, chỉ sợ đang di chuyển về hướng của bọn họ.
Bên kia, Lâm Nghiêu cùng Hoắc Diễm đã nhanh chóng xử lý xong xác của con bọ ngựa lưỡi dao gió, sau khi lấy đi viên tinh thể dị năng, bọn họ chỉ thu được một số vật liệu, một phần bên trong con bọ ngựa lưỡi dao gió đã bị những con ký sinh trùng ăn sạch.
Lâm Nghiêu quyết định tiêu diệt hết những con ký sinh trùng này, sau đó nói: "Chúng ăn ghê vậy, sao không ăn luôn viên tinh thể dị năng của con bọ ngựa?"
Ứng Trầm Lâm nhìn về phía con bọ ngựa cái bị Quý Thanh Phong khống chế bên cạnh, "Con vương trùng muốn lợi dụng chúng để săn mồi. Bọ ngựa cái bản thân không có sức tấn công mạnh, năng lực săn mồi cũng yếu hơn bọ ngựa lưỡi dao gió, vì vậy con vương trùng đã lợi dụng bọ ngựa lưỡi dao gió để bắt con mồi, rồi dùng dịch chuyển để đưa con mồi về phía sau cho chính nó cùng những con ấu trùng ăn."
Nhìn thấy con bọ ngựa cái không thể phản kháng, cậu tiếp tục nói: "Bọ ngựa cái này chắc chắn trong người toàn là ký sinh trùng, không có sức đe dọa, đừng giết nó vội, giữ lại còn có ích."
Lâm Nghiêu hỏi: "Giữ lại làm gì?"
Quý Thanh Phong cũng thắc mắc: "Đúng vậy, đợt tấn công đó chắc chắn không làm nổ hết những người của Tinh vực Đệ Nhị, nói không chừng sau khi thoát được bọn họ sẽ đến tìm chúng ta."
Tinh thể dị năng cấp S không nắm được trong tay luôn khiến KID và những người khác cảm thấy bất an, món đồ này cần phải cất giữ vững vàng trong túi của mình mới có cảm giác chắc chắn, hơn nữa viên tinh thể dị năng này trông có vẻ rất quý giá, để đó không thu lại thật sự khiến người ta mất an toàn.
"Bọn họ chắc hẳn đã đến tìm chúng ta rồi." Ứng Trầm Lâm đơn giản nói: "Nhưng viên tinh thể dị năng này chỉ có thể được cất giữ trong kho, không bằng chúng ta hãy tận dụng nó trước."
Tận dụng như thế nào?
Du Tố nhìn về phía con bọ ngựa cái đang ra sức giãy giụa, "Cậu định tận dụng nó như thế nào?"
"Giết nó thì dễ, nhưng một công cụ có thể giúp chúng ta dịch chuyển 15 km thật khó tìm." Ứng Trầm Lâm nhìn con bọ ngựa cái, trong đầu đã có một ý tưởng mới, "Dị năng dịch chuyển của nó hữu dụng."
Trên hành tinh chính có 6 con S cấp, nhìn vào vị trí bản đồ lúc trước, Tật Phong đã bắt đầu giao tranh với một chất ô nhiễm, bên đơn binh cũng hẳn đã có một con.
Hiện tại còn hai con chưa được phát hiện, một con ở ở vị trí khác trong rừng đầm lầy và một con ở phía bên kia dãy núi. Ứng Trầm Lâm nhìn về phía vị trí nguồn ô nhiễm cấp S gần bọn họ hơn, trên thực tế thì còn cách bọn họ cả trăm cây số, nói là gần nhưng cũng không hẳn là gần. So với việc đi theo lộ trình, chi bằng thử vận may với dịch chuyển.
Lộc Khê khó hiểu mà nhìn về phía Ứng Trầm Lâm: "Nhưng chúng ta không thể nắm bắt được vị trí dịch chuyển của nó."
"Vậy thì thử dịch chuyển nhiều lần xem sao." Ứng Trầm Lâm nhìn về phía radar không có động tĩnh gì, lại nhìn về phía con bọ ngựa cái đôi mắt đang thay đổi giữa đỏ và không đỏ ở bên cạnh, nói: "Dịch chuyển thêm vài lần, xem có thể tìm ra quy luật không. Nếu thực sự không có quy luật, chúng ta đem nó giết cũng không muộn."
Khi Quý Thanh Phong nghe thấy ý tưởng này thì thấy khá hợp lý, hắn dẫm dẫm lên con bọ ngựa cái dưới chân: "Anh em, à không, chị bọ ngựa, từ giờ trở đi chị phải cố gắng nhiều vào, chúng ta phải nỗ lực kéo dài thời gian sống thêm một lúc nữa."
"Vậy bây giờ tôi thả ra nhé?" Hắn hỏi.
"Đợi chút." Ứng Trầm Lâm tính toán thời gian, "Nếu tôi tính đúng, bọn họ chắc hẳn đã đến gần rồi."
*
Vị trí trên bản đồ không hề thay đổi, nhưng tín hiệu của một nguồn ô nhiễm cấp S đã biến mất. Các kỹ thuật viên cơ giáp của Tinh vực Đệ Nhị đang bay qua thấy vậy liền tăng tốc độ bay. Hai nguồn ô nhiễm, KID vừa xử lý xong một nguồn ô nhiễm, hiện tại chắc hẳn đang chiến đấu với nguồn ô nhiễm còn lại, điều này có nghĩa là lúc này KID không thể chú ý đến môi trường xung quanh.
"Bọn họ chắc hẳn đã vào trận chiến rồi."
"Nguồn ô nhiễm này có vẻ là dấu hiệu của cái ban đầu, viên dịch chuyển không gian kia chắc vẫn còn."
Trong quá trình bay, bọn họ đột nhiên chú ý thấy tín hiệu cơ giáp của KID biến mất khỏi bản đồ.
"KID đã tắt tín hiệu cơ giáp rồi."
"Nhưng tắt tín hiệu có ích gì đâu, vị trí của nguồn ô nhiễm trên bản đồ vẫn còn đó."
Các kỹ thuật viên cơ giáp thấy hành động kỳ lạ của KID có chút nghi ngờ, một kỹ thuật viên cơ giáp của GBK trong kênh liên lạc lên tiếng: "Chậc, đừng quên rằng chất ô nhiễm này rất giảo hoạt, hệ thống chỉ có thể phát hiện phạm vi tọa độ, KID đã tắt tọa độ cơ giáp, chúng ta sẽ phải tìm xung quanh một lúc mới có thể tìm được nguồn ô nhiễm theo tín hiệu của nó."
"Điều duy nhất có thể giải thích cho hành động của bọn họ là bọn họ đang chiến đấu, muốn kéo dài thời gian để giành cơ hội tiêu diệt."
"Không thể thiếu cảnh giác."
Bạch Húc Ngôn không phản bác lời của đồng đội, tốt nhất là như thế, gã không muốn để KID chiếm đoạt dịch chuyển không gian này.
Nghĩ đến đây, trong lòng gã bất giác có vài phần bực bội, lần trước ở phòng đấu giá là KID, lần này lại là KID. Bạch Húc Ngôn ít khi gặp phải thất bại trong cùng một căn cứ, cảm giác này làm gã rất khó chịu, mất hai bộ linh kiện chính xác cao khiến gã lỡ mất một mối quan hệ tốt. Gã còn nghe nói ông cháu họ Cốc kia cũng đã gia nhập làm việc ở KID, Thẩm Tinh Đường thật sự lúc nào cũng đối đầu với gã.
Khoảng cách 15 km không xa, dưới tốc độ bay nhanh của cơ giáp, rất nhanh bọn họ đã gần đến.
Bạch Húc Ngôn chú ý thấy tín hiệu của nguồn ô nhiễm cấp S đã gần ngay trước mắt, "Nhìn tình hình thì bọn họ đang ở trong rừng, khi xuống thì vòng ra phía ngoài, ưu tiên cướp quyền sở hữu con bọ ngựa cái."
"Chú ý, cẩn thận với cơ giáp pháo binh và khống chế của bọn họ."
"Không cần phải giao đấu với bọn họ, một khi phát hiện ra thì ưu tiên tiếp cận con bọ ngựa cái."
Nhờ vào sự bao vây phân tán của nhiều cơ giáp, bọn họ nhanh chóng tiếp cận vị trí của con bọ ngựa cái để bao vây. Trong khu rừng, chẳng mấy chốc đã có người phát hiện bóng dáng cơ giáp của KID trong khe hở giữa các thân cây. Khi bọn họ tránh những cây cối cản trở và chuẩn bị tiến gần đến cơ giáp, ngay khi sắp tiếp cận, vài chiếc cơ giáp của KID bỗng dưng biến mất trước mắt mọi người.
"Không xong rồi! Đội trưởng Bạch, bọn họ lại dịch chuyển rồi!"
Bạch Húc Ngôn dừng lại, vội vàng nhìn về phía bản đồ radar, thấy tọa độ đỏ rực kia xuất hiện cách bọn họ 10 km phía trước. Gã nhận ra tình hình, ngay lập tức hét lên với đội còn lại, "Bọn họ đã dịch chuyển đến vị trí phía sau các cậu rồi!"
Gã đã chuẩn bị trước, đề phòng KID sẽ làm trò này, đã sắp xếp một đội khác giữ khoảng cách để chuẩn bị phản công và phục kích KID.
Mà lần dịch chuyển này của KID, lại trùng hợp ở ngay bên cạnh đội khác của bọn họ.
Các kỹ thuật viên cơ giáp của Tinh vực Đệ Nhị nhận lệnh lập tức tiến vào khu rừng, từ xa đã nhìn thấy những chiếc cơ giáp của KID vừa dịch chuyển cùng con bọ ngựa cái cấp S. Bọn họ nhanh chóng bao vây vị trí của KID, khiến mọi người KID ở xa thấy vậy thì sửng sốt.
Quý Thanh Phong thấy thế, liền cầm loa lớn lên tiếng: "Ồ, theo tới rồi à!"
Những người bên Tinh vực Đệ Nhị đã từng bị KID lừa một lần, lần này bọn họ sẽ không để KID trốn thoát nữa.
"Đừng để bị bọn họ khiêu khích!"
"Ưu tiên tấn công con bọ ngựa cái! Đừng để con bọ ngựa cái dịch chuyển lần nữa."
Chỉ là giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy xung quanh KID bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ.
Khi cơ giáp của bọn họ lao lên, ánh sáng đỏ bùng lên, các cơ giáp của KID lập tức biến mất trước mắt bọn họ, khi bị dịch chuyển đi, còn có tiếng nói gần như khiêu khích từ chiếc cơ giáp ẩn nấp của đối phương: "Có bản lĩnh thì đuổi theo đi!!"
Màu đỏ của nguồn ô nhiễm lại một lần nữa tiến hành dịch chuyển, di chuyển loạn xạ xung quanh các cơ giáp Tinh vực Đệ Nhị một cách tán loạn. Các kỹ thuật viên cơ giáp Tinh vực Đệ Nhị nhìn thấy tình huống này lập tức sững sờ, dịch chuyển vô quy tắc, hơn nữa lại là dịch chuyển với khoảng cách dài trong thời gian ngắn, giống như KID đã biết trước bọn họ sẽ đến rồi cố tình chờ đợi.
Bạch Húc Ngôn dừng lại trên không trung khu rừng đầm lầy, nhìn về phía tín hiệu của nguồn ô nhiễm vừa dịch chuyển trên radar, tay nắm chặt lại: "Chúng ta bị chơi rồi, bọn họ cố tình không giết con ô nhiễm đó."
Cố tình không giết, còn cho bọn họ đuổi theo chơi đùa.
Bạch Húc Ngôn chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế, gã tức giận nhìn về phía nguồn ô nhiễm đỏ, nghiến răng nghiến lợi: "KID."
*
Tại phòng nghỉ Coria, khi KID tắt tín hiệu cơ giáp, những người còn lại trong phòng nghỉ chỉ có thể chú ý đến tình hình của nguồn ô nhiễm. Khi thấy nguồn ô nhiễm dịch chuyển nhiều lần, bọn họ không khỏi liếc nhìn nhau.
"Con ô nhiễm này nhìn có vẻ dữ dằn quá nhỉ?"
"Không chỉ là dữ dằn, cái kiểu dịch chuyển này, trông có vẻ mạnh đấy."
Anh Trương không nhịn được hỏi: "KID đang làm gì vậy? Không giết con ô nhiễm này sao?"
"Trông có vẻ như đang thuần hóa nó." Thẩm Tinh Đường nhìn về phía vị trí của nguồn ô nhiễm, "Bọn họ đang lợi dụng việc dịch chuyển của con ô nhiễm này."
Loại cách nói này thật sự làm người ta nghe rợn cả người! Chất ô nhiễm cấp S không phải là yếu, đối với các kỹ thuật viên cơ giáp của bọn họ mà nói, để xử lý nó cũng phải tốn một ít thời gian, trước nay chưa từng nghe nói có ai có thể sử dụng chất ô nhiễm như một công cụ.
Điều quan trọng là, con ô nhiễm này lại còn nghe lời!?
Đội trưởng Hắc Nha hầu kết giật giật, nhìn về phía bà chủ của KID Thẩm Tinh Đường, "KID các người đều hành động táo bạo như vậy sao?"
Thẩm Tinh Đường trầm mặc, "Trước hôm nay tôi cũng không biết mối quan hệ giữa các kỹ thuật viên cơ giáp của chúng tôi và chất ô nhiễm lại tốt đến vậy, có lẽ là bọn họ có sự tương tác tốt?"
Những người khác: "..."
Tương tác với chất ô nhiễm???
"Khoan đã... liệu những người khác từ Tinh vực Đệ Nhị có đang đuổi theo nguồn ô nhiễm này không?"
"Có vẻ là có khả năng."
"Không phải chứ?" Anh Trương nhìn về phía nguồn ô nhiễm, "Cái này giống như dắt chó đi dạo..."
*
Ở phía bên kia, trong kênh liên lạc của KID, một đám người đã say xe.
"Chị ơi, đường này hẹp quá, chị đi kiểu này là bị bỏ vào nồi chiên rồi đấy."
Cảm giác chóng mặt từ việc dịch chuyển nhiều lần trong thời gian ngắn khiến Quý Thanh Phong suýt không giữ được con bọ ngựa cái này, hơn nữa con bọ ngựa cái này còn học khôn, giảm bớt phạm vi dịch chuyển. Nếu không phải KID để ý, để các cơ giáp ở gần xung quanh, nói không chừng bọn họ đã bị nó văng ra ngoài rồi.
"Ngoan ngoãn, chúng ta không thể nổi loạn, nghe lời mới sống lâu được." Quý Thanh Phong cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, hắn nhìn ra nơi xa: "Nhưng mà đã quá đã, kỹ thuật viên cơ giáp Tinh vực Đệ Nhị đang bị chúng ta đùa giỡn, đợi gặp được lão Triệu, tôi nhất định phải khoe khoang một trận!"
Lâm Nghiêu hỏi: "Người của Tinh vực Đệ Nhị có còn đuổi theo không?"
Hoắc Diễm: "Bọn họ hẳn là rất thanh cao, không muốn bị chúng ta chơi đùa đâu."
Lộc Khê nói: "Khoảng cách lần này hình như đủ rồi, chúng ta đã tới gần nguồn ô nhiễm kia."
Mặc dù nhiều lần dịch chuyển có vẻ như không theo một hướng nhất định, nhưng dần dần bọn họ lại phát hiện mình đã gần đến vị trí của nguồn ô nhiễm cấp S cuối cùng trong khu rừng đầm lầy. Mọi người đều nghĩ đó là một sự trùng hợp, nhưng Ứng Trầm Lâm lại nhìn về phía con bọ ngựa cái lên tiếng: "Tạm thời không cần giết nó nữa, Quý Thanh Phong, anh chú ý, đừng để nó chạy thoát."
"À? Có quy luật gì không?" Lâm Nghiêu hỏi.
Ứng Trầm Lâm sau khi thử vài lần, đã đơn giản ghi lại hướng di chuyển của con bọ ngựa cái, phát hiện ra vị trí dịch chuyển của con bọ ngựa này hầu như luôn là ở phía trước mặt nó. Mỗi lần dừng lại ở một vị trí khác nhau, nhưng không có trường hợp nào mà nó dịch chuyển theo vòng tròn tại một chỗ, mà luôn di chuyển về phía trước.
"Sử dụng dị năng dịch chuyển vẫn là bản thể của con bọ ngựa, con trùng vương chỉ đang điều khiển tư duy của nó, nhưng dù sao nó cũng là một nguồn ô nhiễm cấp S, muốn hoàn toàn kiểm soát nó vẫn còn khó đối với con trùng vương." Ứng Trầm Lâm nhìn về phía nó, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi đoán việc dịch chuyển của nó vẫn giữ thói quen hành động của con bọ ngựa, hướng di chuyển luôn là phía trước mặt của con bọ ngựa."
Quý Thanh Phong nghe đến đây thì bỗng hiểu ra: "Vậy chúng ta chỉ cần kéo đầu nó lao về phía trước là được rồi, mỗi lần đi về phía trước, chúng ta còn có thể dẫn nó đi tìm lão Triệu!"
Thông tin này đối với KID mà nói thực sự là một tin tốt, có thể nói là chỉ cần kiểm soát hướng đi, bọn họ có thể lợi dụng con bọ ngựa cái để dịch chuyển, tiết kiệm thời gian, sức lực và năng lượng, quả là phương tiện di chuyển lý tưởng khi ra ngoài.
Mấy người trong KID nhìn về phía con bọ ngựa cái với ánh mắt đầy yêu thương, nhìn nó như con cái của nhà mình vậy.
Vì đã qua nhiều lần dịch chuyển, con bọ ngựa cái đã không còn sức để phản kháng, Quý Thanh Phong kéo nó vài lần mà không thấy phản ứng gì, "Xong rồi, con chúng ta sẽ không chạy đến chết mất chứ?"
Lâm Nghiêu: "Hả? Không được đâu!"
"Không sao đâu, anh cứ giữ chặt vị trí của nó, đừng thả lỏng. Nó nghe lời như vậy thì chắc chắn con trùng vương đang ở gần khu vực anh giữ chặt, nó cảm nhận được sự đe dọa muốn chạy trốn." Ứng Trầm Lâm nhìn về phía xa, thấy có một vài con suối nhỏ trong khu rừng, "Nó muốn chạy trốn, nhưng bị kẹt trong xác con bọ ngựa cái, không thể tìm được vật chủ mới, vì vậy mỗi lần dịch chuyển, gần khu vực đó đều có nước."
Đặc tính của giun bờm ngựa là thích nước, khi gặp nước, nó có thể sống sót, thậm chí có thể trốn thoát từ trong nước.
Ứng Trầm Lâm lại gần quan sát, chú ý thấy phần cơ thể của con bọ ngựa cái bị Quý Thanh Phong siết chặt có thể nhìn thấy một vật màu đen lờ mờ trong lớp vỏ, nó quả thật đang cố chạy về phía trước, nhưng mỗi lần chạy đều có nước. Chỉ tiếc là không gặp may, bị siết chặt trong chiếc khóa, chưa kịp chạy vào nước đã bị Quý Thanh Phong kéo đi.
Ứng Trầm Lâm nói: "Cẩn thận đừng để nó chạm vào nước, giữ chặt nó."
Lâm Nghiêu hỏi: "Nhưng bây giờ nó sắp chết rồi, nếu một lúc nào đó không chạy được nữa thì phải làm sao?"
Du Tố nhìn xuống, cười nhạo nói: "Hơn phân nửa là đói bụng."
Anh liếc nhìn xung quanh, "Tùy tiện giết vài con ô nhiễm đưa cho nó ăn là được, ăn xong mà nó vẫn không chạy, vậy thì giết luôn không cần để lại."
Ứng Trầm Lâm nghe xong cũng đồng ý, thấy Hoắc Diễm đi sang bên cạnh muốn giết chất ô nhiễm, cậu nhắc nhở: "Anh Hoắc, tốt nhất là băm nhỏ rồi cho nó ăn, tránh để nó tìm vật chủ khác."
Hai người mỗi người một câu, cơ bản đã xác định được con đường tương lai của con bọ ngựa cái.
Hoắc Diễm cười nói: "Yên tâm đi, cái này đơn giản."
Quý Thanh Phong vừa siết chặt con bọ ngựa cái vừa nói với giọng điệu hiền từ: "Một lát nữa ăn nhiều một chút, ăn xong rồi chạy trốn."
Những người khác bận rộn cho bọ ngựa cái ăn, sau khi cho nó ăn xong sẽ hướng đến tọa độ của nguồn ô nhiễm cấp S mới.
Ứng Trầm Lâm lại nhìn vào bản đồ, thấy vị trí của nguồn ô nhiễm. Bọn họ đã rất gần với con ô nhiễm cấp S đó. Nhưng cũng giống như lần trước, tọa độ của con ô nhiễm cấp S này là phạm vi tọa độ, hiện giờ bọn họ chỉ vừa mới tới gần phạm vi của nó, nhưng không thể xác định được con ô nhiễm cấp S mới là gì.
Cậu đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy ở vùng ngực có cảm giác hơi nóng.
Ứng Trầm Lâm dừng lại một chút, đưa tay nắm lấy cổ áo của mình, kéo sợi dây đỏ ở cổ ra.
Khi kéo ra, cậu mới chú ý tới chìa khóa của Uyên đang phát sáng.
Ánh mắt cậu hơi ngừng lại một chút.
Lúc này, những người khác trong kênh KID bắt đầu trò chuyện.
"À đúng rồi, các cậu có nhận thấy xung quanh rất yên tĩnh không?"
"Chắc là vậy, xung quanh cũng không có nhiều chất ô nhiễm."
Du Tố khẽ nhíu mày, bỗng nhiên chú ý thấy rìa của nguồn ô nhiễm đang dính vào một nơi nào đó, "Nguồn ô nhiễm này đã di chuyển."
--- Wattpad @_Tradaocamxa ---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro