Khu vực ô nhiễm Coria (Khu cấm) Chương 106: Di sản

Trong phòng họp của Cục Quản lý Coria, sắc mặt của lãnh đạo bên Tinh vực Đệ Nhị rất khó coi. Cuộc họp khẩn cấp bắt đầu, vấn đề bên Tinh vực Đệ Nhị sử dụng một lượng lớn chất đông lạnh đã rơi vào tình trạng bế tắc. Cuối cùng, Tinh vực Đệ Nhị chỉ có thể cắn răng chấp nhận thiệt hại, đổ trách nhiệm việc sử dụng chất đông lạnh vào việc đối phó với lượng lớn chất ô nhiễm. Anh Trương và Thẩm Tinh Đường vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để phủi sạch quan hệ ra khỏi vụ việc trong phòng họp, nhưng không ngờ sự phát triển của vấn đề lại suôn sẻ hơn bọn họ tưởng tượng.

Giám đốc Coria nói: "Nếu không có vấn đề gì, thì báo cáo sự cố lần này sẽ được chúng tôi cung cấp cho Liên Minh của quý vị sau khi nhiệm vụ dọn dẹp chung này kết thúc."

Lãnh đạo Tinh vực Đệ Nhị chịu thiệt thòi, chưa kịp kết thúc cuộc họp đã vội vã rời khỏi phòng họp.

Cục Quản lý không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Trương và Thẩm Tinh Đường thì hoàn toàn hiểu rõ.

Thẩm Tinh Đường biết rõ tâm tư của Ứng Trầm Lâm, nếu đã dám làm việc lớn như vậy thì chắc chắn sẽ kết thúc ổn thỏa, nhưng khi thực sự chứng kiến sự việc kết thúc nhẹ nhàng như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút không thực tế.

Anh Trương lau mồ hôi, nhìn khuôn mặt khó chịu của lãnh đạo bên Tinh vực Đệ Nhị khi rời đi, bỗng nhiên cảm thấy tinh thần thoải mái: "Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như chúng ta đã giải quyết được."

Liên hợp dọn dẹp đối với hai bên Tinh vực mà nói có mục tiêu khác nhau, mà Giám đốc Coria khi gặp đội tinh nhuệ của Tinh vực Đệ Nhị đã tưởng rằng sẽ có một cuộc hỗn chiến. Kết quả cuộc hỗn chiến đã xảy ra, nhưng không ngờ Tinh hệ Thự Quang lại đạt được thành tích như vậy trên hành tinh chính, còn khiến Tinh vực Đệ Nhị phải nuốt một cục tức.

Với thành tích đạt được trên hành tinh chính như vậy, cả Hắc Nha và YDS ở hành tinh phụ cũng có sức mạnh ngang ngửa với Tinh vực Đệ Nhị.

Do tính đặc thù của nhiệm vụ, bọn họ không dám để lộ bất kỳ thông tin nào về nhiệm vụ lần này. Nhưng Tinh vực Đệ Nhị vẫn không ngừng dùng chuyện này để gây sức ép. Nếu như Tinh hệ Thự Quang thể hiện quá yếu kém trong nhiệm vụ dọn dẹp này, thì điều đó có nghĩa là Tinh vực Đệ Nhị có thể dùng điểm yếu này để công kích Tinh hệ Thự Quang, thậm chí làm lung lay quyền quản lý khu vực ô nhiễm Coria.

Nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ như Tinh vực Đệ Nhị muốn dùng vấn đề này để làm lung lay tình thế khu vực ô nhiễm Coria không đơn giản như vậy.

Hắn không rõ các kỹ thuật viên cơ giáp của Tinh hệ Thự Quang đã làm gì trong nhiệm vụ, nhưng nhìn vào kết quả, có thể thấy bọn họ đã lập công lớn cho Tinh hệ Thự Quang.

"Chủ yếu là lần này kỹ thuật viên cơ giáp của các cậu đã làm rất sạch sẽ."

Giám đốc Coria nói: "Cụ thể tôi sẽ nộp báo cáo cho chủ tịch, việc thương lượng với Tinh vực Đệ Nhị không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp vào."

Nhìn thấy hai người Thẩm Tinh Đường chuẩn bị rời đi, Giám đốc Coria ngăn bọn họ lại, "Hai vị đợi một chút, việc của Tinh vực Đệ Nhị tạm thời đã giải quyết xong, nhưng chuyện của Tật Phong và KID tiến vào khu cấm, có lẽ hai vị cần phải giải thích."

Thẩm Tinh Đường dừng bước, "Khu cấm Coria!?"

Anh Trương: "???"

Nhiệm vụ dọn dẹp chung ở chiến trường trên hành tinh phụ vẫn đang hoàn tất, khi Thẩm Tinh Đường và anh Trương bước vào phòng điều khiển, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên màn hình lớn của phòng điều khiển đang hiển thị tọa độ của cơ giáp KID và Tật Phong. Chỉ trong lúc bọn họ tham gia cuộc họp, sao KID và Tật Phong lại có thể xông vào khu vực ô nhiễm cấm địa được???

Ngoài ra, cô còn nhìn thấy một đội quân kỹ thuật viên cơ giáp biên giới mặc trang phục chiến đấu màu đen đứng ở bên cạnh.

Trong số những người này, người duy nhất cô có ấn tượng chính là một vị lão nhân đứng trước đội kỹ thuật viên cơ giáp.

Cô đã gặp ông trước đây ở khu ô nhiễm Khâu Tân, ông là một nhân vật quan trọng trong quân biên giới, Khâu lão.

Khâu lão nhìn thấy Thẩm Tinh Đường, mỉm cười gật đầu thân thiện: "Lại gặp nhau rồi."

Thẩm Tinh Đường chào bằng một động tác quân lễ đơn giản, "Chào ngài."

Việc vô tình xâm nhập vào khu cấm Coria là một sự kiện lớn. May mắn thay, lần này là quân biên giới đến thực hiện nhiệm vụ mang theo quyền hạn, vì vậy bọn họ có thể mở một phần hệ thống trong khu cấm, xác định chính xác tọa độ của KID và Tật Phong. Nhưng dù vậy, KID và Tật Phong muốn rời khỏi khu ô nhiễm này cũng chỉ có thể thông qua cổng ra duy nhất của khu cấm.

"Lần này là lỗi của các kỹ thuật viên cơ giáp của chúng tôi, bọn họ hẳn là vô tình di chuyển vào trong đó." Anh Trương hiểu rõ tình hình, kể hết sự việc liên quan đến con bọ ngựa cái, sắc mặt của các kỹ thuật viên cơ giáp biên giới bên cạnh mới có vẻ dễ chịu hơn một chút.

"Dịch chuyển." Khâu lão xác nhận: "Thì ra Coria còn có loại chất ô nhiễm này, xem ra hệ thống của chúng ta cần phải cập nhật lại."

Thẩm Tinh Đường nghe anh Trương giải thích, đồng thời liếc nhìn sang kỹ thuật viên cơ giáp bên cạnh Khâu lão.

"Cổng vào khu cấm đặc biệt, hơn nữa khu cấm Coria liên quan đến an ninh quan trọng, nên những người không có liên quan không được phép dừng lại bên trong." Khâu lão khẽ gật đầu, nói với hai người: "Quân biên giới đang thực hiện nhiệm vụ, bọn họ sẽ đưa các kỹ thuật viên cơ giáp của các cậu ra ngoài."

Người đàn ông mặc trang phục chiến đấu màu đen dẫn đầu đội quân biên giới trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt khi quét qua Thẩm Tinh Đường mang theo một chút ánh sáng lạnh. Hắn nhanh chóng rời mắt, nhìn về phía Khâu lão: "Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa người ra ngoài, những việc còn lại giao cho ngài."

Nói xong, một đội năm người rời khỏi phòng điều khiển.

Thẩm Tinh Đường dõi theo bọn họ, cho đến khi người rời đi mới thu hồi ánh mắt lại.

Giám đốc Coria chú ý đến Thẩm Tinh Đường, ông đã để ý đến cô từ lúc ở phòng họp, ban đầu tưởng rằng khuôn mặt của cô sẽ giống với cha cô, nhưng lại phát hiện Thẩm Tinh Đường thực sự xinh đẹp và rực rỡ hơn. Ông nói: "Bà chủ Thẩm, chúng ta đã gặp qua nhau trước đây."

Thẩm Tinh Đường hơi ngừng lại khi nghe vậy, nghiêng đầu mỉm cười: "Chúng ta từng gặp một lần, khi tôi là kỹ thuật viên sửa chữa biên giới đã từng đến Coria để thực hiện nhiệm vụ."

"Kỹ thuật viên sửa chữa biên giới?" Giám đốc Coria cười cười: "Thì ra là vậy, cô không giống cha cô."

Thẩm Tinh Đường đáp: "Tôi giống mẹ tôi hơn."

Sau vài câu xã giao, Thẩm Tinh Đường cáo từ rời đi.

Anh Trương kinh hồn táng đảm đi theo sau Thẩm Tinh Đường rời khỏi phòng điều khiển, "Làm sao mà lại xông vào khu cấm vậy! Hơn nữa còn có quân biên giới ở đó, khi bọn họ ra ngoài phải để bọn họ viết bản kiểm điểm mới được. May mà Thự Quang đang tạm dừng thi đấu, nếu không theo quy định của Liên Minh, xâm nhập khu cấm là sẽ bị đình chỉ thi đấu ngay."

Nói xong, hắn nhận ra Thẩm Tinh Đường vẫn đứng im, "Bà chủ Thẩm, không đi sao?"

"Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra." Thẩm Tinh Đường hơi nghiêng đầu, "Anh có biết người đứng bên cạnh Khâu lão lúc nãy là ai không?"

Anh Trương dừng lại, "Người nào? Nói ra thì đồng phục của bọn họ hơi kỳ quái, không giống quân biên giới tôi từng gặp."

"Đó là lực lượng đặc nhiệm." Thẩm Tinh Đường thu lại ánh mắt, thấp giọng nói: "Anh nghĩ trong tình huống nào mà quân biên giới lại phải dùng đến lực lượng đặc nhiệm để thực hiện nhiệm vụ?"

Anh Trương nghe thế sởn tóc gáy, "Có thể là Tinh hệ Thự Quang... không, có thể là nhiệm vụ cao cấp hơn."

Lực lượng đặc nhiệm trong quân biên giới là quân bài chủ lực, vì tính đặc thù của các kỹ thuật viên cơ giáp trong loại hình này, chỉ những nhiệm vụ cấp S trở lên mới giao cho loại kỹ thuật viên cơ giáp này thực hiện.

Thẩm Tinh Đường nói: "Trong khu cấm có bí mật."

Anh Trương vừa nghe đến đây, vội vội vàng vàng quay lại phòng nghỉ.

Thẩm Tinh Đường đi chậm hơn hắn một vài bước, khi đi cô liếc mắt nhìn về phía phòng điều khiển Coria. Khu cấm thực sự có những bí mật, chỉ là những bí mật này không phải là thứ cô có thể biết với tư cách là một kỹ thuật viên sửa chữa chiến trường.

Mới vừa đi đến cửa phòng nghỉ, Giang Tư Miểu đứng đó với vẻ hơi căng thẳng, như thể đã nghe được tin tức.

Hắn nói: "Chắc không có chuyện gì đâu, tôi nghe nói quân biên giới đã đi vào đưa bọn họ ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ chỉ cần gửi một báo cáo giải trình cho Liên Minh thôi --- ---"

Thẩm Tinh Đường: "Tốt nhất là không có chuyện gì."

"Nghe chị nói vậy, tôi có chút bất an." Giang Tư Miểu hiếm khi thấy Thẩm Tinh Đường nói băng giọng điệu như vậy, "Nhìn chị có vẻ không vui."

Thẩm Tinh Đường và Giang Tư Miểu cùng bước vào phòng nghỉ, ngay lập tức nhìn thấy tọa độ trên màn hình lớn trong phòng.

Cô nhìn chằm chằm vào tọa độ của 'Trace', giọng điệu hơi lạnh nhạt: "Tôi đã từng nói với cậu, lần đầu tôi gặp Du Tố là vì thực hiện nhiệm vụ."

"Chị đã nói qua, lúc đó chị nói --- ---" Giang Tư Miểu suy nghĩ một chút, "À đúng rồi, lúc đó Du Tố vẫn chưa đủ tuổi."

Thẩm Tinh Đường thở ra một câu lạnh lùng: "Địa điểm là Coria."

Giang Tư Miểu trượt chân một cái, ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Tinh Đường.

"Lần nhiệm vụ đó là 8 năm trước, dọn dẹp khu cấm Coria."

Thẩm Tinh Đường nói: "Đó cũng là lần đầu tôi gặp Du Tố."

Cho nên, tốt nhất là Du Tố đừng gây ra chuyện gì ở trong đó.

*

Kỹ thuật viên cơ giáp của Tật Phong và KID nhận được chỉ thị từ Cục Quản lý, nói rằng sẽ có người đến đón bọn họ đưa ra ngoài. Cùng lúc đó bọn họ cũng nhận được một phần thông tin về khu vực cấm, biết được vị trí của cửa vào rất khó tìm.

"Thật kỳ lạ, bọn họ trực tiếp nói cho chúng ta tọa độ cửa vào không phải được rồi sao?" Quý Thanh Phong thắc mắc, "Tại sao lại phải để người khác vào đưa chúng ta đi?"

"Có gì mà kỳ lạ đâu." Triệu Nhạc Kiệt thuận miệng giải thích nói: "Không nói cho chúng ta biết, là vì không thể nói cho chúng ta biết."

Khi lời này được nói ra, những người khác đều nhìn về phía chiếc cơ giáp màu đỏ đang dẫn đường ở phía trước. Nếu ngay cả Cục Quản lý cũng không thể tiết lộ tọa độ cửa vào cho bọn họ, vậy mà Du Tố lại biết được tọa độ cửa vào?

Du Tố khẽ cười một tiếng: "Đứng yên đợi hay là đi cùng tôi?"

Thích Tư Thành nói: "Lệnh không bảo chúng ta đứng yên đợi."

Vậy chính là đi rồi.

Ứng Trầm Lâm cùng với Du Tố bước đi song song, khi đối phương dẫn đường, cậu chỉ đi theo phía sau Du Tố.

Kênh liên lạc có những người khác đang nói chuyện, Ứng Trầm Lâm nghĩ đến biểu hiện quái dị của Uyên, cuối cùng vẫn quyết định chủ động liên lạc với Du Tố.

Chỉ là, cậu vừa gửi yêu cầu trò chuyện riêng chưa đầy hai giây, thì trước mặt cậu đã xuất hiện thông báo kênh trò chuyện riêng đã được thiết lập thành công.

Chưa kịp để Ứng Trầm Lâm mở miệng, Du Tố đã lên tiếng trước: "Đến hỏi gì? Hỏi tôi làm sao biết tọa độ cửa vào?"

"Trước kia anh đã từng đến nơi này." Ứng Trầm Lâm nói.

Một người có thể nhận diện mức độ quen thuộc với bản đồ thông qua quan sát cách hành động của họ. Từ khi Du Tố nói sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, Ứng Trầm Lâm đã liên tục quan sát tốc độ di chuyển và hướng đi của đối phương. Cậu nhận thấy Du Tố rất quen thuộc với khu vực này, nhưng sự quen thuộc đó lại mang một chút cảm giác lạ lẫm.

Có lẽ Du Tố đã từng đến, hơn nữa khoảng thời gian đã khá lâu.

Trong khoang điều khiển, tầm nhìn trong suốt lơ lửng cho phép thấy rõ cảnh vật xung quanh, cũng như chiếc cơ giáp đang đi lùi lại sau hai bước phía sau cậu.

Qua lớp vỏ ngoài cơ giáp, dường như Du Tố cũng tưởng tượng được biểu cảm của Ứng Trầm Lâm khi hỏi câu này. Anh tùy tiện giảm âm thanh các kênh khác, "Đã từng đến, nhưng đã lâu rồi, không nhớ rõ đường."

"Ồ." Ứng Trầm Lâm suy nghĩ một chút, rồi lại không biết tiếp tục hỏi gì.

Du Tố đã nói ngay câu tiếp theo: "Liên quan đến Uyên phải không?"

Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì hơi dừng lại: "Làm sao anh biết?"

"Vì tôi cũng có cơ giáp cấp S." Du Tố nói.

Trong khoang điều khiển, Theo nghe thấy câu này thì ngạc nhiên lên tiếng: "Hả? Tôi đúng là có thể bắt được tín hiệu của Uyên, nhưng tín hiệu của nó vẫn luôn có nha, sao lại có liên quan gì đến Uyên? Du Tố, anh có gì chưa nói với tôi à?"

Có những hành vi rất dễ đoán, Ứng Trầm Lâm rõ ràng đang quan tâm đến khu vực cấm.

Không có nhiều thứ có thể thu hút sự chú ý của một đứa trẻ, mà khi biết rằng việc tìm hiểu có thể gây phiền phức mà vẫn đi hỏi chi tiết, hơn phân nửa chính là chiếc cơ giáp kia của cậu.

Ứng Trầm Lâm không nghĩ nhiều, cậu hơi do dự, "Chìa khóa của Uyên đang sáng."

Bước chân của Du Tố hơi dừng lại.

Hai chiếc cơ giáp có hơi gần nhau, khi Du Tố dừng bước, chiếc cơ giáp bên cạnh anh hơi chạm nhẹ vào.

Ứng Trầm Lâm vội dừng bước, lùi lại nửa bước, thật thà nói: "Tôi không xác định được lý do là gì, nhưng khi lại gần khu vực cấm, cơ giáp có phản ứng."

Cậu cũng không xác định được phản ứng cụ thể là gì, không thể đem cơ thể của Uyên ra, Uyên cũng không có phản hồi, vì vậy vấn đề này không thể biết được.

Du Tố liếc nhìn, nhìn thấy một động tác rất nhỏ của Ứng Trầm Lâm, "Thông thường thì sẽ không xảy ra tình huống này."

Ứng Trầm Lâm cũng biết chuyện này không phải bình thường, nên cậu mới nghi ngờ trong khu vực cấm này có thứ gì đó đặc biệt.

"Về những chuyện trong khu vực cấm, tôi không thể nói. Tôi biết được tọa độ cửa vào vì trước đây đã từng thực hiện nhiệm vụ ở đây." Du Tố dẫn đường tiếp tục đi về phía trước, "Cửa vào khu vực cấm thay đổi theo thời gian, có một bộ thuật toán quy trình đặc biệt. Nhân viên trong khu cấm không thể, cũng không được phép tiết lộ."

Ứng Trầm Lâm hỏi: "Nơi này có cái gì? Anh không thể nói, tôi có thể đoán không?"

Du Tố nghe vậy khẽ cười nói: "Cậu định tìm kẽ hở với tôi sao?"

Ứng Trầm Lâm thử dò xét: "Trước kia anh là một kỹ thuật viên cơ giáp biên giới, có một số việc anh không thể nói, nhưng tôi có thể đoán, không phải sao?"

"Cậu muốn biết, tôi cũng có thể nói cho cậu, nhưng trước hết cậu phải trả lời một câu hỏi của tôi --- ---"

Tầm mắt Du Tố liếc nhẹ sang bên cạnh, đi vài bước về phía trước, "Uyên là từ đâu đến?"

Trong kênh trò chuyện của hai người, âm thanh im bặt một lúc. Khi Du Tố cho rằng Ứng Trầm Lâm sẽ không trả lời trực tiếp câu hỏi này, thì anh nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh của cậu trong kênh truyền đến.

"Đó là di sản ông nội để lại cho tôi." Ứng Trầm Lâm khi nói ra lời này rất bình tĩnh, "Uyên là cơ giáp do ông nội tôi thiết kế."

Du Tố nghe vậy thì hơi dừng lại: "Ông nội của cậu?"

"Ông nội tôi là một nhà thiết kế cơ giáp, nhưng ông qua đời vì một tai nạn khi tôi 7 tuổi." Ứng Trầm Lâm rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình, "Uyên là món quà duy nhất ông để lại cho tôi, là quà sinh nhật của tôi khi tôi 6 tuổi. Tôi không biết nhiều chi tiết hơn, chỉ biết lúc đó ông nói với tôi rằng Uyên là di sản của gia đình tôi."

Không hiểu sao, khi nghe Ứng Trầm Lâm nhắc đến hai từ di sản, Du Tố lại không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc bất ngờ nào trong lời nói của cậu.

Rất bình tĩnh cũng rất đơn giản, như thể Du Tố hỏi một câu, đối phương chỉ đáp lại một cách thẳng thắn.

Theo từ trước đến nay luôn ồn ào nghe vậy cũng ngừng lại, hiếm khi không lên tiếng.

Du Tố: "Xin lỗi."

Ứng Trầm Lâm không hiểu tại sao lại phải xin lỗi, vì đối với cậu, 7 tuổi như đã là một kiếp người khác. Ký ức tuổi thơ của cậu giờ đây rất mơ hồ, thậm chí hình ảnh của ông nội cũng chỉ còn lại vài ấn tượng mờ nhạt trong trí nhớ.

"Uyên đã làm bạn tôi suốt nhiều năm, trí năng của nó được ra đời khi tôi bắt đầu tham gia vào vòng loại trừ đơn binh."

Ứng Trầm Lâm giải thích: "Trên cơ thể của nó không ghi lại nhiều thông tin, Uyên khi đến tay tôi lúc tôi 7 tuổi, tôi chỉ biết Uyên là do ông tôi thiết kế, còn mọi thứ khác tôi hoàn toàn không biết."

Âm thanh từ phía bên kia kênh liên lạc vẫn tiếp tục giải thích, Du Tố không nói gì. Ánh mắt anh dừng lại ở tín hiệu âm thanh của kênh liên lạc. Trong tầm nhìn của anh, có một chiếc cơ giáp đang đi sát bên cạnh, không biết vì cái gì, trong đầu Du Tố lại hiện lên hình ảnh khi ở hành lang căn cứ KID, Ứng Trầm Lâm ôm bảng dữ liệu của mình, ba bước biến thành hai bước đi theo sau anh.

Cậu luôn có một thói quen khi trò chuyện với người khác, khi đi cùng cậu thường lùi lại một bước nhỏ, tạo ra một khoảng cách xã giao vừa phải, vừa cẩn thận lại vừa lịch sự lễ phép.

Chiếc cơ giáp phía trước bỗng nhiên dừng lại, Ứng Trầm Lâm đang theo sát thì hơi khựng lại: "Ừm?"

Du Tố giọng điệu bình thản: "Cách một chút về phía trước."

Ứng Trầm Lâm không hiểu gì, liền bước thêm một bước về phía trước.

Vừa mới bước lên phía trước, Du Tố bên cạnh cũng đã theo sát cậu.

"Tôi đã xem bản đồ khu vực cấm, trên đó chỉ có đánh dấu khu rừng, không có đánh dấu gì khác." Ứng Trầm Lâm nhìn Du Tố không có phản ứng ngăn lại, tiếp tục nói: "Tình hình trong khu vực ô nhiễm Coria quả thực phức tạp, nhưng vị trí các trạm cơ sở của nó lại rất kỳ quái."

Các trạm cơ sở và một số cơ sở hạ tầng trong khu vực ô nhiễm đã được quy hoạch cơ bản từ thiết kế ban đầu. Mục tiêu của bất kỳ khu ô nhiễm nào đều là giám sát toàn diện khu vực ô nhiễm để lựa chọn vị trí trạm cơ sở và bố trí cơ sở hạ tầng. Tuy nhiên, trạm cơ sở của sao Coria rất kỳ lạ, nó nằm xa vị trí trạm cơ sở của khu rừng đầm lầy, dù từ trường của khu rừng đầm lầy có kỳ quái, nhưng từ góc độ thiết kế, việc đặt trạm cơ sở ở khu vực rìa của khu rừng đầm lầy cũng có thể giám sát một phần khu rừng này.

Nhưng khu ô nhiễm Coria không làm như vậy, ngược lại, việc bố trí các cơ sở này không hợp lý, có rất nhiều điểm mù.

"Là một khu ô nhiễm có mức độ nguy hiểm cao mà nói, việc bố trí như vậy là hoàn toàn không đạt yêu cầu." Ứng Trầm Lâm chú ý đến Du Tố, thấy anh không lên tiếng, liền tiếp tục nói: "Cục quản lý không thể bố trí cơ sở hạ tầng rộng rãi hơn trong khu rừng đầm lầy, nhưng lại có thể xây dựng một hệ thống chắn quy mô lớn như vậy ở khu vực cấm này."

Du Tố nhìn về phía khu rừng khô bên cạnh, "Để duy trì một hệ thống chắn như vậy, nhất định phải có một điểm kiểm soát cốt lõi."

Ứng Trầm Lâm dừng lại, nói đến đây, Du Tố đã ám chỉ rất rõ ràng.

Cái gì là điểm kiểm soát cốt lõi, đó là nơi thao tác toàn bộ hệ thống khu vực cấm, điểm kiểm soát tốt nhất chính là trạm cơ sở.

Trong khu vực cấm có một trạm cơ sở, là trạm cơ sở bị cô lập khỏi hệ thống chính của Coria, một trạm cơ sở bị bỏ hoang.

Du Tố không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Muốn đi không?"

Ứng Trầm Lâm: "Muốn đi, nhưng đó là hành vi vi phạm quy định."

"Muốn đi cũng không phải không được, chỉ là có một vấn đề mà có lẽ chúng ta cần giải quyết ngay bây giờ." Tầm mắt của Du Tố dừng lại ở khu rừng khô, "Cậu biết tôi từng là quân nhân biên giới xuất ngũ, vậy cậu nghĩ lý do tôi tiến vào khu vực cấm là gì?"

Quân biên giới... Ứng Trầm Lâm dừng lại một lúc, tầm mắt cũng hướng về phía khu rừng khô bên trong hệ thống chắn, "Tiêu diệt chất ô nhiễm."

Quá yên tĩnh --- --- mặc dù bọn họ vẫn luôn đi vòng quanh hệ thống biên giới, nhưng từ lúc di chuyển đến nay, những chất ô nhiễm xuất hiện trên radar có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ban đầu Ứng Trầm Lâm nghĩ rằng đó là do bọn họ đi sát theo biên giới, nhưng giờ nghĩ lại, cảm thấy chỗ nào cũng có điểm quỷ dị.

Con bọ ngựa cái không phản ứng thái quá khi lại gần hệ thống chắn, mà những chất ô nhiễm trong khu vực cấm cần quân biên giới đến tiêu diệt.

Dù hệ thống chắn có ngăn cách sự di chuyển của chất ô nhiễm trong và ngoài khu vực cấm, nhưng với môi trường ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, không thể không có chất ô nhiễm mới xuất hiện.

Du Tố: "Khu vực cấm này không bình thường."

Trong kênh liên lạc, Triệu Nhạc Kiệt đột nhiên chú ý thấy hai chiếc cơ giáp phía trước di chuyển chậm chạp, còn đội hình phía sau cũng di chuyển đứt quãng, "Hai người kia bên căn cứ của các cậu đi gần nhau nhỉ?"

Quý Thanh Phong kéo con bọ ngựa cùng Triệu Nhạc Kiệt tụt lại phía sau, nghe vậy thì nói: "Ồ, vẫn còn tốt. Hai người kia hẳn là đang bàn chuyện gì đó, Trầm Lâm thông minh, chắc là đang tìm đường cùng anh Du."

Triệu Nhạc Kiệt không biết phải hình dung phản ứng của Quý Thanh Phong thế nào, rồi sao nữa! Không có phản ứng chi tiết nào nữa sao?

Hắn nghĩ lại cảnh trên tàu vũ trụ đã nhìn thấy với Hồ La Bố, bước chân của hai người đi gần nhau như vậy, còn không nói chuyện trong kênh liên lạc. Không biết tại sao khi nhìn hai chiếc cơ giáp này, hắn luôn có loại cảm giác như Trace đang ép buộc Ứng Trầm Lâm đi theo.

Đột nhiên, Triệu Nhạc Kiệt dường như nghe thấy một âm thanh nào đó.

Là ảo giác sao? Hắn giảm âm lượng của kênh liên lạc, âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức hắn có chút nghi ngờ tai mình, nhưng quả thật có nghe thấy một tiếng xào xạc rất nhẹ.

"Quý Thanh Phong, cậu có nghe thấy gì không?" Triệu Nhạc Kiệt cẩn thận quay đầu lại, nhìn về phía khu rừng khô vắng vẻ phía sau.

Quý Thanh Phong bị hắn nói như vậy, cũng giảm âm lượng của kênh liên lạc xuống, âm thanh từ môi trường xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, "Quả thật có, nhưng hơi nhỏ, có phải là tiếng gió không?"

Khu rừng khô rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có vẻ như chết lặng.

Cái sự yên tĩnh chết chóc này dường như lan rộng ra, trong khu rừng khô không thấy tận cùng, toát lên một luồng khí quỷ dị.

Triệu Nhạc Kiệt nhìn vào khu rừng khô, tay đã đặt lên bàn điều khiển vũ khí, "Lá cây không động."

Không phải tiếng gió thổi qua lá cây --- --- vậy chỉ có thể là từ dưới mặt đất.

Cả hai đột nhiên nhìn xuống mặt đất, trong đống lá khô trên mặt đất, hình như có một thứ gì đó đang di chuyển nhanh chóng, Triệu Nhạc Kiệt lập tức hét lên: "Có thứ gì đó!"

Một tiếng kêu hoảng hốt, nhóm kỹ thuật viên cơ giáp đang tiến lên ngay lập tức phản ứng lại. Vào khoảnh khắc này, một thứ gì đó luôn ẩn nấp dưới đống lá khô đột nhiên nhảy vọt lên, bề mặt thô ráp của cái xúc tu phủ đầy lá khô màu giống như khu rừng khô này, với đường kính lên đến một mét. Một thứ lớn như vậy đã tiếp cận bọn họ lâu như vậy mà bọn họ lại không phát hiện ra.

"Bay lên!" Thích Tư Thành hô lên.

Tất cả mọi người ngay lập tức bật động cơ đẩy bay lên trên, đồng loạt khóa mục tiêu về phía sau Triệu Nhạc Kiệt và Quý Thanh Phong.

Khi các kỹ thuật viên cơ giáp chuyển sang trạng thái chiến đấu, cái xúc tu đó không tấn công các kỹ thuật vên cơ giáp, mà là lấy một loại tốc độ cực nhanh quấn chặt vào chi dưới của con bọ ngựa cái, sau đó kéo mạnh về phía khu rừng.

Quý Thanh Phong đang đứng trên con bọ ngựa cái suýt nữa bị kéo ngã xuống, hắn lập tức bám chặt lấy con bọ ngựa.

Du Tố nhíu mày: "Nó không tấn công cơ giáp, mục tiêu là chất ô nhiễm!"

Tầm mắt Ứng Trầm Lâm dừng lại ngay dưới xúc tu, cậu chỉ thấy nơi nó di chuyển có một vết lõm dài như một con mương.

Cậu hợt sửng sốt, hai phát pháo tấn công nhanh bắn vào xúc tu: "Giữ nó lại!"

Một vài kỹ thuật viên cơ giáp đã hành động, tất cả các cuộc tấn công đều nhắm vào xúc tu, nhưng xúc tu không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn siết chặt con bọ ngựa cái hơn.

Quý Thanh Phong siết chặt khóa trói trên thân con bọ ngựa, nhưng lực kéo từ xúc tu mạnh hơn nhiều so với sức kháng cự trước đó của con bọ ngựa cái, "Không phải chứ, cái con xấu xí này, không thấy rất nhiều phụ huynh đang đứng đây à? Còn muốn bắt cóc con gái của tao --- ---"

Lời còn chưa nói xong, toàn bộ con bọ ngựa cùng với cơ giáp ở bên trên người nó bị kéo vào trong ba bốn mét.

Quý Thanh Phong nuốt một ngụm nước bọt: "Người anh em này hình như là nghiêm túc."

Bên cạnh, Triệu Nhạc Kiệt đang giúp kéo chân con bọ ngựa: "?"

Lực kéo bá đạo đột ngột ập đến, Quý Thanh Phong cùng Triệu Nhạc Kiệt còn chưa kịp phản ứng, đã bị lực lượng khổng lồ kia kéo đi hai bước.

Giây tiếp theo, một lực mạnh ập tới, những kỹ thuật viên cơ giáp đang tấn công xúc tu còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy các cơ giáp trước mắt cùng với con bọ ngựa bị kéo vào khu rừng khô nhanh như gió.

Quý Thanh Phong: "ĐM!!! Nó ngay cả đàn ông tử tế cũng muốn cướp!"

--- Wattpad @_Tradaocamxa ---

Lúc nào cũng cợt nhả cho được :))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro