Chương 20: Còn phải nhờ Nhị sư huynh ra tay
Chương 20: Còn phải nhờ Nhị sư huynh ra tay
---
Editor: Maris
Trong dinh thự của Đỗ Tuyết Linh có một linh tuyền chuyên dùng để ngâm thuốc tắm tu luyện. Nước suối trong veo chảy liên tục, mang theo linh khí dồi dào, tạo điều kiện lý tưởng để rèn luyện thân thể.
Vừa ngâm mình vào dòng nước ấm áp, Nam Vọng lập tức hiểu ra lời của Chiến Trầm Minh.
Công pháp không hề thay đổi, hắn vẫn vận hành Vạn Biến Luyện Thể Công Pháp như trước, nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác biệt.
Kinh mạch khô cạn của hắn như được linh khí cuồn cuộn lấp đầy, cảm giác sảng khoái tột độ, đến mức ngay cả cơn đau nhức do quá trình rèn luyện thân thể cũng bị lấn át.
Nếu như trước đây, hắn mất vài ngày mới có thể hấp thu được một chút linh khí, thì bây giờ, chỉ cần vài giây đã hoàn thành.
Nam Vọng rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang không ngừng mạnh lên, tu vi cũng dần dần đột phá khỏi bình cảnh.
Chỉ trong khoảnh khắc, rào cản của luyện thể tầng năm đã bị phá vỡ.
Luyện Khí thứ từng là một ảo mộng xa vời, giờ đây lại trở nên gần trong gang tấc.
Từ khi bước chân vào con đường tu tiên đến nay, đây là lần đầu tiên Nam Vọng cảm nhận rõ ràng rằng mình đang thực sự tu tiên.
Cảm giác nỗ lực được hồi đáp thậm chí chỉ cần bỏ ra một phần công sức liền thu về gấp mười lần kết quả thật sự quá sung sướng!
Hắn điên cuồng hấp thu linh khí, gần như tham lam đến mức không muốn dừng lại.
Chiến Trầm Minh nhìn tốc độ tiêu hao bất thường của thuốc tắm, suy nghĩ một lát, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Đỗ Tuyết Linh chờ trong phòng, thấy Chiến Trầm Minh bước ra liền hỏi:
“Ngươi ra đây làm gì?”
Chiến Trầm Minh đáp:
“Hắn hấp thụ kiểu này, số linh dược ta có e rằng không đủ.”
Đỗ Tuyết Linh lập tức nói:
“Còn thiếu linh dược gì? Để ta xem thử trong tay có không, nếu thật sự không đủ, ta có thể lên Cung Điện Trên Trời xin thêm một chút.”
Chiến Trầm Minh trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lảng tránh đầy xấu hổ:
“Không được đâu, đại sư tỷ. Phương thuốc này yêu cầu toàn bộ linh dược phải là đặc sản từ bí cảnh, số lượng cực kỳ khan hiếm. Ngay cả gom hết linh dược của đại sư huynh, e rằng vẫn không đủ.”
Đỗ Tuyết Linh nhíu mày:
“Bí cảnh linh dược? Cái đó đúng là không dễ lấy… Nhưng tại sao ngươi lại dùng phương thuốc này?”
Chiến Trầm Minh gãi đầu, cười ngượng:
“Ta chỉ muốn chọn phương thuốc tốt nhất, dùng linh dược tốt nhất cho tiểu sư đệ thôi mà.”
Đỗ Tuyết Linh gật đầu tán thành:
“Ý tưởng của ngươi không sai. Nhưng nếu linh dược hết, hay là đổi sang một phương thuốc bình thường hơn?”
Chiến Trầm Minh lắc đầu:
“Tốt nhất đừng đổi. Phương thuốc này đặc biệt phù hợp với tiểu sư đệ, nếu thay đổi, hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể.”
Đỗ Tuyết Linh khó xử:
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bí cảnh tiếp theo khi nào mở ra còn chưa biết. Nếu sắp mở, ta có thể tự đi một chuyến…”
“Không cần phiền toái như vậy, ta vẫn còn linh dược. Chỉ là cách hấp thụ của tiểu sư đệ quá kỳ quái.
Hắn tiến cấp mỗi tầng cần lượng linh khí lớn hơn hẳn người bình thường, những loại linh dược thông thường với hắn tác dụng rất nhỏ. Có lẽ chỉ có linh dược trong bí cảnh mới hữu dụng với hắn.”
Đỗ Tuyết Linh trầm ngâm:
“Vậy ngươi tính sao?”
Chiến Trầm Minh gượng gạo đáp:
“Thuốc tắm này nhiều lắm chỉ giúp hắn đến luyện thể tầng bảy. Sau đó… chỉ e phải nhờ nhị sư huynh ra tay.”
Một điều rất phản trực giác nhưng lại là sự thật đệ tử có tư chất càng kém, thì tài liệu hỗ trợ tu luyện càng phải tốt.
Đồng lượng linh dược, nếu dùng cho Đỗ Tuyết Linh, nàng có thể rút ngắn thời gian đột phá Luyện Khí từ ba canh giờ xuống còn một nén nhang.
Nhưng với Nam Vọng, cho dù có dùng hết toàn bộ linh dược, hắn vẫn không thể đạt đến Luyện Khí.
Trong tình huống này, không những không thể giảm chất lượng linh dược, mà còn phải dùng loại tốt hơn nữa.
Nếu phẩm chất linh dược đã đạt đến cực hạn, thì chỉ còn cách tăng cường hiệu suất sử dụng.
Cùng một lượng linh dược, nếu được luyện thành đan dược, hiệu quả có thể mạnh hơn hàng trăm lần so với ngâm thuốc tắm.
Nghe thấy ba chữ "Nhị sư huynh", Đỗ Tuyết Linh lập tức hít sâu một hơi, vội vàng lấy ra túi trữ vật:
“Ta cũng có đan dược, hơn nữa đều là đan dược thượng phẩm.”
Chiến Trầm Minh lắc đầu:
“Đan dược trong tay chúng ta vẫn chưa đủ. Nếu có thể dùng tài liệu từ bí cảnh để luyện Ngưng Khí Đan thượng phẩm, vậy thì… không gì tốt hơn.”
Đỗ Tuyết Linh lập tức hiểu ra vấn đề.
Ngưng Khí Đan vốn chỉ là một đan dược cơ bản.
Dưới tình huống thông thường, hạ phẩm hoặc trung phẩm đã đủ để sử dụng.
Cực kỳ hiếm khi có ai lại dùng linh dược quý hiếm từ bí cảnh để luyện chế Ngưng Khí Đan thượng phẩm, bởi vì điều đó quá mức lãng phí.
Thế nhưng, nếu xét về hiệu quả, sử dụng Ngưng Khí Đan thượng phẩm để đột phá Luyện Khí không chỉ bù đắp được thiên phú kém, mà còn giúp củng cố linh đài, đảm bảo sau khi tiến cấp không bị lung lay hay suy giảm cảnh giới.
Phương pháp này không chỉ thích hợp với Nam Vọng, mà với bất kỳ tu sĩ nào, đây cũng là con đường đột phá hoàn mỹ nhất.
Vấn đề duy nhất là...
“Nhị sư huynh tính tình như vậy, e rằng khó thuyết phục hắn ra tay…”
Đỗ Tuyết Linh thở dài.
Chiến Trầm Minh phân tích:
“Nhị sư huynh kiêu ngạo, đúng là sẽ không dễ dàng đồng ý loại chuyện đi cửa sau này. Nhưng hiện tại các trưởng lão đều không có mặt, mà nhị sư huynh lại là đan sư thượng phẩm duy nhất của Đan Tông. Ngoài hắn ra, những đệ tử khác không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm này.”
Đỗ Tuyết Linh gật đầu:
“Đúng vậy. Nếu muốn luyện đan cho tiểu sư đệ, tất nhiên phải tìm đan sư giỏi nhất.”
Chiến Trầm Minh suy nghĩ một chút, sau đó ghé sát lại, hạ giọng nói:
“Nhị sư huynh với tiểu sư đệ cũng coi như là… đồng môn đúng không? Xét trên tình nghĩa đồng môn, có lẽ hắn sẽ chịu nhượng bộ một chút?”
Đỗ Tuyết Linh trầm mặc một lúc, cuối cùng nặng nề gật đầu:
“Ta hiểu rồi, vậy để ta đi một chuyến tới Đan Tông.”
“Hoàn toàn trông cậy vào đại sư tỷ.”
Chiến Trầm Minh bỗng nhớ ra điều gì, sắc mặt chợt nghiêm túc:
“Đúng rồi, đại sư tỷ, ta còn một chuyện muốn hỏi. Nghe Ngũ sư muội nói… bản mệnh linh kiếm của ngươi xảy ra vấn đề?”
Đỗ Tuyết Linh thở dài:
“Đúng là tin tốt không ra khỏi cửa, tin xấu truyền ngàn dặm.”
“Nếu không nhờ tiểu sư đệ ra tay tương trợ, ta cũng không biết mình đã bị người bên cạnh phản bội. Lần này ta có thể ngộ đạo, ít nhiều cũng nhờ tiểu sư đệ…”
Chiến Trầm Minh lo lắng hỏi:
“Vậy bản mệnh linh kiếm của đại sư tỷ định xử lý thế nào?”
“Đúc lại bản mệnh linh kiếm là đại sự, phải chờ trưởng lão Khí Tông trở về. Trước mắt, ta sẽ dùng một thanh linh kiếm khác thay thế, chắc cũng không ảnh hưởng quá lớn.”
Chiến Trầm Minh gật đầu:
“Đại sư tỷ đã có tính toán, vậy ta yên tâm rồi.”
---
Pháp Tông - Lãm Tinh Lâu
Giữa làn khói trà lượn lờ, Sở Tùng Bình ngồi ngay ngắn, sau khi nghe rõ ý đồ đến của Đỗ Tuyết Linh, hắn thẳng thừng từ chối:
“Đại sư tỷ không cần nhiều lời, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.”
Đỗ Tuyết Linh còn định thuyết phục, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Sở Tùng Bình cắt ngang:
“Ta căm ghét nhất những kẻ thích đi cửa sau, đặc biệt là bọn người ham hưởng lạc, không lo tu luyện, chỉ muốn tìm cách lách luật.”
Đỗ Tuyết Linh bất đắc dĩ nói:
“Nhị sư đệ, lời này có hơi quá đáng. Tiểu sư đệ đã rất nỗ lực, chẳng qua thiên phú của hắn có chút kém mà thôi…”
“Đại sư tỷ không cần nói giúp hắn.”
Sở Tùng Bình lạnh lùng ngắt lời:
“Ta không nhằm vào riêng ai, nhưng linh dược từ bí cảnh cực kỳ quý hiếm, không phải thứ có thể lãng phí. Loại linh dược này, dù đem đi luyện cửu chuyển huyền đan vẫn còn dư dả, thế mà bây giờ lại bảo ta dùng nó để luyện một viên đúc thể đan cho một kẻ còn chưa đột phá nổi Luyện Khí Nực cười! Nói ra ngoài chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ!”
Không đợi Đỗ Tuyết Linh phản bác, hắn nói tiếp:
“Bất luận kẻ nào đến cầu xin chuyện này, ta đều sẽ không đồng ý! Ngay cả đại sư huynh Chúc Thiên Khuyết cũng không ngoại lệ!”
Nói đến đây, hắn gần như cắt đứt hoàn toàn mọi đường thuyết phục của Đỗ Tuyết Linh.
Đỗ Tuyết Linh: “……”
Thật sự có lúc nàng lo lắng, với cái tính cách này của Sở Tùng Bình, chỉ cần ra ngoài đi hai bước là sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử.
Người tu tiên phần lớn đều lấy tu tâm làm trọng, càng tu luyện cao, tính tình càng trầm ổn.
Chỉ có Sở Tùng Bình, càng tu cao, tính tình càng tệ!
Hắn nên cảm ơn bản thân biết nhiều thuật pháp, lại có thân phận đan sư, bằng không mạng nhỏ của hắn chưa chắc còn giữ nổi đến hôm nay.
Mặc dù trong lòng đã mắng Sở Tùng Bình đến máu chó đầy đầu, nhưng ngoài mặt, Đỗ Tuyết Linh chỉ có thể gượng cười, bất đắc dĩ nói:
“Thôi được, không luyện thì không luyện. Nhưng ta nhắc trước, tiểu sư đệ tâm tính thuần thiện, lại có dị tượng, ngươi làm tuyệt như vậy, về sau đừng có hối hận.”
Sở Tùng Bình cười lạnh một tiếng, chém đinh chặt sắt:
“Không đời nào có chuyện đó xảy ra!”
---
Đừng quên tặng tôi một lượt bình chọn nhaaa! :3 Một cú click nhẹ nhàng mà lại làm tôi vui cả ngày đóoo~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro