Chương 22: Chọc giận Kiếm Tông
Chương 22: Chọc giận Kiếm Tông
Editor: Maris
"Ngươi không chọc ai, lại cứ muốn chọc Kiếm Tông!"
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, tránh xa Kiếm Tông một chút, càng xa càng tốt! Ngươi miệng thì dạ dạ vâng vâng, cuối cùng thì sao? Chọc phải đệ tử Kiếm Tông cũng đành, lại còn đi chọc đúng Đỗ Tuyết Linh! Ta thấy ngươi thật đúng là có tiền đồ đó!"
"Ngươi ra vẻ thanh cao cái gì chứ? Đến lớp ngoại môn giảng bài mà cũng tỏ vẻ! Đệ tử Pháp Tông chưa từng thấy ngươi quan tâm như vậy đâu! Lên thì đã lên rồi, còn bỏ đi giữa chừng, lại còn trút giận lên một đệ tử vô tội, đây là việc mà đệ tử chân truyền nên làm sao? Phong thái của ngươi chạy đi đâu rồi? Trước mặt bao người, cho người ta cớ để chế giễu! Ngươi làm vậy chẳng phải khiến người ta cười chê Pháp Tông chúng ta sao?"
Sau khi Đỗ Tuyết Linh rời đi, Nhan Hòe gọi Sở Tùng Bình đến, mắng cho một trận té tát.
Sở Tùng Bình biết mình đuối lý, chẳng phản bác câu nào, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ dạ dạ dạ, đúng đúng đúng đúng!"
Hôm nay, Đỗ Tuyết Linh dẫn theo đệ tử Kiếm Tông quỳ ngay trước cổng trời Pháp Tông, tuyên bố muốn đòi lại công bằng cho sư đệ đồng môn, khiến Nhan Hòe tức đến câm nín, mất mặt trước thiên hạ. Giờ hắn phát hỏa cũng là chuyện dễ hiểu.
Hắn thật sự không ngờ, đã thỏa thuận xong xuôi, vậy mà đại sư tỷ vẫn có thể kiếm cớ, còn làm rùm beng lên thế này. Đúng là…
Thật không biết nói lý lẽ!
Nhan Hòe thở hổn hển: "Ngươi lập tức đến xin lỗi Đỗ thủ tọa ngay! Luyện đan cho nàng, luyện nhanh lên!"
Sở Tùng Bình nhàn nhạt đáp: "Xin lỗi thì được, luyện đan thì không."
Nhan Hòe nổi giận: "Ngươi cái tính tình xấu xa này! Ta thấy ngươi thiếu ăn đòn rồi! Ngươi cứ chờ bị Đỗ Tuyết Linh đánh cho một trận đi, lúc đó mới biết lợi hại!"
Sở Tùng Bình khó hiểu: "Ngài làm sao mà rõ thế? Chẳng lẽ… ngài từng bị đánh rồi?"
Nhan Hòe: "……"
Ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng về phía Sở Tùng Bình.
Sở Tùng Bình cúi đầu, chắp tay cung kính nói: "Đây là nhân quả của đệ tử, đệ tử tự mình gánh chịu!"
"Gánh chịu cái rắm! Ngươi nghĩ mình là ai chứ…"
Nhan Hòe nói được một nửa thì nghẹn lại.
Sở Tùng Bình cúi thấp đầu, đôi mắt hai màu long lanh ánh nước, vẻ mặt ngoan ngoãn lại đáng thương. Dáng vẻ này làm Nhan Hòe chợt nhớ đến lần đầu tiên Sở Tùng Bình nhập tông.
Ai mà ngờ, một đứa nhỏ trắng trẻo mềm mại, ngoan ngoãn nghe lời năm đó, lại trở thành thế này…
Thôi bỏ đi. Càng nghĩ càng giận.
Nhan Hòe thở dài:
"Thôi, đây là Pháp Tông, ta không quản được chuyện luyện đan của ngươi. Nhưng chuyện giảng bài thì không thể làm cẩu thả. Ngươi bỏ ngang giữa chừng như vậy, chẳng khác nào làm mất mặt tông môn. Bắt đầu từ tháng sau, mỗi ngày ngươi phải đến dạy cho đệ tử ngoại môn, liên tục nửa năm, một ngày cũng không được thiếu!"
Nam Vọng ở lại Kiếm Tông mấy ngày, củng cố tu vi. Đợi đến khi cảnh giới ổn định, hắn lập tức trở về ngoại môn, việc đầu tiên chính là ôm chặt An Nặc mà lắc mạnh!
"Kỉ kỉ kỉ!"
Được rồi, ta biết ngươi đã lên luyện thể tầng bảy!
Bộ lông của An Nặc bị Nam Vọng vò đến rụng vài sợi, nhưng vì thấy Nam Vọng thực sự tiến bộ, nó đành nhẫn nhịn.
Thỏ con sủng nịch mà bất đắc dĩ nhìn hắn, cái bụng tròn mềm cứ phập phồng lên xuống, để mặc Nam Vọng vùi đầu vào mà cọ loạn.
Sau khi hít thỏ đã đời, Nam Vọng hào hứng kể lại những chuyện mình thấy ở Kiếm Tông, từ thung lũng tuyết trắng đến dược bồn linh khí bốc hơi mờ mịt, cuối cùng tổng kết: "Linh dược thật sự rất hữu dụng! Nếu ta có linh dược vô tận, chắc đã sớm thăng cấp vù vù, bay thẳng lên tiên giới rồi!"
"Kỉ kỉ kỉ"
Linh dược chỉ có tác dụng khi tu vi còn thấp, đến cảnh giới cao rồi, đừng nói linh dược, ngay cả linh đan cũng chẳng giúp được mấy!
An Nặc không chút do dự phá tan ảo tưởng của hắn.
"He he, ta biết mà, ta chỉ nói vậy thôi."
Nam Vọng cười xấu hổ, rồi thắc mắc: "Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao tự dưng lại được nhận vào Kiếm Tông? Đã vào rồi thì thôi, đại sư tỷ bọn họ còn đối xử với ta quá tốt! Hết cho ta dinh thự, lại tặng cả linh dược. Ta cứ có cảm giác như đang mơ vậy…"
"Kỉ kỉ kỉ"
Nghĩ nhiều làm gì, ngươi hai bàn tay trắng, không có gì để người ta lợi dụng. Ai đối tốt với ngươi, thì nhớ ân tình, sau này báo đáp là được.
"Ngươi nói cũng đúng."
Nam Vọng gật đầu, rồi chợt nhớ ra chuyện quan trọng:
"Đại sư tỷ cho ta một tòa dinh thự, rộng rãi lắm, đồ đạc cũng đầy đủ. Ta nhìn cái bếp kia mà thèm, có thể tổ chức tiệc nướng bất cứ lúc nào! Ta định làm một bữa BBQ, mời tam sư huynh với đại sư tỷ đến ăn, coi như cảm tạ họ giúp ta tu luyện. Ngươi cũng đến nhé?"
An Nặc hừ lạnh: "Kỉ!"
Không có hứng thú, không đi.
"Kỉ kỉ kỉ"
Người nhiều phiền lắm, lộ diện trước mặt người ngoài sẽ ảnh hưởng tu vi.
Nam Vọng bất mãn: "Ảnh hưởng tu vi cái gì chứ? Lần trước ngươi còn cùng Ngũ sư muội uống canh gà mà ta thấy vẫn bình thường đấy thôi!"
An Nặc: "……"
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Nam Vọng nói đúng.
Trước giờ nó luôn tin tưởng vào huyết mạch truyền thừa của mình, tuyệt đối không lộ diện trước người khác.
Nhưng đó là trước khi gặp Nam Vọng, và trước khi bị hắn dùng cà rốt làm bẫy bắt được!
Bây giờ nghĩ lại, thật sự khó tin.
"Kỉ kỉ kỉ…"
Thực ra ta cũng thấy lạ, vì sao trong tông có bao nhiêu tiên thú, bọn chúng đều không cần trốn tránh…
An Nặc hoang mang, trái tim nhỏ bé bắt đầu dao động.
Mắt Nam Vọng sáng rực, lập tức xúi giục:
"Đúng rồi, thỏ khác đều không cần trốn, sao chỉ mình ngươi phải thế? Mà ngươi định nghĩa 'người ngoài' như thế nào? Người xa lạ hay là tất cả mọi người? Nếu tính cả ta là 'người ngoài', thì sao ngươi lại ngày nào cũng lượn lờ trước mặt ta?"
An Nặc: "……"
Chết tiệt, ta sắp bị thuyết phục rồi!
Nam Vọng nắm chắc cơ hội:
"Đi đi! Ngươi có thể trốn trong phòng, ta sẽ nướng BBQ rồi mang vào cho ngươi! Được không?"
An Nặc rũ tai xuống, mắt nhắm lại, tỏ vẻ cự tuyệt cám dỗ.
"Ngươi chưa từng ăn BBQ đúng không?…"
An Nặc: "Kỉ!"
Đi!
Không phải vì BBQ, mà vì linh khí Kiếm Tông thích hợp tu luyện hơn!
#
đừng quên cho một lượt bình chọn nhaaa><~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro