Chương 9: Đặt tên
Chương 9: Đặt tên
【 Cửu vĩ miêu yêu, một đuôi một mạng. 】
【 Dù cho Doanh Doanh bị mất một cái đuôi, Bạch Phù Đồ vẫn còn tám cái đuôi khác để dùng. 】
【 Bạch Phù Đồ mang huyết hải thâm thù*, thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Thanh Vân Môn. Giờ đây chỉ mất đi một cái đuôi, điều đó hoàn toàn không thể ngăn cản bước chân báo thù của nàng. 】
【 Ai, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể để các sư huynh, sư tỷ biết chuyện này đây… 】
Là một phần tử của Thanh Vân Môn, Nam Vọng đương nhiên không mong nữ chính báo thù thành công. Nhưng khi nghĩ đến thực lực vô cùng cường đại của nữ chính trong nguyên tác về sau, hắn lại không có quá nhiều niềm tin vào Thanh Vân Môn…
Cốc Sơn Thời hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt như đất.
Nam Vọng lo lắng hỏi: “Sư huynh, huynh có ổn không? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Cốc Sơn Thời trấn định lại tinh thần, nghiêm mặt nói:
“Sư đệ có lòng rồi, ta đã hiểu tất cả. Đây là tin điểu* của ta, sư đệ hãy giữ lấy. Nếu có chuyện gì, chỉ cần viết thư, nó sẽ mang đến cho ta.”
Nam Vọng mờ mịt: “A?”
“Sư đệ không cần nói nhiều! Ta đã hiểu cả rồi!”
Cốc Sơn Thời nhìn Nam Vọng với ánh mắt “Ta hiểu hết”, sau đó mạnh mẽ nhét tin điểu vào tay hắn.
Nam Vọng giãy giụa: “Không cần, không cần, ta đã có rồi…”
Tin điểu là loại vật chỉ cần một con là đủ dùng, có nhiều cũng chẳng ích gì.
“Không, ngươi nhất định phải nhận!”
Cốc Sơn Thời cắt ngang lời Nam Vọng, tự hào nói:
“Ta có quan hệ tốt với sư đệ Khí Tông, nên ta có vài con tin điểu. Trước tiên ngươi cứ dùng tạm con này. Ngươi phải đợi vào nội môn mới có thể có tin điểu của riêng mình, e rằng còn mất một khoảng thời gian. Trong lúc đó, ngươi có thể dùng con này để gửi tin cho ta hoặc tìm người khác. Con tiểu điểu này rất thông minh!”
Nam Vọng: “……”
Thực ra hắn đã có hai con tin điểu.
Hơn nữa, có khả năng rất lớn rằng hai con tin điểu kia còn thông minh hơn con của Cốc sư huynh.
Nhưng thấy Cốc Sơn Thời hào hứng như vậy, Nam Vọng cũng không muốn làm huynh ấy mất vui, chỉ có thể im lặng nhận lấy.
“Đúng rồi, sư đệ, còn một thứ này nữa.”
Cốc Sơn Thời lại lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, nhét vào tay Nam Vọng.
Ban đầu Nam Vọng nghĩ đó là túi trữ vật trong truyền thuyết – một loại túi có thể chứa rất nhiều đồ. Nhưng khi cầm lên, hắn mới phát hiện, đây chỉ là một cái túi vải thô sơ.
Mở ra xem thử, Nam Vọng sững sờ.
Bên trong là một túi đầy hạ phẩm linh thạch, sơ lược đếm qua ít nhất cũng phải bốn, năm chục viên.
Nam Vọng vội vàng từ chối: “Sư huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta không thể nhận thêm linh thạch của huynh…”
“Ngươi cứ nhận đi. Đây là do quản sự bên chỗ tạp dịch nhân lúc ta nói chuyện đã đưa cho ta. Ta đoán rằng, vốn dĩ số linh thạch này chính là của ngươi.”
Cốc Sơn Thời vỗ mạnh lên lưng Nam Vọng, nói:
“Thực ra, số linh thạch mà tông môn cấp cho tạp dịch cũng không phải ít. Mỗi tháng ta đều thấy người bên tạp dịch đến Thiên Cơ Điện lĩnh linh thạch. Nhưng ta đoán chừng, quản sự chưa bao giờ phát tiền công cho ngươi đúng không? Ai… Tạp dịch quản sự lúc nào cũng thích làm mấy chuyện này, bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng có gì thay đổi!”
“A, tạp dịch đệ tử cũng có tiền công sao? Ta… Chúng ta cứ nghĩ là không có.”
Lần đầu tiên nghe nói tạp dịch đệ tử có tiền công, Nam Vọng chấn động như thể thế giới quan bị đảo lộn.
“Ai…” Cốc Sơn Thời thở dài, rồi tự nói một đằng, trả lời một nẻo: “Người muốn tu tiên thật sự quá nhiều.”
Câu này tuy chẳng có đầu đuôi, nhưng Nam Vọng lại hiểu.
—— Dù cho bị quản sự tạp dịch cắt xén tiền công, dù cho làm công mười năm mà chẳng kiếm nổi một xu, dù cho đến tuổi sẽ bị đá ra khỏi môn phái, vẫn có vô số người mang trong lòng giấc mộng xa vời, cứ thế nối tiếp nhau bước lên con đường tu tiên.
Dùng cách nói của kiếp trước mà nói, chính là:
“Ngươi không tu tiên, có rất nhiều người tu tiên.”
Bất kể bị chèn ép, bóc lột thế nào, cũng không thể thắng nổi sức hấp dẫn của việc thành tiên và trường sinh.
Người muốn tu tiên, thật sự là quá nhiều.
Nhìn túi linh thạch trong tay, trong lòng Nam Vọng chua xót vô cùng.
Quản sự tạp dịch có thể tùy ý cắt xén tiền công của bọn họ, rồi lại đem đi lấy lòng những nội môn đệ tử mà căn bản chẳng buồn để mắt đến hắn…
Khoan đã.
Nam Vọng ngây người.
Quản sự tạp dịch hao tâm tổn sức cắt xén linh thạch suốt mười năm, cuối cùng lại vật quy nguyên chủ, quay về tay hắn.
Nghĩ kỹ lại…
Chuyện này hình như cũng có chút sảng khoái nhỉ?
“Sư đệ, số linh thạch này cứ giữ lấy. Giờ cũng muộn rồi, ta phải về Kiếm Tông báo cáo nhiệm vụ. Ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, cố gắng sớm đột phá lên luyện thể tầng năm. Đệ tử đường có mở các khóa về thuật pháp và trận pháp, nếu có thời gian thì nên đến nghe, sẽ rất có ích cho ngươi…”
Nam Vọng gật đầu: “Ta nhớ rồi.”
“Tốt lắm! Tháng sau ta sẽ đến thăm ngươi. Nếu có việc gì thì dùng tin điểu báo cho ta!”
Sau khi Cốc Sơn Thời rời đi, căn phòng vốn nhỏ hẹp chật chội bỗng trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Nam Vọng thở phào nhẹ nhõm, khẽ gọi nhỏ: “Thỏ thỏ?”
Ngay sau đó, một con thỏ trắng như tuyết, tròn vo, từ cửa sổ lăn vào. Bộp một tiếng, nó va vào bệ cửa sổ rồi ngã nhào xuống đất.
“Cẩn thận!”
Nam Vọng lập tức lao tới, đỡ lấy thỏ thỏ, nhưng đầu hắn lại đập mạnh vào bức tường phía sau, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Lần nào ngươi xuất hiện cũng nguy hiểm như vậy. Có phải lại lười biếng không chịu tu luyện không?”
“Kỉ...”
Thỏ thỏ biết mình có lỗi, không dám cãi lại, chỉ cuộn tròn thành một cục bông mềm mại, lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Nam Vọng.
“Được rồi, ta không trách ngươi. Chỉ cần ngươi ở bên ta, ta đã rất vui rồi.”
Nam Vọng cúi xuống hôn nhẹ lên mặt thỏ thỏ.
“Kỉ!”
Càn rỡ! Tùy tiện!
Miệng thì oán giận, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà rúc vào lòng bàn tay Nam Vọng, hoàn toàn không hề phản kháng.
“Giờ ta đã là ngoại môn đệ tử, hai ngày nữa còn có thể nghe giảng bài của ngoại môn trưởng lão. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Kỉ kỉ kỉ.”
Không được, ta không thể xuất hiện trước mặt quá nhiều người. Nếu dính vào nhân quả, tu vi của ta sẽ bị ảnh hưởng.
“Được rồi, không đi thì thôi. Vậy ngươi hãy ở trong phòng tu luyện cho nghiêm túc, ít nhất cũng phải luyện cho thuần thục thuật ẩn thân. Ta không muốn mỗi lần đều phải cứu ngươi như thế này.”
“Kỉ.”
Biết rồi, tuyệt đối không có lần sau.
“Đúng rồi, thỏ thỏ, bây giờ ta đã vào ngoại môn, ngươi còn nhớ lời hứa trước kia không?”
Nam Vọng nắm lấy tai thỏ thỏ, chậm rãi xoa nắn, nheo mắt lại nói:
“Ngươi đã từng hứa với ta, chờ khi ta vào ngoại môn, ngươi sẽ để ta đặt tên cho ngươi. Có phải không?”
“Kỉ kỉ kỉ!”
Ngươi vừa mới vào ngoại môn thôi! Rõ ràng tu vi ngươi chỉ mới luyện thể tầng ba!
Thỏ thỏ lập tức vung chân, đẩy tay Nam Vọng ra, giật lại đôi tai của mình, ôm vào lòng ngực, tức giận nói.
“Luyện thể tầng ba là chuyện của ngày hôm qua. Hôm nay ta đã là luyện thể tầng bốn rồi.”
“Kỉ?”
“Không tin thì ta chứng minh cho ngươi xem.”
Nam Vọng ôm thỏ thỏ ngồi xuống mép giường, mở tay nải lấy ra một khối đá đen nhánh, nhẹ nhàng bóp một cái, lập tức làm vỡ một lớp bên ngoài.
Lớp vụn rơi xuống, phần còn lại của khối đá chỉ nhỏ bằng ngón tay. Nhưng mặc cho Nam Vọng có dùng bao nhiêu sức, cũng không thể bóp nát thêm.
Đây là khối "thí luyện thạch" mà mỗi tạp dịch đệ tử đều có. Khi tu vi tăng lên, số phần bị bóp nát cũng tăng theo. Chỉ khi nào thí luyện thạch hoàn toàn vỡ vụn thành mảnh nhỏ, tức là tu vi đã đạt luyện thể tầng năm, khi đó có thể thăng lên làm ngoại môn đệ tử.
Nam Vọng bị mắc kẹt ở luyện thể tầng ba suốt 5 năm, hắn đã nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đột phá được. Nhưng không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không chỉ phá cách tiến vào ngoại môn, ngay cả tu vi cũng tăng lên.
“Kỉ kỉ kỉ……”
Vậy mà ngươi vẫn chưa đạt luyện thể tầng năm...
Thỏ thỏ vẫn chưa phục lắm.
“Phải rồi, nhưng chẳng phải ngươi đã hứa rằng chỉ cần ta vào ngoại môn thì sẽ để ta đặt tên cho ngươi sao? Giờ ta đã là ngoại môn đệ tử, tài nguyên cũng phong phú hơn trước rất nhiều. Theo ta đi, ta đảm bảo từ nay về sau ngươi sẽ được ăn ngon, uống sướng!”
Nam Vọng nhẹ nhàng vuốt ve lưng thỏ thỏ, dụ dỗ:
“Như là bánh cà rốt nè, gà quay nè, trứng hầm nè… Còn có đường hồ lô, bánh gạo kê, nếu có đủ dụng cụ, ta còn có thể làm cho ngươi mấy món bánh phương Tây như bánh kem, bánh tart trứng nữa…”
“Kỉ… Kỉ!”
Muốn... Muốn một cái tên nghe dễ thương!
Thỏ thỏ nuốt nước miếng ừng ực, cuối cùng thỏa hiệp.
Đặt tên đối với linh thú là một sự kiện vô cùng trọng đại.
Ngay cả với một sinh vật không giống linh thú bình thường như thỏ thỏ, điều này vẫn không ngoại lệ.
Khi chưa có tên, nó có thể tự nhận là "môn phái tiên thú", nhưng một khi được Nam Vọng đặt tên, nó sẽ trở thành linh thú chuyên thuộc của hắn.
Nếu để các đệ tử khác biết Nam Vọng chỉ dùng một chút đồ ăn phàm nhân mà lừa được một con linh thú chuyên thuộc, chắc chắn bọn họ sẽ hâm mộ đến chết mất!
“Yên tâm đi, ta đã sớm nghĩ kỹ rồi! Từ nay về sau, ngươi sẽ tên là…”
Nam Vọng nho nhỏ bán cái nút thắt, nhìn thỏ thỏ nhắm mắt lại nhưng một bên tai vẫn dựng thẳng lên đầy cảnh giác, hắn buồn cười nói:
“Đại danh: An Nặc – Bình an an, hứa hẹn nặc.”
“Nhũ danh: Nhu Nhu – Gạo nếp nhu.”
“Ngươi thấy thế nào?”
----
*Chú thích:
1. "Huyết hải thâm thù" (血海深仇) là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là mối thù sâu như biển máu. Cụm từ này thường dùng để chỉ những mối thù hận cực kỳ sâu đậm, không thể hóa giải, thường liên quan đến chuyện giết chóc, trả thù gia tộc hoặc huyết thống.
2.
"Tin điểu" (信鸟) có thể hiểu là chim đưa thư – một loài chim được huấn luyện để vận chuyển thư từ hoặc truyền tin trong thế giới tu tiên. Nó tương tự như bồ câu đưa thư trong thực tế, nhưng trong tiểu thuyết tiên hiệp hoặc huyền huyễn, tín điểu thường có thêm những năng lực đặc biệt như bay cực nhanh, có thể tìm chính xác người nhận, thậm chí có thể truyền âm hoặc ghi nhớ lệnh của chủ nhân.
à phải rồi chưa có chú thích " kỉ kỉ " he :
"Kỉ" (咿) trong đoạn hội thoại của thỏ thỏ không có nghĩa cụ thể mà là một dạng tiếng kêu của thỏ, giống như cách loài vật phát ra âm thanh khi giao tiếp. Trong nhiều tiểu thuyết tu tiên, yêu thú hoặc linh thú thường không thể nói chuyện như con người, nhưng chúng vẫn có thể phát ra những âm thanh đặc trưng để biểu lộ cảm xúc.
Ở đây, "Kỉ" có thể hiểu như một dạng "chíp chíp" của chim, "meo meo" của mèo, hay "gâu gâu" của chó". Nó không có nghĩa rõ ràng mà chỉ để thể hiện trạng thái hoặc phản ứng của thỏ thỏ đối với lời nói của Nam Vọng.
Ví dụ:
"Kỉ!" → Thể hiện sự bất mãn, tức giận, phản đối.
"Kỉ kỉ kỉ..." → Lẩm bẩm, than thở, chưa phục lắm nhưng cũng chấp nhận.
"Kỉ?" → Nghi ngờ, không tin tưởng, muốn xác nhận lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro