Chương 15: Bánh trứng hành

Thẩm Liễu ngẩn ngơ một lát, vội nói: "Không bận, ta không bận việc gì hết."

Cố Tri Hi cười toe toét: "Muội cũng đã nói vậy với ca, muội nói chỉ cần huynh có việc, dù ca phu có bận cách mấy cũng sẽ đi."

Lỗ tai Thẩm Liễu ửng hồng, cũng không biết là vì lửa nóng hay là vì thẹn thùng, cậu nhẹ giọng nói: "Muội cứ chọc ta hoài."

"Ha ha." Cố Tri Hi kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, "Nhưng ca nghe xong vui lắm, bình thường huynh ấy không gọi ai đi theo đâu."

"Huynh ấy vui sao?"

Cố Tri Hi gật đầu: "Huynh ấy không nói thôi chứ trong lòng vui lắm."

Triệu Xuân Mai nghe thấy cũng vui, cười nói: "Vốn định ăn cơm xong sẽ dẫn Tiểu Liễu đi xây chuồng gà, bây giờ thì không được rồi."

Thẩm Liễu quay đầu nhìn sang: "Vậy con về sớm chút, buổi tối xây."

"Đừng về gấp thế." Triệu Xuân Mai cười rộ lên, "Gà cứ nuôi trong phòng chứa củi cũng không sao, vất vả lắm con mới ra ngoài một chuyến với Xuyên Nhi, đi chơi nhiều một chút."

Mắt thấy không còn sớm, bà nhìn nồi cháo trên bếp, lấy khăn vải mở nắp nồi ra, rồi dùng muỗng gỗ khuấy nhẹ.

Bắp được ngâm nước một đêm, chẳng mấy chốc đã chín nhừ, bà dùng khăn vải bưng nồi cháo sang một bên để nguội, rồi đặt chảo sắt xào rau lên bếp.

"Bảo muội, rửa sạch hành giúp mẹ đi." Triệu Xuân Mai nhìn về phía Thẩm Liễu: "Cục vàng tới đây, mẹ dạy con làm bánh trứng."

Thẩm Liễu nghe lời đứng ở bên cạnh, làm trợ thủ cho Triệu Xuân Mai.

Cách làm bánh trứng rất đơn giản, Triệu Xuân Mai bảo Thẩm Liễu lấy một cái chén sạch, đập vào ba quả trứng gà, dùng đũa đánh đều. Đũa trúc đánh vào thành chén vang lên tiếng lách cách, chỉ chốc lát sau, trứng gà đã được đánh tan thành canh trứng vàng óng.

Triệu Xuân Mai đến lu nước múc nửa gáo nước, nước giếng sau nhà còn có vị ngọt nhè nhẹ.

Bà đưa gáo vào tay Thẩm Liễu: "Đổ chút nước vào canh trứng đi."

Tuy Thẩm Liễu không biết nấu ăn nhiều, nhưng điều khiển tay rất tốt, dòng nước trong gáo chậm rãi chảy xuống, đến khi Triệu Xuân Mai bảo dừng, cậu lập tức thu gáo lại.

Triệu Xuân Mai chỉ vào thánh chén: "Chỉ cần đổ nước đến mức này là được, rồi dùng đũa khuấy đều lần nữa."

Thẩm Liễu nghe lời làm theo, canh trứng vàng óng cho thêm nước biến thành màu vàng nhạt.

Triệu Xuân Mai lấy bột mì đã múc sẵn tới, đổ vào trong chén canh nước trứng: "Thật ra cũng không có bí quyết gì, nhiều nước thì thêm bột mì, nhiều bột mì thì thêm nước, đến khi sệt lại là có thể tráng bánh rồi."

Lúc này hành lá cũng đã rửa sạch, Cố Tri Hi lấy thớt ra cắt thành đoạn nhỏ, rồi dùng tay phủi đi hành lá dính trên thân đao.

Thêm hành lá xanh trắng cắt nhỏ vào hỗn hợp trứng gà, rồi dùng đũa khuấy thêm một lát là có thể cho vào chảo.

Chảo trên bếp đã nóng, bốc lên một mùi củi cháy.

Triệu Xuân Mai dùng muỗng múc một miếng mỡ heo, gõ vào thành nồi phát ra tiếng keng keng, mỡ heo chảy vào giữa.

Không bao lâu sau, mỡ heo tan ra, bốc lên một làn khói trắng thơm mùi dầu.

Triệu Xuân Mai dùng muỗng múc hỗn hợp trứng gà, tráng một vòng từ giữa nồi, tiếng xèo xèo vang lên, hỗn hợp trứng nhanh chóng lan ra dưới đáy nồi, ngoài rìa bông lên, chuyển sang màu vàng óng ả.

Bà đổi cái sạn, xúc vào từ ngoài rìa bánh trứng, lật mặt lại, không bao lâu sau, bánh trứng đã chín hẳn, hỗn hợp trứng gà và ngũ cốc thơm ngon hòa quyện với mùi hành tươi mới, vừa dai vừa non mềm, bà múc ra dĩa sứ trắng, nóng hôi hổi khiến người ta thèm ăn.

Triệu Xuân Mai đưa cái sạn cho Thẩm Liễu: "Làm thử xem."

Thẩm Liễu nhận lấy, ban đầu tráng không thuận tay lắm, mặt bánh có chút không đều, nhưng tráng một hồi thì cũng quen tay, đến cuối cùng thì cũng ra hình ra dáng.

Mới tráng được ba cái bánh trứng, Cố Quân Xuyên đã về.

Triệu Xuân Mai hiểu ý cầm lấy cái sạn, Thẩm Liễu vội chạy từ nhà bếp ra đón y, giúp y tháo sọt tre sau lưng xuống.

"Mệt không?"

"Không mệt." Cố Quân Xuyên rũ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói, "Nhưng mà em đó, hôm kia còn mệt đến mức không động đậy nổi, hôm nay lại dậy sớm như vậy."

Sáng sớm y thức dậy thì thấy trên giường trống không, chẳng biết tiểu phu lang của y đã dậy từ lúc nào.

Y ra ngoài tìm người, thấy lá rụng trong sân đều đã được quét gọn thành đống, phòng chứa củi được dọn dẹp sạch sẽ, gà con ríu rít ở sân sau, nhưng không thấy Thẩm Liễu đâu.

Đến khi bước đến phòng ngủ của mẹ, xuyên qua cánh cửa nửa mở nhìn thấy tiểu ca nhi đang vùi vào lòng mẹ khóc, y mới nhẹ tay nhẹ chân tránh đi.

Y ra sân quét sạch mớ lá rụng còn lại, nhưng trong đầu chỉ toàn hình ảnh Thẩm Liễu gọi mẹ, y nghĩ, tiểu ca nhi này chắc hẳn đang nhớ nhà, nên định dẫn cậu ra ngoài giải sầu.

Nghe thế, sắc mặt Thẩm Liễu đỏ lên, cậu mệt đến mức không động đậy nổi còn không phải vì... Cậu mím môi, trừng mắt liếc y một cái: "Huynh chỉ biết chê cười ta thôi."

Cố Quân Xuyên nghiêng đầu cười rộ lên, rồi nghiêm túc hỏi: "Ăn cơm xong thì ra ngoài một chuyến với ta nhé?"

Thẩm Liễu còn chưa kịp nói gì, Cố Tri Hi đã bưng nồi cháo từ trong bếp ra: "Đừng lề mề nữa, ăn cơm thôi!"

"Không biết lớn nhỏ." Cố Quân Xuyên cười liếc em gái một cái, lấy lại cái sọt trong tay Thẩm Liễu, "Đi ăn cơm trước đi, ta đi cất sọt, thay giày rồi tới ngay."

Thẩm Liễu không đi, tròng mắt đen như hạt đậu đen trông mong nhìn y: "Ta chưa đói, muốn đợi huynh ăn luôn."

Cố Quân Xuyên mím môi, không biết sao lại nhớ đến lời mẹ nói, nó thích con mấy năm rồi... Dù y không rành chuyện phong nguyệt (*), nhưng cũng có thể nhận ra tâm tư của Thẩm Liễu dành cho y, tiểu ca nhi cho rằng bản thân mình che giấu rất kỹ, nào biết những tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng sớm đã chui từ dưới đất lên, đong đưa trong gió.

(*) ý nói chuyện yêu đương

Cố Quân Xuyên nâng tay lên, nhéo nhẹ vành tai mịn màng của cậu: "Muốn chờ thì chờ đi."

Thẩm Liễu vui mừng, theo sau Cố Quân Xuyên như một chú gà con.

Trong nhà bếp, Triệu Xuân Mai tráng xong cái bánh cuối cùng, tắt bếp, hương thơm của bánh trứng hòa lẫn với mùi củi cháy, theo hơi thở len lỏi vào phổi.

Bà lấy một đôi đũa sạch, gắp một ít dưa leo chua từ trong lọ dưa muối, thấy hai người bước vào, bà ngẩng đầu liếc nhìn một cái: "Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

Cố Quân Xuyên đáp lại: "Vâng, con tới ngay."

Triệu Xuân Mai bưng bữa sáng ra khỏi nhà bếp, Cố Quân Xuyên đặt sọt tre xuống đất, rồi kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống: "Tiểu Liễu Nhi, lấy giúp ta đôi giày."

Trong đất nhiều đất sét, gặp nước sẽ trở nên lầy lội, Cố Quân Xuyên có một đôi giày vải chuyên dùng để đi ra đất trồng rau. Sáng sớm ra ngoài đã thay giày trong phòng ngủ, bây giờ cả chân dính đầy bùn, y thật sự không định vào nhà.

Thẩm Liễu nghe lời gật đầu, xoay người chạy vào phòng ngủ.

Thời tiết đương lúc hoàn hảo, đầu thu mát mẻ, gió mạnh xuyên qua mái hiên, thổi tung tóc mai.

Cố Quân Xuyên nhìn bệ bếp vừa mới tắt lửa, khói trắng chậm rãi bốc lên, khắp nơi vẫn còn vương mùi ngũ cốc, cả phòng đều tràn ngập mùi khói.

Không bao lâu sau, Thẩm Liễu chạy về, cậu ngồi xổm trước mặt Cố Quân Xuyên, định cởi giày cho y.

Nam nhân giơ tay cản lại: "Đừng, ta tự mình làm, sẽ làm dơ tay em."

Ca nhi thường ngày rất ngoan ngoãn nay lại không chịu nghe lời, cậu kéo ghế ngồi đối diện với Cố Quân Xuyên, khom lưng, chẳng chút ghét bỏ sờ vào chân y.

Thấy người định rụt về, Thẩm Liễu cũng không ngẩng đầu lên: "Tay dơ thì rửa là được, ta không phải là phu lang của huynh sao..."

Câu tiếp theo càng nói càng nhỏ, nhưng Cố Quân Xuyên vẫn nghe thấy, y không rụt về nữa, để mặc cho Thẩm Liễu thay giày cho mình.

Bùn bám trên giày vớ đã khô, chà xát chút thôi mà tay đã dính đầy đất.

Thẩm Liễu dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ cho y, đỡ người lên, rồi cầm bồn gỗ múc nửa bồn nước để y rửa tay.

Lúc này Cố Quân Xuyên không trốn nữa, dù chỉ có chân y tàn tật, đôi tay thậm chí còn khỏe hơn người khác một chút, nhưng y vẫn để Thẩm Liễu thoa nước bồ kết lên tay mình.

Bọt trắng mịn chảy qua kẽ tay, tẩy sạch bụi bẩn.

Hai người rửa sạch tay trong cùng một chậu nước, đầu ngón tay thoáng chạm vào nhau, rồi cùng nhau đến nhà chính ăn cơm.

Triệu Xuân Mai thấy hai người bước vào mới mở nắp nồi ra, cháo bắp vừa mới nấu xong, hương thơm ngọt ngào nức mũi theo hơi nóng từ từ bốc lên, còn thoang thoảng mùi cháy khét của ngũ cốc được nấu ở nhiệt độ cao, khiến cái bụng đói lâu phát ra tiếng ọt ọt.

Nồi cháo được đặt hơi xa, Cố Tri Hi đứng lên giúp múc cháo vào từng cái chén sứ, rồi đặt bánh trứng vào giữa bàn.

Triệu Xuân Mai cầm đũa lên: "Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi, đói bụng từ sáng sớm rồi, lát nữa còn phải ra ngoài nữa."

Thẩm Liễu gật đầu như gà con mổ thóc, vùi đầu húp một ngụm cháo. Cháo bắp vàng óng ánh, một nửa hạt bắp thô và một nửa hạt bắp nếp trộn lẫn với nhau, rồi bỏ thêm đậu tây, ngâm trong nước một đêm trước khi bắc lên bếp nấu. Cháo vừa đặc vừa đậm đà, khẽ cắn một hạt bắp, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị ngọt thanh, dẻo ngon vô cùng.

Triệu Xuân Mai cười nói: "Bánh trứng là do Tiểu Liễu làm, ngon lắm đó, Xuyên Nhi mau nếm thử đi."

Cố Quân Xuyên rất nể tình gắp một miếng bánh, bánh có hơi nguội do đã để một thời gian, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương vị, y cẩn thận nếm thử: "Ừ, ngon lắm."

Thẩm Liễu vươn tay gãi cổ, nhẹ giọng nói: "Mẹ dạy ta làm."

Cố Tri Hi trước giờ ăn cơm đều không nói chuyện, miệng nàng đầy ắp thức ăn: "Cũng là do ca phu giỏi, dạy một lần là làm được ngay."

Mấy người cười rộ lên, Cố Quân Xuyên lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Liễu, thấy tiểu ca nhi cười híp cả mắt, cũng cong khóe môi lên.

Ăn cơm xong thì đã qua đầu giờ Thìn, ánh mặt trời rực rỡ.

Cố Quân Xuyên phải uống thuốc sau khi ăn, y vốn nghĩ hoãn lại một chút cũng không sao, nhưng lại bị Cố Tri Hi gọi lại: "Sáng sớm đã nấu rồi, đợi nguội là có thể uống ngay."

Uống thuốc lâu như vậy, thật ra cũng chẳng thấy có tác dụng gì nhiều, nhưng Cố Quân Xuyên biết, thuốc này để y uống nhưng lại có thể trị tâm bệnh của mẹ và Bảo muội.

Y gật nhẹ đầu, không từ chối nữa.

Nhân lúc này, Triệu Xuân Mai gọi Thẩm Liễu vào nhà: "Mau vào phòng đi, mẹ lấy số đo cho con."

Vốn định sau khi ăn sáng xong sẽ dẫn Thẩm Liễu đi xây chuồng gà, nhưng bây giờ hai người định ra ngoài, bà bèn sửa lại quần áo trước.

Bà đặt thước gỗ sau lưng Thẩm Liễu, rồi đo dọc theo mép quần của cậu: "Mẹ vừa mới đo rồi, vải áo dài của Xuyên Nhi cũng đủ dùng, cắt bớt vạt áo là vừa đủ may một bộ quần áo cho con."

"Có thể làm cả một bộ ạ?"

"Được chứ." Triệu Xuân Mai dùng tay ước lượng vòng eo của cậu, "Cục vàng, con gầy quá, vóc dáng cao hơn mẹ nhưng cái áo ngắn này của mẹ mặc trên người con lại trông có hơi rộng."

Thẩm Liễu nhăn mặt tựa như đã làm sai chuyện gì đó, nhưng lại nghe Triệu Xuân Mai nói: "Phải ăn nhiều một chút, lần này theo tướng công ra ngoài, kêu nó mua thêm đồ ăn cho con, có biết không?"

Thẩm Liễu nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, cậu gật đầu như giã tỏi: "Con sẽ nghe lời mẹ."

Editor có lời muốn nói:

Đậu tây/đậu thận

Làm gì mà người ta hong động đậy nổi luôn dzậy 😭 cho coi dzới, hong cho coi hong tinnnnnnn ( •̯́ 3 •̯̀)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro