Chương 2: Bán mình chôn cha
Trong phút chốc, trong lòng Cố Quân Xuyên ngổn ngang trăm mối, tức giận, bối rối, buồn bã... Tất cả đều dồn về cổ họng, khiến y hít thở khó khăn, cảm giác sỉ nhục rất lớn giống như cơn ác mộng khó quên trong đêm dài, tựa như muốn gặm nhấm y sạch sẽ.
Thế nhưng, y đã từng chủ động từ hôn hai lần.
Lần đầu tiên là sau khi y đỗ hạng nhất, mẫu thân nói với y —— "Con đã có tên trên bảng rồi, cũng coi như có thể diện đi cầu hôn."
Mà khi đó, là lần đầu y biết được bản thân có hôn ước.
Cố Quân Xuyên không muốn bám vào nhà quyền quý, càng không dám kéo ánh trăng cao ngạo xuống gia đình sống khó khăn, y chủ động đi từ hôn.
Cha Tô gặp y, nói y còn trẻ đầy hứa hẹn, tương lai tươi sáng, đã là ước định của trưởng bối, con cháu đương nhiên giữ lời.
Lần thứ hai là khi y ngã què chân, số tiền tiết kiệm nghèo nàn của Cố gia và tiền trợ cấp ít ỏi mỗi tháng từ quan phủ đều được dùng để chi trả chi phí y dược của y suốt mấy ngày liền.
Mà y, rốt cuộc con đường làm quan đã vô vọng, gì mà tiền đồ như gấm, một bước lên trời, tất cả đều hóa thành một giấc mộng Hoàng Lương (*).
(*) ý nói vinh hoa phú quý ở đời chỉ như một giấc mộng, chi tiết ở cuối chương
Một công tử như Tô Thanh Lam không nên chịu ấm ức như vậy.
Nhưng lần này, cha Tô vẫn không đồng ý, ông ta nói nhà họ Tô trọng lời hứa, Tô Thanh Lam trọng tình cảm.
Thế nên, vì mối hôn sự này, Cố gia dốc hết sức lực kiếm tiền.
Tiền mừng đủ ba mươi lượng, cùng một chiếc vòng tay gia truyền bằng bạch ngọc, một cặp hộp gỗ trầm hương khắc hoa, văn phòng tứ bảo (*) từ Quân Phẩm Hiên, rượu Trạng Nguyên Hồng ủ trong hầm hai mươi năm, vải vóc tơ lụa...
(*) bút, giấy, nghiên, mực
Y lê cái chân què đáng xấu hổ của mình, không để tâm mọi người cười nhạo, tự mình đến cửa.
Sợ người Tô gia cảm thấy bị thờ ơ, tuy hỉ yến được tổ chức trong sân nhà mình, nhưng lại thuê một đầu bếp từ tửu lầu với giá khoảng hơn một lượng bạc.
Nhưng kết quả thì sao? Trộm long tráo phượng, ly miêu hoán Thái tử à?
Cố Quân Xuyên nhẹ nhàng buông bàn tay trên vành tai Thẩm Liễu xuống, cúi đầu, không nhịn được mà thở dài một hơi: "Ngươi là ai?"
Thẩm Liễu sửng sốt, phủ nhận theo bản năng, rồi lại chột dạ nuốt nước miếng, cậu ấp úng nói: "Tô, Tô Thanh Lam."
"Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi là ai?" Đôi mắt Cố Quân Xuyên đỏ lên, giọng nói đã bị đè nén đến giới hạn, run rẩy dữ dội.
Thẩm Liễu biết bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị phát hiện, nhưng lại không ngờ ngày đó lại đến nhanh tới vậy.
Đồng tử của cậu khẽ run rẩy, không dám giấu giếm nữa, vừa lăn vừa bò ngã xuống, đập đầu xuống đất: "Ta, ta là Thẩm Liễu ở thôn Thạch Đông."
Cố Quân Xuyên cười nhạo một tiếng, thôn Thạch Đông... Tô gia đúng là hao hết tâm tư, kiếm một người ở xa như vậy đến đây: "Tô gia cho ngươi nhiều tiền lắm à? Khiến ngươi phải làm cái chuyện này?"
Thẩm Liễu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Quân Xuyên, đúng lúc đối diện với đôi mắt đỏ bừng của y, trong thoáng chốc, Thẩm Liễu như thể bị bỏng, cuống quýt cúi đầu: "Không... Không có cho ta tiền."
Cậu hít hít mũi: "Mấy năm trước mất mùa, sau đó gặp phải ôn dịch, em gái đã chết, năm nay... Cha của ta cũng đã bị bệnh qua đời, trong nhà nghèo, không mua nổi quan tài, ta, ta bán mình, Tô phu nhân giúp ta an táng phụ thân."
Cố Quân Xuyên trầm mặc không nói, cậu bé thật sự rất gầy, trên gương mặt không có bao nhiêu thịt, dù có hỉ phục che khuất cũng có thể nhìn ra thân hình gầy gò.
"Bao lớn rồi?"
"Mười bảy..."
Nhìn không giống lắm, nhóc con gầy như vậy, cao nhất cũng chỉ mười lăm.
Cố Quân Xuyên mím môi thành một đường, chậm rãi nói: "Đứng lên trước đi, sáng sớm ngày mai... đến Tô gia với ta."
Nghe vậy, Thẩm Liễu cảm thấy trước mắt mình dần tối sầm, phải rồi, cậu là cái thá gì chứ, sao dám có mơ ước lên trời.
Cậu nhắm chặt mắt lại, đến khi trước mắt rõ ràng, mới run rẩy đứng dậy.
Tiếng sột soạt vang lên, Cố Quân Xuyên cúi đầu, thấy Thẩm Liễu vô cùng cẩn thận vén tay áo hỉ phục lên, tháo chiếc vòng tay bạch ngọc ra, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Chiếc vòng ngọc này vốn là một đôi, là của hồi môn của mẹ y, cho y và em gái mỗi người một chiếc, lần này được bỏ vào danh sách sính lễ.
Cố Quân Xuyên duỗi tay, cầm lấy chiếc vòng ngọc.
Vòng tay truyền cho "con dâu" của Cố gia, hiện giờ lại quay về trong tay y.
Đêm đã rất khuya, nến đỏ chiếu lên vách tường, ánh nến lay động, ngoài cửa sổ vang lên tiếng ếch kêu thưa thớt, giấc mộng hè dai dẳng.
Cố Quân Xuyên đặt chân xuống giường, chân vừa mới chạm đất, giữa mày đã nhíu lại, chân của y đã bị thương hơn nửa năm, ngã gãy xương, mất cảm giác ở phần dưới đầu gối, nhưng mỗi khi chạm vào bất cứ thứ gì, xương đùi cùng đầu gối đều nhói đau.
Y cắn răng đứng vững, cởi hỉ phục, trải trên mặt đất.
Thẩm Liễu biết y không muốn ngủ với mình, dù trước khi gả thay, ma ma rửa mặt chải đầu đã tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
"Cứ để ta." Thẩm Liễu đi qua, đỡ nam nhân loạng choạng sắp ngã ngồi xuống, "Đệm giường... ở đâu thế?"
Thấy Cố Quân Xuyên chỉ chỉ, Thẩm Liễu bước qua mở tủ, ôm đệm giường ra.
Cậu nhìn hỉ phục trải trên mặt đất, xiêm y tốt như vậy... Muốn nhặt lại không dám nhặt, nghĩ kỹ một hồi, bèn nhẹ tay nhẹ chân đặt đệm giường ở trên.
Thẩm Liễu từng ngủ trong hang động, ở trong những ngôi đền đổ nát, đều là lấy mặt đất rắn chắc làm giường, mà nay có thể có đệm để ngủ, quả thật là tốt lắm rồi.
Cậu cởi mũ, rồi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Cố Quân Xuyên đã xuống đất, nằm lên đệm.
"Ta, để ta ngủ ở đó cho."
"Ngươi là ca nhi phải không?"
"Hả... Phải."
Thẩm Liễu hốt hoảng nắm tay áo, cậu là ca nhi, chỉ là từ nhỏ đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cứ luôn ăn đói mặc rách sống đến bây giờ, nốt ruồi ở giữa hai mày rất mờ, trên mặt còn phủ một lớp phấn dày, càng không nhìn ra được gì.
Nhưng cậu quả thật là một ca nhi.
"Không có lý gì để ca nhi ngủ trên mặt đất cả." Cố Quân Xuyên nằm xuống, chân của y không tốt, bôn ba cả một ngày, đã rất mệt.
Thẩm Liễu nhìn người ta, đầu ngón tay siết chặt.
Không nghe thấy tiếng động, Cố Quân Xuyên mở mắt ra: "Sao không đi ngủ đi?"
"À... Đi ngay, đi ngay đây."
Thẩm Liễu cởi giày, bò lên giường.
"Cởi hỉ phục ra đi." Thanh âm của Cố Quân Xuyên vang lên từ phía sau lưng, "Ta không nhìn ngươi đâu."
"À... Vâng."
Thẩm Liễu cởi hỉ phục, gấp lại gọn gàng, đặt ở mép giường, cậu chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng, xốc chăn lên, đắp lên người.
Đương lúc cuối hè, sáng sớm và tối muộn đều se se lạnh, cái chăn này có độ dày rất thích hợp, còn được làm từ vải bông mới, đắp trên người rất thoải mái.
Thẩm Liễu chưa từng ngủ trên một cái giường như vậy, cũng chưa từng đắp chăn, cậu ngỡ mình sắp lên trời... Còn Cố Quân Xuyên, thật sự là người rất tốt, chỉ là cậu không có may mắn như vậy.
Thấy người đã ngủ, Cố Quân Xuyên đứng dậy, định tắt ngọn nến đỏ trên bàn.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói lí nhí: "Có thể, có thể để nó sáng không?"
Trước đây Thẩm Liễu từng nghe người ta nói, nến đỏ trong phòng tân hôn phải sáng suốt đêm.
Tuy rằng... ngày mai cậu phải đi rồi.
Cố Quân Xuyên quay đầu lại, thấy một gương mặt nhỏ dưới lớp hỉ bị (*) đỏ thẫm, vô cùng đáng thương nhìn y.
(*) chăn cưới
Y đặt kéo lại trên bàn, quay về đệm giường: "Ngủ đi."
*
Đang vào lúc đêm ngắn, canh năm (3h-5h), trời đã sáng.
Lúc trước, Cố Quân Xuyên siêng năng học hành, thức dậy rất sớm. Nhưng sau khi chân bị thương, y dậy muộn hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ sau ba tiếng gà gáy, y đã mở bừng mắt.
Ánh nắng vẫn chưa chiếu vào, trong phòng tối tăm, nhưng lại im ắng, trên giường trống không, người đã chẳng còn ở đó.
Trên người Cố Quân Xuyên có thêm một tấm chăn, hỉ bị đỏ thêu long phượng trình tường (*), đáng lẽ nó phải ở trên người của tiểu ca nhi, mà giờ lại quấn chặt y vô cùng ấm áp, không biết đã đắp trên người y bao lâu rồi.
(*) rồng, phượng báo điềm lành, dùng để nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc, và địa vị xã hội
Y đứng dậy, lảo đảo, dùng sức kéo chăn lên giường, rồi quay lại gấp đệm.
Tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài có tiếng nói của một cô nương: "Ca à, huynh dậy chưa?"
"Dậy rồi."
"Vậy muội vào được không?"
"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một cô nương mặc chiếc váy màu vàng nhạt bước vào, trông khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, trên đầu có hai búi tóc, vô cùng xinh đẹp.
Nàng liếc mắt một cái, lập tức nhìn thấy đệm giường trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Ca! Hai người không ngủ chung với nhau hả?"
Cố Quân Xuyên ra dấu "suỵt" trên miệng: "Cẩn thận kẻo mẹ nghe thấy."
Cố Tri Hi vội gật đầu, quay người đóng chặt cửa lại, ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Quân Xuyên, giúp y dọn đệm giường.
"Huynh cứ ngủ như vậy hả?" Cố Tri Hi nhíu chặt mày, "Ban đêm lạnh lắm."
Cố Quân Xuyên không nói chuyện, chỉ nghe cô bé huyên thuyên mãi: "Ca ơi, sao huynh làm như vậy được? Nếu huynh không vượt qua được bản thân, phu lang chẳng phải sẽ trở thành người ở góa trong khi tướng công còn sống sao, đến khi nào mẹ mới có thể bồng cháu chứ!"
Cố Quân Xuyên bị nói đến mức mặt nóng lên, trước đây y luôn bận rộn với chuyện đọc sách, chưa từng nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt (2*), y cũng không thích người cùng giới (3*), dù ca nhi không giống như nam nhân chân chính, nhưng rốt cuộc cũng là...
(2*) ý nói tình yêu trai gái, chi tiết ở cuối chương
(3*) QT là mê Long Dương, bắt nguồn từ mối tình giữa Ngụy vương và Long Dương Quân (một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú), ý chỉ tình yêu đồng giới
Y mím môi: "Muội nghe mấy lời nói vớ vẩn đó ở đâu vậy? Bị người khác biết được thì muội không gả chồng được nữa."
"Muội sớm đã nói rồi, muội không gả chồng, muội sẽ chăm sóc huynh cả đời." Cố Tri Hi cúi đầu xuống, "Bây giờ ca phu tới rồi, muội sẽ giúp đỡ huynh ấy."
Cố Quân Xuyên trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, huynh cũng đã buông bỏ, muội đừng nghĩ tới nữa."
Thấy hốc mắt Cố Tri Hi đỏ bừng, Cố Quân Xuyên vội ngắt lời: "Muội có thấy Thẩm... Tô Thanh Lam không?"
"Dạ có." Cố Tri Hi thì thầm, "Trời còn chưa sáng đã dậy làm việc rồi."
"Làm việc?"
"Muội còn bị dọa giật mình đó, sao tiểu thiếu gia quý giá lại dậy sớm vậy chứ."
Tay của Cố Quân Xuyên không nhịn được siết chặt: "Cậu ta làm gì?"
"Rửa sạch toàn bộ chén dĩa trên bếp, rồi xếp chúng thành hàng ngay ngắn."
Hôm qua thành thân, chén dĩa phải dùng trên bàn tiệc rất nhiều, trong nhà không có nhiều như thế, bèn mượn của mấy nhà hàng xóm một ít.
Nhân lực trong nhà họ Cố không đủ, nên mẹ Cố mời thân thích tới hỗ trợ, buổi tiệc nóng lên, trong lòng vui vẻ nên cũng uống thêm chút rượu, đến khi tàn tiệc, chỉ còn mợ và mấy vị biểu tỷ muội (*) là còn tỉnh táo, giúp đỡ thu dọn chén dĩa.
(*) chị em họ
Đêm đã khuya, mẹ Cố và em gái Cố cũng không dọn dẹp nữa, định chờ sáng sớm mai mới rửa...
Cố Tri Hi mím môi, nói tiếp: "Lúc muội vào bếp, huynh ấy đã nấu cháo rồi."
......
Đầu giờ Thìn (7h-9h), mặt trời vươn mình lên ở phía Đông, tầng mây nhuộm một màu ráng vàng ấm áp.
Cố Quân Xuyên đẩy cửa ra ngoài, thấy trong sân đặt một cái bàn vuông nhỏ, Triệu Xuân Mai dọn xong chén đũa, thấy hai người: "Bảo con kêu ca ra ăn cơm, sao đi lâu vậy? Xuyên Nhi mau đi rửa mặt đi, cơm sắp chín rồi."
Cố Quân Xuyên lên tiếng, từ trước đến giờ y không cần người đỡ, Cố Tri Hi lập tức chạy vào bếp giành múc nước giúp y.
Chờ đến khi Cố Quân Xuyên đến cạnh cửa bếp, nhìn thấy Thẩm Liễu bưng một cái bồn gỗ ra ngoài, cậu không trang điểm, trên người mặc một bộ áo ngắn tay thêu chỉ bạc như ánh trăng, trông vô cùng thanh tú.
Thẩm Liễu nhìn Cố Quân Xuyên, ngượng ngùng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Ta thấy trên mép giường chỉ có mỗi bộ này, nên mặc..."
Cố Quân Xuyên mím môi: "Ừ, vốn là chuẩn bị cho phu lang."
Editor có lời muốn nói:
(*) Giấc mộng Hoàng Lương: Lư Sinh trọ ở Hàm Đan, gặp đạo sĩ Lã Ông. Ông ấy than vãn gia cảnh mình nghèo khó. Lã Ông bèn lấy cái gối bằng sứ cho Lư Sinh mượn ngủ. Khi ấy, chủ quán đang nấu một nồi kê ("hoàng lương" 黃粱 – kê vàng). Trong giấc ngủ, Lư Sinh nằm mộng thấy mình được tận hưởng vinh hoa phú quý. Lúc tỉnh dậy thì nồi kê vẫn chưa chín. Câu chuyện ý nói đời người ngắn ngủi, vinh hoa phú quý chỉ là giấc chiêm bao.
(2*) Phong hoa tuyết nguyệt (风花雪月): nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là những điều đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm.
Long phượng trình tường
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro