Chương 5: Ông đây là ai.

Tiếng chuông tan học như trước đúng giờ vang lên, hôm nay thầy giáo cũng không có ý giữ lớp lại.

Hàn Kiệt nhìn chằm chằm hành lang trống không bên ngoài, cảm thấy phổi của mình cũng sắp tức đến nổ luôn rồi!

Bạch nhãn lang nhỏ vong ân phụ nghĩa, ngon, rất tốt!

Hoàn toàn quên mất là ai nhiều lần nhắc nhở Hòa Đào rằng mình không muốn dây dưa gì với cậu.

Hàn Kiệt ở đó sắp cặp sách, khi Cố Lễ tới tìm hắn, chỉ thấy bộ dáng hắn hồn vía lên mây, không biết suy nghĩ gì, còn thi thoảng liếc mắt ra cửa một cái.

"Này, chờ ai đó?"

Hàn Kiệt nhìn thấy Cố Lễ, lông mày liền nhíu lại: "Hôm nay tao không có tâm tình, đâu cũng không muốn đi."

"Chẳng phải mày bảo là mời tao đi uống trà sữa sao, tao vẫn chờ đây!"

Hàn Kiệt: "......" Cái thứ sữa này uống trôi được chắc!

Chờ chút!

Hôm qua quần áo mà Omega nhỏ kia mặc là đồng phục nhân viên của quán trà sữa ở cổng trường bọn họ nhỉ.

Nghĩ tới đây, động tác trên tay Hàn Kiệt liền nhanh hơn rất nhiều: "Đi thôi."

Cố Lễ thấy Hàn Kiệt bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, thực sự không nhịn được tâm hóng hớt của mình, nhấc cánh tay bá cổ Hàn Kiệt: "Đúng rồi tao có chuyện muốn hỏi mày."

"Chuyện gì?" Hàn Kiệt nhích nhích một cái, bị Cố Lễ bá cổ thật sự có chút khó chịu.

"Người ngày hôm qua là ai?"

"Ai?" Trong lòng Hàn Kiệt run lên, nghĩ có lẽ hôm qua cái thằng Cố Lễ này không đi trước như lời hắn dặn, mà đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện rồi. Hôm nay y chạy tới hỏi hắn vấn đề này cũng không khó đoán được.

"Chớ giả bộ, Omega nhỏ kia là ai?"

"Ai nói cho mày biết cậu ấy là Omega ?"

Cố Lễ sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ là một Beta nhỏ?"

"Sao mày lại hóng hớt như vậy?"

Hàn Kiệt đẩy Cố Lễ ra: "Lúc mời mày uống thì không thèm uống, không uống tao liền đi!"

"Uống chứ, ngay quán trước cổng trường chúng ta này đi, xa quá tao lười đi." Cố Lễ cố ý nói vậy, Hàn Kiệt đập gáy y một phát.

Kì thực nơi nào xa quá, hắn cũng sẽ không đi cùng Cố Lễ.

Hàn Kiệt theo sau Cố Lễ bước vào cửa hàng trà sữa, lúc đi đến quầy bar, chỉ thấy một cậu trai cao to đứng bên trong.

Hàn Kiệt ngay cả cái bóng của Omega nhỏ cũng không thấy, theo bản năng mà nhìn quanh bốn phía, lẽ nào hắn nhớ lộn?

Cố Lễ đứng bên cạnh hài hước nhìn hắn: "Mày mời tao uống trà sữa hay là đến tìm người?"

Hàn Kiệt trực tiếp móc ví tiền ra nhét vào ngực y: "Muốn uống gì tự mình gọi đi, và phiền mày ngậm miệng."

Cố Lễ cười nhận lấy, quay đầu nói tên trà sữa với cậu trai trong quầy bar.

Hàn Kiệt nhìn cả ngày cũng không thấy người hắn muốn tìm, lúc đang hoài nghi có phải mình nhớ lộn rồi không thì thấy Omega nhỏ hắn tìm muốn lòi mắt* đeo cặp sách đi vào.

*hơi tục nhưng không biết thay bằng từ gì

Hàn Kiệt: "! ! !"

Theo bản năng mà xoay người, che mặt, một bộ chột dạ sợ đối phương nhận ra.

Cố Lễ vừa cầm trà sữa quay đầu lại liền thấy vẻ mặt này của hắn, lập tức hiểu rõ nguyên do, quay đầu liếc nhìn Omega nhỏ đang đi tới.

Cố ý lớn tiếng nói: "Hàn Kiệt nè!"

Hàn Kiệt không ngờ Cố Lễ sẽ gọi tên hắn, giương mắt trừng Cố Lễ một cái, nhanh chóng nhìn lướt qua Hòa Đào.

Lúc này Cố Lễ đưa trà sữa trong tay tới trước mặt Hàn Kiệt: "Uống không, bên trong bỏ thêm đào mà mày thích nhất nè."

Hàn Kiệt trực tiếp đẩy tay y ra: "Tao thích nhất gì chứ, tao ghét nhất là đào, sau này đừng để tao thấy đào!"

Cố Lễ sửng sốt một lát, thực sự không hiểu nổi thằng cha này lại lên cơn gì, là ai không dùng sữa tắm hương đào mật thì không chịu được ?

Hòa Đào đứng ở nơi đó, nghe rõ ràng những điều Hàn Kiệt vừa nói.

Lúc vừa nhìn thấy Hàn Kiệt cậu vô cùng mừng rỡ, nhưng khi nghe thấy Hàn Kiệt nói hắn ghét nhất là đào, Hòa Đào liền không nhịn được mà khó chịu.

Nghĩ Hàn Kiệt chắc là rất ghét cậu đi, vì cậu mà những thứ trước đây hắn vốn yêu thích giờ lại không thích nữa.

Vừa ra ngoài, Hàn Kiệt liền cho Cố Lễ một quyền.

Cố Lễ nở nụ cười, xoa xoa chỗ bị đánh: "Tao nói nè, mày nếu là yêu thích người ta, vậy thì bày tỏ rõ ràng với người ta, mày theo đuổi người ta kiểu này......."

"Ai bảo với mày là ông đây thích cậu ấy?" Hàn Kiệt một bộ mày không biết nguyên nhân thì cấm nói bừa.

Cố Lễ nhướng mày: "Mày thật sự không thích cậu ấy à?"

"Tao mà thích cậu ta á, mày đùa gì thế, tao là người như thế nào mày không biết?"

Hàn Kiệt giơ giơ cằm lên, nghiễm nhiên show ra tư thế ông đây đệ nhất thiên hạ, người phàm ai dám mơ ước đều ngoan ngoan đi chết đi.

Cố Lễ: "......" Hi vọng sau này mày không chết quá thảm, cứ vênh váo tự đắc như thế đi.

Giơ tay vỗ vỗ vai Hàn Kiệt: "Mày vui vẻ là được rồi, cám ơn trà sữa của mày, tao đi trước."

Cố Lễ vừa đi, Hàn Kiệt buồn bực mà vò tóc, ông đây làm sao có khả năng thích cậu ấy chứ, chuyện cười à: "Mình là ai chứ, mình là Hàn gia đại thiếu, côn đồ K trung, có thể yêu một Omega yếu đuối như thế sao, không thể!"

Vừa nói xong, Hàn Kiệt cảm thấy mình cứ như vừa sống lại, lúc quay người rời đi, bước chân cũng mang theo gió.

Về đến nhà, lúc Hàn Kiệt tắm rửa, nhìn thấy dì giúp việc đã đến nhà đổi đồ tắm cho mình.

Chỉ có điều mùi vị vẫn là mật đào.

Theo bản năng mà cầm lên ngửi một cái, sau đó liền nhíu mày.

Sao lại không giống mùi vị trên người Omega nhỏ?

Cái này quá nhạt, không có đủ ngọt chút nào.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó lúc Omega nhỏ đột nhiên xông vào phòng rửa tay, trên người đèu là hương mật đào thơm ngọt.

"Quả nhiên, giả chính là giả."

Đột nhiên, ý thức được mình lại đang làm cái gì, Hàn Kiệt cứng đờ.

Sau đó như bị phỏng tay mà ném trà sữa trong tay ra ngoài.

Gặp quỷ rồi, hắn đang làm gì vậy!

Gội đầu xong, Hàn Kiệt cảm thấy ngày hôm nay nên tắm nước lạnh để bình tĩnh một chút.

Hai ngày nay hắn quả thực quá bất thường rồi!

Khi Tô Khả nhìn thấy người trong phòng khách, sửng sốt một chút, cậu không nghĩ Cố Lễ sẽ tới những chỗ như thế.

Nhưng cũng chỉ liếc qua một cái, liền nhanh chóng cúi đầu, nâng cốc đặt lên trên bàn.

Lúc đang muốn lui ra, Cố Lễ đột nhiên nói: "Nơi này từ lúc nào được phép thuê Omega ?"

Cả người Tô Khả cứng đờ, y nhận ra cậu sao?

Quay đầu giả vờ tự nhiên mà nhìn về phía Cố Lễ: "Thưa ngài, tôi không biết ngài đang nói gì?"

Trên người cậu có thuốc che giấu, mùi vị thuộc về pheromone của Omega cũng sẽ không tản ra.

Cố Lễ nhìn Omega nhỏ trước mắt đang hoang mang.

Nở nụ cười, đứng lên: "Chẳng lẽ là tôi nhận lầm sao, cậu không phải là bạn học Tô đụng phải tôi ở trường ngày đó sao?"

Trong mắt Tô Khả loé lên vẻ bối rối, cậu không nghĩ tới lúc đó Cố Lễ chỉ là liếc mắt nhìn cậu mà lại nhớ kỹ tên của cậu.

Điều này làm cho cậu vừa mừng rỡ lại bất an.

Vui vẻ là vì, Cố Lễ rốt cục nhớ kỹ tên của cậu.

Bất an lại vì, cậu không biết Cố Lễ muốn làm gì.

"Chớ sốt sắng, không phải thì không phải vậy, một mình ở đây phải cẩn thận chút."

Cố Lễ nhìn Omega nhỏ sắp bị mình doạ khóc, có chút mềm lòng, mở lời an ủi cậu, chỉ vì cậu và một cái bóng nào đó trong trí nhớ rất giống nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Kiệt: Tôi là ai chứ!

(Anh là đồ ngốc ~~~)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro