Chương 31

Vì vậy, trong nửa sau buổi tham quan, mọi người dần phát hiện vị đại diện thu mua từ trụ sở tập đoàn kia… dường như dành sự quan tâm rất lớn cho Lâm Nhiễm đang đi bên cạnh.

Nào là ăn uống có đủ không, có đóng nổi học phí không, ở trường có bị bắt nạt không v.v... sự chú ý hoàn toàn không đặt vào mấy trái đào nữa rồi.

Lúc đầu Lâm Nhiễm còn ngoan ngoãn trả lời từng câu, nhưng về sau cũng dần nhận ra có gì đó không đúng, bắt đầu nhìn vị "người phụ trách" có chút quen mắt kia bằng ánh mắt nghi hoặc.

Lập tức khiến ngài Yorke, người cảm nhận rõ bé con bắt đầu nghi ngờ vội vàng im miệng, giả vờ chỉnh tóc để che giấu sự lúng túng.

Mà bí thư Cố Đạt và các lãnh đạo khác thì gần như nghi ngờ nhà họ Giang có thân thích giàu có là Hoa kiều ở nước ngoài, vượt ngàn dặm tìm về nhận người thân, nếu không thì thật sự khó mà không lo nghĩ.

May là cho đến khi đối phương lên xe rời đi cũng không làm thêm chuyện gì quá khó hiểu, khiến mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Nhiễm thì hơi cau mày, nhìn đoàn xe màu đen rời đi, ánh mắt mang theo vẻ suy nghĩ sâu xa.

Ngay ngày hôm sau khi buổi khảo sát kết thúc, bí thư Cố Đạt đang trong trạng thái lo lắng bồn chồn thì nhận được thông báo.

Phía tỉnh xác nhận hôm qua đội khảo sát từ tập đoàn bày tỏ đánh giá rất cao đối với cơ sở trồng trọt ở trấn Bích Giang, và trực tiếp đồng ý một khoản đầu tư… có thể nói là “con số thiên văn” với một thị trấn nhỏ!

“Không phải đang nằm mơ đấy chứ? Nếu thật thế thì cả chuỗi ngành nông sản của chúng ta có thể mở rộng! Có khi còn làm thêm được cả nước ép, trái cây sấy, phụ phẩm các loại… Thị trấn chúng ta cũng có ngành nghề riêng rồi!”

“Có điều… có phải nên xây đường trước không? Muốn giàu thì phải làm đường mà, giao thông tốt thì trái cây rau củ cũng dễ bán hơn…”

Giữa lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, bí thư Cố Đạt lại gọi riêng Lâm Nhiễm ra ngoài cửa phòng họp.

“Lâm Nhiễm à, cháu nghĩ kỹ lại xem, nhà mình thật sự không có họ hàng xa nào từng ra nước ngoài à?”

Nghe câu hỏi của bí thư, Lâm Nhiễm cũng thấy bất đắc dĩ mà tò mò.

“Ông bà cháu cả đời làm ruộng, thật sự chưa từng nghe nói có thân thích gì ở nước ngoài cả.”

Còn về cha mẹ, khi cậu bắt đầu có ký ức thì họ đã không còn nữa rồi.

“À, vậy có lẽ là phía đối phương thực sự hài lòng với đào của chúng ta thôi… À đúng rồi nhóc Nhiễm, tiền trợ cấp sửa nhà của nhà cháu đã về rồi, tranh thủ xây lại cái nhà nhé, sau này lỡ như khu công nghiệp trái cây này nổi tiếng lên, thì nhà cháu cũng coi như là gương mặt đại diện của cả làng đấy!”

Bí thư Cố vỗ vai Lâm Nhiễm, tỏ ý muốn giúp cậu sửa lại căn nhà.

“À… nhưng mà cháu với bà chỉ tính sửa sơ lại thôi, không định thay đổi phong cách.”

Lâm Nhiễm thật ra rất thích kiến trúc cũ kỹ ở nhà, từng viên gạch viên ngói đều mang cảm giác như thật sự là “nhà”.

“Hơn nữa, cháu thấy phong cách kiến trúc của làng mình vốn đã rất đẹp rồi, nếu sửa hết thành mấy kiểu nhà ba tầng tự xây y chang mấy nơi khác… thì ngược lại sẽ mất đi nét riêng, mất cả giá trị du lịch mất.”

Lời giải thích nhẹ nhàng của Lâm Nhiễm khiến bí thư vốn đang quyết tâm giúp sửa nhà cũng thấy hợp lý.

Từ khi đợt quảng bá nổi tiếng, đã có không ít đoàn du lịch tìm cách liên hệ thị trấn để tổ chức tour du lịch cuối tuần rồi.

“Ây dà, nói sao thì nói, nhóc Lâm à, cháu là công thần của cả làng, sau này tốt nghiệp ra trường phải tính toán kỹ con đường phát triển đó…”

Bí thư Cố vốn muốn nói rằng bảo Lâm Nhiễm về làng công tác, nhưng nghĩ tới trình độ học vấn của cậu thì lại thấy như vậy hơi phí nhân tài.

Nghe vậy, Lâm Nhiễm chỉ cười nhẹ, càng khiến bí thư Cố nhìn càng thích, vốn dĩ tính cách và ngoại hình của Lâm Nhiễm đã rất được lòng người lớn tuổi rồi.

Cũng chẳng trách sao vị người phụ trách kia lại đặc biệt căn dặn cả làng phải chăm sóc kỹ cho cậu.

Thế là kỳ nghỉ hè lần này thu hoạch lớn đến mức ngay cả Lâm Nhiễm cũng cảm thấy nằm ngoài dự đoán. Không chỉ đơn hàng rau củ quả tăng dần đều, mà cả làng còn bắt đầu lên kế hoạch xây dựng một nhà máy nước ép trái cây.

Sau này ông bà có già yếu không đi lại được nữa, ở nhà cũng có thể nhận chia cổ tức, xem như là một khoản đảm bảo dưỡng già, khiến Lâm Nhiễm cũng yên lòng hơn rất nhiều.

【Ting——Độ hoàn thành nhiệm vụ hữu nghị của tộc Luna: 100%! Phần thưởng đã được phát!】

Nhưng đúng lúc Lâm Nhiễm lại đăng nhập vào game Ma Giới theo kiểu nhập vai toàn diện, thì hòm thư hệ thống đã gửi đến một tin nhắn hiển thị nhiệm vụ “Hữu nghị với tộc Luna” đã hoàn thành 100%.

Thực ra trong một khoảng thời gian dài trước đó, tiến độ nhiệm vụ này vẫn cứ từ từ tăng lên, mỗi ngày tăng vài phần trăm, Lâm Nhiễm cũng không quá để tâm.

Không ngờ hôm nay vừa lên lại, đã bất ngờ hoàn thành rồi.

【Phần thưởng: Trâm cài Trăng Khuyết (phiên bản tiến hóa từ Huy Nguyệt Ma Tinh), mời người chơi kiểm tra nhận】

Huy chương Nguyệt Ma Tinh bản tiến hóa?

Chẳng phải chính là viên đá mặt trăng mà Than Viên tặng mình sao?

Lâm Nhiễm nhớ tới điều gì đó, bèn lấy chiếc hộp nhỏ cất trong tủ ra, mở ra xem, phát hiện viên đá mặt trăng bên trong đã thực sự tiến hóa thành một chiếc trâm cài cổ điển tao nhã.

【Người sở hữu Trâm cài Trăng Khuyết sẽ nhận được sự che chở từ ánh trăng, thiện cảm ban đầu từ hậu duệ tộc Luna tăng gấp đôi】

Hơn nữa, khi ngón tay Lâm Nhiễm chạm vào chiếc trâm lạnh lẽo kia, một cảm giác kỳ lạ đầy huyền diệu lập tức truyền dọc theo đầu ngón tay vào cơ thể, khiến cậu theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng hoàn toàn không thể làm được!

“Pi mô?”

Than Viên thức dậy trong giỏ, bay ngay tới bên cạnh A Nhiễm, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sao trên người A Nhiễm lại có mùi của mặt trăng rồi?

Lúc này đây, khi đang nắm chặt chiếc trâm cài ngực, Lâm Nhiễm sững sờ nhìn bản thân trong gương, rõ ràng là không có thay đổi gì lớn, nhưng lại giống như mọi thứ đều đã khác đi.

Không chỉ làn da trở nên trắng bệch bất thường, đôi mắt vốn đen nhánh giờ lại có ánh đỏ u ám, mà răng cậu còn mọc thêm hai chiếc nanh!?

Đây chẳng phải là đặc điểm chủng tộc của Than Viên hay sao?

Chẳng lẽ chiếc trâm cài này có thể khiến cậu trở thành một thành viên tộc Luna?

Lâm Nhiễm che miệng, nhìn chằm chằm chiếc trâm ngực màu tím nhạt trong tay, thật sự cảm nhận được một luồng ma lực đang dâng lên từ lòng bàn tay.

【Ting —— Chúc mừng bạn đã nắm giữ kỹ năng mới ~ Thông tin chi tiết xin mở bảng điều khiển để xem!】

“Pi mô!!”

Than Viên, sau khi tỉnh khỏi chiếc giỏ ngủ của mình, lập tức bay đến bên cạnh A Nhiễm, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này một cách phấn khích và tò mò. Nó lúc thì ngó A Nhiễm, lúc lại ngó chiếc trâm do mình tặng đã biến đổi từ viên đá mặt trăng.

“Than Viên, em biết chuyện này là sao không?”

Lâm Nhiễm lúng túng điều khiển hai chiếc nanh sắc bén mới mọc để nói chuyện.

“Pi mô ~ pi mô!”

Không biết ạ, nhưng A Nhiễm đẹp lắm!

Nhóc con lắc đầu tỏ ý mình chẳng rõ, chỉ biết lúc này A Nhiễm trông rất xinh đẹp.

Khí chất vừa thần bí vừa nguy hiểm, rất khác với thường ngày.

“Cảm giác này đủ để đi dự tiệc hóa trang ở trường rồi... Nhưng rốt cuộc làm sao để biến lại đây?”

Lâm Nhiễm bối rối dùng lưỡi liếm thử hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.

Dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện xấu, chí ít bây giờ mình cũng có ma lực rồi?

“Pi mô! Pi mô!”

Nhưng Than Viên lại kéo vạt áo A Nhiễm, ra hiệu đừng biến lại vội.

Dưới ánh nhìn của Lâm Nhiễm, nhóc con bay lên bàn, thậm chí còn bắt đầu dạy ngược lại A Nhiễm cách điều khiển ma lực!

“Vù vù vù ——”

Chỉ thấy một luồng ma lực tím nhạt dưới sự điều khiển của Than Viên, nhanh chóng ngưng tụ lại thành một viên tinh thể tím lấp lánh bao lấy cái cốc trên bàn.

“Pi mô.”

Sau đó Than Viên nhẹ nhàng đáp lên tinh thể tím, chiếc cốc cùng tinh thể lập tức hóa thành tro bụi.

Có thể tưởng tượng, chiêu này mà dùng lên kẻ địch thì hiệu quả đến nhường nào.

“Ý là bảo anh cũng thử thử xem?”

Lâm Nhiễm nhìn lòng bàn tay mình, hơi nghi hoặc.

“Pi mô!”

Than Viên hăng hái cổ vũ A Nhiễm, suýt thì lấy cả bông cổ vũ nhỏ ra luôn rồi.

Nhìn vậy khiến Lâm Nhiễm cũng hơi ngại ngùng.

Vừa khéo bảng điều khiển hệ thống cũng hiển thị hướng dẫn kỹ năng, Lâm Nhiễm lần đầu thử dùng phần thưởng nhiệm vụ kỳ diệu này, một cảm giác mát lạnh lại dâng lên từ đầu ngón tay.

Một luồng ma lực tím nhạt thật sự hiện ra, tuy chưa ổn định, nhưng cuối cùng cũng ngưng tụ thành những mảnh tinh thể tím rơi xuống lòng bàn tay cậu.

“Pi mô!”

Than Viên bay lên bắt được một mảnh tinh thể, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là nó liền tan biến.

“Pi mô pi mô!”

A Nhiễm phải luyện tập thêm nữa! Cường độ vẫn chưa đủ.

Nhóc con nghiêm túc đứng trước mặt Lâm Nhiễm, như muốn nói rằng từ nay phải luyện tập chăm chỉ.

“Biết rồi biết rồi, Than Viên giờ còn thành thầy giáo nhỏ nữa.”

Lâm Nhiễm bật cười, xoa đầu nhóc.

Hơn nữa, có thể có sức mạnh thần kỳ thế này trong game cũng thật sự thú vị.

“Pi u…”

Nhưng lúc này Tuyết Đoàn, mới tỉnh dậy từ giỏ ngủ hơi muộn một chút lại lặng lẽ nhìn suốt từ nãy đến giờ, ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm hình mặt trăng kia.

“Tuyết Đoàn tỉnh rồi à? Gần đây hình như rất buồn ngủ, hầu như thời gian đều ngủ li bì.”

Lâm Nhiễm nhận ra nhóc con có động tĩnh, liền bế lên xoa lông mềm mại.

Thế nhưng kiểm tra kỹ thì mọi chỉ số sức khỏe đều ổn, có vẻ chỉ đơn thuần là buồn ngủ mà thôi.

Thực ra là do thời gian gần đây An Tuân hầu như không có cơ hội đăng nhập 《Ma Giới》, mỗi ngày chỉ tranh thủ vào được một chút sau khi quay phim xong, hôm nay lại đúng lúc đoàn phim nghỉ.

Còn ở góc nhìn của Lâm Nhiễm, mỗi khi nhân vật chưa đăng nhập sẽ như đang chìm trong giấc ngủ.

“Muốn chơi cái này hả?”

Lâm Nhiễm thấy Tuyết Đoàn cứ nhìn chằm chằm chiếc trâm, tưởng rằng nó cũng muốn cầm nghịch.

“Pi mô pi mô pi mô!”

Là tớ tặng A Nhiễm đó~

Than Viên ngồi trên vai A Nhiễm, có chút tự hào khoe khoang.

“Pi u…”

Thì ra là quà Than Viên tặng cho A Nhiễm.

Tuyết Đoàn nhìn Than Viên, lại nhìn chiếc trâm, rồi nhẹ nhàng đặt móng vuốt bé xíu lên người A Nhiễm. Cảm giác mềm mịn khiến Lâm Nhiễm muốn cưng nựng mãi không thôi.

Nhưng Lâm Nhiên lại nhạy cảm phát hiện ra Tuyết Đoàn hình như đang có chút buồn.

“Sao thế em, sao tự nhiên buồn bã vậy?”

Lâm Nhiễm xoa đầu nhỏ của Tuyết Đoàn, vuốt dọc sống lưng đến tận đuôi, khiến nhóc con thoải mái duỗi chân vươn lưng, mềm nhũn đáng yêu không chịu nổi.

“Pi u…”

Chỉ là Tuyết Đoàn dễ xấu hổ hơn Than Viên, đặc biệt là khi nằm ngửa trong lòng A Nhiễm, theo phản xạ sẽ lật người lại, dùng cái đuôi to dụi dụi cánh tay và cổ tay Lâm Nhiễm.

Vẻ rụt rè đáng yêu này khiến Lâm Nhiễm từng nghi ngờ giới tính của Tuyết Đoàn, có lần còn định vén đuôi lên để kiểm tra, kết quả là nhóc con hoảng loạn chạy trốn mất dạng.

Từ đó về sau, Lâm Nhiễm không dám sờ bụng Tuyết Đoàn nữa, sợ làm nó xấu hổ.

Mà An Tuân giờ phút này chỉ đơn thuần là thấy buồn, cảm thấy mình có lẽ chẳng thể tặng được cho A Nhiễm món quà đẹp đẽ như Than Viên đã làm.

Thế nên dù Lâm Nhiễm cố gắng dỗ dành một lúc lâu mà Tuyết Đoàn vẫn cụp đầu, cậu cũng chỉ đành xoa nhẹ đầu nhóc.

“Cùng ra ngoài bắt cá nhé?”

“Pi u?”

“Ra ngoài bắt cá nè, nhiệm vụ hôm nay đó.”

Lâm Nhiễm quan sát phản ứng của Tuyết Đoàn, càng chắc chắn hơn rằng chiếc tai từng bị thương của nhóc có lẽ thực sự bị suy giảm thính lực.

Lần nào cũng phải nói vào đúng bên tai còn lại của Tuyết Đoàn thì nhóc con ấy mới phản ứng chuẩn xác, nếu không thì sẽ có vẻ hơi chậm chạp.

Tuy nhiên, do Tuyết Đoàn dường như không muốn bị nhắc đến chuyện này nên Lâm Nhiễm cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi tùy tiện.

Huống chi gần đây chỉ số thiện cảm của nhóc con với cậu vẫn đang tăng dần, chỉ là đến khoảng 70 thì không tăng nữa.

Theo giải thích của 《Ma Giới》, thiện cảm của ấu tể đạt đến 70 đã là một con số rất tốt, tượng trưng cho mức độ tin tưởng và phụ thuộc rất cao với Lâm Nhiễm.

Chỉ là còn thiếu một bước ngoặt nào đó.

Lâm Nhiễm hồi tưởng lại quá trình tăng thiện cảm của Than Viên trước kia, cảm thấy bước ngoặt này có lẽ chính là nằm ở chiếc tai nhỏ của Tuyết Đoàn.

Nếu có cơ hội, mà có thể tìm được bác sĩ xem thử thì tốt quá, nhưng trong game 《Ma Giới》, đi đâu mà tìm được một bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng chứ?

Thật là khó quá đi.

Dạo gần đây, những nhiệm vụ ngẫu nhiên trong 《Ma Giới》 đều có liên quan đến biển cả, hôm nay thậm chí còn là một hạng mục bắt cá chưa từng gặp bao giờ, cần phải bắt được 5 con cá biển.

Nếu là trước đây thì chắc phải làm cần câu hoặc cây lao gì đó để đi bắt, nhưng hôm nay thì đỡ phiền hơn rồi.

Vì Lâm Nhiễm phát hiện ra mình có thể dùng ma lực để thử bắt cá trong nước!

Vừa hay có thể luyện tập kỹ năng mới vừa thức tỉnh.

【Ting——Bạn đã tiến vào bản đồ: Vịnh Hoàng Hôn】

“Pi mô! Pi mô! Pi mô!”

Lúc này bên bờ biển, Than Viên ngồi xổm trên đầu An Tuân để cổ vũ cho A Nhiễm. An Tuân thì đội Than Viên trên đầu, còn căng thẳng hơn cả chính Lâm Nhiễm đang luyện bắt cá dưới nước.

Chỉ thấy Lâm Nhiễm xắn quần lên, để lộ cổ chân và bắp chân, chăm chú nhìn cá bơi trong nước.

Cá càng to, loài càng hiếm thì điểm đánh giá nhiệm vụ càng cao, phần thưởng cuối cùng cũng sẽ càng hấp dẫn.

Cho nên Lâm Nhiễm định chọn năm con cá lợi hại một chút.

Chỉ là mãi đến khi thật sự bắt đầu vận dụng ma khí, Lâm Nhiễm mới phát hiện ra chuyện này không dễ như tưởng tượng, cậu đã thử mấy lần liên tiếp, con nào cũng né cực kỳ linh hoạt.

Mấy con cá biển trong 《Ma Giới》 đều rất cảnh giác.

Lâm Nhiễm bắt nửa ngày, cuối cùng Than Viên và Tuyết Đoàn cùng xông lên giúp bắt cá, mới bắt được tổng cộng bốn con.

Con thứ năm thì thế nào cũng không bắt được.

“Ai da, chẳng lẽ phải lặn xuống biển bắt? Hay là đi tìm cái lưới đánh cá nào đó ta.”

Lâm Nhiễm mệt đến mức chống tay lên đầu gối, thở hổn hển một lúc lâu.

“Pi u…”

Tuyết Đoàn thì lại đội Than Viên chạy lại, Than Viên ngậm theo một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho Lâm Nhiễm.

“Cảm ơn Than Viên với Tuyết Đoàn nha. Khoan, hai đứa mang theo khăn tay từ nhà hồi nào vậy?”

Lâm Nhiễm ngớ người ra.

“Pi mô~”

Than Viên ra hiệu cho A Nhiễm nhìn chiếc balo nhỏ của mình, bên trong cái gì cũng có hết á, em và Tuyết Đoàn cũng có thể chăm sóc A Nhiễm đó!

“Thiệt tình, sao mà đáng yêu dữ vậy trời?”

Ông bố Lâm Nhiễm bị độ đáng yêu của hai nhóc con làm cho tan hết mệt mỏi, rất vinh dự nhận lấy chiếc khăn tay nhỏ từ tay ấu tể rồi lau mồ hôi.

Vừa cảm thán đúng là nuôi hai đứa này không uổng công, vừa phiền não không biết con cá thứ năm phải tìm ở đâu.

Theo kinh nghiệm trước giờ, nhiệm vụ thường nhật của 《Ma Giới》 luôn có một chủ đề theo giai đoạn. Giống như trước là chủ đề xây dựng cơ sở, lần này chuyển sang chủ đề đại dương.

Nếu lỡ hỏng một bước, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả chuỗi nhiệm vụ tiếp theo.

“Cậu đang tìm cái này sao?”

Đúng lúc Lâm Nhiễm đang lau mồ hôi, một giọng nói rất êm tai, thậm chí còn mang theo từ tính kỳ lạ chợt vang lên.

Lâm Nhiễm suýt tưởng mình nghe nhầm.

Dù sao thì từ khi bước vào 《Ma Giới》 đến nay, cậu chưa từng gặp bất kỳ con người nào khác!

Mãi cho đến khi quay đầu lại, thấy đối phương từ dưới biển chậm rãi bơi lên, vịn vào tảng đá ngầm, Lâm Nhiễm mới nhận ra đối phương thật sự không phải con người.

Mà là——một người cá!?

Chiếc đuôi cá xanh thẫm mạnh mẽ mà uyển chuyển, khẽ lay động theo từng con sóng, khuôn mặt trẻ trung không phân rõ nam nữ lại mang đến vẻ đẹp nguy hiểm khó diễn tả thành lời.

Thế nhưng trong tay lại đang cầm con cá lấp lánh rực rỡ mà Lâm Nhiễm không bắt được ban nãy, dường như đang định đưa cho cậu.

“Xin chào, ngại quá, cậu sống ở vùng biển này sao? Nếu hôm nay tôi bắt cá làm phiền đến cậu thì tôi sẽ lập tức rời đi.”

Lâm Nhiễm liếc nhìn người đối diện một cái, lại nhìn xung quanh vùng biển một vòng, đoán có lẽ mình gặp phải một loại ma vật đặc biệt sống ở khu vực này, giống như lúc gặp được Nguyên Bảo?

May mà đối phương nhìn qua không có ác ý gì.

Chỉ là con cá đối phương đưa đến, Lâm Nhiễm hơi do dự, không dám nhận bừa.

Dù gì từ nhỏ đã được dạy rằng, đồ người lạ đưa thì đừng tùy tiện nhận, vậy nên cá lạ thì dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Atelans có đôi mắt xanh thẫm như đại dương của người cá nhìn Lâm Nhiễm với ánh mắt đầy tò mò, xác nhận rằng mình thật sự đã gặp được NPC loài người nổi tiếng nhất gần đây trong 《Ma Giới》.

Bao gồm cả ấu tể tộc Luna kia.

Hình như còn thêm một con báo tuyết nữa.

Vậy thì bí mật mà tộc Luna che giấu sẽ không còn là chuyện riêng của một mình họ nữa rồi.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mình bị Oni từ chối khi hỏi chuyện, Atelans nhịn không được khẽ quẫy đuôi, càng thêm hiếu kỳ về con người này, rốt cuộc có điểm gì đặc biệt đến mức được 《Ma Giới》 cho phép bước vào thế giới game?

Phải biết là trước đây, Cục Giám Sát Nhân Loại từng cố gắng để con người xâm nhập vào 《Ma Giới》, nhưng không ai thoát khỏi việc bị hệ thống phát hiện và đá bay ngay tức khắc.

Chỉ là khi trong lòng Atelans vừa nhen lên chút ý định thử thăm dò, thì hệ thống của 《Ma Giới》 đã lập tức bật cảnh báo.

【Cảnh báo ——! Tiếp xúc với NPC đang trong trạng thái nhiệm vụ có thể dẫn đến hậu quả không thể đoán trước. Vui lòng ma vật tự chịu trách nhiệm về rủi ro.】

Thế nhưng người trẻ tuổi Atelans không những không bị lời cảnh báo dọa sợ, ngược lại còn lặng lẽ quẫy nhẹ đuôi cá, càng thêm chắc chắn con người trước mắt này thật sự là một tồn tại rất đặc biệt với hệ thống 《Ma Giới》.

“Ờ… nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước. Xin lỗi nếu đã làm phiền cậu.”

Lâm Nhiễm lại cực kỳ nhạy bén nhận ra, chàng thanh niên yêu kiều này là một người cá, dường như là sinh vật đáng cảnh giác nhất mà cậu từng gặp trong 《Ma Giới》 từ trước đến nay.

Nếu nói Nguyên Bảo lần đầu tiên nhìn đã có sức uy hiếp đến đáng sợ, thì sau khi quen rồi, Lâm Nhiễm chắc chắn rằng con sư tử to lớn Nguyên Bảo kia có phần hơi lười biếng, sức mạnh tuyệt đối khiến nó có thể thờ ơ với hầu hết mọi chuyện.

Chỉ cần không cố tình khiêu khích, hoàn toàn không bị tổn thương.

Ngược lại, thi thoảng Nguyên Bảo hứng thú, còn muốn giao tiếp, rất dễ thương và thú vị.

Ít nhất Lâm Nhiễm luôn muốn tìm dịp để dỗ Nguyên Bảo biến lại thành sư tử con, cho mình ôm “chơi chơi” một lần.

Nhưng người cá trẻ tuổi trước mắt này tuyệt đối khác hẳn, trên người có một thứ cảm giác nguy hiểm không thể kiểm soát.

Ma lực của mình chưa kiểm soát hoàn toàn, ai mà biết đánh nhau với đối phương có ổn không?

Chưa kể còn có hai đứa nhỏ bên cạnh.

“Nhưng cậu không cần cá sao? Tôi đã quan sát cậu rất lâu rồi, cậu tìm cá rất lâu trong lãnh địa của tôi.”

Ý thức được mình bị cảnh giác, Atelans nhìn Lâm Nhiễm nhẹ nhàng hỏi.

“Pi mô…”

Lâm Nhiễm không lên tiếng, ngược lại, Than Viên nhìn con cá kia dường như không muốn rời đi, rất muốn bắt về cho A Nhiễm.

Dù sao A Nhiễm chỉ còn thiếu đúng con cá cuối cùng!

“Pi u!”

Tuy nhiên, khi Than Viên vừa định tiến lên giúp A Nhiễm bắt cá, thì Tuyết Đoàn đã ngoạm lấy lông nó kéo lại, ngăn cản hành động đó.

Tuyết Đoàn dựng tai lên cảnh giác nhìn người cá Atelans, rất nhạy cảm với giọng nói của đối phương.

Có lẽ vì một bên tai không nghe được nên An Tuân lại cảm nhận được giọng nói của đối phương dường như có loại ma lực, khiến người ta không tự chủ mà tin tưởng, gần gũi đối phương.

Dù An Tuân cảm thấy phản ứng của Than Viên hầu như không bị ảnh hưởng gì, đơn giản là nó nhìn thấy con cá đó, muốn giành lại cho A Nhiễm hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao dòng máu truyền thừa của Than Viên cũng rất mạnh, chưa chắc đã thua kém người cá kia.

“Xin lỗi, nhưng tôi dường như không có gì để trao đổi.”

“Hơn nữa nếu đây là lãnh địa của cậu, tôi càng không thể dễ dàng nhận lấy, rất xin lỗi đã bắt mất bốn con cá của cậu.”

Lâm Nhiễm trong lòng khen Tuyết Đoàn đã kịp thời ngăn Than Viên, đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, vẫn kiên quyết từ chối đề nghị của người cá Atelans.

Điều quan trọng là Atelans càng nhiệt tình, Lâm Nhiễm càng cảnh giác.

Không hiểu sao người cá này tốt bụng như vậy nhỉ?

Hơn nữa, đối phương lặng lẽ núp dưới biển quan sát mình lâu vậy, mình và Than Viên, Tuyết Đoàn đều không phát hiện, thật sự rất nguy hiểm.

Có vẻ sau này đi bản đồ lạ phải cẩn thận hơn.

“……”

Atelans lộ ra vẻ tổn thương sau khi nghe vậy, gương mặt vốn đã đẹp trai lại càng thêm mê hoặc.

Bình thường rời 《Ma Giới》, ở thế giới loài người thực tại, Atelans chưa từng gặp ai có thể miễn dịch ma lực của mình.

Theo lý thuyết mà nói chỉ là một con người, không thể hoàn toàn không có cảm giác gì với mình.

“Vậy chúng tôi đi trước nhé? Tạm biệt, người cá.”

Không ngờ ngay giây sau, Lâm Nhiễm nắm chặt hai đứa nhỏ, vẫy tay chào Atelans đang tỏa sức mê hoặc.

Atelans: !?!

Sao khác hoàn toàn so với tưởng tượng!?

Thật ra Atelans không biết, tất cả sinh vật ngoài lũ ấu tể lông xù đều không có đặc quyền trong mắt Lâm Nhiễm!

“Tôi không có ác ý, cậu——”

Vì không thể rời khỏi đại dương sâu thẳm, một khi Lâm Nhiễm đi khỏi bãi biển thì sẽ thật sự không thể giữ người.

Lo sợ bỏ lỡ cơ hội, Atelans vô thức giơ tay cố bắt lấy Lâm Nhiễm.

“Cậu thật sự rất kỳ lạ…”

Kết quả ngay giây sau đã bị Lâm Nhiễm đề phòng sẵn nắm lấy cổ tay, lực lượng mạnh đến mức Atelans bất ngờ.

Dù trông con người trẻ tuổi này rất hiền lành, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy!

【Ting — Cá thứ năm bắt thành công, nhiệm vụ hoàn thành! Hãy đặt năm con cá thuộc về bạn vào bể cá, xây dựng một thủy cung làm nơi vui chơi cho lũ nhỏ nhé~】

Trong lúc không khí căng thẳng, một giọng hệ thống cơ khí lạnh lùng vang lên.

Lâm Nhiễm: ……?

Atelans: ……!??

Atelans nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trò chơi của mình, có thêm một dấu hiệu thuộc hạ, nghĩa là từ nay không thể từ chối bất kỳ mệnh lệnh nào của con người này!?

《Ma Giới》điên mất rồi!? Là thủ lĩnh của một tộc, sao có thể thành thuộc hạ của con người được chứ!?

Đối mặt với sự kêu ca điên cuồng của Atelans, hệ thống 《Ma Giới》vẫn im lặng.

Như đang chế giễu Atelans, đã cảnh báo “Đang trong nhiệm vụ” rồi, ngài đây vẫn lao lên thì chịu rồi.

=.=

Là một con cá bị bắt, chắc chắn được coi là bắt thành công.

Còn Lâm Nhiễm thì phát hiện ra điều kỳ lạ, bảng nhiệm vụ của mình được cập nhật.

Trước đó chỉ có một chiếc trâm cài hình mặt trăng biểu tượng tộc Luna, giờ lại sáng lên một biểu tượng vương miện ngọc trai màu xám!?

Quy trình thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với khi chỉ có trâm mặt trăng Luna.

“Vậy chuyện này là sao đây?”

Lâm Nhiễm từ từ cố gắng sắp xếp mọi thứ.

Tại sao mình lại vô cớ có thêm một thuộc hạ người cá.

“Cậu thả tôi ra nhanh đi, tôi thề với tôn nghiêm của tộc mình, tôi không bao giờ lên bờ làm cá cảnh đâu!”

Atelans gần như phát điên, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh và thần bí ban đầu.

“Lộc cộc… Anh ơi?”

Ngay giây tiếp theo, một con cá nhỏ nhô lên mặt nước, núp sau người anh Atelans, rụt rè mở to mắt nhìn Lâm Nhiễm.

Chuyện này lập tức thu hút ánh mắt Lâm Nhiễm.

Ôi trời, con cá nhỏ dễ thương quá…

“Không được phép động vào em trai tôi, đồ con người ngu ngốc đáng ghét!”

Atelans cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhiễm liền quay người đầy cảnh giác, ôm chặt em trai mình che chắn trước tầm nhìn của Lâm Nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro