#28. Người đàn ông thay đổi quy tắc trò chơi
Editor: Nhiên
Sau khi Lạc đi, Tiêu Lam vào phòng tắm tắm nước nóng.
Phòng tắm chỉ cách bên ngoài một bức tường, từ trong bước ra là một không gian nhỏ độc lập, lúc này mới khiến người ta ý thức được nơi này không có thật.
Cọ rửa thân thể dưới làn nước nóng, cơ thể Tiêu Lam dần thả lỏng, cơ bắp căng cứng cũng chậm rãi buông thả. Bây giờ cậu thật sự rất nhớ nhung hồ nước nóng ở lục đạo suối nước nóng, đáng tiếc chưa thử bước chân vào đó lần nào.
Tắm rửa xong, Tiêu Lam đặt mông ngồi xuống chiếc giường nhỏ định nghỉ ngơi một chút.
Cuộc chiến đuổi bắt với Cố Mặc rất mệt mỏi, không những chạy đường dài như điên mà thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng. Tiêu Lam nhìn những ngọn đèn neon nhấp nháy cùng vô số tòa nhà cao tầng cắt bầu trời đêm thành mảnh nhỏ ngoài cửa sổ, trong đầu nhất thời trống rỗng, suy nghĩ phảng phất bay đi rất xa.
"Leng keng----"
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, sau đó "Bang" một tiếng, một vật hình vuông được đặt trên đầu giường Tiêu Lam.
Cậu quay đầu nhìn, không ngờ là di động.
Thế giới Hàng Lâm không những bao ăn bao ở mà còn tặng di động nữa sao? Điều này có khác gì lay động các tổ chức xóa đói giảm nghèo trên thế giới, ngay cả những quỹ lan tỏa yêu thương khắp nơi cũng không có được bàn tay to lớn như vậy.
Tiêu Lam mang theo tâm trạng nghi ngờ cầm điện thoại lên, mở máy. Giao diện không giống bình thường, cũng không có ứng dụng nào.
Động cơ của thế giới Hàng Lâm làm người ta rất khó hiểu, bởi vì từ sau khi tiến vào nơi đây, điện thoại của người chơi đã trở nên vô dụng. Không có sóng không thể liên lạc được, thỉnh thoảng chơi được game một người chơi hoặc là thay thế cho đèn pin.
Tại sao lại đưa cậu đi động? Lẽ nào thấy cảm thông cho cậu vì mất điện thoại trong trò chơi sao?
... Không đến mức đó chứ.
Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Lam không ngồi ngốc trong phòng.
Cậu ra ngoài dạo quanh khu dừng chân của người chơi, vừa để quen biết địa hình vừa thu thập tin tức. Qua đó cậu biết được không ít thứ, ví dụ như phòng huấn luyện kỹ năng.
Cái tên Vương Thái Địch dẫn đường không đáng tin chút nào, vậy mà không hề nói gì đến phòng huấn luyện!
Mặc dù một người mới đã sử dụng được kỹ năng rất là thấp, nhưng vẫn có một loại khác là--- Vương Thái Địch một tân binh cũ đã ba năm không kích hoạt được kỹ năng đã quên bén đi sự tồn tại của nơi này.
Trong quá trình tập luyện, thời gian đóng băng của kỹ năng bị vô hiệu hóa, nói cách khác chính là nếu cơ thể của bạn có đủ khả năng, bạn có thể sử dụng được kỹ năng vô thời hạn, là nơi tốt nhất để bạn làm quen và nắm vững kỹ năng của mình.
Trong phòng tập độc lập.
Tiêu Lam nhắm mắt, âm thầm hình dung kỹ năng trong đầu, bắt đầu thử nghiệm các loại kỹ năng.
[ Kỹ năng của người dơi]
"Tổ hợp kỹ năng thất bại, tỉnh lại đi bạn không có tiền."
[Kỹ năng của One Punch Man]
"Tổ hợp kỹ năng thất bại, Tiêu Lam sắp nghèo đến mức mất ý thức."
[Kỹ năng rời khỏi thế giới Hàng Lâm]
"Tổ hợp kỹ năng thất bại, có ước mơ là tốt."
[Kỹ năng phá vỡ rào cản của phó bản]
"Tổ hợp kỹ năng thất bại, cảnh báo! Mong người chơi không thực hiện các nỗ lực bất hợp pháp!"
..
Trải qua cuộc thử nghiệm, Tiêu Lam tổng kết ra được, kỹ năng [Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi] không thể thực hiện được những khả năng trái ngược với yêu cầu, chẳng hạn là kỹ năng kiếm tiền của người giàu hoặc biến cát thành vàng. Dựa theo kịch bản truyền thống "Người giàu dựa vào khoa học kỹ thuật, người nghèo dựa vào biến dị", câu này nói rất hợp lý.
Thứ hai là kỹ năng vượt quá giới hạn năng lực người chơi cũng không thể thực hiện được, nhưng điều này có thể thăm dò được. Dù sao Tiêu Lam cũng chưa từng tiếp xúc với người chơi cao cấp, chưa hiểu hết rõ người chơi có thể mạnh như thế nào.
Cuối cùng là không được nhắc đến thế giới Hàng Lâm, thậm chí thử nhiều lần sẽ bị cảnh cáo, dường như thế giới Hàng Lâm rất bài xích những ai tìm tòi về nó.
Tiêu Lam nhìn (lv.1) đằng sau kỹ năng của mình, không biết khi nào kỹ năng mới được thăng cấp, thăng cấp yêu cầu bao nhiêu giá trị nghèo, trong phần mô tả kỹ năng không có gợi ý nào cả, chẳng lẽ phải mất tận trăm triệu?
Cậu thật sự muốn nghèo, cái nghèo mới khiến ta được hạnh phúc.
Cảm nhận được sức mạnh xuất hiện trong cơ thể sau khi giá trị nghèo tăng lên, cứ như thế thì chuyện dùng ngực đập đá sẽ không còn là mơ nữa.
Phi, ai muốn mơ như thế!
Vừa bước ra khỏi phòng huấn luyện, Tiêu Lam đã nhìn thấy mái tóc nâu xoăn tung tăng dưới ánh mặt trời.
Vương Thái Địch vẫn sáng sủa và phong phú như mọi khi. Bên cạnh cậu ta là một người đàn ông khá mập, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt mờ mịt, đi đứng không được vững, có lẽ lại nhận nhiệm vụ hướng dẫn những người mới đến
Nhìn thấy Tiêu Lam, Vương Thái Địch vẫy tay với cậu từ xa, sau đó nói gì đó với anh mập bên cạnh. Anh mập chết lặng gật đầu đứng yên tại chỗ, Vương Thái Địch vui vẻ chạy tới chỗ cậu.
Vương Thái Địch cười rạng rỡ: "Tiêu Lam!"
Tiêu Lam mỉm cười đáp lại cậu ta, gật đầu xem như chào hỏi.
Vương Thái Địch lấy ra một chiếc điện thoại khá quen như tặng bảo vật, giọng điệu như bà cụ hay buôn chuyện trong xóm: "Mấy ngày trước Hàng Lâm phát thống nhất di động thay thế toàn bộ di động của người chơi, cậu biết không?"
Tiêu Lam: "Ừ? Sao vậy?"
Vương Thái Địch: "Cậu có tò mò tại sao di động đối với thế giới Hàng Lâm rất vô dụng, nhưng nó lại phát thống nhất cho người chơi không?"
"Đúng là có tò mò." Tiêu Lam phối hợp nói.
Vương Thái Địch cười đắc ý: "Ha ha chuyện này làm giới người chơi chấn động hết lên. Theo tình báo của anh tôi, giới người chơi cao cấp suy đoán rằng di động của người chơi nào đó đã cản trở phó bản. Không biết người đó tài giỏi cỡ nào, nhưng di động đó chắc chắn rất lợi hại, khiến Hàng Lâm phải sửa lại quy tắc để chống lại nó."
"Rất nhiều tổ chức của người chơi đều thả tin muốn chiêu mời vị đại lão thần bí đó."
"Quả là người siêu tàn nhẫn, có thể thay đổi được quy tắc của trò chơi, tôi siêu muốn gặp được người đó một lần."
Tiêu Lam tỏ vẻ đồng ý, cảm khái nói: "Muốn làm quen thật đó."
"Nhưng người đó là ai? Bởi vì trừ người mới ra thì có rất ít người đem theo di động vào phó bản, bởi vì boss sẽ mượn đó làm phương tiện để tìm người chơi. Người chơi trung và cao cấp đều ném điện thoại trong phòng, chỉ có mấy người chơi mới ngây ngốc mới duy trì sự phụ thuộc vào di động." Vương Thái Địch sờ cằm, "Đúng không?"
Người mới ngây ngốc Tiêu Lam: "..."
Đợi lát nữa về tui ném điện thoại đi.
Đồng thời cậu nhớ lại di động của mình vừa tải app xong thì đen thui, nói thế nào cũng thấy gây trở ngại cho trò chơi, thế giới Hàng Lâm sẽ không....
Hi hi, không có khả năng đó đâu.
Thỏa mãn được cơn nhiều chuyện trong lòng xong, bỗng dưng Vương Thái Địch nổi lên sự quan tâm đến tình hình gần đây của Tiêu Lam: "Mấy ngày nay không thấy cậu đâu, cậu vào phó bản mới sao?"
Tiêu Lam gật đầu: "Là phó bản Lục đạo suối nước nóng."
"Mẹ nó! Lục đạo suối nước nóng!" Vương Thái Địch trợn tròn mắt, đi vòng quanh Tiêu Lam như thăm hỏi bi kịch nào đó của con người, "Vận khí của cậu quá xấu rồi, nơi đó được mệnh danh là nơi chôn thân của tân nhân, vào mười ra một, là một trong mười phó bản không muốn nhớ lại nhất!"
Tiêu Lam hơi nhướng mày: "Đến mức vậy sao?"
Vương Thái Địch: "Không đúng sao, chị boss đó quá hung bạo, đặc biệt thích giữ chân những người chơi tiềm năng để xây dựng thế giới lý tưởng của mình. Chắc cậu gặp rồi, cô ta luôn dẫn theo một bầy người, bản thân đã mạnh lại chơi chiến thuật đám đông, anh trai tôi suýt nữa đã vào tay cô ta."
Tiêu Lam nhớ lại cảm giác bị bao quanh bởi vô số bóng người chết lặng, trong lòng xúc động, "Đúng là hung bạo, truyền tống thông quan của tôi bị cô ta làm gián đoạn."
Nhưng cậu cảm thấy Cố Mặc giữ cậu lại không xuất phát từ ác ý, càng không phải lập trình một cảng tránh gió trong thế giới của mình, cô chỉ muốn những người mình cho là tốt ở mãi đó.
Tuy nhiên phương thức hơi ác một chút.
Vương Thái Địch sửng sốt: "Cô ta ta... Tiến hóa sao?!"
Tiêu Lam cũng sửng sốt: "Cái hung tàn cậu nói không phải chỉ cái này sao?"
Vương Thái Địch gãi đầu: "Đương nhiên không phải cái này. Tình huống của cô ta không đúng lắm, thường thì boss sẽ không có năng lực áp đảo thế giới Hàng Lâm."
"Một khi xuất hiện bug trong trò chơi, thế giới Hàng Lâm sẽ ngay lập tức phái người chơi có khế ước đến xử lý. Người chơi có khế ước rất mạnh, về cơ bản đều có thể nghiền nát boss sơ cấp."
Sau đó Vương Thái Địch nhìn xung quanh, đến gần Tiêu Lam nhỏ giọng nói: "Nhưng gần đây có rất nhiều trò chơi xuất hiện bug không kịp sửa chữa."
"Nghe người chơi cao cấp nói, đại khái mấy tháng trước Hàng Lâm xảy ra vấn đề gì đó, toàn bộ những người chơi khế ước đều được phái đi xử lý, đến bây giờ vẫn chưa gặp lại."
"Có vẻ là vấn đề rất lớn, tôi vào trò chơi này ba năm rồi mới nghe thấy chuyện này."
Nói xong, Vương Thái Địch sợ hãi sờ mái tóc xoăn của mình.
Tiêu Lam: "Bọn họ có nói nguyên nhân cụ thể là gì không?"
Vương Thái Địch lắc đầu: "Người chơi khế ước và người khác không giống nhau, dù là người chơi cao cấp cũng chỉ biết chút ít về hướng đi của bọn họ mà thôi."
Tiêu Lam nghe xong không khỏi trầm tư, rốt cuộc là vấn đề gì có thể ảnh hướng đến một nơi không gì không làm được như Hàng Lâm. Nhưng nói cách khác, có thứ gì có thể ảnh hưởng được nó, vậy thì đồng nghĩa với việc nó không phải bất khả chiến bại như tưởng tượng.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm như trong hiện thực, rồi lại nhìn dòng người vội vã mà lạnh lùng ngoài kia, cái cảm giác sự sống chết của bản thân bị một thứ xa lạ nắm giữ quá khó chịu. Nếu có cơ hội, ai không muốn rời khỏi nơi này chứ?
Vương Thái Địch vỗ trán: "Ai da, nói chuyện với cậu lâu quá nên quên mất phải dẫn người mới!"
"Tôi đi trước, có gì rảnh chúng ta nói tiếp!"
Tiêu Lam vẫy tay với cậu ta: "Tạm biệt."
Vương Thái Địch vẫy tay với Tiêu Lam sau đó hoảng hốt chạy tới cậu mập đáng thương đứng trong góc. Cậu mập có vẻ đáng thương, nhỏ yếu và bất lực, nhưng lại dùng thân hình to lớn của mình lấp đầy cả một góc, không một kẽ hở.
Vương Thái Địch chạy lại xin lỗi cậu mập, rồi dẫn cậu ta tham quan tiếp khu dừng chân của người chơi. Trong lúc nói chuyện để xoa dịu bầu không khí, cậu ta rất tự nhiên nhắc đến anh trai mình: "Tôi nói cho cậu biết, anh của tôi rất----"
"Rầm----"
Lời của Vương Thái Địch còn chưa dứt, đột nhiên một bóng người nhảy từ trên trời xuống. Dường như ngượi nọ nhảy từ cửa sổ tầng mấy chục xuống, quần áo bị gió thổi tung--- là Vương Kha.
Nhảy cao như vậy vẫn không bị gì, xem tố chất của người cao cấp không giống bình thường.
Vương Kha nhảy xuống chỗ Vương Thái Địch, vừa chạm chân xuống đất đã nhấc cổ áo Vương Thái Địch lên, quyết đoán cắt ngang hành vi của thằng em nhà mình, sau đó vội vàng chạy đi, như sau lưng có ngàn lệ quỷ đang theo đuổi.
Động tác nhuần nhuyễn đến đau lòng, không biết đã tập luyện bao nhiêu lần.
Vương Thái Địch vươn tay về cậu mập: "Ê ê ê, nhiệm vụ của em---"
Vương Kha nghiến răng nghiến lợi: "Anh giúp em kiếm nó cho."
Cậu mập thất thần đứng tại chỗ, sau đó bị người chơi khác bế đi.
Tiêu Lam cảm khái: Dẫn con theo quả không dễ.
Lúc ấy Vương Thái Địch nói, sau khi cha mẹ bọn họ qua đời chính Vương Kha là người chăm sóc cậu ta.
Dựa theo tuổi của Vương Thái Địch, ba năm trước lúc bọn họ tiến vào Hàng Lâm, khi ấy Vương Kha cũng chỉ là thiếu niên, nhưng vẫn có thể chăm sóc em trai tốt như vậy, ngay cả trong lúc nguy hiểm cũng không bỏ rơi thằng em trai không thể kích hoạt được kỹ năng.
Đây mới là bộ dạng huyết mạch tương liên nên có.
Chẳng lẽ là ảo giác sao, hình như Vương Kha cao hơn lần gặp trước?
Chào Vương Thái Địch xong, Tiêu Lam quay về phòng mình.
Không còn bộ dạng sống động của Vương Thái Địch, toàn bộ con đường lại bao trùm một cảm giác căng thẳng, người tới người lui đều vội vàng, ánh mắt phòng bị.
Vô số cửa hàng lớn bé trên đường như thế giới thực, trước cửa treo biển hiệu vè đèn neon, nhưng chữ trên đó hoàn toan khác, "Chuyên chúc vũ khí đặc chế", "Cơm thủ công cao cấp", "Tiếp đãi tổ chức đoàn thế phó bản"...vân vân.
Người trong cửa hàng cũng không có sự thoải mái như hiện thực, thậm chí lúc nói chuyện cũng phải nhỏ giọng tránh người khác.
Đang đi, bỗng dưng Tiêu Lam cảm nhận được một sự cô lập khó tả, cứ như mối liên hệ giữa bản thân và thế giới này đã bị cắt đứt.
Trải qua hai trò chơi, cảm giác nhạy bén cho cậu biết, âm thanh xung quanh dần trở nên yên tĩnh, dường như bóng tối từ nơi xa đang tiến đến.
Cái cảm giác này--- Trò chơi sắp bắt đầu.
Tiêu Lam bước nhanh hơn, trở vào phòng, yên tĩnh ngồi trên giường chờ đợi bóng tối buông xuống.
Một lát sau, xung quanh yên tĩnh, bóng tôi lôi kéo ý thức của Tiêu Lam chìm vào nơi sâu thẳm.
Thế giới lần nữa rơi vào khoảng lặng.
Thứ đầu tiên Tiêu Lam nhìn thấy là một tấm thảm có cảm xúc rất tốt, hoa văn vừa tinh xảo vừa phức tạp, thoạt nhìn có vẻ như được làm bằng tay và tốn rất nhiều thời gian, tràn ngập mùi tiền.
Bức tường bên cạnh cũng hoa lệ không kém, không chỉ hoa văn tinh xảo, còn được trang trí bằng vụn chỉ vàng, lập lòe ánh vàng dưới ngọn nến. Ngay cả trần nhà cũng được treo tranh tường và chạm khắc tinh tế, không khí lộ ra vẻ tao nhã, hết thảy đều mang vẻ xa hoa lãng phí của quý tộc thời xưa.
Mà đây chỉ là hành lang thôi.
Nếu biến những thứ này thành giá trị nghèo, không biết sẽ là trải nghiệm vui sướng đến cỡ nào nữa. Nhưng vừa mới bắt đầu đã phá hư đạo cụ sẽ khiến boss chú ý, như thế chẳng khác nào tìm chết.
Tiêu Lam quan sát xung quanh, sau lưng cậu là một cánh cửa dày đóng chặt.
Cậu duỗi tay thử đẩy, không động đậy, không phải vì bị khóa chặt mà giống như cửa nhà WC ở trò chơi thứ nhất, bị một lực lượng nào đó ngăn cậu mở cửa.
Thở dài một hơi, Tiêu Lam quay đầu đi về phía đầu kia của hành lang. Dưới ánh nến mờ ảo, phía trước là một mảnh mơ hồ.
Dưới chân là tấm thảm mềm mại cao cấp, Tiêu Lam bước chân không gây ra tiếng động. Hành lang chỉ có khoảng vắng lặng, cậu lẳng lặng tiến về phía trước, như một diễn viên kịch câm.
Dưới ánh nến lay động, từ xa có bóng người chậm rãi xuất hiện.
Bóng người cứ đứng bất động phía trước, không có ý đi tới, nhưng lại đứng chính giữa hành lang, Tiêu Lam muốn đi qua phải đối mặt với người đó.
Tiêu Lam dừng bước, quan sát đối phương.
Đối phương vẫn bất động, như là ma nơ canh.
Hai bên giằng co trong im lặng, khi Tiêu Lam đang tự hỏi thứ đó có phải là người hay không thì bóng người nọ động đậy, chậm rãi đến gần cậu.
Khi đến gần, dưới ánh nến phản chiếu, Tiêu Lam phát hiện người nọ là một thanh niên, tuổi tác khó đoán nhưng nhìn qua rất trẻ, dáng người đĩnh đạc khí chất trầm ổn, không phải kiểu sắc bén của thanh xuân.
Người đó mặc một bộ vest đen phẳng phiu không một nếp nhăn, đôi chân thon dài kết hợp đôi giày da đen càng tôn lên vẻ tao nhã của người mặc.
Càng đến gần, Tiêu Lam dần thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Không biết có phải vì ánh nến quá mờ ảo hay không, tóc của người đó lại là màu đen sâu thẳm, ngay cả ánh nến cũng không thể tạo ra màu sắc ấm áp.
Đôi mắt người nọ màu vàng nhạt, mũi cao, đôi môi như đang mỉm cười, cộng với vẻ ngoài tuấn tú, anh ta toát ra khí chất thanh tao và cấm dục.
Đôi mắt đó khiến liên tưởng đến mắt của mèo đen.
Cuối cùng người nọ bước đến trước mặt Tiêu Lam.
Tay trái đặt lên ngực, khom lưng trước Tiêu Lam như một kỵ sĩ hành lễ.
"Tiên sinh."
Giọng nói trầm thấp và từ tính, là---- giọng của Lạc.
Tiêu Lam hơi kinh ngạc: "Lạc?"
Lạc đứng dậy, mỉm cười nói với Tiêu Lam: "Tôi vẫn luôn chờ ngài đến."
Tiêu Lam nhìn thân hình hoàn mỹ của Lạc, lập tức vứt nỗi lo sợ về người đàn ông đầu trọc da đen to lớn vào thùng rác. Là một người có tâm hồn nghệ sĩ, làm thế nào lại chèn ép mình thành cái dạng này?
Là kỳ tích của công nghệ hay là ánh trăng nghệ thuật?
Ánh mắt cậu đi dần xuống, nhìn đôi chân thẳng tắp có thể nói là hoàn mỹ của Lạc, dưới lớp quần tây được may tỉ mỉ như là một tác phẩm nghệ thuật.
Ừm... Lần này hai chân song song với nhau.
So với con mèo đen chân tay không phối hợp lần trước, hình dạng con người lần này hoàn hảo đến khó tin, và tốc độ tiến bộ của Luo thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng mà trong lòng vẫn có chút mất mát, không còn cái bụng lông xù để sờ soạng nữa rồi...
Thấy phản ứng của Tiêu Lam, Lạc có chút khó hiểu: "Tiên sinh, tôi không ổn chỗ nào sao?"
Tiêu Lam dẹp suy nghĩ đi: "Không có, tốt lắm, nhưng tại sao anh lại muốn biến thành người?"
Trong mắt Lạc đong đầy ý cười: "Hình người xuất hiện bên ngài vẫn là tiện nhất, tôi có thể ngụy trang thành người chơi cùng ngài tiến vào trò chơi."
Như thế, tôi mới có thể quang minh chính đại đứng cạnh ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro