Chương 8: Lời mời ăn tối đặc biệt
Năm năm trước.
Trong căn hộ sạch sẽ, gọn gàng nơi cậu ấy sống một mình. Tiếng nước chảy trong phòng tắm dần dần nhỏ lại, hòa vào không khí tĩnh mịch.
Thời Châu mặc áo choàng tắm từ bên trong bước ra ngoài, để lộ phần cổ và xương quai xanh lấp ló ửng đỏ vì vừa ngâm nước. Cậu đi tới tủ lạnh và lấy ra một chai sữa hạnh nhân, uống vài ngụm cho qua cơn đói.
Sau khi kìm nén được những suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu, Thời Châu mới cảm thấy khá hơn đôi chút.
Tối qua sau khi cậu đặt nghi vấn với hệ thống, cậu mới biết được bản chất đặc biệt của cái thí nghiệm này, cậu và phiên bản ‘tâm hồn trẻ trung’ thế mà lại hoán đổi du hành xuyên không gian và thời gian.
Thoạt đầu nghe thì có vẻ khó tin, nhưng Thời Châu vẫn phải tin đây là sự thật.
Bởi vì sáng nay sau khi thức dậy, não cậu lại tự dưng có thêm một số ký ức mới về ‘tâm hồn trẻ trung’ và Thịnh Ngôn Văn bên nhau vào năm năm sau.
Hệ thống đoán được sự bối rối của cậu nên đã chủ động trả lời: [Ký chủ, tôi đã hỏi trung tâm rồi. Bởi vì mỗi người chỉ có duy nhất một linh hồn thôi nên bây giờ cậu đang cộng hưởng với ‘tâm hồn trẻ trung’ kia.]
[Cũng giống như khi còn nhỏ, nếu cậu bị đứt tay thì khi lớn lên, trên cánh tay đó chắc chắn sẽ có một vết sẹo. Đây là quy luật không thể đảo ngược của tự nhiên.]
[Hay nói một cách khác, những lời nói và hành động của ‘tâm hồn trẻ trung’ trong không gian và thời gian tương lai sẽ dần dần xuất hiện dưới dạng hình ảnh trong não bộ của cậu ở ngay không gian và thời gian hiện tại.]
[Hệ thống trung tâm không thể ngăn chặn hay can thiệp vào quá trình cộng hưởng linh hồn này được, nhưng miễn là nó không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường thì ký chủ cứ coi nó như là một giấc mơ.]
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Thời Châu cảm thấy thật vi diệu lại mới mẻ, nhưng chắc chắn cậu không có ý phản kháng.
Theo như lời cam kết ban đầu của hệ thống, vào một thời điểm nhất định nào đó trong tương lai, hành trình đặc biệt này sẽ được hợp nhất lại, và có lẽ cuộc sống của cậu cũng sẽ phát triển theo hướng tốt hơn.
Thời Châu cầm hộp sữa hạnh nhân vẫn còn hơn một nửa quay trở về phòng.
Việc quan trọng nhất bây giờ là cậu phải đọc lại kịch bản “Loạn Thế” thật kỹ trước khi gia nhập đoàn phim để tránh bị Thịnh Ngôn Văn bỏ xa sau khi phim quay chính thức hay thậm chí diễn không bằng lúc trước bản thân thể hiện.
Thời Châu ổn định lại tinh thần, cuộn tròn trên giường và chăm chú đọc kịch bản.
Đột nhiên, tiếng chuông của điện thoại vang lên làm cho Thời Châu trở lại với thực tế. Bị quấy rầy khiến cậu khẽ nhíu mày nhìn vào điện thoại, ánh mắt cậu đông cứng lại.
Tên người gọi hiển thị trên ID là Hứa Kiệt.
Đầu dây bên kia là trưởng bộ phận mảng nghệ sĩ của Hoa Vực. Trước đó Địch An đã nói cụ thể với Thời Châu qua điện thoại rằng nếu cậu có bất cứ vấn đề gì, cậu có thể tạm thời liên hệ với cô ấy để nhờ hỗ trợ.
Thời Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của mình một lúc lâu, kịp nhấc máy trước khi nó tự động cúp: “Alo, anh Kiệt.”
Một giọng nam trầm ổn vang lên từ đầu dây bên kia: “Thời Châu hả, buổi chụp ảnh hôm qua vẫn thuận lợi chứ? Gần đây Địch An bận bịu chăm sóc cha bị bệnh nên có nhờ tôi theo dõi lịch trình của cậu.”
“Mọi việc diễn ra rất thuận lợi.” Thời Châu trả lời ngắn gọn, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Anh Kiệt, em không có lịch trình nào khác trước khi gia nhập đoàn phim. Hôm nay anh gọi em có chuyện gì không?”
Có lẽ là do loa điện thoại khiến giọng điệu của Thời Châu trở nên mơ hồ, Hứa Kiệt cũng không nhận ra cậu đang có vấn đề, chỉ đơn giản đáp: “Quả thực là có chút chuyện. Tối mai cậu có rảnh không?”
Thời Châu mơ màng, không thực sự tập trung, nhưng cũng lờ mờ đoán ra điều này: “Rảnh, sao thế?”
“Tôi được mời đi dự tiệc tối mai, tất cả khách mời đều là những nhà đầu tư lớn trong ngành điện ảnh và truyền hình. Nhân tiện, một trong những nhà đầu tư của “Loạn Thế” cũng có mặt ở đấy. Nếu cậu đã được đoàn phim chọn làm nam chính, vậy tối mai cậu hãy cùng tôi tới đó chào hỏi đi.”
“Bây giờ cậu là nghệ sĩ dưới trướng công ty của chúng tôi quản lý và quảng bá. Thân là trưởng bộ phận mảng nghệ sĩ, tôi phải có trách nhiệm giúp cậu tạo thêm nhiều mối quan hệ rộng rãi. Có lẽ sau này cậu càng có thêm cơ hội nhận được nhiều tài nguyên phim ảnh tốt hơn.”
Những lời này của Hứa Kiệt nghe vừa chân thành và rất có trách nhiệm.
Nếu là những nghệ sĩ khác, chắc chắn sẽ cảm thấy như bánh trên trời rơi xuống, nhưng đối với Thời Châu lại chẳng động lòng chút nào. Ngược lại, nó càng khiến cậu trở nên lạnh lùng hơn, như thể một lớp băng vô hình đã hình thành quanh trái tim mình.
Hồi đó, Hứa Kiệt đã khéo léo lợi dụng hình ảnh và lời lẽ xây dựng hình ảnh “trưởng bối tốt bụng”, kết hợp với mối quan hệ đồng nghiệp tốt mà hắn ta xây dựng với Địch An để lừa cậu đến bữa tiệc rượu trong ngành.
Trong bữa tiệc ấy, có người đã âm mưu hãm hại cậu, bỏ thuốc vào đồ uống của Thời Châu. Nhưng may mắn là cậu đã nhận ra sự khác lạ và thoát được. Tuy nhiên, điều mà cậu không ngờ tới là vẫn bị người khác giở trò, âm thầm tung tin đồn ra ngoài.
Khiến cậu không chỉ dính vào bê bối "uống rượu làm bậy", mà còn bị antifan cáo buộc là "thay vai" diễn. Cả sự nghiệp của cậu như bị chôn vùi trong một đêm và mọi thứ bắt đầu đi sai từ đó.
Người trong sạch sẽ luôn trong sạch.
Chuyện giả mãi mãi không thể thành thật.
Sau vài lần công ty làm rõ vụ bê bối này, cho dù không ảnh hưởng đến vai diễn và thân phận của Thời Châu trong “Loạn Thế”, thì cậu cũng bắt đầu âm thầm khắc ghi chuyện này trong lòng.
Đầu dây bên kia Hứa Kiệt đợi có vẻ hơi lâu: “Thời Châu? Sao tự nhiên im lặng thế?”
Thời Châu từ trong hồi ức thoát ra, chậm rãi vuốt viền điện thoại “Anh Kiệt, mấy giờ vậy?”
Hứa Kiệt lập tức trả lời: “Bắt đầu lúc sáu giờ tối mai, tôi cho tài xế đến đón cậu sớm nhé?”
“Được.”
Hứa Kiệt kiên nhẫn dặn dò cẩn thận một hồi, rồi mới cúp máy.
Thời Châu không biểu cảm gì mà đặt điện thoại xuống, kết quả lại nghe hệ thống đột nhiên vang lên [Ký chủ! Cậu biết rõ tên Hứa Kiệt này không phải là loại người tốt gì mà sao còn đồng ý đi cùng hắn? Nguy hiểm lắm đó!]
Nó tồn tại trong ý thức của Thời Châu, cũng đã hiểu được từ ký ức của anh rằng bữa tiệc này không đơn giản.
Nghe hệ thống lo lắng cho mình như fan ruột, Thời Châu không khỏi cảm thấy ấm lòng: [Thập Ngũ à, tôi cần cậu giúp một việc.]
Hệ thống ngơ ngác hỏi lại: [Giúp việc gì?]
Thời Châu đã sớm quyết định [Cậu yên tâm, lúc đầu là do tôi bất cẩn nên mới để đối phương lợi dụng, nhưng lần này thì khác, tôi sẽ tính sổ món nợ này từ đầu đến cuối thật kỹ càng.]
Hệ thống hiểu rằng Thời Châu muốn phản công, liền hứng thú hỏi: [Ký chủ, cậu cần tôi giúp gì cứ nói.]
Thời Châu thu lại vẻ lạnh lùng, nói ra kế hoạch của mình.
...
Tối hôm sau, xe dừng lại ở cửa bên cạnh lối đi dành cho khách VIP của khách sạn.
Thời Châu chậm rãi xuống xe, Hứa Kiệt đã chờ từ lâu lập tức bước lên đón, trong ánh mắt mang chút nôn nóng khó nhận ra: “Làm gì mà chậm chạp lâu thế?”
Anh nhìn gương mặt trắng trẻo mộc mạc của Thời Châu, nói: “Không phải đã bảo cậu trang điểm chỉnh tề một chút rồi sao?”
“Khi không có lịch, em thường không có trang điểm hay ăn mặc cầu kỳ.” Thời Châu thản nhiên đáp lại, cậu nhìn ánh mắt của Hứa Kiệt “Anh Kiệt, nếu chỉ là một bữa ăn bình thường, em chắc không cần phải ăn bận lộng lẫy quá, đúng không?”
Nửa câu sau ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Hứa Kiệt hơi sững người, cảm thấy Thời Châu trước mặt có vẻ lạnh lùng hơn trước kia vài phần.
Giống như một khối băng sắc nhọn được che giấu kỹ, bề ngoài trong trẻo thanh thuần, nhưng những cạnh sắc bén lại có thể vô hình mà làm tổn thương người khác.
Tim Hứa Kiệt đập nhanh hơn, lúng túng nhìn cậu một cái, “Đến rồi là tốt, tôi thấy cậu như vậy cũng rất ổn rồi.”
Anh ta định vỗ vai Thời Châu, nhưng bị cậu khéo léo né tránh mà không để lại dấu vết: “Chúng ta vào chứ anh?”
Bàn tay lúng túng lơ lửng giữa không trung, Hứa Kiệt giả vờ như không có chuyện gì, cười cười: “Đi thôi, mấy ông chủ nhà đầu tư đều đến đủ cả rồi, nếu chúng ta đến muộn quá sẽ làm hỏng ấn tượng mất.”
Nói xong, anh ta liền lấy cớ dẫn đường để bước nhanh lên phía trước, tránh ánh mắt đối diện trực tiếp với Thời Châu.
Đáy mắt cậu thoáng hiện một tia u ám, nhẹ nhàng theo sau.
…
Lý do các ông chủ giới đầu tư chọn tổ chức bữa ăn tại nơi này, chủ yếu là vì thuận tiện cho một số hoạt động giải trí tiếp theo.
Khách sạn này áp dụng chế độ hội viên cao cấp với mức chi tiêu hàng năm rất cao, hạn chế người thường ra vào nhằm bảo mật sự riêng tư của các khách quý ở mức độ cao nhất.
Tất nhiên, những hội viên tiêu tiền ở đây đều có thân phận và địa vị vô cùng giàu có và quyền lực.
Hai bên hành lang thơm ngát, chạm khắc hoa văn mạ vàng lấp lánh, một quý phu nhân mặc sườn xám màu đen kinh ngạc nhìn về phía ánh sáng, nhìn chằm chằm rồi gọi người con trai lớn bên cạnh: “Ngôn Văn.”
“Con nhìn góc kia đi, chàng trai trẻ tuổi đó chẳng phải là diễn viên sắp tới hợp tác chung con sao? Tên là gì ấy nhỉ?”
Thịnh Ngôn Văn dừng bước, thuận theo hướng mẹ chỉ nhìn lại.
Hứa Kiệt đang dẫn Thời Châu đứng trước một cánh cửa gỗ đào ở hành lang bên phải sau hai tiếng gõ cửa đơn giản, cửa mới được mở ra và họ bước vào phòng riêng.
Chỉ trong năm giây ngắn ngủi, đủ để Thịnh Ngôn Văn phân biệt được gương mặt nghiêng của Thời Châu và Hứa Kiệt.
Quý bà thấy con trai không đáp, hơi nghi ngờ hỏi: “Mẹ nhận nhầm người à?”
Thịnh Ngôn Văn nhíu mày, lập tức hỏi người phục vụ bên cạnh: “Phòng riêng đó là ai thuê vậy?”
Người phục vụ lộ ra vẻ khó xử, nhưng vì e ngại thân phận nhà họ Thịnh nên cũng không dám thất lễ: “Cậu Thịnh, thật ra tôi cũng không rõ lắm, hình như là bữa tiệc của mấy ông chủ đầu tư.”
Người phục vụ không dám nói nhiều, chỉ nói đến đó là dừng.
Thịnh Ngôn Văn nghe xong, ánh mắt chợt sa sầm lại.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh không chỉ nhận ra Thời Châu mà còn có Hứa Kiệt-trưởng phòng nghệ sĩ của công ty mà Thời Châu từng đầu quân.
Bữa tiệc đầu tư mà người phục vụ nhắc tới, vừa nghe đã hiểu ẩn ý, công ty giải trí Hoa Vực đúng là đã mục nát đến tận xương tủy.
Nhưng Thời Châu… tại sao lại…
Phu nhạn đột nhiên nhận ra hàn khí lan tỏa từ người con trai, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
“Không có gì đâu mẹ.” Thịnh Ngôn Văn thu lại cảm xúc, bình tĩnh mở lời: “Mẹ, chúng ta vào phòng riêng trước đi, nếu không ông nội lại sốt ruột chờ đó.”
Nhà họ Thịnh có người lớn tuổi tổ chức tiệc mừng thọ, nên mới chọn nhà hàng này để tổ chức đãi tiệc.
Phu nhân họ Thịnh mỉm cười gật đầu, gác lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi: “Được.”
…
Cánh cửa màu đồng gỗ đào dày nặng được khép lại một lần nữa.
Trong phòng mùi rượu lẫn thuốc lá nồng nặc lập tức xộc vào mũi, khiến cho Thời Châu cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, vẫn là nhờ trưởng bộ phận Hứa của công ty chúng ta ra mặt mới có tác dụng. Có thể mời được ngôi sao lớn Thời Châu tới.” Một giọng nói mang theo ý cười nham hiểm vang lên.
Thời Châu lập tức nhìn sang, chạm phải ánh mắt của Tống Minh Yến.
Đối phương đã thay đổi bộ dạng hung dữ lúc trước thành bộ mặt đeo kính gọng vàng, mỉm cười lịch thiệp như quý ông phương Tây. Chiếc áo sơ mi trắng trên người mở cúc cổ rất sâu, trên vải còn vài nếp nhăn bị vò nát.
Bề ngoài thì trông cấm dục quyến rũ, nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ sa đọa.
Bên phải Tống Minh Yến là một người đàn ông có vẻ ngoài phong lưu. Hai người ngồi rất gần nhau, tay đối phương còn đặt hờ lên trên lưng ghế của Tống Minh Yến, đủ thấy mối quan hệ mờ ám ái muội của bọn họ.
Thời Châu nhận ra người kia là Tổng giám đốc Triệu Diên Thanh của tập đoàn Vinh Dự.
Triệu Diên Thanh là một nhà đầu tư nổi tiếng trong giới, đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chưa kết hôn, tình sử rối rắm, không phân biệt nam nữ. Nhưng bất cứ nghệ sĩ nào lọt vào mắt anh ta đều sẽ thăng tiến nhanh như tên lửa.
Thời Châu khẽ cười lạnh, liếc nhìn Hứa Kiệt: “Anh Kiệt?”
Đã đến bước này rồi, cả hai bên cũng không cần che giấu nữa.
Hứa Kiệt vừa ho một tiếng, còn chưa kịp tìm cớ, Tống Minh Yến đã vội vàng gọi: “Thời Châu, đến rồi à? Mau ngồi xuống đi. Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Hứa họ đợi cậu nãy giờ rồi đó.”
Tống Minh Yến không thể kìm chế được cảm giác đắc ý và hả hê đang dâng trào trong lòng.
Hôm trước ở phòng nghỉ của công ty, quả thực hắn đã bị những lời bàn tán về việc “được kim chủ bao dưỡng” của Thời Châu làm tổn thương lòng tự trọng, trong cơn giận dữ hắn liền nghĩ ra một kế hoạch độc ác.
Thời Châu đã dùng chuyện “kim chủ” để đả kích anh ta, vậy thì anh ta sẽ trả lại cho cậu bằng chính cách đó.
Tống Minh Yến dùng lợi ích dụ dỗ khiến Hứa Kiệt thuận theo, nhân lúc Địch An không có mặt mà kéo Thời Châu vào cái bẫy này.
Chẳng phải cậu luôn tự cho mình là thanh cao lắm sao?
Ngồi ở trên bàn ăn này uống thêm vài ly rượu bị bỏ thuốc, thì cho dù Thời Châu chưa từng tiếp xúc với quy tắc ngầm của cái giới này. Sau đêm nay, cậu vẫn không thể thoát được những thứ dơ bẩn ở đây.
Chờ thêm vài ngày nữa, tung ít tin đồn và chứng cứ về vụ bê bối đêm nay, sau đó để cho Tổng giám đốc Triệu vào cuộc hủy đi vai diễn của Thời Châu trong “Loạn Thế”...
Anh ta chính là muốn xem Thời Châu có tư cách gì để đấu với mình!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro