Chương 12: Tình yêu bên trái hay bên phải|12

Chương 12: Seyin Hall

Editor: Myself

Đầy trong đầu đều là hai tư chữ lớn tỏa ánh vàng — thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa...*, bạn nhỏ Tạ Tịch có chút không chịu nổi cái sự việc quỷ quái này rồi?

*hai mươi tư chữ vàng lớn: theo thứ tự là thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền, yêu nước, tận tụy, liêm chính, thân thiện.

Tình huống này là sao? Tay cậu sao lại còn nhanh hơn cả đao? Ngực Glinton sao lại giòn hơn cả bánh bích quy? Sức mạnh dùng không hết này lại là chuyện gì nữa?

Lúc này, bên tai cậu vang lên một thanh âm lạ lẫm mà lại quen thuộc, là Seyin Hall, là nguyên chủ thân thể này.

"Đáng chết, tất cả mọi người đều đáng chết."

"Vô luận trả giá ra sao, ta cũng phải kéo bọn chúng chôn cùng!"

Tạ Tịch hoa mắt, thấy được ký ức thuộc về Seyin Hall giống như đèn kéo quân chảy về.

Thiếu niên bảy tám tuổi ngày thường tinh xảo đáng yêu, cậu rúc vào trong ngực mẫu thân, cười đến hồn nhiên ngây thơ. Hình ảnh vừa chuyển, thiếu niên trốn ở trong góc run lẩy bẩy, bên ngoài là tiếng nữ nhân cãi vã.

"Công chúa xin tự trọng! Ta mới là nữ chủ nhân của phủ công tước Hall!"

"Đồ nữ nhân ti tiện như ngươi, có tư cách gì gả cho y!"

Nữ nhân dung mạo diễm lệ tính tình kiêu căng vung tay đánh vào mặt mẫu thân Seyin, công tước phu nhân hoảng sợ: "Ngài dựa vào cái gì đánh ta!"

"Đánh ngươi?" Xilin công chúa dẫm lên bụng nàng, "Ta giết ngươi thì thế nào!"

Công tước phu nhân sắc mặt trắng bệch: "Không được, ta có..."

"Ta biết, lại mang thai đúng không." Xilin công chúa dùng sức nghiền ép bụng nàng, "Kẻ mang huyết thống bẩn thỉu, có tư cách gì được mang thai con của y!"

Seyin Hall cực kỳ sợ hãi, cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân, muốn xông ra ngăn cản nữ nhân điên này, nhưng cậu quá nhỏ, dễ như trở bàn tay liền bị người hầu giữ lại, trơ mắt nhìn mẫu thân bị tra tấn đến chết.

Máu tươi uốn lượn chảy xuống, mẫu thân ôn nhu của cậu sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, trong con ngươi trống rỗng là tuyệt vọng đối với toàn bộ thế giới.

Kẻ giết mẫu thân của cậu không chỉ không phải chịu trừng phạt đáng có, ngược lại thành mẹ kế của cậu.

Seyin Hall khóc nháo cùng phụ thân lên án tội trạng của nàng, phụ thân lại nhốt cậu trong phòng một tháng, thẳng đến khi cậu đổi giọng, thừa nhận những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác của cậu.

Xilin công chúa cũng không tính bỏ qua cậu, có điều phụ thân của cậu miễn cưỡng bảo hộ cậu. Trừ bỏ bị lạnh nhạt, Seyin Hall cũng không phải chịu quá nhiều ngược đãi. Thế nhưng mẫu thân chết, phụ thân nhu nhược cộng thêm sự coi thường của hoàng thất và giáo hội tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho tâm linh nhỏ bé của cậu.

Không ai tin lời cậu nói, không ai tin nguyên nhân cái chết của mẫu thân cậu, không ai nghĩ rằng công chúa là hung thủ giết người, lại càng không ai tin rằng toàn bộ hoàng thất và giáo hội đều đang bao che một ác ma như vậy.

Glinton là ánh sáng đầu tiên của Seyin Hall, cậu vốn cho rằng biểu ca sẽ giúp mình, cữu cữu sẽ vì cái chết của mẫu thân mà dương lên lá cờ chính nghĩa, nhưng không có... Biểu ca nói muốn dẫn cậu rời đi, lại nuốt lời; cữu cữu miệng đầy oán giận, nhưng căn bản không dám đắc tội hoàng thất.

Lúc mười bốn tuổi, Seyin Hall gặp Vampire Aix. Cậu kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, ngày thường giống như một đóa tường vi nở rộ, lại vì kiềm chế tuyệt vọng và thống hận, khiến đóa tường vi nhiễm máu tươi này càng thêm diễm lệ.

Aix đối với cậu nhất kiến chung tình, mê luyến thật sâu. Mới đầu Seyin Hall cho là mình sẽ chết, nhưng cậu nhìn thấy si mê trong mắt Aix, nhìn thấy hy vọng.

Đây là một nam nhân vô cùng cường đại, mượn sức mạnh của gã, cậu sẽ có thể trả thù cái đế quốc khiến người buồn nôn này!

Cậu dỗ dành Aix, dựa trên năng lực của gã tỉ mỉ lên kế hoạch. Cậu vốn muốn tìm Thánh tâm, hoàn thành sơ ủng, trở thành Vampire bất tử bất diệt, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một cấm thuật bị che giấu.

Lấy máu ngàn vạn kẻ thù và trái tim người yêu mình làm tế phẩm, liền có thể đạt được sức mạnh của ác ma, tàn sát nhân gian.

Chỉ trở thành Vampire, không giết hết được đế quốc, nhưng nhận được sức mạnh ác ma lại có thể.

Seyin Hall hận Xilin công chúa tàn bạo, hận nữ hoàng bao che hung thủ, hận giáo hội không phân biệt phải trái, càng hận phụ thân vô năng cùng tất cả bách tính ngu xuẩn thờ phụng sự thống trị ngang ngược này.

Bọn chúng đáng chết, tất cả đều đáng chết! Cậu muốn giết sạch tất cả mọi người, muốn tự tay đưa bọn chúng xuống địa ngục!

Thế là... Seyin Hall mười lăm tuổi đã bắt đầu trù bị cái cấm thuật phát rồ này.

Gal là tế phẩm đầu tiên cậu lựa chọn, hắn là tên quỷ nghèo đáng thương không có quần áo để mặc, Seyin Hall chỉ cần đối tốt với hắn một chút, hắn liền kính dâng trái tim mình cho cậu.

Seyin có mỹ mạo tuyệt sắc cùng thân phận cao quý trong mắt thế nhân, còn có thanh âm êm tai và lời nói ôn nhu, Gal không chút trì hoãn mà luân hãm, hãm sâu trong mộng đẹp cậu phác hoạ không tự kiềm chế.

Lần thứ nhất phát động cấm thuật thất bại, lại đạt được kinh hỉ ngoài ý muốn, quản gia thiếp thân của cậu, Randy - người duy nhất cậu tin tưởng đạt được sức mạnh vượt khỏi tưởng tượng, trở thành người mạnh không thua gì Vampire Aix.

Việc này cho Seyin Hall cổ vũ to lớn, cậu biết cấm thuật này khả thi, chỉ cần phát động thành công, nhất định có thể đạt được sức mạnh to lớn đủ để báo thù!

Thế là cậu bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị cấm thuật lần thứ hai, lần này pháp trận bao trùm toàn bộ tòa thành, lần này cậu sẽ dẫn tới càng nhiều cừu nhân!

Gal là sản phẩm thất bại, Seyin Hall vốn đã vứt bỏ hắn, hiến cho Aix làm đồ ăn, ai ngờ biến khéo thành vụng, Gal nhờ có cấm thuật mà thu được một chút sức mạnh phục sinh thành Vampire.

Seyin Hall không ngại có thêm một kẻ trung thành, cho nên giữ hắn làm "hầu gái" bên mình .

Tế phẩm tiếp theo, cậu chọn biểu ca của mình, Glinton. Glinton vốn mê muội cậu, sau khi được Seyin Hall tỏ tình, anh tức thì bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, không phân rõ chiều nay là chiều nao ngày nay là ngày nào.

Lần này cậu mượn sức mạnh của Randy, giết rất nhiều người, khiến toàn bộ đế quốc chìm trong sợ hãi bất an, cũng cho bọn chúng động cơ để thảo phạt cậu.

Cậu cần càng nhiều máu của kẻ thù, cho nên cố ý dẫn bọn chúng đến tập kích tòa thành.

Hết thảy sẵn sàng, pháp trận kích hoạt, cấm thuật phát động thành công.

Tạ Tịch đạt được sức mạnh của ác ma.

Thông qua đoạn ký ức như đèn kéo quân, Tạ Tịch cuối cùng cũng hiểu rõ kịch bản trò chơi.

Cậu đồng cảm với những gì Seyin Hall phải trải qua, nhưng đối với việc Seyin Hall làm, cậu không thể tán đồng.

Giết chết Xilin công chúa, trả thù nữ hoàng và công tước đều không có gì đáng trách, đó là quả báo của chúng.

Nhưng cần gì phải đi giận chó đánh mèo dân chúng vô tội? Sống ở quốc gia này, sinh hoạt dưới loại thống trị này, bình dân bách tính nào có quyền lựa chọn? Họ chỉ đang sống cuộc sống của mình, cố gắng tìm một cõi yên vui nho nhỏ thuộc về mình dưới cái chế độ đầy áp lực này, thì dựa vào cái gì phải đi chịu lửa giận của Seyin Hall?

Seyin Hall rất bi thảm, trải qua nhiều thống khổ, phải chịu đựng quá nhiều... vì vậy liền gây ra thống khổ càng lớn, thảm họa càng lớn, tuyệt vọng càng lớn cho người vô tội, vậy cậu và vị công chúa kia có gì khác nhau?

Cả hai đều áp đặt nỗi thống khổ của mình lên người không liên quan.

Tại sao phải vì báo thù mà biến mình thành loại người như kẻ thù?

Khi trong đầu hiện lên câu nói này, Tạ Tịch sửng sốt. Cậu không phải chịu nhiều thống khổ như Seyin Hall, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn oán giận cha đã quay đầu rời đi không hề ngoảnh lại, cũng hận mẹ bỏ cậu một mình trong căn phòng tối, đói đến mức phải đi bới thùng rác, càng hận người mà cậu đã giao phó vô số tín nhiệm cuối cùng lại buộc cậu phải nghỉ học – Tôn Mục Thanh.

Cậu không làm ra tội ác tày trời như Seyin Hall, nhưng cũng đắm chìm trong oán hận, bị lạc lối rồi từ bỏ ước mơ.

Cậu tự giam mình trong căn phòng đi thuê chật hẹp, không tiếp xúc với bất cứ ai, không kết giao với bất cứ người nào, cứ thế, phải chăng cậu sẽ giống như Seyin Hall, giận lây sang tất cả mọi người?

Kẻ trong cuộc thì mê kẻ đứng ngoài thì tỉnh, rất nhiều chuyện phải ở góc độ của người thứ ba mới có thể thấy rõ ràng.

Lúc Tạ Tịch hoàn hồn, toàn bộ tòa thành đã biến thành mộ phần tĩnh mịch.

Người tấn công tòa thành đều chết hết, bị hút khô máu, thi thể màu nâu chồng chất như củi khô, không nhìn ra hình người.

Tạ Tịch bất giác cau mày.

Randy cùng Gal quỳ một chân trên đất, tư thái thành kính: "Chúc mừng thiếu gia đạt được tâm nguyện."

Trong thân thể Tạ Tịch có một cỗ năng lượng mênh mông. Đây là cảm giác người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Thân thể phảng phất có sức mạnh vô biên, ngũ giác phát triển, kể cả tiếng thì thầm ở ngoài ngàn dặm cũng nghe được rõ ràng.

Cậu có được sức mạnh vô cùng vô tận, đây là sức mạnh cho phép người ta làm bất cứ việc gì.

Đến lúc này, Aix mới biết chuyện gì đang xảy ra, gã lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt có chút lo lắng: "Seyin, em..."

Dưới góc phải tầm mắt Tạ Tịch xuất hiện nhắc nhở — —

[ kỹ năng (tạm thời) : lời thì thầm của ác ma, hiệu quả mê man, thời gian hai mươi tư giờ. ]

Hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ bảy, qua nốt hai mươi tư giờ nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tịch thở phào, sử dụng kỹ năng với cả ba người.

Bởi vì hiện tại cậu mạnh hơn họ nhiều, cho nên ba người đồng thời ngã xuống đất, đàng hoàng ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy... chỉ cần chờ hai tư tiếng liền có thể qua?

Tạ Tịch đương nhiên sẽ không ra ngoài đại khai sát giới, cậu ngồi đợi trong tòa cổ bảo, một lần đợi chính là cả ngày.

Màn đêm buông xuống, thời gian còn lại càng ngày càng ít.

Tạ Tịch xem lại toàn bộ trò chơi, mặc dù cảm thấy nửa trước hố cha muốn chết, nhưng phần còn lại vẫn khiến cậu có phần thổn thức.

Cậu học về máy tính, đã từng tham dự chế tác một trò chơi, lúc ấy thầy cậu có nói — — một trò chơi chân chính nên cho người ta sự tỉnh ngộ.

Nó là một tác phẩm, một tác phẩm nghệ thuật không chỉ mang đến cho người chơi kinh hỉ cùng hạnh phúc, mà còn là trăn trở cùng suy ngẫm.

Tiếng chuông buổi sáng vang lên, Tạ Tịch khẽ thở dài, nhìn chăm chú về phía dưới góc phải tầm mắt.

Tiến độ nhiệm vụ — — ngày thứ bảy.

Tiếp theo hẳn là hoàn thành nhiệm vụ đi, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?

Hở? Tạ Tịch trừng mắt, nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

— — nhiệm vụ thất bại, một phút sau bắt đầu load.

Tạ Tịch: "???"

Thất bại? Thế mà thất bại? Sao lại thất bại?

Không phải là sống sót bảy ngày sao? Cậu sống đến ngày thứ bảy, dựa vào cái gì thất bại?

Tạ Tịch nhìn chằm chằm mục tiêu nhiệm vụ hết một phút, sau khi bắt đầu load, cậu bỗng nhiên ngộ ra.

— — sống sót bảy ngày, không chỉ phải sống sót đủ bảy ngày, mà còn là chỉ có thể sống bảy ngày, thiếu không được, thừa cũng không được!

Cho nên nói...

Hai mắt Tạ Tịch tối sầm, trở lại nửa đêm ngày thứ sáu.

Aix cực kỳ kinh ngạc: "Seyin, em..."

Tạ Tịch không chút khách khí thả cho gã một cái kỹ năng hôn mê: ngủ tiếp đi, cậu thực sự không có tâm lực ứng phó ba người này.

Chờ hai tư tiếng, mắt thấy ngày thứ bảy sắp kết thúc, tại giây cuối cùng, Tạ Tịch đâm một đao vào tim mình.

"A... đau quá."

Tạ Tịch nghĩ thầm, mình không phải có miễn đau vết thương trí mạng sao? Sao lại đau vậy?

Hỏng!

Tạ Tịch nhìn chăm chú về phía dưới góc phải tầm mắt, quả nhiên hiển thị: nhiệm vụ thất bại.

Cậu bây giờ không phải là người bình thường, đâm vào tim thôi thì không chết được!

Tạ Tịch: "..."

Vốn đang dâng lên một chút hảo cảm đối với trò chơi, hiện tại... ĐMM!

Tạ Tịch lại load, Aix lại đầy mắt kinh ngạc: "Seyi..."

Lần này gã mới mở miệng, Tạ Tịch liền cho ngất hết, cậu đợi đến khi trời tối, bắt đầu "tự sát" sớm một tiếng.

Nhưng mà cậu đâm mình một đao, không đợi rút đao, vết thương liền bắt đầu khép lại, còn liều mạng chen cây đao ra ngoài...

Mười hai giờ.

Tạ · đại ác ma · mạnh phá trời · không chết được · Tịch: "..."

Hóa ra mạnh quá cũng không tốt, muốn chết cũng khó...

Lại load một lần, Tạ Tịch đang định đánh ngất ba người, bỗng nhiên tâm tư khẽ động.

Cậu không tự sát được, ba người họ hợp sức có phải là có thể giết cậu?

.

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc hắc, Tu La tràng nên đến dù sao cũng phải đến...

Giang Tà: Sinh vô khả luyến (Cuộc sống không còn gì luyến tiếc)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro