Chương 28: Nhiệm vụ mới

Chương 28: Duyên phận* tới không cản nổi

Editor: Myself

*Duyên phận: nghĩa đen là phân vượn, nhưng 猿(phân vượn) đồng âm với 缘分(duyên phận) nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là nói một cách bỡn cợt. Chuyện kể rằng, có 1 con tinh tinh đen bất cẩn đạp trúng một đống phân vượn. Một con khỉ cái thấy thế mới giúp nó lau chùi sạch sẽ. Rồi, 2 đứa "nẹt lửa" nảy sinh 419. Sau đó, có người hỏi làm sao 2 đứa bay quen được nhau? Tinh tinh đen trả lời: "Phân vượn (duyên phận), đều do phân vượn!!!" (Nguồn: Lam Hạ)

Tạ Tịch thật sự muốn xé bốn chữ "Người thiết kế X" xuống!

Quá chướng mắt!

Tại sao lại là trò chơi của y? Vận khí "tốt" đây hả, phắn mịa đi!

Tạ Tịch giận đến đau gan, lập tức tắt giao diện, nhìn đã thấy phiền.

Làm sao bây giờ? Cậu là một người thu thập sơ cấp, chỉ có thể ở trung ương tối đa hai ngày, sớm muộn cũng phải đi đến chuẩn thế giới kế tiếp, vậy mà thế giới cậu trăm cay ngàn đắng soát được lại là "Atlantis thất lạc".

Chẳng lẽ kiểu gì cũng phải đến chuẩn thế giới này sao?

Tạ Tịch bình tĩnh lại. Cậu quyết định đợi thêm chút nữa. Nhỡ đâu lại có nhiệm vụ tập kết thì sao? Cậu không tin hai lần còn không soát rơi nó!

Cậu bên này lâm vào bế tắc, bên Giang Tà liền rơi xuống cơn mưa -1 -1 -1 -1 -1... đỏ chót.

Khụ, xem ra là đang soát nhiệm vụ mới.

Giang Tà hiểu rõ, nhất định Tạ Tịch sẽ soát được chuẩn thế giới y thiết kế, dù sao độ phù hợp cũng cao như vậy.

Y yên lặng thu lại móng vuốt muốn nhắn tin cho tiểu tường vi —— người ta còn đang tức giận, tạm thời không nên chọc tới.

Thật lâu sau Tạ Tịch mới kìm được hoả khí, cậu xem xét lại tất cả tài sản của mình.

Phần thưởng thông quan "Tình yêu bên trái hay bên phải" là một trăm ngàn ngân tệ, mua một bộ định thân phù hết mười ngàn, mua kính tìm kiếm hết ba mươi ngàn, chế phục và ngôn ngữ thông dụng chỉ tốn chín mươi ngân tệ nhưng cường hoá chế phục hết mười ngàn ngân tệ.

Cấp bậc của cậu quá thấp, đồ thương thành bán có hạn, Tạ Tịch muốn đạo cụ miễn vết thương trí mạng nhất, tiếc là toàn bộ thương thành chỉ có một bộ chế phục có tác dụng như vậy. Cũng may chế phục có thể cường hoá, sau khi cường hoà có thể chống được hai lần lần vết thương trí mạng, có điều giá hơi đắt, người mới bình thường tuyệt đối không mua được.

Thông quan "Thị trấn cố tích", cậu được thưởng mười ngàn ngân tệ và một viên đá dự trữ năng lượng.

Còn dao găm cướp được của Trọng Kim, vì không bỏ vào cột đạo cụ nên không mang ra ngoài được.

Cộng cộng trừ trừ một chút, bây giờ cậu còn 59910 ngân tệ, vẫn là một khoản tiền lớn.

Nhưng tiền thì có ích gì? Quỷ biết có bao nhiêu cái hố đang đợi cậu trong chuẩn thế giới sắp tới!

Tạ Tịch càng nghĩ càng khó chịu, quyết đợi đến giây cuối cùng mới đi thế giới X thiết kế. Một khi có lựa chọn khác, cho dù là núi đao hay biển lửa cậu cũng đi!

Tạ Tịch dùng phần lớn thời gian đứng trước màn nước xem tư liệu...

Cho đến khi cột truyền tin của cậu xuất hiện.

Tống Thích: "Tịch ca! Tôi ra ngoài rồi!"

Tạ Tịch: "Chúc mừng."

Tống Thích hỏi: "Cậu đang ở đâu đó? Tôi đem định thân phù và kính tìm kiếm đến."

Tạ Tịch hỏi: "Không dùng à?"

"Cậu không biết đâu, sau khi cậu đi..." Tống Thích nhắn, "Gặp rồi nói!"

Không bao lâu sau hai người liền chạm mặt, trong tay Tống Thích còn bưng hai ly đồ uống.

Tạ Tịch ngẩn ra: "Mua ở đâu vậy?" Thương thành không bán cái này.

Tống Thích nói: "Cậu chưa qua chợ đúng không?"

Tạ Tịch hỏi: "Chợ?"

"Lát nữa tôi đưa cậu đi xem, giờ nói chuyện thị trấn cổ tích trước đã."

Tạ Tịch gật đầu: "Ừm." Cậu cũng muốn biết tình hình sau đó.

Tống Thích uống một ngụm lớn rồi nói: "Viên đá dự trữ năng lượng cuối cùng kia, thu thập long tâm thật ra là thu thập sức mạnh của A Long..."

Những thứ này Tạ Tịch đã đoán được.

Tống Thích tiếp tục: "Sau khi cậu rời đi, viên đá chứa sức mạnh của A Long trở thành mặt trời phía chân trời, ánh sáng chiếu xuống dần dần phục hồi trấn nhỏ bị tàn phá lại như cũ, các thôn dân cũng tỉnh lại..."

"Kim Long kia thì sao?"

Tống Thích đáp: "Hắn vứt bỏ năng lượng dư thừa, trở thành cư dân của tiểu trấn."

Tạ Tịch sửng sốt một chút, sau đó mím môi cười, vậy cũng tốt, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.

Tống Thích cười: "Hắn nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới cậu, cảm ơn vì đã cứu Tiểu Phong, cũng cảm ơn vì đã thông quan tiểu trấn."

Chuyện sau đó cũng rất thuận lợi, dù gì Tống Thích cũng tham dự giải phóng tiểu trấn, chỉ do nhiệm vụ nên phải thu thập một cái quần lót mà thôi, mặc dù dở khóc dở cười, nhưng cũng giải quyết xong.

Tạ Tịch nhăn mi: "Vậy ai đã giấu khối đá dự trữ năng lượng xuống huyết trì?"

Tống Thích: "Tôi cũng không biết, nhưng A Long có đưa một cái chìa khóa, hắn hy vọng chúng ta có thể đến nhà hắn xem một chút."

Tạ Tịch hỏi: "Nhà hắn ở trung ương?"

"Đúng!" Tống Thích nhìn cậu, "Mau đi thôi?"

Tạ Tịch gật đầu: "Đi thôi."

Trung ương là một tồn tại rất trừu tượng, nó dường như chỉ nhỏ như một cái đại sảnh nhưng lại lớn đến vô biên vô tận, tất cả người chơi đều có thể mua một nơi ở của riêng mình từ thương thành, cái gọi là chìa khóa cũng chỉ là cho phép thông hành, nơi đó tuyệt đối riêng tư và an toàn.

Đương nhiên người chơi có cấp bậc quá thấp không thể ở trung ương quá lâu, vì vậy dù an toàn thế nào đi chăng nữa cũng không thể luôn vùi mình trong "nhà" được.

Tống Thích mời Tạ Tịch nhập đội, hai người cùng đi đến nhà A Long.

Cảnh tượng chuyển đổi giống như khi chơi trò chơi vậy, một giây trước vẫn còn đứng trước màn nước, giây tiếp theo hai người đã đứng ở một phòng sách có vẻ hơi lộn xộn.

Tạ Tịch thấy được vô số bản vẽ, vẽ tất cả các phương hướng trước sau trái phải của nhân vật.

Tống Thích nói: "Là cư dân tiểu trấn..."

Xem ra đây là nơi A Long thiết kế họ.

Tạ Tịch nhanh mắt thấy được một tập sách phác thảo, cậu mở ra, thấy được các dáng vẻ khác nhau của một đứa bé mắt vàng.

Đó chỉ là tranh vẽ bằng sáp màu nhưng lại rất sống động.

Cách vài trang lại có một dòng chữ màu vàng phía dưới ——

Trang 7.

Ta đưa Tiểu Phong vào trong tiểu trấn, Trọng Kim nói ta điên rồi.

Trang 10.

Ta biết rõ nó không phải là con rối, nó là con của ta.

Trang 18.

A Kim nói, người thiết kế không có tâm, vì thượng đế không cần tâm.

Trang 19.

Nhưng người thiết kế cũng không phải là thượng đế.

Trang 22.

Tiểu Phong cười với ta, ta rất nhớ nó.

Trang 32.

Có lẽ đời này ta không thể trở thành người thiết kế, vì ta không thể không thương họ.

Trang 39.

Chỉ muốn đem những điều tốt nhất cho con, mong con ở thế giới khác được vui vẻ.

Trang 42.

Rốt cuộc như thế nào mới là một thế giới thực sự?

Trang 43.

Nơi đó có tất cả khát vọng của ta, nơi này cũng chỉ còn thực tế trống rỗng .

Trang 45.

Thành công.

Trang 60.

Tại sao lại làm như vậy với con của ta? Họ đều là những sinh mệnh độc lập!

Trang 68.

Tiểu Phong, đừng sợ, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt các con.

Trang cuối cùng có một dòng chữ khác biệt, cũng viết bằng bút máy đen nhưng lại mang theo tức giận xuyên thủng tờ giấy: Ngu si.

Không biết tại sao, Tạ Tịch cảm thấy hai chữ cuối cùng này là do Trọng Kim viết.

Tập tranh chỉ tới đây thôi, những trang sau đã bị mất.

A Long chỉ lưu lại vài câu mơ hồ như vậy, Tạ Tịch yên lặng nhìn, trong lòng dâng trào vô số nghi hoặc.

Chuẩn thế giới rốt cuộc là cái gì?

Trung ương là cái gì?

Người chơi lại là sao?

Tại sao phải có người thiết kế, tại sao lại cần người thu thập, người thám hiểm và người ghi chép?

Zone tuyên bố nhiệm vụ có ý nghĩa gì?

Nhiệm vụ thông quan "Thị trấn cổ tích" có quan hệ mật thiết với A Long...

Vì sao nhiệm vụ này lại xuất hiện? Là vì A Long tự bỏ mình vào trong thế giới đó nên nhiệm vụ thông quan cũng thay đổi theo sao?

Tạ Tịch không nghĩ ra.

--------

Trung ương, Trảm Song Môn.

"Trọng Kim! Ngươi có ý gì!"

"Ta biết sao giờ? Hắn là người được Vân các coi trọng đó, ta cũng chỉ có thể phối hợp hoàn thành nhiệm vụ thôi."

"Chúng ta vất vả lắm mới tăng được chuẩn thế giới này lên cấp D, sắp lên cấp C rồi ngươi lại giúp hắn thông quan!"

"Ta cũng không ngờ hắn lại may mắn như vậy, nhận được nhiệm vụ hạch tâm."

Có một thanh âm khàn khàn vang lên: "Vậy đá dự trữ năng lượng là sao?"

Trọng Kim ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ta không muốn lãng phí sức mạnh của lão Long liền mang đá dự trữ năng lượng vào, định khi nào đầy thì mang về, ai biết đánh bậy đánh bạ lại thành đạo cụ nhiệm vụ."

"Ngươi thật là ẩu tả!"

"Cứ vậy đi." Trọng Kim khẽ thở dài, "Thiết kế thế giới cần có thiên phú, lãng phí thời gian với nó thà đi nghĩ việc khác có giá trị hơn."

Ví dụ như "Khai phóng thế giới" sắp tới.

*Mình để "Khai phóng thế giới" theo đúng raw vì chưa biết nên edit thế nào cho đúng, sau này sẽ sửa sau.

Rời khỏi chỗ ở của A Long, Tống Thích đưa Tạ Tịch đi dạo chợ.

Chợ, nghĩa đúng như tên, chính là một cái chợ nhỏ do người chơi tự thành lập.

Sau khi các người chơi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có một ít ban thưởng, bản thân không cần thì có thể đem đi bán.

Có điều chợ sơ cấp không có tác dụng với Tạ Tịch lắm, mặc dù bán đủ loại đồ nhưng thực sự hữu dụng thì không nhiều.

Trong lúc hai người đi dạo, Tống Thích hỏi cậu: "Cậu soát nhiệm vụ mới chưa?"

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới chính là chọc vào nỗi đau của cậu.

Tạ Tịch gật đầu: "Soát rồi."

Tống Thích nhìn dáng vẻ của cậu, tưởng là cậu chê cấp bậc nhiệm vụ quá thấp, liền an ủi: "Chuyện cũng xong rồi, tuỳ tiện liền qua, sau ba nhiệm vụ là có thể mở chức năng mới."

Tạ Tịch cũng muốn tuỳ tiện liền qua, nhưng cậu lo dù mình có đem hết toàn lực ra cũng không qua được...

"Cậu thì sao?" Tạ Tịch hỏi, "Soát chưa?"

Tống Thích chép miệng: "Đã soát, chuẩn thế giới cấp E, không có kinh hỉ nào đáng nói."

Trên mặt Tạ Tịch không thay đổi nhưng nội tâm lại vô cùng hâm mộ.

Cậu không quan tâm cấp bậc thế giới, cùng không cần kinh hỉ, chỉ cần không nhìn thấy tên X là được.

Nhưng mà...

Đợi suốt một ngày cũng không thấy màn nước tuyên bố nhiệm vụ tập kết.

Tạ Tịch do dự mãi, cuối cùng vẫn gửi cho X một tin " X thần, xin chào ^_^"

Giang Tà: "..." Có cảm giác sẽ bị dìm trong mưa đỏ.

"Chào cậu." Ổn trọng.

"Có thể hỏi anh một vấn đề không:"

"Cậu nói đi."

"Anh đã thiết kế bao nhiêu chuẩn thế giới vậy?"

Giang Tà thành thật nói: "Không nhớ rõ."

Tạ Tịch: "..." Đm anh!

.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lão Tà cũng ế bằng thực lực ~

.

(To be continued...)

03/28/2022

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro