Chương 12
Edit + Beta: T
Qua Tu chưa bao giờ đến khu vực này trên tàu.
Phòng thủ ở đây rõ ràng nghiêm ngặt và cẩn thận hơn so với các nơi khác, lớp bảo vệ bên ngoài được đúc bằng sắt Alberta không gỉ không gì phá vỡ nổi, được quét và giám sát bởi một AI thông minh độc lập, đây là vị trí đầu não của toàn bộ con tàu, cho dù thân tàu có chịu nhiều đả kích tàn khốc đến thế nào thì hệ thống phòng ngự ở đây vẫn có thể đảm bảo trong lúc chiến đấu tầng chỉ huy đều được bảo vệ an toàn, đảm bảo kéo dài mạng sống để tiếp tục chiến đấu.
Các phó quan cấp dưới của Lule đã sớm đợi sẵn trong phòng họp.
Một đám bọn họ ai nấy cũng đều sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình lập loè ánh sáng huỳnh quang trước mặt mình, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhìn thấy Lule tiến vào, bọn họ đều đồng thời dừng lại mọi động tác, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, đồng loạt đứng lên chào: "Hạm trưởng!"
Lule gật đầu với bọn họ một cái:
"Ngồi đi."
Y hơi nghiêng người, lộ ra Qua Tu vừa rồi bị y che khuất.
Nhìn thiếu niên thân hình nhỏ gầy cách đó không xa, mọi người không khỏi hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra hạm trưởng của bọn họ không phải tới một mình.
Tuy nhiên, không cần Lule giới thiệu, bọn họ cũng có thể đoán được đó là ai.
Qua Tu.
Thiếu niên nhìn qua vô cùng gầy gò ấy không chỉ một mình cướp được quân hạm lớn của liên minh mà thậm chí còn phục kích và quét sạch toàn bộ chiến hạm đuổi theo của liên minh một cách đẹp mắt.
Mà sự chuẩn bị toàn diện cho chiến tranh trong khoảng thời gian này cùng với cuộc hoả chiến gần như sắp xảy ra ngày hôm nay cũng liên quan đến hắn, chưa kể đến mấy quả bom mà hắn lắp đặt trên tàu.
Tuy rằng hắn đã rất hợp tác giao ra vị trí của tất cả các quả bom nhưng mỗi vị trí đều vô cùng quỷ dị và hung hiểm, hầu như tất cả chúng đều thuộc điểm mù hệ thống giám sát thông minh trên thân tàu, phải mất cả một buổi chiều mới có thể hoàn toàn tháo dỡ, sĩ quan phụ trách việc này thậm chí vì để phòng ngừa vạn nhất còn tiến hành rà quét toàn bộ con tàu một cách toàn diện và tỉ mỉ, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất nơm nớp sợ hãi —— rốt cuộc, ai biết thằng nhóc quỷ xứ này có lén lút bỏ lại một hoặc hai quả ở một nơi nào đó hay không?
Vô số ánh mắt không mấy thân thiện đổ dồn về từ bốn phương tám hướng.
Nhưng Qua Tu dường như chả thèm để ý, hai mắt hắn cong cong, nhe tám cái răng nở nụ cười thân thiện với mọi người, trông cực kỳ ngoan ngoãn và đáng yêu.
—— Quả thực làm cho người khác hận đến ngứa răng.
Lule nhướng mày, hai mắt hơi nheo lại mang theo một tia cảnh cáo.
Mọi người nhất thời cả người chấn động, lần lượt gợi lên nụ cười giả tạo không được tự nhiên, có chút cứng ngắc gật đầu hoan nghênh Qua Tu.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu đơn giản, mọi người lần lượt ngồi vào vị trí của mình, Qua Tu được sắp xếp ngồi ngay bên trái Lule. Mà Hall, cái người không may bị dành chỗ ngồi một cách khó hiểu kia, phải đứng tham gia cuộc họp.
Qua Tu ngồi trên ghế đung đưa hai cái chân gầy guộc, vừa quý trọng liếm láp viên kẹo trong miệng, vừa hứng thú đánh giá phòng họp được bảo vệ nghiêm ngặt này.
Ánh mắt hắn dừng lại một lúc lâu trên mấy AI giám sát, sau đó không dấu vết nhìn sang chỗ khác.
Hall bắt đầu giải thích tình hình hiện nay.
Thì ra, liên minh chiều nay đột nhiên bắt đầu huy động một lượng lớn hạm đội tinh nhuệ nằm trong phạm vi quản lý của mình như đang chuẩn bị có hành động nào đó, tần suất thả ra tinh hạm trinh sát nhỏ cũng càng ngày càng tăng, hơn nữa ngoài cái này ra, các tinh cầu khoáng sản và các ngành liên quan đến chế tạo vũ khí thuộc phạm vi sở hữu của liên minh cũng bắt đầu gia tăng sản xuất, liên tục cung cấp các loại hạm pháo và vũ khí nguy hiểm, nhìn từ bên ngoài chế độ khổng lồ này đang tích cực hoạt động hết công suất, lộ ra những nanh vuốt sắc bén.
Hình chiếu phía trên bàn hội nghị thay đổi nội dung theo lời nói của Hall, số liệu tình báo chính xác lóe lên ở trước mặt mọi người.
Những người ngồi ở đây về cơ bản đều là tâm phúc của Lule khi y còn làm việc cho liên minh, họ đã trải qua nhiều trận chiến và rất quen thuộc với các phương pháp phòng thủ cũng như tác chiến của liên minh nên đương nhiên cũng biết những điều này có ý nghĩa gì ——
Liên minh đang rầm rộ chuẩn bị cho chiến tranh.
Có một trận chiến lớn sắp nổ ra.
"Chúng ta nên lập tức phát động tổng tiến công ngay!" Một người trong số đó kiến nghị: "Xét về lực lượng vũ trang, hạm đội của chúng ta không có cách nào trực tiếp chống lại liên minh, nếu chờ liên minh tổ chức xong hạm đội quân sự tấn công và phòng thủ, e là lúc đó mọi thứ đã quá muộn!"
Trên mắt trái của người đàn ông có một vết sẹo dài, kéo dài từ thái dương đến sống mũi, hai mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Một người khác cũng gật đầu đồng ý, nói: "Richard nói rất có lý, huống chi liên minh hiện đang huy động quân đội từ các tinh hệ cấp D, cấp E xa xôi mà việc khai thác năng lượng khoáng sản và sản xuất vũ khí cho hạm đội đòi hỏi cần khá nhiều binh lực, hiện tại chính là lúc phòng ngự của bọn chúng suy yếu, lúc này tập trung quân đội tinh nhuệ tấn công, chớp lấy thời cơ là biện pháp giải quyết tốt nhất!"
Một nữ tướng ngồi ở đầu bàn bên kia nhíu mày phản đối:
"Mấy tin tình báo này kỳ thực cũng không khó để dò ra, nếu đây là do liên minh cố ý tung ra để dụ kẻ địch đâm đầu vào thì sao? Tôi cảm thấy hiện tại không nên tùy tiện tấn công mà thay vào đó nên gửi thêm nhiều thiết bị trinh sát cao cấp hơn để xác nhận thông tin tình báo, sau đó mới đưa ra quyết định."
Bên trong phòng họp loạn hết cả lên, có người thì nói chúng ta nên chớp lấy thời cơ tấn công, có người thì kiến nghị chúng ta nên quan sát thật kỹ, mỗi người ai cũng thấy phương pháp của mình là đúng, ồn ào sôi nổi y như một cái chợ.
Qua Tu mất hứng thú ngáp một cái.
Lúc đầu, hắn còn dỏng tai lên nghe được một hai câu, sau đó rất nhanh liền mất đi hứng thú, bắt đầu cúi đầu chuyên tâm nghịch ngón tay.
Lule nhìn dáng vẻ tranh cãi của thuộc hạ, khuôn mặt bình tĩnh, sắc mặt lãnh đạm, đôi mắt màu xanh bạc không có lấy một tia cảm xúc dư thừa, giống như vực sâu không thể dò thấu.
Y như đang nghiêm túc lắng nghe ý kiến của mỗi người, lại như đang lẳng lặng suy nghĩ đến điều gì đó.
Đúng lúc này, Lule gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiếng gõ không lớn, không nhanh không chậm, vô cùng nhịp nhàng nhưng lại có lực xuyên thấu đến kỳ lạ, khiến cho đám người mãi đang ầm ĩ không thôi trong nháy mắt im bặt.
Phòng họp vừa rồi vẫn còn đang khí thế ngút trời ngay tức khắc trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía chủ vị trên bàn họp.
Lule nói: "Ý của các ngươi ta đã biết."
Y rũ mắt xuống, nhìn về phía Qua Tu dường như vẫn còn đang lơ đãng, hỏi: "Còn cậu thì sao?"
Qua Tu phục hồi tinh thần lại, hắn chớp chớp mắt, vô thức hỏi: "...... Cái gì? Tôi?"
Tất cả ánh mắt bên trong phòng họp đều đổ dồn về phía Qua Tu, tuy rằng biểu cảm của mỗi người không giống nhau nhưng trong mắt đều lộ ra một tia giận dữ và thiếu kiên nhẫn —— sao lại có người có thể thất thần trong một cuộc họp tác chiến nghiêm túc như vậy chứ?
Lule tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Qua Tu, chỉ kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: "Cậu thì sao? Có ý tưởng gì không?"
Qua Tu có chút luyến tiếc liếm láp viên kẹo còn sót lại trong miệng, cắn nó thành từng miếng nhỏ rồi nuốt ực xuống bụng, sau đó nhảy khỏi chỗ ngồi, đi tới vị trí gần bản đồ tinh hệ trên bàn nhất, ngẩng đầu cẩn thận quan sát một lúc rồi trầm ngâm hỏi:
"So sánh sức mạnh giữa hai bên đâu? Bao gồm vũ khí, quân đội và tất cả các dữ liệu liên quan."
Lule liếc Hall một cái, Hall vội vã mở nó lên.
Những con số khổng lồ mà chi tiết chợt nhảy ra giống như một bức tường màu xanh da trời lớn, phản chiếu lên khuôn mặt của tất cả mọi người quanh bàn thành một màu xanh nhạt.
Trong phòng họp một mảnh yên tĩnh.
Qua Tu học theo dáng vẻ của Hall, không thầy dạy cũng hiểu mà ấn vài cái lên màn hình ảo đang lơ lửng trước mặt, mở lại tin tình báo mới nhất do tàu trinh sát gửi đến, sau khi cẩn thận quan sát vài giây, hắn xoay người trở về chỗ của mình, nhảy lên cái ghế có hơi cao với hắn một chút.
Hắn lười biếng nói: "Ông chú kia vừa rồi nói không sai, sức mạnh quân sự của các người và sức mạnh quân sự của liên minh vẫn có sự chênh lệch rất lớn, nếu chờ liên minh tập hợp xong toàn bộ quân đội đối đầu trực diện, cơ hội thành công là rất mong manh."
Tuy rằng nhìn thằng nhóc này không thuận mắt lắm nhưng Richard vẫn ưỡn ngực đắc ý.
"Nhưng......" Qua Tu đổi chủ đề: "Nếu các người tấn công bất ngờ trước khi liên minh chuẩn bị xong, cho dù có thắng cũng rất khó thành công."
Richard lập tức nổi giận: "Cậu thì biết cái gì! Tinh hạm và vũ khí của liên minh còn lâu mới bằng chúng ta, binh lực của chúng cũng không đồng đều! Hơn nữa chúng ta đã quen với hệ thống phòng thủ của quân đội liên minh, nó chính là một cái pháo đài được xây bằng đất và cát, đánh một cái là tan ngay!"
Qua Tu đung đưa đôi chân, không thèm để ý nói: "Cho nên ông mới không phải chỉ huy nha."
"Cậu!" Richard tức giận, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng một giây trước khi hành động thì đã bị hai người hai bên ấn xuống.
Qua Tu cười hì hì nhìn về phía Lule đang ngồi ở chủ vị, ranh mãnh chớp mắt: "Ngài hiểu ý của tôi mà, đúng không trưởng quan?"
Lule vẻ mặt khó lường, không khẳng định cũng không phủ định, y chỉ đơn giản giơ tay lên, phòng họp đang xao động ngay lập tức trở nên an tĩnh.
Có chỉ huy trắng trợn chống lưng, Qua Tu càng thêm không kiêng nể gì.
Hắn giơ tay chỉ vào bản đồ tinh hệ khổng lồ đang treo lơ lửng ở trước mặt, khoanh tròn khu vực thuộc quyền quản lý của liên minh, sau đó nhấn vào vị trí hạm đội của bọn họ, trong thanh âm lười biếng mang theo một tia khinh thường: "Nếu các người thế như chẻ tre tấn công vào thủ đô liên minh ở tinh cầu cấp A thì sao chứ? Các người có đủ binh lực để bao vây thủ đô và đảm bảo Hội đồng liên minh không thể nào chạy thoát không, không đúng chứ. Bọn họ có thể rút quân về phía Bắc —— trong năm tinh cầu khoáng sản quan trọng của liên minh có ba cái ở phía Bắc, có thể liên tục cung cấp cho liên minh nguồn quân sự và năng lượng bổ sung không ngừng. Cho dù các người có giành được chỗ đứng vững chắc ở phía Nam thì thế trận nhất định vẫn sẽ trở thành một hồi giằng co kéo dài hàng thập kỷ."
Qua Tu nhún nhún vai, không tim không phổi cười: "Bất quá, có khi các người có thể trụ được lâu hơn một chút, ai mà biết được."
Toàn trường lặng im.
Richard bị sự mỉa mai trong lời nói của Qua Tu làm cho đỏ mặt, nhưng vẫn như cũ lặng yên ngồi ở chỗ ngồi của mình, mặc cho hai người bên cạnh đã sớm không còn áp chế gã nữa —— bởi vì tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng gã biết, Qua Tu nói không sai.
Bọn họ là những sĩ quan giỏi, nhưng không phải là một người chỉ huy thành công. Làm người lãnh đạo quân đội, bọn họ đã quen chú ý đến kết quả của một trận chiến chứ không phải tình hình tổng thể.
Hơn nữa cơ hội xuất chiến lần này quá hấp dẫn, trong nháy mắt khiến cho đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên mê muội.
Đúng là ý thức được điểm này nên Richard mới cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trong mắt Lule mơ hồ lóe lên một tia khen ngợi, y nhìn chăm chú vào Qua Tu, mở miệng phá vỡ yên lặng: "Vậy cậu cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"
Qua Tu nở một nụ cười thật thà với Lule:
"Nếu liên minh mạnh trên cơ sở năng lượng và sức mạnh quân sự thì chúng ta cứ chặt đứt gốc rễ của nó là được rồi."
"Còn nhớ chiến lợi phẩm tôi cướp được ngày hôm nay chứ? Để người của ngài lái chiến hạm liên minh làm lẫn lộn tầm quan sát của bọn chúng rồi đánh cướp quấy nhiễu các tàu vận chuyển hàng hóa không được bảo vệ."
"Liên minh chủ yếu dựa vào buôn bán nô lệ để đầu cơ trục lợi hỗ trợ cho sự thống trị của mình, bây giờ chiến tranh sắp nổ ra, bọn chúng đang bắt đầu điên cuồng tuyển quân từ các tinh hệ cấp D và cấp E, gửi các tàu trinh sát nhỏ lẻn vào khu vực tài phán của liên minh, thu thập và phổ biến chân tướng thật sự về việc buôn bán nô lệ đến các hành tinh khác làm lao động khổ sai, để những tinh cầu đang mong mỏi Luật Liên minh chủ nghĩa nhân đạo đến cứu nhìn thấy được sự thật."
"Yên tâm, phương diện này tôi rất có kinh nghiệm ——" Hắn chớp chớp mắt: "Tôi có mấy hành tinh có thể lựa chọn."
Qua Tu ném một ổ cứng lưu trữ lên bàn: "Đây là hồ sơ ghi chép tất cả vị trí của các tàu vận chuyển trên tàu Lebert ban đầu, lúc trước có 3118 người bị bắt cóc trên tàu Lebert đã lái những con tàu này quay trở lại hành tinh cũ của mình, hơn nữa còn giữ lại tàu...... Những hành tinh đó dễ bị ảnh hưởng và kích động nhất."
Hắn nhếch môi, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự phấn khích và háo hức khiến lòng người sợ run:
"Chờ sau khi bản thân liên minh trở nên hỗn loạn, chuyện tiếp theo liền dễ làm."
Trong nửa giờ tiếp theo, Qua Tu tiếp tục chỉ vào một số vị trí nguy hiểm trên bản đồ có khả năng ảnh hưởng đến cục diện trận chiến, ngẫu nhiên liệt kê ra một số chiến thuật có thể sử dụng trong trận chiến này, tất cả mọi người ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào thiếu niên gầy trơ cả xương trước mặt, nhìn hắn dùng tư thái nhẹ nhàng viết một đống chiến thuật nham hiểm không tài nào diễn tả nổi kia, gì mà phục kích chính diện, giương đông kích tây, sử dụng tinh hạm liên minh cướp được đục nước béo cò, dùng hoả lực phân tán gây hoang mang cho tàu trinh sát, sau đó phái ra nhiều hạm đội đi tiêu diệt, lợi dụng địa hình dụ địch rồi đánh trả......
Cuối cùng, Qua Tu bưng tách trà trên bàn lên làm ẩm môi, khiêm tốn nói:
"Mấy thứ vừa rồi chỉ là tùy tiện nghĩ ra thôi, mọi người tùy tiện nghe một chút là được rồi, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến."
Mọi người: "......"
Qua Tu vẫn trưng ra gương mặt tươi cười đáng yêu và thiện lương như cũ, nhưng giờ phút này, ở trong mắt mọi người, nó lại mang theo cảm giác nguy hiểm và đáng sợ một cách kỳ lạ khó có thể giải thích.
Hall cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không nhịn được rùng mình một cái, không khỏi cực kỳ khâm phục trước tầm nhìn xa trông rộng của chỉ huy nhà mình ——
Loại quái vật nhỏ này xác thực nên ở bên trận doanh của mình là tốt nhất......
Nếu như là kẻ địch, quả thật sẽ vô cùng đáng sợ!!
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người: Hi vọng hắn có thể vĩnh viễn đứng về phía chúng ta
Lule: Ta có một ý tưởng lớn mật
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro