Chương 14
Edit + Beta: T
Ở những nơi tầm mắt có thể thấy được toàn là rác thải không bờ bến, không khí ô nhiễm nồng nặc mùi hôi thối như vũ khí sinh hoá.
Cửa khoang mở ra.
Đám thuyền viên hai chân mềm nhũn như sợi bún, xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra khỏi cửa tàu cháy rụi không còn nguyên vẹn, sau đó bắt đầu điên cuồng nôn mửa, nôn đến nỗi dạ dày co rút, hoa mắt chóng mặt.
Cũng không phải bởi vì mùi hôi thối trong không khí.
Mà là vì kỹ thuật lái tàu chết người của hạm trưởng bọn họ.
Là người bị tra tấn tàn nhẫn nhất nên Tiểu Nhất cũng là người nôn nhiều nhất, gần như tim gan phèo phổi cũng muốn nôn ra luôn.
Với tư cách là đầu sỏ gây tội, Qua Tu lại dường như chả thấy áy náy một xíu nào, hắn ngồi tại chỗ duỗi thẳng tay chân cứng đờ của mình, xương cốt dưới cơ bắp phát ra tiếng ma sát rất nhỏ, giống như động vật họ mèo thoả mãn nheo hai mắt lại.
Trên bầu trời xa xôi, có thể nhìn thấy chiến hạm liên minh lẻ loi kia đang giảm tốc độ tiếp cận bề mặt của hành tinh, hình như cũng chuẩn bị hạ cánh.
Qua Tu hô: "Thu thập đồ đạc, rút lui."
Đám thuyền viên cũng biết nặng biết nhẹ, vội vã lững thững bước chân quay trở lại khoang tàu bằng tốc độ nhanh nhất, mang theo vật tư sinh tồn, công cụ và vũ khí của họ sau đó theo sát phía sau Qua Tu, nhanh chóng rời tàu.
Bọn họ loạng choạng chạy về phía đống rác nhấp nhô ở phía xa, sau khi đi được một đoạn nhất định, Qua Tu lại đột nhiên dừng bước, lắc mình trốn sau đống kim loại đổ nát xiên ra từ trong núi rác, rồi ra hiệu cho những người khác làm theo, đám thuyền viên tuy rằng chẳng hiểu cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ẩn nấp theo Qua Tu, xuyên qua mấy khe hở trong đống đổ nát nhìn về phía bọn họ vừa mới rời đi.
Cách đó không xa là một chiến hạm đã bị cháy rụi tàn tạ, khói đen cuồn cuộn không ngừng bốc lên trên, phần trước kẹt trong đống rác mềm, phần giữa rách nát lộ ra khung xương sắt thép, nhìn qua vô cùng thê thảm, cửa khoang mở toang, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong trống rỗng.
Trên một con dốc thoai thoải bằng phẳng ở phía sau, chiến hạm liên minh kia đang chậm rãi đáp xuống, một nhóm người mặc đồng phục quân đội liên minh được huấn luyện bài bản từ bên trong cửa khoang mở toang nối đuôi nhau đi ra, mang theo súng đạn đã lên nòng đến gần chiến hạm trước đó của bọn họ, sau khi xác nhận bên trong không có quân địch mai phục, đội quân tiên phong mới cẩn thận tiến vào bên trong cửa khoang đang mở.
Hai mắt Qua Tu cong lên, bên môi tràn ra ý cười thiện lương và thuần khiết, yên lặng làm một cái khẩu hình ——
Bùm.
Giống như có một công tắc nào đó bị chạm vào, phần thân còn sót lại của chiến hạm bỗng nhiên nổ tung, âm thanh chói tai gần như truyền khắp toàn bộ tinh cầu, ánh lửa sáng ngời phóng thẳng lên trời, sóng xung kích nóng rực gần như hất tung quân đội liên minh xung quanh xuống đất, từ khoảng cách này chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ của quân đội liên minh, và những bóng người nhỏ bé mặc quân phục màu xanh đậm đứng xa xa bên ngoài nhanh chóng sơ tán rút lui.
Rõ ràng chỉ bằng nhiên liệu thì không thể nào gây ra một vụ nổ lớn như vậy.
Tiểu Nhất trợn mắt há mồm quay đầu nhìn về phía Qua Tu, cứng họng gần như không thể thốt ra một âm tiết nào.
Qua Tu vui vẻ thở dài, ném kíp nổ đã không còn tác dụng trong túi sang một bên, sau đó quay đầu nhìn đám thuyền viên ở phía sau:
"Đi thôi đi thôi."
Trên mặt hắn mang theo nụ cười bất cần đời, ánh mắt hờ hững phản chiếu ngọn lửa đang bùng cháy, tựa như không hề hay biết bản thân vừa mới thổi bay hy vọng rời đi duy nhất của bọn họ, nhàn nhạt nói:
"Đi thôi, đứng đây để chờ bị bắt hả?"
Đám thuyền viên lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục rút lui đến nơi xa cùng với Qua Tu.
Đoàn người giống như những con kiến nhỏ chui vào trong những núi rác vô tận đầy màu sắc, trong nháy mắt không còn nhìn thấy tăm hơi.
Tên hạm trưởng mặc quân phục liên minh giơ tay lên bịt mũi, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm vào chiếc chiến hạm đã bị nổ thành tro gần như không còn sót lại một mảnh kim loại hoàn chỉnh nào trước mặt, nhíu mày thật chặt.
Một tên phó quan cả người dính đầy tro bụi và thuốc súng, hiển nhiên là mới thoát khỏi vụ nổ trong gang tấc, nghiêng ngả lảo đảo chạy trở lại báo cáo :
"Báo, báo cáo! Đội quân tiên phong, đội quân tiên phong không còn ai sống sót!"
Sắc mặt tên hạm trưởng càng tệ hơn lúc nãy, nặng nề đến nỗi có thể vắt ra nước, gã không ngờ rằng, cư nhiên lại có người dám liều mạng chất một đống bom chết người lên chiến hạm mà mình đang ngồi như thế, do chiến hạm hạng nhẹ có tính cơ động cao nên lá chắn bảo vệ bên ngoài được thiết kế khá mỏng, ngoại trừ tấn công liều chết ra thì không một ai dám mạo hiểm lớn như thế, cho nên nhất thời không có ai chú ý, trực tiếp bị trúng chiêu.
Gã chăm chú nhìn vào xác chiến hạm vẫn đang hừng hực bốc cháy ở trước mặt, lạnh lùng hỏi:
"Hộp đen và thiết bị định vị trên tàu có cứu được không?"
Phó quan đau đớn lắc đầu:
"Tất cả đều bị nổ tung."
Tên hạm trưởng thật ra cũng không ngạc nhiên lắm trước kết quả này, dẫu sao thì lớp vỏ bên ngoài của chiến hạm cũng đã hóa thành tro dưới sức công phá khổng lồ đó, khả năng các thiết bị thông minh tinh vi và cao cấp còn bảo tồn được quả thực rất mong manh.
Gã lại nhớ đến cuộc rượt đuổi gay cấn vừa rồi, gia nhập quân đội liên minh nhiều năm như vậy, gã chưa bao giờ thấy phương thức tác chiến nào xảo quyệt và điên đến không muốn sống như thế, hơn nữa hạm trưởng của những con tàu gặp nạn khác đều là người có kinh nghiệm mà cũng bị xoay cho vòng vòng rồi thua, dù bây giờ có nhớ lại, gã vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhiều năm phục vụ trong quân đội đã cho tên hạm trưởng một loại linh cảm, con tàu lần này mà gã đuổi theo rất có thể liên quan mật thiết đến tình hình căng thẳng cực độ gần đây của liên minh, khát vọng lập được chiến công cháy rực trong mắt gã, song độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này cũng nhắc gã thận trọng gấp đôi:
"Ngươi mang theo một nửa quân số, trang bị súng năng lượng, chia thành từng tiểu đội tìm kiếm, một khi nhìn thấy bọn chúng liền trực tiếp nổ súng, mặc kệ sống chết."
"Rõ!"
Tên phó quan cả người dính đầy tro bụi nhận lệnh rời đi.
Tên hạm trưởng quay đầu lại nói với một thuộc hạ khác đang đứng đợi lệnh ở phía sau: "Một nửa quân số còn lại sẽ ở trên tàu canh giữ với ta."
Người nọ sửng sốt.
Tên hạm trưởng hơi nheo hai mắt lại, giải thích: "Tàu của bọn chúng giờ đã bị nổ tung, bây giờ tàu của chúng ta chính là cách duy nhất rời khỏi hành tinh này, nếu bọn chúng muốn chạy trốn, nhất định sẽ đến cướp tàu của chúng ta."
"Trưởng quan thật sáng suốt!"
Tên cấp dưới trẻ tuổi chợt hiểu ra, trên khuôn mặt non nớt đầy sự sùng bái.
Bầu không khí của hành tinh rác vẫn đục ngầu đến không tả nổi, cách đó không xa là ngôi sao chết treo ở phía chân trời, giống như một xác chết đã phân huỷ, khiến cho hành tinh này trở thành một vùng đất xám xịt hôi thối bất kể là ngày hay đêm, rác rưởi kéo dài vô tận ở dưới chân phát ra tiếng dính nhớp kẽo kẹt, đủ loại màu sắc trộn lẫn vào nhau, tỏa ra một mùi hôi thối, ghê tởm, khó chịu.
Đoàn người chân cao chân thấp đi giữa những đống rác.
Nơi này dù sao cũng là hành tinh mẹ của bọn họ.
Những ngọn núi đơn điệu lặp đi lặp lại một cách bất quy tắc ở trong mắt bọn họ lại đặc biệt vô cùng quen thuộc, rác rưởi mục nát dưới chân cũng không làm chậm bước chân của họ, bọn họ rất nhanh đã bỏ xa đám quân lính liên minh, không để lại bất kỳ manh mối tìm kiếm nào.
Qua Tu vừa đi, vừa nhặt đồ từ trong những đống rác mà hắn đi ngang qua, ngẫu nhiên tìm được một ít đồng và sắt vụn có hình thù kỳ lạ, liền ném chúng vào trong ngực Tiểu Nhất.
Mắt thấy bọn họ sắp tới gần khu dân cư ở trên hành tinh rác, cảnh tượng ven đường càng lúc càng trở nên quen thuộc, sắc mặt mọi người cũng không còn bình tĩnh được như trước.
Tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy người quen nào, nhưng chỉ cần chăm chú nhìn vào tinh cầu bẩn thỉu mà họ đã sống mấy chục năm cũng khiến cho tâm tình của mọi người trở nên phức tạp: Hoài niệm, vui sướng, bi thương, thống khổ...... Tất cả đều quyện thành một cảm xúc chán nản khó tả, tích tụ thật sâu trong đôi mắt của mỗi người rồi lan rộng ra toàn đội ngũ.
Tiểu Nhất nện bước nhanh hơn, đi song song với Qua Tu, mở miệng hỏi:
"Tiểu Thất, kế tiếp chúng ta phải làm gì?"
Qua Tu không trả lời, bởi vì hắn đang bận vùi đầu đào bới đống rác bên cạnh để tìm thứ gì đó, dường như hắn không hề bận tâm đến mùi hôi thối bốc ra từ trong đó, tay không móc nửa con chíp đã bị thiêu huỷ ở sâu trong đống rác lên, dùng vạt áo lau khô, rồi cẩn thận dựa vào ánh sáng u ám trong không khí quan sát đánh giá.
Một thuyền viên kiến nghị nói: "Bây giờ quân đội liên minh đang truy đuổi chúng ta nên sẽ bắt đầu tìm kiếm chúng ta trên hành tinh này sớm thôi, suy cho cùng chúng ta người đơn sức mỏng rất khó để chống lại bọn chúng, không bằng nhân lúc chúng chưa tìm được chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
"Đúng thế, đúng thế." Một người khác gật đầu tán thành, quay sang nhìn Qua Tu, hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Đi thông báo cho mọi người trong khu tập hợp ở quảng trường hay là đi đến từng nhà một?"
Qua Tu ném con chíp hỏng trong tay qua cho Tiểu Nhất đang chịu thương chịu khó ôm một đống đồ rách nát trong tay, lưng thì cõng theo quân nhu, nhướng mày nhìn sang.
Biểu tình của hắn vẫn thờ ơ như cũ, nhưng ánh mắt lại ngoài ý muốn toát lên một cảm giác sắc bén cực kỳ, khiến cho người khác không khỏi chấn động toàn thân.
Qua Tu nhún vai, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Mọi người có biết tuyển chọn theo Luật Liên minh chủ nghĩa nhân đạo bắt đầu từ khi nào không?"
Mọi người đều bị câu hỏi bất thình lình của hắn làm khó.
Vị thuyền viên vừa rồi đưa ra ý kiến sau khi trầm ngâm một lúc lâu, do dự trả lời: "Cái này...... Bọn tôi cũng không biết thời gian chính xác, nhưng dù sao kể từ khi bọn tôi có ký ức thì tuyển chọn đã xuất hiện rồi......"
"Vậy thì đúng rồi."
Qua Tu xoay người, ánh mắt vu vơ nhìn sang đống rác bên cạnh, chậm rãi nói:
"Mọi người sẽ vì lời nói của một người bên ngoài mà trực tiếp lật đổ những quan niệm đã ăn sâu vào trong ký ức của chính mình hay sao?"
Mọi người nhất thời đều bị nghẹn họng.
Bọn họ nhìn nhau và đều thấy sự không chắc chắn ở trong mắt của đối phương.
Ở trên hành tinh rác, không ai có điều kiện tiếp thu bất kỳ hình thức giáo dục nào, dù cho có người có thể miễn cưỡng nhận biết được một vài con chữ thì cũng là vì mưu sinh mà mò mẫm học theo những nhãn hiệu mờ nhạt ở trên rác mà thôi, thêm nữa bởi vì môi trường cực kỳ khắc nghiệt và liên minh thỉnh thoảng hay tới đây tuyển chọn sức lao động nên cũng dẫn tới cư dân ở đây có tuổi thọ trung bình rất thấp, tầm nhìn hạn hẹp và cố chấp.
Mọi người đều đặt tay lên ngực và tự hỏi, nếu không phải bọn họ thật sự đã từng tự mình trải qua tình huống nguy hiểm suýt chút nữa trở thành nô lệ, cùng với mấy tháng nghiên cứu học tập ở trên chủ hạm và tiếp xúc với nhiều người có tầm hiểu biết rộng lớn hơn, thì bọn họ cũng sẽ không thể nào dễ dàng phủ nhận kinh nghiệm và quan điểm suốt 10 thậm chí là 20 năm qua của mình chỉ bởi vì lời nói của người khác.
Hơn nữa...... Đây cũng là lý do để tất cả cư dân sống trên hành tinh rác tiếp tục gian nan sinh tồn, là niềm hy vọng mong manh và duy nhất của bọn họ trong hoàn cảnh cùng cực ấy.
Tất cả thuyền viên đều lâm vào trầm mặc, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra trở ngại lớn nhất trong hành trình lần này của mình.
Không phải là chiến hạm liên minh đang đuổi sát phía sau, không phải là quân địch đang truy lùng ráo riết, thậm chí cũng không phải là chiến hạm trở về sớm đã bị nổ thành tro mà là những tín niệm giả tạo đan xen chằng chịt lẫn nhau, thậm chí kiên cố không gì phá vỡ nỗi —— lý do mà tại sao tất cả cư dân sống trên hành tinh rác nỗ lực giãy giụa cầu sinh như thế, chính là bởi vì, một ngày kia, bọn họ có thể thoát khỏi hoàn cảnh ác liệt trước mắt này, có thể thông qua hai tay và sức lao động của chính mình có được một cuộc sống đàng hoàng đường đường chính chính.
—— Và bọn họ không cho phép bất luận kẻ nào lấy đi hy vọng đó khỏi cuộc sống của họ.
Tiểu Nhất nhìn Qua Tu cầu cứu, gần như vô vọng mà mở miệng hỏi:
"Chúng ta...... Chúng ta thật sự có thể thuyết phục mọi người rằng tất cả những thứ đó đều là lừa đảo sao?"
Qua Tu móc ra một nửa mảnh vỡ máy móc khác từ đống rác bên cạnh, vô cùng vui vẻ mà một lần nữa ném nó vào trong ngực Tiểu Nhất, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ trả lời:
"Đương nhiên là có thể."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Qua Tu cười tủm tỉm quay đầu nhìn về phía mọi người: "Những người sống sót trong hoàn cảnh nguy hiểm và ác liệt như vậy thật ra cũng không phải bọn họ không có khả năng phát hiện ra điều bất thường, bọn họ chỉ là lựa chọn không nhìn, không nghe, không tin mà thôi, bọn họ mặc kệ bản thân sa vào trong những hy vọng hão huyền và giả dối đó, vì một ảo giác hư vô mờ mịt mà bỏ qua thực tế."
Nụ cười của hắn rất đẹp thậm chí còn có hơi tàn nhẫn: "Chỉ có phá vỡ ảo tưởng không thực tế ấy của bọn họ mới là cách duy nhất giải quyết vấn đề."
Tiểu Nhất theo bản năng nín thở, nhẹ giọng hỏi: "Vậy...... Chúng ta phải làm như thế nào?"
Qua Tu nhẹ nhàng nhảy qua khoảng trống giữa mấy đống rác, bình tĩnh trả lời:
"Chia thành các tiểu đội, đi tìm bạn bè hoặc người thân quen của các người, đặc biệt là các gia đình của những người dân đã từng trốn thoát khỏi tàu Lebert, sau đó nói với bọn họ ——"
Qua Tu quay đầu, khóe miệng nhếch lên:
"Đợt tuyển chọn tiếp theo, sắp bắt đầu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro