Chương 15

Edit + Beta: T

Khi vị trí chiến hạm do Qua Tu điều khiển đột nhiên biến mất khỏi bản đồ tinh hệ, Lule đang tiến hành một cuộc họp thảo luận chiến thuật như thường lệ.

Ánh mắt y trong lúc vô tình lướt qua quang não cá nhân của mình, nhưng võng mạc lại bị cảnh báo màu đỏ tươi ở trên đó thiêu cháy, gần như lập tức thu hút toàn bộ lực chú ý của Lule khiến y thất thần vài giây.

Giờ phút này, Richard vừa mới kết thúc báo cáo thường kỳ của mình, đang đứng bên cạnh bàn chờ đợi chỉ thị của Lule.

Lule phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bình tĩnh như thường mà gật đầu, ý bảo gã đã làm rất tốt —— sự thất thần của y chỉ thoáng qua vài giây, ngoại trừ Hall đang đứng ở phía sau thì gần như không có ai nhận ra được điều đó.

Hội nghị kết thúc, các sĩ quan lần lượt giải tán.

Hall nhìn chăm chú vào bóng lưng thẳng tắp của Lule, trong mắt thoáng hiện một tia bất an.

Lule · Seaville —— tên của y cũng đủ khiến cho quân địch ở trên chiến trường khiếp sợ, không một ai trong liên minh dám thách thức uy quyền của y, y là đối tượng mà các gia tộc lớn trong Quốc hội liên minh tranh nhau muốn mượn sức, gần như là thế lực hot nhất trong suốt 100 năm qua, nhưng vào thời khắc đỉnh cao ấy y lại đột nhiên phản bội, từ chiến thần nguyên soái được người người ca tụng trong nháy mắt trở thành tội phạm chạy trốn bị toàn liên minh truy nã.

Không ai biết tại sao.

Ngay cả Hall cũng không dám đưa ra bất cứ khẳng định nào.

Anh đã ở bên cạnh Lule từ trước khi y được phong làm Chiến thần, cũng là thuộc hạ trung thành đầu tiên đi theo Lule sau khi y trốn khỏi liên minh, ngay cả khi như vậy, anh cũng chưa bao giờ dám nói rằng mình hiểu người đàn ông tâm tư khó lường trước mặt này đến mức nào.

Trong ấn tượng của Hall từ trước tới nay, Lule dường như luôn mang dáng vẻ dù buồn hay vui cũng không bao giờ thể hiện ra mặt, như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của y, đối với bất kỳ biến số nào y cũng đều bình tĩnh thong dong, cho dù tình huống trên chiến trường có nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần có Lule ở đó thì dường như tất cả tình huống đều có thể xoay chuyển, bản thân sự tồn tại của y đã là một liều thuốc an thần.

Suốt một quãng thời gian dài như vậy cho tới nay, giờ Hall mới lần đầu tiên nhìn thấy Lule biến sắc.

Điều này khiến Hall có một loại dự cảm không ổn.

Lule cũng không có quay đầu lại, chỉ bình tĩnh mở miệng hỏi: "Hiện tại chủ hạm còn bao nhiêu chiến hạm có thể điều động?"

Hall: "Trừ chiến hạm chiến đấu và chiến hạm trinh sát phụ trách bảo vệ chủ hạm và trinh sát tình hình địch thì còn bốn chiến hạm hạng trung và 13 chiến hạm hạng nhẹ."

"Tốt."

Lule quay đầu lại, đôi mắt màu xanh bạc giống như bầu trời băng giá mờ ảo ở trên đỉnh núi tuyết, ánh mắt thâm trầm như biển sâu, tim Hall không khỏi thắt lại, anh ta nín thở chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của đối phương:

"Ngươi mang theo tất cả hạm đội có thể điều động, toàn lực tìm kiếm dọc theo tuyến đường định vị này."

Hall cúi đầu nhìn tuyến đường định vị hiển thị trên quang não của mình, không khỏi hơi giật mình một chút —— đây chẳng phải là, tuyến đường của Qua Tu sao?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tuy anh không có nhiều tình cảm đối với thằng nhóc chết tiệt này lắm, nhưng vẫn đánh giá cao trình độ và năng lực của Qua Tu, hơn nữa có thêm mệnh lệnh của Lule, Hall không dám chậm trễ, chào một cái theo nghi thức quân đội rồi sau đó vội vàng rời khỏi phòng họp, trước khi cửa khoang kim loại ở sau lưng đóng lại, trong đầu Hall tự nhiên hiện lên một câu hỏi mơ hồ ——

Vì sao Qua Tu xảy ra chuyện, hạm trưởng lại lo lắng như thế......?

Không đợi anh ta kịp suy nghĩ cẩn thận thì cửa khoang phía sau đã đóng lại.

Một lần nữa, bên trong phòng họp chỉ còn lại một mình Lule.

Y mặt không đổi sắc xoay người lại, rũ mắt nhìn về phía bản đồ tinh hệ ảo đang phóng to ở trên bàn, ánh mắt gắt gao dán chặt vào tuyến đường vũ trụ đột nhiên bị đứt gãy kia, ánh mắt thâm trầm.

Lule cũng tự hỏi câu hỏi đó ở trong lòng.

Vì sao khoảnh khắc biết được tin tức ấy, y lại lo lắng đến như thế?

Lule thò tay vào trong túi áo, đầu ngón tay đụng phải một quả cầu cứng cứng được gói bằng giấy, y hơi sửng sốt lấy nó ra.

Là một viên kẹo.

Vị cam.

Lule rũ mắt, ánh mắt vừa tĩnh lặng vừa thâm trầm.

—— Từ khi nào mà y bắt đầu có thói quen mang theo một ít kẹo ở trong túi vậy?

Trên hành tinh rác.

Qua Tu linh hoạt bóc lớp giấy gói kẹo.

Mùi thơm ngọt ngào nồng đậm của viên kẹo kém chất lượng ngay lập tức chiếm lấy khoang miệng, mũi và các giác quan của hắn, gần như xua bớt đi mùi hôi thối quanh quẩn bên người.

Qua Tu sờ số kẹo còn dư lại trong túi.

Chỉ còn lại có năm viên.

Hắn dùng đầu lưỡi liếm láp viên kẹo ngọt ngào ở trong miệng một cách vừa cẩn thận vừa nâng niu, đồng thời giương mắt quan sát một vòng hoàn cảnh xung quanh.

Bầu trời vẫn trước sau như một u ám và xám xịt, những núi rác chồng chất như có thể kéo dài đến tận cuối chân trời.

Qua Tu thu hồi tầm mắt, nhợt nhạt thở dài.

Ở nơi như thế này mà muốn tìm được đường đi quả thực là một chuyện viển vông.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy địa hình ở đây đã dần bằng phẳng hơn, trên mặt đất cũng có dấu vết sinh hoạt, những thuyền viên khác đã bị hắn phái ra ngoài, trong thế giới rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người là hắn và Tiểu Nhất một trước một sau đi tiếp.

Trong lúc di chuyển về phía trước, Qua Tu tuy rằng vẫn luôn lục lọi rác rưởi ở ven đường nhưng động tác đã trở nên lười biếng hơn, thậm chí có thể xem là đã mất đi hứng thú.

Ánh mắt hắn lơ đãng, vừa đi vừa tùy tiện đá mấy cái lon rỗng ở dưới mặt đất, suy nghĩ không biết đã trôi về đâu.

Lon sắt trống rỗng bị Qua Tu đá trên mặt đất phát ra tiếng leng keng leng keng, sau đó lăn vào trong đống rác bên cạnh.

Tiểu Nhất do dự theo sát phía sau, cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Qua Tu, tựa như muốn nói một điều gì đó, nhưng cứ vào thời khắc quan trọng lại nuốt lời muốn nói trở về.

Qua Tu không có quay đầu lại song cứ như hắn có mắt ở sau gáy:

"Chuyện gì?"

Tiểu Nhất bị hắn đột ngột mở miệng làm cho hoảng sợ, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm mà mở miệng nói:

"Ờm, Tiểu Thất, chúng ta...... có thể quay trở lại túp lều trước đây nhìn xem thử chút được không? Sẽ không lâu lắm đâu, tớ hứa đấy! Chúng ta sẽ quay lại đây ngay!"

Nơi mà hắn bắt đầu tỉnh dậy sao?

Qua Tu phấn chấn tinh thần, sự mất hứng thú vừa rồi trong nháy mắt bị xoá sạch.

Hắn xoay người, vui sướng gật đầu, cười lộ ra hai cái răng nanh:

"Được chứ, được chứ."

Khuôn mặt Tiểu Nhất lập tức sáng lên.

Song giây tiếp theo, Qua Tu lại cố tình kéo dài ngữ điệu, một lần nữa lên tiếng: "Nhưng mà......"

Gương mặt Tiểu Nhất nhất thời cứng đờ, lo lắng đề phòng nhìn hắn.

Qua Tu vô cùng thích thú ngắm nhìn sắc mặt thay đổi cực nhanh của Tiểu Nhất, không hề cảm thấy áy náy trước sở thích xấu xa của mình một xíu nào, qua thật lâu sau, hắn mới chịu đại phát từ bi, bổ sung hoàn chỉnh câu nói vừa nãy:

"...... Cậu phải nói cho tôi biết tại sao."

Trong lòng Tiểu Nhất nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu trở nên ngượng ngùng, cậu ta né tránh ánh mắt của Qua Tu, hai tai đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Tới đó, tới đó cậu sẽ biết."

"Ok!"

Qua Tu bị sự ấp a ấp úng của cậu ta làm cho bừng bừng hứng thú, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ hưng phấn tột độ, gấp không chờ nổi nói:

"Đi đi đi! Tốc độ nhanh lên!"

Trên hành tinh rác, nơi mà con người có thể sinh sống cũng không nhiều, hầu như đều tập trung trong cùng một khu vực, nơi này bị rác thải che phủ tương đối mỏng, có nơi còn có thể nhìn thấy lác đác vài khu đất trống, thậm chí có thể đào ra mạch nước ngầm với mức độ ô nhiễm thấp, khiến cho toàn bộ dân cư thưa thớt ở trên hành tinh đều tập trung tại nơi duy nhất có thể sinh sống được này, miễn cưỡng gian nan sống sót.

Mà căn lều rách nát nơi bọn họ đã từng sinh sống thì nằm ở rìa khu vực tập kết, đi bộ mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng dưới sự không ngừng đẩy nhanh tốc độ và liều mạng thúc giục của Qua Tu, nó đã được rút ngắn xuống còn mười phút.

Tiểu Nhất còn chưa kịp lấy hơi, trong nháy mắt nhìn thấy túp lều, liền nghiêng ngả lảo đảo đi thẳng tới bãi đất trống nhỏ cách cái lều không xa, ngồi xổm xuống đất không biết đang tìm cái gì.

Qua Tu đứng trước cái lều rách nát, gửi vị trí của mình tới quang não của các thuyền viên đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, sau đó ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh cái nơi xa lạ mà quen thuộc này.

Nơi này so với lúc hắn vừa mới tỉnh lại gần như không có khác biệt gì lớn, bầu không khí vẩn đục nồng nặc mùi hôi thối, tầng tầng đống rác chồng chất xếp thành đồi núi cao, dấu vết sinh hoạt vốn đã vô cùng ít ỏi trên cơ bản nay đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nửa căn lều rách nát màu nâu xám.

Hắn xoay người chui vào.

Rất hiển nhiên, tất cả đồ đạc hữu ích trong lều sớm đã bị cướp sạch sau khi bọn họ rời đi, ngay cả cái thảm Qua Tu từng nằm cũng biến mất không thấy, chỉ còn dư lại một nửa túp lều lụp xụp không còn giá trị sử dụng vẫn đứng sừng sững trên mặt đất.

Dưới sự càn quét sạch sẽ như vậy, căn bản chẳng còn sót lại đồ vật nào cả.

Qua Tu thu hồi tầm mắt, mất hứng ngáp một cái, sự phấn khích khi quay trở lại điểm xuất phát đến cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh.

Hắn tìm một chỗ khá sạch sẽ trong lều khoanh chân ngồi xuống, tìm công cụ của mình trong túi đồ mà Tiểu Nhất mang theo, bắt đầu leng keng mày mò những mảnh vụn mà hắn nhặt được ở trên đường.

Hình chiếu ảo do quang não chiếu ra lơ lửng giữa không trung, ánh sáng xanh lấp lánh chiếu sáng khuôn mặt của Qua Tu.

Hắn mải mê đến mức gần như không để ý tới Tiểu Nhất cách đó không xa phát ra một tiếng kinh ngạc rất khẽ, sau đó ôm một cái hộp sắt dính đầy bùn đất chạy về phía túp lều.

Tiểu Nhất lảo đảo vấp ngã rơi vào trong túp lều rách nát khiến cho Qua Tu giật mình.

Hắn nhanh chóng gom các linh kiện kim loại trước mắt vào trong vòng tay của mình, vừa vặn thoát khỏi đòn tấn công bất ngờ của Tiểu Nhất.

Tiểu Nhất không hề để ý tới động tác nhỏ đó của Qua Tu, hai mắt cậu ta sáng ngời, vô cùng cẩn thận nhấc nắp kim loại cuộn tròn quanh mép hộp lên, một miếng kim loại nho nhỏ rớt ra kêu leng keng: "Thật tốt quá! Tớ tìm được rồi! Nó vẫn còn ở đây!"

Qua Tu chớp mắt, ngó qua xem.

Tiểu Nhất cẩn thận dùng ống tay áo lau sạch bụi bẩn bên ngoài khối kim loại, sau đó có chút ngượng ngùng đưa nó cho Qua Tu:

"Cái này...... Tặng cho cậu."

Qua Tu sửng sốt, hơi thấy ngạc nhiên mà nhận lấy: "Cho tôi?"

Tiểu Nhất gật gật đầu, trên má nổi lên một tầng hồng nhạt xấu hổ, ấp a ấp úng nói: "Tớ, tớ vẫn luôn muốn nói với cậu một câu, tớ xin lỗi, lúc trước ở trên sân tuyển chọn tớ không nên nghĩ sai về cậu, như vậy quả thực không xứng làm bạn bè xíu nào. Thế nhưng, sau đó, sau đó vẫn luôn không có cơ hội để xin lỗi cậu một cách nghiêm túc...... và còn cảm ơn cậu nữa."

Qua Tu nhìn miếng kim loại được đưa cho mình.

Đó là một tấm thẻ hình tròn có màu đỏ đen, dưới ánh đèn ánh lên một tia sáng bạc yếu ớt, chữ trên đó đã bị biến dạng và mờ đi, hình như cũng không phải là chữ viết thông dụng của liên minh.

Tiểu Nhất chú ý tới ánh mắt dò xét của Qua Tu, vội vàng có chút không mạch lạc giải thích: "Tất cả những thứ sau khi lên tàu, ví dụ như quần áo, thức ăn,... đều là của người khác cho tớ, chỉ có cái này là tớ lúc trước nhặt được khi đi lượm rác, tớ cảm thấy nó có thể mang lại may mắn cho mình nên vẫn luôn lén lút giấu đi, không nói cho ai biết, chỉ có cái này thật sự là của tớ nên......"

Qua Tu dùng đầu ngón tay chạm vào bề mặt sáng bóng của nó, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhất:

"Cảm ơn."

Tròng mắt của hắn đen láy, trong suốt gần như có thể phản chiếu rõ bóng người, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc cực kỳ hiếm thấy.

Dưới ánh mắt như vậy, mặt Tiểu Nhất đỏ au, cậu ta xoắn xít ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu, thẹn thùng quay người nhìn về phía cửa lều bẩn thỉu:

"Không, không cần cảm ơn......"

Qua Tu lại lần nữa cúi đầu, nhìn dòng chữ ở trên tấm kim loại, đột nhiên sửng sốt, hắn dường như nghĩ tới cái gì đó, dùng quang não chiếu lên nó rồi đơn giản rà quét qua một lượt.

Một phút sau, quá trình phân tích của quang não kết thúc.

Qua Tu nhìn lướt qua nội dung bên trên, ánh mắt dần sáng.

Hắn đã có nguồn cảm hứng mới để hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Lúc này, đám thuyền viên đã lục tục hoàn thành nhiệm vụ, dựa theo phân phó của Qua Tu, sau khi lan truyền tin đồn "Đợt tuyển chọn tiếp theo sắp bắt đầu và sẽ tiến hành đánh giá tư chất từng nhà", bọn họ thông qua định vị trên quang não tập trung ở bên ngoài lều, sắc mặt ai nấy đều u ám, nhìn qua như có tâm sự nặng nề.

Qua Tu eo như mèo từ trong lều chui ra, nhìn chăm chú đám thuyền viên đang sa sút tinh thần ở trước mặt, bình tĩnh hỏi:

"Xong rồi sao?"

Mọi người trầm trọng gật đầu, bắt đầu lần lượt tiến lên báo cáo với Qua Tu thu hoạch của bọn họ trong chuyến đi lần này.

Lần này, bọn họ đến từng nhà một để thăm hỏi, điều này khiến cho bọn họ phát hiện ra một chuyện càng nghĩ càng đáng sợ —— những cư dân ở đây cơ bản không hề nghi ngờ tính chân thực của buổi tuyển chọn.

Cho nên bọn họ mới hỏi thêm vài câu, phát hiện trong vòng mấy tháng ngắn ngủn kể từ khi bọn họ rời đi, liên minh đã tổ chức thêm hai đợt tuyển chọn nữa. Cuộc tuyển chọn từng được tổ chức bảy năm một lần để các hành tinh có tài nguyên dân số bị cướp đi có thêm thời gian bổ sung dân số một cách bền vững, nhưng giờ đây...... Liên minh dường như đã hoàn toàn không thèm quan tâm đến sự phát triển trong tương lai của những hành tinh này nữa, gần như muốn đào rỗng sạch sẽ chúng nó!

Và...... Càng đáng sợ hơn nữa chính là, những người đã từng thoát khỏi tàu Lebert trở về nhà đều biến mất.

Sau khi cẩn thận dò hỏi bọn họ mới biết được, những người đó trốn về chưa được mấy ngày thì liên minh đã phái quân đội tới đây bắt tất cả bọn họ với tội danh bỏ trốn, mục đích chính là để ngăn họ tiết lộ tin tức, ảnh hưởng đến việc tiếp tục khai thác của liên minh.

Tiểu Nhất càng nghe càng kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Qua Tu.

Thiếu niên đứng bên cạnh còn lùn hơn cậu ta rất nhiều, bờ vai xương xẩu nhô ra khỏi lớp vải áo, thân hình mỏng như cánh ve, tựa như có thể dễ dàng bẻ gãy. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia không hề có lấy một tia kinh ngạc, bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta tim đập hốt hoảng.

Tiểu Nhất ngẩn người, đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của Qua Tu —— "Không phải bọn họ không có khả năng phát hiện ra điều bất thường, bọn họ chỉ là lựa chọn không nhìn, không nghe, không tin mà thôi."

Hoá ra là như thế.

Bây giờ cậu ta mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Qua Tu.

Liên minh không có khả năng ngồi yên cho bọn họ chạy trốn nên nhất định sẽ ra tay, điều đó chẳng khác nào phá huỷ đi mô hình hiện có.

—— Và tất nhiên việc đó sẽ gieo mầm mống nghi ngờ vào trong lòng những người dân, chỉ khi đó mới có thể lật đổ tín niệm đã ăn sâu bén rễ trong lòng mỗi người kia.

Sau khi tất cả thuyền viên báo cáo xong, một người trong số họ mở miệng dò hỏi:

"Hạm trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Qua Tu mím môi, tuỳ ý nhún vai: "Chờ thôi."

Câu trả lời bất ngờ của hắn khiến cho mọi người không khỏi sửng sốt —— Chờ? Chờ cái gì?

Trước khi bọn họ kịp phản ứng, Qua Tu đã một lần nữa cong eo mèo chui vào trong túp lều rách nát, để lại một đám thuyền viên sắc mặt mờ mịt đứng trên bãi đất trống ở bên ngoài lều.

Tiểu Nhất sớm đã quen với thái độ muốn gì làm nấy của Qua Tu, cậu ta thở dài, bất đắc dĩ nhún vai với mọi người, sau đó cũng xoay người chui vào trong lều theo hắn.

Qua Tu xếp bằng ngồi ở dưới đất, các linh kiện máy móc vụn vặt nằm rải rác ở một bên, giờ phút này hắn đang mở quang não lên, đầu ngón tay thon gầy linh hoạt nhảy múa trên màn hình quang não, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng xanh thẳm nhàn nhạt, ở trong túp lều rách nát tối tăm trông đặc biệt vô cùng bắt mắt.

Tiểu Nhất dường như đã hiểu ra được điều gì, đôi mắt ngay lập tức sáng lên:

"Tiểu Thất, cậu...... Có phải cậu có kế hoạch khác không!"

Qua Tu ngẩng đầu nhìn cậu ta, khóe môi mang theo một nụ cười nhu hòa, hắn giơ ngón tay đè lên môi dưới, làm động tác im lặng:

"Tôi chỉ nghĩ, thân là chủ nhà, chúng ta sao có thể đối xử tệ với khách của mình được?"

Tiểu Nhất tuy rằng không biết Qua Tu đang nói cái gì, nhưng vẫn không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Cậu ta đã quá quen thuộc với biểu cảm đầy bụng ý xấu này rồi.

—— Suốt một tuần cùng nhau đi ra ngoài hành động kia, mỗi lần đối phương lộ ra vẻ mặt này nhất định sẽ có người khổ sở.

Tiểu Nhất rụt bả vai, cư nhiên nhất thời không biết nên thương tiếc cho ai.

Bốn giờ sau.

Một tiểu đội nhỏ của quân liên minh tiến về phía khu dân cư, bọn chúng bước cao bước thấp dẫm lên rác thải ở dưới chân, sắc mặt ai nấy cũng đều tái nhợt, kể từ khi bọn chúng bước lên hành tinh này thì mùi hôi thối trong không khí liền bắt đầu tra tấn bọn chúng, rất nhiều người trong đó dường như đã nôn mửa tới mấy lần, chỉ có tên phó quan đi đầu nhìn qua là còn chút kiên cường.

Bởi vì mục tiêu lần này cực kỳ nguy hiểm nên bọn chúng mang theo vũ khí đều là vũ khí lượng tử có lực sát thương cao, cẩn thận tiến về phía khu tập kết.

Tên phó quan bước tới một trong những căn nhà trông cực kỳ đổ nát ở trong đó, dùng báng súng hung ác gõ mạnh lên cửa, nhưng còn chưa đợi gã kịp nện xuống thì cánh cửa kia đã mở ra.

Một người đàn ông gầy trơ cả xương đứng bên trong khung cửa tối om, nhìn chăm chú bọn chúng với ánh mắt vô cùng nhiệt tình và khao khát.

Tên phó quan không thể không nuốt xuống tất cả những lời chất vấn tìm người vào trong bụng, theo bản năng rùng mình một cái.

Ánh mắt đó......

Nói như thế nào nhỉ?

Giống như một người đói bụng cả tháng trời bỗng nhiên nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon đang bốc khói nghi ngút, khiến cho người khác không kìm nổi sởn cả tóc gáy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro