Chương 25
Edit + Beta: T
Qua Tu mở mắt ra.
Cậu cúi đầu, cẩn thận quan sát năm ngón tay đang xòe ra của mình.
Trắng nõn, sạch sẽ, khung xương cân đối, hoàn hảo không tì vết.
Từ lòng bàn tay cho đến đầu ngón tay đều được phủ lên một lớp màng màu đỏ nhạt, không rõ là ánh trăng hay là máu tươi nữa.
Cảm giác khi đầu ngón tay chỉ còn lại xương trắng đâm xuyên qua khối thịt ấm áp kia dường như vẫn còn đọng lại ở trên đầu ngón tay cậu.
Cậu thử gập các ngón tay lại, từ từ siết chặt chúng giữa không trung.
Sức mạnh đang trào dâng trong mạch máu càng thêm trở nên rõ ràng, sức sống theo máu bơm đến khắp nơi trong cơ thể, mang lại cảm giác sung sướng đến run người.
Tuy rằng các dây thần kinh bị ăn mòn, mới được tái tạo lại dưới da đang co giật nhè nhẹ, gây ra cảm giác đau đớn rõ rệt.
Nhưng so với nỗi đau trước đó, thì cơn đau này chẳng đáng là bao.
Thân thể cậu ở thế giới trước thật sự quá yếu ớt, nước và đất đai nhiễm độc trên hành tinh rác đã ăn mòn cơ thể chưa phát triển toàn diện của cậu, dẫn đến bệnh tật âm ỉ và suy dinh dưỡng kéo dài khiến cho cơ thể cậu yếu đến mức kinh ngạc, gần như không thể vận động mạnh nổi, mỗi ngày đều phải dành rất nhiều thời gian để hồi phục thể lực, cho nên dù đến cuối cùng cậu có không bị suy nội tạng đi chăng nữa thì tuổi thọ của khối thân thể đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Nhưng bây giờ thì khác.
Qua Tu chậm rãi hít sâu một hơi, không khí khô lạnh mang theo mùi rỉ sét nồng nặc như lưỡi dao xuyên qua cổ họng cậu, tràn vào trong lồng ngực, gây ra cảm giác đau nhói nhè nhẹ khiến cho cơ thể cậu cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ.
Sức mạnh liên tục trào dâng trong mạch máu cậu, trái tim trong lồng ngực cũng bừng bừng sức sống mà đập thình thịch.
Qua Tu gần như say mê trong cảm giác mới mẻ và vi diệu này.
Ngoài cái này ra, trong khoảnh khắc hấp thu và chuyển hóa nguồn năng lượng kia, Qua Tu còn cảm nhận được thêm một số thứ khác, một thứ gì đó rất mới lạ.
Những ký ức rách nát, những thông tin thiếu hụt và đứt quãng theo dòng chảy sức mạnh cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Qua Tu, như những mảnh vỡ sáng lấp lánh liên tục nhảy múa, xoay vòng vòng ở trong tâm trí cậu.
Tuy không nhiều lắm, nhưng lượng thông tin tiết lộ trong đó lại vô cùng bất ngờ, thậm chí còn vượt xa cả sức tưởng tượng của cậu.
Nơi này hoàn toàn khác với những thế giới mà cậu đã từng tiếp xúc trước đó.
Ở đây được gọi là lục địa Alesso (Hỗn Độn). Ngoài con người ra thì thế giới này còn có Tinh Linh, Người Lùn, Ma Tộc và các sinh vật thông minh khác.
Trên lục địa tồn tại hai nguyên tố chính là nguyên tố ánh sáng và nguyên tố bóng tối, được chia thành hai phe lớn và được dẫn dắt bởi hai vị thần đứng đầu là thần Ánh Sáng và thần Bóng Tối, cùng với nhiều vị thần khác thuộc hai thế lực trên. Mà thần ở trong thế giới này cũng không phải là những quan niệm tôn giáo trừu tượng mà mọi người hay nhắc đến ở trong thế giới trừng phạt số 1, chỉ là hình tượng hư ảo vô hình để cho con người gửi gắm đời sống tinh thần. Mà là một dạng tồn tại có thực và vô cùng mạnh mẽ. Mỗi một vị thần đều có tín đồ, giáo hội, linh mục, tượng thần, chủng tộc ưa thích và người theo đuổi riêng của mình. Giữa các tín đồ sẽ đấu đá chống lại lẫn nhau do tín ngưỡng bất đồng, thậm chí giữa các vị thần cũng có thể nổ ra chiến tranh.
Tất cả chủng tộc ở đây đều có thể thông qua học tập để học cách sử dụng sức mạnh nguyên tố, có người thì trở thành pháp sư, có người thì trở thành chiến binh, phục vụ cho phe phái của mình.
Qua Tu dùng đôi chân trần giẫm lên vũng máu ấm áp và nhớp nháp dưới chân, chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra từ giữa các ngón chân giống như nước của một bông hoa hồng bị nghiền nát.
Cậu bước ra khỏi đầm lầy máu, bàn chân lại một lần nữa chạm vào nền đất cứng rắn.
Qua Tu nhìn một vòng xung quanh, những vật chất kỳ lạ trong không khí vẫn đang lơ lửng ở trong tầm mắt cậu, vừa âm u vừa ẩm ướt, giống như những làn sương mù đen kịt không có hình dáng cụ thể, tựa hồ so với lúc nãy đã trông rõ nét hơn nhiều.
Đây chắc hẳn là cái gọi là nguyên tố.
Qua Tu tò mò nhìn chăm chú vào các nguyên tố trong không khí, thử lôi kéo và cảm nhận những vật chất u ám đang phiêu đãng giữa không trung, nhìn chúng nó nén lại và ngưng tụ thành những quả cầu nhỏ mềm mại không ra hình dáng gì ở trên đầu ngón tay mình, sau đó lại thử nặn chúng thành những hình dạng mà cậu nghĩ trong đầu.
Trán cậu dần lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hơi nhắm nghiền của cậu nhìn vô định vào xa xăm, hàng mi dài khẽ run rẩy theo từng nhịp thở.
Một lần, hai lần, rồi ba lần.
Khói xám cứ tụ lại rồi tan biến ở trên đầu ngón tay cậu, sau đó lại một lần nữa bị kéo mạnh trở lại chỗ cũ.
Thất bại thì đã sao, chỉ cần thử lại lần nữa là được thôi.
Cuối cùng, không biết đã trôi qua bao lâu, một vật thể dài và sắc nhọn cũng dần thành hình ở trong lòng bàn tay cậu. Bề mặt nó đen kịt, bóng loáng, nhẵn nhụi và cứng cáp, không hề phản chiếu ra một chút ánh sáng nào, đầu nhọn thì cực kỳ sắc bén, còn có tí ánh sáng lạnh lẽo đang ngưng tụ trên đó, mang theo cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của một món vũ khí sắc bén, như nó có thể xé rách không khí giống như xé một miếng vải rách vậy.
Qua Tu hổn hển thở ra một hơi, đầu ngón tay run nhẹ vì kiệt sức, nhưng ánh sáng trong mắt lại vô cùng rạng rỡ và sáng ngời.
Cậu mở mắt ra, đặt thứ vũ khí sắc bén trong tay dưới ánh trăng, mũi nhọn phản chiếu hình bóng đỏ tươi lung linh lấp lánh ở trong ánh mắt cậu, giống như ánh sáng mờ ảo quỷ dị ngưng tụ ở dưới đáy vực sâu.
Ý cười run rẩy đầy kìm nén xẹt qua đôi môi đang mím chặt của Qua Tu.
—— Thế giới này thiệt đủ xa lạ, thiệt đủ kích thích ghê.
Cậu rất thích.
·
Ở Độc Lâu Địa không có sự phân biệt giữa ngày và đêm.
Bất kể lúc nào, bầu trời nơi đây cũng đều xám xịt và tăm tối, tăm tối đến mức không có lấy một tia ánh sáng, vô số sinh vật quái dị và tà ác ẩn nấp khắp nơi trong bóng tối, chực chờ cơ hội để xé xác nhau ra thành từng mảnh. Tuy nhiên, Qua Tu cũng đã dần đúc kết ra được phương pháp tính toán thời gian cho riêng mình, ở dưới đáy vực sâu, chỉ có thể nhìn thấy một dải trời bị bóng tối che khuất, mỗi khi mặt trăng máu lên đến dải trời này thì đó cũng chính là lúc "màn đêm" đã tới. Tất cả các sinh vật nguy hiểm ở dưới đáy vực sâu sẽ trở nên mạnh mẽ và khát máu hơn dưới ánh trăng —— sau khi trải qua mấy lần ăn mệt, Qua Tu bắt đầu tránh đi ra ngoài vào ban đêm, tận lực cách xa những tảng đá sắc nhọn có thể phản chiếu ánh sáng đỏ của mặt trăng máu.
Mà mỗi khi trăng khuyết kia lên đến giữa trời thì đó cũng chính là lúc "nửa đêm" đến.
Cơn đau đớn kỳ lạ kia sẽ lại ập đến vào lúc này, tựa như một đồng hồ sinh học tàn khốc, lặp đi lặp lại, lần nào cũng thế, chưa bao giờ chịu vắng mặt.
Đây cũng là lý do tại sao Qua Tu tránh "đi săn" trong khoảng thời gian này.
Đúng vậy, đi săn.
Qua Tu nhanh chóng thích nghi với hệ sinh thái cá lớn nuốt cá bé đầy khắc nghiệt ở dưới đáy vực sâu này —— không phải giết thì chính là bị giết, không phải ăn thì chính là bị ăn.
Để sống sót ở dưới đáy vực sâu, điều kiện tiên quyết nhất là phải lấy máu thịt và năng lượng của các sinh vật khác mà sống.
Vì vậy, kể từ khi ngưng tụ được món vũ khí đầu tiên, Qua Tu đã thử bắt đầu đi săn, đồng thời rèn luyện và nâng cao kỹ năng của mình thông qua việc đối đầu với quái vật.
Cậu sáng tạo sử dụng mọi thứ mà mình có thể tiếp xúc được, như nén các nguyên tố bóng tối ở trong không khí rồi phủ chúng lên từng tấc da thịt của mình để che giấu hơi thở, ngâm mũi kiếm dài được tạo từ nguyên tố bóng tối trong máu độc của dã thú, rồi dùng nó không chút lưu tình đâm xuyên qua lớp da nhớp nháp của những con quái vật khác, xuyên thủng trái tim ấm áp đang chậm rãi đập của chúng.
Tất nhiên, ban đầu mọi thứ cũng không có diễn ra suôn sẻ như vậy.
Khi mới bắt đầu săn bắt, Qua Tu cũng từng thất thủ rất nhiều lần, nhưng có lẽ do hàng đêm chịu đựng tra tấn nên sức chịu đựng của cậu tăng lên khá nhiều, dù cho móng vuốt của mấy con quái vật kia có sắc bén tới đâu, axit trong bụng có tính ăn mòn mạnh mẽ tới đâu, hay chúng có khả năng gây tê liệt và tạo ra ảo giác đáng sợ tới cỡ nào thì cậu vẫn luôn có thể điều khiển được cơ thể tả tơi của mình bằng ý chí mạnh mẽ, chờ đợi khoảnh khắc đối phương lơ là cảnh giác —— cuối cùng cắn nuốt, hấp thu, rồi đồng hóa chúng.
Cảm giác khi sức sống của đối phương từ từ dung nhập vào cơ thể mình thật sự rất sảng khoái, ngay cả cơn đau rát dữ dội lan tràn khắp các dây thần kinh khi tái tạo lại cơ thể kia cũng khiến cho người ta muốn nghiện.
Thế nhưng, cứ việc mỗi lần như thế thì quần áo lại bị huỷ thật sự khiến cho người ta phải đau đầu không thôi.
Lần nào kết thúc cậu cũng phải tốn công tốn sức làm lại cho mình một bộ quần áo mới, việc đó quả thực quá lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, theo sức mạnh ngày càng tăng lên, Qua Tu cũng cảm giác được thị lực của mình ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Cậu có thể nhìn thấy sự thay đổi mật độ nguyên tố cùng với cường độ hoạt động của chúng trong không khí, rồi dựa vào đó ước lượng khoảng cách và sức mạnh của con mồi, từ đó quyết định có nên đánh hay không. Chính vì thế, chẳng bao lâu sau, tình huống khỏa thân đứng trong vũng máu của kẻ thù đầy xấu hổ kia rất hiếm khi xảy ra nữa.
Qua Tu trưởng thành với tốc độ cực kỳ nhanh, cứ như một loài sinh vật được sinh ra với sứ mệnh chiến tranh và cướp bóc, chẳng tốn bao lâu đã như cá gặp nước ở dưới đáy vực sâu.
Càng cắn nuốt nhiều sinh vật, cậu càng có thêm nhiều hiểu biết về thế giới này, những thông tin rời rạc lại một lần nữa liên tục tràn vào người cậu, dần dần dựng nên một bức tranh toàn cảnh về toàn bộ thế giới này ở trong đầu.
Vị trí hiện tại mà cậu đang đứng chính là phía bên kia lục địa Hỗn Độn.
Ba mươi nghìn năm trước, giữa hai vị thần đứng đầu lục địa Hỗn Độn đã nổ ra một cuộc chiến tranh lớn chưa từng có, tất cả các vị thần và sinh linh ở trên lục địa này đều bị cuốn vào trong đó, hai phe Ánh Sáng và Bóng Tối chìm vào thời kỳ chiến tranh khốc liệt và kéo dài. Song chiến tranh dù có kéo dài bao lâu thì cũng có ngày phải kết thúc. Cuối cùng, thần Ánh Sáng đánh bại thần Bóng Tối, đồng thời trục xuất tất cả các tín đồ và người thờ phụng thuộc phe Bóng Tối, dùng hài cốt của thần Bóng Tối phong ấn thần cách của hắn cùng với các chủng tộc tôn thờ Bóng Tối sang phía bên kia lục địa, đảm bảo rằng không có bất kỳ sinh vật nào thuộc phe Bóng Tối có thể rời đi.
Sau đó, thần Ánh Sáng cùng với các vị thần giành được chiến thắng khác lui trở về Thần Vực.
Từ đó, kỷ nguyên của các vị thần kết thúc, kỷ nguyên của nhân loại bắt đầu.
Mà nơi chôn cất thần Bóng Tối, phía bên kia lục địa Hỗn Độn cũng được gọi với cái tên là "Độc Lâu Địa".
Nơi đây là thành phố của màn đêm vĩnh hằng, là vùng đất của tội lỗi, là nơi ác ý của vạn vật lang thang khắp nơi.
Những chủng tộc Bóng Tối chuyên lấy bóng tối và ác ý làm thức ăn ở Độc Lâu Địa kéo dài hơi tàn, tranh nhau giành giật không gian sinh tồn ít ỏi, âm thầm ngủ đông, chờ đợi vị thần của bọn họ một lần nữa tái sinh, giải thoát cho những tín đồ trung thành của hắn ra khỏi vùng đất giá băng và cằn cỗi này, dẫn dắt bọn họ cướp lấy, giành lại chiến thắng và vinh quang vốn nên thuộc về họ.
Phía bên kia lục địa trải đầy sông máu cùng vực sâu, mặt đất thì bị các Ma Tộc cấp cao chiếm đóng, bọn họ xây dựng nên những thành trấn với chế độ cực kỳ nghiêm khắc và tàn bạo, trong khi đó, dưới những đáy vực sâu không nhìn thấy ánh sáng thì đầy rẫy ma vật cấp thấp bị bóng tối hắc ám cắn nuốt tâm trí, đang giãy giụa kéo dài hơi tàn, sống lay lắt qua ngày.
Nơi Qua Tu đang đứng chính là một trong những đáy vực sâu đó.
Ngày hôm ấy, con quái vật được tạo thành từ máu và xương muốn ăn thịt cậu kia là một trong những sinh vật bóng tối chuyên lấy sợ hãi làm thức ăn, tên là Ariust.
Cái tên này thực sự phức tạp quá, Qua Tu lười nhớ tên nên bèn dứt khoát gọi luôn loài sinh vật này là Slime.
Trăng máu lại một lần nữa leo lên vách đá.
Ánh trăng đỏ nhạt chiếu xuống bề mặt đá nhọn hoắt gồ ghề, từ từ bò xuống đáy vực sâu, mơ hồ mang theo một loại tà ý.
Qua Tu vẩy sạch vết máu nhớp nháp tanh hôi dính trên đầu mũi kiếm, nhấc chân dẫm lên xác con Slime đang nằm trên mặt đất, đi thẳng tới trung tâm vũng máu sền sệt, mặt không đổi sắc thò tay xuống lục lọi tìm kiếm.
Dưới đáy vực sâu yên tĩnh không một tiếng gió nồng nặc mùi đồng cùng mùi muối vang lên tiếng nhớp nháp do máu thịt bị khuấy trộn.
Cuối cùng, Qua Tu rút tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn cầm theo một trái tim máu màu đỏ tươi đang đập chậm rãi, bị ánh trăng nhuộm thành một màu đen bóng như nhựa đường.
Con Slime này mạnh và hung dữ hơn những con mà cậu đã gặp trước đó rất nhiều nên cậu cũng mất nhiều thời gian hơn so với dự kiến.
Cậu ném trái tim vào trong ba lô đang mang trên vai.
Tính cả quả này thì trong ba lô cậu có tổng cộng bốn trái tim, chen chút nằm cạnh nhau, liên tục đập thình thịch.
Lần này săn bắt khá thành công.
Qua Tu đóng ba lô lại, giương mắt lên nhìn bầu trời, trong đầu ước lượng vị trí đại khái của mặt trăng, sau đó bước nhanh về phía khu vực mình đang tạm trú.
Nếu bây giờ quay trở lại thì thời gian chắc vẫn còn kịp.
Bước chân cậu vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, len lỏi trong bóng tối ở những nơi mà ánh trăng không thể chiếu tới, thân hình mảnh mai thon gầy của cậu khéo léo hoà vào trong đó, nhìn qua trông cứ như một bóng ma đang lướt nhanh qua giữa các vách đá, các nguyên tố màu xám đen được nén lại rồi ngưng tụ thành một lớp giáp mỏng bao xung quanh từng tấc da tấc thịt bị lộ ra bên ngoài của cậu, che giấu đi toàn bộ hơi thở tươi sống không thuộc về nơi chết chóc này.
Bỗng nhiên, Qua Tu dừng bước lại.
Cậu như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Ở nơi ấy, đám vật chất bóng tối dày đặc đang quay cuồng dữ dội, sền sệt và lạnh lẽo, như một bức tường dày rắn chắc, mà Qua Tu rất quen thuộc với điều này.
Nhưng thứ khiến cho cậu chú ý không phải là đám vật chất bóng tối.
Mà là một thứ gì đó bên ngoài đám vật chất bóng tối, một thứ gì đó rất xa lạ.
Nó giống như một loại sương mù mờ nhạt, yếu ớt nhưng lại rất rõ ràng, xen lẫn trong đám vật chất bóng tối đậm đặc tựa như điểm sáng duy nhất trong đêm đen, hình như nó đang vùng vẫy, nhưng lại bị lớp bùn nhão xung quanh lôi kéo đè ép, từng chút một ăn mòn, trở nên ngày càng suy yếu, song vẫn có cảm giác tồn tại rất rõ ràng.
Qua Tu nhắm hai mắt lại.
Đúng, nó vẫn còn ở đó.
Trong tầm nhìn rộng rãi của cậu, bốn phía xung quanh đen đặc như biển bùn, chỉ có duy nhất chỗ đó là đang phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt.
Qua Tu mở mắt ra, tầm mắt nhanh chóng đảo qua mặt trăng máu đang từ từ di chuyển trên đỉnh đầu, sau đó đổi hướng, chạy nhanh về phía đang phát ra ánh sáng.
Tiếng ma sát không khí vù vù xẹt qua tai cậu, con đường phía trước vừa gập ghềnh vừa xa xôi, gần như duỗi tay cũng không thể nhìn thấy nổi năm ngón.
Thế nhưng Qua Tu vẫn di chuyển rất là tự nhiên, như con cá trạch xuyên qua bóng tối, linh hoạt tránh né những mỏm đá sắc nhọn nhô ra từ trong vách núi và những vũng máu sền sệt ở dưới chân, như thể bóng tối không có cách nào ngăn cản được bước chân của cậu.
Mũi cậu ngửi thấy mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, mùi vị vô cùng tươi mới như vừa mới chảy ra từ trong miệng vết thương, vẫn còn mang hơi ấm của cơ thể, hoàn toàn khác so với mùi tanh hôi khó chịu trên người mấy con quái vật ở dưới đáy vực sâu.
Khi điểm sáng huỳnh quang kia ngày càng gần.
Bóng tối xung quanh đang cố nuốt chửng nó tựa như cảm giác được có loài sinh vật khác tới gần, bắt đầu xao động lên.
Qua Tu âm thầm nắm chặt thanh kiếm trong tay, sau khi đã đến đủ gần, cậu liền căng cơ bắp lên, rồi ném nó đi một cách nhanh, mạnh, chuẩn xác ——
Con quái vật gần cậu nhất bị mũi kiếm độc đâm trúng phần bụng mềm mại, rồi bị xuyên qua hông, nó chỉ kịp phát ra một tiếng kêu khàn khàn liền ngã gục xuống đất, trong nháy mắt, hàng trăm con mắt vừa hung ác vừa sáng rực đồng loạt nhìn về phía Qua Tu, phát ra tiếng kêu gầm gừ đầy giận dữ.
Trùng hút máu, dài chừng nửa mét, lưng mang giáp xác, càng nhọn có thể đào xuyên qua cả đá.
Chúng cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi, mỗi khi đi săn, chúng thường huy động lực lượng rất lớn, thường xuyên lên đến hàng trăm, hàng nghìn con, đen nghìn nghịt vọt tới, chỉ trong chớp mắt là có thể xơi tái một con Ariust to như quả núi nhỏ không còn một mảnh xương, Qua Tu đã từng ăn mệt trước chúng nó rồi, hơn nửa người cậu bị gặm sạch sẽ chỉ còn lại phần đầu và tim được hoa văn quỷ dị kia bảo vệ là nguyên vẹn, sự thật chứng minh, cho dù là trùng hút máu cũng không thể nào gặm nổi lớp lá chắn bảo vệ nguồn gốc sinh mệnh vững chắc kia của Qua Tu.
Tiếng càng bò lít nha lít nhít trên mặt đất vang vọng và khuếch đại khắp khe đá tối om, khiến cho người khác nổi hết cả da gà.
Vô số trùng thể xấu xí nhúc nhích như thuỷ triều lao về phía Qua Tu, đôi mắt nhỏ đỏ như máu lóe lên vẻ khát máu, trong miệng phát ra từng tiếng kêu rên đầy chói tai, bén nhọn.
Qua Tu thành thạo ngưng tụ một cái lá chắn ở trước người.
Trùng hút máu gặm cắn, dùng càng sắc bén đào bới lá chắn nguyên tố trước mặt, từng con từng con xếp chồng lên nhau, lá chắn ngay lập tức phát ra âm thanh răng rắc vỡ vụn khiến cho người ta ghê rợn.
Qua Tu bình tĩnh nhìn vô số vết nứt đang lan nhanh trước mặt, lạnh lùng quan sát trong bóng đêm yên tĩnh, và chờ đợi.
Một bóng đen bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt.
Đó là một khối màu xám sắt sền sệt khổng lồ, đang từ từ bò vào trong tra xét ——
Chính là lúc này!
Mắt Qua Tu sáng lên, đầu ngón tay gần như đồng thời cắm vào một trái tim ở trong ba lô, năng lượng mạnh mẽ nhanh chóng bị hút đi vào trong cơ thể.
Giây tiếp theo, một ngọn lửa nóng rực nhanh chóng bùng lên ngập trời, như đám mây lửa bốc cháy chiếu cả hang động tối tăm sáng như ban ngày, ngọn lửa đỏ rực đầy cuồng bạo đẩy lui bóng tối vào trong hang đá, khiến cho mọi thứ trong hang sâu đều hiện lên một cách rõ ràng.
Dưới sự bùng nổ quang nhiệt bất ngờ, trùng hút máu rít lên từng tiếng kêu rên thảm thiết, như thể đang bị một loại đau đớn vô hình nào đó tra tấn thiêu đốt, chân chúng run rẩy, cơ thể y chang con sâu vặn vẹo đến biến dạng.
Như đã được tính toán từ trước, lá chắn nứt nẻ trước mắt cũng đồng thời vỡ vụn.
Trong nháy mắt nó vỡ vụn, cơ thể Qua Tu đã sớm thủ thế bật lên như một con liệp báo xuyên qua đám mây lửa đang dần tắt, một tay cậu rút thanh kiếm hồi nãy vừa ném ra khỏi xác chết đang bị ghim dưới đất, lặng lẽ lao về phía trước như một bóng đen nhanh nhẹn.
Mũi kiếm sắc nhọn đâm thủng cơ thể của một con trùng đặc biệt to béo, khéo léo cắm sâu vào phần giữa mai và bụng của nó, sau đó tàn nhẫn rạch một đường dài từ trên xuống dưới!
Dịch nhầy màu vàng sền sệt ngay lập tức bắn ra, nội tạng bẩn thỉu tanh hôi trào ra trong nháy mắt, trùng hút máu trước mặt kêu gào lăn lộn thảm thiết giữa hang đá, sau đó bị vũ khí sắc bén đâm xuyên qua đầu giết chết trong tích tắc.
Trùng mẹ vừa chết, ổ trùng cũng tan tác theo.
Những con trùng hút máu còn lại giống như những con rắn bị mất đầu, hoảng loạn sợ hãi chạy tứ lung tung, chúng bắt đầu ăn thịt đồng loại, chạy trốn tứ phía hoặc bắt đầu gặm nhấm chính bụng của mình.
Đám lửa phía trên đầu dần dần ảm đạm, màu đỏ tươi rực rỡ lại một lần nữa bị bóng tối dày đặc nuốt chửng.
Qua Tu bình tĩnh đứng dưới ánh lửa tàn.
Cậu hờ hững nhìn đám trùng tán loạn ở trước mặt, xác con trùng hút máu gãy nát ở trong tay cậu liên tục nhiễu xuống từng giọt chất lỏng màu vàng pha chút xanh lục.
Hang động dần trở nên tối sầm, chỉ còn lại chút tro tàn đỏ hồng đang bay lơ lửng giữa không trung, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cậu hệt như một góc trời bị cắt xuống, vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của mặt trời nóng rực, để rồi một giây sau, ánh hoàng hôn đỏ như máu bị biển sâu băng giá nuốt chửng.
Hang động lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Đa số các sinh vật sinh sống ở dưới đáy vực sâu đều sợ ánh sáng và sức nóng. Đối với những con trùng hút máu không có lớp vỏ cứng rắn bảo vệ thì lại càng sợ hơn, bởi vì nhiệt độ sẽ làm cho cơ thể chúng bị bỏng, còn ánh sáng đương nhiên sẽ khiến cho chúng bị mù, cho nên chúng càng ghét cay ghét đắng lửa.
Mà trùng mẹ chính là người thống trị tuyệt đối cũng là xương sống của toàn bộ chúng nó, nó kết nối cả đàn trùng lại với nhau thành một thể thống nhất rất chặt chẽ, hoạt động như một cỗ máy hết công suất, một khi trùng mẹ chết, toàn bộ đàn trùng sẽ tan đàn xẻ nghé ngay như cát rơi vãi trên bàn, đụng vào là tan rã.
Qua Tu đã phải chạm trán trùng hút máu tới ba lần mới tìm ra được thói quen, tập tính và nhược điểm của chúng.
Hai lần đầu tiên, cậu khó khăn lắm mới miễn cưỡng sống sót được, tới lần thứ ba, cậu lê cái thân bị cắn đến nát bấy của mình, mò được đến nơi trùng mẹ đang ẩn náu, dốc hết sức lực mới chém đứt được cổ của nó, suýt chút nữa là đồng quy vu tận với cả đàn trùng luôn rồi.
—— Mà đến lần thứ tư, không phải cậu đụng phải đàn trùng nữa mà là đàn trùng đụng phải cậu.
Qua Tu tùy ý ném xác trùng mẹ sang một bên, chẳng thèm nhìn nó lại lần thứ hai.
Ánh sáng huỳnh quang thu hút sự chú ý của cậu đang ở cách đó không xa.
Vừa sáng ngời, vừa yếu ớt, trông có vẻ còn yếu hơn lúc nãy vài phần.
Qua Tu tăng nhanh tốc độ dưới chân, bước nhanh về phía ánh sáng, sâu bên trong hang, cách miệng hang tầm 50 mét chỉ thấy có một lớp kết giới mỏng manh, nửa trong suốt đang miễn cưỡng duy trì giữa không trung, bên trên vẫn còn lưu lại dấu vết gặm cắn của trùng hút máu, vô số vết nứt lan tràn khắp nơi trên toàn bộ kết giới nguyên tố, một số chỗ đã bị cắn thủng thành mấy cái lỗ to, treo lơ lửng giữa không trung, xuyên qua kết giới có thể nhìn thấy vài xác trùng hút máu đang nằm ở bên trong.
Cậu cúi người xuống, chui qua một trong những lỗ thủng trên kết giới.
Có một con vật kỳ lạ đang nằm sâu bên trong kết giới.
Trông giống sói, nhưng cũng không hẳn là sói lắm.
Nó có một đôi cánh khổng lồ đen bóng ở sau lưng, nhưng xương cánh hình như là bị gãy, đang cuộn lại ở phía sau với một tư thế rất chi là kỳ quặc.
Bộ lông xám mềm mại ướt đẫm máu, dính bết lại, từ ngực cho đến bụng nó bị rạch một đường rất ghê, máu tươi đang rỉ ra ngoài theo từng nhịp thở.
Nhưng đây chưa phải là vết thương kinh khủng nhất trên người nó.
Vô số vết thương khủng khiếp chồng chéo lên nhau như một tấm lưới đẫm máu, phủ kín lên tấm lưng dày và đầy lông của nó, xé rách cả da thịt cường kiện, mơ hồ lộ ra xương trắng chằng chịt ở dưới da.
Miệng vết thương liên tục toả ra khí độc âm u và nồng đậm. Nguyên tố bóng tối dày đặc ở dưới đáy vực sâu dường như càng khiến cho nó mạnh lên và lan rộng ra với tốc độ đáng lo ngại.
Ngửi thì sẽ thấy nó hơi ngọt nị và ẩm ướt, giống như xác động vật chết đang dần phân huỷ dưới lòng đất.
Màu sắc hiểm ác âm độc này gần như che lấp hết màu sắc vốn có của con sói khổng lồ —— tinh khiết, cao quý và tái nhợt.
Tuy nhiên, cho dù có bị thương thì con vật này vẫn toát lên vẻ cực kỳ nguy hiểm.
Sói lớn lạnh lùng nhìn chằm chằm Qua Tu chui vào, đôi mắt thú vàng óng giống như động vật máu lạnh tràn đầy sự hận thù và sát ý mãnh liệt, răng nanh trắng nhọn đang từ từ nhiễu từng giọt máu xuống đất.
Bên cạnh nó là xác của nhiều con trùng hút máu bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, rất hiển nhiên, ngay cả lớp giáp xác cứng cáp gần như bất khả xâm phạm của trùng hút máu cũng chỉ mỏng như tờ giấy trắng trước móng vuốt sắc bén của sói lớn mà thôi, vô số nội tạng mềm yếu mất đi nơi che chở nằm rải rác khắp nơi, thậm chí trên vách đá xa xa cũng có thể nhìn thấy vết máu bắn tung toé.
—— Vừa nguy hiểm, vừa mạnh mẽ, cũng cực kỳ có sức phá huỷ lớn.
Nhưng đồng dạng, nó cũng sắp đạt tới giới hạn rồi.
Cái lưng đầy thương tích của sói lớn cong lên, răng nanh nó lộ ra, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe doạ.
Qua Tu chớp chớp mắt, đứng im không nhúc nhích.
Thời gian giữa hai người họ trôi qua từng phút từng giây.
Hiển nhiên sói lớn đã dần trở nên nôn nóng hơn, móng vuốt to lớn của nó cào mạnh xuống đất, rõ ràng là nó biết tình trạng bây giờ của mình không thể nào chịu đựng thêm một cuộc chiến dài hơi nữa, thế nên nó quyết định tấn công trước ——
Nhưng giây tiếp theo, những vết thương có màu sắc quái dị chằng chịt trên lưng nó đột nhiên càng rách to hơn.
Một tiếng rên rỉ đầy kìm nén phát ra từ trong cổ họng sói, như thể nó đang phải chịu đau đớn giống như đang ở trong địa ngục vậy.
Chân sau đang cố chống đỡ của nó đột nhiên mềm nhũn ra, rồi nặng nề ngã sập xuống đất.
Mùi máu tanh trong không khí càng ngày càng nồng hơn.
Cuối cùng sói lớn cũng không trụ được nữa, ngất đi.
Bên ngoài hang động, vầng trăng khuyết đỏ như máu từ từ leo lên tới vùng trời hẹp, tiến dần đến vị trí cao nhất.
Qua Tu thở dài một hơi.
Giờ đã không kịp rời đi nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro