Chương 5

Edit + Beta: T

Không ngờ sau lưng thiếu niên lại là khoang hạm trưởng của tàu Lebert, vô số màn hình ảo lơ lửng chiếu sáng cả khung hình thành một màu xanh huỳnh quang.

Thân hình hắn nhỏ gầy, ngồi trên chiếc ghế chỉ huy to lớn, trông cứ như một đứa trẻ đang cuộn tròn ở trên ghế, song không ai ở đây dám thật sự coi hắn là một đứa trẻ vô hại cả.

Rất rõ ràng, đối phương hẳn là một trong những người tham gia vào sự kiện lần này, thậm chí còn có thể là kẻ chủ mưu, mà hắn dám lựa chọn sử dụng chỗ này để quay video, kiểu thị uy và trào phúng một cách trắng trợn như vậy quả thực giống như đang hung hăng tát cho liên minh một cái tát.

—— Sắc mặt của tất cả các vị quan chức quân đội ở đây đều trở nên vô cùng khó coi.

Thiếu niên cười tủm tỉm, hướng về phía màn ảnh vẫy tay:

"Lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm nhiều hơn, tôi là hạm trưởng tàu Lebert......"

Hắn dừng lại một chút, giống như chợt nhớ ra điều gì, ảo não vỗ lên trán mình một cái: "Ai nha, xin lỗi, tôi quên mất sáng nay mình mới đổi tên cho cô ấy rồi!"

Màn hình đột nhiên thay đổi, chuyển sang khung cảnh bên ngoài tàu Lebert.

Dưới ánh sáng của những hành tinh cách đó không xa, thân tàu kim loại của Lebert - con tàu đã từng được mệnh danh là Ngôi sao của liên minh dát lên một tầng ánh sáng vàng, tên tàu hùng vĩ được vẽ bằng chất liệu chiết xuất từ khoáng thạch ở trên Ngân Tinh bây giờ lại bị một lớp sơn đỏ xiêu xiêu quẹo quẹo quẹt lên, bên dưới còn dùng nét chữ nguệch ngoạc và phóng túng viết:

Leviathan.

Mấy con chữ to chẳng hề có kết cấu gì được viết bằng màu sơn đỏ tươi, mắc cười y như là do trẻ con viết, giữa tinh hạm bằng sắt có tỷ lệ phối hợp hoàn hảo và đường nét uyển chuyển này trông đặc biệt ngộ nghĩnh và nực cười.

Màn hình chuyển về khoang hạm trưởng.

Thiếu niên gầy còm gần như có thể nhìn thấy xương vẫn mang dáng vẻ không tim không phổi tươi cười như cũ:

"Từ hôm nay trở đi, tàu Leviathan sẽ không cần các người lo lắng nữa, đương nhiên, nếu các người nhớ đến tình cũ, thật sự muốn cung cấp chi phí quân sự cùng chi phí bảo trì cho chúng tôi, tôi tất nhiên sẽ không từ chối, cho nên, lần sau gặp mặt các người nhớ mang theo đầy đủ tinh tệ nha!"

Ngay sau đó, video kết thúc.

Đoạn video rất ngắn, thế nhưng đám quan chức quân đội ở trước màn hình đều bị tức đến thở phì phò.

Chuyện này thật sự quá nhục nhã!

Đối phương không chỉ có trộm tàu, tự ý đổi tên tàu, sử dụng máy bay không người lái trên tàu mang theo sơn vĩnh cữu vẽ bậy vẽ bạ, mà còn cuồng vọng khiêu khích bọn họ, này không chỉ là xúc phạm luật pháp liên minh, mà còn là một sự miệt thị đối với quyền uy của liên minh!

Một tên tướng lĩnh trẻ tuổi tức giận đứng dậy, hướng về phía vị tướng quân ngồi ở vị trí chủ tọa chào một cái tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, trong mắt lóe lên tia lửa giận:

"Xin cho phép thuộc hạ dẫn theo tàu chiến truy tìm tung tích của tàu Lebert! Thuộc hạ nhất định phải khiến cho kẻ đào tẩu ngạo mạn này trả một cái giá thật đắt cho hành động của hắn, vì vinh quang của liên minh mà chiến!"

Vẻ mặt của tướng quân không biết đang suy nghĩ điều gì mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh cách đó không xa, sau đó chậm rãi lắc đầu:

"Không cần xúc động, chuyện này không có đơn giản như vậy."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên vị tướng quân ở giữa bàn tròn, yên lặng chờ đợi câu sau của ông.

"Trước khi tàu Lebert bị cướp, vòng phòng hộ của nó không hề có dấu vết bị chạm vào, hơn nữa cũng không có bất kỳ thuyền viên nào gửi tin tức cầu cứu. Nếu không phải bị tấn công từ bên trong, thì đó chính là thực lực của đối phương mạnh tới nỗi có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí có thể xuyên qua tấm chắn năng lượng bên ngoài tàu Lebert, đánh trúng thân tàu, đồng thời đủ để chặn lại sóng tín hiệu trong phạm vi ít nhất bốn năm ánh sáng, bằng không thì tình hình này sẽ không xảy ra."

Một tên sĩ quan ngẩn người, nói: "Chẳng lẽ là vị kia......"

Tướng quân lắc đầu, ánh mắt nặng nề: "Khó mà nói, nhưng không thể loại trừ khả năng đó."

Nói xong, ông ta cười lạnh một tiếng: "Bất quá, ta cũng không phải không có chuẩn bị."

Tướng quân ấn nhẹ vài cái lên màn hình ảo trước mặt mình, một giọng nữ máy móc dịu dàng vang lên:

"Kích hoạt chế độ khẩn cấp, cưỡng chế khởi động hệ thống định vị dự phòng trên tàu Lebert —— Đang khởi động...... Khởi động hoàn tất."

Khi giọng nữ vừa dứt, trên bản đồ tinh hệ màu xanh nhạt lơ lửng giữa bàn tròn trước mặt đột nhiên sáng lên một điểm sáng đang di chuyển với tốc độ không đổi rời xa khu vực kiểm soát của liên minh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt:

"Đây là......"

Vị tướng quân chậm rãi nheo hai mắt lại: "Bởi vì tình hình mấy tháng gần đây ngày càng trở nên nghiêm trọng nên ta đã ra lệnh cho tất cả các chiến hạm ngừng hoạt động đều phải trang bị hệ thống định vị dự phòng khởi động khẩn cấp, để đề phòng kẻ thù của liên minh cướp đoạt, chỉ là không ngờ tới sẽ có tác dụng nhanh như vậy."

Những quan chức quân đội khác trên bàn tròn lộ ra vẻ mặt kính nể.

Điểm sáng trên bản đồ tinh hệ chậm rãi hướng về phía khu vực thiên thạch gần biên giới khu vực kiểm soát của liên minh, xung quanh chỉ có hai ba hành tinh hoang vắng bị vứt đi, tựa hồ như muốn thoát khỏi khống chế của liên minh.

"Phái ba chiếc chủ hạm, hai mươi chiếc chiến hạm hạng nhẹ, toàn lực truy đuổi tàu Lebert!"

Mặc kệ sau lưng chuyện này có người xúi giục hay không, đều phải cho bọn chúng biết cái giá chọc giận liên minh là như thế nào!

Cùng lúc đó.

Bên ngoài phạm vi mạng lưới giám sát của liên minh, dữ liệu video này đã bị tiết lộ từ trong quân đội liên minh ra ngoài, truyền về phía một chiếc quân hạm đen nhánh đang lặng lẽ neo đậu ở ngoài khu vực chiếm đóng.

Khu vực này không có hành tinh, xung quanh bị bao phủ bởi bóng tối băng giá.

Chiếc quân hạm này cực lớn, gần như to gấp đôi tàu Lebert, bên ngoài bọc sắt không gỉ màu đen kiên cố không gì phá vỡ nổi, hình dáng con tàu gọn gàng mà sắc bén, dàn khẩu pháo hàng đầu tinh tế ở bên dưới lớp phòng hộ bên ngoài lộ ra từng họng pháo tối om, nhìn qua trông giống như một con mãnh thú đang ngủ say, trong bóng đêm lộ ra những chiếc răng nanh cực kỳ có tính uy hiếp.

Trên đỉnh chiến hạm được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vòng phòng hộ mạnh mẽ, bên trong lớp kính phòng không bên ngoài của con tàu, là căn phòng rộng rãi và lạnh lẽo của hạm trưởng.

Một màn hình ảo khổng lồ giống như một bức tường hoàn chỉnh.

Trong mạng dữ liệu màu xanh nhạt, hình ảnh gương mặt giảo hoạt tươi cười của thiếu niên tạm dừng ở trên màn hình, sau đó lại được kéo trở về phần mở đầu của video, tiến hành phát lại một lần nữa.

Giữa căn phòng hạm trưởng bị chìm trong bóng tối, ánh sáng xanh hắt ra từ màn hình điện tử phác hoạ nên hình bóng của một người đàn ông đứng cách đó không xa.

Y chắp hai tay sau lưng đứng ở trước màn hình, bả vai rộng lớn, hai chân thẳng tắp, vóc dáng cực kỳ cao lớn khiến cho người khác có một loại cảm giác áp bức nặng nề.

Trên người y có một loại khí chất gần như là đáng sợ, tuy sát ý lạnh lẽo như toát ra từ trong xương tủy kia đã bị một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ áp chế lại, thế nhưng vẫn có một loại sức mạnh khiến cho con người ta cảm thấy run rẩy ở trong sâu thẳm linh hồn tỏa ra.

Trong bóng đêm, một tiếng cười trầm thấp khàn khàn khẽ vang lên:

"Thật thú vị."

·

Trong khoang hạm trưởng của tàu Lebert trước đây và hiện tại là Leviathan, Qua Tu đang ngồi trên ghế hạm trưởng nhàn nhã đung đưa hai cái chân mảnh khảnh và gầy yếu của mình.

Bản đồ tinh hệ giả lập cực lớn trôi nổi ở trên bàn với vô số quỹ đạo và biểu tượng phức tạp đan chéo vào nhau, giống như một dải ngân hà màu xanh phức tạp.

Hắn chuyên chú nhìn bản đồ tinh hệ trước mặt, như thể xuyên qua hình ảnh trước mắt mà nhìn một thứ gì đó vô định và xa xăm.

Dải ngân hà bị thu nhỏ lại phản chiếu bên trong đáy mắt của hắn, giống như những làn sóng xanh biếc nổi lên trên mặt hồ đen kịt.

Tiểu Nhất len lén đứng ở cửa nhìn trộm vài cái, mãi do dự không dám tiến lên.

Qua Tu đột nhiên nâng mi mắt lên, ánh mắt giống như mũi tên hữu hình xé tan không khí, bắn thẳng về phía Tiểu Nhất đang đứng ở cửa.

Hắn nhướng mày, phát ra một âm đơn nghi hoặc: "Hử?"

Tiểu Nhất phảng phất như một người ngủ say bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hoảng loạn mà ngã vào khoang hạm trưởng.

Những gì trải qua trong khoảng thời gian này đối với cậu ta mà nói thật sự cứ như một giấc mơ. Một giấc mơ ly kỳ và đẹp đẽ, như thể nó là sự kết hợp giữa vọng tưởng phi thực tế và ảo giác kỳ quái.

Hiện tại dưới chân Tiểu Nhất vẫn như đang lơ lửng ở trên không.

Cứ sợ giây tiếp theo mình sẽ từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra sẽ phát hiện bản thân vẫn đang nằm trong cái lều rác rưởi rách nát, xuyên qua từng tầng núi rác hôi thối mà nhìn chằm chằm bầu trời ô nhiễm của hành tinh.

Cậu ta khẩn trương hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu báo cáo tình huống hiện tại trên tàu:

"Báo cáo, tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có tám chiếc tinh hạm chở hàng trên tàu Lebert trở về, số còn lại vẫn đang ở ngoài chấp hành nhiệm vụ thu gom hàng hoá chưa quay trở lại, cộng với nhân số trên tàu chở hàng mà chúng ta ở kia, tổng cộng có 3200 người......"

Qua Tu không chút để ý mà rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên mô hình bản đồ tinh hệ lơ lửng ở trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ một cách có quy luật lên mặt bàn kim loại lạnh băng.

Tiểu Nhất có chút nơm nớp lo sợ mà liếc nhìn Qua Tu, giọng nói theo bản năng nhỏ dần:

"...... Chỉ có 42 người ở lại."

Sau khi hoàn toàn tiếp quản tàu Lebert, cậu ta căn cứ theo lời dặn của Qua Tu, giải thích tình hình hiện tại cho những người bị bắt cóc, đồng thời cũng thông báo hai lựa chọn hiện có, nếu nguyện ý, có thể ở lại tàu Leviathan đã đổi chủ và đổi tên, cùng hai người họ chống lại sự truy đuổi của toàn bộ liên minh, nếu không muốn cũng không sao, bọn họ có thể lái tinh hạm chở hàng đã chở bọn họ đến đây quay trở về tinh cầu ban đầu của mình, hơn nữa tàu chở hàng và vật tư trên đó cũng không cần phải trả lại.

Ưu và nhược điểm của hai sự lựa chọn này rất rõ ràng, người bình thường đều sẽ biết đưa ra phán đoán hợp lý.

Cho nên tuyệt đại đa số mọi người đều chọn trở về hành tinh trước đó của mình, tuy rằng hoàn cảnh khắc nghiệt và cằn cỗi, nhưng không cần lo lắng đến an nguy và mạng sống, hơn nữa còn có một đống vật tư trên tinh hạm làm bồi thường.

Chỉ có 42 người nguyện ý lưu lại.

Tiểu Nhất chán nản rũ mắt, chờ đợi phản ứng của Qua Tu.

Nhưng sự tức giận trong tưởng tượng rất lâu vẫn không đến, vì thế, cậu ta lén lút ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt đen láy của Qua Tu.

Tiểu Nhất ngây ngẩn cả người.

Trên mặt Qua Tu cũng không có vẻ gì là không vui, mà hoàn toàn ngược lại, hai mắt hắn híp lại, khóe môi hơi cong lên, biểu tình không giấu nỗi vui sướng.

Giống như một kiến trúc sư thành công đang ngắm nhìn bản thiết kế của mình, hay một người thao túng bàn cờ đang xem xét kiệt tác mà mình đã bày ra.

Tiểu Nhất thấy khó hiểu mà cau mày, nhịn không được đặt câu hỏi:

"Tiểu Thất, tại sao cậu lại muốn nói tình hình thực tế cho bọn họ biết? Nếu không nói cho bọn họ biết, nói không chừng chúng ta sẽ có thêm nhiều trợ thủ hơn, cơ hội thắng cũng sẽ cao hơn......"

Qua Tu lại lần nữa nhìn bản đồ tinh hệ trước mặt, thản nhiên nói:

"Điều tôi muốn là càng ít người càng tốt."

Tiểu Nhất mờ mịt mà chớp mắt, không hiểu ý tứ của Qua Tu.

"Tàu Leviathan là một chủ hạm đã ngừng hoạt động, cho dù có bị cải tạo thành trạm trung chuyển hàng hoá thì cũng không thể nào đáp ứng nổi nhu cầu vật tư cho hơn 3000 người."

"Nhưng mà, còn mấy...... mấy tinh hạm chở hàng kia thì sao?" Là một cư dân nghèo đã quen sống ở trên hành tinh rác, Tiểu Nhất vẫn không khỏi canh cánh trong lòng mấy thùng vật tư tặng không ra ngoài kia.

"Với tình hình hiện tại, mấy tinh hạm chở hàng đó có thể cản trở tốc độ hành động của chúng ta." Qua Tu ngáp một cái, vòng eo nhỏ gầy duỗi thẳng trên ghế hạm trưởng to lớn, giống như một con mèo con đang duỗi người ở bên cạnh bếp lò, thanh âm khàn khàn, tựa như có ẩn ý sâu xa: "Hơn nữa...... Chúng nó còn có tác dụng khác."

Tiểu Nhất cái hiểu cái không mà gật đầu.

Chỉ thấy Qua Tu nhẹ nhàng từ trên ghế nhảy xuống, đi về phía ô cửa sổ cực lớn bên cạnh mạn tàu, dải ngân hà lộng lẫy bên ngoài ô cửa sổ phủ lên sườn mặt của hắn một tầng ánh sáng màu xanh, làm thân hình mỏng như tờ giấy của hắn càng thêm nhỏ bé.

Hắn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm hỏi:

"Trước đây, mỗi con tàu chở hàng chỉ có chỉ tiêu là 200 người, nhưng lần này chỉ tiêu mỗi chiếc đều bị tăng lên gấp đôi, vì để vận chuyển càng nhiều nhân công hơn, tàu Lebert thậm chí còn giảm bớt trang bị đại bác tinh tế, cậu có biết vì sao không?"

Tiểu Nhất ngơ ngác lắc đầu.

Qua Tu quay đầu nhìn về phía cậu ta, con ngươi đen láy phản chiếu cả biển sao ngân hà được thu nhỏ.

Hắn ý vị sâu xa mà nói: "Đương nhiên là bởi vì tiền tuyến của bọn họ đang cần nhiều bia đỡ đạn hơn nữa."

Hắn vừa nói xong, bản đồ tinh hệ trôi lơ lửng trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện một cảnh báo cực lớn màu đỏ tươi, tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp khoang hạm trưởng:

"Cảnh báo, cảnh báo, có nhiều nguồn năng lượng cao cấp đang tới gần!"

Hô hấp của Tiểu Nhất cứng lại, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía bản đồ tinh hệ cực lớn đang bị nhuộm thành một màu đỏ kia, chỉ thấy khu vực ban đầu vốn chỉ có một mình ký hiệu lẻ loi của tàu Leviathan đột nhiên sáng lên hàng chục điểm sáng đỏ, nhanh chóng hướng về phía của bọn họ bao vây lại đây, dựa theo tốc độ này, nhiều nhất là năm giờ nữa sẽ đuổi kịp tới nơi!

Tiểu Nhất hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, sau lưng lập tức ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh lẽo run rẩy ——

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu ta hoang mang lo sợ mà tìm kiếm bóng dáng của Qua Tu, như thể một người chết đuối đang bất lực tìm kiếm mảnh gỗ trôi dạt trên sóng.

Qua Tu lại lần nữa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở mạn tàu.

Hắn hờ hững nhìn chăm chú vào vũ trụ tối đen như mực, như thể xuyên qua không gian và thời gian nhìn chằm chằm một sự tồn tại xa xôi và vô hình nào đó. Khóe môi hơi cong lên, tựa như......

Tình huống trước mắt chính là những gì mà hắn mong muốn.

Tiểu Nhất theo bản năng rùng mình một cái, cảm thấy một trận ớn lạnh từ dưới chân bốc lên, nhanh chóng lan ra khắp người cậu ta.

Đúng lúc này, Qua Tu quay đầu lại. Đáy mắt hắn ánh lên sự hưng phấn và cuồng nhiệt bị đè nén, như thể ác quỷ ẩn núp dưới vực sâu mới liếc nhìn thoáng qua trong nháy mắt, mang theo sự quỷ quyệt lạnh lẽo không giống người.

Hắn liếm liếm môi, khẽ thì thầm nói:

—— "Chiến tranh sắp đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro