Chương 8
"Dật, nếu như, tôi đang nói nếu như, tôi từ chức, cậu, cậu sẽ đồng ý chứ?" Hưởng thụ cốc cà phê sau bữa cơm trưa, Cung Nhược Tịch đột nhiên buột ra một câu.
"Nhược Tịch, cậu muốn tôi tăng lương cho cậu, cứ việc nói thẳng, loại chuyện nhỏ nhặt như tăng lương này, tôi lại không đồng ý sao?"
"Ai nói tôi muốn tăng lương? Tôi là đang nghiêm túc nói với cậu, nếu như tôi thực sự muốn từ chức, Dật, cậu sẽ đồng ý chứ?"
"Sao thế? Cậu làm ở chỗ tôi không phải tốt lắm sao? Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc từ chức vậy?" Hắn không rõ, không phải lúc thường hắn rất chiếu cố Cung Nhược Tịch sao, hơn nữa, Nhược Tịch không phải vẫn luôn làm tốt Chủ quản tiêu thụ khu Đông sao, theo lý thuyết, hắn cũng phải thừa nhận là đãi ngộ này đối với Cung Nhược Tịch hẳn có thể giữ cậu ta lại chứ.
"Không, không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, tùy tiện hỏi chút thôi mà." Cậu cũng không thể nói cho Lãnh Tuấn Dật biết, mục đích mình từ chức là để tránh né Ân Tử Kiệt quấy rối tình dục cậu. Từ lần cậu đến "Tập đoàn Ân thị" tìm hắn đó, thì mỗi ngày sau khi tan ca cậu đều phải đến "Tập đoàn Ân thị" báo danh với biểu ca, phải ăn cơm tối cùng hắn, trong lúc ăn hiển nhiên không thể thiếu việc táy máy tay chân với cậu.
"Nhược Tịch, thật sự chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi sao?" Hắn vẫn có chút lo lắng, Cung Nhược Tịch đột nhiên hỏi hắn một vấn đề rất là bất thường. Chẳng lẽ? Lãnh Tuấn Dật trong lòng có chủ ý.
"Ân, thực sự, thực sự, thực sự chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi." Nếu cậu thực sự muốn từ chức, vậy cậu cũng phải đợi được "Tập đoàn Ân thị" và công ty "Kỳ Dật" kết thúc hợp tác mới được a. Nếu cậu để 45 vạn của Lãnh Tuấn Dật ra làm "vật hi sinh", thì chẳng phải là toi công lại tiện nghi Ân Tử Kiệt sao.
"Nhược Tịch, sáng sớm ngày mai công ty sẽ mở Hội nghị chủ quản cấp cao thường kỳ, cậu nhất định phải đến, với lại, cậu tuyệt đối không thể đến muộn, biết không?" Cũng bởi vì sợ Cung Nhược Tịch tái phạm "đi muộn" bệnh cũ, vì thế Lãnh Tuấn Dật riêng thời gian nghỉ trưa mới nhắc cậu một lần. Hắn vừa mới quyết định, báo cáo ngày mai của Hội nghị chủ quản cấp cao đối với Cung Nhược Tịch có ý nghĩa trọng đại. (amen, đoạn này có chỗ k hỉu nên độ chính xác chỉ đc 70% TT..TT)
"Nga, tôi đã biết, Tôi sẽ đến đúng giờ." Dật không phải đã nói cậu có thể không tham dự Hội nghị chủ quản cấp cao của công ty mà, sao lần này cậu nhất định phải có mặt nhỉ? Mặc dù cậu không biết rõ, thế nhưng cậu đã đồng ý rồi.
Sáng ngày thứ hai, những chủ quản tiêu thụ ở khu khác rất hiếm khi ở Hội nghị chủ quản cấp cao của công ty nhìn thấy thân ảnh của chủ quản tiêu thụ khu Đông Cung Nhược Tịch.
Lãnh Tuấn Dật khi nhìn thấy Cung Nhược Tịch đến ngồi vào bàn hội nghị, tảng đá treo lơ lửng trong ngực rớt oạch xuống đất. Nhân vật chính của hôm nay đã tới, vậy hắn cũng không cần một thân một mình đối mặt với cục diện khó xử nữa rồi.
Sau khi nghe mỗi chủ quản các khu khác nhau báo cáo, Lãnh Tuấn Dật ra hiệu thư ký cầm một phần hợp đồng đưa Cung Nhược Tịch, "Cung chủ quản, mời ký."
Nếu là Lãnh Tuấn Dật bảo cậu ký, vậy cậu liền ký luôn. Thế nên, Cung Nhược Tịch một chút cũng không liếc đến, tiêu sái mà vung bút, ở trên hợp đồng viết xuống ba chữ "Cung Nhược Tịch" to đùng.
"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng cậu a, Cung phó tổng tài." Những chủ quản khác xung quanh sau khi Cung Nhược Tịch để bút xuống, đều đứng dậy chúc mừng cậu.
Cái gì, cái gì, Cung phó tổng tài á? Bọn họ là đang gọi mình sao? Toàn bộ hội trường đúng là chỉ có mình cậu họ Cung, thế nhưng, không phải cậu là chủ quản tiêu thụ khu Đông của công ty à, lúc nào biến thành Cung phó tổng tài vậy? Cung Nhược Tịch ngờ vực nhìn về phía Lãnh Tuấn Dật đang hướng mình cười.
"Nhược Tịch, cậu bây giờ đã là Phó tổng tài của 'Kỳ Dật', nha, chính tay cậu vừa mới ký công văn bổ nhiệm làm Phó tổng tài của công ty." Lãnh Tuấn Dật vẻ mặt tươi cười. Đây chính là kinh hỉ lớn nhất hắn cấp cho Cung Nhược Tịch. Ngày hôm qua thời điểm Cung Nhược Tịch hướng mình dò xét từ chức, hắn mới ý thức được: Cung Nhược Tịch đã làm chủ quản chủ quản tiêu thụ khu Đông của công ty hai năm rồi, làm ra thành tích rất lớn, cậu ta đương nhiên sẽ không thỏa mãn với chức vụ của mình hiện giờ. Sở dĩ, Cung Nhược Tịch hướng mình đưa ra ý đồ từ chức, kỳ thực là đang ám chỉ, cậu ta có thể thăng chức không. Ài, cậu ta cùng mình thân như vậy, có muốn thăng chức, Cung Nhược Tịch hoàn toàn có thể nói rõ, hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Há? Cái mình vừa ký chính là công văn bổ nhiệm Phó tổng tài? Cậu còn tưởng đấy là bản báo cáo tình hình tiêu thụ gì gì đó na ná như, tài liệu công việc hay các loại văn kiện. Tôi van a, cậu căn bản cũng không muốn làm cái gì mà Phó tổng tài nha. Cậu vẫn chờ khi công ty "Kỳ Dật" và "Tập đoàn Ân thị" kết thúc hợp tác thì liền hướng Lãnh Tuấn Dật từ chức. Nhưng mà, Lãnh Tuấn Dật bây giờ thăng cậu lên Phó tổng tài của công ty, đến lúc đó, cậu làm sao đệ đơn từ chức với hắn đây?
"Nhược Tịch, tuy rằng giờ cậu là Phó tổng tài của công ty rồi, nhưng là bởi vì hạng mục hợp tác của công ty với "Tập đoàn Ân thị" từ lúc bắt đầu là do cậu phụ trách, thế nên phiền cậu trước tạm thời phụ trách công tác tiêu thụ khu Đông như cũ. Chờ lần hợp tác này kết thúc, tôi sẽ an bài những người khác tới công tác khu Đông. "Ngụ ý chính là, Cung Nhược Tịch ngoài việc được thăng lên làm Phó tổng tài công ty, còn phải bảo lưu danh hiệu chủ quản tiêu thụ khu Đông một thời gian nữa. Chính an bài như vậy, Nhược Tịch cậu ta hẳn sẽ hài lòng. Lãnh Tuấn Dật nghĩ như vậy mà nào đâu biết rằng sẽ làm khó dễ Cung Nhược Tịch.
Thôi quên đi, Phó tổng tài thì Phó tổng tài, xem ra đơn xin từ chức của mình không thể làm gì khác hơn là để thêm chút thời gian nữa. Tiếp nhận xong kinh hỉ lớn mà Lãnh Tuấn Dật cho, Cung Nhược Tịch không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ở "Kỳ Dật" nghỉ ngơi một đoạn thời gian không ngắn đi, đồng thời, cậu vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng tên Ân Tử Kiệt kia, kỳ thực chính mình cũng không ghét quấy rối tình dục.
"Tôi nghe nói, em bị Lãnh Tuấn Dật đề bạt làm Phó tổng tài của công ty. Chúc mừng em." Dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi cà ri bên khóe miệng Cung Nhược Tịch không cẩn thận mà bị dính, Ân Tử Kiệt lơ đãng chúc mừng.
"Ân, sáng sớm hôm nay trong Hội nghị chủ quản cấp cao hắn 'lừa gạt' tôi ký công văn." Kêu thư ký im lặng cầm bản báo cáo hư hư thực thực gì đó đưa cho mình ký, loại hành vi này hẳn có thể coi là "Lừa gạt" nha. Ăn xong đĩa cà ri bò của mình, Cung Nhược Tịch bắt đầu "đánh cướp" đến đĩa của Ân Tử Kiệt.
"Lãnh Tuấn Dật hắn, tại sao muốn đề bạt em làm Phó tổng tài?" Cho dù Lãnh Tuấn Dật và Cung Nhược Tịch ở New Zealand sớm chiều chung đụng một năm, thế nhưng, đề bạt một chủ quản tiêu thụ chỉ công tác ở công ty "Kỳ Dật" hai năm làm Phó tổng tài cũng thật sự là không còn gì để nói. Tình cảm của tên kia với Cung Nhược Tịch rốt cuộc là tốt tới mức nào? Hắn thật hoài nghi câu nói của Cung Nhược Tịch 'Chỉ là bạn cùng phòng lúc học ở New Zealand' đơn giản như vậy thôi.
"Bởi vì trưa hôm qua tôi nói với cậu ấy có thể sẽ từ chức, cậu ấy hiểu lầm ý tôi, cũng không thương lượng qua mà đề bạt tôi lên Phó tổng tài công ty. Kỳ thực tôi cũng không muốn làm Phó tổng tài." Chăm chú đem đĩa cà ri bò của Ân Tử Kiệt đem đến đĩa mình Cung Nhược Tịch, căn bản không ý thức được sự "Thật thà" của mình sẽ mang đến hậu quả như thế nào.
"Em muốn từ chức?" Trên mặt toát ra một tầng băng sương, Ân Tử Kiệt nheo mắt nhìn chằm chằm cừu nhỏ ngồi phía đối diện, đang bận rộn không ngừng.
"Đúng vậy, tôi vốn là định sau khi 'Kỳ Dật' và 'Ân thị' kết thúc hợp tác sẽ hướng Dật đệ đơn xin từ chức." Nhấp một ngụm nước chanh, Cung Nhược Tịch bắt đầu hưởng thụ món cà ri bò sau khi "Làm lụng khổ cực". Cà ri ở đây thực sự ăn rất ngon nha. Biểu ca nói muốn dẫn mình đi ăn đồ ngon, quả nhiên là không gạt cậu, cậu sau này còn muốn tới đây ăn tối nữa, biểu ca sẽ phải đáp ứng cậu đi.
"Vậy sau khi từ chức, em định làm gì?"
"Đương nhiên là chạy đến nơi cách xa 'Tập đoàn Ân thị' và biểu ca rồi."
"Cung Nhược Tịch, đến bây giờ em vẫn nghĩ muốn chạy trốn sao?" Đã hơn hơn một tháng trôi qua, Cung Nhược Tịch rất nghe lời đến "Tập đoàn Ân thị" tìm hắn, cùng hắn đi ăn tối, hơn nữa hắn đối với cậu ôm ôm ấp ấp và hôn môi trên căn bản cậu cũng không kháng cự. Điều này khiến hắn cho là tóm được cừu nhỏ lần này rồi, cừu nhỏ đối với việc chạy trốn đã chết tâm, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, Vậy mà Cung Nhược Tịch cư nhiên vẫn như cũ nhớ mãi không quên "Kế hoạch chạy trốn" của mình. Nếu đã vậy, hắn hẳn là phải tiến hành giáo dục lại cừu nhỏ của mình, chặt đứt ý niệm muốn chạy trốn trong đầu cậu.
"A? Không, không có a, biểu ca, anh, anh nghe lầm rồi, tôi không có nói như vậy a." Thiên a, cậu vừa ở trước mặt Ân Tử Kiệt nói cái gì vậy?! Đối mặt với món cà ri bò và nước chanh mình thích nhất, cậu cư nhiên ăn ăn, uống uống, liền đem những lời không nên nói nhất đi nói cho người không nên nghe nhất. Ô, mình đúng là dốt hết mức có thể mà. Mọi người đều nói mỗi một lần ngã là một lần khôn, cậu thế nào ngã một hố, rồi lại tiếp tục ăn thêm hố nữa, lần nào cũng là trong lúc ăn uống mà tuôn ra hết nỗi lòng cho biểu ca nghe. Hơn nữa, lần này cậu ăn phải hố sâu quá, lại là chính miệng cậu nói thật cho biểu ca chứ.
"Theo tôi đi." Ân Tử Kiệt túm lấy Cung Nhược Tịch vẫn còn đang cầm muỗng, kéo cậu ra khỏi nhà hàng, đem cậu nhét vào xe của mình.
"Biểu ca anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không muốn, tôi muốn xuống xe." Cậu cũng không có ngây thơ cho rằng thời điểm Ân Tử Kiệt đang lửa giận ngút trời sẽ làm chuyện gì với mình. Vả lại, cậu còn chưa ăn xong cà ri bò a.
Ngay lúc Cung Nhược Tịch có ý đồ mở cửa để xuống xe, Ân Tử Kiệt đột nhiên đạp mạnh cần ga, cậu sợ đến nỗi vội vàng ngồi thẳng lại, thắt chặt dây an toàn. "Anh muốn khởi động xe, trước phải nói cho tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị sẵn sàng đã chứ?"
"Sao, nói để em chuẩn bị tốt để nhảy xuống xe à?" Hắn là cố ý, cố ý lúc Cung Nhược Tịch chuẩn bị xuống xe thì khởi động. Hắn muốn cậu biết, để đạt được những gì mình muốn, chuyện gì hắn cũng sẽ làm ra được.
Một mạch trở về nhà riêng của mình, Ân Tử Kiệt thô bạo kéo Cung Nhược Tịch từ trên xe xuống, mở cửa, đẩy mạnh cậu vào phòng ngủ của mình, đè cậu lên giường. Xé áo cậu, hướng về phía da thịt nõn nà trần trụi ở trước mặt mình hung hăng cắn.
"Ân, đau quá." Biểu ca cư nhiên cắn cậu?! Cung Nhược Tịch giãy dụa đưa tay muốn đẩy Ân Tử Kiệt trên người mình ra, trái lại bị hắn túm được nắm hai tay cậu đè lại giường. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cuồng bạo mà mình không quen. Sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, Cung Nhược Tịch kiên trì mở miệng "Biểu ca, trước anh có thể buông ra được không? Có gì chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện với nhau."
"Nếu như hôm nay không có cà ri bò, em chắc lại định quyết tâm tính kế một lần nữa, vô tung vô ảnh nhỉ?" Cừu nhỏ của hắn thật to gan mà, trốn hai lần, hai lần bị tóm, vẫn không chịu tiếp thu giáo huấn, vọng tưởng chạy trốn lần thứ ba. Cậu cho là hắn sẽ để mặc cậu làm xằng làm bậy nữa sao? Khi nam nhân đối mặt với khoảng thời gian bị người mình yêu "Phản bội" , hắn có thể làm ra bất cứ chuyện ra mà Cung Nhược Tịch vô pháp tưởng tượng nổi.
"Biểu ca, tôi nghĩ, giữa chúng ta có chút hiểu lầm nho nhỏ. Anh nên cân nhắc một chút, trước tiên buông ra đã, để tôi ngồi dậy, rồi cùng anh hảo hảo nói chuyện một chút." Ân Tử Kiệt dùng lực đạo thật lớn để đè mình, hắn ta lần này là tới thật đó. Cứ tiếp tục như vậy, không phải sẽ rất nguy hiểm sao. Nếu biểu ca mà ấm đầu, không cẩn thận một cái, đối với cậu làm như vậy, như vậy. Như vậy ngày mai cậu đừng có nghĩ đến việc đi làm a.
"Tôi nghĩ giữa chúng ta không có bất kỳ hiểu lầm gì, ngược lại là em, đến bây giờ đều không học ngoan."
"Không, không có, biểu ca, tôi thật biết điều mà, thực sự rất biết điều mà." Cậu rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt đây? Biểu ca đã bị tức giận làm cho bất bình thường rồi, anh ta đem mình áp chế gắt gao, thương lượng một hồi nữa mà không thành anh ta sẽ ăn mình đến mẩu xương cũng không còn mất. Cậu không muốn a, không muốn bị biểu ca xem như nữ nhân mà đối đãi, cậu sợ đau, rất sợ a.
"Em trốn tôi bảy năm, bây giờ hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ của mình rồi đi?"
"Nghĩa vụ? Nghĩa vụ gì a? Cậu há nào không biết "Nghĩa vụ" trong miệng biểu ca là chỉ cái gì chứ. Thế nhưng, nếu như cậu thừa nhận, vậy chẳng khác nào đi đáp ứng Ân Tử Kiệt, cho phép hắn bính mình. Vì thế, hôm nay cậu nhất định phải giả ngu, trước cứ thoát được đêm nay cái đã.
"Cung Nhược Tịch, chẳng lẽ em không nhớ bảy năm trước em đã nói gì với tôi sao?"
"Biểu ca, bảy năm trước tôi nói với anh rất nhiều chuyện, lâu như vậy rồi, tôi làm sao nhớ nổi nói câu nào?"
"Em thật sự không nhớ? Hảo, tôi sẽ làm em nhớ lại." Ân Tử Kiệt há miệng ngậm vành tai nhạy cảm của Cung Nhược Tịch vào, đem hai tay cậu giơ lên đỉnh đầu, đổi tay áp chế cậu trên giường. Cái tay khác thì lần mò vào trong áo sơ mi của cậu, càn rỡ âu yếm điểm nổi lên trước ngực, tiện đà lần theo đường cong cơ thể cậu trượt xuống, tới tiểu phúc, không nặng không nhẹ mà ve vuốt, khiến người dưới thân rên rỉ một hồi.
"Ân, biểu ca, không nên, mau dừng tay. Để dì Hai và bác Hai thấy sẽ không hay." Cậu nhất định phải mau tìm được lý do để Ân Tử Kiệt dừng tay, nếu không, cậu khó mà bảo toàn trinh tiết. =)))
"Sau khi tôi kế nhiệm chức tổng tài của 'Ân thị', đã chuyển ra ngoài ở, thế nên, em cứ yên tâm, sẽ không ai đến quấy rối chúng ta đâu."
"Nga, vậy đúng là, xui quá rồi." Cậu rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ?
"Biểu ca, tôi, thực ra quên chưa nói cho anh biết, tôi, tôi đã kết hôn rồi!!" Dưới tình thế cấp bách, Cung Nhược Tịch không thể làm gì khác hơn là chém bừa. Cậu năm nay hai mươi ba tuổi, sớm đã qua được độ tuổi hợp pháp để kết hôn rồi, hơn nữa, cậu vừa đáng yêu lại có tiền đồ như vậy, hẳn sẽ yêu một cô đến mức độ bàn chuyện cưới gả rồi đi, rất ư là hợp tình hợp lý nha. Tuy rằng sự thật là đến bây giờ cậu một cô bạn gái chính thức đều chưa có kết giao qua. Nhưng, khi đó là bởi vì cậu không muốn tìm một cô đến để trói buộc mình, chứ không phải, không có cô gái nào muốn cậu làm bạn trai.
"Em đã kết hôn rồi?" Cừu nhỏ của hắn năng lực nói sạo thực sự là càng ngày càng kém.
"Sao, biểu ca anh không tin lời tôi nói sao? Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, tôi lại đem ra đùa giỡn sao?" Cậu nhất định phải kiên trì, chỉ cần cậu sống chết cắn chặt lấy cái cớ kết hôn này, ách, sự thật này không buông, cậu tin rằng Ân Tử Kiệt hẳn là, có lẽ, may ra, ừm, sẽ tin tưởng. Vậy nguy cơ to lớn của cậu sẽ được xóa bỏ.
"Bao giờ? Ở đâu?" Nếu cừu nhỏ nhà hắn đã nhập vai mãnh liệt như thế, vậy hắn thân là biểu ca liền đi thỏa mãn cậu là được rồi. Cho dù hắn đã đợi cậu bảy năm, bây giờ hắn cũng không vội vàng, hắn bồi cậu ngoạn thích hơn.
"A?" Không, không phải chứ, xem chừng, Ân Tử Kiệt đúng là có tin lời mình nói, vậy là tốt. Nhưng mà, hắn không phải là muốn tới tham dự "Hôn lễ" của cậu đấy chứ?
"Ngay trong ngày tổ chức hôn lễ, tôi sẽ có mặt để chúc phúc em và 'vợ mới cưới' của em."
"Không, không cần đâu. Biểu ca anh thân là tổng tài của 'Tập đoàn Ân thị', nhất định có một đống lớn công việc đang chờ anh làm. Hôn lễ nhỏ như vậy, biểu ca anh cũng không cần tới. Tôi không muốn làm trễ nãi công việc của anh." Tôi van a, bộ muốn tôi tổ chức hôn lễ ở đâu để cho Ân Tử Kiệt tới tham dự a? Cung Nhược Tịch cậu ngay một cô bồ còn chả có, vậy cậu tìm ai để đảm đương chức vị hôn thê của cậu đây? Hơn nữa, nghe Ân Tử Kiệt bình tĩnh nói muốn tham dự hôn lễ, còn muốn ở đó chúc phúc bọn họ, cậu rất buồn bực. Biểu ca không phải thích cậu sao? Vậy khi hắn biết mình kết hôn rồi, sao lại bình tĩnh như vậy chứ? Rõ ràng nói thích cậu, cũng là gạt người mà. Cậu không nên, không nên lừa Ân Tử Kiệt, cậu không muốn biểu ca không thích cậu. Nghĩ như vậy, Cung Nhược Tịch thật buồn bực. Cậu hoàn toàn quên chính mình lừa Ân Tử Kiệt nói mình muốn kết hôn chính là để Ân Tử Kiệt buông cậu ra, không được dây dưa với cậu nữa.
"Ngày đó cho dù 'Tập đoàn Ân thị' phá sản, tôi cũng sẽ trực tiếp đến hôn lễ của em, Tiểu Tịch."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro