Cô nhi viện Đức Thiện 13
Edit: Janee
*****
Rất đột ngột và kỳ lạ, phải không?
"Không lạ." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột nhiên vang lên sau đầu cậu.
Berceily sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Sao anh lại tới đây?"
Người đàn ông cao lớn điềm tĩnh, đi vòng qua một đứa trẻ, tiến thẳng đến bên cạnh Berceily, dường như không ai khác xung quanh có thể nhìn thấy anh, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông.
Tất nhiên, có thể do sự thao túng của người đàn ông mà những người khác không nhìn thấy anh.
Người đàn ông không trả lời câu hỏi, chỉ tự nói một mình: "Diệp Ngọc Vũ từ trước đến nay đã mang một căn bệnh tâm lý, anh ta là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, sở hữu hai nhân cách."
"Cái gì?" Berceily bất ngờ, sau đó tỏ ra hoài nghi: "Làm sao tôi biết những gì anh nói là thật hay giả?"
Người đàn ông nhìn xuống cậu: "Tôi biết mọi thứ về kịch bản trong phó bản."
Berceily mím môi.
Cậu biết, với thực lực của người đàn ông, muốn biết hết âm mưu của phó bản có lẽ không khó, dù sao trong phó bản giả do Tô Lan tạo ra, ngay cả hệ thống cũng phải né tránh hắn.
Huống gì, đây chỉ là một phó bản nhỏ được hệ thống kiểm soát?
Berceily vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, cậu đột nhiên cảm thấy cái gọi là "NPC tự do" thật sự không thể hình dung được hắn, đó chỉ là định nghĩa của những người chơi kia về hắn mà thôi.
Những người chơi kia rõ ràng không hiểu rõ thực lực thật sự của vị Tử Thần này, nếu không, họ chắc chắn sẽ không đánh giá anh ta chỉ là "NPC".
Có một NPC nào mà khiến cả hệ thống chính cũng sợ hãi và e ngại sao?
Hắn giống một "người tự do" tung hoành trong hệ thống hơn, dù là NPC hay là khán giả, thậm chí nếu muốn, hắn còn có thể giả trang thành một người chơi.
Không biết sự tồn tại như vậy đã được tạo ra như thế nào.
Người đàn ông thấy Berceily nhìn chằm chằm vào mình, nhếch môi hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ, anh lại muốn làm gì?" Berceily dời ánh mắt đi.
Kỳ thực tâm tình của cậu hiện tại khá phức tạp, người đàn ông vừa mới cưỡng hôn cậu, hẳn là cậu phải rất tức giận, nếu lúc đó là người khác, cậu sẽ không để người đó còn sống mà đi ra khỏi phòng.
Nhưng vị Tử thần này rõ ràng là khác, trước xét về mặt sức mạnh, hắn vượt trội hơn Berceily rất nhiều, dù cậu muốn giết hắn cũng không thể.
Nhưng đây chỉ là điều kiện khách quan, tuy nhiên, trong ý thức chủ quan của Berceily, trong nháy mắt bị cưỡng hôn kia, cậu ngay cả ý nghĩ giết chết hắn cũng không có.
Có phẫn nộ, có nhục nhã, nhưng cậu đối với anh lại không nảy sinh sát tâm.
Nhưng suy nghĩ lại, thực tế cũng có thể hiểu được. Ví dụ như Tử Thần đã nhiều lần thử cậu, cậu thậm chí còn suýt chết trong tay con người đó vài lần, nhưng cuối cùng, người đàn ông đó vẫn chưa bao giờ thực sự xuống tay.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì hứng thú.
Tử Thần hứng thú với cậu còn hơn hứng thú với việc giết người.
Tương tự, thật ra Berceily cũng có sự hứng thú cùng loại với Tử Thần.
Bản chất Berceily vô tâm vô tình, rất ít dao động cảm xúc, mọi thứ trên thế giới đối với cậu đều có vẻ xám xịt và lạnh lùng. Mà con người lại là một sinh vật không thể thiếu cảm xúc, do đó, Berceily, người không hòa nhập với xã hội của con người, không thể tránh khỏi cảm thấy cô độc, bài xích và quá mức nhàm chán.
Cho đến khi gặp được Tử Thần.
Người đàn ông này xấu xa nhưng cũng rất sống động, chọc cậu tức giận mà đồng thời cũng cho cậu trải nghiệm những cảm xúc mới lạ chưa từng có.
Dù là tức giận hay nhục nhã thì những cảm xúc này đều là những trải nghiệm mới mẻ mà cậu chưa từng trải qua.
Mà đối với người duy nhất mang đến cho cậu những trải nghiệm mới lạ này, hắn xác thật đã gợi lên hứng thú của Berceily.
Tử Thần muốn biến cậu thành tài sản của mình, một phần của bộ sưu tập, sao Berceily lại không muốn điều tương tự.
Nếu không phải khả năng thôi miên hiện tại của cậu còn hạn chế, Tử Thần hiện tại sẽ chỉ là một nô lệ bị cậu kiểm soát tinh thần.
"Tôi muốn làm gì?" Người đàn ông mỉm cười lặp lại, đột nhiên cúi đầu, dùng đôi mắt đen thẳm nhìn cậu: "Tôi nghĩ không ai rõ hơn em những gì tôi muốn làm."
Thật vậy, mục tiêu của người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ có một.
Berceily quay đầu đi.
"Hai nhân cách, nhân cách chính không hề biết về sự tồn tại của một nhân cách khác." Người đàn ông không nhanh không chậm tiếp tục nói.
Ánh mắt Berceily trở nên sắc bén, trực giác nói với cậu rằng đây có thể là một điểm quan trọng.
Nhưng đột nhiên người đàn ông không nói tiếp, mà thay vào đó cười tươi và hỏi: "Theo em, Tô Lan thích nhân cách chính hay nhân cách phụ?"
Berceily lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đừng úp úp mở mở, muốn nói thì nói, không nói thì cút."
Không thể nảy sinh ý định giết người là một chuyện, tức giận lại là chuyện khác, vẫn phải giận.
Dường như tâm trạng người đàn ông rất tốt sau ba nụ hôn vừa rồi, hoặc có thể nói hắn luôn có tâm trạng tốt khi đối diện với Berceily: "Người Tô Lan thích là nhân cách phụ của anh ta."
Berceily nhăn mày, cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn hắn: "Vậy rồi sao? Liên quan gì đến cái chết của Diệp Ngọc Vũ?"
"Tất nhiên có liên quan, Tô Lan thích là nhân cách phụ, nhưng người thích Tô Lan lại là nhân cách chính." Người đàn ông nhẹ cười, như đang kể một câu chuyện, kể tất cả cho Berceily nghe: "Ban đầu Diệp Ngọc Vũ không biết tuổi thật của Tô Lan, anh ta nghĩ mình đã yêu một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi nên từ đó ngày đêm bị tra tấn về mặt đạo đức, tình yêu và đạo đức trái ngược nhau, anh ta không biết phải chọn gì."
"Cuối cùng, áp lực tinh thần quá lớn khiến Diệp Ngọc Vũ không chịu nổi, xuất phát từ tiềm thức tự bảo vệ mình, anh ta phân liệt thành một nhân cách khác."
"Là một nhân cách phụ chia sẻ áp lực và đau khổ của anh ta, nhân cách phụ khác biệt với nhân cách chính, không có khái niệm đúng sai, không có tiêu chuẩn đạo đức, anh ta tuân theo ý muốn của mình và hành động tùy ý, và điều quan trọng nhất là, nhân cách phụ mắc chứng luyến đồng."
Khi nói đến ba từ cuối cùng, giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp, ý tứ không rõ ràng.
Berceily nghe được ba chữ này có chút không thoải mái, cau mày nhìn hắn: "Tiếp tục."
Người đàn ông bắt đầu đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Berceily sắc mặt đen xì: "Thế nào, anh cũng mắc chứng luyến đồng à?"
Người đàn ông cười nhẹ: "Không có, tôi chỉ có hứng thú với em thôi."
Berceily cười lạnh.
Người đàn ông nhướng mày, tiếp tục nói: "Nhân cách phụ có sở thích đó, vậy khi đối mặt với một đứa trẻ xinh đẹp luôn được nhân cách chính che chở, anh ta sẽ làm gì?"
Berceily mở to mắt: "Anh ta... anh ta cưỡng ép Tô Lan?"
"Đúng vậy, nhân cách phụ đã cưỡng bức Tô Lan, nhưng Tô Lan lại yêu tên tội phạm này."
Giống như thế giới thực, thực sự có những trường hợp nạn nhân lại yêu hung thủ, thậm chí không chỉ một trường hợp.
Berceily không biết nên đưa ra ý kiến gì về tình huống này, tuổi tác và cơ thể của Tô Lan không phù hợp, từ nhỏ đã bị bắt nạt và tẩy chay, chắc chắn cậu ta đã bị tổn thương về mặt tâm lý, vì vậy không thể suy đoán ý nghĩ của cậu ta bằng góc nhìn của người bình thường.
Yêu tên tội phận đã cưỡng bức mình đặt trong trường hợp của Tô Lan cũng không quá khó tin.
"Nhưng nhân cách phụ lại không yêu Tô Lan, đối với anh ta, Tô Lan chỉ là một công cụ để thỏa mãn ham muốn. Nhưng đối với Tô Lan, việc nhân cách phụ không yêu cậu ta không quan trọng, nhân cách chính yêu cậu ta, họ vẫn là cùng một người phải không?"
"Vì vậy, Tô Lan đã tiết lộ bí mật về tuổi của mình cho nhân cách chính, bắt đầu hẹn hò với nhân cách chính, khi nhân cách phụ xuất hiện, họ lại quan hệ tình dục, nhân cách phụ cũng rất thích cảm giác chiếm hữu người yêu của nhân cách chính, và họ duy trì mối quan hệ như vậy trong một năm."
"Vậy nên... trước khi tự tử, có lẽ Diệp Ngọc Vũ đã biết về sự tồn tại của nhân cách phụ phải không?"
Berceily nhìn vào sợi dây treo trên khung cửa, không thể tưởng tượng được Diệp Ngọc Vũ đã có tâm trạng như thế nào khi chấm dứt cuộc sống của mình.
"Không chỉ biết về sự tồn tại của nhân cách phụ, anh ta còn biết về tất cả mọi chuyện giữa nhân cách phụ và Tô Lan." Người đàn ông dường như nghĩ ra điều gì đó, cười nhẹ, nhỏ giọng: "Điều này ít nhiều cũng nhờ em nha, bé yêu."
Berceily: "Gì?" Liên quan gì đến cậu?
"Em đã thôi miên Diệp Ngọc Vũ, xâm nhập vào tâm trí của anh ta, buộc tư duy của anh ta trở thành một. Tâm trí của nhân cách chính và nhân cách phụ đã được hợp thành một nhờ năng lực tinh thần của em, hai nhân cách trời xui đất khiến cùng chia sẻ tất cả suy nghĩ và ký ức, có nghĩa là mọi thứ của nhân cách phụ và Tô Lan đều được Diệp Ngọc Vũ "nhìn" trực tiếp trong tâm trí."
Việc này xảy ra với ai cũng sẽ không thể tránh khỏi sụp đổ, người yêu ngoại tình mà đối tượng ngoại tình lại là một bản thân khác, thậm chí có thể nói, bản thân tồn tại như một kẻ thay thế cho nhân cách phụ.
Berceily cau mày, suy đoán: "Cho nên Diệp Ngọc Vũ tự sát là vì anh ta muốn giết chết nhân cách phụ của mình."
Tuy nhiên, nhân cách phụ cũng là chính anh ta, vì vậy, anh ta chỉ có thể giết chết chính mình.
Anh ta thậm chí còn cố tình dụ Tô Lan tạm thời rời đi rồi treo cổ tự tử ở cửa để Tô Lan quay lại có thể nhìn thấy, đây coi như là một kiểu trả thù.
Vì yêu sinh hận, không có gì hơn.
Người đàn ông cong môi: "Thông minh."
Berceily rũ mắt.
Đôi khi, có tình yêu cũng không phải là điều tốt, tình yêu sai trái đặt nhầm người, luôn tạo ra những bi kịch khác nhau.
*
"Là mày giết chết con trai tao! Là mày giết con trai tao!!" Người đàn ông trọc đầu đá và giẫm lên cậu bé đang ngã gục trên mặt đất, biểu cảm tàn nhẫn, hoàn toàn không còn vẻ mặt cười nhe răng với ông chủ lớn như thường lệ.
Lại một cú đá không chút khoan nhượng, Tô Lan bị đá mạnh vào bụng, cả người cong như con tôm, nhưng những đòn tấn công như vũ bão vẫn giáng xuống lưng cậu ta một cách không thương tiếc.
...
【Cảnh báo! Đối tượng bảo vệ bị tổn thương nghiêm trọng, hiện tại mức độ tổn thương là cấp độ hai.】
【Cảnh báo! Đối tượng bảo vệ bị tổn thương nghiêm trọng, mức độ tổn thương đang tăng lên không ngừng, dự kiến sau năm phút, nhiệm vụ sẽ thất bại, người chơi hãy lập tức nghĩ cách cứu viện.】
【Cảnh báo... Đối tượng bảo vệ...】
Thông báo từ hệ thống liên tục vang trong tâm trí, Berceily dẫn đầu sáu người chơi khó khăn chạy vội đến văn phòng viện trưởng.
Không rảnh để gõ cửa, sáu người trực tiếp phá cửa xông vào.
Viện trưởng đầu trọc bị gián đoạn cuộc hành hung quay lại ngay khi nghe thấy tiếng động: "Ai!?"
Tuy nhiên, ông ta chỉ nhìn thấy sáu củ cà rốt nhỏ chỉ cao đến eo.
Ông ta cau mày, nghiêm khắc trách cứ: "Ai cho phép bọn màu vào!? Ra ngoài!"
Đừng nhìn viện trưởng đầu trọc luôn thích mỉm cười khi đối mặt với người khác, thực tế ông ta có vẻ ngoại hình khá hung dữ, đặc biệt là lúc này với vẻ mặt hung tháng sát ác, còn có một đứa trẻ không rõ sống chết đang nằm rạp bên trân.
Tuy nhiên, không như dự đoán, cảnh tượng sáu đứa trẻ khóc lóc chạy ra khỏi phòng không xuất hiện. Sáu đứa trẻ này gan lớn không tưởng. Đối mặt với tình huống như vậy, Berceily dẫn đầu đi lên trước.
"Mày..." Viện trưởng đầu trọc mở miệng muốn mắng người, nhưng khi Berceily cố ý nhìn vào mắt ông ta, ông ta đột nhiên im lặng.
Đôi mắt xanh lam của Berceily, dưới ánh sáng không mấy sáng sủa của văn phòng, trở nên đặc biệt u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro