Cô nhi viện Đức Thiện 3

Edit: Janee
*****
“A, nơi này thế mà có hài tử tóc vàng mắt xanh, thật xinh đẹp!” Thẩm nữ sĩ đột nhiên chỉ vào Berceily và thốt lên một tiếng kinh ngạc, bà đến gần và cúi xuống trước mặt Berceily, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu bảo bối, con tên là gì vậy?”

Berceily ngơ ngác: “……”

A, đúng rồi, mình tên gì nhỉ? Liệu có nên sử dụng tên thật không?

"Anh ấy tên Tiểu Hy ạ," cô bé đứng bên cạnh cười ngọt ngào, "Anh ấy không biết nói chuyện đâu, dì ạ."

Berceily ngước mắt, tận lực duy trì thiết lập nói lắp: “Con, con có thể nói.”

Nhìn đôi mắt xanh trong trẻo sạch sẽ như mèo con, trái tim Thẩm nữ sĩ như tan chảy, bà không cầm lòng được nói: “Sao có người lại nỡ bỏ rơi một đứa trẻ xinh đẹp như vậy.”

“Thẩm Vân.” Vị Bạch tiên sinh kia cau mày gọi vợ mình.

Thẩm Vân lập tức đứng dậy và nhìn chồng mình, "Tiên sinh... tôi nghĩ có lẽ..."

"Đợi thêm mười ngày." Ông Bạch cau mày không cho phản đối "Đừng tin vào cái gọi là hợp mắt, nhận nuôi đứa trẻ là một việc lớn."

Hơn nữa, đứa trẻ xinh đẹp như vậy vẫn còn ở trong cô nhi viện mà không ai nhận nuôi, có lẽ là do có vấn đề ở mặt khác.

Hiệu trưởng cũng chạy đến cười nói: "Bạch tiên sinh nói đúng, hãy từ từ, không cần vội, hai vị hãy đi ăn sáng tại nhà ăn của chúng tôi trước."

Thẩm Vân chỉ có thể gật đầu, lại hỏi: "Những đứa trẻ đã ăn sáng chưa?"

"Lát nữa sẽ có các cô dẫn bọn nhỏ đi ăn."

Lúc này Thẩm Vân mới yên tâm đi cùng Bạch tiên sinh đến nhà ăn.

Berceily nhìn theo bóng dáng hai người họ, trong ánh mắt thoáng qua một chút tiếc nuối.

Thật đáng tiếc, chỉ cần thêm một vài giây nữa, cậu có thể hoàn toàn thôi miên bà ấy, nhưng dù việc thôi miên sâu bị gián đoạn, thì tư tưởng của đối phương vẫn bị ảnh hưởng, hoàn toàn bị thôi miên chỉ là chuyện sớm muộn.

Cậu rũ mắt, tránh ánh mắt tò mò của các đứa trẻ khác.

Nhiệm vụ nhận nuôi này tạo ra là dành cho cậu! Chỉ cần kiểm soát một trong hai vợ chồng, khiến họ một hai muốn nhận nuôi cậu thì nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành.

Còn một nhiệm vụ chính khác, bảo vệ đứa trẻ thiện lương duy nhất.

Thiện lương duy nhất….

Nói cách khác, ngoại trừ đứa trẻ đó, tất cả trẻ em ở trại trẻ mồ côi này đều không thật sự trong sáng và thiện lương?

A, Berceily cảm thấy nhiệm vụ này khó hơn một chút.

Suy cho cùng, giới hạn giữa thiện và ác quá mờ nhạt, đặc biệt đối với cậu, không có ai trên thế giới thật sự hoàn toàn tốt đẹp.

Muốn bảo vệ thì trước tiên phải tìm ra người đó.

Tuy nhiên, ở trại trẻ mồ côi hầu như là những đứa trẻ còn nhỏ, tuổi tác và vẻ ngoài vô hại là lớp bảo vệ tốt nhất của họ, muốn tìm ra người thiện lương nhất trong số họ…

Rất khó

"Được rồi, mọi người yên lặng đi!" Cô phụ trách cũng không lập tức dẫn bọn họ đi ăn cơm mà còn chống tay ngạo mạn nhắc nhở: "Đây là cơ hội tốt. Phải thông minh lên. Đằng nào cũng đã bị bỏ rơi mấy lần rồi sao lại không hiểu những cái này được? Đều biết những gì người lớn muốn, biết cách làm họ vui lòng đúng không? Phải biết cách nịnh nọt biết chưa…"   "

Ra là để họ ở lại đây để nghe những lời tẩy não này.

Berceily cười lạnh một tiếng.
***
【Cuối cùng thì tôi cũng vào được! 】
【Tại sao phát sóng trực tiếp tối qua lại bị ngắt kết nối? 】
【Đúng vậy, tiến độ phó bản bây giờ ở đâu? 】
【Má ơi, sao lại đánh nhau rồi? Đây là...bạo lực ở trại trẻ mồ côi? 】

Phát sóng trực tiếp tối qua đột nhiên bị gián đoạn khi Tử Thần đến cuối cùng đã khôi phục lại kết nối nhưng ký ức của khán giả vẫn còn dừng lại lúc Berceily nằm trên giường ngày hôm qua, vì còn nhỏ và thân hình gầy yếu nên cậu nom đặc biệt dễ thương, thậm chí còn thu hút được rất nhiều fan mama.

Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là ngay khi kết nối lại, những gì họ thấy không phải hình ảnh một đứa trẻ dễ thương dụi mắt thức dậy, mà là Berceily bị một nhóm trẻ lớn hơn vài tuổi bao vây, cảnh tượng này giống như cảnh bạo lực học đường...

Berceily cũng không ngờ những đứa trẻ này lại to gan như vậy.

Bà cô kia chỉ vừa mới đọc xong bài diễn văn tẩy não của mình, người còn chưa kịp đi, họ đã dám trắng trợn vây xung quanh cậu như vậy…

Nhìn việc giường dưới của cậu bị cô phụ trách đánh tơi tả tối qua, cậu còn tưởng rằng tất cả bọn trẻ đều sợ những cô phụ trách này chứ.

Nhưng cô ta không chỉ thờ ơ với hoàn cảnh của cậu ở đây, thậm chí trong lời nói còn ngầm đồng tình: “Không có việc gì thì đi theo ta ăn tối.”
Người lập tức ít đi một nửa, nhưng cũng có một số người ở lại để xem cuộc vui.

Trong số những người này, thủ lĩnh hẳn là một thiếu niên, nhìn qua ít nhất cũng phải 13 tuổi, hắn là người đầu tiên dẫn theo mấy người khác vây quanh Berceily.

Khi nhìn thấy Berceily im lặng đứng đó, dường như đang sợ hãi, tức khắc trào phúng: “Một đứa nói lắp còn muốn được nhận làm con nuôi à?” Berceily ngước mắt nhìn thẳng vào cậu ta, đôi mắt lam đầy lạnh lùng.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Quái vật mắt xanh, tao cảnh cáo mày, mười ngày này mày liệu mà biến mất, không được phép xuất hiện trước mặt hai người đó, biết chưa!"

A, Berceily đã bắt đầu tìm kiếm đạo cụ trong nhẫn trữ vật.

Phó bản này không nói rằng không thể tổn thương NPC.

Cậu bé kia thấy Berceily không hề để ý đến mình, lập tức nổi giận, nắm chặt tay tiến tới muốn đánh cậu.

Berceily cũng lấy đạo cụ và chờ đợi, để duy trì nhân thiết của mình, cậu không lấy vũ khí quá rõ ràng hoặc có sát thương lớn, cậu chỉ chọn một đạo cụ nhỏ có thể phản trả lại năng lượng gấp mười lần.

Đạo cụ tuy nhỏ nhưng cũng đủ để đối phó với những đứa trẻ này.

Nhưng cậu ta còn chưa tới gần Berceily, đã bị người nào đó xách cổ, thiếu niên tức giận quay đầu lại: “Ai!”

Nhưng khi nhìn thấy người tới, cậu ta lập tức hoảng sợ: “ Anh Tiểu Diệp."

Berceily lập tức nhìn về phía người đó.

Người mà mọi người gọi là "Anh Tiểu Diệp" là một cậu bé khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nổi bật giữa đám trẻ, mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ và đi giày vải, dáng người mảnh khảnh, cao ráo, khí chất nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất không phù hợp với trại trẻ mồ côi này.

Diệp Ngọc Vũ cau mày, nhìn về phía đám người trước mặt: “Lại bắt nạt em ấy?”

“Không, không phải…”

“Tiểu Hy.” Diệp Ngọc Vũ vẫy tay gọi cậu: “Đi theo anh.”

Berceily nhướng mày theo Diệp Ngọc Vũ rời đi trước sắc mặt khác nhau của mọi người.

Nơi Diệp Ngọc Vũ đưa cậu đến chắc hẳn là phòng riêng của anh.

Không gian cho một người ngủ còn rộng hơn không gian cho bốn người ngủ phòng Berceily .

“Tiểu Hy, ngồi đi.” Diệp Ngọc Vũ mang cho cậu một cái ghế nhỏ.

Berceily không ngồi xuống, ánh mắt của cậu hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cô gái đang nằm trên giường, cô bé khoảng bảy tuổi, nhưng lại béo đến mức chỉ có thể nằm trên giường không đứng dậy được.

Đây chính xác là cô gái bị bỏ rơi đã xuất hiện trong phần cốt truyện.

Thấy Berceily không chút e dè nhìn nơi đó, Diệp Ngọc Vũ mỉm cười chủ động giải thích: "Đây là tiểu cô nương mới vào viện, nàng có tình huống đặc biệt, tạm thời sẽ ngủ với anh."

Berceily hỏi: "Vậy...anh ngủ ở đâu?"

Diệp Ngọc Vũ mỉm cười: "Anh ngủ dưới sàn."

Berceily: "..."

Khi Diệp Ngọc Vũ quay đi, cậu nghi ngờ liếc nhìn anh vài lần.

Phải chăng đây là… đứa trẻ...thiện lương nhất cần được bảo vệ?

Berceily nhìn chiều cao gần mét tám của anh, giữa một nhóm trẻ nhỏ và phụ nữ trung niên lớn tuổi trong trại trẻ mồ côi, anh thực sự nổi bật giữa đám đông, liệu có gọi là một trẻ con không?

Berceily nhất thời không thể phân biệt.

Đột nhiên cậu nghe thấy Diệp Ngọc Vũ cười khẩy, nhìn Berceily nói: “Cô bé này trước đây mảnh khảnh và xinh đẹp, nhưng vì một video cô ăn uống được lan truyền rộng rãi nên bố mẹ cô bé mỗi ngày bắt cô ăn đủ loại đồ ăn, quay video và đăng lên một số trang web để kiếm tiền."

Berceily: "Cho nên..."

"Cho nên cô bé càng ăn càng béo, cho đến khi trở thành như bây giờ, bố mẹ cô ấy cũng kiếm đủ tiền liền lập tức đưa cô đến trại trẻ mồ côi."

"Trước khi đưa cô bé đến đây, bố mẹ cô đã đến bệnh viện để cung cấp tinh trùng và trứng, nói rằng lần này họ muốn có một đứa con trai..." Diệp Ngọc Vũ chế nhạo: "Bọn họ rốt cuộc xem con cái là thứ gì?"

Berceily không còn gì để nói.

Quả thức rất quá đáng, cô gái rất đáng thương. Nhưng cậu không thể nhận thức được những cảm xúc phức tạp của họ, cũng không thể tạo thành sự đồng cảm.

Cậu rũ mắt nghĩ thầm: Thật là máu lạnh.

Diệp Ngọc Vũ thở dài: "Xin lỗi Tiểu Hy, anh nói với en nhiều như vậy, em có thể không hiểu, em trước tiên trở về đi, về sau gặp phải những người đó liền trốn đi."

Berceily gật đầu, trở về phòng của mình.

Ba người bạn cùng phòng không có trong phòng, nhưng cũng đúng, đôi vợ chồng kia vẫn ở đây, tất cả những đứa trẻ muốn được nhận nuôi có lẽ hiện đang tích cực xoát mặt.

Cậu leo lên giường nằm nửa chừng, đôi mày trẻ con hơi nhíu lại.

Kỳ thực, có điều gì đó rất không ổn.

Phó bản này cho đến nay vẫn rất yên bình.

Nếu là phó bản cấp B thì trình độ khó khủng bố của nó chắc chắn không kém thế giới trước mới đúng.

Nhắc tới thế giới trước...

Cậu đột nhiên nhớ tới đạo cụ lấy được từ nhiệm vụ phụ, cây sáo của người thổi sáo, tác dụng của nó vẫn là chờ phát hiện.

Cậu lấy nó ra khỏi nhẫn trữ vật, nhìn vài lần rồi đưa lên miệng thổi.

Tiếng sáo vừa không chuẩn xác vừa không dễ nghe tức khắc vang lên ngắt quãng.

Berceily nghĩ, nếu thổi không tốt thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện và chặn đầu kia của cây sáo.

Berceily không kịp phòng bị, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

? ? ?

Tại sao lại là anh ta?

Người đàn ông dường như hiểu được câu hỏi trong mắt cậu, khẽ cười nói: “Không phải em triệu hồi tôi sao?”

Tiếng thông báo hệ thống đúng lúc vang lên trong đầu:
〈Người chơi Berceily sử dụng đạo cụ cấp B, cây sáo của người thổi sáo, triệu tập thành công Tà Thần. Trong ngày hôm nay anh ta sẽ phục vụ cho bạn, hãy tận dụng anh ta để hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn nhé!
Số lần sử dụng cây sáo của người thổi sáo còn lại 2/3 công dụng〉

Berceily: "..."

Tại sao đạo cụ cấp B có thể dùng để triệu hồi Tử Thần?

"A, bởi vì phó bản trước Tà Thần nguyên bản bị tôi..." Anh thấp giọng cười: "Giết chết."

Anh từ trên giường bế tiểu Berceily xuống, hoàn toàn không để ý đến cậu đang giãy giụa: "Em triệu hoán tôi, nghe thấy sao tôi có thể không đáp lại?"

Ai mẹ nó triệu hoán anh?

"Thả tôi xuống." Berceily vẻ mặt đen xì nói.

Người đàn ông không buông tay mà nói: "Hôm nay tôi là thần bảo hộ của em."

? ? ?

Berceily cạn lời nhìn hắn,

"Không tin?" Trong mắt người đàn ông tràn đầy hứng thú: "Không bằng tôi nói cho em một chuyện thú vị?"

Berceily nói: "Tôi không có hứng thú."

Người đàn ông vẫn tự nói: "Em có cảm giác được không? Phó bản này đặc biệt yên bình."

Đây là ý gì?

Berceily nhíu mày, chẳng lẽ không phải cậu cảm giác sai?

“Bởi vì trong các em có một người chơi đã thay đổi toàn bộ phó bản.” Người đàn ông cười rộ lên: “Thú vị không?”

Đồng tử Berceily co rút.

Cái gì...

Người đàn ông cúi đầu đến gần, bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của cậu, cười nói: "Tiểu bảo bối, em có thể tìm ra là ai không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro