Trấn bất tử 10
Edit Janee
*********
"Sao cậu ta lại ở đây?"
Mấy người tụ tập lại nhìn thiếu niên trong tủ, cậu ta có mái tóc ngắn màu sợi đay, làn da màu lúa mì, trên má có những vết tàn nhang to dễ nhận biết, quả thực chính là thiếu niên trong phần giới thiệu.
Chỉ là bất cứ ai đã xem phần giới thiệu có lẽ đều có định kiến rằng chàng trai trẻ đó hẳn đã trả giá bằng thần giáng để đổi lấy sự sống vĩnh cửu.
Ai mà ngờ cậu bé không những không còn sống mà còn đang nằm trong tủ của một phòng thí nghiệm nhỏ.
Berceily liếc nhìn thi thể được bảo quản hoàn hảo trong tủ, sau đó nhìn xung quanh, cuối cùng xác nhận suy đoán trước đó của mình.
Bác sĩ đã lao tâm khổ tứ, xây dựng khu vực cách ly trải dài không gian, không thể chỉ để giam giữ những người bị nhiễm bệnh, cũng không chỉ để người vô tội bị lây nhiễm, mà còn có mục đích sâu xa hơn.
Ví dụ như sự tồn tại của phòng thí nghiệm này, hay là.... xác thiếu niên này.
Cậu cảm thấy nguyên nhân tất cả việc bác sĩ làm, vô cùng có khả năng đều liên quan đến thiếu niên này.
Trong quá khứ đã thực sự xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho cậu biết sự thật về quá khứ?
Trước khi Berceily có thể suy nghĩ sâu hơn, Tiểu Mặc bên cạnh đột ngột kêu lên một tiếng kinh hoàng: "A!... Đậu má!"
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn anh ta.
Chỉ thấy trên cổ của Tiểu Mặc có một cây kim tiêm to đùng đâm vào, đầu kim dày và dài đã thâm nhập vào hơn một nửa, chất lỏng màu đen không rõ tác dụng cũng đã được tiêm vào tĩnh mạch của anh ta, tạo thành các mạch máu màu đen xung quanh chỗ tiêm.
Tác dụng của thuốc khiến anh ta chỉ có thể đứng im một chỗ, toàn bộ cơ thể cứng ngắc, đồng thời đồng tử liên tục mở rộng do sự kinh hãi và đau đớn. Miệng anh ta mở ra, vừa rồi anh ta còn có thể kêu lên sợ hãi nhưng giờ đây đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Berceily nhìn thấy cái ống tiêm đó, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo.
Đây rõ ràng là cái ống tiêm vừa xuất hiện trong tay bác sĩ ở lối ra hành lang!
Họ đã bị phát hiện!
Những người khác nghĩ rằng đó là cơ chế trong căn phòng này, họ cảnh giác nhìn xung quanh một cách thận trọng. Berceily vừa ngẩng đầu để nhắc nhở, lại bắt gặp ánh mắt của Tiểu Mặc ở phía đối diện.
Khi Berceily nhìn thấy, cậu đã sửng sốt. Khi người bình thường trải qua sự kinh hoàng hoặc đau khổ, đồng tử có thể co lại hoặc mở rộng là điều bình thường. Nhưng đồng tử của A Mạc chỉ trong chốc lát đã liên tục mở rộng đến không giống người.
Đồng tử màu đen gần như chiếm toàn bộ lòng trắng của con ngươi!
Ngay cả các cơ bắp trên khuôn mặt cũng bắt đầu co lại như những người dân trong thị trấn, răng càng trở nên sắc nhọn.
Trong chất lỏng màu đen này có chứa nguồn lây nhiễm!?
"Cẩn thận, anh ta đã bị nhiễm..." Không kịp suy nghĩ nhiều, Berceily ngay lập tức cảnh báo, nhưng trước khi câu nói kết thúc, cậu đã cảm nhận được sự đình trệ của không khí phía sau. Cậu phản ứng rất nhanh né sang một bên - kim tiêm sắc nhọn của ống tiêm vụt qua sát mặt cậu.
Bác sĩ một kích không trúng, sau đó hắn ta cong tay để thực hiện một cú đâm khác, thậm chí lần này do vị trí, mà điểm kim tiêm hướng đến là mắt!
Phía sau là cái tủ chứa thi thể của thiếu niên, Berceily gần như không có cách nào tránh được. Cuộc tấn công xảy ra quá nhanh, người khác hoàn toàn không kịp phản ứng. Họ thấy đầu kim tiêm sắp xuyên qua mắt phải của Berceily nhưng giây tiếp theo - nó dừng lại.
Bác sĩ theo bản năng dừng lại.
Trong nháy mắt, một con dao nhỏ từ trong tay Berceily trượt ra. Tuy nhiên, nó không đâm vào bác sĩ đang đứng trước mặt, mà thẳng thừng chọc vào cửa kính phía sau cậu. Một lớp kính dày khoảng vài centimet đã bị cậu chọc vào phân nửa.
Berceily nhìn thẳng vào cây kim chỉ cách con ngươi của cậu một đốt tay, cười lạnh: "Nếu ngươi di chuyển, ta cũng sẽ di chuyển."
【Ôi trời ơi, ôi trời ơi, ôi trời ơiiii! Cậu ta điên rồi à!? Cậu ta dựa vào cái gì để cho rằng bác sĩ không sẽ hành động?】
【Mắt đẹp như vậy, không muốn có thể quyên góp cho những người cần! Tại sao lại nghĩ luẩn quẩn như vậy?!】
【Anh ta điên rồi sao? Mắt bị mù lấy gì để thôi miên?】
【Huhu, đừng làm vậy!】
………
Nhưng bác sĩ thực sự đã dừng lại.
Hắn ta thậm chí còn lùi lại nửa bước với ống tiêm trong tay, giọng điệu khàn khàn nói: "Ta không di chuyển… ngươi rút dao ra."
Tay cầm dao của Berceily không hề di chuyển. An Khang và A Tứ do dự liệu có nên lao lên để giải quyết bác sĩ hay không, nhưng ngay cả khi bác sĩ đã lùi lại nửa bước, ống tiêm của hắn vẫn quá gần Berceily. Vì vậy, bọn họ do d, không dám hành động liều lĩnh.
Berceily đối diện với đôi mắt pha lê đỏ trên mặt nạ quạ đen của bác sĩ, vốn định thôi miên hắn. Nhưng giây tiếp theo, không khí đình chỉ lưu động, hắc ám và cảm giác không trọng lượng quen thuộc ập đến như thủy chiều.
Vào giây cuối cùng, Berceily đã dùng dao găm phá vỡ cửa kính.
*******
Sau khi thoát khỏi hắc ám, họ đã được dịch chuyển về nhà thờ, với đèn nến xung quanh đã tắt và cửa sổ đã khóa.
Berceily nhẹ nhõm thở một hơi.
Nhìn vào tường xung quanh không thể thông gió này, có lẽ bác sĩ tính toán đưa họ trở lại đây rồi động thủ.
Nếu không phải vào lúc cuối cùng cậu đã đâm thủng kính tủ, khiến bác sĩ hiện tại không rảnh tay, có lẽ một trong ba người họ đã bị bác sĩ tấn công một lần nữa.
"Tiểu Mặc..." A Tứ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Chất lỏng màu đen vừa rồi bác sĩ đã dùng quá kinh khủng, chỉ tiêm một nửa ống nhỏ thôi, một người bình thường đã hoàn toàn trở thành giai đoạn cuối của việc thần hàng, trạng thái hoàn toàn biến thành chuột.
Rõ ràng theo quan sát của họ, ngay cả những người dân đã chấp nhận thần giáng cũng cần một khoảng thời gian để chuyển biến từ từ, chưa kể là virus có giai đoạn ẩn nấp trong ba ngày…
Vậy điều này là như thế nào? Có phải bác sĩ đã làm gì để virus biến đổi lại không?
Nếu thật là vậy... thì quá đáng sợ!
Liệu họ có thể hoàn thành nhiệm vụ chính trong vòng 7 ngày và sống sót qua căn bệnh lây nhiễm ngày càng kinh khủng này được không!?
Chỉ mới là ngày thứ ba…
A Tứ nghĩ như vậy, sau đó lại theo bản năng nhìn vào góc dưới bên phải của giao diện hệ thống trong tâm trí. Khi nhìn vào, anh ta suýt nữa tưởng mình hoa mắt, nhân thiết trầm mặc ít lời hoàn toàn giữ nổi nữa, anh ta kêu lên: "Sao đã trôi qua năm ngày rồi?!"
???
Berceily nhìn anh ta: "Cái gì?"
A Tứ cũng hoảng loạn: "Không... có thể là lỗi hệ thống, ở đây của tôi hiển thị chúng ta đã vào phó bản năm ngày…"
Con ngươi Berceily co lại, nhìn vào giao diện hệ thống của mình, góc dưới bên phải cũng hiển thị chữ "năm ngày" sáng chói.
An Khang: "Vãi... Tại sao của tôi cũng hiển thị là năm ngày!?"
Bạch Hy Lý trở nên không vui: "Có lẽ không phải lỗi, và tốc độ thời gian trôi giữa hai không gian này khác nhau. Chúng ta ở trong không gian đó chỉ nửa ngày, nhưng trong không gian này đã trôi qua hai ngày…"
Và thời gian mà hệ thống cung cấp luôn được tính dựa trên không gian của thị trấn nhỏ này.
【Cái quái gì vậy? Còn có thể làm vậy à?】
【Nếu họ ở trong không gian đó thêm nửa ngày, tổng cộng đã trôi qua bảy ngày trong không gian này…Thế không phải là chết chắc à? Ôi, quá kinh khủng, càng nghĩ càng thấy sợ!】
【Ôi mẹ ơi, may mà bác sĩ đã đưa họ trở lại...】
【Thực ra, nếu nhìn từ một khía cạnh khác, họ đã sống an toàn thêm hai ngày phải không?】
【Nhưng mà bạn ơi, hiện tại chỉ còn hai ngày... Họ có hoàn thành nhiệm vụ được không? Nếu không hoàn thành sẽ chỉ còn nước tử vong.】
【Đột nhiên tôi cảm thấy các bản sao về cuộc sống cũng khá đáng sợ, câu chuyện này không có điểm nào để hoàn thành phải không? Mọi người trong thị trấn đều không bình thường và không ai có thể trả lời câu hỏi.】
【Xong rồi, tôi nghĩ họ sắp tèo.】
…….
Rõ ràng, A Tứ cũng cảm thấy như vậy. Anh ta ngồi phịch xuống mặt đá hoa cương lạnh giá, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: "Không thể... chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ nữa... chúng ta sẽ chết ở đây..."
An Khang nhíu mày đi tới: "Mày nói cái quái gì vậy? Không phải còn hai ngày nữa à? Sao, muốn chờ chết hả?"
【Nhìn như vậy, An Khang không uổng là một đại lão trong bảng xếp hạng, tâm lý của anh ta khá ổn định.】
【Đại lão cái quái gì, tâm lý ổn định có ý nghĩa gì, anh ta đã bị thôi miên mà còn không biết... Anh ta không cảm nhận được điều gì không bình thường so với thường ngày của mình sao?】
"Thực ra cũng chẳng phải là chắc chắn phải chết." Berceily cũng đi đến và nói: "Chỉ cần chúng ta tìm được một người dân trong trấn biết tất cả mọi chuyện và sẵn lòng tiết lộ cho chúng ta là được."
"Ở đâu có người dân như vậy?" A Tứ cười khổ và đặt câu hỏi ngược lại.
Đúng vậy, ở đâu có người dân như vậy.
Người dân trên thị trấn nếu không giống như Lucy, mù quáng và cuồng tín vào thần của họ, trở nên điên loạn không còn người. Thì giống như Field, vẫn tỉnh táo nhưng bị nhiễm "Cái Chết Đen" do uống thuốc của bác sĩ và bị giam trong khu cách ly ở một không gian khác.
Ở đâu có người bình thường để kể cho họ nghe câu chuyện của thị trấn?
Berceily nhăn mày, im lặng thật lâu.
Đột nhiên, cậu ngẩng đầu, "Có."
Cả hai người đều nhìn cậu.
"Có một người." Berceily khẳng định, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cậu vẫn phản chiếu ánh sáng nho nhỏ trong bóng tối, mang lại hy vọng cho người khác: "Còn nhớ người đầu tiên chúng ta gặp khi vào phó bản này không?"
Sau khi nghe cậu nói vậy, những người khác cũng bắt đầu nhớ lại.
Trên quảng trường, ông lão bí ẩn xuất hiện đột ngột đã cho họ ở lại một đêm, nhưng sau đó họ gặp thêm những người kỳ lạ khác như Lucy, Field và bác sĩ. Điều này khiến ông lão trở thành sự tồn tại không có gì nổi bật.
Khi nghĩ theo cách này, ông lão này dường như là người duy nhất trong thị trấn ngoài bác sĩ là một người bình thường.
Hơn nữa xét theo tuổi của ông lão, có khả năng rất cao là ông ấy biết tất cả mọi chuyện.
An Khang là người đầu tiên đi về phía cửa: "Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm ông ấy, đề phòng tên bác sĩ khốn kiếp kia lại tới trước..."
Berceily cũng đi theo: "Nắm chặt thời gian."
A Tứ ngồi tại chỗ ngẩn, trong mắt bỗng dưng hiện lên hy vọng. Anh ta liền đứng dậy và theo sau.
Cánh cửa của nhà thờ bị An Khang thô bạo mở ra, ba người chạy thẳng về phía căn biệt thự nơi họ đã ở trong đêm đầu tiên.
Khi đến trước cửa biệt thự, Berceily đã gõ cửa. Tuy nhiên, rất lâu sau vẫn không có ai đáp lại.
A Tứ nhíu mày:“Ông ấy không có ở đây... hay là không quan tâm chúng ta?”
Berceily nhìn anh ta một cái, "Tính khả năng của việc không có ở đây là rất nhỏ."
Dù sao thì với tình hình trong thị trấn nhỏ này, ông lão thật sự rất khó ra khỏi nhà và cũng không cần thiết phải ra ngoài.
An Khang siết chặt nắm đấm của mình, "Hãy trực tiếp vào đi. Lần trước là ngày đầu tiên, chúng ta mới đến nên khách khí với ông ta. Nếu không, một ông già như vậy... sau một cú đấm, ông ta chẳng lẽ dám không nói gì?"
【Không hổ là anh…】
【Tôi nghi ngờ anh Bạch đã hủy bỏ trạng thái thôi miên, nếu không làm sao An Khang lại đột ngột bộc lộ tính cách thật của mình như vậy?】
【Không chắc... An Khang là tay đánh tuyệt vời như vậy, sao anh Bạch lại không sử dụng chứ?】
…….
Berceily tất nhiên không hủy bỏ việc thôi miên An Khang, thời gian đột ngột rút ngắn, dù là cậu cũng cảm nhận được một chút áp lực... Thời gian không chờ đợi ai, nếu có những vấn đề có thể được giải quyết nhanh chóng bằng bạo lực, tại sao phải chờ?
Vì vậy, cậu gật đầu với An Khang.
An Khang giơ lên nắm đấm lớn –
"Rầm!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro