Trấn bất tử 11
Edit Janee
******
Cánh cửa lớn đã lâu chưa sửa đổ sầm xuống.
Bên trong biệt thự vẫn như lúc đầu, tối om, không có một chiếc đèn nào được bật. Berceily dẫn đầu đi vào.
"Có ai ở trong không?" An Khang đi theo phía sau gọi lớn.
Lời còn chưa dứt, từ trong góc tối đã vang lên một trận ho kịch liệt.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn theo hướng tiếng ho.
Một người từ từ bước ra, vẫn mặc chiếc áo choàng đen quen thuộc, nón che phủ nửa khuôn mặt. Mặc dù không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận cực độ của ông ấy vào lúc này.
Rõ ràng, việc ba người họ cưỡng chế xâm nhập đã khiến ông lão rất không hài lòng.
"Các ngươi lại đến đây làm gì?" Dù giọng nói già cỗi nhưng không thể che giấu được sự tức giận, ông ta nói: "Còn làm vỡ cửa của ta!"
"Thực sự xin lỗi, lão tiên sinh." Berceily đến gần ông, lời nói rất lịch sự: "Chúng tôi sẽ sửa lại cửa cho ông, lần này đến chỉ là muốn thắc mắc một số điều với ông."
"Mau đi đi! Ta cái gì cũng không muốn nói! Sửa xong cửa thì…." Ông còn chưa nói xong, chiếc mũ trên đầu đã bất ngờ bị Berceily nhấc lên với tốc độ chớp nhoáng.
Ông lão đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt vẩn đục già cả của ông vẫn còn chứa sự ngạc nhiên và tức giận, nhưng rồi những cảm xúc này nhanh chóng tan biến khi đối diện với Berceily.
An Khang thắp sáng đèn nến trong biệt thự, ánh sáng vàng nhạt của nến phản chiếu nơi đáy mắt xanh thẳm của Berceily. Trong không gian u tối, đôi mắt của cậu như viên ngọc lục bảo hiếm có khó tìm, tỏa ra ánh sáng quyến rũ.
Ánh mắt ông lão dần trở nên trống rỗng.
"Bây giờ, ông có thể trả lời câu hỏi một cách chân thành được không?" Berceily cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại rất thâm trầm.
Ông lão trả lời: "Cậu hãy hỏi đi…"
Ông trả lời rất chậm, nhiều câu hỏi còn phải dừng lại một lúc để nhớ trước khi chậm rãi kể lại.
Tuy nhiên, ngay cả khi như vậy cũng hoàn toàn đủ để họ sắp xếp lại các câu trả lời rời rạc này thành một sự thật hoàn chỉnh.
Năm mươi năm trước.
Ông không phải là người già kỳ quặc sống một mình trong biệt thự nhỏ, mà là linh mục được tôn kính nhất của thị trấn nhỏ.
Thị trấn này có tên gọi là "Thị Trấn Tari", nằm biệt lập với thế giới bên ngoài và là nơi nhận được sự bảo vệ của nữ thần Hera - người quản lý hôn nhân và sinh sản.
Nữ thần ban cho người dân trong thị trấn hôn nhân hạnh phúc và khả năng sinh sản, giúp người dân thị trấn tiếp tục nối dõi tông đường, không ngừng duy trì sự kế thừa.
Vì vậy, tất cả các cư dân đều rất yêu mến, bảo vệ thần của họ. Họ dựng tượng thần ở quảng trường trung tâm, mở rộng đất đai để xây nhà thờ lộng lẫy và hoành tráng. Thậm chí vào mỗi chủ nhật, các cư dân đã trưởng thành sẽ tụ tập tại nhà thờ để nghe linh mục ca tụng về nữ thần Hera vĩ đại và dâng những lời cầu nguyện thành kính nhất cho Thần.
Lúc đó, Thần sẽ mở mắt nhìn chăm chú vào con dân của bà. Bà ban cho họ ánh nắng và sương mai, lương thực và hoa tươi. Bên cạnh đó, bà còn gửi đàn bồ câu trắng xuống làm sứ giả trần gian.
Thị trấn Tari vào thời điểm đó xinh đẹp, yên bình và thịnh vượng như trong cảnh mở đầu.
Cậu bé là bước ngoặt của câu chuyện.
Cậu bé tên là Michael, đấy là lần đầu tiên cậu theo cha mẹ đến nhà thờ lớn để cầu nguyện sau khi trưởng thành. Trong buổi lễ đó, cậu hỏi linh mục: "Tại sao nữ thần Hera không trực tiếp ban cho con người sự bất tử?"
Có thể Michael không có ác ý khi đặt câu hỏi này, chỉ là sự hoài nghi trong sáng của tuổi trẻ.
Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý, vấn đề này đã bắt đầu cắm rễ trong lòng mọi người.
Đúng vậy, tại sao Thần không muốn ban cho họ sự sống bất tử?
Điều này rất đơn giản với Đấng Tối Cao không gì không làm được phải không?
Họ rất tôn kính Thần linh, họ chạm khắc tượng và xây dựng nhà thờ để cầu nguyện. Vậy tại sao Thần linh lại không thỏa mãn mong muốn nhỏ bé của họ?
Nhưng ước mơ nhỏ của họ là gì?
Làm sao mà thần có thể đồng ý với họ được.
Vì vậy, dần dần, mọi người bắt đầu không tin vào nữ thần Hera nữa.
Nếu vị thần này không thể đáp ứng mong muốn của họ, liệu họ còn cần phải tin tưởng vào Ngài nữa không?
Trên trời có rất nhiều vị thần, họ hoàn toàn có thể tìm một vị Thần Bảo Hộ khác có thể hiện thực hoá ước nguyện của họ.
Họ đã phát hiện trong sách cổ có một vị thần có thể biến mọi ước nguyện của tín đồ thành hiện thực, chỉ cần trả một cái giá mà thần hài lòng.
Điều này quả là tuyệt vời, đây mới là vị thần mà họ muốn.
Vì vậy, họ đã phá hoại tượng nữ thần ở trung tâm quảng trường, đóng cửa nhà thờ lớn và giết chết chim bồ câu trắng thánh khiết. Nữ thần Hera thất vọng và phẫn nộ, từ đó, ngài khép lại đôi mắt ngắm nhân gian.
Mọi thứ ngài từng ban cho trấn nhỏ đều bị thu hồi.
Sau đó, thị trấn không còn phân biệt được ngày đêm nữa, cũng không còn hoa thơm trái ngọt, ngoại trừ cư dân thị trấn, mọi thứ đều chìm trong chết chóc tĩnh lặng.
Nhưng cư dân thị trấn không quan tâm, bởi vì họ sắp sửa chào đón vị thần mới.
Tuy nhiên vị thần mới lại nói rằng, những gì cư dân thị trấn đã làm vẫn chưa đủ để thỏa mãn ông, nếu họ có thể phản bội nữ thần Hera, thì cũng có thể phản bội ông.
Cư dân thị trấn hỏi làm thế nào để đạt được sự tin tưởng của thần.
Thần nói: "Nếu các ngươi muốn hướng tới sự bất tử, thì không cần đến đời sau nữa. Nếu đồng ý hiến dâng con của mình cho ta, ta sẽ trở thành thần hộ mệnh của các ngươi."
Ông ta để cho người dân trong thị trấn có bảy ngày để suy nghĩ.
Người thanh niên Michael là người đầu tiên phản đối, cậu cho rằng đây là việc tàn ác và không nhân đạo.
Nhưng điều không ngờ là, sau khi cậu đưa ra ý kiến phản đối, tất cả những người dân khác đều lựa chọn im lặng.
Michael không thể tin được, cậu ta bỗng cảm thấy những người này quá đáng sợ. Sau đó, Michael cùng cha là bác sĩ Grel lén lút vào nhà thờ lớn và quỳ gối trong bảy ngày bảy đêm, cầu xin sự tha thứ của nữ thần Hera, hy vọng bà có thể dẫn dắt mọi người trở lại con đường đúng đắn.
Nữ thần Hera không để ý.
Hết bảy ngày, người dân trong thị trấn đã đưa tất cả những đứa trẻ của họ ra trung tâm quảng trường để hiến tế.
Chỉ có một người không làm như vậy, đó là bác sĩ Grel, ông ta cùng con trai Michael trốn trong nhà thờ lớn, quan sát cảnh tượng hiến tế đáng thương và khủng khiếp đến tột cùng.
Người dân trong làng bất chấp tiếng khóc và sự cầu xin của bọn trẻ, lần lượt cố định chúng vào những cây thập giá bằng đinh sắt. Những cái đinh dài và to ghim chặt vào da thịt non mềm, cố định con người vào tấm gỗ. Máu tươi tràn đầy khắp nơi.
Dưới cây thập tự giá chất thành đống các cành cây và cỏ khô, họ ném đuốc vào đó, ngọn lửa ngay lập tức lan tràn, bốc lên cột khói cuồn cuộn.
Trong hồi ức của ông lão đó là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà ông từng thấy trong cuộc đời, hàng chục đứa trẻ cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết đến cùng cực, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng thống khổ, vang vọng khắp trấn nhỏ.
Ngọn lửa cháy suốt đêm.
Ngày hôm sau, Thần lại nói rằng hắn chưa hài lòng, bởi vì có người có ý đồ lừa gạt hắn, không tham gia lễ hiến tế.
Lần này, người dân trong thị trấn đều rất sửng sốt và tức giận. Họ nài xin thần cơ hội thứ hai, họ nhất định sẽ đào ra con cá lọt lưới và tổ chức nghi lễ lần nữa.
Thần đồng ý.
Rất nhanh, Michael và Grel bị phát hiện, người dân thị trấn rất phẫn nộ lên án và đánh đập họ, sau đó đặt cả hai lên cây thập giá và thiêu cháy.
Thần rất hài lòng, Ngài thổi sáo để thu hút những sứ giả đen - một đàn chuột.
Bọn họ gọi việc bị những sứ giả này cắn là Thần giáng, và nếu vượt qua được thần giáng thì họ sẽ trở nên bất tử.
…..
〈Ding— Nhiệm vụ khám phá cốt truyện (4/4), đã hoàn thành.〉
Trong đầu vang lên tiếng hệ thống thông báo, ba người bọn họ cùng nhẹ nhàng thở ra.
Thực tế vẫn còn rất nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ, về bác sĩ với cái mỏ chim đó, ông ta có lẽ là Bác sĩ Grel, cha của cậu bé Michael.
Nhưng ông ta không chết mà lại có khả năng đi xuyên không gian. Michael cũng được giữ nguyên vẹn trong tủ kính ở một không gian khác, trên người không có vết lửa nào.
Còn có "Cái Chết Đen"
Những điều này không được tính vào cốt truyện sao?
Berceily cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Vậy chỉ còn một nhiệm vụ 'thực hiện ước nguyện của một người dân' thôi." A Tứ đột nhiên lên tiếng, làm gián đoạn suy nghĩ của Berceily. Trước khi người khác kịp nói gì, anh ta đã vội vàng hỏi ông lão.
"Đợi đã!" Berceily nhận ra và ngay lập tức muốn ngăn chặn A Tứ, nhưng đã chậm, A Tứ đã kéo ông lão và hỏi: "Ông có ước nguyện gì muốn thực hiện không?"
Ông lão trả lời: "Tôi mong muốn tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu…"
〈Đinh—Nhiệm vụ được kích hoạt, hãy thực hiện ước muốn của linh mục: Tất cả mọi chuyện quay về điểm bắt đầu.〉
Berceily: "...." Mẹ nó.
A Tứ mặt trắng bệch, ngay lập tức nhận ra rằng mình đã làm sai.
Vốn dĩ A Tứ là kiểu người im lặng ít nói, nhưng áp lực lớn từ việc thời gian bất ngờ rút ngắn đã khiến anh ta mất đi sự tỉnh táo và khả năng phân biệt.
"Xin…Xin lỗi…anh Bạch..." A Tứ mặt trắng bệch, anh ta biết rằng mình đã kích hoạt một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
An Khang lao tới và đè anh ta xuống đất: "Mày làm cái quỷ gì..."
【Trời ơi, giờ thì thật sự hết rồi... Lần này A Tứ lại làm gì vậy, người có chút đầu óc đều không đi hỏi linh mục á? Dùng đầu ngón chân cũng đoán được ước muốn của linh mục là gì, hỏi ông ta không phải tìm chết sao?】
【Ôi, A Tứ cũng quá nóng vội rồi...】
【Ai mà không vội chứ, đây thật sự là đồng đội heo kéo team, quá tức rồi...】
【Mẹ nó, An Khang đánh thằng này mạnh tay cho tôi, đánh chết nó!】
【Thực ra tìm những người dân khác thì không có mong muốn khó như vậy... Dù sao thì những người khác đã không còn não nữa, điều ước của họ cũng không thể làm khó nhiệm vụ được.】
【Đúng vậy, nhiệm vụ này ban đầu chỉ để kiếm điểm!】
……
An Khang đem người đánh một trận, đứng lên trừng ông lão: "Đổi một cái nguyện vọng khác!"
〈Đinh—Nhiệm vụ đã được ràng buộc, không thể thay đổi."】
"......Mẹ kiếp."
Berceily nhấp môi.
Ước muốn này thực không thể tưởng nổi, nghe như yêu cầu họ quay ngược thời gian trở lại quá khứ năm mươi năm trước...
Làm sao có thể!?
A Tứ bị đánh tơi tả trên mặt đất, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Berceily thì thầm: "Anh Bạch... anh có cách đúng không? Đúng không?"
Berceily lạnh lùng nhìn anh ta: "Không có."
"Làm sao có thể... Anh chắc chắn còn có che giấu năng lực, thôi miên… Tơ hồng... Anh chắc chắn còn... Anh chắc chắn còn cứu được chúng ta!"
Tơ hồng?
Berceily nhìn chằm chằm, ánh mắt lập tức sắc bén: "Anh vừa nói đến…tơ hồng?"
"Đúng! Tôi đã thấy! Khi bác sĩ đâm vào mắt anh, kim của hắn ta đột ngột gãy là do bị cắt bởi một sợi dây đỏ! Tôi đã tăng cường thị lực, tôi đã nhìn thấy!' A Tứ kích động: "Anh vẫn giữ lại chiêu cuối phải không?"
Berceily: "..."
Cái quái gì!
Berceily lại trở nên khó coi hơn, cậu không kìm được mắng vài câu thô tục rồi quay sang nhìn ông lão: "Ông vừa nói rằng sau này vị thần ấy đã dùng tiếng sáo để thu hút lũ chuột?"
"Đúng vậy…"
Ha.
Berceily cười lạnh.
Được lắm, lại là anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro