Chương 3

Trong phòng là một mảnh đen kịt.

Bạch Cẩm trong bóng tối rốt cuộc động đậy, hắn đứng dậy đốt một ngọn nến. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, soạt soạt soạt,... sâu xa gõ ba tiếng.

Bạch Cẩm vẫn bất động.

Người bên ngoài dừng sức, âm thanh mở cửa khe khẽ vang lên.

Tiếng bước chân nhỏ vụn gần kề, áo trắng giày trắng con ngươi đen láy, một nam tử thanh lãnh sạch sẽ.

Đây là mỹ nam Thánh thượng đích thân thưởng cho hắn, gọi là Trì Liễu, lúc tới đã được căn dặn: Cẩm y hầu thính những người mặc tố y, nhất là màu trắng.

Cho nên từ trước đến nay y đều mang một vẻ không nhiễm bụi trần, nhẹ bước từng bước đến trước mặt Bạch Cẩm, y ngửa đầu lên, vẻ mặt yếu ớt, mang theo thanh âm sạch sẽ nói: "Hầu gia, trời đông lạnh lẽo, Hầu gia ngủ một mình, không sợ chân bị lạnh sao?" Nói xong hà hơi, chà xát hai tay.

Bạch Cẩm cười lạnh.

Trì Liễu được thế sát lại gần hắn, nhét tay vào áo ngoài của Bạch Cẩm, nhẹ giọng: "Tiểu nhân sợ lạnh, Hầu gia có thể giúp tiểu nhân ủ ấm tay không."

Bạch Cẩm không cự tuyệt.

Tay y thử dịch xuống dưới tìm kiếm, đầu tiên là lưu luyến đặt trên xương quai xanh của Bạch Cẩm, ở phía trên thuần thục sờ soạng, sau đó trượt dần xuống dưới, giống như đầu xà sờ đến trước ngực Bạch Cẩm.

Hắn vẫn không cự tuyệt.

Vì thế mà tay Trì Liễu tiếp tục di chuyển xuống sâu hơn, hai tay gấp gáp vòng quanh thắt lưng, ngón tay dần dần nóng lên như mang theo một cỗ dục hỏa thiêu đốt, thúc giục y nhanh chóng xuống dưới tìm kiếm.

Bụng dưới bằng phẳng rốt cuộc bắt đầu cương cứng, khi mục đích sắp đạt được, tay Trì Liệu đột nhiên bị bắt lấy, không chút lưu tình đẩy ra.

Thanh âm Bạch Cẩm vẫn lạnh lẽo: "Ở lại có thể một ngày ba bữa cơm, duỗi thẳng chân có thể đạp gãy lưng hạ nhân, ngươi lại tới giả ốm yếu, có thấy mệt hay không?"

Trì Liễu hơi sửng sốt, vậy nhưng không biết xấu hổ, tiếp tục giả như liễu rủ trước gió, nghiêng đầu tựa lên vai Bạch Cẩm, nâng tay phải của hắn lên.

Bởi vì giữa trưa bị lửa đốt qua, đầu ngón tay bị thương chưa được xử lý cho nên nhìn hơi đáng sợ.

Trì Liễu hít vào, để tay hắn gần bên miệng thổi khí, hỏi: "Hầu gia đây là thế nào, có đau hay không?"

Bạch Cẩm mặt không biểu lộ gì.

Ngọn nến trên bàn đột nhiên nhảy nhót, ánh sáng đốt ra có phần kỳ quái, biến thành màu tím nhàn nhạt.

Một bên Trì Liễu há miệng, đưa hai đầu ngón tay bị thương nặng nhất của Bạch Cẩm cho vào miệng, đầu lưỡi cuộn lên, nhẹ nhàng liếm láp, lại hỏi một câu: "Hầu gia, người còn đau không?"

"Không đau."

Trì Liễu cười lên một tiếng, lần này đưa ngón tay vào sâu hơn, đầu ngón tay bị phun ra nuốt vào đến ướt nhẹp, y nói: "Xem ra Hầu gia cũng giống như ta, hiểu được đau đớn có thể khiến người vui sướng."

Nói xong liền hơi nhích người dậy, lôi kéo tay phải của Bạch Cẩm, đưa đến dưới vạt áo.

Phía dưới không có vật gì cản trở, hai đầu ngón tay của Bạch Cẩm trơn ướt, rất nhanh tiến công thần tốc.

Trì Liễu khẽ nhếch miệng, làm ra vẻ mặt thống khổ, thở hổn hển: "Chờ đã...gia...ngài có thể chèn một ngón tay vào trong....có thể lại nhanh...chút." Nói xong khuôn mặt nhỏ trắng bệnh, thống khổ ngược lại không giống như đang giả vờ.

Bạch Cẩm nghe theo lời, nhìn y đau đớn đến rơi lệ, phía trước sắp cao trào, hắn không khỏi thở dài: "Vì cái gì, ngươi hết lần này đến lần khác tới trêu chọc ta, ta nuôi ngươi ở biệt viện ăn sung mặc sướng, không đủ tốt sao?"

Trì Liễu có điểm mơ hồ, người mềm như vũng nước, lại cầm lấy một tay khác của Bạch Cẩm, nắm chặt lấy phân thân của mình, nhắm mắt, không trả lời.

Bạch Cẩm không hỏi nữa, do dự một chút, bắt đầu thay y khuấy động.

Trước sau đua nhau kích thích, có đau đớn cũng có sảng khoái, cảm giác này thật sự phi phàm, Trì Liễu thở phì phò, khom lưng thành hình vòng cung, đầu tóc toàn thân ướt đẫm.

Ngọn nến được đốt trong phòng càng ngày càng quỷ dị, không chỉ ánh lửa, cả khói bốc lên lượn lờ giữa không trung cũng mang màu tím, lại thêm một mùi hương kỳ lạ khó hiểu.

Tiếc rằng Trì Liễu không phát giác ra điểm kỳ lạ, y sớm đã khép chặt mắt, hưởng thụ khoái cảm không gì sánh được.

Không gì sánh được, một chút cũng không sai, ngay cả y cũng không hiểu bản thân bị làm sao, hôm nay lại nhạy cảm như vậy, rất nhanh đã gần đạt đến cao trào.

Thế nhưng Bạch Cẩm không cho phép, kỹ xảo xem ra tuyệt đối là cao thủ, luôn có thể ở những lúc y sắp cao trào mà ngừng lại, thoáng tỉnh táo lại bắt đầu vòng nữa.

Khoái cảm dâng lên khiến y thoải mái, khi sắp đến mức cao nhất thì hạ xuống, sau đó lại dựng dậy, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng đẩy y lên đến trên mây, một tiếng "phịch" bùng nổ.

Một khắc này dường như khắp thế gian đều ngừng lại, Trì Liễu ngửa cổ, thống khoái bắn ra, thế gian trong nháy mắt như rơi vào hư vô.

Trên người có chút dính dính, đoán chừng là dịch thể cùng mồ hôi, chầm chậm rơi xuống.

Cuối cùng Trì Liễu mở mắt ra, ý đồ ngồi thẳng dậy, lại phát hiện cơ thể vô lực, đành bật cười: "Phiền Hầu gia dìu ta một chút, nên đến lượt ta hầu hạ Hầu gia."

Bạch Cẩm giúp y một cái.

Y phục vẫn còn dinh dính, có hơi khó chịu. Trì Liễu không chịu được cho nên đưa tay chùi đi.

Mấy cái vết khác thường này. Nào có phải dinh dính, trên cơ thể ướt đẫm còn có một mảng màu đỏ tươi, rõ ràng chính là máu.

Trì Liễu thấp giọng hô một tiếng, lúc này mới phát hiện cổ mang đến cảm giác đau nhức, đưa tay chạm lên, thì ra có một vết thương vừa nhỏ vừa hẹp, chính vì vậy máu tươi mới từ đó chảy xuống thấm xuống y phục.

Bản thân bị cắt yết hầu từ bao giờ, sau đó máu chảy ướt cả một thân y phục, y một chút cũng không phát hiện.

Âm thanh lạnh lùng của Bạch Cẩm vang lên: "Ngươi có thể rủa ta, oán ta độc ác đều được, ta tất sẽ gặp báo ứng."

Trì Liễu há hốc miệng, cũng không thể phát ra âm thanh nào, hô hấp đình chỉ, ánh mắt dừng lại ở khoảnh khắc kinh ngạc đan xen oán giận.

Máu vẫn đang chảy, bắn lên khắp vạt áo cùng đế giày Bạch Cẩm. Hắn vẫn bất động tại chỗ cũ, lắng nghe gió đêm đập vào cửa sổ, kẽo kẹt kẽo kẹt, một tiếng rồi lại một tiếng.

Đến khi ngọn nến kia cháy hết, ngọn lửa màu tím yêu dị lên cao, vùng vẫy đủ rồi, cuối cùng vẫn bị nuốt chửng. Hết thảy quay về hắc ám. Không có nơi nào không bị hắc ám bao phủ.

Một đêm trôi qua rất nhanh, một ngày cũng sắp hết.

Bạch Cẩm ở thư phòng, nghiêng đầu, nhìn tà dương thu về hướng tây, rất lâu sau mới nghe thấy quản gia ở bên ngoài bẩm báo: "Hầu gia, Đại Lý Tự Nguyễn thiếu khanh y..."

"Tối hôm qua không phải đã nói rồi sao? Y đến thì không cần báo lại, trực tiếp đuổi đi."

"Rõ!" Quản gia cúi đầu, "Có điều, y nằm bất tỉnh ở bậc thang trước cửa phủ đã rất lâu rồi."

"Coi như người qua đường, không cần để ý."

"Thế nhưng, Nguyễn thiếu khanh đang mặc quan phục."

Đã một tháng Bảo công tử không có phát bệnh, thế mà trong vòng ba ngày liên tục bất tỉnh hai lần.

Thấy sắc bị mờ mắt, tuyệt đối là thấy sắc bị mờ mắt.

Bạch Cẩm mặt lạnh, đối với tên thuộc hạ hoa si này thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, dứt khoát sai người đi gọi Lý thiếu khanh, để hắn tìm cách khiêng mặt hàng này đi.

Song chỉ mới đủ thời gian uống cạn một chung trà, Lý Diên đến nơi, mà Bảo công tử cũng tỉnh dậy, mở to con mắt mê mang, trước nhìn Lý Diên một chút, sau lại nhìn Bạch Cẩm một chút, lát sau lập tức sáng tỏ mục tiêu, nhanh chóng đi đến bên người Bạch Cẩm, lại bắt đầu nói lời kịch kinh điển: "Ta là ai? Nơi này là nơi nào?"

Bạch Cẩm im lặng, phất ống tay áo rời đi.

Cấp trên rời sân, Lý Diên lập tức bỏ xuống bộ dạng nghiêm chỉnh, hừ hừ hai tiếng: "Ngươi gọi là Nguyễn Bảo Ngọc, bị cha mẹ bán cho ta làm luyến đồng, đêm nay phải phá thân."

Bảo công tử nháy mắt mấy cái, "a" một tiếng, phản ứng chậm nửa nhịp, một lúc sau mới nhíu mày: "Tại sao lại bán cho ngươi, ta không bán cho ngươi, ta muốn bán cho vị đại gia xinh đẹp vừa nãy."

Lý Diên lập tức dài mặt: "Tên tiểu tử này, còn dám chọn chủ nhân? Chủ nhân ta đây hiện tại muốn về phủ, ngươi cẩn thận theo sau, đừng để lạc."

Bảo công tử "a" một tiếng, bò dậy, lúc này mới phát hiện lồng thỏ ôm trong ngực.

"À, cái này là cha ngươi tặng, mua người tặng thỏ, mua một tặng một." Lý Diên vội vàng bổ sung.

Bảo công tử lại "a" một tiếng, rất ngoan ngoãn đi phía sau hắn, trên đường đi qua một cái gương đồng, y tự luyến soi hai lần, bắt đầu thì thầm: "Ngươi có chắc là cha ta không gạt ngươi không?"

"Hả?"

"Ngươi không cảm thấy ta quá già để làm luyến đồng sao? Ngươi có chắc ta vẫn còn được không?"

"Bớt nói nhảm! Nói nữa ta kêu chủ nhân cắt lưỡi ngươi!"

"Bớt nói nhảm! Nói nữa ta cắt lưỡi ngươi!"

Một canh giờ qua đi, Lý Diên vẫn lặp lại câu này, một bên phân phó: "Dùng thêm lực đi, ta để ngươi thay ta chà lưng, ngươi làm như gãi ngứa thế à?"

Bảo công tử cũng phải bĩu môi: "Do thắt lưng ngươi quá lớn thôi, chủ tử gì mà còn không đẹp bằng người hầu. Thực sự là...., còn không cho người ta nói."

Nghe lời này, ánh mắt Lý Diên liền hơi trùng xuống, mị mị cười: "Nói như vậy thắt lưng ngươi chắc rất bé nhỉ? Tốt, qua đây, bồi chủ nhân cùng nhau tắm."

Bảo công tử sững sờ, méo miệng, không tình nguyện lắm.

Sau đó nghĩ lại, hắn là chủ nhân, lời chủ nhân sao có thể không nghe được? Thế là bắt đầu cởi y phục.

Lúc cởi đai lưng, y nhìn áo trên được thêu thùa tinh xảo, sờ mũi: "Mặc dù y phục của ta bẩn, nhưng chất liệu cũng không tệ, cha ta không phải bởi vì nhà quá nghèo mới bán ta sao?"

Đường đường là chính tứ phẩm thiếu khanh, chất lượng quan phục tất nhiên phải tốt.

Lý Diên bắt đầu ẩn ẩn ý cười.

Bảo công tử lại cởi, không nghĩ ngợi gì tiếp tục cởi, đột nhiên nháy mắt mấy cái: "Chủ nhân, sao ta cảm thấy ngươi nhìn rất quen mắt?"

Sau khi ngất xỉu y sẽ hơi đần độn, nhưng rất khôi phục lại cũng nhanh, hiện tại đã bắt đầu nhớ lại.

Lý Diên ngồi trong thùng tắm, nhìn y cởi sạch chỉ chừa lại mỗi cái khố, hắn cười đến co quắp lại thành một đống.

Chốc lát sau.

"Ngươi cái tên trời đánh, vương bát đản!"

Trong Lý phủ vang lên một tiếng gào to, Bảo công tử hai mắt đỏ ngầu, so với ngài thỏ nhỏ trong lông còn đỏ gấp trăm lần, một tay nắm chặt tóc Lý Diên: "Ta chỉ cho người đẹp hơn ta nhìn ta lõa thể, đây gọi là trinh tiết, ngươi có hiểu hay không?"

"Rồi rồi! Ta là không bằng cầm thú, sỉ nhục trinh tiết của ngươi, tùy ngươi xử trí."

Lại qua chốc lát, toàn thân Lý Diên mềm nhũn, đầu cúi gằm, so với ngài thỏ nhỏ còn dịu dàng ngoan ngoan hơn.

Bảo công tử vẫn chưa hết tức giận, thở phì phò, hung dữ quát: "Được rồi, bây giờ ngươi thay ta làm một việc, con thỏ kia kìa, ngươi có thấy không. Ta muốn não của nó."

Lý Diên sửng sốt, hai mắt mở to hết cỡ: "Ngươi không phải luôn rất hiền lành, danh xưng người bảo hộ động vật, khi ở thư viện cướp thịt hươu của ta, vừa ăn vừa mắng ta không phải người!"

"Ngươi ít nói lời vô dụng đi, mau ra tay, đây là để giải quyết việc công."

"Việc công? Thay Đại Lý tự làm thịt thỏ?"

"Hình bộ bắt tên phạm nhân kia, trong nhà hắn tìm được một đống não, lúc thẩm vấn không phải hắn nói rằng, chỗ đó đều là não thỏ ướp sao?"

"Loại chuyện hoang đường này mà ngươi cũng tin? Lam thủy dùng để ướp não thỏ, ghê tởm như thế, hắn ướp làm gì chứ, để ăn à?"

"Ta tin." Bảo công tử chậm rãi đáp: "Ướp não thỏ bằng lam thủy để làm thuốc, đây là một loại thuốc dẫn vu thuật, có người từng nói cho ta biết."

"Ai? Ai nói cho ngươi biết? Còn cái gì mà, thuốc dẫn vu thuật? Nếu là thuốc dẫn, tên phạm nhân kia vì sao không giải thích?"

"Những điều này ngươi không cần phải để ý đến. Dù sao ngươi vẫn phải làm thay ta, ta biết ngươi sợ máu, nhưng ai bảo ngươi sỉ nhục trinh tiết của ta, đây là hình phạt dành cho ngươi."

Nửa canh giờ trôi qua.

Thỏ con vẫn đang bị Lý Diên bóp lấy, ngữ khí Bảo công tử đã không còn kiên nhẫn nữa: "Ngươi có cảm thấy nó đang nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ ai oán không?"

Lý Diên lập tức gật đầu, cũng nhìn Bảo công tử, ánh mắt so với thỏ con còn ai oán hơn.

Đúng lúc này có người đẩy cửa vào, cửa không khóa cho nên vừa có người đẩy ra là lập tức mở rộng.

Ánh mắt Lý Diên càng thêm ai oán.

Không cần gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, chỉ có thể là Thượng thư đại nhân. Đứng cùng với Thượng thư đại nhân ở cửa còn có một người nữa, trường thân như ngọc, khoác trên người một chiếc áo khoác màu đen.

Vốn Lý đại nhân còn đang rất đắc ý giới thiệu: "Vị này chính là tiểu nhi, không có tiền đồ gì, làm thiếu khanh ở Đại Lý Tự."

Sau lại cứng họng không biết nói gì.

Kỳ thật nhi tử giữ chức thiếu khanh rất có tiền đồ của ông lúc này chỉ mặc một thân áo trong, cùng một vị thiếu khanh mặc mỗi áo trong khác ngồi xổm dưới đất, bóp cổ một con thỏ.

Tình huống này thật sự là vô cùng...quỷ dị.

Trước nay Lý Diên luôn sợ lão cha hắn, thấy ông lập tức hốt hoảng đứng dậy, mặt đỏ tới mang tai, hỏi: "Cha...cha không phải bảo sau khi bãi triều còn có yến tiệc, tối muộn mới về sao?"

Hắn càng giải thích càng trông như đang chột dạ.

Lý thượng thư mây đen che kín mặt, đen đến độ chỉ kém giọt mực một chút.

Lý Diên vội giải thích, bởi vì hoảng sợ cho nên chuyện não thỏ và án não người, mất cả nửa ngày vẫn không nói ra được nguyên nhân.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Lúc này vị khách đứng ở cửa nọ ho khụ một tiếng, như hiểu ý, bắt đầu lên tiếng giải thích.

"Não thỏ ướp bằng lam thủy, là một loại thuốc dùng để dẫn vu thuật." Người nọ nói, thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo, cực dễ nghe.

"Ngoài ra não thiếu niên cũng được xem như một vị thuốc dẫn, các ngài có biết hay không?"

Qua một lúc hắn lại nói tiếp, áo ngoài chạm đất, chậm rãi bước vào cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro