Chương 4

Edit: Cỏ ca

Ngoại ô kinh thành, đường Lăng Vân.

Cuối đường là nơi ghi danh của các sĩ tử. Đường không lớn, hai bên chật kín các sạp hàng coi bói đoán chữ, nhiều đến nỗi mắt người nhìn không hết. Đủ loại bảng hiệu được cắm hai bên, từng cái phấp phới bay trong gió, loạn hết cả mắt.

Nghe nói trên đường này có tảng đá từng chắn chân một vị tiểu học đồ thiên tài mới sáu tuổi, sau khi bị tảng đá chắn chân té ngã, hắn bắt đầu phất lên như diều gặp gió, cho nên con đường này trở trở thành đường mà các tiểu học đồ thường xuyên té ngã. Khắp đường Lăng Vân đâu đâu cũng có thể bắt gặp người người tập ngã, ngã đến mặt mũi bầm dập vẫn cười nói vui vẻ.

Nhìn xem! Lại có người ngã rồi!

Bảo công tử nheo mắt hơi khinh thường, động tác kia tuyệt không đẹp bằng lúc y vồ thỏ.

Lúc này, Nguyễn Nông miệng thúi ngậm một cọng cỏ, trông như lưu manh hỏi y: "Ngươi có chắc ta làm giả sinh thần bát tự thành kẻ đoản mệnh, khi đi thi có thể kiếm thêm điểm không?"

"Bát tự này cực kỳ may mắn, ngày dương, tháng dương, năm dương, có chỗ nào giống kẻ đoản mệnh?"

"Vì sao ta cảm thấy ngươi đã có chuẩn bị trước khi trả lời ta vậy?" Nguyễn Nông nhíu mày hỏi lại.

"Đây là bí mật quan trường, ngay cả Lý Diên cũng không biết, ta cũng phải cười rất nhiều lần mới đổi được bát tự đẹp cho ngươi." Bảo công tử không chút giấu diếm, đáp rành mạch.

"Ngươi suốt ngày ngậm cỏ trong miệng làm gì?"

"Luyện răng!" Nguyễn Nông trông như tên du côn nhếch miệng, nghiêng đầu, người run lên một cái: "Sau này dùng để ngậm đao."

"Lão tử làm quan, tên tiểu tử nhà ngươi lại muốn làm tặc?" Nguyễn thiếu khanh hoàn toàn không thể giải thích nổi tư tưởng học tập bạo lực của cậu nhóc.

Nguyễn Nông không thèm để ý phản ứng của y, bình tĩnh hỏi thêm: "Vụ án của ngươi thế nào rồi? Đã bắt được phạm nhân chưa?"

"Tên kia rất gian xảo, có người gánh tội thay nên không đi theo lối mòn nữa, làm sao muốn bắt mà bắt ngay được!" Bảo công tử chột dạ đáp.

"Cũng phải, chỉ bằng quả trứng yếu nhớt như ngươi thì..."

"Ngươi...Ngươi học câu này ở đâu?" Bảo công tử cúi xuống, khí thế cương trực áp lên người Nguyễn Nông: "Ngươi có thể dùng rất nhiều cách nói khác mà so với từ ngươi vừa dùng, còn ưu nhã, hàm súc hơn."

"Nhưng đây chỉ là cách nói tóm tắt giản lược thôi — ngươi là quả trứng yếu nhớt."

Bảo công tử cắn răng, là y không dạy bảo tốt Nguyễn Nông, hôm nay y sẽ tự phạt bản thân, không đi nhìn trộm cấp trên nữa!

"Nguyễn Bảo Ngọc!" Đang lúc tức giận, sau lưng lại có người gọi mình.

Bảo công tử còn chưa kịp quay đầu, Nguyễn Nông đã lấy cọng cỏ đang ngậm nhét vào trong miệng y, bịt miệng y lại, thở dài khéo léo hành lễ: "Lý thúc thúc!" Thanh âm bỗng nhiên trở nên phấn chấn có tinh thần, cực kỳ vui vẻ.

"Nguyễn Nông thật ngoan." Lý Diên nhìn Nguyễn Nông cười một cái, quay đầu nhìn Nguyễn Bảo Ngọc, "Đã bảo là cùng nhau đưa Nguyễn Nông đi ghi danh rồi, sao ngươi không nói gì mà đến sớm vậy?"

Bảo công tử không đáp lại, hừ một tiếng, hờn dỗi nhai cỏ.

"Ngươi đang nhai thảo dược gì thế?" Lý Diên tung cước, đá một cái vào mông Bảo công tử.

"Cha con nói, gần đây tính khí nóng nảy, nhai cỏ xanh để tiêu hóa." Nguyễn Nông thân mật ôm lấy Bảo công tử, hướng Lý Diên cười không ngừng.

"Con đừng nghe y ngụy biện, sớm muộn gì cũng sẽ sinh hư." Lý Diên cười ôm lấy Nguyễn Nông. "Còn nhỏ đã bị bắt đi thi cử rồi, cha con thật độc ác, để con đi gây dựng danh tiếng cũng không cần sớm như vậy."

Nguyễn Nông lắc đầu, nhanh nhảu trả lời: "Cha nói, danh tiếng không thể đổi thành tiền; nhưng con có thể nhanh ra làm quan, tiết kiệm cho cha mấy năm tiền cơm."

Lý Diên nghe vậy tức giận trừng Nguyễn Bảo Ngọc một cái.

Nguyễn Bảo Ngọc thở dài, hai tay đập lên mặt, nặn ra một nụ cười: "Lý Diên cùng bàn bạc đi."

"Ngươi muốn làm gì?" Lý Diên rõ ràng bị Nguyễn Nông dắt mũi, đối với y càng trở nên xa cách.

"Ta đem theo hộ tịch của Nguyễn Nông, nơi ở viết là tại căn nhà cũ phía Bắc của ngươi."

"Nơi đó hoang tàn lâu lắm rồi, như nhà ma vậy, ngươi nhắc chỗ đó làm gì?"

"Không phải nói, nhà nghèo sẽ có trợ cấp sao?" Nguyễn Bảo Ngọc nghiêng đầu, hất văng hòn đá nhỏ ven đường. Hòn đá nhỏ lăn đến giữa đường, khiến một nam tử đang chạy trượt chân, nam tử vui mừng nhảy lên mấy cái. "Lúc này bên trong hẳn đã xem đến rồi."

Bảo công tử cảm thán: "Thật đáng thương, có người định là phải sống đến già, thi đến già." Y quay đầu đã thấy Lý Diên tức đến trợn mắt, Nguyễn Nông ở bên cạnh bận rộn thay hắn vuốt lưng thuận khí.

"Lý Diên, ngươi đáp ứng đi, đáp ứng đi!" Bảo công tử khôi phục tư thái ung dung, trái phải năn nỉ.

Lý Diên choáng váng, rốt cuộc gật đầu đáp ứng: "Ta phái người đến nhà cũ lấy tiền trợ cấp cho ngươi."

"Có đáng tin hay không?"

"Chỉ là chút bạc vụn, ngươi còn sợ người khác ăn trộm chút tiền đó?" Lý Diên mặt từ đỏ chuyển xanh.

"Ta coi ngươi như người một nhà mà!" Bảo công tử không thèm giữ hình tượng treo lên nụ cười hoa si. "Người khác đi làm sao so được với ngươi trực tiếp đi làm chứ?"

Nguyễn Nông mếu máo, ủy khuất chớp chớp mắt gọi: "Lý thúc thúc!"

Lý Diên thực sự không chịu nổi hai cha con này: "Được rồi, Nguyễn Nông yên tâm, thúc thúc sẽ tự đi lấy khoản tiền này về."

Bảo công tử gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhắc nhở: "Nhớ kỹ đừng mang thêm người khác, ta chính là người nghèo."

Ban đêm thật đẹp, ánh trăng cũng thật lạnh. Trong nhà cũ, đèn đã cạn.

Hết thảy cảnh vật đều rất thích hợp để — ra tay.

Ẩn mình trong bóng tối, trên mặt bịt vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt, người kia ở trong sương mù khe khẽ thở dài, cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Tòa nhà này không nhỏ, bị bỏ hoang nên trông hơi đáng sợ, nhìn từ xa, ngoại trừ gian nhà chính phát ra ánh sáng, bốn phía xung quanh đều một mảnh đen kịt.

Vô thanh vô tức lẻn vào, người bịt mặt đảo mắt, giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Gió đêm thổi vù vù.

Người bịt mặt rốt cuộc đã hành động, tùy tiện chạy tới gõ lên cửa phòng.

Động tác ném đá dò đường này có hơi khoa trương.

"Đêm hôm khuya khoắt, là ai thế?" Giọng Lý Diên cáu gắt, hắn khoác áo ngoài, dụi mắt từ trong nhà đi ra.

Người bịt mặt nghe thấy tiếng thì hơi ngừng lại, quay người muốn bỏ chạy.

Bỗng nhiên trước mắt bị ánh lửa chiếu rọi, trong khoảng khắc từng bó đuốc nối đuôi nhau được thắp sáng, quan binh xếp thành hàng khai mở trận thức.

Tại chính giữa trận thức, Bảo công tử lộ ra ý cười xán lạn, giơ tay chỉ vào kẻ bịp mặt: "Ta chờ ngươi nãy giờ, dáng người mặc y phục dạ hành không tồi....Không đúng! Ý ta là, xông lên bắt hắn lại cho ta."

Giọng nói vừa cất lên, đao kiếm phá nguyệt, quan binh nhao nhao gào thét xông tới.

Lý Diên hoảng hốt, phản ứng kịp thời ngăn lưỡi kiếm đang vung lên của thủ hạ, tự mình nghênh chiến.

Kiếm pháp của người bịt mặt vô cùng tốt, lưỡi kiếm phá gió, cảnh giới không đổi, đối phó từng đợt quan binh là chuyện dễ như trở bàn tay; song phương ác đấu đang lúc vui vẻ, không biết vì sao, động tác của người bịt mặt thoáng chút do dự.

Lý Diên lợi dụng cơ hội, đâm kiếm về phía trước, lướt qua thắt lưng đối phương, trong nháy mắt cắt ra một đường dài tơ máu.

Bảo công tử giậm chân kinh hô: "Dáng vẻ khi bị thương cũng thật đẹp...Lý Diên, nhớ kỹ phải bắt sống!"

Lý Diên nhịn xuống cơn giận nhìn thẳng về phía Bảo công tử. Người bịt mặt nhíu mày, tay cầm kiếm chém vào không khí, từ bên hông ném ra một cái bọc.

Thừa dịp mọi người tưởng là ám khí tránh đi, hắn nhảy dựng vọt lên trên. Lúc ở trên vách tường chuẩn bị bỏ trốn, hắn còn quay lại nhìn chằm chằm vào Nguyễn Bảo Ngọc.

Cái bọc rơi xuống đất, lộ ra ít bạc vụn bên trong.

Lý Diên thu kiếm trợn mắt chất vấn: "Hắn sao lại mang theo bạc vụn?"

"Có lẽ hắn là người đưa tiền trợ cấp." Bảo công tử ảo não nhéo nhéo vành tai.

Nguyễn thiếu khanh nói, truyền ra tin giả nghi phạm chạy trốn.

Nguyễn thiếu khanh nói, bắt người không dễ, kiên nhẫn chờ đợi, chắc chắn sẽ mắc câu.

Nguyễn thiếu khanh nói, y gan to, một mình chờ ở trong nhà, có là quỷ cũng không dọa được y.

Nguyễn thiếu khanh nói,....

Không!

Không cần Nguyễn thiếu khanh nói thêm câu nào, sự thật trước mắt chỉ có một, hắn bị y lừa rồi!

Lý Diên bắt đầu điên cuồng nhe răng: "Nguyễn Bảo Ngọc, tên khốn nhà ngươi!"

...

Sau khi xong việc, quan binh lũ lượt rút đi, Bảo công tử cầm túi bạc kia lên, kiên quyết tuyên bố đây là vật chứng, muốn cầm về nghiên cứu.

Lý Diên vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục trách cứ y. Bảo công tử một đường túm lấy hắn: "Lúc ở trong phủ ngươi, vị khách kia không phải đã nói, dùng não thiếu niên làm thuốc dẫn, có thể khiến thái giám một lần nữa mọc lại chỗ ấy, là một tà thuật cổ xưa. Tổng cộng cần hai mươi mốt bộ não thiếu niên, dương khí càng thịnh càng tốt, mà thủ phạm đã gây án mười tám lần, chỉ thiếu ba lần nữa."

"Cho nên ngươi liền truyền tin tức giả, nói rằng nghi phạm đã chạy trốn? Ngấm ngầm để hắn đi gây án?"

"Phải."

"Hơn nữa ngươi để Nguyễn Nông đi ghi danh, chuẩn bị một bản ngày dương, tháng dương, năm dương sinh thần bát tự giả?"

"Đúng, đúng, để như vậy sau đó ghi danh sẽ gây náo động, tất cả mọi người sẽ bàn luận về A Nông nhà ta, nói tiểu tử này có ngày sinh thật ghê gớm."

"Sau đó lại báo nơi ở của Nguyễn Nông là nhà cũ của ta, chờ cho kẻ kia đến cắn câu?"

"Đúng, đúng, phải nói thiếu khanh ngươi đúng là tri kỉ của ta."

"Vậy vì sao ngươi lại bảo ta đến đây đợi?" Lý Diên nhảy dựng lên, cảm xúc điên cuồng hoàn toàn phát tác: "Sao không để Nguyễn Nông nhà ngươi đi làm mồi nhử luôn đi, dù sao nó cũng không phải con ruột của ngươi!"

Bảo công tử lập tức tỏ ra quang minh lỗi lạc đáp: "Phụ nữ và trẻ nhỏ, còn có nam nhân dáng dấp đẹp mắt, đều cần phải bảo hộ, không thể lấy ra mạo hiểm được."

"Ta cả ba cái đều không phải, cho nên mới đáng lấy ra mạo hiểm?"

Bảo công tử hắng giọng, bị chính mình tự làm sặc, bắt đầu vặn ngón tay: "Chuyện đó...Lấy người khác làm mồi nhử, người khác sẽ tức giận."

"Chẳng lẽ ta không tức giận?"

Lần này Bảo công tử không còn lên tiếng nữa.

Lát sau lại bắt đầu nói lái sang chuyện khác: "Ta cảm thấy kẻ lần này tìm tới không giống như thủ phạm thật sự."

Lý Diên không đáp lại, làm như không nghe thấy, ngó lên nhìn trời.

"Nếu như là thủ phạm thật sự, dựa vào võ công của hắn, trực tiếp xông vào liền bổ đầu ngươi lấy não, cần gì phải gõ cửa, gây tiếng động lớn như vậy."

Lý Diên mồ hôi bắt đầu chảy như thác, nhịn không được đáp lại: "Theo như lời ngươi nói, nếu như người đến là chính chủ, vậy thì ta đã bị bổ đầu lấy não?"

"Phải." Bảo công tử nghiêm túc gật đầu: "Ta không nghĩ võ nghệ của hắn tốt như vậy."

Lý Diên đã tức đến toàn thân run lên trong gió, nhịn không được lại hỏi thêm một câu: "Nếu hắn không phải chính chủ hắn tới đây làm gì?"

"Không nói cho ngươi, dung mạo ngươi lại chẳng dễ nhìn."

Lần này Lý thiếu khanh chỉ thiếu điều thổ huyết tại chỗ, vội vàng tìm mặt tường đến đỡ lấy thân.

"Ngày mai chúng ta cùng đến Hầu phủ, bẩm báo cấp trên thuận tiện nói cho ngươi."

"Ta không đi! Ta không muốn thuận tiện được biết, ta cũng có lòng tự trọng!"

"Nhưng..." Bảo công tử lại bắt đầu vặn ngón tay: "Ngươi không đi hắn sẽ không gặp ta, cũng không tới Đại Lý Tự làm việc. Cha ngươi là Thượng thư, khẳng định sẽ thấy ngươi không làm gì, ta với ngươi cũng đừng hòng vào phủ nữa!"

"Không đi! Nguyễn Bảo Ngọc ngươi nghe đây, hôm nay lão tử tuyệt giao với ngươi, nếu lại nghe theo ngươi phân phó, ta chính là con ngươi!"

Câu này của Lý thiếu khanh từ chối vô cùng quyết liệt, ngẩng cao đầu đón gió, hiên ngang phẩy tay áo bỏ đi.

Trên đường chỉ còn lại Nguyễn Bảo Ngọc, y đứng ở nơi đó, đầu tiên ồ lên một tiếng, sau đó nhíu mày: "Đúng thật là, ngươi có thể thay kiểu thề khác hay không, lần nào cũng là câu này, ta cũng đâu phải tráng sĩ, làm sao mà có được nhi tử lớn tướng như ngươi."

Buổi chiều ngày thứ hai, trước cửa Cẩm y hầu.

Lý Diên thông báo: "Nhờ quản gia báo lại Hầu gia một tiếng, Đại Lý Tự Lý Diên cầu kiến, có chính sự cần bẩm báo."

Quản gia đi vào, một lát sau quay lại, nói: "Mới Lý thiếu khanh."

Lý thiếu khanh tự nhiên đi vào, phía sau Nguyễn thiếu khanh cũng nhanh chân đi theo, rất đúng mực tiến vào.

Bạch Cẩm ở chính phòng, ánh sáng bên trong mờ mờ, bay ra một mùi trầm hương nhè nhẹ.

Vì chống lạnh, ghế trong sảnh đều được trải da chồn, Bạch Cẩm hiện đang ngồi an vị trên một chiếc ghế trải da chồn trắng, tay trái đỡ đầu, đáy mắt trống rỗng, không chút hào hứng.

"Nguyễn thiếu khanh tìm ta có chuyện gì?"

Chờ giây lát hắn mở miệng, ngữ khí cũng thế, một chút cảm xúc đều không có, vẫn như cũ không chút hào hứng.

Nguyễn Bảo Ngọc ngay lập tức tung ra nụ cười rực rỡ như bảo quang "Hầu gia thật cơ trí, biết là thuộc hạ muốn gặp Hầu gia."

Nói xong lại thêm một câu: "Hầu gia biết đó, thị lực của ta không tốt, cho nên....muốn đến gần Hầu gia để tiện bẩm báo, Hầu gia không ngại chứ?"

Bạch Cẩm không lên tiếng.

Bảo công tử lập tức tiến lên một bước, gần như là mặt đối mặt, bắt đầu hướng lên trên báo cáo tình tiết vụ án.

Mấy câu đã có thể nói rõ sự việc, nhưng y nói nửa ngày vẫn chưa vào vấn đề chính, càng nói càng nhảm.

"Ánh mắt Hầu gia thật đẹp!"

"Ngón tay Hầu gia thật dài!"

"Ngón tay Hầu gia làm sao vậy? Sao lại bị thương thế này, ngón tay đẹp như vậy phải cẩn thận chứ!"

...

Trong suốt quá trình, Bạch Cẩm một chút cũng không phản ứng, cuối cùng chỉ nói một câu: "Nguơi nói người đến không phải thủ phạm, vậy là ai?"

"Ta cảm thấy người đến chỉ muốn đánh lạc hướng."

"Đánh lạc hướng?"

"Chính là biết bị lừa, nhưng vẫn đặt mình vào nguy hiểm, khiến kế hoạch của chúng ta bị xáo trộn, nhắc nhở thủ phạm không nên mắc câu."

Câu này khiến Bạch Cẩm có ba phần nể phục.

Lý Diên rốt cuộc mở miệng: "Muốn nhắc nhở sao hắn không truyền tin mà phải đặt mình vào nguy hiểm? Ngươi cho rằng ai cũng ngốc giống như ngươi sao?"

Nguyễn Bảo Ngọc không nói tiếng nào, thế mà không bắt bẻ cũng không cãi lại, chỉ nhìn Bạch Cẩm, hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Lý Diên.

Đáy mắt Bạch Cẩm hơi động, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy quản gia tiến vào, cúi đầu bẩm báo: "Hầu gia, Thánh thượng triệu kiến."

"Bây giờ?"

"Vâng."

Bạch Cẩm cúi đầu.

Từ cái cúi đầu này, Bảo công tử nhìn ra hắn không tình nguyện.

"Được, đi chuẩn bị kiệu."Lát sau Bạch Cẩm lên tiếng đáp, đứng dậy.

Bảo công tử cũng lập tức đứng dậy, từ chính phòng bám theo sau, còn học tư thế đi của hắn, chỉ thiếu điều giẫm lên gót chân của hắn.

Lúc sắp đến cửa lớn, Bạch Cẩm rốt cuộc không nhịn được nữa, quay người nhìn y.

Bảo công tử lập tức trưng ra nụ cười rực rỡ như bảo quang, cười một tiếng rồi nói: "Ta không phải cố ý muốn đi theo Hầu gia, chỉ là thân hình Hầu gia thật sự quá đẹp, ta kìm lòng không được."

Từ Hầu phủ đến Hoàng cung, lộ trình không dài, ước chừng chỉ bằng thời gian pha một chén trà.

Thời điểm sải bước tiến vào cửa đại điện, Bạch Cẩm hít vào một hơi.

Thánh thượng trẻ tuổi chính giữa điện đợi hắn, thấy hắn vào cửa, khóe miệng khẽ cong, mỉm cười.

Bạch Cẩm quỳ xuống: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."

Ý cười trên môi Thánh thượng càng đậm, thân mật tiến lên trước dìu hắn đứng dậy, sau khi nhìn hắn một hồi, mới nhẹ giọng: "Hắn trở về rồi, đang ở tại kinh thành."

"Ai?"

"Hắn." Một tiếng này phi thường hàm súc, ý tứ khẳng định.

Bạch Cẩm cúi thấp đầu xuống.

"Nghe nói vụ án não thiếu niên có tiến triển, vị tân thiếu khanh kia hình như sắp đặt một cái bẫy, tuy rằng chưa bắt được thủ phạm, nhưng đã khiến hắn bị thương ở bên phải thắt lưng." Lát sau Thánh thượng lại nói tiếp, vì để làm mẫu, gã ta vươn tay nặng nề vỗ lên thắt lưng Bạch Cẩm: "Chính là chỗ này, ở bên phải thắt lưng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro