Chương 13: Đỏ Trắng Va Chạm
Lý Quyền khi nghe được câu trả lời của Văn Dao, hắn cảm thấy đầu mình nổi gân xanh, chỉ hận bây giờ không thể trừng chết Văn Dao.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Lý Quyền thì Văn Dao càng cười vui vẻ hơn.
Lý Quyền tắt hết thiết bị chiếu sáng trên người, vừa chậm rãi lùi lại vừa bảo vệ Vương Tuyết.
Những Ám Quỷ không bỏ qua cho Lý Quyền vì nguồn sáng đã biến mất, mục tiêu của chúng vẫn là Vương Tuyết phía sau Lý Quyền.
"Hiến tế, hiến tế, hiến tế..."
"Hiến tế, hiến tế, hiến tế..."
Những Ám Quỷ không ngừng lẩm bẩm, Lý Quyền bảo vệ Vương Tuyết dần dần rút lui vào trong hang hẹp, chuẩn bị lợi dụng những Ám Quỷ chặn đường quay về của Văn Dao, đồng thời lợi dụng không gian hành lang chật hẹp để mỗi lần chỉ có khoảng một đến hai Ám Quỷ có thể công kích hắn và Vương Tuyết.
Lý Quyền quát to đối với Văn Dao đang bị nhốt trong không gian của tượng đá núi thần: "Nếu cô không muốn tôi thuận lợi thì tôi cũng sẽ không để cô ra ngoài!"
Hắn lại nghĩ đến điều gì đó, Khi đối phó với Ám Quỷ hắn tiếp tục nói với Văn Dao: "Cô có liên quan gì đến cái chết của Lý Minh và sự mất tích của Triệu Cẩm Minh không?"
Văn Dao hừ lạnh một tiếng: "Xem ra đầu óc của anh cũng không đến nỗi không có thuốc chữa."
Mà Lý Quyền thậm chí còn không biết Văn Dao làm những việc này như thế nào.
Vương Tuyết núp sau lưng Lý Quyền, gắt gao co rúm người lại.
Sau khi nghe câu trả lời của Văn Dao, lửa giận dâng lên trong lòng Lý Quyền: "Tại sao!? Văn Dao, nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm như vậy?"
Trong phó bản, hắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì hại người nào, nên hắn cũng không có kẻ thù nào cả.
Văn Dao thanh âm càng ngày càng xa: "Không có lý do."
"Muốn trách thì trách vận may của anh không tốt." Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Triệu Cẩm Minh từ trên cao chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn mở to hai mắt, không thể tin nhìn Kỳ Vô Uyên, sau đó chỉ vào Văn Dao phía dưới.
Thì ra đây chính là ý của Kỳ Vô Uyên khi nói "xem kịch".
Triệu Cẩm Minh trong lòng đều là trăm ngàn câu hỏi vì sao, Kỳ Vô Uyên cũng không úp úp mở mở, thản nhiên giải thích với cậu: "Cái chết của Lý Minh quả thực có liên quan đến cô ta."
Trong buổi gác đêm, Lý Quyền tính cách thô bạo và kiêu ngạo, hắn không ngờ trong khoảng thời gian cuối cùng của buổi gác đêm sẽ xảy ra chuyện, nên đã chủ động lựa chọn khoảng thời gian mà hắn cho là nguy hiểm nhất.
Nhưng thực ra lần gác đêm của Lý Minh cũng nguy hiểm không kém lần gác đêm đầu tiên của Lý Quyền.
Kỳ Vô Uyên nhẹ nhàng cắn môi, cảm nhận được âm khí càng ngày càng khuấy động trong cơ thể, nhìn chằm chằm vào từng động tác trong thạch thất: "Sao cậu lại cảm thấy buổi gác đêm của Lý Minh nguy hiểm?"
Khi được hỏi câu hỏi này, Triệu Cẩm Minh cau mày và bắt đầu suy nghĩ.
"Tại sao..."
Văn Dao nhẹ nhàng gõ gõ cổ tay trái, lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Sau khi cô lấy chiếc gương nhỏ ra, một vài Ám Quỷ thỉnh thoảng nhìn cô cũng đã phớt lờ cô.
Văn Dao từng bước một đi về phía tượng đá thần núi.
Cô ấy nghĩ đây là điểm đánh thẻ.
Nhìn thấy Văn Dao đi về phía tượng đá, Kỳ Vô Uyên nhếch lên khóe miệng nói: "Tôi cảm thấy đây không phải là một lựa chọn tốt."
Cậu lại lướt nhìn về phía Lý Quyền, các biện pháp phòng thủ dựa trên địa hình của Lý Quyền cho phép hắn cầm cự được một lúc lâu.
Triệu Cẩm Minh nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một điều gì đó về những gì Lý Minh đã nói về "chính ngọ" và "dương khí nặng nhất" sau khi chia thời gian gác đêm.
Cậu đều đem những điều này nói ra, Kỳ Vô Uyên mở miệng nhắc nhở: " Đúng vậy, quá nhiều cũng tệ như quá ít."
Dưới sự hướng dẫn của Kỳ Vô Uyên, Triệu Cẩm Minh lập tức phản ứng: "Có phải là vào buổi trưa và nửa đêm, khi năng lượng Dương và Âm mạnh nhất, mọi người phải cố gắng tránh xa?"
Đừng quên, tên của phó bản này là "Đỏ Trắng Va Chạm".
Những linh hồn tà ác màu đỏ và trắng được tạo ra trong những cảm xúc vui mừng và nỗi buồn lớn lao, và chúng là những sát ý được tạo ra dưới những cảm xúc cực đoan ấy.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, không khó hiểu rằng trong bản này ẩn chứa một khái niệm là quá nhiều cũng tệ như quá ít.
Những thời điểm nguy hiểm nhất không nhất thiết là nguy hiểm.
Thời điểm an toàn nhất không phải lúc nào cũng an toàn.
Gác đêm vào buổi trưa, lúc dương khí mạnh nhất trong ngày, tưởng chừng như an toàn nhưng thực ra lại ẩn chứa sát ý.
Văn Dao đã nhìn thấy điều này từ lâu.
Cô biết điều gì chắc chắn sẽ xảy ra trong buổi gác đêm của Lý Minh, đối với một tân nhân mới đến không biết gì thì chắc chắn sẽ chết.
Văn Dao không hề có ý định lợi dụng Lý Minh mà chỉ không nhắc nhở rồi đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Kỳ Vô Uyên "Ừm" đáp lại Triệu Cẩm Minh, sau đó toàn bộ lực chú ý của cậu đều tập trung vào tượng đá sơn thần.
Văn Dao lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhanh chóng mò mẫm bên dưới bức tượng Sơn Thần, cô hít một hơi thật sâu, tay trái chạm vào tượng đá.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì điểm đánh thẻ ở ngay đây.
Hả?
Tại sao trong đầu cô không nghe thấy âm thanh điện tử nhắc nhở điểm đánh thẻ?
Các điểm đánh thẻ trong phó bản về cơ bản tồn tại ở một nơi nguy hiểm, nơi quái vật tồn tại và khó tiếp cận.
Văn Dao quan sát một lúc mới xác nhận được địa điểm, không thể nào đây không phải là điểm đánh thẻ.
Cô buông tay ra và chạm vào nó thêm vài lần nữa nhưng tiếng bíp điện tử trong đầu cô không hề xuất hiện.
Trong mắt Kỳ Vô Uyên lóe lên nghi hoặc khi nhìn thấy hành động của Văn Dao.
Sau đó cậu phản ứng ngay lập tức.
Kỳ Vô Uyên chạm vào lá bùa được vẽ bằng máu của Trần Diệp trên cổ tay: "Ngoan."
Cậu liên tục dùng ngón tay chà xát vùng da đó, khiến vùng da trên cánh tay nhợt nhạt của cậu chuyển sang màu đỏ.
Âm khí dâng trào trong cơ thể tạm thời ngủ đông.
Văn Dao không muốn bỏ lỡ điểm đánh thẻ như thế này, chắc chắn cô còn bỏ lỡ điều gì đó.
Lúc này, một âm thanh điện tử vang lên từ tất cả người chơi cùng lúc.
【 Chúc mừng bạn đã sống sót thành công trong ngày đầu tiên! 】
【...Cập nhật mục tiêu chính hiện tại: sống sót thành công vào ngày hôm sau. 】
【 Lời nhắc cho ngày thứ hai: hiến tế, lựa chọn, quy tắc. 】
"Quy tắc" không thay đổi.
Sau khi Triệu Cẩm Minh biết được mình đã thành công sống sót một ngày, tinh thần của cậu đã cải thiện một chút, nhưng chỉ một chút thôi.
Cậu khắc ghi ba chữ nhắc nhở trong lòng, quay sang Kỳ Vô Uyên: "Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Bất tri bất giác Kỳ Vô Uyên đã trở thành đại ca trong miệng cậu.
Kỳ Vô Uyên rất hài lòng với thái độ của Triệu Cẩm Minh.
Cậu nhóc này còn khá biết điều.
Là một người chơi cũng từng nhìn chằm chằm vào Ám Quỷ, Triệu Cẩm Minh đã phải lo lắng cho bản thân sau khi nhìn thấy sức hấp dẫn của Vương Tuyết đối với Ám Quỷ.
Bây giờ chính là Ám Quỷ bị Vương Tuyết hấp dẫn, nếu Vương Tuyết chết thì sao? Còn cậu?
Cậu hiện là người chơi duy nhất có lực hấp dẫn Ám Quỷ.
Hơn nữa, Văn Dao muốn đối phó với Lý Quyền và nhân cơ hội này để giết hắn.
Triệu Cẩm Minh cảm thấy mình là một tiểu đáng thương.
Bất kể là người hay ma, dù sao vị ân nhân cứu mạng Kỳ Vô Uyên này kể từ hôm nay sẽ là đại ca của cậu!
Kỳ Vô Uyên cúi đầu nhìn xem nơi cậu đứng cách đáy thất thạch là bao xa.
Sau khi hoàn thành kiểm tra trực quan, cậu dùng một tay nắm lấy Triệu Cẩm Minh và nói: "Yên lặng."
Kỳ Vô Uyên dùng sức ở chân và nhảy xuống bức tường đá dốc gần như thẳng tắp.
Sau khi tiếp đất, Triệu Cẩm Minh trợn tròn mắt, ngẩng đầu chỉ vào mặt đất hai người đang đứng, cách mặt đất ít nhất bảy tám mét, sau đó nhìn về phía Kỳ Vô Uyên.
Triệu Cẩm Minh nhịn không được, thấp giọng nói: "Đại ca ơi ngầu chết mất!"
"Chỉ là một số thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc tới."
Kỳ Vô Uyên cố gắng hết sức để ổn định trái tim đang đập điên cuồng trong cơ thể.
Vẫn có chút miễn cưỡng.
Cậu hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để ổn định cơ thể khó chịu của mình trước mặt Triệu Cẩm Minh.
Lý Quyền đã không thể chịu được nữa, Văn Dao cũng đang cân nhắc có nên tạm thời từ bỏ đánh thẻ hay không.
Ngay lúc Văn Dao đang định thử dùng tay trái lần cuối cùng thì một tiếng hét vang lên từ Lý Quyền.
Là Vương Tuyết!
Bàn tay của Lý Quyền đã bị sương mù ăn mòn và có nhiều vết thương, dưới sự tấn công gần như vô tận của những Ám Quỷ, cuối cùng hắn cũng lộ ra khuyết điểm của mình, bị Ám Quỷ nhânbên cạnh nhân cơ hội chộp lấy Vương Tuyết.
Vương Tuyết vô thức hét lên, cô liều mạng đấm đá và giãy giụa, nhưng chút sức lực này chẳng có tác dụng gì với Ám Quỷ.
Lý Quyền đá văng con Ám Quỷ đang ôm Vương Tuyết, giây tiếp theo lại có hai con Ám Quỷ nữa lao tới tấn công Vương Tuyết.
Với lợi thế về số lượng, cuối cùng Lý Quyền không thể bảo vệ được Vương Tuyết, cổ tay của Vương Tuyết bị Ám Quỷ kéo và chảy máu, tiếng hét xé phổi của cô vang vọng trong buồng đá.
"Cứu tôi——"
"Huhu tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết!"
"A a cứu tôi với!"
Những tiếng rên rỉ mơ hồ xen lẫn tiếng hét. Vương Tuyết thực sự sợ hãi, giọng nói thảm hại của cô vang vọng khắp không gian.
Cô chỉ mới hai mươi tuổi, cô không muốn chết!
Lý Quyền nghiến răng lấy ra một tấm bùa đen trông cũ kỹ từ mã vạch.
Đạo cụ này là con át chủ bài của hắn.
Lý Quyền chịu đựng đau lòng, cắn đầu ngón tay, muốn đen máu dính trên bùa đen.
Lúc này, một tiếng chuông vô cùng có lực xuyên thấu đã thu hút sự chú ý của mọi người và Ám Quỷ.
Kỳ Vô Uyên cầm trong tay Chuông Tam Thanh, đứng ở trước tượng đá Sơn Thần, thấy mọi người chú ý đều tập trung vào mình, cậu hài lòng gật đầu.
"Xin lỗi mọi người, lần hiến tế tiếp theo này tôi sẽ là trụ trì."
Những con Ám Quỷ không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Kỳ Vô Uyên, nhưng trên người con người này có một luồng khí tức khiến chúng rất sợ hãi, nhóm Ám Quỷ dừng lại tại chỗ và không dám di chuyển.
Vương Tuyết cảm giác được có lực kéo mình lại, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Kỳ Vô Uyên, mái tóc rối bù che khuất tầm nhìn của cô, nhưng lúc này lại không thể ngăn cản Vương Tuyết đôi mắt đẫm lệ.
Lý Quyền chậm rãi thu đạo cụ lại.
Kỳ Vô Uyên ho một tiếng, thân hình mảnh khảnh của cậu bị ngọn lửa chiếu sáng, để lại một cái bóng to lớn trên tác phẩm điêu khắc bằng đá của thần núi.
Bóng của Kỳ Vô Uyên ẩn chứa một màu đen mờ không thuộc về cậu.
Văn Dao cũng nhất thời kinh ngạc khi nhìn thấy Kỳ Vô Uyên đột nhiên nhảy ra ngoài.
Sau đó cô thư giãn.
Không gấp, sự xuất hiện của NPC này ở đây chắc hẳn là một phần trong cốt truyện của phó bản.
Văn Dao đã thu thập thông tin trước khi vào phó bản, người chơi không thể lấy được thẻ thân phận NPC trong phó bản cấp thấp như Đỏ Trắng Va Chạm được.
Cô liếc nhìn Vương Tuyết một cách hung ác, người đang nằm trên mặt đất trong tình trạng khốn khổ chật vật.
Lý Quyền lần này tính là may mắn, lần sau cô vẫn có thể giết chết tân nhân tên Vương Tuyết này.
Tốt nhất cũng nên diệt trừ Lý Quyền luôn.
Càng nhiều người chơi chết, cô càng có ít đối thủ.
Văn Dao liếm khóe miệng, nhìn Kỳ Vô Uyên đang đứng cách đó không xa.
Qua đoạn cốt truyện này xong chắc cô sẽ có thể đánh thẻ.
Tất nhiên Kỳ Vô Uyên sẽ không tiến hành cái hiến tế gì đó.
Nhưng cậu có cách riêng của mình.
Kỳ Vô Uyên chạm vào vết máu của Trần Diệp trên cánh tay.
Cậu nâng cổ tay lên, đặt môi lên da cánh tay, nhỏ giọng nói: "Sơn Thần, hãy đến bên tôi."
Đồng đội thân ái, xin hãy tới giúp đỡ một chút.
Một bóng đen vô hình đối với người chơi dần dần hình thành từ bóng của Kỳ Vô Uyên, và Trần Diệp xuất hiện phía sau Kỳ Vô Uyên.
"Tôi thực sự muốn giết cậu."
Kỳ Vô Uyên để cho làn da sau gáy vô thức nổi da gà dưới sự vuốt ve của những ngón tay lạnh giá.
Cậu không để ý đến sát khí đang tuôn ra từ phía sau, bình tĩnh mỉm cười nói: "Cảm ơn vì lời khen."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro