Chương 25: Đỏ Trắng Va Chạm
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Kỳ Vô Uyên.
Sau đó, cậu cảm thấy mất trọng lượng như thể đang rơi xuống.
Tiếng lửa cháy lách tách trong phòng chính dần dần biến mất, mọi âm thanh và ánh sáng cũng dần biến mất.
Thế giới lại trở về bóng tối.
Một tiếng xé rách rất nhỏ, nghe rất thoải mái nhưng không thể diễn tả được, truyền vào tai Kỳ Vô Uyên, là một cảm giác mới lạ mà cậu chưa từng trải qua, đôi mắt cậu sáng lên, cậu cảm nhận trải nghiệm đặc biệt này một cách nghiêm túc.
So với thái độ thoải mái của Kỳ Vô Uyên thì khán giả trong phòng livestream lại bùng nổi.
[ !!! Có chuyện gì vậy? Tại sao tình huống này lại xảy ra trong phó bản thế? ]
[ Bộ không phải là tôi đang xem livestream của phó bản cấp thấp thông thường dành cho tân nhân sao, tại sao nó lại đột nhiên thăng cấp? Có bước nào tôi không hiểu chứ huhu? ]
[ Vừa nhìn đã biết là bình luận ở phía trên đến sau, để tôi giải thích cho, có người trong phòng livestrem này đã kiểm tra cơ sở dữ liệu của phó bản trước đó và phát hiện ra rằng "Đỏ Trắng Va Chạm" là một phó bản đặc biệt đã bị niêm phong trong năm năm và sau đó xuất hiện trở lại. Bởi vì tình huống này quá mới lạ, nó đã được đăng lên diễn đàn, sau đó nó đã mang lại rất nhiều độ nổi tiếng cho streamer. ]
[ Đúng á, tôi bị thu hút bởi bài đăng trên diễn đàn đó. ]
[ Hehe, tôi bị thu hút bởi giá trị nhan sắc trong đoạn ghi hình của streamer trên diễn đàn. ]
[ Sau khi streamer tìm ra cơ chế của phó bản này, độ khó của phó bản vốn phải giảm xuống đã được tăng lên nhờ vào thao tác quá mức lợi hại của streamer...]
[ Tôi càng ngày càng tò mò về việc tân nhân làm gì rồi ấy, thật lợi hại nha, thế mà lại làm ra được tình huống này trong phó bản. ]
[ Vậy thì những người chơi khác trong cùng một phó bản với người chơi chắc hẳn là xui xẻo, họ rõ ràng là những người chơi cấp thấp nhưng lại gặp phải một phó bản có độ khó không xác định. ]
[ Đúng nhỉ, khi nghĩ theo hướng này những người chơi khác thực sự rất thảm nha. ]
Màn hình hiện lên vô số bình luận, nhân khí trong phòng livestream của Kỳ Vô Uyên cũng tăng lên không ngừng, cậu đột nhiên lọt vào top ba ở khu vực tân nhân.
【 Mức độ nổi tiếng của phòng livestream hiện tại: 21 vạn 】
【 Xin chúc mừng streamer đã đạt được thành tựu [Người mới có thực lực]! 】
Vẻ mặt Nguyễn Lợi nghiêm túc, sự phát triển của phó bản đã nằm ngoài dự đoán của anh, anh đã lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng không ngờ rằng lại thất bại khi phân tích phó bản của streamer này.
Nguyễn Tiểu Tiểu ngoan ngoãn không nhân cơ hội trêu chọc anh trai mình như thường lệ.
Nguyễn Lợi chặn hàng loạt bình luận trong phòng livestream, anh nhìn khuôn mặt của Kỳ Vô Uyên trong camera, dừng lại, sau khi hạ quyết tâm, anh nói với Nguyễn Tiểu Tiểu: "Tân nhân này——"
"Tìm cách tiếp cận cậu ấy, chúng ta cần có mối quan hệ tốt với cậu ấy."
Nếu như Nguyễn Lợi nhớ không nhầm thì streamer mới này rất có thể là người nhà Kỳ gia.
Liệu có phải là cái kia trong lời đồn không...
Nguyễn Lợi không đưa ra bất kỳ phán đoán vội vàng nào, anh chỉnh lại kính và tiếp tục nói, "Tiểu Tiểu, lần này em làm tốt lắm."
Dù sao đi nữa, cô cũng là người đầu tiên hào phóng thưởng cho Kỳ Vô Uyên 2.000 điểm, trực tiếp giúp Kỳ Vô Uyên đạt được thành tựu người mới tiềm năng và mang lại cho cậu rất nhiều vinh dự.
Một khi Nguyễn Lợi trở nên nghiêm túc thì Nguyễn Tiểu Tiểu sẽ trở nên đặc biệt ngoan ngoãn.
Sau khi nghe Nguyễn Lợi khen ngợi, cô không khỏi nhếch khóe miệng lên, tò mò hỏi: "Anh, sao anh lại coi trọng tân nhân này như thế?"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Nguyễn Lợi, anh giải thích với Nguyễn Tiểu Tiểu: "Anh nghi ngờ việc mở lại các phó bản kỳ lạ như 'Đỏ Trắng Va Chạm' chỉ là sự khởi đầu."
"Tiếp theo, Thế Giới Thứ Tư có thể sẽ giới thiệu thêm nhiều phó bản với cơ chế kỳ lạ. "
"Tiểu Tiểu, thực ra Thế Giới Thứ Tư vẫn luôn thay đổi. "
Cuối cùng Nguyễn Lợi nói ra một câu mà Nguyễn Tiểu Tiểu không hiểu nổi.
Sau khi nghe lời của Nguyễn Lợi, Nguyễn Tiểu Tiểu không khỏi thầm nói điều gì đó trong lòng.
Rõ ràng họ đã cùng nhau bước vào Thế Giới Thứ Tư nhưng sao anh trai lại có vẻ biết nhiều hơn so với cô nhỉ?
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến lòng kiêu hãnh của Nguyễn Tiểu Tiểu lúc này: "Anh ơi, em tinh mắt thật đấy, trong các phòng livestream mà em chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấy một tân nhân lợi hại như thế."
————
Kỳ Vô Uyên chưa kịp tận hưởng cảm giác tuyệt vời này thì đã rơi xuống một ngọn núi hoang vắng.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán cây rậm rạp che phủ bầu trời chiếu vào khu rừng, tạo ra những tia sáng liên tiếp.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Kỳ Vô Uyên vốn đã quen với bóng tối vô thức nheo mắt lại, đưa tay che trán, một lúc lâu sau mới dần thích ứng.
Chiếc quan tài và thi thể của Trần Diệp đã biến mất.
Cách đó không xa, Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh, một người nằm trên mặt đất, một người treo trên cành cây, lần lượt tỉnh lại trong trạng thái mơ màng.
Vừa rồi hai kẻ đốt phá là Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh dưới sự chỉ đạo của Kỳ Vô Uyên, mỗi lần đốt xong đều cố ý chạy trốn đến nơi khác để đốt, lần cuối cùng đốt thôi thì bị mấy người dân hoảng loạn chạy đến dập lửa phát hiện.
Hai người chạy ra khỏi thôn, đúng lúc họ tuyệt vọng sắp bị thôn dân đuổi kịp thì thế giới giấy đã vỡ tan.
Triệu Cẩm Minh và Lý Quyền nhắm mắt lại, không biết chuyện gì đang xảy ra mà rơi vào một thế giới khác.
Triệu Cẩm Minh dùng hết sức lực nhảy từ trên cây xuống.
Cậu nhìn thấy Kỳ Vô Uyên đứng cách đó không xa, luồng sáng chiếu vào Kỳ Vô Uyên, sự tương phản giữa sáng và tối khiến trên người Kỳ Vô Uyên toát ra một loại khí chất đặc biệt khó có thể miêu tả.
Triệu Cẩm Minh mở miệng định nói gì đó, nhưng Lý Quyền lại lên tiếng trước: "Tại sao lại có thể như vậy!"
Việc đầu tiên Lý Quyền làm sau khi tỉnh dậy là kiểm tra mã vạch trên cổ tay.
Ngoài việc ghi chép lại tin tức mà Kỳ Vô Uyên đã nghe trước đó về việc nâng cấp độ khó phó bản, Lý Quyền còn phát hiện ra rằng nhiệm vụ chính của mình thực sự đã thay đổi.
【 Mức độ khó của phó bản hiện tại là: ? 】
【 Chúng tôi phát hiện sức mạnh của người chơi không tương xứng với độ khó của phó bản hiện tại và chúng tôi đang tiến hành điều chỉnh. 】
【 Hoàn tất điều chỉnh - nhiệm vụ chính của người chơi đã thay đổi. 】
【 Nhiệm vụ chính hiện tại là: sống sót trong hai giờ (thời gian sống sót còn lại: 1 giờ 49 phút) 】
Hai ngày vốn phải sinh tồn đột nhiên biến thành hai giờ, thời gian người chơi cần để sinh tồn đã bị rút ngắn hơn ba mươi lần, gián tiếp cho thấy độ khó của phó bản này chắc chắn là phi thường.
Ánh mắt của Lý Quyền tối sầm lại, gần như ngất đi.
Triệu Cẩm Minh noi theo Lý Quyền, mở mã vạch ra xem thử.
Thời gian cần thiết để sống sót trong nhiệm vụ chính của cậu đã được rút ngắn xuống còn một giờ.
Chỉ có nhiệm vụ chính của Kỳ Vô Uyên không thay đổi.
Cậu vẫn cần phải sống sót trong phó bản đó thêm hai ngày nữa.
Kỳ Vô Uyên cảm thấy âm khí quen thuộc đã quay trở lại trên người cậu, liếc nhìn hai người chơi đang đứng cách đó không xa với vẻ kinh ngạc.
Cậu chỉ cho người chơi một lối thoát: "Ở lại đây, đừng vào thôn, đừng đi đến sông hay miếu trên núi, chỉ cần không bị phát hiện thì sẽ không có quái vật nào tấn công mấy người."
"Khi thời gian sinh tồn kết thúc thì rời đi là được."
Không có ý nghĩa gì khi đem những người chơi cấp thấp vào phó bản quá khó để bị những NPC cấp cao tàn sát.
Cho nên, hệ thống chắc chắn sẽ không chủ động dẫn dắt bất kỳ quái vật nào về phía Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh.
Kỳ Vô Uyên nói chuyện rất quen thuộc, đây rõ ràng là lần đầu tiên cậu tiến vào Thế Giới Thứ Tư, nhưng có lúc cậu có thể theo bản năng đạt được sự đồng bộ với tư duy nào đó của Thế Giới Thứ Tư.
Bằng cách nào đó, cậu có thể cảm nhận được hệ thống sẽ làm gì và hệ thống chắc chắn sẽ ngăn cản điều gì xảy ra.
Lời nói đột ngột của Kỳ Vô Uyên khiến Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh đều sửng sốt ngốc tại chỗ.
Đặc biệt là Lý Quyền, mãi đến khi Kỳ Vô Uyên chủ động lên tiếng bại lộ thì mới phản ứng lại kịp...."Cậu không phải NPC, cậu là người chơi!"
Thẻ thân phận!
Phó bản này đã đủ kỳ lạ rồi, vậy thì khi bắt đầu có một thẻ thân phận NPC mà những phó bản cấp thấp thông thường không có thì có gì kỳ lạ đâu chứ?
Mới là lạ ấy.
Mỗi khi Lý Quyền nghĩ đến đủ loại hành động trước đây của mình, khi so sánh với Kỳ Vô Uyên, đặc biệt là thái độ mặc kệ mọi chuyện sau khi Kỳ Vô Uyên cứu mạng hắn thì hắn cảm thấy da đầu mình ngứa ran.
Điều tiếp theo xông tới là cảm giác xấu hổ mãnh liệt.
Một tân nhân thì làm gì có thứ để uy hiếp tính mạng của hắn chứ.
Lý Quyền thẹn quá hoá, cảm thấy mình bị lừa một vố, thông qua livestream nữa thì mặt mũi đã hoàn toàn mất hết.
Sau khi Triệu Cẩm Minh biết được Kỳ Vô Uyên không phải là NPC mà là một người chơi thì cậu kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cho tới giờ vẫn không hiểu gì cả.
Lý Quyền tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Vô Uyên, định chửi bới thì Kỳ Vô Uyên đưa tay che miệng: "Suỵt".
"Tôi không thể đảm bảo rằng khi anh lớn tiếng thì thứ kỳ quái đó sẽ không bị thu hút tới đâu."
Kỳ Vô Uyên nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng lại làm người nghe vô cớ cảm nhận được một bầu không khí quỷ dị từ cậu.
Nếu một người chơi tiết lộ danh tính của mình trước mặt người chơi khác và không có NPC nào ở đó, người chơi đó sẽ không bị ảnh hưởng bởi mức độ ooc của nhân vật.
Kỳ Vô Uyên lựa chọn tiết lộ thân phận của mình vào thời điểm này vì cậu không muốn Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh sau khi độ khó của phó bản tăng lên mà vẫn không biết gì cả.
Bất cứ điều gì cậu muốn làm, cậu đều tự mình làm.
Cậu không muốn kéo theo một số kẻ vô năng và kém may mắn đi theo mình làm bia đỡ đạn.
Lý Quyền muốn chửi vài câu, nhưng nghĩ đến độ khó không biết của hoàn cảnh phó bản, hắn đột nhiên im lặng, vì mạng sống của mình, đành phải ngậm miệng.
Sự kích động của Lý Quyền bị đè nén, mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn còn một cục tức.
NPC thì chưa nói, nhưng tại sao đều là người chơi mà cái tên tiểu bạch kiểm này mắc mớ gì lại có thể có được thẻ thân phận NPC trước khi phó bản bắt đầu chứ?
Lý Quyền phẫn nộ nghĩ, nếu như mình rút được loại thẻ NPC này, cho dù hơi kém về phần tin tức thì cũng chưa chắc đã làm tệ hơn Kỳ Vô Uyên.
Kỳ Vô Uyên không để ý tới Lý Quyền mà nhìn xung quanh để xác định vị trí rồi tìm phương hướng quay về thôn.
"Tôi đã nói với mấy người cách an toàn nhất rồi, việc có đợi ở đây hay không là tùy mấy người quyết định."
Kỳ Vô Uyên nói xong liền rời đi.
Cậu vẫn còn một lần đánh thẻ nữa chưa hoàn thành.
Vẫn còn một cuộc hợp tác chưa hoàn thành.
[ Streamer thế mà lại muốn một mình thông quan phó bản sao? ]
[ A Uyên có tính cách thật tốt, nếu là tôi, tôi sẽ rời đi luôn mà không tiết lộ thân phận với người chơi khác. ]
[ Vậy, những người trước đây đã mắng mỏ streamer liên luỵ người người chơi khác có thấy người ta đã chỉ cho những người khác cách sống sót trong phó bản rồi không? ]
[ Nói cho thì làm sao? Bộ hắn nói thì là đúng, thì sẽ không có người chết à? ]
[ Gặp phải đồng đội như thế này thực sự xui xẻo chết đi được, những người ra mặt thay cho streamer à, tôi hy vọng rằng khi mấy người vào phó bản thì độ khó của phó bản sẽ được tăng lên nhờ đồng đội liên luỵ ha. ]
Là một streamer mới chưa có nhiều người hâm mộ, khi phòng livestream của Kỳ Vô Uyên ngày càng nổi tiếng, nhiều khán giả thường bắt đầu cãi nhau chỉ vì một vài câu nói.
Nhưng dần dần, một nhóm nhỏ người hâm mộ đã xuất hiện.
Nhìn thấy Kỳ Vô Uyên đi về phía Ái Cầu Thôn, Triệu Cẩm Minh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lấy hết can đảm hét lớn: "A Uyên ca, hay là tôi trở về cùng anh đi!"
Kỳ Vô Uyên vẫn tiếp tục đi về phía trước, không thèm quay đầu lại, nói thẳng: "Không, cậu chỉ là gánh nặng mà thôi."
[ Hahaha, phía trên đừng cãi nữa, streamer nói rất trực tiếp, tôi rất thích. ]
[ Bọn họ đều là tân nhân, người khác là gánh nặng mà streamer lại là một tên biến thái tự mình tăng độ khó của phó bản, so sánh như vậy thật là thảm quá đi mất, hahaha! ]
[ Tôi đang mong chờ xem streamer sẽ đưa ra những hành động bất ngờ nào tiếp theo. ]
[ Tôi cũng thế, tôi thậm chí còn tưởng tượng streamer là một thiên sư thiên tài hoặc là một huyền học đại lão khi xem livestream của cậu ấy. ]
Lý Quyền kéo Triệu Cẩm Minh lại, người đang xấu hổ đến mức ngón chân bấu chặt vào đất, và nói: "Đi theo cái rắm ấy, cậu muốn tìm chết cùng hắn ta à?"
Hắn mang theo "tân nhân cuối cùng" quý giá của mình đi sâu vào rừng.
"Chúng ta hãy tránh thôn trang bí ẩn đó xa một chút, trước tiên cậu phải sống sót cho tôi đã."
Kỳ Vô Uyên lên đường một mình.
Không lâu sau khi cậu đi, cậu nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc dưới một cái cây.
Một nửa cơ thể rắn chắc của hắn đang đứng dưới ánh mặt trời, nhưng không có cái bóng nào được nhìn thấy dưới chân hắn.
Đôi mắt đỏ lạnh lẽo nhìn Kỳ Vô Uyên từ trên xuống dưới, không chút cảm xúc.
"Sao cậu biết?"
So với bộ dạng uy hiếp trước kia lúc nào cũng toát ra sát ý thì tuy thái độ lần này của Trần Diệp không lãnh không đạm, nhưng ít nhất thì cũng không còn tuỳ tiện thể hiện sát ý với Kỳ Vô Uyên nữa.
Mặc dù lần trước họ chia tay trong không vui, nhưng khi gặp lại thì một người một quỷ hòa thuận đến ngạc nhiên.
Kỳ Vô Uyên chớp mắt: "Làm sao tôi biết thế giới giấy là giả?"
Trần Diệp khẽ gật đầu đáp lại.
"Anh đoán xem."
Trong giọng nói của Kỳ Vô Uyên có chút trêu chọc ác ý.
Trần Diệp chưa kịp nhíu mày thì cậu đã nhanh chóng nói: "Thật ra rất đơn giản."
Câu hỏi mà Trần Diệp đưa ra cũng là điều mà khán giả trong phòng livestream của Kỳ Vô Uyên không hiểu.
"Bố cục của phòng chính không đúng."
Kỳ Vô Uyên cảm thấy ngực thắt lại vì bước đi quá nhanh, thấy Trần Diệp không vội, nên cũng chậm rãi đi về phía thôn theo tốc độ của mình.
"Không có bức tranh nào trên tường của phòng chính."
"Bức tranh nào?"
Kỳ Vô Uyên sắp xếp lời nói của mình: "Mười tám tầng địa ngục tương ứng với các bức tranh."
Tổng cộng có mười tám bức tranh, mỗi khi có tang lễ và mời đạo sĩ đến nhà làm lễ thì đều phải treo ở hai bên tường phòng chính, đây là một thủ tục tuyệt đối không thể bỏ qua.
Kỳ Vô Uyên bắt đầu nghi ngờ khi thấy Trần đạo sĩ đến phòng chính làm lễ nhưng lại không treo một bức tranh nào.
"Còn rất nhiều nơi khác nữa."
Ví dụ như, hắn bị Trần Diệp túm cổ, sau đó chiếc quan tài đóng chặt bị đẩy ra, trong chướng khí vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Kỳ Vô Uyên đã lâu không nói chuyện với người khác như vậy, có lẽ ánh mặt trời chiếu vào người quá ấm, nên thỉnh thoảng lại nói ra một số quan sát của mình.
Thôn dân không bao giờ che giấu lớp trang điểm kỳ lạ của mình, và trải qua các động tác tang lễ và tiệc tùng, mặc dù có rất nhiều Ám Quỷ xung quanh tượng đá của Sơn Thần, nhưng đồng thời cũng cắm đầy đủ các loại người giấy.
Ngoài ra, mặc dù sơn động đầy người chơi, giá trị ooc nhân vật của Kỳ Vô Uyên vẫn tăng một cách kỳ lạ trừ khi cậu mở cửa - dường như có ai đó đang theo dõi mọi hành động của cậu từ một nơi vô hình, khiến cậu có cảm giác kỳ lạ như đang bị theo dõi.
Quan trọng hơn, không có hộ gia đình nào trong làng dự trữ nước.
Sau khi tìm ra mọi điểm bất hợp lý, cậu có thể tự nhiên kết nối các sự việc và rút ra kết luận.
"đến rồi."
Kỳ Vô Uyên dừng lại ở cửa thôn, đây là lần đầu tiên cậu đến thôn Ai Tù vào ban ngày.
Thôn Ai Tù chân chính.
Sau khi vào thôn, một bầu không khí hoang vắng đập thẳng vào mặt cậu.
Cỏ dại mọc đầy sân nhà, gió thổi tung lớp bụi dày, ngoài ra, mọi thứ đều yên tĩnh.
Tốt hơn là ngủ trong một ngôi mộ ở nơi hoang dã còn hơn bước vào một thôn trang không có người ở.
thôn Ai Tù hoang vắng không có người ở trông có vẻ bình thường, nhưng luôn có cảm giác u ám vương vấn trong thôn.
Nơi này quá nhiều bụi, Kỳ Vô Uyên không nhịn được ho khan vài tiếng, dưới sự dẫn dắt của Trần Diệp, cậu trở về đại viện Trần gia.
Rèm trắng và đỏ mỗi loại chiếm một nửa sân, và các vật dụng dùng trong đám tang và đám cưới được trang trí lại với nhau một cách gượng ép để các sự kiện màu đỏ và trắng có thể được tổ chức cùng một lúc.
Có thể so với cách bố trí của Trần gia trong thế giới giấy, mặc dù nơi đây đã không còn ai sinh sống trong một thời gian dài, nhưng Kỳ Vô Uyên vẫn có thể thấy từ mọi góc độ của cách bố trí, mọi người đã suy nghĩ rất nhiều về hôn lễ này.
Cánh cửa phòng chính mở toang, một đống giấy đã thành tro bay trong không khí, mang theo mùi giấy cháy.
Nắp quan tài ở giữa phòng được đóng chặt, bịt kín bằng thứ gì đó vô hình, không thể mở ra bằng vũ lực.
Trần Diệp đứng sau lưng Kỳ Vô Uyên, đột nhiên lên tiếng.
"Lý do khiến linh hồn tôi không thể thoát khỏi ngôi làng này là vì tôi đang thiếu thứ gì đó. Nếu cậu không giúp tôi lấy lại thứ đó, tôi sẽ không bao giờ có thể rời đi."
Hắn đã bị giam cầm quá lâu, cũng đã mất hy vọng sau khi liên tục thất bại.
Trần Diệp mặt không đổi sắc nói với Kỳ Vô Uyên thứ hắn cần.
Kỳ Vô Uyên hỏi: "Thứ gì?"
"Một viên hạt châu."
"Hạt châu này chứa đầy sát khí chảy ra từ cơ thể tôi."
"Có thể."
Kỳ Vô Uyên đồng ý: "Nhưng anh phải cho tôi thêm một giọt tâm đầu huyết của anh nữa."
————
Hôm nay là ngày mười một tháng ba âm lịch.
Kết hôn và chôn cất là điều cấm kỵ.
Hạt châu chứa sát khí mà Trần Diệp muốn chỉ xuất hiện khi sát khí dày đặc nhất.
Đúng mười hai giờ trưa.
Sương mù trắng không biết xuất hiện từ khi nào, bao phủ toàn bộ thôn trang.
Thôn Ai Tù vốn vắng vẻ nay được bao phủ trong sương mù dày đặc, một số âm thanh nhỏ dần dần vang lên.
Kỳ Vô Uyên đứng một mình trong con hẻm nhỏ trước khuôn viên nhà họ Trần.
Mặt trời bị che khuất bởi những đám mây dày, toàn bộ bầu trời trở nên cực kỳ u ám, phủ một lớp xám xịt buồn tẻ lên toàn bộ môi trường xung quanh.
Gió càng lúc càng mạnh, cơn gió mạnh dữ dội quét qua Kỳ Vô Uyên, buộc cậu phải nhắm mắt lại để chống lại cơn gió.
Đứa bé đầu to cầm kẹo cưới xuất hiện trong hẻm, nhận ra Kỳ Vô Uyên, miệng há to hơn, lộ ra hàm răng sắc nhọn, vui vẻ đi về phía Kỳ Vô Uyên.
Kết quả là, còn chưa kịp tới gần Kỳ Vô Uyên, một cánh tay da thịt nhão nhoét như cây sào tre đã từ trong sương mù thò ra, trực tiếp túm lấy gáy của đứa bé đầu to kia.
Đứa bé đầu to giãy dụa trong tuyệt vọng, nhưng không có cách nào thoát ra, đôi tay gầy gò kéo đứa bé đầu to trở lại trong sương mù dày đặc.
Sau đó, tiếng hét và tiếng nhai khiến người ta sởn gai ốc vang lên từ trong sương mù, sương mù dừng lại trước và sau Kỳ Vô Uyên, cô lập con đường nhỏ duy nhất không bị sương mù lan tới.
Một lát sau, cánh tay gầy gò đang ôm đứa bé đầu to chậm rãi duỗi ra từ trong sương mù trước mặt Kỳ Vô Uyên, một cánh tay, hai cánh tay... một thân thể kỳ lạ do một chuỗi cánh tay dài tạo thành bò ra trên mặt đất.
Kỳ Vô Uyên đứng đó, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn quái vật biểu diễn.
Con quái vật được tạo thành từ một loạt cánh tay đã bị thứ gì đó tóm lấy trước khi nó có thể hoàn toàn thoát khỏi sương mù dày đặc và bị kéo trở lại vào trong sương mù.
Lý Minh bị biến thành người giấy, vẻ mặt hung dữ, cứng ngắc bước về phía Kỳ Vô Uyên.
Kỳ Vô Uyên ngáp: "Vẫn dùng người giấy sao?"
Lý Minh đứng hình tại chỗ, cuối cùng vẫn không cam lòng mà lui ra.
Kỳ Vô Uyên nhắm mắt lại, dựa vào tường để bổ sung năng lượng sau một thời gian dài không nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một luồng gió lạ thổi qua mặt cậu.
Kỳ Vô Uyên mở mắt ra, thấy một đoàn người mặc đồ tang, khiêng quan tài lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu trong con hẻm duy nhất không có sương mù.
Những chồng tiền giấy nằm rải rác trên đường bị gió thổi bay khắp nơi.
Phía sau Kỳ Vô Uyên, một đoàn rước dâu cũng chặn đường.
Bộ quần áo đỏ tươi trông vô cùng rực rỡ trong làn sương mù mờ ảo trong con hẻm, giống như màu máu đỏ tươi vậy.
Cỗ kiệu đối diện về phía quan tài, trong lúc giằng co, cả hai bên đều không muốn nhượng bộ.
Niềm vui lớn nhất và nỗi buồn lớn nhất trong cuộc sống va chạm vào nhau.
Những tờ tiền giấy bay trên bầu trời và tiếng kèn xô na vui tươi bổ sung cho nhau.
Đây chính thức là cuộc đụng độ giữa đỏ và trắng.
Người bình thường khi gặp phải thứ này thì nên trốn vào trong tường, mặt hướng về phía tường, bám chặt vào tường, đứng im không nhìn, không nghe, đợi cho cả hai đội rời khỏi hẻm rồi mới nhanh chóng rời đi.
Nhưng Kỳ Vô Uyên không phải là người bình thường.
Đây chính là cảnh tượng cậu đang chờ đợi.
Kỳ Vô Uyên đứng giữa con hẻm, còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị mấy "người" nhảy ra khỏi đoàn rước dâu phía sau nhét vào kiệu.
Trên kiệu không có tân nương, chỉ có Kỳ Vô Uyên một mình ngồi trên kiệu, trong bầu trời mờ tối, chiếc kiệu vốn đã cách biệt với thế giới bên ngoài càng thêm u ám.
Đoàn rước dâu và đoàn rước tang tang không ai chịu nhường ai, hai bên cũng không nói chuyện với nhau, nhưng đều ăn ý ngầm lựa chọn cùng nhau đi qua con hẻm.
Đoàn rước dâu đi qua đoàn rước tang.
Chiếc quan tài có chữ "ĐIỆN" lớn viết trên đó giống như một hư ảnh, xuyên thẳng qua cỗ kiệu mà Kỳ Vô Uyên đang ngồi.
Trung tâm của hai chữ "ĐIỆN" trên quan tài và chữ "HỈ" trên kiệu đồng thời có một ánh sáng yếu ớt loé lên.
Trong nháy mắt một loại sát khí kinh khủng bộc phát, sát khí vừa hung mãnh vừa tàn nhẫn nhanh chóng lan tràn, bầu trời hoàn toàn tối sầm lại, mây đen giống như một tấm màn che màu xám đen, tiếng sấm đinh tai nhức óc giáng xuống.
Không gian trong kiệu càng ngày càng nhỏ, vách tường bốn phía đều hướng về giữa, chặn chặt không gian di chuyển của Kỳ Vô Uyên, ngay cả một khe hở để cậu xoay cổ cũng không có.
Trong bất tri bất giác, tầm nhìn quay cuồng.
Một thoáng xuất thần trôi qua, Kỳ Vô Uyên không còn ngồi trên cỗ kiệu nữa mà là nằm trong quan tài.
Sự va chạm giữa đỏ và trắng chính là một kết cục bất hạnh.
Cậu nằm trong chiếc quan tài đã bị đóng đinh, lượng oxy trong không gian kín ngày càng ít đi.
Tiếng ngón tay cào mạnh vào quan tài vang lên từ phía trên đầu, tiếng động này vẫn tiếp tục hành hạ đôi tai của Kỳ Vô Uyên.
"Đùng, đùng, đùng..."
Tiếng gậy đập xuống đất ngày càng gần, tiếng bước chân với nhiều tần số khác nhau cũng ngày càng nhiều hơn.
Nhiều âm thanh vang lên theo một trình tự đều đặn, dễ khiến người chơi run rẩy trong lòng một cách khó hiểu và cảm thấy khó chịu.
Thôn dân tụ tập ngày càng đông, đi theo đoàn tang lễ, đoàn tang lễ dài đằng đẵng chỉ lặng lẽ bước đi.
Thôn dân không hóa trang theo kiểu trang điểm kỳ lạ đặc trưng của người giấy trong thế giới giấy, khuôn mặt của họ trông giống xác chết thối rữa hơn, nhưng ngoại trừ những mảnh thịt treo lủng lẳng trên cơ thể họ, họ không bị phân hủy đến mức tan rã, mà thay vào đó trông giống như đang ở trạng thái co lại sau khi bị gió làm khô.
Sau khi thôn dân đi qua, đoàn rước dâu khiêng kiệu và đi ngược lại để đi theo sau, như vậy họ tránh được điều cấm kỵ là quay lại đường cũ, đồng thời cho phép họ đi cùng đoàn rước tang, đi theo một cách chậm rãi và không phối hợp.
Đoàn đưa tang ngày càng dài hơn.
Chiếc quan tài được hạ xuống khỏi núi và nghi lễ hiến tế bắt đầu.
Không khí loãng khiến khuôn mặt của Kỳ Vô Uyên hơi đỏ.
Kỳ Vô Uyên chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, nhiều nhất cậu chỉ có thể nín thở được một phút.
Khi lượng oxy giảm xuống, mọi hành động của Kỳ Vô Uyên trở nên ngày càng khó khăn.
Không gian chật hẹp khiến cậu thậm chí không thể uốn cong cánh tay, cậu chỉ có thể giơ tay lên một chút trong hoàn cảnh không nhìn thấy gì và mù quáng viết ra những gì cậu cần.
Kỳ Vô Uyên vô tình vẽ một lá bùa cực kỳ phức tạp lên quan tài.
Nét đầu tiên là phù đầu, lệnh chú khai bút, ba nét móc liên tiếp, triệu thỉnh thần chủ hộ thân giáng lâm.
Vẽ nét móc đầu tiên.
Kỳ Vô Uyên tính toán thời gian, thầm nói trong lòng không chút do dự: "Một bút, thiên địa chấn động."
Nó đều đặn đến nỗi dường như cơn ngạt thở mà cậu đang trải qua không hề tồn tại.
Móc thứ hai.
Hai bút, tổ sư kiếm.
Móc thứ ba.
Ba bút, hung thần ác sát đi ngàn dặm.
Phù chú Tam Thanh hoàn tất.
Sau đó, phần thân phù và chân phù được vẽ một cách lưu loát.
Các ký tự tượng hình có ý nghĩa khác nhau được chồng lên nhau để tạo thành các biểu tượng có ý nghĩa phức tạp.
Cuối cùng lại vẽ ra chú văn trấn giữ.
Vạn quỷ chớ nhập.
Khi nhát bút cuối cùng của Kỳ Vô Uyên giáng xuống, tấm bùa chú đã được hình thành.
Phương pháp vẽ bùa hộ mệnh không theo nghi lễ chính thức và vẽ bùa hộ mệnh một cách cẩu thả như thế này thì không thể phát huy tác dụng được.
Nhưng Kỳ Vô Uyên lại là một ngoại lệ.
Cậu đã thành công.
Trưởng thôn cầm gậy đi trước, mỗi bước đi, gậy đều đập xuống đất, phát ra tiếng động liên tục, rất khó chịu.
Thật đáng tiếc là lần này tất cả các người giấy cần thiết cho lễ hiến tế này đều không có.
Trưởng thôn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quan tâm nhiều.
Đoàn rước tang đi về phía Sơn Thần miếu bên ngoài thôn, trước khi rời khỏi thôn, quan tài đột nhiên nổ tung.
"Bùm——"
Những tấm ván gỗ phát nổ trúng vào một số dân làng, máu đỏ sẫm từ từ chảy ra từ vết thương trên người thôn dân.
Kỳ Vô Uyên đứng trong làn sương mù uốn lượn, không còn cảm giác bí bách và khó chịu như trước nữa.
Sức sống vô tận từ hư không mà sinh ra, tái sinh vạn vật, bùa chú đã phá tan sát khí đã tồn tại lâu dài, mang đến sức sống mới cho nơi này.
Thôn dân nhìn người sống đã phá hủy lễ vật của họ bằng ánh mắt vô hồn, họ vây quanh Kỳ Vô Uyên, sợ hãi tiến lại gần, nhưng không chịu lùi bước hay rời đi.
Kỳ Vô Uyên hít vào không khí trong lành, mồ hôi mỏng vì ngạt thở trong quan tài khiến tóc cậu bết lại trên trán, đôi má ửng hồng vì nín thở vẫn chưa biến mất, khiến cho sự lạnh lẽo như tuyết của thanh niên hơi lùi lại, hiện ra một loại yếu ớt không hay thấy.
Những đồ vật dễ vỡ xinh đẹp và quý giá là kho báu mà mọi kẻ nhìn trộm lén lút đều săn lùng.
Ở những góc khuất và khe hở, trong bóng tối nơi không một tia sáng nào có thể chiếu tới, đôi đồng tử màu đỏ thẫm của kẻ nhìn trộm gắt gao hướng vào phía này, không bỏ sót một chi tiết nào.
Thôn dân nhìn Kỳ Vô Uyên, cũng không có lập tức biểu hiện ra bất kỳ hành vi công kích nào, ngược lại bắt đầu nghị luận, bắt đầu từ một người không rõ danh tính.
"A Uyên phá hoại nghi lễ!" "Ngươi phản bội thôn."
"Sơn Thần sắp nổi giận rồi."
"Sơn Thần không còn có thể bổ sung pháp lực nữa."
"A Uyên muốn hại cả thôn, hắn không có lương tâm!"
Đủ loại âm thanh tràn vào tai khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Mỗi lời nói đều mang theo một lời ám chỉ tâm lý, khiến Kỳ Vô Uyên vô thức có cảm giác áy náy.
Lắng nghe thôn dân lên án đến mức khàn cả họng, cảm giác tội lỗi buộc Kỳ Vô Uyên phải tự nghi ngờ bản thân.
Có lẽ cậu nên chết trong quan tài?
Cậu làm sai rồi sao, thế mà lại phá hủy lễ hiến tế quan trọng nhất của thôn.
Kỳ Vô Uyên vẻ mặt mờ mịt, dường như đang trong trạng thái hoảng hốt.
Giá trị tinh thần nhanh chóng giảm xuống.
Cậu bị hàng trăm hoặc thậm chí nhiều thôn dân hơn thế bao vây, không có đường lui.
Nếu không có lá bùa hộ thân trên quan tài để bảo vệ mình thì tình hình sẽ còn tệ hơn nữa.
Đoàn rước dâu đi ngược đường quá chậm nên đã bị bỏ lại phía sau một khoảng cách rất xa, hiện tại toàn bộ thôn dân đều dừng lại vây quanh Kỳ Vô Uyên, một lát nữa sẽ đuổi kịp.
Sát khí được tạo ra sau vụ va chạm đã biến mất, "Tất cả là lỗi của ngươi!" "Tất cả là lỗi của ngươi!" "Tất cả là lỗi của ngươi!"...
"Giết A Uyên lần nữa, triệu tập sát khí để hiến tế Sơn Thần đại nhân."
"Đúng vậy, giết hắn, hành hạ đến chết!"
"Lột da hắn khi còn sống, lột xong rồi thiêu hắn!"
"Bỏ hắn vào lưới đánh cá rồi siết thành từng mảnh!"
"Chặt đầu và hấp để làm vật hiến tế cho Sơn Thần đại nhân!"
Thôn dân bắt đầu bàn tán về cách chết của Kỳ Vô Uyên, đôi mắt lộ ra dần chuyển sang màu đỏ, đôi mắt của tất cả thôn dân đều chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ.
Họ không hề để ý thấy vẻ mặt của Kỳ Vô Uyên đang trở nên tỉnh táo hơn.
Giá trị tinh thần của Kỳ Vô Uyên giảm xuống đến một giới hạn nhất định rồi nhanh chóng phục hồi, toàn bộ trạng thái hoảng hốt đều biến mất, hiện tại trạng thái của Kỳ Vô Uyên càng trở nên tỉnh táo.
Kỳ Vô Uyên nghe thôn dân thảo luận về cách cậu chết, đã chạm tới điểm mấu chốt không nên chạm vào của cậu.
Cậu đang tức giận.
Không phát tiết bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài, Kỳ Vô Uyên cười nhạo: "Một đám ngu xuẩn."
Các thôn dân vốn đang bàn tán sôi nổi lập tức nổi giận vì lời chế giễu của Kỳ Vô Uyên, những tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Thôn dân liên tục vặn các khớp xương cứng đờ, phồng lên thành những gã khổng lồ nhầy nhụa và kinh tởm, nước sông nhỏ giọt từ cơ thể họ, và một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi lan tỏa khắp ngõ hẻm.
Những con quái vật sưng phồng đến mức không còn nhận ra được là con người nữa, liên tiếp lao về phía Kỳ Vô Uyên.
Cánh tay khổng lồ vung lên, phát ra tiếng gió sắc bén, tốc độ và sức mạnh của mỗi đòn đánh đều vô cùng khủng bố, người thường căn bản không thể nhìn thấy chuyển động của chúng, chứ đừng nói đến việc né tránh.
Nhưng những con quái vật này hoàn toàn không thể chạm vào Kỳ Vô Uyên, mọi đòn tấn công của chúng đều dừng lại khi cách cậu một mét.
Kỳ Vô Uyên che mũi, ngồi lên chiếc quan tài bị nổ thành một nửa, vân đạm phong khinh nói: "Cố lên."
Bùa chú bị cậu dùng lực lượng vẽ ra trong quan tài đang đau khổ chống đỡ, hiệu quả tốt đến đáng ngạc nhiên.
Bản thân Kỳ Vô Uyên cũng không ngờ rằng âm khí của Trần Diệp sau khi được tinh luyện lại có thể bền bỉ đến vậy.
Đáng tiếc là khi phương pháp này không thể kéo dài được lâu.
Năng lượng trong bùa chú cháy rất nhanh, sẽ mất tác dụng sau vài phút nữa.
Thôn dân càng tức giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Kỳ Vô Uyên, họ gào thét và lao vào Kỳ Vô Uyên mạnh hơn nữa.
Kỳ Vô Uyên đang tính toán trong đầu thời điểm lá bùa sẽ mất hiệu lực.
Còn ba phút nữa.
Những thứ hữu ích duy nhất xung quanh cậu là chiếc quan tài nửa bị nổ tung, những cây cột gỗ dùng để nâng quan tài và những sợi dây thừng dùng để buộc chặt quan tài và những cây cột gỗ.
Vậy là đủ rồi.
Kỳ Vô Uyên ngồi xổm xuống, nhanh chóng tháo sợi dây thừng đang được buộc hoàn chỉnh.
Ở bốn góc quan tài vẫn còn hai sợi còn buộc chặt, trong khi hai sợi dây thừng còn lại đã bị phá hủy và nằm rải rác trên mặt đất.
Kỳ Vô Uyên lấy hai sợi dây thừng thô dày, mỗi đoạn tạo thành một vòng tròn, sau đó thắt nút chặt chẽ tạo thành hai vòng dây.
Cậu buộc chặt hai vòng dây vào một mảnh gỗ nhỏ rơi từ quan tài xuống chân mình.
Mảnh gỗ này tình cờ chính là mảnh gỗ có tấm bùa chú do cậu vẽ.
Chỉ còn một phút nữa là bùa chú sẽ hết hiệu lực.
Kỳ Vô Uyên đứng trên quan tài, trên người buộc một khúc gỗ nhỏ, tầm nhìn rộng hơn giúp cậu dễ dàng tìm được mục tiêu.
Cậu buộc chặt dây thừng vào chân và tạo ra một thiết bị thô sơ giống như ván trượt tuyết.
Kỳ Vô Uyên mỗi tay cầm hai bó dây thừng, đầu tiên dùng tay phải lắc mạnh dây thừng, dây thừng căng thẳng tạo thành một vòng tròn lớn trên không trung.
Cuộc chơi bắt đầu.
Còn bốn mươi giây nữa trước khi chú hết hiệu lực.
Kỳ Vô Uyên ném sợi dây một cách dứt khoát, vòng dây rơi chính xác vào cơ thể của một thôn dân loạng choạng cách đó khoảng mười mét.
Sau khi luồn dây qua tấm ván gỗ, Kỳ Vô Uyên dùng tay kéo mạnh, vòng dây thừng siết chặt lại, buộc chặt vào ngực người thôn dân.
Kỳ Vô Uyên cứ kéo, theo sự kéo lại vô thức của thôn dân bị mắc kẹt thì cậu trực tiếp bị lực lượng khổng lồ của thôn dân nhấc bổng lên.
Kỳ Vô Uyên bay qua đầu đám quái vật muốn giết mình, những thôn dân đang tụ tập lại lập tức giơ tay muốn đánh ngã cậu, nhưng bởi vì hiệu quả của bùa chú, vừa giơ tay lên, đã bị luồng sinh khí khổng lồ ăn mòn, toàn bộ cánh tay đều xoắn vặn bay ra ngoài.
Chỉ cần bùa chú vẫn còn hiệu lực, cho dù cậu có bay lượn trên đầu bọn họ, bọn họ cũng không thể tấn công Kỳ Vô Uyên được.
Kỳ Vô Uyên không có nhiều thời gian để phản ứng trên không.
Khi bay được nửa quãng đường, tay trái của Kỳ Vô Uyên lật linh hoạt, sợi dây còn lại đã bắt chính xác con quái vật mà anh ta đã chọn.
Sau khi trói được người dân làng thứ hai, Kỳ Vô Uyên nới lỏng sợi dây thừng ở tay phải, kéo bằng tay trái và tiếp tục lặp lại phương pháp trước đó, nhảy qua đầu thôn dân và đáp xuống đất một cách nặng nề.
Cú tiếp đất quá mạnh khiến cậu cảm thấy toàn bộ nội tạng đều bị rung chuyển dữ dội.
Nhưng may mắn thay, sau khi bị trói hai lần, Kỳ Vô Uyên đã di chuyển ra khỏi nơi bị bao vây lúc đầu, và trong nháy mắt đã đến một nơi cách đó khoảng ba mươi, bốn mươi mét.
Thôn dân tức giận đến đỏ cả mắt, ai nấy đều không quan tâm đến điều gì, đều chạy về phía Kỳ Vô Uyên, cách đó khoảng ba bốn mươi mét không có một bóng người.
Kỳ Vô Uyên đã thoát khỏi vòng vây cực kỳ nguy hiểm của quái vật.
Toàn bộ quá trình mất chưa đầy ba mươi giây.
Bùa chú sẽ hết hiệu lực sau mười giây.
Toàn bộ quá trình khiến khán giả trong phòng livestream đều sửng sốt, thậm chí có một số bình luận tranh cãi với nhau nhưng không ai phản ứng lại.
Động tác uyển chuyển, liền mạch của Kỳ Vô Uyên trong thời gian cực ngắn không chỉ khiến toàn bộ quá trình trốn thoát trở nên ly kỳ mà tư thế quyết đoán của cậu cũng vô cùng đẹp mắt.
Với khả năng bắt hình tiên tiến của ống kính hệ thống, cả hiệu ứng hình ảnh lẫn mức độ phức tạp của hoạt động đều không gì sánh bằng.
Khi những người đang tranh cãi trong phòng livestream phản ứng lại thì phòng livestream chỉ còn tràn ngập câu nói.
——[ Đù mé!! ]
Mọi cuộc cãi vã trong bình luận đều dừng lại, nhanh chóng hòa vào những bình luận khác đang thể hiện sự ngưỡng mộ.
[ Streamer biết bay! ]
[ Ngầu quá, ngầu quá à, thao tác này đẹp trai đến mức tui không ngừng khép miệng lại được. ]
[ Thế mà lại dùng cách đó chuồn ra ngoài...chuồn ra...]
[ Mặc dù streamer có vẻ như có tình trạng sức khỏe không tốt, nhưng, nhưng không có người bình thường nào có thể làm được điều này mà? ]
[ Phải nói là, tôi bị thu hút thành fan nhờ thao tác này á. ]
[ Bảo bối A Uyên....bảo bối A Uyên của tui....]
[ Fan của giá trị nhan sắc với sức mạnh đang vui sướng vô cùng! ]
Kỳ Vô Uyên cụp mắt xuống, đứng trên mặt đất, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể khỏi sự khó chịu do vận động mạnh gây ra, chỉ thoát khỏi vòng vây này thôi là không đủ.
Thôn dân biến thành người khổng lồ rất nhanh.
Không nghỉ ngơi nhiều, Kỳ Vô Uyên nhanh chóng tháo dây thừng ở chân ra rồi ném tấm ván quan tài đi, sau khi bùa hộ mệnh mất tác dụng, tấm ván quan tài không khác gì một tấm ván gỗ bình thường.
Cậu chạy về phía đoàn rước dâu, một số thôn dân đã đuổi kịp cậu.
Mùi máu dần dần tràn ngập trong không khí.
Khoảng cách giữa cậu và thôn dân đuổi theo dần dần được rút ngắn.
Kỳ Vô Uyên biết rằng mình không thể chạy nhanh hơn thôn dân.
Cậu không chuẩn bị để tiếp tục chạy.
Đúng lúc người thôn dân đầu tiên sắp đuổi kịp Kỳ Vô Uyên và tấn công cậu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy đoàn rước dâu đang đi ngược đường.
Kỳ Vô Uyên miễn cưỡng né tránh được đòn tấn công của thôn dân bằng cách nghiêng người sang một bên.
Chiếc áo ngoài của cậu bị rách làm đôi.
Ở chặng đường cuối cùng, Kỳ Vô Uyên đã sử dụng vị trí di chuyển siêu việt của mình để tránh né những thôn dân sắp đuổi kịp mình, chạy về phía đoàn rước dâu mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Kỳ Vô Uyên không tránh khỏi bị thương ngày càng nhiều từ những đòn tấn công của thôn dân.
Cuối cùng, khi một thôn dân sắp bắt được cậu thì cậu đã vươn tay ra và trèo lên kiệu.
Những thôn dân định túm lấy cậu liền rụt tay lại.
Kỳ Vô Uyên di chuyển nhanh hơn, chật vật đi đến phía trước kiệu rồi trèo lên.
Trong thời gian này, những người khiêng kiệu trong đoàn rước dâu và những NPC khác mặc trang phục vui mừng đều không để ý đến sự tương tác giữa Kỳ Vô Uyên và thôn dân.
Sau khi Kỳ Vô Uyên trèo lên kiệu, cậu thở hổn hển để ổn định lại cơ thể vừa vận động quá mức.
Cậu từ từ hồi phục, một cảm giác yếu ớt và đau nhức xâm chiếm cậu như giòi bò trong xương.
Mặc dù thân thể của Kỳ Vô Uyên lúc này không tốt, nhưng tâm tình lại rất tốt, thấp giọng nói: "Phá hủy một cái."
Còn thiếu một cái nữa.
Cặn bã của chế độ phong kiến là không thể chấp nhận được.
Kỳ Vô Uyên muốn trở thành bác sĩ để trị tận gốc mấy thứ rác rưởi ở nơi này.
Đỏ và trắng va chạm với nhau, không chỉ tang lễ bị phá hủy, mà hôn lễ cũng sẽ bị phá hủy.
Kỳ Vô Uyên cởi chiếc áo ngoài rách nát không mặc được ra, trên kiệu xuất hiện một chiếc áo choàng đỏ tươi không biết lúc nào được đặt trên ghế.
Nhìn chiếc áo choàng mới tinh xuất hiện đúng như mong đợi, cậu cầm nó lên mặc vào người.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong đoàn rước dâu đột nhiên vang lên, tiếng kèn xô na the thé vang vọng khắp con hẻm.
Đoàn rước dâu đang đi ngược đường dừng lại một lúc rồi trở lại bình thường không đi ngược nữa, tiếp tục đi về phía thôn.
Ánh mắt thôn dân tràn đầy oán hận, nhưng sau khi tang lễ bị phá vỡ, họ vẫn phải xếp hàng lần nữa và đi theo đoàn rước dâu trở về thôn.
Trưởng thôn và mấy thôn dân đi dự tang lễ chỉ có thể hoảng hốt khiêng cỗ quan tài đã bị phá hủy, đi về phía cuối đoàn rước dâu, nghĩ đến Kỳ Vô Uyên, bọn họ vô cùng tức giận.
Mục tiêu của đoàn rước dâu là Trần gia.
Một nhóm người khác do Trần Diệp dẫn đầu đang đứng ở cổng nhà họ Trần, chờ đoàn rước dâu.
Một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ được treo trên xà ngang cửa, dưới ánh sáng màu cam mờ ảo, không hề có một cái bóng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro