Chương 28: Khúc nhạc dạo

Kỳ Vô Uyên lại trở về không gian tối tăm, một màn hình ánh sáng chiếu ra từ mã vạch trên cổ tay trái của cậu.

Trên màn hình có một thông báo rất lớn 【 Chúc mừng thông quan! 】trên nền màu hồng đậm bão hòa, trông cực kỳ lòe loẹt.

Hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, Kỳ Vô Uyên đè nén sự khó chịu trong lòng, nhìn tiêu đề buồn cười trên màn hình, hỏi một cách ghét bỏ: "Mỗi lần thông quan thì thứ này đều sẽ xuất hiện sao?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ hệ thống.

【 Người chơi có thể tự thiết lập lời chào mừng của mình. 】

Kỳ Vô Uyên bước lên phía trước, tò mò quan sát màn hình sáng, cuối cùng lạnh lùng nói: "Tắt hết mấy đồ trang trí không cần thiết này đi."

【 Được. 】

Sau khi giọng nói máy móc trả lời, những đồ vật loè loẹt trên màn hình ánh sáng biến mất, màn hình ánh sáng màu xanh lam sẫm lặng lẽ dừng lại giữa không trung, trên màn hình hiện lên mấy hàng chữ đơn giản, trông rất lạnh lẽo.

【 Đang tiến hành kết toán phó bản...】

【 Người chơi số 125125 đã thành công thông quan phó bản cấp ? [Đỏ Trắng Va Chạm • Chân thật], tích phân đạt được: 50 điểm. 】

【 Khám phá thành công sự thật của phó bản, tích phân đạt được: 150 điểm. 】

【 Người chơi hoàn thành thành công ba lần đánh thẻ, hơn nữa còn là người đầu tiên đánh thẻ, tích phân đạt được: 50*3*9*27】

【 Chúc mừng người chơi đã đạt được: 36650 điểm tích phân. 】

【 Mức độ ooc nhân vật của người chơi: 48%, tích phân bị trừ: 36650*48% 】

【 Phó bản "Đỏ Trắng Va Chạm" đã bị đóng cửa vĩnh viễn do người chơi số 125125 gây ra thiệt hại không thể khắc phục, tích phân bị trừ: 20.000 điểm】

【 Kết toán điểm tích phân của phó bản là: -942 điểm 】

【 Tích phân thu nhập từ phòng livestream: 6364 điểm. 】

【 Tổng số tích phân mà người chơi đạt được: 5422 điểm 】

Kỳ Vô Uyên nhanh chóng xem xét các kết quả kết toán trông giống như tàu lượn siêu tốc kia của mình, cảm xúc không hề dao động.

Chỉ khi nhìn thấy thông báo kết toán "Phó bản đã bị phá huỷ vĩnh viễn" thì tầm nhìn của Kỳ Vô Uyên mới dừng lại trong giây lát.

Phó bản bị phá huỷ...bởi vì cậu?

Kỳ Vô Uyên "chậc" một tiếng, chứ không phải là vì tên tân lang không biết là thứ gì kia cho nên phó bản mới bị phá hủy sao?

Cậu nhíu mày, có cảm giác 20.000 điểm kia đều là cậu đang chịu thay cho "Trần Diệp", nhìn 20000 điểm bị trừ của cậu, cậu càng cảm thấy không vui.

Kỳ Vô Uyên vốn cho rằng việc kết toán đã kết thúc, nhưng giây tiếp theo, màn hình sáng lại thay đổi lần nữa.

【 Chúc mừng người chơi đã nhận được phần thưởng đặc biệt: "Thẻ thân phận kỹ năng - Trần thị tân nương" 】

Một tấm thẻ toàn màu đen chỉ có một con mắt của tân nương đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Kỳ Vô Uyên giơ tay nhận lấy tấm thẻ.

【 Thẻ thân phận kỹ năng - Trần thị tân nương (đạo cụ trung cấp) 】

【 Ban đầu vốn được dung hợp với thẻ bài ■ khác thành đạo cụ cấp ? vô tình bị tách ra rồi trở thành đạo cụ của một quỷ đoản mệnh, bây giờ nó chỉ hy vọng quỷ đoạn mệnh kia sẽ sớm chết, hoặc thành công thu thập được các lá bài ■ khác, không chừng nó sẽ dung hợp thành một đạo cụ không tưởng á nha. 】

Sau khi đọc xong phần mô tả về đạo cụ, Kỳ Vô Uyên cụp mắt xuống, tiếp tục kiểm tra năng lực của thẻ bài.

【 Có thể làm rối loạn nhận thức của bất kỳ nhân loại hoặc ma quỷ, sẽ nhận nhầm bạn thành quỷ hồn, không bị ảnh hưởng bởi các kỹ năng và đạo cụ dò xét, thời gian hiệu lực: 10 phút, thời gian hồi chiêu: 24 giờ 】

không tệ.

Kỳ Vô Uyên thản nhiên cất thẻ vào túi rồi tiếp tục nhìn vào màn hình sáng.

【 Chúc mừng người chơi đã hoàn thành một phó bản và mở khóa chức năng "Gia viên", vì người chơi đã thông quan phó bản một cách hoàn hảo nên có thể mở khóa một căn hộ đơn rộng 75 mét vuông. 】

Không gian u ám vô tận này đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt, Kỳ Vô Uyên đã đứng trong một phòng khách trang trí đơn giản, thoạt nhìn có chút quạnh quẽ, từ cửa sổ phòng khách nhìn ra có thể thấy được cảnh ngựa xe náo nhiệt của thành thị.

【 Theo mệnh lệnh của người chơi, một loạt đồ trang trí trong "Gia viên" đã bị loại bỏ. 】

Kỳ Vô Uyên gật đầu, phong cách trang trí nhà quá đơn giản này không ngờ lại hợp với gu thẩm mỹ của cậu.

Có một dòng chữ cuối cùng trên màn hình.

【 Xin chúc mừng người chơi đã hoàn thành một phó bàn và mở khóa ba chỗ không gian của hệ thống. (Ngoại trừ sinh vật sống, NPC phó bản và các vật phẩm phó bản, mọi thứ đều có thể được lưu trữ, mỗi ô có thể lưu trữ 12 vật phẩm giống nhau.) 】

【 Không gian lưu trữ của hệ thống đã mở ra, người chơi vui lòng chạm vào mã vạch trên cổ tay trái để tự mình trải nghiệm. 】

Kỳ Vô Uyên chạm vào mã vạch trên cổ tay đã chuyển sang màu xanh đậm.

Cậu lấy những tấm thẻ ra, cố gắng cất những đạo cụ mới mua được vào không gian.

Thao tác lấy đồ từ không gian lưu trữ rất đơn giản, Kỳ Vô Uyên chỉ thử vài lần đã hiểu ra.

Nhân tiện, cậu cũng tìm ra cách tắt và bật màn sáng chiếu từ mã vạch.

Cậu tắt màn sáng và đi bộ xung quanh cái gọi là "Gia viên".

Một ngôi nhà nhỏ có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm rất phù hợp cho một người.

Căb hộ không có ban công nhưng có một cửa sổ lớn ở phòng khách.

Kỳ Vô Uyên đứng trước cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai Kỳ Vô Uyên.

【 Người chơi số 125125 hiện đang cư trú tại cộng đồng Ưu Lạc, hên thống phát hiện ngài là tân nhân, hiện đang cung cấp dịch vụ giải thích cho ngài, xin hỏi ngài có cần tiêu phí 5 điểm tích phân để mua dịch vụ giải thích này không? 】

Kỳ Vô Uyên không chút do dự chi ra 5 điểm.

【 Diện tích "Gia viên" của mỗi người chơi sẽ tiếp tục mở rộng khi cấp độ của người chơi tăng lên, môi trường sống cũng dần được cải thiện. 】

【 Người chơi số 125125, dựa theo đánh giá của ngài, hệ thống cuối cùng đã chọn cộng đồng Ưu Lạc làm nơi cư trú tạm thời của ngài. Mọi hình thức chiến đấu đều bị nghiêm cấm trong cộng đồng. Đồng thời, để đảm bảo nhu cầu của người chơi cho nên rất nhiều thể loại cửa hàng đã được mở để thuận tiện cho người chơi giao dịch. 】

【 Khi nào ngài nhàn rỗi thì đều có thể thoải mái đến cộng đồng để mua sắm hoặc giao dịch. Lưu ý: Giao dịch giữa người chơi với nhau không được hệ thống bảo vệ nên hãy cẩn thận để không bị lừa. 】

【 Giải thích xong rồi, ngài có thắc mắc gì không? 】

"Có." Kỳ Vô Uyên thản nhiên nói: "cửa hàng tích phân ở đâu?"

"Và làm sao để quay lại thế giới hiện thực, tôi vẫn phải quay lại trông coi cửa hàng."

Cái người thường xuyên ngồi trên ghế trong thời gian dài và lười biếng không thèm để ý cửa hàng ấy thế mà cũng lấy lý do "trông coi cửa hàng" làm cái cớ vào một ngày nào đó.

Hệ thống vốn hiếm khi nhận được dịch vụ giải thích cho các người chơi, đã hơi bối rối trước câu hỏi của Kỳ Vô Uyên.

Suy cho cùng đó chỉ là một câu hỏi lịch sự mà thôi.

Hệ thống khôi phục rất nhanh, hai câu hỏi của Kỳ Vô Uyên đều là những câu hỏi nhỏ, hệ thống cũng nhanh chóng trả lời.

Kỳ Vô Uyên nắm bắt được khoảng khắc hệ thống dừng lại một cách bất thường, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.

Sau khi nghe câu trả lời của hệ thống, cậu mỉm cười nhàn nhạt nói: "Bây giờ tôi không còn câu hỏi gì nữa."

Sau khi hệ thống nhanh chóng ngắt kết nối, Kỳ Vô Uyên nhấp vào màn hình sáng và trượt đến cửa hàng tích phân.

Vừa mở cửa hàng tích phận, một loạt hàng hóa cùng nhãn phân loại dài hiện ra trước mặt Kỳ Vô Uyên.

Kỳ Vô Uyên thậm chí không thèm để ý đến những sản phẩm khác, chỉ nhấp vào thanh tìm kiếm và tìm kiếm [thời gian].

Sự tồn tại của thời gian của mỗi người, sẽ cấu tạo thành sinh mệnh.

Mà cậu không có thời gian, cậu sắp rồi..

Cơ hội để Kỳ Vô Uyên bị kéo vào Thế Giới Thứ Tư là khi cậu sắp bước sang tuổi 25.

Ngày xưa, có một thầy bói thiếu đạo đức đã kết luận rằng cậu có thể chất đặc biệt và sẽ chết vào đúng ngày sinh nhật của mình trước tuổi 25.

Kỳ Vô Uyên không đồng ý với lời nói này.

Từ nhỏ cậu đã chán ghét lời viện cớ này.

Cậu đã thử rất nhiều cách điên rồ để phục hồi sức khỏe, nhưng không có cách nào hiệu quả. Thay vào đó, ngày càng có nhiều thông tin chứng minh rằng cậu sẽ không sống quá 25 tuổi.

Kỳ Vô Uyên không muốn chấp nhận điều này.

Cho dù có chết thì cũng phải chết khi cậu muốn.

Chỉ cần cậu không muốn thì không ai có thể khiến cậu chết, ông trời cũng không được.

Đáng tiếc là những phương pháp kéo dài sự sống mà cậu tìm ra trước đây đều là trò lừa đảo lố bịch hoặc là một số thủ đoạn nham hiểm, chỉ có thể trị ngọn chứ không trị gốc.

Đúng lúc này, một ứng dụng "Thế Giới Thứ Tư" lặng lẽ xuất hiện trên điện thoại di động của Kỳ Vô Uyên, tuyên bố rằng nó có thể thực hiện mọi mong muốn của cậu.

Kỳ Vô Uyên không thực sự tin rằng thứ này có thể kéo dài mạng sống của mình, nhưng nếu không thử thì cậu thực sự sẽ chết.

Cậu đã đăng ký một tài khoản trên app một cách hời hợt và trở thành người chơi số 125125.

Sau đó, Kỳ Vô Uyên thông quan phó bản và tìm thấy thành công sản phẩm [Thời gian] trong cửa hàng tích phân.

Cậu nhấp vào chi tiết sản phẩm và thấy rằng [Người chơi cấp thấp có thể mua tối đa năm năm thời gian] trên trang chi tiết, cậu tạm thời chi một tích phân để mua thời gian.

Một tích phân có thể đổi được một giờ sống sót.

Và nếu tai nạn xảy ra, cậu vẫn phải chết.

Đây là sản phẩm vô dụng đối với người chơi bình thường.

Bất kể mua bao nhiêu thời gian thì nếu gặp nguy hiểm chết người trong phó bản thì vẫn sẽ chết, sẽ không tồn tại chuyện mà người chơi này đã mua từng đó thời gian nên nếu vẫn còn thời gian thì người chơi sẽ không chết được.

Nhưng sản phẩm này rất phù hợp với những người chơi đang mắc phải những căn bệnh nan y.

Khi Kỳ Vô Uyên cảm thấy một luồng sinh khí khó tả lan tỏa trong cơ thể, mặc dù cơ thể vẫn rất yếu ớt, nhưng sắc mặt cậu trở nên hơi hồng hào, hoàn toàn chắc chắn...đây là sự thật.

Mãi đến lúc này, Kỳ Vô Uyên mới buông lỏng cảnh giác, quyết đoán bỏ ra 5000 điểm tích phân để mua cho mình 5000 giờ.

Sau khi xác nhận mệnh lệnh, một luồng khí ấm áp thoải mái chưa từng thấy lan tỏa khắp cơ thể cậu trong nháy mắt.

Lúc này, lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình trạng thể chất của một con người khỏe mạnh là như thế nào.

Kỳ Vô Uyên cảm thấy mình sắp nghiện rồi.

Sau khi dòng nước ấm biến mất, Kỳ Vô Uyên miễn cưỡng mở mắt ra.

Sức sống thuần khiết chảy vào người cậu, nhưng vẫn chưa đủ.

Trải nghiệm sức khỏe ngắn ngủi kết thúc ở đây. Mặc dù tình trạng hiện tại của Kỳ Vô Uyên đã tốt hơn nhiều so với trạng thái nửa sống nửa chết trước đó, nhưng sau khi trải qua cảm giác tuyệt vời của một người bình thường thì giờ đây cậu lại uể oải, không mấy phấn khích.

Nghĩ đến việc mình bị trừ 20000 điểm, cùng với câu nói của Trần Diệp ở cuối phó bản nên độ ooc nhân vật của cậu đột nhiên tăng lên - cũng chính là mấy ngàn điểm tích phân.

Kỳ Vô Uyên vô cùng đau lòng.

Cậu bắt đầu mong đợi phó bản tiếp theo.

Kiếm tích phân đã trở thành ưu tiên hàng đầu hiện nay của Kỳ Vô Uyên.

Mục tiêu thứ hai là...

Tốt nhất là gặp được người đàn ông đó sớm.

Cậu còn phải trả thù nữa.

Kỳ Vô Uyên nằm trên ghế sofa một lúc, cố gắng không nghĩ đến việc mình đã mất bao nhiêu điểm, rồi quay người đi về phía cửa chống trộm.

Người chơi có thể sống trong những ngôi nhà do hệ thống cung cấp, hoặc lựa chọn quay về thực tại để sống, miễn là họ tiến vào phó bản tiếp theo đúng thời hạn để tham trò chơi trong thời gian quy định là được.

Vẫn còn một tuần nữa trước khi Kỳ Vô Uyên có thể tiến vào phó bản tiếp theo nên cậu có thừa thời gian để quay lại cửa hàng.

Hơn nữa, trong thế giới thực, không người chơi nào được phép tiết lộ bất kỳ khả năng đặc biệt nào thuộc về hệ thống trước mặt người bình thường.

Một khi bị phát hiện, người chơi bị lộ sẽ ngay lập tức bị đưa đến một phó bản địa ngục cực kỳ khó khăn.

Kỳ Vô Uyên thầm nghĩ trong lòng: Về nhà.

Với một tiếng kêu tách, cánh cửa mở ra, cậu trở về phòng ngủ của mình ở thế giới thực.

————

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ từ sàn đến trần nhà và mang lại sự ấm áp cho ngôi nhà.

Trong căn phòng làm việc được trang trí tao nhã, Cố Hòa Trạch với mái tóc dài được buộc gọn gàng đang ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc.

Sau khi mặt trời lặn, Cố Hòa Trạch giải quyết xong công việc trong ngày, mệt mỏi tháo kính gọng bạc, véo sống mũi, nhắm mắt ngủ một giấc.

Đột nhiên cảm thấy có điều gì đó, Cố Hòa Trạch lập tức mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về một góc thư phòng.

"Ai?"

Bóng dáng người đàn ông từ từ hiện ra từ trong bóng tối.

"Là tôi đây."

Sau khi Cố Hòa Trạch nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, anh hơi mở mắt, kinh ngạc đứng dậy: "Úc ca."

Trên người vẫn còn mùi máu tươi, Úc Bắc tiến lên một bước, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa trong thư phòng.

Người đàn ông có lông mày rậm, khí chất điềm đạm, mái tóc đen hơi rũ xuống trán, chỉ là nhìn thoáng qua cũng đã cảm thấy được vẻ lạnh lùng sắc bén trên ngũ quan tuấn mỹ đó.

Hắn trả lời một cách nặng nề: "Đúng vậy."

Cố Hòa Trạch chỉnh lại kính mắt, theo thói quen che giấu cảm xúc vô tình bộc lộ ra ngoài, cười nói: "Làm sao anh trở về được? Thôi, đừng nói những lời không may này nữa, các huynh đệ biết anh nhất định có thể ra ngoài mà, chào chừng đã trở lại."

Úc Bắc im lặng một lúc rồi nói với Cố Hòa Trạch: "Vất vả rồi."

Cố Hòa Trạch xua tay cười nói: "Nếu anh biết người làm công này vất vả như thế thì sau này anh nên tăng lương cho tôi."

Anh đẩy tập tài liệu trên bàn về phía Úc Bắc và nói, "Công việc khi tạm thời đảm nhiệm vị trí đội trưởng đang tra tấn tôi muốn chết, đáng lẽ tôi cũng từng là một phó đội trưởng nhàn rỗi mà, mẹ ơi, cuối cùng tôi cũng trả lại được mấy thứ này cho anh."

Úc Bắc liếc nhìn đống tài liệu trên bàn, im lặng nhìn đi chỗ khác, đổi chủ đề: "Lần này nó muốn giết tôi."

Cố Hòa Trạch vẫn đang nói chuyện với giọng điệu thoải mái, dừng lại một lát, nụ cười lập tức biến mất, vô thức nhíu mày: "Hệ thống lại thay đổi rồi?"

"Có lẽ vậy." Trong đầu Úc Bắc vô thức nhớ lại một bóng người.

"Hệ thống không ổn định kể từ lần cập nhật cuối cùng đã có quyền hạn chuyển đổi các phó bản."

Cố Hòa Trạch do dự hỏi: "Vậy thì, Úc ca... lúc đó, hệ thống nói rằng có một phó bản xảy ra lỗi, một NPC trong đó đã trốn thoát nên nhờ anh thay thế, chỉ vì nó có được quyền chuyển đổi nên muốn nhốt anh đến chết?"

Quá nhiều chuyện sẽ xảy ra, mặc dù biết đây là âm mưu của hệ thống, nhưng Úc Bắc vẫn không từ chối cơ hội này.

Sau đó, Úc Bắc bị mắc kẹt trong phó bản và hoàn toàn mất liên lạc với đội 7.

Toàn bộ đội 7 chỉ biết rằng dấu hiệu sinh lực của đội trưởng Úc vẫn chưa biến mất, nhưng mọi nỗ lực tìm kiếm trong nhiều năm đều không mang lại kết quả gì.

Úc Bắc nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại: "Nó thật sự đã thiết lập để không có đường lui nào, định nhốt tôi vào trong phó bản cho đến chết."

Mỗi khi nhắm mắt lại, trong tâm trí hắn chỉ hiện lên hình ảnh một chàng thiếu niên.

"Phó bản đó thật sự có lỗi."

Không có NPC nào trốn thoát, chỉ có một tân lang chọn cách tự huỷ trong tuyệt vọng.

Hệ thống đẩy Úc Bắc tiến lên để tạm thời giải cứu.

Sau đó là lệnh phong toả phó bản "Đỏ Trắng Va Chạm" trong vòng năm năm.

Úc Bắc bị nhốt năm năm xoa xoa trán, tuy rằng đi vào đóng vai NPC để cứu vãn tình hình, nhưng so với người chơi thì hắn phải đối mặt với một bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất nghiêm ngặt hơn.

Khi mức độ ooc của nhân vật vượt quá 20%, Úc Bắc sẽ bị mạt sát vì bị coi là lỗi.

Hắn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc nên việc vào vai tính cách nóng nảy của Trần Diệp đã đủ nhức đầu.

Không chỉ mỗi nhân vật của Kỳ Vô Uyên gần như ooc, mà khi Dư Bắc rời khỏi phó bản thì độ ooc của nhân vật cũng đã lên tới 19%.

Một con số nguy hiểm hơn nhiều so với con số 48%.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ mệt mỏi khó nhận thấy: "Phó bản này chỉ mới được phát hành lại sau khi hệ thống được cập nhật gần đây."

Tuy rằng bị nhốt năm năm, nhưng vẫn có tin tức tốt đối với Úc Bắc mà nói, chính là tất cả phiền toái trước kia giữa hắn cùng hệ thống đều đã xóa bỏ, cho dù hệ thống bây giờ muốn nhằm vào hắn, cũng phải tuân theo quy tắc.

Sau khi nghe Úc Bắc miêu tả, Cố Hòa Trạch đột nhiên nhớ tới lời mà anh nghe từ Kỳ Tấn và những người khác nói khi họ đang xem livestream ở phòng khách.

Mọi thứ đều trùng khớp.

Cố Hòa Trạch chỉnh lại kính: "Tôi biết phó bản này."

Phòng livestream của người chơi có chức năng che chắn hệ thống mạnh mẽ, chỉ xem livestream thôi thì không ai có thể nhận ra tân lang thực sự là do Úc Bắc thủ vai.

Đặc biệt là ở phần cuối, khi Úc Bắc không còn bị ngụy trang hạn chế nữa, hắn nảy ra ý định nói gì đó với Kỳ Vô Uyên, và phòng livestream đã trực tiếp tắt đi, không phát sóng nữa.

Lúc này Cố Hòa Trạch mới nhận ra Kỳ Vô Uyên và Úc Bắc ở cùng một nơi: "Người mới này rất lợi hại."

Trong mắt Úc Bắc hiện lên một tia thâm ý, hắn cười khẽ: "Đúng là rất lợi hại."

"Cậu ấy không chỉ là một người mới thôi đâu."

"Mà cậu ấy còn là một kẻ điên."

Nghĩ đến những gì Kỳ Vô Uyên đã làm trong phó bản, giọng điệu của Úc Bắc tràn đầy sự phấn khích và mong đợi khó có thể nhận ra.

"Anh mà cũng nói người khác điên được hả?" Cố H a Trạch kinh ngạc nhìn Úc Bắc: "Không có ai điên hơn anh đâu."

Úc Bắc không tỏ ý kiến: "Đừng nói với họ là tôi đã trở lại, hiện tại mọi thứ vẫn như cũ, tôi có kế hoạch riêng cho những việc khác."

Cố Hòa Trạch không hiểu.

Úc Bắc đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Nếu không chúng ta sẽ lại bị đám ruồi bon đó bao vây mất."

"Chậc, phiền muốn chết."

Cố Hòa Trạch nhất thời không nói gì, sau khi Úc Bắc rời đi, đau đầu thở dài: "Dù sao bọn họ cũng là một đám người chơi cao cấp, tại sao đến trong miệng anh lại biến thành thứ ghê tởm như vậy chứ?"

"Thôi kệ."

Vai của Cố Hạc Trạch chùng xuống, anh chuẩn bị ngày mai sẽ đến phòng huấn luyện để "chăm sóc" thêm cho Kỳ Tấn, giống như đang huấn luyện một thành viên mới trong đội vậy.

Úc Bắc không quan tâm tới lời oán giận của Cố Hòa Trạch.

Hắn thực sự còn có việc quan trọng khác phải làm.

Úc Bắc muốn thử xem quyền chuyển đổi phó bản có rơi vào tay của Kỳ Vô Uyên hay không.

Tốt nhất là hắn có thể gặp Kỳ Vô Uyên trong phó bản tiếp theo.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán trong đầu của Úc Bắc.

Nhưng nếu suy đoán của hắn là đúng.

Ánh mắt của Úc Bắc tối lại.

Người chơi số 125125 có độ nguy hiểm cao tới mức không thể kiểm soát được.

Người chơi số 125125 cần phải bị giết sớm.

———

Kỳ Vô Uyên ngủ trên giường suốt hai mươi tiếng đồng hồ, bù lại giấc ngủ đã mất trong phó bản.

Cậu ngủ rất thoải mái nhưng Ngọc Quý thì lại rất sợ hãi.

Ngay khi Kỳ Vô Uyên mở mắt ra, cậu nhìn thấy Ngọc Quý đang nhìn cậu bằng đôi mắt vô hồn.

Người thanh niên ngồi trên mép giường, trên khuôn mặt thanh tú vô hồn tô son môi đỏ sẫm cổ điển, một lọn tóc trắng rơi xuống từ trán, hắn ta ngơ ngác nhìn Kỳ Vô Uyên vừa mới tỉnh lại.

Kỳ Vô Uyên chống người dậy, lười biếng ngồi trên giường, thấy Ngọc Quý lo lắng, ngáp một cái, mơ hồ nói: "Không sao."

"Chỉ là ngủ bù mà thôi."

Lúc này tâm tình của Kỳ Vô Uyên rất tốt, cậu véo mặt Ngọc Quý, đối với làn da trên khuôn mặt của Ngọc Quý rất giống da thật kia làm cậu vô cùng thỏa mãn.

Không hồ là tác phẩm mà cậu hài lòng nhất.

Kỳ Vô Uyên khen ngợi: "Son môi mới đẹp lắm."

Bây giờ Ngọc Quý mới gạt bỏ nỗi lo lắng, trở nên vui vẻ sau khi nghe lời khen.

Mặc dù trên khuôn mặt của cậu ấy vẫn không có biểu hiện gì.

Thấy Kỳ Vô Uyên vẫn ổn, khí sắc thậm chí còn tốt hơn trước, Ngọc Quý mới bắt đầu báo cáo với Kỳ Vô Uyên: "Thầy ơi, tháng này cửa hàng bán được tổng cộng năm vòng hoa, bốn người giấy và một số nén hương khác."

Thực ra Ngọc Quý thích gọi Kỳ Vô Uyên là cha hơn.

Nhưng khi Kỳ Vô Uyên lần đầu nghe được cái tên này khi đang uống nước thì đã bị Ngọc Quý làm cho sặc tới mức ho không ngừng, sau đó Ngọc Quý không bao giờ gọi cậu như vậy nữa.

Không cần nghi ngờ đâu.

Ngọc Quý là sinh vật biết nói đầu tiên và duy nhất mà Kỳ Vô Uyên tạo ra sau khi cậu bí mật học được cấm thuật từ Kỳ gia và tự mình cải tiến nó.

Kỳ Vô Uyên không dùng những thứ ghê tởm được nhắc đến trong cấm thuật mà chỉ đơn giản lục tung kho báu của cha mình và dùng những vật liệu quý giá đó để chế tạo ra một Ngọc Quý.

Mặc dù Kỳ Vô Uyên cũng không nói được Ngọc Quý là loại sinh vật gì.

Đó không phải là một cô hồn dã quỷ chiếm xác, cũng không phải là linh thể được ngưng tụ từ huyền khí gì đó.

Nhưng Ngọc Quý đúng thật là rất có ích.

Một người lười biếng như Kỳ Vô Uyên sẽ không thèm đào sâu vào chi tiết của một việc gì đó.

Cậu từng nghĩ rằng cha mình rất tức giận về chuyện này nên đã xin Kỳ gia đồng ý cho cậu chuyển ra ngoài mở tiệm hương khói để kiếm sống, thay vì giữ cậu ở nhà vì sợ va chạm và trầy xước.

"Không tính tiền điện nước, tháng này cửa hàng lỗ ròng 3280 nhân dân tệ."

Ngọc Quý báo cáo hóa đơn một cách chính xác, kéo Kỳ Vô Uyên trở lại từ trạng thái thất thần.

Kỳ Vô Uyên lập tức trả lời: "Lỗ giảm hai ngàn so với tháng trước, coi như là có tiến bộ."

Ngọc Quý nghiêng đầu vẻ khó hiểu: "Nhưng mà thầy ơi, từ khi mở cửa hàng đến nay chúng ta đều lỗ vốn..."

Kỳ Vô Uyên khoát tay nói: "Không sao, cửa hàng hung tứ này cũng không phải mở vì lợi nhuận, ngày mai tôi cũng không mở cửa hàng, đi mua son môi cho cậu ha."

Không lâu sau khi họ chuyển ra khỏi nhà, Ngọc Quý đã khám phá ra sở thích của mình từ một người giấy đến gây rắc rối...đó là tô son.

Ông chủ không thèm quan tâm đến cửa hàng như Kỳ Vô Uyên, thỉnh thoảng lại vui vẻ tặng Ngọc Quý thứ gì đó mà hắn thích.

Kỳ Vô Uyên không hiểu mấy thứ đồ này lắm, cậu suy nghĩ một chút, sau đó đào lại ký ức trước khi vào phó bản: "Gần đây không phải thương hiệu yêu thích của cậu mới ra mắt son môi mới sao?"

Ngọc Quý xoa xoa tay, ánh mắt sáng lên một chút.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài..." Kỳ Vô Uyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, một tay kéo cổ tay Ngọc Khôi, nói: "Đợi đã, chúng ta cùng nhau làm một thí nghiệm đi."

Ngọc Quý ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thưa thầy."

Trong lòng Kỳ Vô Uyên khẽ động, một mã vạch màu xanh bí ẩn hiện lên trên cổ tay trái của cậu.

Giây tiếp theo, Ngọc Quý đột nhiên biến mất.

Kỳ Vô Uyên cảm thấy trong không gian hệ thống của mình có thêm một vật phẩm lưu trữ.

【 Búp bê rối không xác định (cấp độ ??) 】

【 Con búp bê này đã thành công thu hút sự chú ý của một nghệ nhân làm búp bê, người này nhận xét rằng: Đây là một tác phẩm rất sáng tạo, nhưng chưa đủ tinh xảo. Ông ấy nói rằng nếu có cơ hội thì ông ấy có thể giúp cải tạo, nhưng tất nhiên sẽ phải trả phí. 】

Kỳ Vô Uyên nhanh chóng triệu hồi Ngọc Quý ra ngoài lại.

Ngọc Quý nhìn Kỳ Vô Uyên, chớp mắt ngơ ngác: "Thầy ơi, đây là cái gì?"

Kỳ Vô Uyên cười một cái: "A Ngọc, về sau tôi dẫn cậu đi chỗ vui chơi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro