Chương 002
Edit: Mạn Già La
Vân Hòa Dụ và Đường Ý dùng rất tiết kiệm, từ sau khi sinh Vân Phương một nhà ba người đã sống trong ký túc xá do đơn vị của Vân Hòa Dụ phân cho từ mấy năm đầu, ký túc xá những năm 70-80 có phần tồi tàn so với những tòa nhà mới xung quanh, bên trong là ba phòng một sảnh đơn giản, phòng khách nhỏ phòng ngủ lớn, kiểu nhà kiểu cũ điển hình.
Cứ việc thời tiết còn rất nóng, trên người Dịch Trần Lương vẫn khoác chiếc áo khoác, đó là Đường Ý bắt anh mặc vào. Anh đi theo sau Đường Ý và Vân Hòa Dụ, nhìn thấy "căn nhà" chưa từng thấy này.
Phòng khách rất nhỏ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên sofa gỗ còn đặt hai chiếc gối ôm hình chó Shiba, với hình đầu chó đáng yêu, không ăn nhập với phong cách đơn giản mộc mạc của toàn bộ phòng khách.
"Lão Vân, anh đi nấu cơm đi, em dọn dẹp nhà cửa chút." Đường Ý đóng cửa lại, quay người muốn đỡ Dịch Trần Lương
Dịch Trần Lương gần như vô thức tránh đi, làm Đường Ý đỡ hụt.
Đường Ý đầu tiên sửng sốt, nhìn anh với vẻ mặt bi thương lại áy náy.
Dịch Trần Lương không phải Vân Phương thật, lại cũng bị cô nhìn đến tê da đầu, anh không thích người khác chạm vào mình, vừa nãy né tránh chỉ do theo bản năng, nhưng bị Đường Ý nhìn chăm chú như vậy thực sự áp lực rất lớn, vì thế anh đơ mặt, chậm rãi, đỡ cánh tay Đường Ý một cách tượng trưng.
Sau đó đã bị Đường Ý vui vẻ nắm lấy tay.
Dịch Trần Lương mặt vô cảm được Đường Ý "đỡ" vào phòng của Vân Phương.
Phòng ngủ của Vân Phương còn rộng hơn phòng khách một chút, nhưng kết cấu cũng rất đơn giản, một chiếc giường đơn kê sát tường, cuối giường đặt một tủ quần áo, một vị trí khác gần cửa sổ đặt chiếc bàn học, bên bàn học là kệ sách chất đầy sách, vô cùng đơn giản, vật phẩm duy nhất có thể gọi là có đặc sắc cá nhân là mấy khối Rubik và trò chơi ghép hình đủ mọi màu sắc đặt trên bàn học.
"Con nằm nghỉ chút nhé, lát nấu cơm xong sẽ gọi con." Đường Ý kéo ghế dựa sau bàn học qua rồi ngồi bên cạnh, một thái độ kiên quyết con không ngủ mẹ không đi.
Dịch Trần Lương cho rằng có người khác ở đây mình sẽ không ngủ được, kết quả chẳng bao lâu đã ngủ say.
Anh bị đánh thức bởi một mùi thơm.
Dịch Trần Lương ngồi dậy khỏi giường, xỏ đôi dép lê màu xanh quê mùa đặt bên giường, loanh quanh một vòng trong phòng, rồi ngồi sau bàn học.
Cửa phòng ngủ hé mở, bên ngoài Vân Hòa Dụ và Đường Ý đang thấp giọng nói chuyện với nhau, nhưng Dịch Trần Lương nghe thấy rất rõ ràng.
"Trong trường còn không biết chuyện này, lúc ấy anh cũng chỉ xin với thầy của thằng bé là nghỉ bệnh." Vân Hòa Dụ thấp giọng nói: "Muốn anh nói, nếu không chúng ta đi tìm bác sĩ tâm lý khai thông cho con trai đi?"
"Hai ngày nữa rồi nói sau, ít nhất bây giờ chịu nói chuyện với chúng ta rồi." Đường Ý thở dài: "Anh xin cho thằng bé nghỉ mấy ngày?"
"Hai tuần, thứ hai tới phải về đi học rồi." Vân Hòa Dụ nói: "Nếu không anh đi xin thêm hai tuần nữa, để thằng bé ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng một chút."
"Hỏi thử Đường Đường rồi nói, nếu thằng bé muốn về đi học thì cho thằng bé đi, ở nhà cũng ngột ngạt, cấp ba căng thẳng như vậy, nếu tuột xuống nhiều quá sau này thằng bé sẽ khó đuổi kịp, đứa nhỏ này quá cứng đầu, tố chất tâm lý lại kém…" Giọng Đường Ý càng ngày càng thấp: "Anh nói xem chuyện kia của Đường Đường, trong trường thằng bé sẽ không có ai biết chứ? Thằng bé có thể là vì người trong trường nói gì đó cộng thêm sự kích thích từ chúng ta mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng không?"
Giọng nói bên ngoài dần lắng, Dịch Trần Lương chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, khóe mắt lại thoáng thấy một chút góc giấy lộ ra dưới đèn bàn, anh ngẩn ra một thoáng, kéo một tờ giấy được gấp mấy lớp từ dưới đèn bàn ra.
Như sợ bị ai phát hiện, cho nên thật cẩn thận gấp rồi gấp, đè bên dưới chân đèn bàn, lại như sợ không thể bị ai phát hiện, cho nên lại nắm một góc để giấy lộ bên ngoài.
Dịch Trần Lương lại ngồi trở lại ghế.
Đây là một bức di thư rất dài.
Viết cho Đường Ý và Vân Hòa Dụ.
Đây đại khái là một câu chuyện đơn giản lại nặng nề, một thiếu niên với thành tích xuất sắc thi đậu trường trọng điểm thành phố, rồi lại phát hiện xu hướng giới tính của mình khác với người thường, thiếu niên kiêu ngạo hiếu thắng không thể chấp nhận, vô cùng buồn rầu, kết quả thành tích tụt xuống, suy nghĩ luôn mãi rồi thẳng thắn với ba mẹ, kết quả chào đón những lời mắng chửi và chỉ trích chưa bao giờ trải qua trong cuộc đời, thiếu niên cảm xúc sụp đổ, đêm đó đã viết một di thư rồi uống một lượng lớn thuốc ngủ.
Sau đó nữa, Dịch Trần Lương tỉnh lại.
Bức di thư này được viết đầy sắc bén lại suy sụp, tất cả đều là sự lên án và phẫn nộ bất lực của một thiếu niên, nhưng Dịch Trần Lương lại cảm nhận được một sự không ổn, không đợi anh nghĩ thêm, thì nghe thấy giọng Đường Ý: "Em đi gọi Đường Đường ăn cơm."
Dịch Trần Lương tùy tay nhét di thư vào túi.
"Đường Đường dậy rồi? Mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi con." Đường Ý tuy đã thò đầu vào rồi, nhưng vẫn gõ gõ cửa mang tính tượng trưng.
Dịch Trần Lương rửa tay xong, nhìn khuôn mặt xa lạ ấy trong gương.
Vân Phương đại khái giống Đường Ý nhiều hơn một chút, lớn lên sạch sẽ lại thanh tú, đeo chiếc kính đen bình thường, vừa nhìn chính là học sinh giỏi rất ngoan ngoãn.
Phúc hậu và vô hại. Dịch Trần Lương chốt kết luận.
"Đường Đường, nhanh lên con." Đường Ý ở ngoài gọi anh.
Dịch Trần Lương nhếch khóe môi với người trong gương, khuôn mặt xa lạ ấy trong gương cũng nhếch khóe môi.
Tới đâu hay tới đó, tuy anh không biết tại sao mình biến thành Vân Phương, nhưng nếu đã sống lại từ cõi chết nhờ cậu, vậy thì thay cậu ấy chăm sóc cho ba mẹ cậu đến cuối đời, trả phần ân tình này.
Dịch Trần Lương chỉ lên cấp ba mới mấy tháng, anh chưa từng làm học sinh ngoan, cũng chưa từng làm người tốt, nhưng suy xét đến khả năng lộ tẩy sẽ lớn hơn nếu cứ mãi ở nhà, anh vẫn quyết định đến trường học.
Vân Phương mới chỉ học lớp Mười chưa đến một tháng đã có chuyện, tiếp xúc với bạn học và giáo viên còn chưa tính là lâu, khả năng bại lộ rất thấp.
Dịch Trần Lương, hoặc nên nói Vân Phương mới, đi tới trường Trung học số 1 Vu Thành.
Anh dừng lại tại cửa lớp 10/3, chính là lớp ghi trên vở của Vân Phương, còn chưa đánh chuông vào học, nhưng đã có số học sinh ngồi vào chỗ bắt đầu đọc bài rồi.
"Vân Phương, cậu đứng đây làm gì?" Phía sau có người vỗ nhẹ anh.
Vân Phương quay đầu, thì thấy một nam sinh đầu đinh cười với anh: "Cậu rốt cuộc cũng nỡ về rồi?"
Vân Phương gật đầu, vào lớp học với cậu ấy.
Trên bục giảng có sơ đồ chỗ ngồi, Vân Phương liếc nhìn một cái lúc đi ngang qua, tìm được tên của mình, sau đó đi đến vị trí hàng cuối dựa cửa sổ của lớp ngồi xuống, lật xem tên trên sách giáo khoa, xác định là vị trí của mình.
"Vân Phương, cậu đã về rồi? Tôi nghe lão Hà nói cậu bị bệnh?" Nữ sinh phía trước đột nhiên quay đầu, ghé lên chồng sách giáo khoa của anh: "Không sao chứ?"
"Không sao rồi." Vân Phương nói.
Nữ sinh đó hiển nhiên hơi ngạc nhiên: "Vân Phương cậu thế mà nói chuyện với mình!"
"Trần Thiến Dương cậu có tật gì à?" Đầu đinh trước đó chào hỏi với Vân Phương vô cùng bất mãn gào lên: "Còn không phải nói một câu với cậu thôi sao!"
"Xí, Ngô Hà cậu ghen tị Vân Phương chứ gì!" Trần Thiến Dương lườm cậu ấy một cái: "Có giỏi đến lúc đó cậu đừng chép bài tập của cậu ấy!"
"Thôi cậu im đi ---" Ngô Hà cúi người tìm bài kiểm tra từ trong học bàn: "Ôi, bài kiểm tra vật lý của tôi đâu?"
"Lão Hà tới lão Hà tới!" Có người dùng giọng khí hét một câu.
Giây tiếp theo tiếng đọc sách lanh lảnh trào dâng vang tiếng trong lớp học ầm ĩ.
Vân Phương ngồi trong lớp, nhìn sách giáo khoa vô cùng lạ lẫm, bị tiếng đọc sách của đám nhóc con này ồn ào đến đau đầu.
Anh đã rất lâu không chạm đến sách rồi.
Anh còn nhớ rõ, 20 năm trước, Dịch Trần Lương mười lăm tuổi cũng học cấp ba tại trường Trung học số 1 Vu Thành, tuy chỉ rất nhanh đã bỏ học.
Không biết có thể gặp được không.
Bản thân gặp bản thân, song lại là một người khác, cảm giác này quá kỳ lạ.
Dịch Trần Lương mười lăm tuổi là dáng vẻ gì?
Dịch Trần Lương ba mươi lăm tuổi trong thân xác của Vân Phương mười lăm tuổi, nghiêm túc hồi tưởng một chút, chưa ba giây đã bỏ ý nghĩ muốn tìm bản thân mười lăm tuổi.
Ngay cả nhìn từ góc độ của bản thân Dịch Trần Lương, mình mười lăm tuổi ấy cũng thật không phải thứ tốt gì.
Không có đầu óc, xúc động dễ giận, cáu kỉnh phẫn uất, hút thuốc uống rượu đánh nhau không thiếu loại nào, vừa nóng đầu lên thì không phân xanh đỏ đen trắng có thể rút dao ra đâm người không biết sợ gì.
Căn bản không thể nói lý.
Bây giờ trở thành Vân Phương, anh rất quý trọng lần trùng sinh này, nhiều năm trôi qua, anh cũng sớm đã quên mình hồi mười lăm tuổi học lớp nào, Trung học số 1 đông học sinh như vậy, hẳn không chạm mặt được.
Giờ đọc buổi sáng kết thúc, sắp bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Lớp 10/3 ở tầng sáu, Vân Phương xen lẫn trong đội ngũ xuống cầu thang, một biển đồng phục xanh trắng khiến anh quáng cả mắt.
Học sinh trường Trung học số 1 quá đông, sân thể dục căn bản không đủ chạy, học sinh lớp mười chạy quanh trường, Vân Phương vóc dáng cao được xếp xuống cuối hàng, anh không biết đứng đâu, vẫn là Ngô Hà kéo người đến.
"Vân Phương sau khi cậu quay lại là lạ kiểu gì ấy?" Ngô Hà hỏi anh.
"Hửm?" Vân Phương trong lòng giật thót, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
"Trở nên không thích đếm xỉa ai lắm." Ngô Hà vừa chạy vừa nói chuyện với anh: "Hơn nữa cậu không phải tuyệt giao với Trần Thiến Dương kiên quyết không nói chuyện nữa hả?"
Vân Phương: "..."
"Bị bệnh một trận sẽ đổi nết thật à." Ngô Hà tự mình tìm được lý do, lại nói bằng giọng điệu trẻ trâu quá lố: "Cậu trai, cậu trải qua tang thương, trưởng thành rồi!"
Bạn học chạy bên cạnh và phía trước họ nghe thấy thì cười nghèn nghẹn.
Nhưng Vân Phương vẫn có thể phân biệt ra được đó là một tiếng cười thiện ý.
"Đừng nói chuyện!" Cán sự thể dục bên cạnh hô to một tiếng, trong đội ngũ lại yên tĩnh lại.
Trung học số Một chiếm diện tích đất lớn, chạy ba vòng quanh trường tốn hai mươi phút, lại là mùa hè nắng gắt, nóng vô cùng, còn mười phút nữa vào học tiết một, thừa dịp này, Ngô Hà kéo Vân Phương đến siêu thị mua nước, đi cùng còn có mấy nam sinh trong lớp, bao gồm cán sự thể dục vừa nãy.
Cán sự thể dục tên Trương Hải Trạch, vóc dáng rất cao, Vân Phương dáng người 1m76 mới đến tai cậu chàng, huống chi nhóc con choai choai còn chưa bắt đầu lớn, Trương Hải Trạch và Ngô Hà kề vai sát cánh, cười hì hì hỏi: "Ban nãy các cậu nói gì thế? Tôi không nghe rõ."
Ngô Hà cười rất bỡn cợt: "Chúng tôi đang cười Vân Phương bệnh nặng mới khỏi, trở nên tang thương và trưởng thành, như một người đàn ông chân chính, cậu ấy, lột xác rồi!"
Lại một tràng cười vang, còn có người trêu ghẹo Ngô Hà: "Vậy Ngô Hà hai ngày trước cậu cảm mạo có phải chỉ lột một nửa không?"
"Biến đi biến đi!"
Vân Phương đi giữa một đám người, nghe họ hết cười lại ầm ĩ, rất ồn, nhưng rất tốt.
Tràn đầy năng lượng, sạch sẽ và tỏa nắng thuộc về thiếu niên.
"Ôi tiết đầu đã học vật lý, phiền chết được!" Trương Hải Trạch cắn cây kem: "Tôi chưa làm bài tập nữa."
"Tôi làm rồi ha ha ha!" Ngô Hà cười càn rỡ.
Một thiếu niên khác dáng thấp mặt tròn vẻ mặt buồn bực, Vân Phương nghe người khác gọi cậu ta là Lý Sướng: "Hôm qua tôi làm một nửa trong tiết tự học tối, kết quả về ký túc xá thì ngủ mất."
Vân Phương vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa mở nắp chai nước khoáng trong tay, đang chuẩn bị uống thì bả vai bỗng nhiên bị ai va phải, nước đổ đầy người.
"Đệt." Trong miệng đối phương hộc ra câu chửi tục mất kiên nhẫn.
Vân Phương nhíu mày, ngẩng đầu lên thấy rõ mặt đối phương, cả người cứng đờ tại chỗ.
Trung học số Một đông học sinh như vậy, lại cố tình có thể để anh gặp được.
Dịch Trần Lương mười lăm tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro